Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn
Chương 10: Cô Gái Trong Thư Viện
Cần Phấn Quan Quan
26/03/2024
Đổi là người bình thường mà nói, tin nhắn này khẳng định sẽ muốn trả lời.
Cô gái trước chất vấn vì sao lại block WeChat, tạo cho người theo đuổi đã chiếm chủ động, sau tỏ vẻ cần thời gian suy xét, cho hy vọng.
Sau "vẫn luôn do dự", lại phóng đại hy vọng vô hạn, để cho người theo đuổi cảm giác khả năng cô gái tương lai sẽ đáp ứng là không nhỏ.
Cuối cùng, chính là chỉ trích.
Block đình chỉ theo đuổi biến thành không đáng tin cậy, người theo đuổi tất nhiên sẽ tiến hành giải thích.
Sau đó thì sao? Đối mặt chính là suy xét mang tính lâu dài, thẳng đến khi cô gái gặp được người vừa ý, sẽ một cước đá văng đi.
Bạch Liên hoa hoàn hảo, không tật xấu.
(Bạch liên hoa (hoa sen trắng) là một thuật ngữ trên mạng xã hội Trung Quốc, thường dùng để chỉ người bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất tâm lại đen tối xấu xa, giả vờ cao thượng, cùng một loại với "trà xanh" - cũng là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ kẻ thứ ba xen vào cuộc tình hai người).
Trần Ích không muốn dây dưa với kiểu con gái như thế.
Huống chi ở trong thận phận này vẫn có cảm giác là lạ, không thể tiếp nhận.
Ở trên vấn đề phụ nữa, Trần Ích không nói như Liễu Hạ Huệ không thèm để ý, nhưng vẫn tương đương bình thản.
Kiếp trước, đã thấy qua nhiều mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ít nhiều thì cũng có chút định lực.
Hiện tại, hắn coi trọng cảm giác hơn.
Cảm giác là thứ nói không rõ, chỉ có gặp mới biết được.
Không gặp được, thì cứ độc thân đi.
Ý nghĩa cuộc sống bản thân, Trần Ích vẫn rất rõ ràng.
Sau khi block cô gái đi, hắn tắt âm điện thoại di động, ngã ra trên giường.
Có lẽ do vừa mới xuyên qua, hắn rất mỏi mệt buồn ngủ.
Vừa ngủ, đã trực tiếp ngủ thẳng đến mười giờ rưỡi sáng hôm sau.
Khi Trần Ích mở hai mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm chiếu kín gian phòng.
Tháng Tám rất khô nóng, nhưng ở trong phòng nhiệt độ mát mẻ, ôn hoà.
Không có người gọi hắn, Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu hẳn đã đi công ty.
Mở cửa phòng, dì Trương tựa như chờ đã lâu, ôn nhu cười nói: "Tỉnh thiếu gia, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Trần Ích cào cào tóc đi tới nói: "Dì Trương, gọi tôi Trần Ích là được rồi, không thích kiểu xưng hô thiếu gia này."
Phim truyền hình à? Mà còn thiếu gia.
Người không biết, còn nghĩ Trần gia là hào môn đại hộ gì đó.
Dì Trương ngẩn ra một chút, giống như thấy hơi kỳ quái, bất quá bà rất nhanh đáp ứng: "Được, được."
Trần Ích tối hôm qua cùng hôm nay, cho bà cảm giác không quá giống nhau, bình dị gần gũi hơn không ít.
Trần Ích sau khi tắm rửa lấp đầy bụng, ra ngoài lái xe tới thư viện lớn nhất Dương Thành.
Dọc theo đường đi, thu hoạch không ít tầm mắt, nhất là cô gái.
May mắn là ở trên đường cái, nếu dừng ở bên cạnh, nhắm chừng sẽ có người tiến đến gần.
"Qua khoa trương, ngày mai mình sẽ bán nó."
Trần Ích chỉ là chiếc xe đang lái.
Chuẩn xác mà nói, là xe thể thao.
Tạo hình dẹp cộng thêm động cơ nổ vang, không hấp dẫn chú ý mới là lạ.
"Có bệnh tim còn chơi xe thể thao, thật sự là không sợ chết mà."
Đến thư viện, Trần Ích dừng xe đi vào, trực tiếp đi tới khu tư liệu thi cử.
Cầm một quyển về viết bài luận, Trần Ích rời giá sách, tìm nơi cẩn thận đọc nghiên cứu.
Về phần ngành chuyên nghiệp cùng năng lực cơ bản, sẽ không cần thiết đi học gì nữa.
Vừa ngồi xuống, nhìn lại đã tới trưa rồi.
Thật ra trực tiếp mua mấy cuốn thì thuận tiện hơn nhiều, chẳng qua hắn thích bầu không khí thư viện, cũng muốn ra ngoài hô hấp không khí của thế giới mới.
Bảy giờ tối, Trần Ích trả sách về nhà.
Ngày hôm sau, lại tới thư viện.
Tìm ra bộ sách đang xem dở ngày hôm qua, Trần Ích đi vào khu đọc, quan sát trái phải tìm chỗ một phen, tầm mắt đột nhiên dừng hình ở một chỗ.
Phía trước cách đó không xa, một bóng lưng ngồi ở gần cửa sổ.
Đó là một cô gái, tóc dài chảy xuôi như thác nước, thân màu trắng váy liền áo, dưới chân là cao gót màu đen.
Cô ta lẳng lặng đọc sách, chỉ bóng lưng đã làm cho người ta dời không nổi tầm mắt, cho người ta một loại mỹ cảm hài hòa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, phần da lộ ra của cô gái tản ra ánh sáng bóng nhàn nhạt, phảng phất như ngọc thạch.
Trần Ích nhướng mày lên, tầm mắt nhịn không được hạ xuống.
Nơi đó, là cái eo thon mảnh mai như liễu.
Váy bó sát thực hiển lộ dáng người, không biết chính diện như thế nào, có sóng đào mãnh liệt như tưởng tượng hay không, nhưng từ hình thể cho thấy hy vọng không lớn.
Trần Ích không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, bất quá chỉ dựa vào bóng lưng cơ bản có thể cảm thụ khí chất của đối phương.
Cho dù nhan trị như nhau, khí chất cùng dáng người cũng có thể thêm rất nhiều điểm.
"Đầu năm nay, người thích đến thư viện cũng không nhiều."
Trần Ích nghĩ như vậy, di động bước chân, thực tự nhiên băng qua bên cạnh cô gái.
Thời điểm đi qua, hắn nhìn cái phải nhìn đầu tiên.
Cái phải nhìn đầu tiên, là đàn ông ai cũng nhìn vào nơi đó trước.
Tiếp theo, là cuốn sách trong tay cô gái.
Kết quả của hai lần nhìn, đều làm cho hắn kinh ngạc.
Thân thể thon gầy như vậy, cô làm thế nào lại có thể no đủ như vậy được, theo đạo lý mà nói là không khoa học.
"Hồ sơ xương cốt?"
Lực chú ý của Trần Ích rất nhanh bị hấp dẫn, hiển nhiên không ngờ tới cô gái lại cảm thấy hứng thú đối với loại tiểu thuyết này.
Cái nhìn tiếp theo, hắn nhìn về phía khuôn mặt cô gái.
Ngũ quan hoàn mỹ, mỗi một nơi đều như được mài dũa cẩn thận, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đôi mi thanh tú cong cong động lòng người, lại tăng thêm ý nhị động lòng người.
Nhan trị của cô gái này trong trí nhớ của hắn ở kiếp trước, tuyệt đối có thể xếp vào 3 hạng đầu.
Hơn nữa, đúng với gu thẩm mỹ của hắn.
Cũng không thể nói là động tâm, chỉ có thể nói là... cảm giác không tệ.
Chủ yếu là bởi vì sách của cô gái, tổng hợp lại làm cho hắn giờ phút này không khỏi dừng bước chân.
Cô gái có cảm ứng, theo bản năng ngẩng đầu.
Trong đôi mắt thâm thúy, lóe ra hào quang xinh đẹp mà trí tuệ, giống như có thể nhìn thấu bí mật ở sâu trong nội tâm của người khác.
Hai người đối diện vài giây, Trần Ích cười khẽ: "Có thể ngồi ở chỗ này không?"
Khi nói chuyện, hắn chỉ chỉ đối diện cô gái.
Cô gái cũng không có phản cảm, nhẹ nhàng gật đầu xem như chấp nhận, sau đó tiếp tục đọc sách.
"Cảm ơn."
Trần Ích nói tiếng cảm ơn, đặt hai quyển sách ở trên bàn.
Cô gái tùy ý nhìn thoáng qua, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc.
Sách này...
Thi công chức à?
Thi công chức đến thư viện học tập? Thật đúng là hiếm thấy.
Trần Ích không có ý tứ tiếp cận, chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái không giống những người khác, còn lại thì ngồi ở đâu thì cũng là ngồi thôi.
Lất đến thẻ dấu trang hôm qua lưu lại, Trần Ích tiếp tục đọc.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chừng mười giây một tờ, không giống học tập, như là xem tiểu thuyết.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Trần Ích đột nhiên vang lên, ở trong thư viện yên tĩnh, có vẻ cực kỳ đột ngột.
Cô gái theo bản năng ngẩng đầu.
Trần Ích lại bị dọa giật mình, nhanh lấy điện thoại ra tắt âm, phát hiện là dãy số xa lạ.
Hắn cười xin lỗi với cô gái, đang muốn đứng dậy.
"Không sao, bắt máy là được, thực bình thường." Cô gái cúi đầu đọc sách, miệng nói.
Trần Ích không có nói thêm gì nữa, bắt điện thoại, thanh âm đè thấp, bất quá cô gái đối diện nhất định có thể nghe được.
"Alo? Ai vậy!"
"Hả? Chu đại đội trưởng? Ngài điện thoại cho tôi có việc gì?"
"Tôi? Ở Thư viện."
Điện thoại là Chu Nghiệp Bân gọi tới.
Nghe được bốn chữ "Chu đại đội trưởng" này, cô gái đối diện rõ ràng có phản ứng, lại ngẩng đầu.
"Nhận tội? Nhanh như vậy? Phạm Trung Lâm này tố chất tâm lý chỉ có vậy, anh tìm được chứng cứ trực tiếp?"
"Ồ... Được rồi, chứng cứ đầy đủ hết."
"Được được, tôi xem xong chút tư liệu sẽ đi qua."
Trần Ích cúp điện thoại, tiếp tục đọc sách, tốc độ rõ ràng nhanh hơn không ít.
"Thật có lỗi quấy rầy một chút." Lúc này cô gái đối diện đột nhiên mở miệng, "Đội trưởng Chu vừa rồi anh nói, là Chu Nghiệp Bân Đội điều tra hình sự thị cục phải không?"
Cô gái trước chất vấn vì sao lại block WeChat, tạo cho người theo đuổi đã chiếm chủ động, sau tỏ vẻ cần thời gian suy xét, cho hy vọng.
Sau "vẫn luôn do dự", lại phóng đại hy vọng vô hạn, để cho người theo đuổi cảm giác khả năng cô gái tương lai sẽ đáp ứng là không nhỏ.
Cuối cùng, chính là chỉ trích.
Block đình chỉ theo đuổi biến thành không đáng tin cậy, người theo đuổi tất nhiên sẽ tiến hành giải thích.
Sau đó thì sao? Đối mặt chính là suy xét mang tính lâu dài, thẳng đến khi cô gái gặp được người vừa ý, sẽ một cước đá văng đi.
Bạch Liên hoa hoàn hảo, không tật xấu.
(Bạch liên hoa (hoa sen trắng) là một thuật ngữ trên mạng xã hội Trung Quốc, thường dùng để chỉ người bề ngoài có vẻ trong sáng nhưng thực chất tâm lại đen tối xấu xa, giả vờ cao thượng, cùng một loại với "trà xanh" - cũng là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ kẻ thứ ba xen vào cuộc tình hai người).
Trần Ích không muốn dây dưa với kiểu con gái như thế.
Huống chi ở trong thận phận này vẫn có cảm giác là lạ, không thể tiếp nhận.
Ở trên vấn đề phụ nữa, Trần Ích không nói như Liễu Hạ Huệ không thèm để ý, nhưng vẫn tương đương bình thản.
Kiếp trước, đã thấy qua nhiều mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ít nhiều thì cũng có chút định lực.
Hiện tại, hắn coi trọng cảm giác hơn.
Cảm giác là thứ nói không rõ, chỉ có gặp mới biết được.
Không gặp được, thì cứ độc thân đi.
Ý nghĩa cuộc sống bản thân, Trần Ích vẫn rất rõ ràng.
Sau khi block cô gái đi, hắn tắt âm điện thoại di động, ngã ra trên giường.
Có lẽ do vừa mới xuyên qua, hắn rất mỏi mệt buồn ngủ.
Vừa ngủ, đã trực tiếp ngủ thẳng đến mười giờ rưỡi sáng hôm sau.
Khi Trần Ích mở hai mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm chiếu kín gian phòng.
Tháng Tám rất khô nóng, nhưng ở trong phòng nhiệt độ mát mẻ, ôn hoà.
Không có người gọi hắn, Trầm Anh cùng Trần Chí Diệu hẳn đã đi công ty.
Mở cửa phòng, dì Trương tựa như chờ đã lâu, ôn nhu cười nói: "Tỉnh thiếu gia, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Trần Ích cào cào tóc đi tới nói: "Dì Trương, gọi tôi Trần Ích là được rồi, không thích kiểu xưng hô thiếu gia này."
Phim truyền hình à? Mà còn thiếu gia.
Người không biết, còn nghĩ Trần gia là hào môn đại hộ gì đó.
Dì Trương ngẩn ra một chút, giống như thấy hơi kỳ quái, bất quá bà rất nhanh đáp ứng: "Được, được."
Trần Ích tối hôm qua cùng hôm nay, cho bà cảm giác không quá giống nhau, bình dị gần gũi hơn không ít.
Trần Ích sau khi tắm rửa lấp đầy bụng, ra ngoài lái xe tới thư viện lớn nhất Dương Thành.
Dọc theo đường đi, thu hoạch không ít tầm mắt, nhất là cô gái.
May mắn là ở trên đường cái, nếu dừng ở bên cạnh, nhắm chừng sẽ có người tiến đến gần.
"Qua khoa trương, ngày mai mình sẽ bán nó."
Trần Ích chỉ là chiếc xe đang lái.
Chuẩn xác mà nói, là xe thể thao.
Tạo hình dẹp cộng thêm động cơ nổ vang, không hấp dẫn chú ý mới là lạ.
"Có bệnh tim còn chơi xe thể thao, thật sự là không sợ chết mà."
Đến thư viện, Trần Ích dừng xe đi vào, trực tiếp đi tới khu tư liệu thi cử.
Cầm một quyển về viết bài luận, Trần Ích rời giá sách, tìm nơi cẩn thận đọc nghiên cứu.
Về phần ngành chuyên nghiệp cùng năng lực cơ bản, sẽ không cần thiết đi học gì nữa.
Vừa ngồi xuống, nhìn lại đã tới trưa rồi.
Thật ra trực tiếp mua mấy cuốn thì thuận tiện hơn nhiều, chẳng qua hắn thích bầu không khí thư viện, cũng muốn ra ngoài hô hấp không khí của thế giới mới.
Bảy giờ tối, Trần Ích trả sách về nhà.
Ngày hôm sau, lại tới thư viện.
Tìm ra bộ sách đang xem dở ngày hôm qua, Trần Ích đi vào khu đọc, quan sát trái phải tìm chỗ một phen, tầm mắt đột nhiên dừng hình ở một chỗ.
Phía trước cách đó không xa, một bóng lưng ngồi ở gần cửa sổ.
Đó là một cô gái, tóc dài chảy xuôi như thác nước, thân màu trắng váy liền áo, dưới chân là cao gót màu đen.
Cô ta lẳng lặng đọc sách, chỉ bóng lưng đã làm cho người ta dời không nổi tầm mắt, cho người ta một loại mỹ cảm hài hòa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi, phần da lộ ra của cô gái tản ra ánh sáng bóng nhàn nhạt, phảng phất như ngọc thạch.
Trần Ích nhướng mày lên, tầm mắt nhịn không được hạ xuống.
Nơi đó, là cái eo thon mảnh mai như liễu.
Váy bó sát thực hiển lộ dáng người, không biết chính diện như thế nào, có sóng đào mãnh liệt như tưởng tượng hay không, nhưng từ hình thể cho thấy hy vọng không lớn.
Trần Ích không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, bất quá chỉ dựa vào bóng lưng cơ bản có thể cảm thụ khí chất của đối phương.
Cho dù nhan trị như nhau, khí chất cùng dáng người cũng có thể thêm rất nhiều điểm.
"Đầu năm nay, người thích đến thư viện cũng không nhiều."
Trần Ích nghĩ như vậy, di động bước chân, thực tự nhiên băng qua bên cạnh cô gái.
Thời điểm đi qua, hắn nhìn cái phải nhìn đầu tiên.
Cái phải nhìn đầu tiên, là đàn ông ai cũng nhìn vào nơi đó trước.
Tiếp theo, là cuốn sách trong tay cô gái.
Kết quả của hai lần nhìn, đều làm cho hắn kinh ngạc.
Thân thể thon gầy như vậy, cô làm thế nào lại có thể no đủ như vậy được, theo đạo lý mà nói là không khoa học.
"Hồ sơ xương cốt?"
Lực chú ý của Trần Ích rất nhanh bị hấp dẫn, hiển nhiên không ngờ tới cô gái lại cảm thấy hứng thú đối với loại tiểu thuyết này.
Cái nhìn tiếp theo, hắn nhìn về phía khuôn mặt cô gái.
Ngũ quan hoàn mỹ, mỗi một nơi đều như được mài dũa cẩn thận, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, đôi mi thanh tú cong cong động lòng người, lại tăng thêm ý nhị động lòng người.
Nhan trị của cô gái này trong trí nhớ của hắn ở kiếp trước, tuyệt đối có thể xếp vào 3 hạng đầu.
Hơn nữa, đúng với gu thẩm mỹ của hắn.
Cũng không thể nói là động tâm, chỉ có thể nói là... cảm giác không tệ.
Chủ yếu là bởi vì sách của cô gái, tổng hợp lại làm cho hắn giờ phút này không khỏi dừng bước chân.
Cô gái có cảm ứng, theo bản năng ngẩng đầu.
Trong đôi mắt thâm thúy, lóe ra hào quang xinh đẹp mà trí tuệ, giống như có thể nhìn thấu bí mật ở sâu trong nội tâm của người khác.
Hai người đối diện vài giây, Trần Ích cười khẽ: "Có thể ngồi ở chỗ này không?"
Khi nói chuyện, hắn chỉ chỉ đối diện cô gái.
Cô gái cũng không có phản cảm, nhẹ nhàng gật đầu xem như chấp nhận, sau đó tiếp tục đọc sách.
"Cảm ơn."
Trần Ích nói tiếng cảm ơn, đặt hai quyển sách ở trên bàn.
Cô gái tùy ý nhìn thoáng qua, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc.
Sách này...
Thi công chức à?
Thi công chức đến thư viện học tập? Thật đúng là hiếm thấy.
Trần Ích không có ý tứ tiếp cận, chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái không giống những người khác, còn lại thì ngồi ở đâu thì cũng là ngồi thôi.
Lất đến thẻ dấu trang hôm qua lưu lại, Trần Ích tiếp tục đọc.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chừng mười giây một tờ, không giống học tập, như là xem tiểu thuyết.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Trần Ích đột nhiên vang lên, ở trong thư viện yên tĩnh, có vẻ cực kỳ đột ngột.
Cô gái theo bản năng ngẩng đầu.
Trần Ích lại bị dọa giật mình, nhanh lấy điện thoại ra tắt âm, phát hiện là dãy số xa lạ.
Hắn cười xin lỗi với cô gái, đang muốn đứng dậy.
"Không sao, bắt máy là được, thực bình thường." Cô gái cúi đầu đọc sách, miệng nói.
Trần Ích không có nói thêm gì nữa, bắt điện thoại, thanh âm đè thấp, bất quá cô gái đối diện nhất định có thể nghe được.
"Alo? Ai vậy!"
"Hả? Chu đại đội trưởng? Ngài điện thoại cho tôi có việc gì?"
"Tôi? Ở Thư viện."
Điện thoại là Chu Nghiệp Bân gọi tới.
Nghe được bốn chữ "Chu đại đội trưởng" này, cô gái đối diện rõ ràng có phản ứng, lại ngẩng đầu.
"Nhận tội? Nhanh như vậy? Phạm Trung Lâm này tố chất tâm lý chỉ có vậy, anh tìm được chứng cứ trực tiếp?"
"Ồ... Được rồi, chứng cứ đầy đủ hết."
"Được được, tôi xem xong chút tư liệu sẽ đi qua."
Trần Ích cúp điện thoại, tiếp tục đọc sách, tốc độ rõ ràng nhanh hơn không ít.
"Thật có lỗi quấy rầy một chút." Lúc này cô gái đối diện đột nhiên mở miệng, "Đội trưởng Chu vừa rồi anh nói, là Chu Nghiệp Bân Đội điều tra hình sự thị cục phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.