Chương 10: Ma Quỷ Đường Lang
Tửu Trì Túy
25/01/2021
- Hắc Nộ Hầu của em đã đi đến chỗ nào?
Hai hàng lông mày của Mộ Dung Thu Diệp nhăn lại, theo lý thuyết thì vấn đề an toàn của Ngự thú không phải do nàng quản.
Nhưng khi nhìn thấy Hải Lam Vũ đang khóc nức nở giống như đứa trẻ thì nàng lại mềm lòng.
- Ở bên đó.
Một nhân viên bảo an mặc chế phục màu lam của công ty Lam Thuẫn chỉ về phía rừng cây nhỏ ở nơi xa.
Hải Lam Vũ còn chưa kịp lau khô nước mắt ở trên mặt thì lại ngơ ngác nhìn sang người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình này.
- Ông làm sao biết được?
- Bởi vì vừa rồi tôi đứng ở phía sau cậu 100 mét.
Nhân viên bảo an của công ty Lam Thuẫn cười tủm tỉm nói.
- Vậy sao ông lại không ngăn Hắc Nộ Hầu của tôi lại!
Hải Lam Vũ lớn tiếng chất vấn, bởi vì quá tức giận nên mạch máu trên trán cũng nổi phồng hẳn lên.
Người nhân viên bảo an này đưa ngón trỏ lên rồi nhẹ nhàng đặt ở trên môi của mình.
- Hư.
Hải Lam Vũ đột nhiên thấy lạnh cả người, khi cúi đầu xuống mới cảm thấy có một cái bóng đen nhánh đã lặng yên không một tiếng động bao phủ hắn.
Ở bên cạnh còn truyền ra tiếng thét chói tai của những đồng học khác.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại thì cảm thấy như sắp đụng vào một thứ gì đó, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút nhưng lại làm cho trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy từ ngực ra ngoài.
Cặp kìm dữ tợn ở miệng lúc đóng lúc mở, đôi mắt kép không mang theo chút cảm tình nào nhìn thẳng vào hắn, phảng phất như một sát thủ lạnh lùng đang nhìn vào con mồi của chính mình. Lúc này hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc lông tơ ở phần miệng cùng với hai chiếc kìm sắc nhọn lập loè hàn quang.
Thân thể cao lớn cùng với đường cong uốn lượn, đôi chân trước sắc bén giống như một thanh đại đao dùng để chém đầu. Điều đó làm cho quái vật này giống như một bức điêu khắc cô độc nhất trên thế giới này.
- Tính tình của bảo bối nhà tôi không tốt lắm, đặc biệt là lúc có người hét to đối với tôi.
Nhân viên bảo an cười nói với Hải Lam Vũ, nhưng ở trong mắt của Hải Lam Vũ thì nụ cười này lại giống như nụ cười của một ác ma.
- Vị tiên sinh này, anh đừng có dọa học sinh của tôi!
Mộ Dung Thu Diệp đột nhiên tức giận nói.
Nàng phảng phất biến thành một con sư tử mẹ đang bao che cho con, tiến lên đem Hải Lam Vũ kéo ra phía sau của mình.
- Xin lỗi, tôi cũng không có ý đe dọa vị tiểu tiên sinh này, chỉ là do cậu ta hét to đối với tôi trước cho nên ngự thú của tôi mới không nhịn được bước ra.
Nhân viên bảo an hô một tiếng với Ma Quỷ Đường Lang, con bọ ngựa cao ước chừng hai mét này quay đầu sang nhìn thoáng qua Mộ Dung Thu Diệp một chút, sau đó xoay tròn lại một trăm tám mươi độ, những chiếc chân cường tráng hữu lực hơi uốn lượn rồi hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
- Bây giờ có thể chứng minh là tôi không có ác ý rồi chứ.
Nhân viên bảo an giang hai tay ra, nhìn thật sâu vào Hải Lam Vũ đứng phía sau Mộ Dung Thu Diệp rồi nhàn nhạt nói:
- Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là phụ trách bảo hộ sự an toàn thân thể của các cậu mà thôi, còn Ngự thú của mọi người thì không nằm trong trong phạm vi đó. Tuổi tác của cậu chắc đã được coi là trưởng thành rồi chứ, nếu đã là người trưởng thành thì phải phụ trách với hành động của chính mình, không phải tất cả mọi người đều phải sủng ái che chở như cha mẹ của cậu.
Khi nói xong hắn cất lên một tiếng cười nhạo rồi xoay người rời đi.
Hải Lam Vũ mặc dù tức giận đến mức xanh mặt, hai bàn tay nắm lại thật chặt, cả người đều đang run rẩy, nhưng lại không dám tức giận.
Cắn chặt hai hàm răng lại, ngực của Hải Lam Vũ phập phồng kịch liệt.
Mộ Dung Thu Diệp thấy thế thì thầm than trong lòng, tuy muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng biết những học sinh của mình bây giờ đều nằm trong lứa tuổi có lòng tự trọng rất cao.
Trước khi xảy ra tai biến thì nàng cũng từng làm cô giáo, tính đến bây giờ thì cũng đã được mười mấy năm rồi. Vì thế vừa rồi theo thói quen nàng liền đứng ra bảo hộ phía trước Hải Lam Vũ, tuy rằng hiện giờ pháp luật đã hạ tiêu chuẩn người trưởng thành xuống 16 tuổi nhưng ở trong mắt của nàng thì mấy người học sinh này cũng chỉ là trẻ nhỏ mà thôi.
- Chúng ta đi tìm thôi.
Mộ Dung Thu Diệp gọi Ngự thú của mình tới rồi đi đến phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất.
Trong lớp có không ít học sinh đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn sôi nổi đi theo ở phía sau. Bọn họ cũng đều gọi Ngự thú của mình đi theo.
Các Ngự thú cùng học sinh tụ lại một chỗ tạo thành quy mô không nhỏ, nhìn qua cũng có chút đông đúc.
Hải Lam Vũ thấy vậy thì bỏ xuống lo lắng trong lòng, hắn nghĩ rằng có nhiều người cùng đi như vậy thì chắc cũng không gặp được nguy hiểm gì.
Cao Bằng cũng đi theo đám người, thứ chân chính làm cho hắn yên tâm không phải là những sủng vật nhỏ mà đồng học mang theo, ít nhất ở trong mắt của hắn thì chúng đều chỉ là một đám sủng vật nhỏ mà thôi.
Hàng năm đều ở trong thành phố, không gặp qua máu thì khi so sánh với quái vật ở bên ngoài sẽ giống như sự khác nhau giữa lợn nhà và lợn rừng. Tuy rằng nhìn qua lợn nhà lớn hơn so với lợn rừng, nhưng nếu thật sự chém giết nhau thì chỉ sợ nó sẽ bị lợn rừng đuổi đánh cho phải chạy trốn khắp nơi.
Thứ chân chính làm cho hắn yên tâm chính là những con Ma Quỷ Đường Lang đang đứng ở trên những cành cây xung quanh. Khi chúng đứng ở trên đó thì sẽ giống như một cành cây khô không có sinh mệnh, chỉ thấy thân hình chúng nhoáng lên liền biến mất tại chỗ ngay sau đó xuất hiện ở cành cây phía trước nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Chỉ sợ ngay cả Ngân Dực Điểu biến dị của cô Mộ Dung ở trước mặt Ma Quỷ Đường Lang cũng chỉ có thể trở thành con mồi.
Tùy tiện lựa chọn số liệu của một con Ma Quỷ Đường Lang.
【 Tên quái vật 】: Ma Quỷ Đường Lang
【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 15 ( tinh anh )
【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Mộc
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh ( bình tĩnh )
【 Nhược điểm quái vật 】:Hệ Hỏa
Đây là một loại quái vật mạnh mẽ nhất mà Cao Bằng từng gặp qua, có cấp bậc tinh anh lại thêm phẩm chất tinh nhuệ. Mỗi một nhân viên an ninh của Lam Thuẫn đều có trang bị một con Ma Quỷ Đường Lang, cấp bậc của chúng chỉ chênh nhau từ 2-3 cấp, thực lực cũng chỉ chênh lệch rất nhỏ.
Có nhiều Ma Quỷ Đường Lang như vậy thì trừ khi bọn họ gặp phải quái vật cấp thủ lĩnh mới có khả năng bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà nơi này là vùng ngoại thành, quái vật cấp tinh anh có lẽ có khả năng nhỏ chạy vào từ vùng biên cảnh, nhưng quái vật cấp thủ lĩnh lại tuyệt đối không có khả năng đó. Nó giống như việc lưới đánh cá chỉ có thể để lọt cá nhỏ qua khe hở chứ tuyệt đối không để lọt cá lớn.
Đám người tìm kiếm dọc theo phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất, diện tích ở đây cũng không lớn lắm nhưng thảm thực vật lại tương đối tươi tốt.
Không được bao lâu thì đã có người tìm được dấu vết mà Hắc Nộ Hầu lưu lại, đó là một vết máu trên mặt đất, xung quanh còn có một ít chất lỏng màu vàng đặc sệt tản mát ra mùi vị ghê tởm khó ngửi.
- Chắc là ở xung quanh đây.
Mộ Dung Thu Diệp bình tĩnh nói,
- Các bạn học cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đi xa, mọi người hãy kết thành đoàn rồi đi bên nhau.
Những nhân viên bảo an của công ty bảo an Lam Thuẫn cũng đã phân phó cho Ma Quỷ Đường Lang bảo hộ sự an toàn của những người học sinh này.
Một nhân viên bảo an mặc quần áo của đội trưởng lộ ra vẻ mặt thú vị khi nhìn về phương hướng nào đó,
- Hình như đó là tác phong của thứ kia.
Tuy trong lòng có suy đoán nhưng hắn vẫn thả lỏng mà không hề lo lắng gì. Nếu thật sự là do thứ kia thì uy hiếp cũng không lớn lắm, nó hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế, nhưng với các bạn học mới ra đời kia thì...... Trên mặt hắn lộ ra ý cười, chắc sẽ gặp ác mộng vào buổi tối.
Vết máu này hình như là hướng về cái phương hướng kia.
Mộ Dung Thu Diệp cúi đầu điều tra vết máu trên mặt đất. Vết máu chạy dài hỗn loạn ở trên lá khô rồi biến mất ở phía sau một viên đá lớn mọc đầy rêu xanh phía xa.
- Linh Tước, điều tra xem phía sau viên đá lớn kia có nguy hiểm hay không đi?
Mộ Dung Thu Diệp đưa ra mệnh lệnh.
Ngân Dực Điểu vẫn luôn bay lượn xoay quanh không trung của rừng cây phát ra một tiếng hót vang rồi lao xuống phía sau hòn đá kia!
Hai chiếc cánh màu bạc giống như những chiếc đao sắc bén chặt đứt những cành cây ven đường. Cuối cùng nó dừng lại ở trên một cành cây phía sau rồi nhìn xuống bên dưới. Đôi mắt sắc bén lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào một chỗ sau đó phát ra một tiếng hót bén nhọn!
Cùng lúc đó phía dưới cũng truyền ra âm thanh giống như tiếng khóc của trẻ con…
------------------------
Team: MBMH Translate
Hai hàng lông mày của Mộ Dung Thu Diệp nhăn lại, theo lý thuyết thì vấn đề an toàn của Ngự thú không phải do nàng quản.
Nhưng khi nhìn thấy Hải Lam Vũ đang khóc nức nở giống như đứa trẻ thì nàng lại mềm lòng.
- Ở bên đó.
Một nhân viên bảo an mặc chế phục màu lam của công ty Lam Thuẫn chỉ về phía rừng cây nhỏ ở nơi xa.
Hải Lam Vũ còn chưa kịp lau khô nước mắt ở trên mặt thì lại ngơ ngác nhìn sang người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình này.
- Ông làm sao biết được?
- Bởi vì vừa rồi tôi đứng ở phía sau cậu 100 mét.
Nhân viên bảo an của công ty Lam Thuẫn cười tủm tỉm nói.
- Vậy sao ông lại không ngăn Hắc Nộ Hầu của tôi lại!
Hải Lam Vũ lớn tiếng chất vấn, bởi vì quá tức giận nên mạch máu trên trán cũng nổi phồng hẳn lên.
Người nhân viên bảo an này đưa ngón trỏ lên rồi nhẹ nhàng đặt ở trên môi của mình.
- Hư.
Hải Lam Vũ đột nhiên thấy lạnh cả người, khi cúi đầu xuống mới cảm thấy có một cái bóng đen nhánh đã lặng yên không một tiếng động bao phủ hắn.
Ở bên cạnh còn truyền ra tiếng thét chói tai của những đồng học khác.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại thì cảm thấy như sắp đụng vào một thứ gì đó, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút nhưng lại làm cho trái tim của hắn thiếu chút nữa nhảy từ ngực ra ngoài.
Cặp kìm dữ tợn ở miệng lúc đóng lúc mở, đôi mắt kép không mang theo chút cảm tình nào nhìn thẳng vào hắn, phảng phất như một sát thủ lạnh lùng đang nhìn vào con mồi của chính mình. Lúc này hắn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc lông tơ ở phần miệng cùng với hai chiếc kìm sắc nhọn lập loè hàn quang.
Thân thể cao lớn cùng với đường cong uốn lượn, đôi chân trước sắc bén giống như một thanh đại đao dùng để chém đầu. Điều đó làm cho quái vật này giống như một bức điêu khắc cô độc nhất trên thế giới này.
- Tính tình của bảo bối nhà tôi không tốt lắm, đặc biệt là lúc có người hét to đối với tôi.
Nhân viên bảo an cười nói với Hải Lam Vũ, nhưng ở trong mắt của Hải Lam Vũ thì nụ cười này lại giống như nụ cười của một ác ma.
- Vị tiên sinh này, anh đừng có dọa học sinh của tôi!
Mộ Dung Thu Diệp đột nhiên tức giận nói.
Nàng phảng phất biến thành một con sư tử mẹ đang bao che cho con, tiến lên đem Hải Lam Vũ kéo ra phía sau của mình.
- Xin lỗi, tôi cũng không có ý đe dọa vị tiểu tiên sinh này, chỉ là do cậu ta hét to đối với tôi trước cho nên ngự thú của tôi mới không nhịn được bước ra.
Nhân viên bảo an hô một tiếng với Ma Quỷ Đường Lang, con bọ ngựa cao ước chừng hai mét này quay đầu sang nhìn thoáng qua Mộ Dung Thu Diệp một chút, sau đó xoay tròn lại một trăm tám mươi độ, những chiếc chân cường tráng hữu lực hơi uốn lượn rồi hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
- Bây giờ có thể chứng minh là tôi không có ác ý rồi chứ.
Nhân viên bảo an giang hai tay ra, nhìn thật sâu vào Hải Lam Vũ đứng phía sau Mộ Dung Thu Diệp rồi nhàn nhạt nói:
- Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là phụ trách bảo hộ sự an toàn thân thể của các cậu mà thôi, còn Ngự thú của mọi người thì không nằm trong trong phạm vi đó. Tuổi tác của cậu chắc đã được coi là trưởng thành rồi chứ, nếu đã là người trưởng thành thì phải phụ trách với hành động của chính mình, không phải tất cả mọi người đều phải sủng ái che chở như cha mẹ của cậu.
Khi nói xong hắn cất lên một tiếng cười nhạo rồi xoay người rời đi.
Hải Lam Vũ mặc dù tức giận đến mức xanh mặt, hai bàn tay nắm lại thật chặt, cả người đều đang run rẩy, nhưng lại không dám tức giận.
Cắn chặt hai hàm răng lại, ngực của Hải Lam Vũ phập phồng kịch liệt.
Mộ Dung Thu Diệp thấy thế thì thầm than trong lòng, tuy muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng biết những học sinh của mình bây giờ đều nằm trong lứa tuổi có lòng tự trọng rất cao.
Trước khi xảy ra tai biến thì nàng cũng từng làm cô giáo, tính đến bây giờ thì cũng đã được mười mấy năm rồi. Vì thế vừa rồi theo thói quen nàng liền đứng ra bảo hộ phía trước Hải Lam Vũ, tuy rằng hiện giờ pháp luật đã hạ tiêu chuẩn người trưởng thành xuống 16 tuổi nhưng ở trong mắt của nàng thì mấy người học sinh này cũng chỉ là trẻ nhỏ mà thôi.
- Chúng ta đi tìm thôi.
Mộ Dung Thu Diệp gọi Ngự thú của mình tới rồi đi đến phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất.
Trong lớp có không ít học sinh đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn sôi nổi đi theo ở phía sau. Bọn họ cũng đều gọi Ngự thú của mình đi theo.
Các Ngự thú cùng học sinh tụ lại một chỗ tạo thành quy mô không nhỏ, nhìn qua cũng có chút đông đúc.
Hải Lam Vũ thấy vậy thì bỏ xuống lo lắng trong lòng, hắn nghĩ rằng có nhiều người cùng đi như vậy thì chắc cũng không gặp được nguy hiểm gì.
Cao Bằng cũng đi theo đám người, thứ chân chính làm cho hắn yên tâm không phải là những sủng vật nhỏ mà đồng học mang theo, ít nhất ở trong mắt của hắn thì chúng đều chỉ là một đám sủng vật nhỏ mà thôi.
Hàng năm đều ở trong thành phố, không gặp qua máu thì khi so sánh với quái vật ở bên ngoài sẽ giống như sự khác nhau giữa lợn nhà và lợn rừng. Tuy rằng nhìn qua lợn nhà lớn hơn so với lợn rừng, nhưng nếu thật sự chém giết nhau thì chỉ sợ nó sẽ bị lợn rừng đuổi đánh cho phải chạy trốn khắp nơi.
Thứ chân chính làm cho hắn yên tâm chính là những con Ma Quỷ Đường Lang đang đứng ở trên những cành cây xung quanh. Khi chúng đứng ở trên đó thì sẽ giống như một cành cây khô không có sinh mệnh, chỉ thấy thân hình chúng nhoáng lên liền biến mất tại chỗ ngay sau đó xuất hiện ở cành cây phía trước nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu.
Chỉ sợ ngay cả Ngân Dực Điểu biến dị của cô Mộ Dung ở trước mặt Ma Quỷ Đường Lang cũng chỉ có thể trở thành con mồi.
Tùy tiện lựa chọn số liệu của một con Ma Quỷ Đường Lang.
【 Tên quái vật 】: Ma Quỷ Đường Lang
【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 15 ( tinh anh )
【 Phẩm chất quái vật 】: Tinh nhuệ
【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Mộc
【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh ( bình tĩnh )
【 Nhược điểm quái vật 】:Hệ Hỏa
Đây là một loại quái vật mạnh mẽ nhất mà Cao Bằng từng gặp qua, có cấp bậc tinh anh lại thêm phẩm chất tinh nhuệ. Mỗi một nhân viên an ninh của Lam Thuẫn đều có trang bị một con Ma Quỷ Đường Lang, cấp bậc của chúng chỉ chênh nhau từ 2-3 cấp, thực lực cũng chỉ chênh lệch rất nhỏ.
Có nhiều Ma Quỷ Đường Lang như vậy thì trừ khi bọn họ gặp phải quái vật cấp thủ lĩnh mới có khả năng bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà nơi này là vùng ngoại thành, quái vật cấp tinh anh có lẽ có khả năng nhỏ chạy vào từ vùng biên cảnh, nhưng quái vật cấp thủ lĩnh lại tuyệt đối không có khả năng đó. Nó giống như việc lưới đánh cá chỉ có thể để lọt cá nhỏ qua khe hở chứ tuyệt đối không để lọt cá lớn.
Đám người tìm kiếm dọc theo phương hướng mà Hắc Nộ Hầu đã biến mất, diện tích ở đây cũng không lớn lắm nhưng thảm thực vật lại tương đối tươi tốt.
Không được bao lâu thì đã có người tìm được dấu vết mà Hắc Nộ Hầu lưu lại, đó là một vết máu trên mặt đất, xung quanh còn có một ít chất lỏng màu vàng đặc sệt tản mát ra mùi vị ghê tởm khó ngửi.
- Chắc là ở xung quanh đây.
Mộ Dung Thu Diệp bình tĩnh nói,
- Các bạn học cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không được đi xa, mọi người hãy kết thành đoàn rồi đi bên nhau.
Những nhân viên bảo an của công ty bảo an Lam Thuẫn cũng đã phân phó cho Ma Quỷ Đường Lang bảo hộ sự an toàn của những người học sinh này.
Một nhân viên bảo an mặc quần áo của đội trưởng lộ ra vẻ mặt thú vị khi nhìn về phương hướng nào đó,
- Hình như đó là tác phong của thứ kia.
Tuy trong lòng có suy đoán nhưng hắn vẫn thả lỏng mà không hề lo lắng gì. Nếu thật sự là do thứ kia thì uy hiếp cũng không lớn lắm, nó hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế, nhưng với các bạn học mới ra đời kia thì...... Trên mặt hắn lộ ra ý cười, chắc sẽ gặp ác mộng vào buổi tối.
Vết máu này hình như là hướng về cái phương hướng kia.
Mộ Dung Thu Diệp cúi đầu điều tra vết máu trên mặt đất. Vết máu chạy dài hỗn loạn ở trên lá khô rồi biến mất ở phía sau một viên đá lớn mọc đầy rêu xanh phía xa.
- Linh Tước, điều tra xem phía sau viên đá lớn kia có nguy hiểm hay không đi?
Mộ Dung Thu Diệp đưa ra mệnh lệnh.
Ngân Dực Điểu vẫn luôn bay lượn xoay quanh không trung của rừng cây phát ra một tiếng hót vang rồi lao xuống phía sau hòn đá kia!
Hai chiếc cánh màu bạc giống như những chiếc đao sắc bén chặt đứt những cành cây ven đường. Cuối cùng nó dừng lại ở trên một cành cây phía sau rồi nhìn xuống bên dưới. Đôi mắt sắc bén lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào một chỗ sau đó phát ra một tiếng hót bén nhọn!
Cùng lúc đó phía dưới cũng truyền ra âm thanh giống như tiếng khóc của trẻ con…
------------------------
Team: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.