Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 9

Chi Phương Khỏa Lạp

06/07/2021

“Muốn xem tập tranh của tôi không? Có vài tác phẩm không tồi, cố ý mang ở nhà đến đây.” Hắn để lên giường một tập sách.

Tôi nhìn cuốn sách này, lại nhìn rất nhiều sách trong phòng, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên, tôi rất vinh hạnh.”

“Nếu cảm thấy mệt, có thể nằm dựa vào gối đọc, tôi đi lấy cho cậu tách trà.” Hắn nhảy xuống giường rồi rời khỏi phòng.

Tôi xem tập tranh chốc lát, rồi đi ra chỗ giá sách.

Edward có vẻ rất hứng thú với khoa học tự nhiên, loại sách nào cũng có, tôi thậm chí còn thấy có một quyển giải phẫu học. Mỗi quyển sách đều được bọc bìa da, nhìn ra rất tinh xảo, trên tầng cao nhất của giá sách có một quyển <>, tôi tưởng là sách thám hiểm, nên kiễng chân lên lấy.

Không ngờ giá sách quá cao, tôi chẳng những không với tới cuốn <> kia, còn làm rớt vài cuốn xuống đất. Bên trong quyển sách bị rớt rơi ra rất nhiều hình phác họa. Tôi nhặt quyển sách đó lên, kinh ngạc phát hiện trong đây còn kẹp rất nhiều bức phác họa khác.

Trong tranh là một thiếu niên, thân thể thon dài, tướng mạo thanh tú, tóc mềm rũ ngang mặt, mỗi bức là một thần thái khác nhau, có thể thấy người vẽ tốn không ít tâm tư, ở cuối còn có một bức vẽ thiếu niên đang khỏa thân.

“Cậu muốn dùng mấy viên đường?” Edward bưng tách trà đi tới, nhìn thấy đồ vật trên tay tôi, sắc mặt thoáng cái tái nhợt.

Hắn đi tới vài bước, giựt cuốn sách tôi đang cầm, lớn tiếng với tôi: “Sao cậu dám! Đồ vật của tôi ai cho cậu tùy tiện đụng vào! Thực quá vô lễ! Gia đình cậu không có dạy cậu sao!”

Tôi bỗng nhiên ý thức được mình đang xâm phạm riêng tư của người khác, lập tức lắp bắp giải thích: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý, tôi làm rớt cuốn sách, nên…”

Edward hít một hơi thật sâu, nắm chặt quyển sách kia nói: “Xin thứ lỗi cho tôi hiện tại không có tâm tình tiếp đãi cậu, xin cậu đi khỏi đây. Tôi cần thu dọn một chút.”

“Thật sự rất xin lỗi.” Tôi chật vật ra khỏi phòng ngủ của hắn, trong lòng oán giận chính mình sao lại bất cẩn như vậy.

Ngày hôm sau, trời có vẻ quang, vài tia nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ, nhưng trời lại có vẻ lạnh hơn, ngoài mái hiên xuất hiện một phiến băng thật dài. Học sinh dần dần quay lại trường, bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Tới chiều Edward mới xuất hiện, hắn có vẻ thấp thỏm, ấp a ấp úng hỏi tôi: “Adam, đêm qua cậu ngủ ngon không?”

Tôi vội vàng xin lỗi hắn: “Cậu tha thứ cho tôi nhé, đều là lỗi của tôi.”

Edward đồng tử hơi co rút, nhìn tôi nói: “Không phải cậu sai, là tôi quá nóng nảy, không nên to tiếng với cậu.”

“Cậu không để ý là tốt rồi.” Tôi nói.

“Chuyện đó…cậu cảm thấy mấy thứ đó thế nào?” Hắn khẩn trương hỏi tôi.

“Mấy bức vẽ à?” Tôi nói: “Rất đẹp, cậu vẽ rất sinh động, hèn gì giáo viên rất thích cậu.

“Ý tôi là người trong tranh, cậu cảm thấy người trong tranh thế nào?” Hắn lại vội hỏi.

“Người? Người đó tôi có quen sao?”

Edward nhìn chăm chú vào mắt tôi, một lúc sau lắc đầu, có chút thất vọng: “Không, chỉ là nhân vật tôi tưởng tượng ra thôi, cậu có biết…”



“Này! Mấy anh em, hay giờ thừa dịp chưa khai giảng ra ngoài chơi đi!” Một học sinh bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt lời Edward.

“Thôi đi, nếu bị quản sinh bắt được thì chết chắc.” Có người nói.

“Sợ cái gì, còn chưa chính thức khai giảng, ông ấy không có lý do gì phạt chúng ta.” Học sinh đưa ra đề nghị tên là Mike Pence, là một thiếu niên 12 tuổi cao to, tướng mạo tuấn mỹ, chỉ nghe hắn thần bí cười hề hề nói: “Xe ngựa của nhà tôi vẫn còn ở đây, tôi đưa các cậu đi tiệc tối của phu nhân Field nhé!”

Đa số học sinh đều không biết tiệc tối của phu nhân Field là gì, chỉ có vài đứa ngầm hiểu nóng lòng muốn thử.

“Ta đi với.”

“Ta cũng muốn đi.”

“Xe ngựa không thể chở quá nhiều, chỉ có thể thêm hai người.” Mike nói.

“Tiệc tối của phu nhân Field là cái gì?” Tôi hỏi Edward.

Edward lúc đầu không tỏ ra hứng thú, lúc này lại nhìn tôi chằm chằm, đến khi tôi bị nhìn đến mức mất tự nhiên, hắn mới dời ánh mắt, nói với Mike: “Tôi và Adam cũng đi.”

“Tốt, đủ người rồi, chúng ta mau đi thôi, chậm chân coi chừng bị quản sinh bắt được.” Mike vung cánh tay lên, trông như một Thống soái, dẫn đầu cả đám đi ra.

“Này…chúng ta cũng phải đi sao?” Tôi hỏi Edward.

“Tôi sẽ lo cho cậu, đừng sơ.” Hắn mặc áo choàng dày, liếc tôi một cái thật sâu.

Chúng tôi gồm 7 tên nhóc ngồi trên một cỗ xe ngựa 4 bánh, từ từ rời khỏi trường.

Có một học sinh nhát gan hỏi: “Có sao không? Chúng ta đi đến đó liệu…”

“Nhát gan như vậy đi theo làm gì, đã lên xe còn dong dài.” Mike nói: “Yên tâm đi, ta đây không phải là đi lần đầu, chỉ cần có tiền đều sẽ được tiếp đón.”

“Cần có bao nhiêu tiền? Đó là nhà chứa cao cấp, rất dễ đụng phải người quen, lỡ bị cha mẹ ta biết được ta sẽ chết chắc.”

“Phải là quý tộc, phí qua đêm là 10 bảng Anh, hơn nữa không có người giới thiệu không được vào. Bất quá mọi người đến đó đều là tìm vui, ai dám nói mình đã tới nhà chứa, yên tâm sẽ không ai tố giác chúng ta.” Mike rất tin tưởng nói.

“Nhà chứa!” Tôi nhấn mạnh từng chữ, kinh ngạc: “Các cậu điên rồi sao? Không sợ nhiễm bệnh tình dục à?”

Đây là một loại bệnh truyền nhiễm chết người, khi các nhà chứa phát triển rầm rộ, người Pháp nơi nơi truyền bá loại bệnh này, còn gọi nó là “bệnh tình yêu”, người Anh gọi là “bệnh tình dục”. Người mắc bệnh cả người mọc đầy mụn đỏ lở loét, sau đó mụn đỏ sẽ sinh mủ, từ từ thối rữa toàn thân, lúc chết trông cực kỳ đáng sợ. Trước đây khi tôi làm việc tại xưởng dệt vài người đàn ông hay ra vào quán rượu kết hợp với nhà chứa đã mắc phải bệnh này, tất cả đều chết rất nhanh, tôi nhìn thấy vô cùng sợ hãi.

“Ha ha.” Mike cười: “Adam à, cậu nghĩ đây là chỗ nào, là nơi cao cấp, chứ đâu phải mấy cái nhà chứa dơ bẩn.”

“Đều là nhà chứa, cao cấp với hạ cấp có gì khác nhau.” Tôi phản bác.

“Khác nhau rất lớn nha, nơi chúng ta đến phụ nữ đều là những người có kiến thức, bọn họ tuy bán thân, nhưng lại biết đọc sách viết chữ, hội họa đánh đàn, cuối tuần đều có thầy thuốc đến kiểm tra, khách của họ cũng toàn những người cao quý, bọn họ mà lại để cho mình mang bệnh sao?” Mike nói.

“Nhưng chúng còn chưa tới tuổi vị thành niên.” Tôi nói.



“Ha ha ha ha.” Trong xe ngựa vang lên một trận cười, Mike còn chế nhạo tôi: “Adam, Adam, cậu có phải là đàn ông không? Hay là để tôi tìm một cô bé đến nghịch đất với cậu.”

Edward nãy giờ luôn trầm mặc cất tiếng nói: “Chúng ta chỉ đi xem thôi, sẽ không qua đêm, cậu không cần lo.”

Tranh cãi nữa cũng không hay, tôi yên lặng vẽ một dấu thánh giá trước ngực.

Giữa bầu trời đêm, xe ngựa dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng, đèn đuốc sáng trưng tỏa ra từ các ô cửa sổ.

Cổng lớn mở ra, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đón chúng tôi ở cửa, bà không còn trẻ, dáng người đầy đặn, khuôn mặt kiều diễm, bà chính là phu nhân Field, người sở hữu nhà chứa cao cấp này.

Thấy chúng tôi đều là thiếu niên, bà không hề có chút ngạc nhiên, ngược lại còn phe phẩy quạt lông trên tay trêu đùa Mike: “Đây không phải cái bánh ngọt nhỏ của chúng tôi sao? Ngài lại còn mang đến cho chúng tôi rất nhiều bánh ngọt nhỏ khác nha.”

“Chào phu nhân.” Mike cười nói: “Đây đều là bạn của tôi, vẫn còn là trai tân, có đứa ngay cả tay phụ nữ cũng chưa được cầm, bà phải tiếp đón thật tốt vào.”

Phu nhân Field dùng quạt lông chim che miệng, nhìn một lượt mấy thiếu niên đi cùng, trông thấy chúng tôi mặc quần áo thượng lưu, liền tươi cười: “Mau vào trong, hôm nay trời rất lạnh, trong này có lò sưởi, có rượu trái cây có thể giúp các cậu ấm người.”

Bà ta dắt chúng tôi đi vào một phòng khách rộng lớn.

Nơi này quả thực không giống nhà chứa, mà giống biệt thự của một quý tộc, trên tường treo tơ lụa màu hồng nhạt, mặt trên dùng chỉ kim tuyến thêu một vườn hoa cúc cái lớn cái nhỏ, trông vô cùng xinh đẹp. Dây kéo được làm bằng vải sa tanh mỏng, mặt trên dùng chỉ đỏ thêu vài đóa hoa thạch trúc, buông dài xuống đất.

Ghế được làm theo đủ loại kiểu dáng, lớn nhỏ khác nhau, rải rác khắp nơi trong phòng. Cho dù là ghế dài, ghế có tay vịn, đều được phỏng theo kiểu dáng của Charlie đệ nhị, vừa thanh lịch lại cao quý.

Đương nhiên khiến người ta chú ý nhất chính là một nhóm mỹ nữ ngồi giữa phòng, các nàng người cười người không, trông rất thanh nhàn, không chủ động tiến lên câu dẫn khách, chỉ dùng ánh mắt mời gọi.

Bọn họ ai ai cũng đều trẻ trung xinh đẹp, ăn diện trang điểm, ngày giá lạnh như vậy, có người còn mặc độc một chiếc áo lụa mỏng, thậm chí có thể xuyên qua lớp vải mỏng nhìn thấy bộ ngực đồ sộ và cặp mông quyến rũ của các nàng. Ảnh hưởng lớn nhất chính là, vài thiếu niên ở đây còn chưa tiếp xúc với phụ nữ đều không nhịn được nhìn chằm chằm, có người còn đỏ mặt.

Phu nhân Field vẫn luôn quan sát chúng tôi, hé đôi môi đỏ mọng nói: “Chỗ này của ta có mỹ nhân đến từ khắp nơi, người Arian tóc vàng mắt xanh, người Do Thái da thịt nhẵn nhụi, người Caucasus ngũ quan tinh xảo, người Jeep có nét đẹp thần bí,…”

“Nếu thích phong tình dị quốc.” Bà ta kéo một cô gái trẻ qua nói: “Đây là người thuộc địa Nam Mỹ bán tới đây, da thịt xinh đẹp như kẹo mạch nha. Còn cô gái kia, là một người lai da đen, cũng rất được ưa chuộng.”

“Chỗ tôi còn có xử nữ, mới vừa mười lăm tuổi, ngang tuổi các cậu.” Bà ta phe phẩy cây quạt nói.

Kỳ thật đối với mấy kẻ ngây thơ này, chẳng cần lựa chọn đặc biệt gì, bọn họ chỉ cần dùng mắt nhìn, thấy ai xinh đẹp là như bị hút hết hồn phách, chỉ có mỗi mỹ nhân đó trong đầu, chẳng còn nhìn thấy ai khác.

Mike rất quen thuộc nơi này, sắp xếp cho chúng tôi xong liền chọn một cô nàng tóc vàng nóng bỏng đi ra khỏi phòng khách, mấy tên khác cũng lần lượt rời đi. Trong phòng khách chỉ còn mình tôi và Edward, cùng với một dàn mỹ nữ.

Phu nhân Field cũng không hối chúng tôi, vẫn thản nhiên phẩy quạt, ánh mắt đánh giá Edward, bà ta có thể nhìn ra cậu ta xuất thân phú quý, vì trang phục trên người hắn vô cùng xa xỉ, không phải ai cũng mua được.

Tôi vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ muốn bỏ về, nhìn người bên cạnh vẻ mặt trấn định, thật không hiểu hắn sao lại dắt tôi tới chỗ thế này.

“Tôi nói này, hay là chúng ta đi…” Tôi vừa mới mở miệng, Edward liền cắt ngang.

“Kêu hai phục vụ nam đến đây.” Hắn nói với phu nhân Field.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thân Sĩ Đích Trang Viên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook