Chương 17: Khởi đầu
Lãng Chi Thần Tiêu
15/06/2023
Khi đã phải sinh tồn trên một vùng đất hoàn toàn xa lạ, công việc đầu tiên ta cần phải làm đó chính là khám phá mọi thứ xung quanh. Thông qua việc làm này, ta có thể phần nào biết được nơi đâu là an toàn, nơi đâu là nguy hiểm, cái gì dùng được và cái gì không dùng được.
Sau khi nhóm sở hữu chiến lực đi khảo sát trở về, họ đã phát hiện ra một mảnh đất trông tương đối trống trải và an toàn, có thể làm một nơi trú ẩn tạm thời cho cả lớp. Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện của ban ngày mà thôi, còn ban đêm thì chưa chắc.
Trong lúc nhóm hậu cần còn đang cố gắng xây dựng và hái lượm thì Trần Hoài Nam lại đang vắt óc suy nghĩ về vấn đề thức ăn và nước uống cho cả lớp. Phải biết nhân số hiện tại đang là chín người, thành ra chỉ mấy món rau quả dại tiện tay nhặt về là hoàn toàn không đủ bỏ bụng.
Hơn nữa... Đa phần trong số chúng đều có ngoại hình lạ hoắc, chỉ có trời mới biết là chúng có độc hay không.
"Cũng may lúc sáng ăn uống đầy đủ nên hiện giờ chúng ta đều chưa đói bụng lắm... Tuy nhiên đến khoảng trời tối, tôi đoán chắc là cả bọn chúng ta đều thiếu cả thức ăn lẫn nước uống" Trần Hoài Nam nói: "Thức ăn thì để sau cũng được, nhưng nước uống mới là thứ quan trọng nhất. Các cậu biết đấy, nước biển không thể uống trực tiếp được đâu. Trước mắt chúng ta phải đi tìm nguồn nước ngọt cái đã"
"Lỡ không có thì sao?" Edgar hỏi.
"Chắc chắn phải có. Trên đảo này cây cối phát triển mạnh mẽ đến như vậy, tuyệt đối phải có một nguồn nước tồn tại ở đâu đó quanh đây, không lớn thì nhỏ" Trần Hoài Nam lên tiếng khẳng định: "Ngoài ra, kể cả khi tìm thấy thì các cậu cũng phải cẩn thận, rất có thể sẽ có thứ gì đó đón chờ các cậu... Tỉ như loài quái vật nào đó đến uống nước hoặc đi săn chẳng hạn?"
"Nói thật, tôi mong là có đi" Ikki nhún vai bất đắc dĩ: "Có lẽ sẽ tốn chút công sức để săn bắt, nhưng thực ra thì đó cũng là một nguồn thức ăn khá là ổn định"
"Đừng tự mãn, lão ta trước giờ không hề biết nói chơi đâu" Trần Hoài Nam nghiêm túc nhắc nhở.
Cơ mà Ikki có vẻ khá tự tin, không quá để tâm đến lời nhắc nhở của Trần Hoài Nam. Về chuyện này thì hắn cũng đành chịu, vì dù sao thì tên này cũng là thiên tài mà... Thành ra việc cậu ta có kiêu ngạo đôi chút cũng là điều dễ hiểu.
Himiko không nói gì nhiều, chỉ chủ động nhắc nhở Trần Hoài Nam một câu: "Cậu cũng đừng làm gì quá sức, suy nghĩ nhiều quá sẽ rất mau đói bụng đấy"
Himiko vẫn giống hệt như trước, vô cùng khó gần đối với đám bạn cùng lớp. Cơ mà chỉ riêng đối với Trần Hoài Nam thì lại không giống như vậy... Có vẻ như sau lần đó cùng nhau liều mạng, mối quan hệ giữa hai người tựa hồ đã tốt lên rất nhiều rồi.
Mọi người đều biết rõ điều đó nên không ai cảm thấy kì lạ khi Himiko tỏ ra quan tâm đếm Trần Hoài Nam.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý" Trần Hoài Nam khẽ cười khách khí một tiếng, sau đó nói tiếp: "Các cậu tiếp tục đi khảo sát đi, và nhớ phải trở về trước khi trời tối. Ngoài ra cũng đừng có làm gì nguy hiểm, đừng quên rằng hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên của chúng ta thôi đấy"
Nhóm phụ trách chiến đấu khẽ gật đầu đồng ý rồi tiếp tục phần việc của mình.
Trong khi đó, ở phía hậu phương thì cả bộ đôi Lưu Hiên, Lục đều đang tỏ ra khá chật vật với công việc xây dựng nơi trú ẩn, ngoại trừ Hoa Tử Ngọc đang còng lưng gánh hết cả đội hậu cần bằng kĩ năng xây dựng thượng thừa của mình.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt Trần Hoài Nam cơ bản giống như hai tên culi trung thành đang hết lòng phục vụ cho cấp trên của mình vậy. Có nhìn kiểu gì cũng làm cậu cảm thấy buồn cười.
"Sư phụ, làm thế này đúng không?" Lưu Hiên mang một thanh gỗ được gia công đến chỗ Hoa Tử Ngọc với vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa xu nịnh.
Hoa Tử Ngọc khẽ gật đầu.
Ngay từ trước đó, cô ấy đã sớm biết rõ hai tên này hoàn toàn không biết cách xây dựng nhà nên đã giao cho cả hai công việc đơn giản nhất: Gia công đồ gỗ. Còn bản thân nàng thì phụ trách lắp ghép các chi tiết, một công việc đòi hỏi sự thành thạo và tinh tế của một người thợ lão luyện.
Nhờ có sự trợ giúp của linh lực nên công việc diễn ra khá suôn sẻ, làm cho Trần Hoài Nam bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của mình hình như có hơi thừa thãi. Thế là cậu đã quay sang làm chuyện khác, đó chính là chuẩn bị bếp nấu buổi tối cho cả lớp.
Trưa nay ánh nắng khá gắt nên Trần Hoài Nam đã dễ dàng làm được một chút muối ăn từ nước biển. Mặc dù tất cả chúng đều không được sạch sẽ cho lắm, nhưng suy cho cùng thì bọn họ đều đang sinh tồn mà, đâu thể kén chọn như vậy chứ.
"Chỉ có muối thôi thì không đủ gia vị, mình cần thêm vị ngọt và vị chua... Nhưng biết kiếm đâu ra bây giờ nhỉ?" Trần Hoài Nam xoa cằm, vô thức nhìn đến chỗ đống hoa quả dại: "Đường tinh luyện thì chắc là không có rồi, mình không có thời gian để làm chuyện ấy... Thế thì đành phải dùng thứ gì đó tương tự để thay thế thôi"
Cơ mà đống hoa quả dại này...
Như đã nói trước đó, trông lạ hoắc, đâu thể tùy tiện bỏ vào mồm ăn được?
Phải làm sao đây?
Trần Hoài Nam lâm vào trầm tư.
"A..."
"Nghe có hơi tàn nhẫn, nhưng tại sao mình lại không dùng động vật đến nếm thử chúng thay mình chứ? Chỉ cần bọn chúng không chết tức là thức ăn không có độc hoặc ngược lại... Mặc dù phương pháp này không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng loại bỏ được phần nào nguy cơ!"
...
...
Không lâu sau đó, nhóm đi săn đã trở về. Như trong dự đoán của Trần Hoài Nam, họ đã tìm được một nguồn nước sạch nằm cách đây không xa, không những thế họ còn may mắn săn được một con ma thú trông giống như loài hươu... Cơ mà ngoại hình của nó còn tăm tối và tà ác hơn nhiều.
Máu của nó không có màu đỏ, mà chính là màu xanh lục đậm hệt như nội tạng của những loài sâu chuyên phá hoại mùa màng. Chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết đây hoàn toàn không phải giống loài gì tốt rồi.
Tuy cả bọn đã trở về an toàn thế nhưng sắc mặt của Ikki lúc này trông lại trông không được vui vẻ cho lắm. Nguyên nhân chủ yếu là vì Himiko đã yêu cầu cậu ta tự mình xử lí con hươu này...
Ban đầu cậu còn coi thường ra mặt. Bất quá chỉ sau vài đường cơ bản, cậu bắt đầu nhận ra những loài ma thú hoang dã còn khó nhằn hơn những gì cậu đã từng đối phó rất nhiều... Và tất nhiên, Himiko đã để cậu ta bị củ hành tận hơn mười lăm phút mới ra tay kết liễu con quái vật.
Ikki bị vả thẳng mặt nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ngậm ngùi ôm cơn bực tức trong lòng. Nhờ đó, sự tự cao của cậu ta đã đi xuống đôi chút, thành ra thái độ với Trần Hoài Nam cũng lịch sự hơn nhiều.
Thấy Trần Hoài Nam mãi loay hoay với đống rau quả, Himiko lại chủ động mò tới hỏi thăm: "Cậu đang làm gì thế? Không định làm thịt con hươu này hay sao?"
"Làm thịt thì giao cho mấy cậu đi, tôi đang bận xử lí đống rau quả này... Hoặc nói đúng hơn là tôi đang cố phân loại gia vị" Trần Hoài Nam vừa làm vừa nói: "Đống bên này là đống không độc, cơ mà hương vị của chúng lại rất kì quái, ngọt không ra ngọt, chua không ra chua, cơ bản chẳng thể thay thế gia vị chính thống được"
"Chúng ta đang sinh tồn mà, không thể đòi hỏi đồ ăn ngon được" Himiko vỗ vai động viên với một nụ cười: "Cậu không cần lo, bọn kia thì không biết thế nào chứ riêng tôi thì giỏi chịu khổ lắm, cậu hiểu mà"
Trần Hoài Nam cười ha ha vài tiếng rồi tập trung làm việc. Nhưng giữa chừng, cậu lại lên tiếng nhắc nhở: "À, đừng ai động đến đống rau quả nằm gần đống xác động vật ở kia nhé, toàn là chất độc không đấy"
Nghe theo chỉ đạo của Trần Hoài Nam, cả đám lại bắt tay vào việc. Đến khoảng gần buổi hoàng hôn, căn nhà nhỏ đã được nhóm Hoa Tử Ngọc dựng xong, và phần thịt hươu cũng đã đâu vào đấy, chỉ việc chế biến lên rồi cho vào lửa mà thôi.
"Ngôi nhà này chỉ được làm tạm bợ thôi, ở năm bữa nửa tháng thì được nhưng lỡ có bão đến hay gió lớn thì chịu nhé" Hoa Tử Ngọc nói với giọng điệu có phần vô lực, có vẻ như cô nàng đã rất mệt rồi.
Ngược lại, riêng Lưu Hiên và Lục thì lại tỏ ra rất nhàn hạ, chủ yếu bởi vì khối lượng công việc của hai người này không hề lớn. Do vậy, Himiko đã thay Trần Hoài Nam cử hai người này cùng vài người khác mang thêm thật nhiều nước trở về, cốt là để nhóm thiếu nữ có thể rửa ráy thân thể sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Còn lũ con trai ư?
Cứ việc tắm biển là xong.
Muối biển có mặn cũng không thể thương tổn lớp da dày!
Bất quá lượng thành viên nữ trong lớp thật ra cũng không nhiều, chỉ có đúng hai người là Himiko và Hoa Tử Ngọc mà thôi.
Về phần Himiko thì chẳng ai dám nhìn trộm rồi, đao trên tay nàng sẽ cứa cổ bất cứ tên nào dám làm thế. Còn về Hoa Tử Ngọc thì... Vì một lí do thần kỳ nào đó, chẳng ai có thể nhớ đến cô ấy trong lúc cô ấy đang tắm cả.
Giống hệt Dạ Trầm Uyên ngày đầu đi học!
"Cậu là đồng môn của tôi sao?"
Dạ Trầm Uyên đã không nhịn được hỏi như vậy sau khi Hoa Tử Ngọc tắm xong.
Đối diện với câu hỏi ấy, Hoa Tử Ngọc chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt rồi đi mất. Giống hệt như trước kia, cô ấy cứ như một nàng tiên lộng lẫy thướt tha, lại xa xăm mờ ảo đến không thể níu giữ mà chỉ có thể ngóng trông từ xa.
Một vẻ đẹp thuần khiết, mộng ảo đến không thể diễn tả bằng lời!
Đợi mọi người xong xuôi công việc, nhóm hậu cần cũng lập tức bắt tay vào làm việc. Riêng Hoa Tử Ngọc thì Trần Hoài Nam đã không cho cô ấy tham gia để đảm bảo sự công bằng về khối lượng công việc. Thay vào đó, cậu đã sử dụng hai người còn lại hệt như cái cách mà Hoa Tử Ngọc đã làm vừa mới nãy.
"Nhanh lên, tôi đói quá rồi"
Edgar đã lên tiếng hối thúc nhóm hậu cần với tiếng bụng đói cồn cào. Thật ra không chỉ riêng cậu ta mà rất nhiều người ở đây đã như vậy rồi, kể cả Himiko.
Mất khoảng vài phút nấu nướng, mấy xiên thịt hươu chín đã được ra khỏi lò. Do tất cả bọn họ đều đang rất đói nên cả bọn đã không màng tất cả và bỏ chúng vào miệng.
Bỏng lưỡi.
Và...
"Ôi mẹ ơi, vị như shit vậy!?" Edgar khóc lóc chửi ầm lên.
Tệ! Quá tệ! Hương vị này là thứ hương vị tệ nhất từng chạm đến đầu lưỡi của cậu!
Nếu phải lựa chọn giữa một bát cơm trắng và món ăn kinh khủng này, cậu tuyệt đối sẽ không do dự mà chọn cơm trắng!
Limia thì lãnh đạm ngậm lấy xâu thịt, đồng thời còn dùng sức đá Edgar một cái: "Cậu đang trông chờ điều gì ở thịt quái vật vậy? Có ăn là may lắm rồi, câm mồm hộ tôi cái được không hả!?"
"Hương vị này tệ thật, cảm giác giống như đang ăn một con lươn hay cá chình không được chế biến kĩ càng vậy. Vừa nhão thịt vừa tanh hôi đến buồn nôn, đã vậy còn không có một chút vị ngọt của thịt nữa" Ikki cũng nhăn nhó mặt mày nói ra.
0/10 điểm!. Truyện Tổng Tài
Trần Hoài Nam, Himiko cùng Limia với nội tại con nhà nghèo đã hốc đến no bụng một cách thuận lợi, trong khi những người còn lại chỉ biết lấy trái cây trừ cơm. Và riêng Hoa Tử Ngọc thì hoàn toàn ăn chay luôn!
Tối hôm đó, nhóm học sinh lớn cá biệt chỉ trò chuyện vài câu rồi quyết định ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ. Bất quá dĩ nhiên là họ sẽ thay phiên nhau canh gác để phòng ngừa nguy hiểm có thể bất chợt xảy đến.
Cứ như thế, đêm đầu tiên đã qua một cách thật yên bình.
Một khởi đầu thuận lợi... Hay chỉ là bình yên trước giông bão đây?
Sau khi nhóm sở hữu chiến lực đi khảo sát trở về, họ đã phát hiện ra một mảnh đất trông tương đối trống trải và an toàn, có thể làm một nơi trú ẩn tạm thời cho cả lớp. Tuy nhiên, đó chỉ là câu chuyện của ban ngày mà thôi, còn ban đêm thì chưa chắc.
Trong lúc nhóm hậu cần còn đang cố gắng xây dựng và hái lượm thì Trần Hoài Nam lại đang vắt óc suy nghĩ về vấn đề thức ăn và nước uống cho cả lớp. Phải biết nhân số hiện tại đang là chín người, thành ra chỉ mấy món rau quả dại tiện tay nhặt về là hoàn toàn không đủ bỏ bụng.
Hơn nữa... Đa phần trong số chúng đều có ngoại hình lạ hoắc, chỉ có trời mới biết là chúng có độc hay không.
"Cũng may lúc sáng ăn uống đầy đủ nên hiện giờ chúng ta đều chưa đói bụng lắm... Tuy nhiên đến khoảng trời tối, tôi đoán chắc là cả bọn chúng ta đều thiếu cả thức ăn lẫn nước uống" Trần Hoài Nam nói: "Thức ăn thì để sau cũng được, nhưng nước uống mới là thứ quan trọng nhất. Các cậu biết đấy, nước biển không thể uống trực tiếp được đâu. Trước mắt chúng ta phải đi tìm nguồn nước ngọt cái đã"
"Lỡ không có thì sao?" Edgar hỏi.
"Chắc chắn phải có. Trên đảo này cây cối phát triển mạnh mẽ đến như vậy, tuyệt đối phải có một nguồn nước tồn tại ở đâu đó quanh đây, không lớn thì nhỏ" Trần Hoài Nam lên tiếng khẳng định: "Ngoài ra, kể cả khi tìm thấy thì các cậu cũng phải cẩn thận, rất có thể sẽ có thứ gì đó đón chờ các cậu... Tỉ như loài quái vật nào đó đến uống nước hoặc đi săn chẳng hạn?"
"Nói thật, tôi mong là có đi" Ikki nhún vai bất đắc dĩ: "Có lẽ sẽ tốn chút công sức để săn bắt, nhưng thực ra thì đó cũng là một nguồn thức ăn khá là ổn định"
"Đừng tự mãn, lão ta trước giờ không hề biết nói chơi đâu" Trần Hoài Nam nghiêm túc nhắc nhở.
Cơ mà Ikki có vẻ khá tự tin, không quá để tâm đến lời nhắc nhở của Trần Hoài Nam. Về chuyện này thì hắn cũng đành chịu, vì dù sao thì tên này cũng là thiên tài mà... Thành ra việc cậu ta có kiêu ngạo đôi chút cũng là điều dễ hiểu.
Himiko không nói gì nhiều, chỉ chủ động nhắc nhở Trần Hoài Nam một câu: "Cậu cũng đừng làm gì quá sức, suy nghĩ nhiều quá sẽ rất mau đói bụng đấy"
Himiko vẫn giống hệt như trước, vô cùng khó gần đối với đám bạn cùng lớp. Cơ mà chỉ riêng đối với Trần Hoài Nam thì lại không giống như vậy... Có vẻ như sau lần đó cùng nhau liều mạng, mối quan hệ giữa hai người tựa hồ đã tốt lên rất nhiều rồi.
Mọi người đều biết rõ điều đó nên không ai cảm thấy kì lạ khi Himiko tỏ ra quan tâm đếm Trần Hoài Nam.
"Cảm ơn, tôi sẽ chú ý" Trần Hoài Nam khẽ cười khách khí một tiếng, sau đó nói tiếp: "Các cậu tiếp tục đi khảo sát đi, và nhớ phải trở về trước khi trời tối. Ngoài ra cũng đừng có làm gì nguy hiểm, đừng quên rằng hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên của chúng ta thôi đấy"
Nhóm phụ trách chiến đấu khẽ gật đầu đồng ý rồi tiếp tục phần việc của mình.
Trong khi đó, ở phía hậu phương thì cả bộ đôi Lưu Hiên, Lục đều đang tỏ ra khá chật vật với công việc xây dựng nơi trú ẩn, ngoại trừ Hoa Tử Ngọc đang còng lưng gánh hết cả đội hậu cần bằng kĩ năng xây dựng thượng thừa của mình.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt Trần Hoài Nam cơ bản giống như hai tên culi trung thành đang hết lòng phục vụ cho cấp trên của mình vậy. Có nhìn kiểu gì cũng làm cậu cảm thấy buồn cười.
"Sư phụ, làm thế này đúng không?" Lưu Hiên mang một thanh gỗ được gia công đến chỗ Hoa Tử Ngọc với vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa xu nịnh.
Hoa Tử Ngọc khẽ gật đầu.
Ngay từ trước đó, cô ấy đã sớm biết rõ hai tên này hoàn toàn không biết cách xây dựng nhà nên đã giao cho cả hai công việc đơn giản nhất: Gia công đồ gỗ. Còn bản thân nàng thì phụ trách lắp ghép các chi tiết, một công việc đòi hỏi sự thành thạo và tinh tế của một người thợ lão luyện.
Nhờ có sự trợ giúp của linh lực nên công việc diễn ra khá suôn sẻ, làm cho Trần Hoài Nam bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của mình hình như có hơi thừa thãi. Thế là cậu đã quay sang làm chuyện khác, đó chính là chuẩn bị bếp nấu buổi tối cho cả lớp.
Trưa nay ánh nắng khá gắt nên Trần Hoài Nam đã dễ dàng làm được một chút muối ăn từ nước biển. Mặc dù tất cả chúng đều không được sạch sẽ cho lắm, nhưng suy cho cùng thì bọn họ đều đang sinh tồn mà, đâu thể kén chọn như vậy chứ.
"Chỉ có muối thôi thì không đủ gia vị, mình cần thêm vị ngọt và vị chua... Nhưng biết kiếm đâu ra bây giờ nhỉ?" Trần Hoài Nam xoa cằm, vô thức nhìn đến chỗ đống hoa quả dại: "Đường tinh luyện thì chắc là không có rồi, mình không có thời gian để làm chuyện ấy... Thế thì đành phải dùng thứ gì đó tương tự để thay thế thôi"
Cơ mà đống hoa quả dại này...
Như đã nói trước đó, trông lạ hoắc, đâu thể tùy tiện bỏ vào mồm ăn được?
Phải làm sao đây?
Trần Hoài Nam lâm vào trầm tư.
"A..."
"Nghe có hơi tàn nhẫn, nhưng tại sao mình lại không dùng động vật đến nếm thử chúng thay mình chứ? Chỉ cần bọn chúng không chết tức là thức ăn không có độc hoặc ngược lại... Mặc dù phương pháp này không chính xác trăm phần trăm nhưng cũng loại bỏ được phần nào nguy cơ!"
...
...
Không lâu sau đó, nhóm đi săn đã trở về. Như trong dự đoán của Trần Hoài Nam, họ đã tìm được một nguồn nước sạch nằm cách đây không xa, không những thế họ còn may mắn săn được một con ma thú trông giống như loài hươu... Cơ mà ngoại hình của nó còn tăm tối và tà ác hơn nhiều.
Máu của nó không có màu đỏ, mà chính là màu xanh lục đậm hệt như nội tạng của những loài sâu chuyên phá hoại mùa màng. Chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết đây hoàn toàn không phải giống loài gì tốt rồi.
Tuy cả bọn đã trở về an toàn thế nhưng sắc mặt của Ikki lúc này trông lại trông không được vui vẻ cho lắm. Nguyên nhân chủ yếu là vì Himiko đã yêu cầu cậu ta tự mình xử lí con hươu này...
Ban đầu cậu còn coi thường ra mặt. Bất quá chỉ sau vài đường cơ bản, cậu bắt đầu nhận ra những loài ma thú hoang dã còn khó nhằn hơn những gì cậu đã từng đối phó rất nhiều... Và tất nhiên, Himiko đã để cậu ta bị củ hành tận hơn mười lăm phút mới ra tay kết liễu con quái vật.
Ikki bị vả thẳng mặt nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể ngậm ngùi ôm cơn bực tức trong lòng. Nhờ đó, sự tự cao của cậu ta đã đi xuống đôi chút, thành ra thái độ với Trần Hoài Nam cũng lịch sự hơn nhiều.
Thấy Trần Hoài Nam mãi loay hoay với đống rau quả, Himiko lại chủ động mò tới hỏi thăm: "Cậu đang làm gì thế? Không định làm thịt con hươu này hay sao?"
"Làm thịt thì giao cho mấy cậu đi, tôi đang bận xử lí đống rau quả này... Hoặc nói đúng hơn là tôi đang cố phân loại gia vị" Trần Hoài Nam vừa làm vừa nói: "Đống bên này là đống không độc, cơ mà hương vị của chúng lại rất kì quái, ngọt không ra ngọt, chua không ra chua, cơ bản chẳng thể thay thế gia vị chính thống được"
"Chúng ta đang sinh tồn mà, không thể đòi hỏi đồ ăn ngon được" Himiko vỗ vai động viên với một nụ cười: "Cậu không cần lo, bọn kia thì không biết thế nào chứ riêng tôi thì giỏi chịu khổ lắm, cậu hiểu mà"
Trần Hoài Nam cười ha ha vài tiếng rồi tập trung làm việc. Nhưng giữa chừng, cậu lại lên tiếng nhắc nhở: "À, đừng ai động đến đống rau quả nằm gần đống xác động vật ở kia nhé, toàn là chất độc không đấy"
Nghe theo chỉ đạo của Trần Hoài Nam, cả đám lại bắt tay vào việc. Đến khoảng gần buổi hoàng hôn, căn nhà nhỏ đã được nhóm Hoa Tử Ngọc dựng xong, và phần thịt hươu cũng đã đâu vào đấy, chỉ việc chế biến lên rồi cho vào lửa mà thôi.
"Ngôi nhà này chỉ được làm tạm bợ thôi, ở năm bữa nửa tháng thì được nhưng lỡ có bão đến hay gió lớn thì chịu nhé" Hoa Tử Ngọc nói với giọng điệu có phần vô lực, có vẻ như cô nàng đã rất mệt rồi.
Ngược lại, riêng Lưu Hiên và Lục thì lại tỏ ra rất nhàn hạ, chủ yếu bởi vì khối lượng công việc của hai người này không hề lớn. Do vậy, Himiko đã thay Trần Hoài Nam cử hai người này cùng vài người khác mang thêm thật nhiều nước trở về, cốt là để nhóm thiếu nữ có thể rửa ráy thân thể sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Còn lũ con trai ư?
Cứ việc tắm biển là xong.
Muối biển có mặn cũng không thể thương tổn lớp da dày!
Bất quá lượng thành viên nữ trong lớp thật ra cũng không nhiều, chỉ có đúng hai người là Himiko và Hoa Tử Ngọc mà thôi.
Về phần Himiko thì chẳng ai dám nhìn trộm rồi, đao trên tay nàng sẽ cứa cổ bất cứ tên nào dám làm thế. Còn về Hoa Tử Ngọc thì... Vì một lí do thần kỳ nào đó, chẳng ai có thể nhớ đến cô ấy trong lúc cô ấy đang tắm cả.
Giống hệt Dạ Trầm Uyên ngày đầu đi học!
"Cậu là đồng môn của tôi sao?"
Dạ Trầm Uyên đã không nhịn được hỏi như vậy sau khi Hoa Tử Ngọc tắm xong.
Đối diện với câu hỏi ấy, Hoa Tử Ngọc chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt rồi đi mất. Giống hệt như trước kia, cô ấy cứ như một nàng tiên lộng lẫy thướt tha, lại xa xăm mờ ảo đến không thể níu giữ mà chỉ có thể ngóng trông từ xa.
Một vẻ đẹp thuần khiết, mộng ảo đến không thể diễn tả bằng lời!
Đợi mọi người xong xuôi công việc, nhóm hậu cần cũng lập tức bắt tay vào làm việc. Riêng Hoa Tử Ngọc thì Trần Hoài Nam đã không cho cô ấy tham gia để đảm bảo sự công bằng về khối lượng công việc. Thay vào đó, cậu đã sử dụng hai người còn lại hệt như cái cách mà Hoa Tử Ngọc đã làm vừa mới nãy.
"Nhanh lên, tôi đói quá rồi"
Edgar đã lên tiếng hối thúc nhóm hậu cần với tiếng bụng đói cồn cào. Thật ra không chỉ riêng cậu ta mà rất nhiều người ở đây đã như vậy rồi, kể cả Himiko.
Mất khoảng vài phút nấu nướng, mấy xiên thịt hươu chín đã được ra khỏi lò. Do tất cả bọn họ đều đang rất đói nên cả bọn đã không màng tất cả và bỏ chúng vào miệng.
Bỏng lưỡi.
Và...
"Ôi mẹ ơi, vị như shit vậy!?" Edgar khóc lóc chửi ầm lên.
Tệ! Quá tệ! Hương vị này là thứ hương vị tệ nhất từng chạm đến đầu lưỡi của cậu!
Nếu phải lựa chọn giữa một bát cơm trắng và món ăn kinh khủng này, cậu tuyệt đối sẽ không do dự mà chọn cơm trắng!
Limia thì lãnh đạm ngậm lấy xâu thịt, đồng thời còn dùng sức đá Edgar một cái: "Cậu đang trông chờ điều gì ở thịt quái vật vậy? Có ăn là may lắm rồi, câm mồm hộ tôi cái được không hả!?"
"Hương vị này tệ thật, cảm giác giống như đang ăn một con lươn hay cá chình không được chế biến kĩ càng vậy. Vừa nhão thịt vừa tanh hôi đến buồn nôn, đã vậy còn không có một chút vị ngọt của thịt nữa" Ikki cũng nhăn nhó mặt mày nói ra.
0/10 điểm!. Truyện Tổng Tài
Trần Hoài Nam, Himiko cùng Limia với nội tại con nhà nghèo đã hốc đến no bụng một cách thuận lợi, trong khi những người còn lại chỉ biết lấy trái cây trừ cơm. Và riêng Hoa Tử Ngọc thì hoàn toàn ăn chay luôn!
Tối hôm đó, nhóm học sinh lớn cá biệt chỉ trò chuyện vài câu rồi quyết định ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ. Bất quá dĩ nhiên là họ sẽ thay phiên nhau canh gác để phòng ngừa nguy hiểm có thể bất chợt xảy đến.
Cứ như thế, đêm đầu tiên đã qua một cách thật yên bình.
Một khởi đầu thuận lợi... Hay chỉ là bình yên trước giông bão đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.