Chương 77: Cá tính
Lãng Chi Thần Tiêu
27/10/2023
Đến đầu giờ chiều, nhóm Trần Hoài Nam cũng đã trở về nhà. Cơ mà chẳng biết
vì lí do gì Himiko cứ có cảm giác thằng cha này đang càng lúc càng cưng
chiều Lily hơn... Bộ cậu ta thật sự là lolicon luôn hả?
Không không, tuyệt đối không phải.
Nhân lúc Trần Hoài Nam đang bận bịu công việc thu xếp hành lí, Himiko đã nhanh chóng kéo Lily ra ngoài hiên nhà, đóng sập cửa lại để nói chuyện riêng tư. Mà thật ra Lily cũng biết cô ấy định nói gì nên cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Nói chuyện qua tin nhắn bất tiện thật, cái gì bí mật cũng đều không nói rõ được... Vì kiểu gì cũng bị anh ấy đào lại cho coi" Lily khẽ thở dài: "Nhưng mà... Em có một tin vui cho chị đó~"
"Tin vui?"
"Hì, nhưng trước tiên chị phải cho em biết những gì chị thu thập được đã" Lily cười tinh quái nói tiếp.
Himiko trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: "Thực tế thì thu hoạch của chị không hề nhiều đến vậy. Phần lớn những gì được gọi là "thu hoạch" đều chỉ là những suy đoán có chút căn cứ của chị mà thôi. Ngoài mục đích tham khảo ra thì cũng không còn ý nghĩa gì khác đâu em ạ"
"... Em hơi bất ngờ vì lời này là sự thật" Lily bĩu môi nói khẽ: "Em đã cố gắng câu kéo thời gian lắm rồi mà... Tại sao lại thành công cốc như thế này chứ?"
"Vấn đề không nằm ở thời gian, mà là nằm ở chỗ cậu ta giấu diếm quá kĩ" Himiko khổ sở ra mặt: "Cơ mà chuyến này hai chị em chúng ta không hẳn là trắng tay. Chị đã tìm được món kho báu kia rồi, cũng xem qua hết luôn rồi. Nếu như chúng thật sự là những gợi ý mà anh ta cố tình cho chị thì nhiều khả năng gu của tên đầu gỗ đó là..."
"Là?"
"MILF"
Lily nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
"Nói nôm na thì đó là các chị gái lớn tuổi, thậm chí là single mom không biết chừng" Himiko vừa giải thích vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vô thức, một bộ khóc không ra nước mắt: "Và những người đó... Theo một góc độ nào đó mà nói thì họ chính là thái cực tương phản với chị"
"Tại... Tại sao ạ?"
Lily nhìn thấy vẻ mặt u ám tuyệt vọng của Himiko cũng bắt đầu bị sợ lây.
"Các chị gái lớn tuổi thường là kiểu người chín chắn, chững chạc, đảm đang, tháo vác, biết suy nghĩ chứ không làm việc theo cảm tính giống như chị"
Càng nói, Himiko lại càng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt mình: "Nhìn lại chính mình, chị chỉ thấy mình giống như một con quái vật chỉ biết đánh nhau chứ hoàn toàn không có một chút nữ tính nào. Việc nhà không thạo, nấu ăn không giỏi, may vá thêu thùa đều không biết, đầu óc cũng không được linh hoạt... Nói tóm lại, ngoại trừ võ lực ra thì chị phế toàn tập!"
"Làm sao bây giờ... Lily? Cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì chị cũng sẽ đánh mất cậu ấy thôi"
Himiko cứ buông lời than thở tựa như đang khóc làm Lily không tránh khỏi một trận hốt hoảng. Cô bé rất muốn an ủi người chị đột nhiên trở nên mềm yếu này nhưng không hiểu sao hệ thống ngôn ngữ của cô bé lại bất ngờ tê liệt, khiến cô bé ngồi nghĩ nửa buổi trời cũng không biết nói gì cho phải.
"Chị... Hình như chị bi quan quá rồi..."
Lily quyết định lật quân bài tẩy, nhẹ nhàng bò tới thì thầm vào tai Himiko điều gì đó. Chẳng biết nó cụ thể là gì, chỉ thấy nhãn thần vốn tối tăm của Himiko đang dần sáng lên trở lại, tựa như đốm lửa được nhóm giữa đêm đông giá rét: "Thật ư?"
"Vâng, chắc chắn là vậy. Anh ấy không thể nói dối trước mặt em được đâu" Lily mỉm cười nói: "Từ góc nhìn của em thì chị giống hệt như anh Nam vậy, chỉ biết đánh giá người khác mà không biết bản thân mình có ưu điểm gì. Đây chính là sự đồng điệu hiếm hoi tồn tại ở cả hai người đó"
"Ưu điểm... Của chị sao?"
"Hừm... Nếu chị đã không tin lời em thì cả hai chúng ta liền cùng nhau đến hỏi thẳng mặt anh ấy đi!"
"Hả? Chờ đã... Như vậy có hơi..."
"Đến lúc nào rồi mà chị còn ngại nữa? Chẳng phải chị sợ mối quan hệ này sẽ không có tiến triển sao? Cứ việc nghe theo em đi, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Cứ như thế, Lily nắm chặt lấy cánh tay của Himiko rồi ra sức kéo đi.
Con bé này trông nhỏ nhắn xinh xắn vậy thôi chứ lực khí hoàn toàn không phải dạng vừa! Thậm chí con bé còn có thể nâng một chiếc ô tô lên ném đi một cách nhẹ nhàng chứ chẳng đùa đâu!
"Lily, chuyện này thật sự không ổn... Lỡ như cậu ấy nhận ra thì sao? Chị vẫn chưa kịp bồi dưỡng mối quan hệ với cậu ấy, sẽ bị từ chối mất thôi..."
"Anh ấy đầu gỗ mà, chị nghĩ nhiều quá đó! Được rồi, để em hứa với chị đi. Nếu chẳng may anh ấy nhận ra thì chính tay em sẽ khiến cho anh ấy quên đi tất cả, như thế thì chị cũng sẽ an toàn. Được rồi chứ?"
"Rốt cục thì em đang âm mưu cái gì vậy!?"
"Giúp chị chứ còn gì nữa!?"
Tiếng hai nữ cãi cọ vang đi cực xa, làm Trần Hoài Nam đang bận thu dọn hành lí trên lầu cũng nghe thấy loáng thoáng. Bất quá cậu ta cũng không quan tâm lắm, miễn sao họ không đánh nhau là được.
Mấy cuộc cãi cọ bình thường thì chỉ cần qua một lát là hết giận ngay thôi mà.
Tuy vậy, Trần Hoài Nam vẫn không thể ngờ tới là hai người đó lại dắt tay nhau lên tận phòng riêng để tìm cậu. Biết chuyện này không giải quyết là không được, cậu ta liền hỏi: "Đản sự?"
"Anh, chị Himiko đang bị tự ti, mà em cố khuyên mãi chị ấy cũng chẳng thèm nghe... Cho nên, em đành phải nhờ đến anh rồi" Lily thẳng thừng nói: "Đừng hỏi em vì sao, anh hãy cứ liệt kê toàn bộ điểm tốt ở chị Himiko mà anh đã nhìn thấy đi. Cảm ơn anh trước á"
Trần Hoài Nam: "..."
"Cái cảnh này cứ quen quen kiểu gì ấy... Himiko này, cái này có được tính là Deja Vu không? Hình như trước kia cậu đã từng làm điều tương tự với tôi thì phải?"
"Im đi..."
Himiko ngượng chín mặt, vô thức quay quay ngoắt sang một bên.
"Mà, ưu điểm của Himiko à... Ừm, thật xin lỗi, trong lúc nhất thời anh chẳng nghĩ ra được gì cả" Trần Hoài Nam thành thật nói: "Từ góc nhìn của anh, chị Himiko của em không có mấy điểm yếu, cũng chẳng có bao nhiêu điểm mạnh, mọi thứ cơ bản đều đang nằm ở trạng thái cân bằng. Cho nên, anh nghĩ chị em không cần thiết phải tự ti"
"Anh có biết rằng một lời nói dối thiện ý đôi khi cũng có khả năng chữa lành trái tim của người khác hay không vậy?" Lily ra sức lườm Trần Hoài Nam một cái.
"Anh biết, nhưng chỉ riêng chuyện này, anh thật sự không muốn lừa dối Himiko... Bởi vì anh hiểu cô ấy là kiểu người mạnh mẽ như thế nào" Trần Hoài Nam khẽ cười: "Đấy, đó rõ ràng là ưu điểm đúng không? Anh không thể nghĩ ra tất cả chỉ trong một thoáng chốc, nhưng anh lại có thể liệt kê chúng trong vô thức. Đừng trách anh nhé"
Lily: "..."
"Nam này... Tôi vẫn muốn hỏi cậu"
Giữa lúc Lily đang khó xử, Himiko từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng đã chịu lên tiếng. Lần này cũng giống như lần trước vậy... Với thái độ nghiêm túc và ánh mắt nhìn thẳng, cô ấy hỏi: "Liệu cậu có cảm thấy tôi có thể trở thành một người con gái đảm đang hay không?"
Trần Hoài Nam cau mày: "..."
Lại là câu hỏi này.
Nếu đã có cơ hội làm lại thì cậu tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm nữa.
"Không"
Đáp án vẫn như vậy, là không.
Himiko vô thức siết chặt nắm tay lại, không phải vì tức giận mà là vì cô ấy quá thất vọng với chính mình.
Tuy rằng cô ấy đã cố gắng không để lộ những cảm xúc đó ra bên ngoài... Thế nhưng bằng cách nào đó, Trần Hoài Nam đã nhìn thấu nội tâm Himiko: "Tôi chẳng hiểu vì sao cậu cứ hỏi tôi câu này... Nhưng nếu phải trả lời thành thật, câu trả lời của tôi vẫn sẽ cứ mãi là như vậy"
"Cậu gần như không có khả năng trở thành một người con gái đảm đang theo đúng định nghĩa của tôi... Tuy nhiên, với tôi thì cậu đã rất quyến rũ theo cách của riêng mình rồi. Tôi sẽ không bao ngờ cười nhạo hay ghét bỏ những kẻ đã ngày đêm khắc phục yếu điểm của mình đâu"
"Không tin cứ hỏi Lily thì biết, những lời này của tôi là thật hay là giả"
"Không... Không cần hỏi. Tự tôi hiểu được cậu đang muốn nói gì" Himiko gượng gạo nở một nụ cười: "Mà này, cậu nói tôi có nét quyến rũ của riêng tôi... Vậy thì tôi có thể hỏi nét quyến rũ đó cụ thể là gì không?"
Trần Hoài Nam hơi ngây ra, tựa như đang phân vân không biết phải nói làm sao cho phải đúng. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể ậm ừ vài tiếng như kiểu không chắc chắn lắm với câu trả lời của mình: "Ngầu... Lúc cậu uýnh nhau trông rất ngầu... Kiểu vậy"
"A? Cái này em công nhận nha! Lúc chị ấy tập trung luyện kiếm thật sự rất là ngầu luôn! Thì ra không chỉ mình em cảm thấy vậy nhỉ?" Lily dùng sức gật đầu tán đồng.
"Ờ... Đại khái là vậy đó. Nét quyến rũ của cậu hoàn toàn không nằm ở sự dịu dàng hay đảm đang, mà nó lại nằm ở cá tính không giống với bất kì ai của cậu. Đó mới chính là điểm nhấn làm cho cậu trở nên nổi bật giữa vô số người con gái khác"
"...Tôi nghĩ vậy"
Lily cười hì hì, cúi đầu cảm ơn Trần Hoài Nam với nụ cười tinh nghịch: "Thật lòng cảm ơn anh vì đã thông não cho cô chị ngốc nghếch của em"
"...Ờ"
Sau đó, Lily liền kéo tay Himiko rời đi.
"Chả hiểu sao... Mình cứ cảm thấy ánh mắt mà Himiko dùng để nhìn mình cứ sai sai kiểu gì ấy. Hi vọng là tự mình đa tình"
Khẽ lắc đầu một cái, Trần Hoài Nam lại vùi đầu vào công việc dọn dẹp.
...
...
Rời khỏi phòng riêng của Trần Hoài Nam, lúc này Lily mới dám lên tiếng tựa như cố ý trêu chọc Himiko: "Mặt chị đỏ lên hết rồi kia kìa... Hì hì, xem ra câu trả lời của anh ấy đã khiến chị rất hài lòng nhỉ?"
"Thấy không? Chị cứ việc nghe theo em đi. Mặc dù ngày thường anh ấy có hơi đần độn, không thể thấu hiểu những gì chị vẫn luôn âm thầm truyền tải.... Thế nhưng trong một vài thời khắc đặc biệt, anh ấy lại trở nên đặc biệt giỏi đạt điểm trong mắt con gái đó"
Himiko: "..., Em hiểu cậu ta quá nhỉ?"
"Chứ sao nữa?" Lily ưỡn ngực đắc ý.
Himiko khẽ thở dài, trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhưng kể cả thế, sự thật vẫn là sự thật. Chị hoàn toàn không phải kiểu con gái mà cậu ta kiếm tìm, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Đã vậy thì..."
Nói đến đây, Himiko lại khẽ mỉm cười, tựa như cô ấy đã lấy lại được vẻ tự tin vốn có của mình: "Chị sẽ biến cậu ta thành của mình theo cách của riêng chị, ứng với những gì cậu ta đã nhận xét về chị"
"Lần này, chị sẽ không cố gắng thay đổi bản thân để trở thành mẫu người cậu ta thích nữa. Thay vào đó... Ha ha ha~"
Lily: "... Điệu cười của chị làm em sợ đó"
Không không, tuyệt đối không phải.
Nhân lúc Trần Hoài Nam đang bận bịu công việc thu xếp hành lí, Himiko đã nhanh chóng kéo Lily ra ngoài hiên nhà, đóng sập cửa lại để nói chuyện riêng tư. Mà thật ra Lily cũng biết cô ấy định nói gì nên cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Nói chuyện qua tin nhắn bất tiện thật, cái gì bí mật cũng đều không nói rõ được... Vì kiểu gì cũng bị anh ấy đào lại cho coi" Lily khẽ thở dài: "Nhưng mà... Em có một tin vui cho chị đó~"
"Tin vui?"
"Hì, nhưng trước tiên chị phải cho em biết những gì chị thu thập được đã" Lily cười tinh quái nói tiếp.
Himiko trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu: "Thực tế thì thu hoạch của chị không hề nhiều đến vậy. Phần lớn những gì được gọi là "thu hoạch" đều chỉ là những suy đoán có chút căn cứ của chị mà thôi. Ngoài mục đích tham khảo ra thì cũng không còn ý nghĩa gì khác đâu em ạ"
"... Em hơi bất ngờ vì lời này là sự thật" Lily bĩu môi nói khẽ: "Em đã cố gắng câu kéo thời gian lắm rồi mà... Tại sao lại thành công cốc như thế này chứ?"
"Vấn đề không nằm ở thời gian, mà là nằm ở chỗ cậu ta giấu diếm quá kĩ" Himiko khổ sở ra mặt: "Cơ mà chuyến này hai chị em chúng ta không hẳn là trắng tay. Chị đã tìm được món kho báu kia rồi, cũng xem qua hết luôn rồi. Nếu như chúng thật sự là những gợi ý mà anh ta cố tình cho chị thì nhiều khả năng gu của tên đầu gỗ đó là..."
"Là?"
"MILF"
Lily nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
"Nói nôm na thì đó là các chị gái lớn tuổi, thậm chí là single mom không biết chừng" Himiko vừa giải thích vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vô thức, một bộ khóc không ra nước mắt: "Và những người đó... Theo một góc độ nào đó mà nói thì họ chính là thái cực tương phản với chị"
"Tại... Tại sao ạ?"
Lily nhìn thấy vẻ mặt u ám tuyệt vọng của Himiko cũng bắt đầu bị sợ lây.
"Các chị gái lớn tuổi thường là kiểu người chín chắn, chững chạc, đảm đang, tháo vác, biết suy nghĩ chứ không làm việc theo cảm tính giống như chị"
Càng nói, Himiko lại càng không giấu được vẻ thất vọng trên mặt mình: "Nhìn lại chính mình, chị chỉ thấy mình giống như một con quái vật chỉ biết đánh nhau chứ hoàn toàn không có một chút nữ tính nào. Việc nhà không thạo, nấu ăn không giỏi, may vá thêu thùa đều không biết, đầu óc cũng không được linh hoạt... Nói tóm lại, ngoại trừ võ lực ra thì chị phế toàn tập!"
"Làm sao bây giờ... Lily? Cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì chị cũng sẽ đánh mất cậu ấy thôi"
Himiko cứ buông lời than thở tựa như đang khóc làm Lily không tránh khỏi một trận hốt hoảng. Cô bé rất muốn an ủi người chị đột nhiên trở nên mềm yếu này nhưng không hiểu sao hệ thống ngôn ngữ của cô bé lại bất ngờ tê liệt, khiến cô bé ngồi nghĩ nửa buổi trời cũng không biết nói gì cho phải.
"Chị... Hình như chị bi quan quá rồi..."
Lily quyết định lật quân bài tẩy, nhẹ nhàng bò tới thì thầm vào tai Himiko điều gì đó. Chẳng biết nó cụ thể là gì, chỉ thấy nhãn thần vốn tối tăm của Himiko đang dần sáng lên trở lại, tựa như đốm lửa được nhóm giữa đêm đông giá rét: "Thật ư?"
"Vâng, chắc chắn là vậy. Anh ấy không thể nói dối trước mặt em được đâu" Lily mỉm cười nói: "Từ góc nhìn của em thì chị giống hệt như anh Nam vậy, chỉ biết đánh giá người khác mà không biết bản thân mình có ưu điểm gì. Đây chính là sự đồng điệu hiếm hoi tồn tại ở cả hai người đó"
"Ưu điểm... Của chị sao?"
"Hừm... Nếu chị đã không tin lời em thì cả hai chúng ta liền cùng nhau đến hỏi thẳng mặt anh ấy đi!"
"Hả? Chờ đã... Như vậy có hơi..."
"Đến lúc nào rồi mà chị còn ngại nữa? Chẳng phải chị sợ mối quan hệ này sẽ không có tiến triển sao? Cứ việc nghe theo em đi, sẽ không có chuyện gì đâu!"
Cứ như thế, Lily nắm chặt lấy cánh tay của Himiko rồi ra sức kéo đi.
Con bé này trông nhỏ nhắn xinh xắn vậy thôi chứ lực khí hoàn toàn không phải dạng vừa! Thậm chí con bé còn có thể nâng một chiếc ô tô lên ném đi một cách nhẹ nhàng chứ chẳng đùa đâu!
"Lily, chuyện này thật sự không ổn... Lỡ như cậu ấy nhận ra thì sao? Chị vẫn chưa kịp bồi dưỡng mối quan hệ với cậu ấy, sẽ bị từ chối mất thôi..."
"Anh ấy đầu gỗ mà, chị nghĩ nhiều quá đó! Được rồi, để em hứa với chị đi. Nếu chẳng may anh ấy nhận ra thì chính tay em sẽ khiến cho anh ấy quên đi tất cả, như thế thì chị cũng sẽ an toàn. Được rồi chứ?"
"Rốt cục thì em đang âm mưu cái gì vậy!?"
"Giúp chị chứ còn gì nữa!?"
Tiếng hai nữ cãi cọ vang đi cực xa, làm Trần Hoài Nam đang bận thu dọn hành lí trên lầu cũng nghe thấy loáng thoáng. Bất quá cậu ta cũng không quan tâm lắm, miễn sao họ không đánh nhau là được.
Mấy cuộc cãi cọ bình thường thì chỉ cần qua một lát là hết giận ngay thôi mà.
Tuy vậy, Trần Hoài Nam vẫn không thể ngờ tới là hai người đó lại dắt tay nhau lên tận phòng riêng để tìm cậu. Biết chuyện này không giải quyết là không được, cậu ta liền hỏi: "Đản sự?"
"Anh, chị Himiko đang bị tự ti, mà em cố khuyên mãi chị ấy cũng chẳng thèm nghe... Cho nên, em đành phải nhờ đến anh rồi" Lily thẳng thừng nói: "Đừng hỏi em vì sao, anh hãy cứ liệt kê toàn bộ điểm tốt ở chị Himiko mà anh đã nhìn thấy đi. Cảm ơn anh trước á"
Trần Hoài Nam: "..."
"Cái cảnh này cứ quen quen kiểu gì ấy... Himiko này, cái này có được tính là Deja Vu không? Hình như trước kia cậu đã từng làm điều tương tự với tôi thì phải?"
"Im đi..."
Himiko ngượng chín mặt, vô thức quay quay ngoắt sang một bên.
"Mà, ưu điểm của Himiko à... Ừm, thật xin lỗi, trong lúc nhất thời anh chẳng nghĩ ra được gì cả" Trần Hoài Nam thành thật nói: "Từ góc nhìn của anh, chị Himiko của em không có mấy điểm yếu, cũng chẳng có bao nhiêu điểm mạnh, mọi thứ cơ bản đều đang nằm ở trạng thái cân bằng. Cho nên, anh nghĩ chị em không cần thiết phải tự ti"
"Anh có biết rằng một lời nói dối thiện ý đôi khi cũng có khả năng chữa lành trái tim của người khác hay không vậy?" Lily ra sức lườm Trần Hoài Nam một cái.
"Anh biết, nhưng chỉ riêng chuyện này, anh thật sự không muốn lừa dối Himiko... Bởi vì anh hiểu cô ấy là kiểu người mạnh mẽ như thế nào" Trần Hoài Nam khẽ cười: "Đấy, đó rõ ràng là ưu điểm đúng không? Anh không thể nghĩ ra tất cả chỉ trong một thoáng chốc, nhưng anh lại có thể liệt kê chúng trong vô thức. Đừng trách anh nhé"
Lily: "..."
"Nam này... Tôi vẫn muốn hỏi cậu"
Giữa lúc Lily đang khó xử, Himiko từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng đã chịu lên tiếng. Lần này cũng giống như lần trước vậy... Với thái độ nghiêm túc và ánh mắt nhìn thẳng, cô ấy hỏi: "Liệu cậu có cảm thấy tôi có thể trở thành một người con gái đảm đang hay không?"
Trần Hoài Nam cau mày: "..."
Lại là câu hỏi này.
Nếu đã có cơ hội làm lại thì cậu tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm nữa.
"Không"
Đáp án vẫn như vậy, là không.
Himiko vô thức siết chặt nắm tay lại, không phải vì tức giận mà là vì cô ấy quá thất vọng với chính mình.
Tuy rằng cô ấy đã cố gắng không để lộ những cảm xúc đó ra bên ngoài... Thế nhưng bằng cách nào đó, Trần Hoài Nam đã nhìn thấu nội tâm Himiko: "Tôi chẳng hiểu vì sao cậu cứ hỏi tôi câu này... Nhưng nếu phải trả lời thành thật, câu trả lời của tôi vẫn sẽ cứ mãi là như vậy"
"Cậu gần như không có khả năng trở thành một người con gái đảm đang theo đúng định nghĩa của tôi... Tuy nhiên, với tôi thì cậu đã rất quyến rũ theo cách của riêng mình rồi. Tôi sẽ không bao ngờ cười nhạo hay ghét bỏ những kẻ đã ngày đêm khắc phục yếu điểm của mình đâu"
"Không tin cứ hỏi Lily thì biết, những lời này của tôi là thật hay là giả"
"Không... Không cần hỏi. Tự tôi hiểu được cậu đang muốn nói gì" Himiko gượng gạo nở một nụ cười: "Mà này, cậu nói tôi có nét quyến rũ của riêng tôi... Vậy thì tôi có thể hỏi nét quyến rũ đó cụ thể là gì không?"
Trần Hoài Nam hơi ngây ra, tựa như đang phân vân không biết phải nói làm sao cho phải đúng. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể ậm ừ vài tiếng như kiểu không chắc chắn lắm với câu trả lời của mình: "Ngầu... Lúc cậu uýnh nhau trông rất ngầu... Kiểu vậy"
"A? Cái này em công nhận nha! Lúc chị ấy tập trung luyện kiếm thật sự rất là ngầu luôn! Thì ra không chỉ mình em cảm thấy vậy nhỉ?" Lily dùng sức gật đầu tán đồng.
"Ờ... Đại khái là vậy đó. Nét quyến rũ của cậu hoàn toàn không nằm ở sự dịu dàng hay đảm đang, mà nó lại nằm ở cá tính không giống với bất kì ai của cậu. Đó mới chính là điểm nhấn làm cho cậu trở nên nổi bật giữa vô số người con gái khác"
"...Tôi nghĩ vậy"
Lily cười hì hì, cúi đầu cảm ơn Trần Hoài Nam với nụ cười tinh nghịch: "Thật lòng cảm ơn anh vì đã thông não cho cô chị ngốc nghếch của em"
"...Ờ"
Sau đó, Lily liền kéo tay Himiko rời đi.
"Chả hiểu sao... Mình cứ cảm thấy ánh mắt mà Himiko dùng để nhìn mình cứ sai sai kiểu gì ấy. Hi vọng là tự mình đa tình"
Khẽ lắc đầu một cái, Trần Hoài Nam lại vùi đầu vào công việc dọn dẹp.
...
...
Rời khỏi phòng riêng của Trần Hoài Nam, lúc này Lily mới dám lên tiếng tựa như cố ý trêu chọc Himiko: "Mặt chị đỏ lên hết rồi kia kìa... Hì hì, xem ra câu trả lời của anh ấy đã khiến chị rất hài lòng nhỉ?"
"Thấy không? Chị cứ việc nghe theo em đi. Mặc dù ngày thường anh ấy có hơi đần độn, không thể thấu hiểu những gì chị vẫn luôn âm thầm truyền tải.... Thế nhưng trong một vài thời khắc đặc biệt, anh ấy lại trở nên đặc biệt giỏi đạt điểm trong mắt con gái đó"
Himiko: "..., Em hiểu cậu ta quá nhỉ?"
"Chứ sao nữa?" Lily ưỡn ngực đắc ý.
Himiko khẽ thở dài, trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhưng kể cả thế, sự thật vẫn là sự thật. Chị hoàn toàn không phải kiểu con gái mà cậu ta kiếm tìm, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Đã vậy thì..."
Nói đến đây, Himiko lại khẽ mỉm cười, tựa như cô ấy đã lấy lại được vẻ tự tin vốn có của mình: "Chị sẽ biến cậu ta thành của mình theo cách của riêng chị, ứng với những gì cậu ta đã nhận xét về chị"
"Lần này, chị sẽ không cố gắng thay đổi bản thân để trở thành mẫu người cậu ta thích nữa. Thay vào đó... Ha ha ha~"
Lily: "... Điệu cười của chị làm em sợ đó"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.