Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Chương 4: Bệnh Tim

Cần Phấn Quan Quan

26/03/2024

Trần Ích cầm điếu thuốc thỏa mãn rít một hơi, sương khói từ từ bay lên, lượn lờ ở giữa không trung.

Hắn là nghiện thuốc.

Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng hắn cảm thấy nicotin có thể làm cho đầu óc của hắn càng thêm minh mẫn.

Có lẽ là ảo giác, hoặc là an ủi về mặt tâm lý.

"Có thể trả lời câu hỏi của tôi không?" Chu Nghiệp Bân nhìn Trần Ích nói.

Trần Ích chậm rãi phun ra một ngụm khói rồi nói: "Nhàn đến vô sự, thường xuyên xem sách liên quan, cho nên tự nhiên biết một chút."

"Bản thân nó cũng không phải là thứ gì phức tạp."

Không phải là thứ gì phức tạp?

Chu Nghiệp Bân cảm thấy Trần Ích khẩu khí không nhỏ.

"Chỉ là xem chút sách, chỉ sợ còn chưa đạt tới loại trình độ này."

"Anh cho tôi cảm giác, là lạ."

Trần Ích: "Là lạ? Lạ ở chỗ nào?"

Chu Nghiệp Bân trầm ngâm một hồi rồi nói: "Không thể nói rõ được."

"Thật muốn nói tới, vẫn là chuyện vừa rồi, anh lúc mới tới đây cùng anh hiện tại, hoàn toàn là hai người."

Trần Ích: "Tôi không phải đã giải thích rồi sao?"

Chu Nghiệp Bân lắc đầu: "Đó không phải là giải thích, là nói cho có lệ."

"Trên người anh khẳng định có vấn đề gì đó, là tôi chưa biết được."

Trần Ích trừng mắt nhìn.

Cái này thật đúng là thói quen chức nghiệp mang đến, hoài nghi tất cả những điểm cảm thấy không bình thường.

"Anh coi như tôi là nhân cách phân liệt đi."

Chu Nghiệp Bân gật gật đầu: "Như thế có vẻ hợp lý."

Trần Ích bất đắc dĩ.

Đề tài này có thể cho qua hay không?

Nói dối cùng nói thật, cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, có cảnh viên thò đầu vào nói một câu: "Chu đội, luật sư Trần Ích đến, còn có cha mẹ của Trần Ích."

"Hả?"

Chu Nghiệp Bân cũng không ngoài ý muốn, chỉ kinh ngạc tốc độ luật sư đến mà thôi.

Lúc này mới vừa đưaTrần Ích đến đây, còn chưa hỏi được mấy câu, luật sư đã đến.

Bất quá cha mẹ Trần Ích mở công ty, ở Dương Thành rất có danh tiếng, sau khi được tin tức liền dẫn theo cố vấn pháp luật của công ty tới cửa, cũng có thể lý giải.

"Để bọn họ chờ một lát." Chu Nghiệp Bân nói.

"Vâng, Chu đội."

Cảnh viên ứng một câu, đóng cửa rời khỏi.

Sắc mặt Trần Ích, ở lúc này cổ quái hẳn lên.

Thế giới trước mình không cha không mẹ, sau khi xuyên qua đây, lại có một người cha giàu có?

Tử vong trọng sinh còn chưa đủ, còn để cho mình nằm không hưởng thụ cuộc sống à?

Xem ra thật sự là người tốt có báo tốt mà.



Mình phá án vô số, bắt không biết bao nhiêu tội phạm cùng hung cực ác, cũng đòi lại công lý cho không biết bao nhiêu người vô tội.

Công đức vô lượng, lý nên hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Nhưng hiện tại vẫn còn có một chuyện.

Chuyện rất quan trọng, cần lập tức nghiệm chứng.

Nếu không mà nói, buổi tối hắn không thể ngủ được.

"Đội trưởng Chu, bảo người của anh nhanh lên một chút có được không?" Nghĩ đến đây, Trần Ích nhịn không được nói.

Chu Nghiệp Bân: "Anh đuổi thời gian?"

Trần Ích: "Có chút."

Chu Nghiệp Bân: "Đuổi thời gian cũng phải tuân lưu trình thủ tra án, ở trước khi hiềm nghi của anh còn chưa bước đầu bài trừ, không có khả năng thả anh rời khỏi."

Trần Ích không thèm nhắc lại, yên lặng hút thuốc lá.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng thẩm vấn mở.

Cảnh viên thanh niên trước đó rời đi bước nhanh vào, đến bên cạnh Chu Nghiệp Bân kề sát vào thấp giọng nói cái gì đó.

Sau khi nghe xong, Chu Nghiệp Bân liếc mắt nhìn Trần Ích một cái, miệng thốt ra hai chữ: "Thả người."

Trần Ích lộ ra nụ cười, xem ra phân tích dấu chân bên kia đã có kết quả.

Dấu chân phù hợp với kẻ hành hung, cũng không phải là hắn.

Hơn nữa, là ở sau khi hắn tiến vào nhà người chết Lưu Cách.

Như thế, tuy không thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi phạm tội của hắn, nhưng ít nhất không cần ở đây nữa.

Bất quá, ở trước khi án này được phá, sợ là không thể rời khỏi Dương Thành.

Dù sao mình xem như loại trừ không phải hung thủ ra, thì cũng là người cuối cùng nhìn thấy người chết Lưu Cách.

Quả nhiên, Chu Nghiệp Bân ngay sau đó mở miệng: "Trần tiên sinh, đoạn thời gian gần đây xin không cần rời khỏi Dương Thành, chuẩn bị nhận gọi đến bất cứ lúc nào."

"Nếu chúng tôi phát hiện anh một mình rời khỏi Dương Thành, chỉ sợ có thể lại mời anh đến đây một chuyến."

Trần Ích đứng lên: "Không thành vấn đề, tôi không đi."

"Đa tạ Đội trưởng Chu, gặp lại."

Nói xong, hắn cất bước vòng qua Chu Nghiệp Bân, mở cửa chuẩn bị rời khỏi.

Cảnh viên bên cạnh Chu Nghiệp Bân nhìn bóng lưng Trần Ích, cũng không nói thêm gì nữa.

Tra án chú ý chứng cứ, phải tôn trọng sự thật.

Nếu hiềm nghi của Trần Ích đã rất nhỏ, vậy anh ta tự nhiên không có khả năng làm khó gì nữa.

Nếu lại có đầu mối mới xuất hiện, bắt cũng không muộn.

Chu Nghiệp Bân đứng ở tại chỗ do dự một chút, rồi quay người nói: "Đợi một chút."

Trần Ích dừng bước chân lại.

"Đội trưởng Chu, còn có việc à?"

Chu Nghiệp Bân: "Vừa rồi anh nói có lòng tin trong vòng một ngày tìm được hung thủ, về chuyện này, tôi muốn tâm sự với anh một chút."

Anh ta tuy cũng không tin Trần Ích có thể làm được điểm này, nhưng nói chuyện vài ba câu cũng không thiệt thòi gì.

Đến cùng là nói mạnh miệng hay thực sự có chân tài thực học, rất nhanh có thể biết được.

Nghe vậy, Trần Ích ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi đi bệnh viện một chuyến, sau đó lại đến tìm Đội trưởng Chu."



"Cứ như vậy đi, đi đây."

Bệnh viện?

Chu Nghiệp Bân nghi hoặc.

Đang êm đẹp, đi bệnh viện làm gì?

Tên nhóc này thực sự có bệnh? Phương diện thân thể hay phương diện tinh thần?

Nếu phương diện tinh thần, vậy vừa rồi hắn nói thật đúng là nói thừa mà.

Trần Ích không biết Chu Nghiệp Bân suy nghĩ cái gì, rất nhanh rời khỏi phòng thẩm vấn.

Cầm lại điện thoại di động cùng vật phẩm tùy thân của mình, Trần Ích đi ra đại sảnh, gặp được cha mẹ của mình cùng một vị luật sư trung niên.

Trên mặt hai trưởng bối, tràn ngập lo âu cùng nóng ruột.

Trước tiên hắn dùng điện thoại di động quan sát khuôn mặt của mình bằng cam trước cái đã.

Vẫn vậy.

Vẫn đẹp trai như vậy.

"Tiểu Ích!"

"Không có việc gì chứ, không có việc gì chứ?"

Nhìn thấy Trần Ích, Trầm Anh chạy nhanh tới, kéo tay Trần Ích quan sát.

Trầm Anh là một phụ nữ trung niên phong vận vẫn còn, có chân mày rõ ràng cùng cái cằm thanh thoát, đôi mắt đen trắng rõ ràng thâm trầm mà sắc bén.

Mũi cao thẳng, làm cho người ta có một loại cảm giác kiên định quả quyết.

Đây là một nữ cường nhân.

Giờ phút này bà ta lại mất đi bình tĩnh, vẻ mặt quan tâm.

"Không có sao không có sao." Trần Ích cảm giác thực không được tự nhiên, trở lại một câu.

Trầm Anh: "Không có cảm thấy khó chịu chứ?"

"Tim của con không khỏe, bị đưa đến những nơi như thế này rất nguy hiểm."

"Ai đưa con đến đây? Vì chuyện gì? Mẹ sẽ kiện hắn!"

Nói đến cuối, trên mặt Trầm Anh đã có phẫn nộ.

Đứa con duy nhất khó hiểu bị bắt đến thị cục, làm mẫu thân tức giận là thực bình thường.

Nếu thực phạm vào chuyện gì thì thôi, hiện tại êm đẹp đi ra, không phải là bắt sai người sao?

Cái này có thể chịu sao? ?

Trần Ích vội vàng nói: "Đều là hiểu lầm, thật sự không có gì, chúng ta nhanh đi thôi."

Hắn sở dĩ muốn đi bệnh viện, chính là vì vấn đề trái tim như Trầm Anh vừa nói.

Trần Ích, là có bệnh tim, chịu không nổi khẩn trương cùng kinh sợ cực độ, nếu không sẽ khá là nguy hiểm.

Trước đó khi ở phòng thẩm vấn hắn luôn luôn nghĩ, "Trần Ích" hẳn là bị hù chết.

Nhát gan trời sinh cộng thêm bị bệnh tim, lúc này mới làm cho trái tim đột nhiên ngừng đập.

Như vậy vấn đề đã đến.

Mình là thân thể xuyên qua hay là hồn phách xuyên qua?

Nếu hồn phách xuyên qua mà nói, như vậy cũng sẽ bị bệnh tim à!

Cái này cũng không phải là chuyện nhỏ, phải làm cho rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook