Chương 53: Tao bê quá sen ạ
Lãng Chi Thần Tiêu
25/08/2023
"Hờizzzzzzz"
Nằm lăn lóc trong căn phòng trọ của mình, đến tận bây giờ Lục thật sự chẳng biết là mình đã thở dài kiểu như vậy bao nhiêu lần rồi nữa. Do vấn đề kinh tế đã được giải quyết thành ra hiện tại cậu đang khá là rảnh rỗi... Và cũng vì thế nên cậu mới tự nhiên đâm ra chán nản.
Với cái thể chất có thể mang đến vận xui cho những người xung quanh, ngoại trừ những lúc thật sự cần thiết ra thì bình thường Lục rất hiếm khi chịu ra ngoài. Không phải là do cậu bị tự kỷ, mà chỉ đơn giản là do cậu ta không muốn làm phiền đến người khác mà thôi.
"Chán quá đi... Nhớ lại trước kia, mình đã làm gì trong những lúc như thế này nhỉ?"
Kể từ lúc đặt chân vào cái lớp học đó, ngày ngày chịu phải những trận hành hạ khủng khiếp về cả thể chất lẫn tinh thần... Dường như não bộ của Lục đã bị tác động cho không ít, dẫn đến quên đi một số kí ức quan trọng... Tỉ như hiện tại chẳng hạn, cậu ta giống như đã quên mất mình từng giải khuây bằng cách nào rồi.
"Thôi, quên rồi thì quên luôn đi, đằng nào thì nó cũng chả tốt đẹp gì" Lục lại thở dài: "Thôi thì chơi game một chút rồi tiếp tục làm theo những gì có trong sách vậy. Dù sao thì nó cũng là chìa khoá để mình thay đổi vận mệnh... Mình không thể cứ mãi xao nhãng thế này được"
Mồm thì nói thế nhưng cậu ta vẫn ưu tiên chơi game trước, trong khi chuyện quan trọng mà mình vừa hùng hồn tuyên bố thì lại hoàn toàn ngó lơ.
Xem ra cậu ta đã quen với thói "chấp nhận số phận" từ cách đây khá lâu rồi... Thành ra nhất thời cậu ta vẫn chưa thể sửa được cái thói xấu tày đình này.
Muốn thay đổi vận mệnh thì liệu mà cố gắng đi chứ!
...
...
Cùng lúc đó, tại nhà Limia.
Trong lúc còn đang bận đấu vật với lũ em nghịch ngợm thì Limia đã bất ngờ bị làm phiền bởi tiếng chuông cửa. Sau cùng, cả hai bên phải tạm thời đình chiến để Limia có thể tiếp khách đàng hoàng: "Tới đây"
Cạch~
Mở cánh cửa ra, trước mặt Limia lúc này chính là một thiếu nữ đâu đó khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi với mái tóc đỏ rực và một làn da trắng muốt. Thiếu nữ mặc một bộ trang phục rất mát mẻ, đặc trưng cho những người đến từ vùng hoang mạc khô nóng phía tây, điều đó khiến cho thiếu nữ tuy trông vẫn còn trẻ tuổi nhưng vẫn có được sự quyến rũ mê người.
"Hi, con trai, sao lại đứng đực ra đó?"
Thiếu nữ cười hì hì đầy tinh nghịch, trong khi Limia thì vẫn còn chưa thôi kinh hãi: "Mẹ!? Mẹ trở về từ lúc nào thế? Mà quan trọng hơn là bằng cách nào?"
Bà mẹ trẻ giơ hai tay hình chữ "V", ưỡn ngực đắc ý nói: "Dĩ nhiên là mẹ lén trốn về rồi chứ còn gì nữa?"
Nói đến đây, bà mẹ trẻ đột nhiên khoanh tay lại, hai bên má phồng to lên trông đáng yêu phát nổ: "Hừ, mấy mụ tư tế cứng nhắc đó phiền chết đi được! Ngay bây giờ mẹ chỉ muốn quẳng cái chức "Thánh Nữ" này vô sọt rác ngay lập tức cho rảnh nợ thôi!"
Limia vỗ trán một cái: "..."
Mẹ của con ơi, tính ra thì mẹ đã ngoài hai mươi từ lâu lắm rồi nha... Thật đó, đến bao giờ thì mẹ mới chịu thôi tỏ ra y hệt như một đứa trẻ ham chơi mà hành xử như một vị phụ huynh đúng mực thế?
Là một người con, Limia cảm thấy rất khổ tâm với người mẹ quá đỗi "vị thành niên" của mình.
"Cũng đã mấy năm rồi ha... Con trai của mẹ giờ cũng lớn lắm rồi nhỉ?" Thiếu nữ nhón chân lên định sờ đầu Limia nhưng lại không với tới, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi bỏ cuộc trong cay đắng: "Ai, thời gian trôi nhanh quá đi... Rồi cũng sẽ đến lúc con trai của mẹ lấy vợ thôi. Sao tự nhiên muốn bế cháu nội ghê ta"
Limia: "..."
"Nói trở lại, mấy năm nay ba con có lo đầy đủ cho mấy đứa em của con không? Mẹ có cố gắng gửi chút đồ về cho mấy đứa nhưng xem ra đều không đến nơi được rồi... Mẹ thật sự xin lỗi"
"Mẹ về thăm nhà là con vui rồi. Mau vào trong đi, bọn nó sẽ mừng lắm đó"
"Ừm, vất vả cho con rồi. Hôm nay cứ để cho mẹ chăm bọn nó đi... Đợi chừng nào ba con về, mẹ sẽ cố gắng tạo ra thêm cho con một đứa em nữa ha?"
"Con lạy mẹ, đừng! Con sẽ bị bọn nó hành đến chết mất!" Limia chỉ thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin.
Thiếu nữ hai tay dâng mặt, ngượng ngùng lắc lắc đầu: "Nhưng mẹ không cưỡng lại được đâu con ạ. Lâu lắm rồi mới gặp lại ba con nha, kiểu gì mẹ cũng muốn cùng ba con chơi bời một chút... Hì hì, lỡ như quá trớn thì con lại có thêm một đứa em nha. Cái đó còn tùy thuộc vào ba con nữa... Nhưng thường thì ba con hung bạo lắm á"
"Làm ơn đó mẹ, đừng cho con biết thêm về câu chuyện dơ bẩn của hai người nữa"
"Ngại cái gì? Sớm muộn gì con cũng phải làm mấy chuyện đó thôi mà! Tất nhiên, mẹ sẽ không kể cho mấy đứa em của con, nhưng riêng con thì cần phải được giáo dục đàng hoàng nha! Nghe lời mẹ!"
Limia thật sự muốn khóc. Mẹ của cậu ta đầu óc không được bình thường... Cậu ta cũng khổ tâm lắm chứ! Nhưng mà thân là con trai cả được mẹ yêu thương nhất, cậu có làm được gì khác nữa đâu?
Nhỡ may mẹ nổi giận méc cha, hôm đó cậu kiểu gì cũng sẽ nhừ đòn cho coi!
...
...
Để có thể bảo toàn tính cơ mật cho những gì mình sắp làm, Ikki đã cẩn thận chọn ra một khu rừng nhỏ tương đối vắng vẻ, rất hiếm khi có người xuất hiện.
Ở tại đây, cậu ta vừa tập trung đọc sách vừa dùng phấn vẽ pháp trận, kết quả là chẳng mấy chốc pháp trận liền đã thành hình với vô số hoa văn cùng kí tự phức tạp. Như thế đủ để hiểu cậu ta là một người tài giỏi đến cỡ nào trong giới Âm Dương Sư.
"Cuốn sách này thâm ảo đến vậy mà mình vẫn có thể lĩnh ngộ được... Mình đúng là một thiên tài mà"
Sau khi tự đắc một chút, Ikki cẩn trọng check lại thật kĩ phát minh mang tính đột phá của mình.
Đây chính là pháp trận triệu hồi đặc biệt do chính cậu phát minh ra dưới nền tảng những gì cậu học được trong sách... Mặc dù cậu đang không biết liệu nó có hoạt động trơn tru hay không, nhưng cậu chắc chắn rằng mình có thể làm được đến thế này đã là tài lắm rồi!
"Bùa chú phong ấn lẫn kết giới đều đã được chuẩn bị đầy đủ, giờ thì cho dù nó có nổ mình cũng chả sợ. Chơi thôi"
Khởi trận!
Dưới sự điều khiển tỉ mỉ của Ikki, pháp trận phức tạp kia đã bắt đầu vận hành. Sau một hồi chỉ phát sáng mà không có động tĩnh gì, pháp trận dường như đã sắp sửa thể hiện công năng thật sự của nó: Triệu hồi sinh vật đến từ thế giới khác!
Theo thời gian, không gian xung quanh Ikki dần dần bị uốn cong theo một cách vô cùng quỷ dị, và rồi khe nứt không gian bất chợt hiện ra, kéo theo đó là một làn khói màu trắng không ngừng hội tụ lại nơi trung tâm pháp trận.
"Vãi, cái vẹo gì đây?!"
Không lâu sau đó, làn khói bí ẩn chậm rãi cô đặc thành một nhân hình, trông tựa như một hình nhân được làm bằng những đám mây vậy. Ừ, chỉ đến thế là dừng. Nó không có biến thành người thật, mà chỉ đơn giản là một "người mây" thôi!
Ikki: "..."
"Thật sự đấy! Mình đã triệu hồi ra cái vẹo gì thế này? Chả hiểu gì sất!"
...
...
Cũng trong một khu rừng nào đó nằm cách xa thế giới con người, so ra còn hoang sơ vắng vẻ hơn cả khu rừng nơi Ikki đang gào thét có một căn nhà nhỏ nằm cô độc và hiu quạnh, chẳng hề có bất kì căn nhà nào khác bầu bạn. Đó chính là nơi mà nhẫn giả Dạ Trầm Uyên đang sống.
Cậu ta vốn dĩ thuộc về một gia tộc nhẫn giả đến từ Đông Lục Địa. Tuy nhiên, do tập quán cư trú từ xưa nay đã không có tính tập trung nên hầu hết các nhẫn giả đều không sống cùng với nhau, thay vào đó họ chọn cách sống rải rác trên khắp thế giới và chỉ liên lạc với nhau thông qua những con quạ truyền thư.
Về lí do tại sao tập quán kì quái này tồn tại ấy à? Cũng đơn giản thôi, chính bởi vì thứ thể chất đặc biệt kia nên cho dù họ có sống chung với nhau cũng chẳng thể nhìn thấy nhau được... Đã như thế thì sống chung làm gì cho phí công? Tự mình ra ngoài lịch luyện còn sướng hơn!
Người ta thường nói cá nóc sẽ không thể chết bởi chính nọc độc của nó... Tuy nhiên, câu nói này lại không thể áp dụng với gia tộc của Dạ Trầm Uyên.
Ngồi xem bức thư cùng mấy tấm ảnh tự sướng mà cha mẹ gửi về, Dạ Trầm Uyên chỉ có thể lắc đầu ngao ngán: "Bực mình vãi... Đến bao giờ thì hai ông bà mới trở về chịu trách nhiệm với đứa con này thế?"
Dung mạo của cha mẹ Dạ Trầm Uyên bên trên tấm ảnh khá là mờ nhạt, trông tựa như một làn khói mơ hồ được ống kính máy ảnh vô tình chụp phải vậy. Kể cả thế, cậu vẫn có thể dễ dàng nhận ra hai kẻ này chính là đôi phụ mẫu vừa ham chơi vừa vô trách nhiệm của mình.
"Ngao~"
Đúng lúc này thì tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên bên tai Dạ Trầm Uyên, làm cho đôi lông mày vốn đang nhíu lại vì bực mình của cậu ta giãn ra đôi chút. Và rồi chỉ không lâu sau đó, một con mèo nhị thể cực kì xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu ta với cái ngáp ngủ vô cùng đáng yêu.
Dạ Trầm Uyên nhẹ nhàng đưa tay tới ôm nó vào lòng với một nụ cười: "Chỉ có mày yêu tao thôi Hoa ạ. Cảm ơn vì ngày nào mày cũng đến đây chơi với tao nhé"
Nhớ lại trước kia, cậu dường như luôn luôn bị mọi sự vật xung quanh mình bỏ qua, kể cả có là những người bạn thân thiết nhất cũng y hệt như vậy. Duy chỉ có con mèo này thì khác, nó chính là kẻ duy nhất nhận ra sự tồn tại của cậu mà chẳng cần cậu phải làm trò hề để gây sự chú ý.
Mà lại, có vẻ như lúc đó nó là một con mèo hoang không nơi tương tựa. Thấy vậy, cậu liền đặt tên cho nó rồi thử dẫn nó về nhà... Tuy đã chăm sóc rất chu đáo thế nhưng rồi nó đã bỏ đi ngay buổi sáng hôm sau.
Hình như lúc đó cậu đã suýt khóc thì phải? Cũng may là đến khoảng gần trưa hôm đó, nó đã quay trở lại để chơi với cậu.
Cứ như thế đều đặn mỗi ngày vào đúng khung giờ này, nó sẽ quay trở lại thăm cậu rồi đến chiều lại bỏ đi làm gì đó... Mặc dù cậu thật sự có chút tò mò nó đã đi làm gì nhưng cậu nghĩ mình nên tôn trọng sự riêng tư của nó đi thì hơn.
Lại một lần nữa, con mèo ngáp thêm một cái rồi thụi đầu vào giữa bụng Dạ Trầm Uyên: "Tối hôm qua em mới hốc trộm ba kí cỏ mèo, giờ bê quá sen ạ"
"..."
Mười lăm giây sau...
Dạ Trầm Uyên: "!!?"
Nằm lăn lóc trong căn phòng trọ của mình, đến tận bây giờ Lục thật sự chẳng biết là mình đã thở dài kiểu như vậy bao nhiêu lần rồi nữa. Do vấn đề kinh tế đã được giải quyết thành ra hiện tại cậu đang khá là rảnh rỗi... Và cũng vì thế nên cậu mới tự nhiên đâm ra chán nản.
Với cái thể chất có thể mang đến vận xui cho những người xung quanh, ngoại trừ những lúc thật sự cần thiết ra thì bình thường Lục rất hiếm khi chịu ra ngoài. Không phải là do cậu bị tự kỷ, mà chỉ đơn giản là do cậu ta không muốn làm phiền đến người khác mà thôi.
"Chán quá đi... Nhớ lại trước kia, mình đã làm gì trong những lúc như thế này nhỉ?"
Kể từ lúc đặt chân vào cái lớp học đó, ngày ngày chịu phải những trận hành hạ khủng khiếp về cả thể chất lẫn tinh thần... Dường như não bộ của Lục đã bị tác động cho không ít, dẫn đến quên đi một số kí ức quan trọng... Tỉ như hiện tại chẳng hạn, cậu ta giống như đã quên mất mình từng giải khuây bằng cách nào rồi.
"Thôi, quên rồi thì quên luôn đi, đằng nào thì nó cũng chả tốt đẹp gì" Lục lại thở dài: "Thôi thì chơi game một chút rồi tiếp tục làm theo những gì có trong sách vậy. Dù sao thì nó cũng là chìa khoá để mình thay đổi vận mệnh... Mình không thể cứ mãi xao nhãng thế này được"
Mồm thì nói thế nhưng cậu ta vẫn ưu tiên chơi game trước, trong khi chuyện quan trọng mà mình vừa hùng hồn tuyên bố thì lại hoàn toàn ngó lơ.
Xem ra cậu ta đã quen với thói "chấp nhận số phận" từ cách đây khá lâu rồi... Thành ra nhất thời cậu ta vẫn chưa thể sửa được cái thói xấu tày đình này.
Muốn thay đổi vận mệnh thì liệu mà cố gắng đi chứ!
...
...
Cùng lúc đó, tại nhà Limia.
Trong lúc còn đang bận đấu vật với lũ em nghịch ngợm thì Limia đã bất ngờ bị làm phiền bởi tiếng chuông cửa. Sau cùng, cả hai bên phải tạm thời đình chiến để Limia có thể tiếp khách đàng hoàng: "Tới đây"
Cạch~
Mở cánh cửa ra, trước mặt Limia lúc này chính là một thiếu nữ đâu đó khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi với mái tóc đỏ rực và một làn da trắng muốt. Thiếu nữ mặc một bộ trang phục rất mát mẻ, đặc trưng cho những người đến từ vùng hoang mạc khô nóng phía tây, điều đó khiến cho thiếu nữ tuy trông vẫn còn trẻ tuổi nhưng vẫn có được sự quyến rũ mê người.
"Hi, con trai, sao lại đứng đực ra đó?"
Thiếu nữ cười hì hì đầy tinh nghịch, trong khi Limia thì vẫn còn chưa thôi kinh hãi: "Mẹ!? Mẹ trở về từ lúc nào thế? Mà quan trọng hơn là bằng cách nào?"
Bà mẹ trẻ giơ hai tay hình chữ "V", ưỡn ngực đắc ý nói: "Dĩ nhiên là mẹ lén trốn về rồi chứ còn gì nữa?"
Nói đến đây, bà mẹ trẻ đột nhiên khoanh tay lại, hai bên má phồng to lên trông đáng yêu phát nổ: "Hừ, mấy mụ tư tế cứng nhắc đó phiền chết đi được! Ngay bây giờ mẹ chỉ muốn quẳng cái chức "Thánh Nữ" này vô sọt rác ngay lập tức cho rảnh nợ thôi!"
Limia vỗ trán một cái: "..."
Mẹ của con ơi, tính ra thì mẹ đã ngoài hai mươi từ lâu lắm rồi nha... Thật đó, đến bao giờ thì mẹ mới chịu thôi tỏ ra y hệt như một đứa trẻ ham chơi mà hành xử như một vị phụ huynh đúng mực thế?
Là một người con, Limia cảm thấy rất khổ tâm với người mẹ quá đỗi "vị thành niên" của mình.
"Cũng đã mấy năm rồi ha... Con trai của mẹ giờ cũng lớn lắm rồi nhỉ?" Thiếu nữ nhón chân lên định sờ đầu Limia nhưng lại không với tới, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi bỏ cuộc trong cay đắng: "Ai, thời gian trôi nhanh quá đi... Rồi cũng sẽ đến lúc con trai của mẹ lấy vợ thôi. Sao tự nhiên muốn bế cháu nội ghê ta"
Limia: "..."
"Nói trở lại, mấy năm nay ba con có lo đầy đủ cho mấy đứa em của con không? Mẹ có cố gắng gửi chút đồ về cho mấy đứa nhưng xem ra đều không đến nơi được rồi... Mẹ thật sự xin lỗi"
"Mẹ về thăm nhà là con vui rồi. Mau vào trong đi, bọn nó sẽ mừng lắm đó"
"Ừm, vất vả cho con rồi. Hôm nay cứ để cho mẹ chăm bọn nó đi... Đợi chừng nào ba con về, mẹ sẽ cố gắng tạo ra thêm cho con một đứa em nữa ha?"
"Con lạy mẹ, đừng! Con sẽ bị bọn nó hành đến chết mất!" Limia chỉ thiếu chút nữa đã quỳ xuống cầu xin.
Thiếu nữ hai tay dâng mặt, ngượng ngùng lắc lắc đầu: "Nhưng mẹ không cưỡng lại được đâu con ạ. Lâu lắm rồi mới gặp lại ba con nha, kiểu gì mẹ cũng muốn cùng ba con chơi bời một chút... Hì hì, lỡ như quá trớn thì con lại có thêm một đứa em nha. Cái đó còn tùy thuộc vào ba con nữa... Nhưng thường thì ba con hung bạo lắm á"
"Làm ơn đó mẹ, đừng cho con biết thêm về câu chuyện dơ bẩn của hai người nữa"
"Ngại cái gì? Sớm muộn gì con cũng phải làm mấy chuyện đó thôi mà! Tất nhiên, mẹ sẽ không kể cho mấy đứa em của con, nhưng riêng con thì cần phải được giáo dục đàng hoàng nha! Nghe lời mẹ!"
Limia thật sự muốn khóc. Mẹ của cậu ta đầu óc không được bình thường... Cậu ta cũng khổ tâm lắm chứ! Nhưng mà thân là con trai cả được mẹ yêu thương nhất, cậu có làm được gì khác nữa đâu?
Nhỡ may mẹ nổi giận méc cha, hôm đó cậu kiểu gì cũng sẽ nhừ đòn cho coi!
...
...
Để có thể bảo toàn tính cơ mật cho những gì mình sắp làm, Ikki đã cẩn thận chọn ra một khu rừng nhỏ tương đối vắng vẻ, rất hiếm khi có người xuất hiện.
Ở tại đây, cậu ta vừa tập trung đọc sách vừa dùng phấn vẽ pháp trận, kết quả là chẳng mấy chốc pháp trận liền đã thành hình với vô số hoa văn cùng kí tự phức tạp. Như thế đủ để hiểu cậu ta là một người tài giỏi đến cỡ nào trong giới Âm Dương Sư.
"Cuốn sách này thâm ảo đến vậy mà mình vẫn có thể lĩnh ngộ được... Mình đúng là một thiên tài mà"
Sau khi tự đắc một chút, Ikki cẩn trọng check lại thật kĩ phát minh mang tính đột phá của mình.
Đây chính là pháp trận triệu hồi đặc biệt do chính cậu phát minh ra dưới nền tảng những gì cậu học được trong sách... Mặc dù cậu đang không biết liệu nó có hoạt động trơn tru hay không, nhưng cậu chắc chắn rằng mình có thể làm được đến thế này đã là tài lắm rồi!
"Bùa chú phong ấn lẫn kết giới đều đã được chuẩn bị đầy đủ, giờ thì cho dù nó có nổ mình cũng chả sợ. Chơi thôi"
Khởi trận!
Dưới sự điều khiển tỉ mỉ của Ikki, pháp trận phức tạp kia đã bắt đầu vận hành. Sau một hồi chỉ phát sáng mà không có động tĩnh gì, pháp trận dường như đã sắp sửa thể hiện công năng thật sự của nó: Triệu hồi sinh vật đến từ thế giới khác!
Theo thời gian, không gian xung quanh Ikki dần dần bị uốn cong theo một cách vô cùng quỷ dị, và rồi khe nứt không gian bất chợt hiện ra, kéo theo đó là một làn khói màu trắng không ngừng hội tụ lại nơi trung tâm pháp trận.
"Vãi, cái vẹo gì đây?!"
Không lâu sau đó, làn khói bí ẩn chậm rãi cô đặc thành một nhân hình, trông tựa như một hình nhân được làm bằng những đám mây vậy. Ừ, chỉ đến thế là dừng. Nó không có biến thành người thật, mà chỉ đơn giản là một "người mây" thôi!
Ikki: "..."
"Thật sự đấy! Mình đã triệu hồi ra cái vẹo gì thế này? Chả hiểu gì sất!"
...
...
Cũng trong một khu rừng nào đó nằm cách xa thế giới con người, so ra còn hoang sơ vắng vẻ hơn cả khu rừng nơi Ikki đang gào thét có một căn nhà nhỏ nằm cô độc và hiu quạnh, chẳng hề có bất kì căn nhà nào khác bầu bạn. Đó chính là nơi mà nhẫn giả Dạ Trầm Uyên đang sống.
Cậu ta vốn dĩ thuộc về một gia tộc nhẫn giả đến từ Đông Lục Địa. Tuy nhiên, do tập quán cư trú từ xưa nay đã không có tính tập trung nên hầu hết các nhẫn giả đều không sống cùng với nhau, thay vào đó họ chọn cách sống rải rác trên khắp thế giới và chỉ liên lạc với nhau thông qua những con quạ truyền thư.
Về lí do tại sao tập quán kì quái này tồn tại ấy à? Cũng đơn giản thôi, chính bởi vì thứ thể chất đặc biệt kia nên cho dù họ có sống chung với nhau cũng chẳng thể nhìn thấy nhau được... Đã như thế thì sống chung làm gì cho phí công? Tự mình ra ngoài lịch luyện còn sướng hơn!
Người ta thường nói cá nóc sẽ không thể chết bởi chính nọc độc của nó... Tuy nhiên, câu nói này lại không thể áp dụng với gia tộc của Dạ Trầm Uyên.
Ngồi xem bức thư cùng mấy tấm ảnh tự sướng mà cha mẹ gửi về, Dạ Trầm Uyên chỉ có thể lắc đầu ngao ngán: "Bực mình vãi... Đến bao giờ thì hai ông bà mới trở về chịu trách nhiệm với đứa con này thế?"
Dung mạo của cha mẹ Dạ Trầm Uyên bên trên tấm ảnh khá là mờ nhạt, trông tựa như một làn khói mơ hồ được ống kính máy ảnh vô tình chụp phải vậy. Kể cả thế, cậu vẫn có thể dễ dàng nhận ra hai kẻ này chính là đôi phụ mẫu vừa ham chơi vừa vô trách nhiệm của mình.
"Ngao~"
Đúng lúc này thì tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên bên tai Dạ Trầm Uyên, làm cho đôi lông mày vốn đang nhíu lại vì bực mình của cậu ta giãn ra đôi chút. Và rồi chỉ không lâu sau đó, một con mèo nhị thể cực kì xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu ta với cái ngáp ngủ vô cùng đáng yêu.
Dạ Trầm Uyên nhẹ nhàng đưa tay tới ôm nó vào lòng với một nụ cười: "Chỉ có mày yêu tao thôi Hoa ạ. Cảm ơn vì ngày nào mày cũng đến đây chơi với tao nhé"
Nhớ lại trước kia, cậu dường như luôn luôn bị mọi sự vật xung quanh mình bỏ qua, kể cả có là những người bạn thân thiết nhất cũng y hệt như vậy. Duy chỉ có con mèo này thì khác, nó chính là kẻ duy nhất nhận ra sự tồn tại của cậu mà chẳng cần cậu phải làm trò hề để gây sự chú ý.
Mà lại, có vẻ như lúc đó nó là một con mèo hoang không nơi tương tựa. Thấy vậy, cậu liền đặt tên cho nó rồi thử dẫn nó về nhà... Tuy đã chăm sóc rất chu đáo thế nhưng rồi nó đã bỏ đi ngay buổi sáng hôm sau.
Hình như lúc đó cậu đã suýt khóc thì phải? Cũng may là đến khoảng gần trưa hôm đó, nó đã quay trở lại để chơi với cậu.
Cứ như thế đều đặn mỗi ngày vào đúng khung giờ này, nó sẽ quay trở lại thăm cậu rồi đến chiều lại bỏ đi làm gì đó... Mặc dù cậu thật sự có chút tò mò nó đã đi làm gì nhưng cậu nghĩ mình nên tôn trọng sự riêng tư của nó đi thì hơn.
Lại một lần nữa, con mèo ngáp thêm một cái rồi thụi đầu vào giữa bụng Dạ Trầm Uyên: "Tối hôm qua em mới hốc trộm ba kí cỏ mèo, giờ bê quá sen ạ"
"..."
Mười lăm giây sau...
Dạ Trầm Uyên: "!!?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.