Chương 58: Knock out
Lãng Chi Thần Tiêu
30/08/2023
"Cứ tưởng đó sẽ là một cuộc chia tay đầy nước mắt, nhưng đến cuối
cùng... Bà ấy đã không cho phép điều đó xảy ra. Chỉ riêng điểm này, bà
ấy thật sự giống hệt mẹ mình, kể cả lúc chết đi vẫn còn đùa được"
Dần tỉnh lại với những suy nghĩ ấy, Himiko trong vô thức nở một nụ cười chứa đầy những cảm xúc phức tạp, buồn vui lẫn lộn. Tuy vậy, cô ấy vẫn biết mình không nên để những gì đã xảy ra trong thế giới huyễn tưởng làm ảnh hưởng đến thế giới thực.
Với thân phận là người đã vượt qua thử thách của mẹ, cô ấy nên có trách nhiệm hơn với bản thân sau khi rời khỏi cái thế giới đầy màu sắc và cám dỗ ấy. Tất nhiên, đó không chỉ là trách nhiệm đối với chính bản thân cô ấy mà còn là đối với mẹ và những người quan trọng với cô ấy nữa.
Như cảm nhận được một nguồn hơi ấm nào đó nằm sát bên cạnh mình, đồng thời còn nắm chặt lấy tay mình không buông, Himiko đã lập tức đoán ra ngay là ai đang bầu bạn bên cạnh cô ấy: "Cảm giác này... Là em sao Lily?"
"Vâng, là em" Lily đáp lại với một nụ cười khá tinh quái: "Em đã làm chị thất vọng rồi sao? Lẽ ra người nên nắm tay chị đến tận lúc tỉnh dậy phải là anh Nam chứ nhỉ?"
"Đừng đùa như thế, chị sẽ giận đó"
Vừa nói, Himiko cũng chậm rãi ngồi dậy với điệu bộ mệt mỏi, để lại Lily vẫn đang nằm trên giường với vẻ mặt khó xử: "Xin lỗi chị, đây vốn dĩ là thử thách của riêng chị mà em lại nhiều chuyện xen vào..."
"Thật ra việc chị tỉnh lại cũng không liên quan đến em lắm. Ngược lại, em còn giúp cho chị tiết kiệm được không ít thời gian"
Vừa nói chuyện, Himiko vừa khẽ vươn vai một cái, đôi lông mày vốn dĩ cau có cũng chậm rãi giãn ra: "Em biết đấy, ta không nên lãng phí thời gian vào những ảo tưởng của chính mình. Chị vẫn đủ lí trí để phân biệt được đâu là thực, đâu là giả... Vì thế, cho dù không có em giúp đỡ đi chăng nữa, cỡ khoảng hai ba ngày sau thì chị cũng sẽ tỉnh lại mà thôi"
"Dù sao thì ngoài mẹ ra, chị cũng thấy phát chán cái thế giới đó rồi"
"Vậy à... Chị nói thế cũng làm em đỡ nặng lòng đi một chút" Lily cười khô khan, trên mặt vẫn có vẻ gì đó tự trách: "Thật ra trong lúc đứng sau giúp đỡ chị, em cũng có nhìn trộm qua vài đoạn kí ức của chị, cho nên là em cũng biết..."
"Chị không quan tâm, chỉ cần em hứa sẽ không kể cho cậu ấy là được" Himiko nói: "Thay vì được ai đó tường thuật lại, chị lại muốn tự mình nói cho cậu ấy hơn. Chỉ là thời điểm đó vẫn chưa tới mà thôi"
"Vâng, em hứa"
Himiko khẽ gật đầu, tỏ ra rất hài lòng.
Bất quá chỉ sau một lúc thử check mảng vệ sinh trên người mình, cô ấy đã bắt đầu nghi hoặc: "Đợi đã, bộ đồ trên người chị đang không có mùi... Lẽ nào cậu ta đã..."
"Trước thời điểm em ngủ cùng chị thì em chính là người đã đảm nhiệm chuyện này. Cơ mà sau khi em cũng ngủ cùng chị thì... Em không rõ là ai đã làm việc đó nữa. Ta cũng không thể loại trừ khả năng đó"
Nói đến đây, Lily tự nhiên có hơi đỏ mặt, một mình thều thào lẩm bẩm: "Không biết anh ấy có làm vậy với mình không nhỉ?"
Himiko: "..."
"Thôi, chị nghĩ chắc cậu ta sẽ chả dám làm cái chuyện ấy đâu. Cậu ta vốn dĩ rất chi là nhát gái mà. Hơn nữa, cậu ta có vẻ cũng không phải một tên biến thái ngầm" Himiko khẽ thở dài cảm thán: "Nói cho cùng, cậu ta chỉ đơn giản là một tên khờ"
Không hàn huyên vớ vẩn nữa, Himiko liền đẩy cửa ra ngoài tìm Trần Hoài Nam để hỏi cho ra chuyện. Mặc dù cô ấy đã phần nào biết được chân tướng của sự việc nhưng cô ấy vẫn muốn hỏi để xem xem, cậu ta có thực sự làm thế hay không.
Hiện giờ cũng đã gần trưa, vừa khít thời điểm cậu ta đang ngồi chơi game để giết thời gian rảnh. Do vậy, cậu ta cũng không quá để tâm đến sự xuất hiện của Himiko. Mãi cho đến khi Himiko lên tiếng gọi, cậu ta mới lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với vẻ mặt rạng rỡ: "Tỉnh rồi đấy hả? Hai người làm tôi lo sốt vó mấy ngày trời đấy!".
||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
"Trong thời gian đó, cậu có làm chuyện gì có lỗi với chúng tôi hay không?"
"Đã bảo rồi, nhu cầu của tôi không có cao đến thế!" Trần Hoài Nam khoát tay cười ha ha rồi tiếp tục giải thích: "Về vấn đề ăn uống này nọ, tôi có thể giải quyết ổn thoả cho hai người... Cơ mà chỉ riêng vấn đề vệ sinh cơ thể thì hơi căng. Tôi không thể tự làm được nên mới phải đi nhờ người ta đến làm hộ... Và rồi ông thầy đó đã ném vào mặt tôi sách dạy sử dụng Tịnh Y Chú. Đến đây thì coi như xong chuyện rồi"
"Tịnh Y Chú..."
Không hiểu sao, Himiko lại cảm thấy có chút thất vọng khi lắng nghe lời giải thích của Trần Hoài Nam, dẫu cho cô ấy đã phần nào đoán ra được chuyện này từ trước.
Lily cười hì hì vỗ vai Himiko rồi nói: "Nói gì thì nói, ta vẫn phải đi tắm thôi chị. Cứ kệ anh ấy đi, anh ấy sẽ không hiểu được chúng ta đang có ý gì đâu"
"Em nói phải... Ủa mà em đang có ý gì thế? Hình như em có đang hiểu lầm gì đó với chị có đúng không?"
Chỉ thấy Lily lại tiếp tục nở một nụ cười bát quái rồi chạy thẳng xuống lầu, không thèm giải thích gì thêm.
...
...
Do Trần Hoài Nam đã tự mình chuẩn bị mọi thứ từ trước nên sau khi tỉnh dậy, hai nữ chỉ cần vệ sinh cá nhân cho thật sạch sẽ rồi ăn cơm là xong. Đến đó coi như hết chuyện, họ đã hoàn toàn rảnh tay để có thể làm bất kì điều gì mình muốn.
Cũng vì hôm nay Trần Hoài Nam không có ý định ra ngoài chơi bời nên Lily đã quyết định sẽ coop chơi game cùng cậu ta cho đỡ chán. Điều này đồng nghĩa với việc hôm nay cậu ta sẽ phải gánh trên lưng một cục tạ to đùng, bởi vì Lily chỉ mới tiếp xúc với thế giới game mà thôi!
Himiko thì không muốn chơi game. Cô ấy vẫn cần thêm một chút thời gian để bình tĩnh lại sau những gì mình đã trải qua.
Mặc dù Himiko đã không tiết lộ bất kì điều gì nhưng Trần Hoài Nam vẫn lờ mờ đoán ra được có vẻ như thử thách mà cô ấy đối mặt cũng không quá tốt đẹp. Kể cả khi đã vượt qua nó đi chăng nữa, cô ấy vẫn cảm thấy nặng lòng vì nó.
Giữa lúc đang chơi, Lily đột nhiên mở miệng mắng mỏ: "Cái anh này! Sao không để lại cho em một ít trang bị đi chứ! Anh lấy hết rồi thì em còn đánh đấm cái gì? Thật không ga lăng gì cả!"
"Anh có để lại rồi mà?"
"Nhưng toàn đồ cùi bắp thôi!"
"Em cầm đồ mạnh thì anh em mình chỉ có nước ăn hành thôi em ạ" Trần Hoài Nam cốc đầu Lily một cái: "Thử nhớ lại xem từ nãy đến giờ em đã chết uổng bao nhiêu mạng rồi? Lần nào anh cũng phải chạy theo dọn xác cho em hết cả, đã thế còn dám đòi đồ xịn hở em?"
"Em vẫn đang tiến bộ mà!"
Thấy Lily cứ nằng nặc đòi đồ xịn, Trần Hoài Nam cũng hết cách, chỉ đành đem một nửa số vật phẩm có giá trị trên người mình chuyển giao cho Lily. Cũng vì vậy mà sức chiến đấu của cậu giảm đi phân nửa, khiến cho cậu càng thêm chật vật khi phải tiếp tục gánh con bé bướng bỉnh này.
Lily có tiến bộ thật, không sai. Chỉ là game này độ khó hơi cao, thành ra một newbie nhưng Lily rất khó bắt kịp!
"Cậu dễ dãi quá đấy"
Himiko khẽ vỗ vai rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hai người: "Các người cũng ác lắm nha, vậy mà lại nhẫn tâm cho tôi ra rìa luôn. Mà thôi vậy, chỉ cần nhìn sơ cái game thôi là tôi đã không muốn chơi rồi"
Nhịp độ nhanh quá, ngán. Tức điên lên mất.
"Không cần đâu, có cậu vào thì tôi gãy luôn sống lưng mất" Trần Hoài Nam cười khổ một tiếng rồi thận trọng hỏi lại: "Vả lại cậu đã ổn rồi chứ? Có vẻ như thử thách vừa rồi đã tác động không ít đến tâm lí của cậu nhỉ?"
"Ờ, không thể phủ nhận là tôi đã lột xác về nhiều mặt. Tuy nhiên, quá trình lột xác thật sự vẫn chưa hoàn thành đâu. Tôi vẫn cần thêm thời gian để tiêu hoá những gì mình đã thu hoạch được" Himiko đáp: "Còn về phương diện tâm lí, tôi chẳng cần cậu phải nhọc lòng lo lắng làm gì đâu. Bộ tôi trước giờ trông giống một cô gái yếu đuối dễ dàng bị hiện thực nghiệt ngã đè bẹp lắm hả?"
"..., Đúng thật là không giống"
Trong số những người con gái mà Trần Hoài Nam đã từng gặp và tiếp xúc... Quả thật không có ai ngoan cường và cố chấp được như Himiko.
Cô ấy quá mạnh mẽ để được xem là một đứa con gái bình thường!
"Nói vậy cho ngầu thôi chứ thi thoảng, tôi cũng muốn được dựa dẫm vào ai đó lắm, tỉ như cậu ấy... Nam ạ" Himiko khẽ thủ thỉ: "Tôi giỏi đánh nhau, và ngoài cái đó ra thì tôi chẳng thể làm gì khác nữa. Có một đoạn thời gian mà ngay cả vấn đề tài chính tôi cũng phải phụ thuộc vào cậu... Bây giờ ngẫm lại, cảm giác đó vẫn thật vi diệu"
"Thế à?"
Trần Hoài Nam vừa múa phím, vừa đáp lại đối phương một cách khá vội vàng: "Tôi thì nghĩ việc thi thoảng dựa dẫm vào ai đó thật ra cũng không đến nỗi xấu, chỉ cần đừng quá phụ thuộc vào đối phương là được. Giống như cậu hiện tại này, cậu đang quá phụ thuộc vào tôi rồi đấy"
"Nghĩa là tôi xấu rồi?" Himiko hỏi.
"Rất xấu" Trần Hoài Nam đáp.
"..."
Himiko khẽ thở dài, trầm tư một hồi lâu rồi nhẹ nhàng hỏi lại: "Nam này, tôi có một câu hỏi dành cho cậu, chỉ riêng cậu mà thôi... Và cũng đừng có cười tôi nhé"
"Gì cơ?"
"Chẳng là... Cậu có nghĩ rằng một người như tôi liệu có thể trở thành một người phụ nữ hiền thục đảm đang hay không?"
Nghe đến đây, Trần Hoài Nam bất chợt dừng lại, đồng thời còn dùng ánh mắt khó mà tin được mà nhìn Himiko. Bằng vào thứ EQ hên xui đạt chuẩn của mình, cậu nhận ra được đối phương hiện đang hỏi mình một cách cực kì nghiêm túc.
Đã vậy thì cậu cũng phải đáp lại cô ấy một cách nghiêm túc nhất có thể.
"Đảm đang thì tôi chưa thấy mấy, nhưng *** **** thì tôi lại thấy thừa"
Lily: "..."
Himiko: "..."
Binh~
Không nói hai lời, Himiko lạnh lùng tung một đấm Knock out Trần Hoài Nam. Để lại Lily phải một mình chống chọi với con boss khó nhằn... Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, con bé đã vượt qua được với một đống tiền vàng và trang bị.
Nhìn Trần Hoài Nam ngất xỉu ra đất, Lily không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt: "Giỡn cũng đừng có giỡn dại như thế chứ anh trai của em..."
"Đáng đời anh!"
Dần tỉnh lại với những suy nghĩ ấy, Himiko trong vô thức nở một nụ cười chứa đầy những cảm xúc phức tạp, buồn vui lẫn lộn. Tuy vậy, cô ấy vẫn biết mình không nên để những gì đã xảy ra trong thế giới huyễn tưởng làm ảnh hưởng đến thế giới thực.
Với thân phận là người đã vượt qua thử thách của mẹ, cô ấy nên có trách nhiệm hơn với bản thân sau khi rời khỏi cái thế giới đầy màu sắc và cám dỗ ấy. Tất nhiên, đó không chỉ là trách nhiệm đối với chính bản thân cô ấy mà còn là đối với mẹ và những người quan trọng với cô ấy nữa.
Như cảm nhận được một nguồn hơi ấm nào đó nằm sát bên cạnh mình, đồng thời còn nắm chặt lấy tay mình không buông, Himiko đã lập tức đoán ra ngay là ai đang bầu bạn bên cạnh cô ấy: "Cảm giác này... Là em sao Lily?"
"Vâng, là em" Lily đáp lại với một nụ cười khá tinh quái: "Em đã làm chị thất vọng rồi sao? Lẽ ra người nên nắm tay chị đến tận lúc tỉnh dậy phải là anh Nam chứ nhỉ?"
"Đừng đùa như thế, chị sẽ giận đó"
Vừa nói, Himiko cũng chậm rãi ngồi dậy với điệu bộ mệt mỏi, để lại Lily vẫn đang nằm trên giường với vẻ mặt khó xử: "Xin lỗi chị, đây vốn dĩ là thử thách của riêng chị mà em lại nhiều chuyện xen vào..."
"Thật ra việc chị tỉnh lại cũng không liên quan đến em lắm. Ngược lại, em còn giúp cho chị tiết kiệm được không ít thời gian"
Vừa nói chuyện, Himiko vừa khẽ vươn vai một cái, đôi lông mày vốn dĩ cau có cũng chậm rãi giãn ra: "Em biết đấy, ta không nên lãng phí thời gian vào những ảo tưởng của chính mình. Chị vẫn đủ lí trí để phân biệt được đâu là thực, đâu là giả... Vì thế, cho dù không có em giúp đỡ đi chăng nữa, cỡ khoảng hai ba ngày sau thì chị cũng sẽ tỉnh lại mà thôi"
"Dù sao thì ngoài mẹ ra, chị cũng thấy phát chán cái thế giới đó rồi"
"Vậy à... Chị nói thế cũng làm em đỡ nặng lòng đi một chút" Lily cười khô khan, trên mặt vẫn có vẻ gì đó tự trách: "Thật ra trong lúc đứng sau giúp đỡ chị, em cũng có nhìn trộm qua vài đoạn kí ức của chị, cho nên là em cũng biết..."
"Chị không quan tâm, chỉ cần em hứa sẽ không kể cho cậu ấy là được" Himiko nói: "Thay vì được ai đó tường thuật lại, chị lại muốn tự mình nói cho cậu ấy hơn. Chỉ là thời điểm đó vẫn chưa tới mà thôi"
"Vâng, em hứa"
Himiko khẽ gật đầu, tỏ ra rất hài lòng.
Bất quá chỉ sau một lúc thử check mảng vệ sinh trên người mình, cô ấy đã bắt đầu nghi hoặc: "Đợi đã, bộ đồ trên người chị đang không có mùi... Lẽ nào cậu ta đã..."
"Trước thời điểm em ngủ cùng chị thì em chính là người đã đảm nhiệm chuyện này. Cơ mà sau khi em cũng ngủ cùng chị thì... Em không rõ là ai đã làm việc đó nữa. Ta cũng không thể loại trừ khả năng đó"
Nói đến đây, Lily tự nhiên có hơi đỏ mặt, một mình thều thào lẩm bẩm: "Không biết anh ấy có làm vậy với mình không nhỉ?"
Himiko: "..."
"Thôi, chị nghĩ chắc cậu ta sẽ chả dám làm cái chuyện ấy đâu. Cậu ta vốn dĩ rất chi là nhát gái mà. Hơn nữa, cậu ta có vẻ cũng không phải một tên biến thái ngầm" Himiko khẽ thở dài cảm thán: "Nói cho cùng, cậu ta chỉ đơn giản là một tên khờ"
Không hàn huyên vớ vẩn nữa, Himiko liền đẩy cửa ra ngoài tìm Trần Hoài Nam để hỏi cho ra chuyện. Mặc dù cô ấy đã phần nào biết được chân tướng của sự việc nhưng cô ấy vẫn muốn hỏi để xem xem, cậu ta có thực sự làm thế hay không.
Hiện giờ cũng đã gần trưa, vừa khít thời điểm cậu ta đang ngồi chơi game để giết thời gian rảnh. Do vậy, cậu ta cũng không quá để tâm đến sự xuất hiện của Himiko. Mãi cho đến khi Himiko lên tiếng gọi, cậu ta mới lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với vẻ mặt rạng rỡ: "Tỉnh rồi đấy hả? Hai người làm tôi lo sốt vó mấy ngày trời đấy!".
||||| Truyện đề cử: Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó! |||||
"Trong thời gian đó, cậu có làm chuyện gì có lỗi với chúng tôi hay không?"
"Đã bảo rồi, nhu cầu của tôi không có cao đến thế!" Trần Hoài Nam khoát tay cười ha ha rồi tiếp tục giải thích: "Về vấn đề ăn uống này nọ, tôi có thể giải quyết ổn thoả cho hai người... Cơ mà chỉ riêng vấn đề vệ sinh cơ thể thì hơi căng. Tôi không thể tự làm được nên mới phải đi nhờ người ta đến làm hộ... Và rồi ông thầy đó đã ném vào mặt tôi sách dạy sử dụng Tịnh Y Chú. Đến đây thì coi như xong chuyện rồi"
"Tịnh Y Chú..."
Không hiểu sao, Himiko lại cảm thấy có chút thất vọng khi lắng nghe lời giải thích của Trần Hoài Nam, dẫu cho cô ấy đã phần nào đoán ra được chuyện này từ trước.
Lily cười hì hì vỗ vai Himiko rồi nói: "Nói gì thì nói, ta vẫn phải đi tắm thôi chị. Cứ kệ anh ấy đi, anh ấy sẽ không hiểu được chúng ta đang có ý gì đâu"
"Em nói phải... Ủa mà em đang có ý gì thế? Hình như em có đang hiểu lầm gì đó với chị có đúng không?"
Chỉ thấy Lily lại tiếp tục nở một nụ cười bát quái rồi chạy thẳng xuống lầu, không thèm giải thích gì thêm.
...
...
Do Trần Hoài Nam đã tự mình chuẩn bị mọi thứ từ trước nên sau khi tỉnh dậy, hai nữ chỉ cần vệ sinh cá nhân cho thật sạch sẽ rồi ăn cơm là xong. Đến đó coi như hết chuyện, họ đã hoàn toàn rảnh tay để có thể làm bất kì điều gì mình muốn.
Cũng vì hôm nay Trần Hoài Nam không có ý định ra ngoài chơi bời nên Lily đã quyết định sẽ coop chơi game cùng cậu ta cho đỡ chán. Điều này đồng nghĩa với việc hôm nay cậu ta sẽ phải gánh trên lưng một cục tạ to đùng, bởi vì Lily chỉ mới tiếp xúc với thế giới game mà thôi!
Himiko thì không muốn chơi game. Cô ấy vẫn cần thêm một chút thời gian để bình tĩnh lại sau những gì mình đã trải qua.
Mặc dù Himiko đã không tiết lộ bất kì điều gì nhưng Trần Hoài Nam vẫn lờ mờ đoán ra được có vẻ như thử thách mà cô ấy đối mặt cũng không quá tốt đẹp. Kể cả khi đã vượt qua nó đi chăng nữa, cô ấy vẫn cảm thấy nặng lòng vì nó.
Giữa lúc đang chơi, Lily đột nhiên mở miệng mắng mỏ: "Cái anh này! Sao không để lại cho em một ít trang bị đi chứ! Anh lấy hết rồi thì em còn đánh đấm cái gì? Thật không ga lăng gì cả!"
"Anh có để lại rồi mà?"
"Nhưng toàn đồ cùi bắp thôi!"
"Em cầm đồ mạnh thì anh em mình chỉ có nước ăn hành thôi em ạ" Trần Hoài Nam cốc đầu Lily một cái: "Thử nhớ lại xem từ nãy đến giờ em đã chết uổng bao nhiêu mạng rồi? Lần nào anh cũng phải chạy theo dọn xác cho em hết cả, đã thế còn dám đòi đồ xịn hở em?"
"Em vẫn đang tiến bộ mà!"
Thấy Lily cứ nằng nặc đòi đồ xịn, Trần Hoài Nam cũng hết cách, chỉ đành đem một nửa số vật phẩm có giá trị trên người mình chuyển giao cho Lily. Cũng vì vậy mà sức chiến đấu của cậu giảm đi phân nửa, khiến cho cậu càng thêm chật vật khi phải tiếp tục gánh con bé bướng bỉnh này.
Lily có tiến bộ thật, không sai. Chỉ là game này độ khó hơi cao, thành ra một newbie nhưng Lily rất khó bắt kịp!
"Cậu dễ dãi quá đấy"
Himiko khẽ vỗ vai rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hai người: "Các người cũng ác lắm nha, vậy mà lại nhẫn tâm cho tôi ra rìa luôn. Mà thôi vậy, chỉ cần nhìn sơ cái game thôi là tôi đã không muốn chơi rồi"
Nhịp độ nhanh quá, ngán. Tức điên lên mất.
"Không cần đâu, có cậu vào thì tôi gãy luôn sống lưng mất" Trần Hoài Nam cười khổ một tiếng rồi thận trọng hỏi lại: "Vả lại cậu đã ổn rồi chứ? Có vẻ như thử thách vừa rồi đã tác động không ít đến tâm lí của cậu nhỉ?"
"Ờ, không thể phủ nhận là tôi đã lột xác về nhiều mặt. Tuy nhiên, quá trình lột xác thật sự vẫn chưa hoàn thành đâu. Tôi vẫn cần thêm thời gian để tiêu hoá những gì mình đã thu hoạch được" Himiko đáp: "Còn về phương diện tâm lí, tôi chẳng cần cậu phải nhọc lòng lo lắng làm gì đâu. Bộ tôi trước giờ trông giống một cô gái yếu đuối dễ dàng bị hiện thực nghiệt ngã đè bẹp lắm hả?"
"..., Đúng thật là không giống"
Trong số những người con gái mà Trần Hoài Nam đã từng gặp và tiếp xúc... Quả thật không có ai ngoan cường và cố chấp được như Himiko.
Cô ấy quá mạnh mẽ để được xem là một đứa con gái bình thường!
"Nói vậy cho ngầu thôi chứ thi thoảng, tôi cũng muốn được dựa dẫm vào ai đó lắm, tỉ như cậu ấy... Nam ạ" Himiko khẽ thủ thỉ: "Tôi giỏi đánh nhau, và ngoài cái đó ra thì tôi chẳng thể làm gì khác nữa. Có một đoạn thời gian mà ngay cả vấn đề tài chính tôi cũng phải phụ thuộc vào cậu... Bây giờ ngẫm lại, cảm giác đó vẫn thật vi diệu"
"Thế à?"
Trần Hoài Nam vừa múa phím, vừa đáp lại đối phương một cách khá vội vàng: "Tôi thì nghĩ việc thi thoảng dựa dẫm vào ai đó thật ra cũng không đến nỗi xấu, chỉ cần đừng quá phụ thuộc vào đối phương là được. Giống như cậu hiện tại này, cậu đang quá phụ thuộc vào tôi rồi đấy"
"Nghĩa là tôi xấu rồi?" Himiko hỏi.
"Rất xấu" Trần Hoài Nam đáp.
"..."
Himiko khẽ thở dài, trầm tư một hồi lâu rồi nhẹ nhàng hỏi lại: "Nam này, tôi có một câu hỏi dành cho cậu, chỉ riêng cậu mà thôi... Và cũng đừng có cười tôi nhé"
"Gì cơ?"
"Chẳng là... Cậu có nghĩ rằng một người như tôi liệu có thể trở thành một người phụ nữ hiền thục đảm đang hay không?"
Nghe đến đây, Trần Hoài Nam bất chợt dừng lại, đồng thời còn dùng ánh mắt khó mà tin được mà nhìn Himiko. Bằng vào thứ EQ hên xui đạt chuẩn của mình, cậu nhận ra được đối phương hiện đang hỏi mình một cách cực kì nghiêm túc.
Đã vậy thì cậu cũng phải đáp lại cô ấy một cách nghiêm túc nhất có thể.
"Đảm đang thì tôi chưa thấy mấy, nhưng *** **** thì tôi lại thấy thừa"
Lily: "..."
Himiko: "..."
Binh~
Không nói hai lời, Himiko lạnh lùng tung một đấm Knock out Trần Hoài Nam. Để lại Lily phải một mình chống chọi với con boss khó nhằn... Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, con bé đã vượt qua được với một đống tiền vàng và trang bị.
Nhìn Trần Hoài Nam ngất xỉu ra đất, Lily không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt: "Giỡn cũng đừng có giỡn dại như thế chứ anh trai của em..."
"Đáng đời anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.