Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn
Chương 41: Cùng Ăn Tối
Cần Phấn Quan Quan
17/04/2024
"Không bằng... cùng nhau đi ăn luôn?"
Trần Ích cuối cùng vẫn hỏi một câu.
Đối mặt đại mỹ nữ như Phương Thư Du, trừ khi người nam đầu óc nước vào hoặc không tự tin cực độ, nếu không dưới loại tình huống này đều mời một chút.
Mà hai cái Trần Ích đều không phải.
Thuận miệng hỏi mà thôi, nếu là đối phương không tiện hoặc cự tuyệt, cũng sẽ không xấu hổ.
Nghe vậy, Phương Thư Du liếc mắt nhìn Trần Ích một cái, thoáng suy tư rồi gật đầu nói: "Cũng được, anh muốn ăn gì?"
Trần Ích vốn định hỏi cô muốn ăn gì, không nghĩ tới cô gái này ra bài không theo lộ số.
"Cô thì sao?"
Trần Ích hỏi lại.
Phương Thư Du: "Tôi sao cũng được."
Trần Ích: "Tôi cũng vậy."
Hai người cứ như vậy an tĩnh lại, quả nhiên vẫn không thoát khỏi không khí xấu hổ.
Có lẽ ý thức được mình có hiềm nghi trực nam, Trần Ích sau hai giây mở miệng: "Cơm Tây được không, tôi biết một nhà hàng thực không tệ."
Phương Thư Du không có ý kiến: "Được, cũng đã lâu không dùng qua cơm Tây."
"Anh lái xe hay tôi lái xe?"
Hiển nhiên, ý của cô là lái một xe thôi.
Vốn là hai người, nhưng lái hai chiếc xe xác thực cảm giác là lạ.
Trần Ích cười nói: "Để tôi đi, ăn xong tôi sẽ đưa cô về, dù sao cũng không xa."
Phương Thư Du lắc lắc túi xách trên vai, hơi hơi gật đầu: "Được, đi thôi."
Hai người sóng vai rời khỏi.
Một lát sau, Chu Nghiệp Bân cùng Trác Vân đi ra cửa lớn thị cục, nhìn thấy Phương Thư Du lên xe Trần Ích cách đó không xa.
Một màn này, làm cho hai người sắc mặt nổi lên một vệt quái dị.
"Tên nhóc Trần Ích này, mang bản lãnh tán gái phú nhị đại, dùng ở trên người Phương Pháp y à?"
Nói chuyện là Chu Nghiệp Bân, không không có bất mãn, chỉ là không biết nói gì.
Mới mấy ngày, đã câu được Phương Thư Du rồi.
Đó là cảnh hoa xinh đẹp nhất thị cục thậm chí là toàn Dương Thành, tồn tại giá trị nhan sắc không thua ngôi sao.
Nếu đóng gói một chút tiến quân giới giải trí, thỏa thỏa Nữ thần quốc dân.
Trần Ích để ý cũng không có gì lạ.
Trác Vân ở bên cạnh chỉ có một phản ứng, đó chính là kinh như thần nhân đối với Trần Ích.
Trần Ích năng lực tra án kính nể là khộng cần phải nói, nhưng hẹn hò được với Phương Pháp y, là phải quỳ bái.
"Chu đội, đòi mạng là Phương Pháp y thế mà thật sự đồng ý, cái này là đi ăn riêng à?"
"Không khoa học mà."
Chu Nghiệp Bân cũng kinh ngạc: "Chẳng lẽ tên nhóc Trần Ích này không chỉ IQ cao, EQ cũng không tục?"
"Thế mà lừa được Phương Pháp y rồi?"
Phương Thư Du có người theo đuổi không?
Đương nhiên là có.
Ngay khi nhận chức đã có, hiện tại tuyệt tích.
Nguyên nhân rất nhiều, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để cho đàn ông nhìn mà sinh e sợ.
Toàn bộ gộp lại, Phương Thư Du tuyệt đối có xu thế phát triển tới cảnh giới cao nhất không hôn không dục.
"Nếu thật có thể cua được, tôi về sau gọi hắn là anh."
Trác Vân tự nhiên hiểu biết Phương Thư Du là loại người nào, đối với Trần Ích là không xem trọng.
Chu Nghiệp Bân quay đầu nhìn anh ta một cái: "Lần trước người nói như vậy là Trương cục, kết quả cậu cũng thấy đấy."
Trác Vân: "..."
Chu Nghiệp Bân: "Đi thôi, tan tầm về nhà, quản bọn họ làm gì."
"Nam chưa hôn nữ chưa gả, đây là Của gười ta."
"Nếu Trần Ích thực cua được Phương Pháp y, bớt phấn đấu mười năm."
Trần Ích trong nhà cũng rất có tiền, anh ta nói đương nhiên không phải phương diện tài phú.
Trác Vân giống như thấy được kết quả Chu Nghiệp Bân nói, buồn bã nói: "Vậy thật đúng là vô địch mà, đến lúc đó không chỉ phải gọi là anh."
Chu Nghiệp Bân vỗ anh ta một cái: "Bát quái như vậy để làm gì? Về nhà bát quái với vợ của cậu đi."
"Về sau ở trong cục, đừng nghị luận chuyện này."
Trác Vân lẩm bẩm trong lòng: Hình như là anh cũng đang bát quái mà.
...
Trần Ích lái xe đưa Phương Thư Du chậm rãi chạy ở trên đường.
Tuy không xa, nhưng tan tầm giờ cao điểm đường vẫn có chút tắc.
Phương Thư Du không nhịn xuống tò mò, mở miệng hỏi: "Nghe nói nhà anh rất có tiền, vì sao lại lái loại xe này?"
Trần Ích cười nói: "Thay đi bộ mà thôi, không sao cả."
"Nếu lái xe hàng hiệu đi làm, tôi sợ Trương cục sẽ đánh tôi."
"Loại công cụ chống đỡ mặt mũi này, với ta mà nói không có ý nghĩa."
Phương Thư Du khẽ gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Cô không ngờ Trần Ích còn có tính cách thoải mái như vậy, ánh mắt cũng đã khác trước.
Trần Ích: "Đúng rồi, cô vừa rồi nói cha mẹ bề bộn nhiều việc, cũng là làm ăn sao?"
Phương Thư Du thoáng chần chờ rồi nói: "Không phải, đi làm, tính chất công tác bận rộn mà thôi."
"Ồ."
Trần Ích gật đầu, không có hỏi nhiều.
Tra hộ khẩu là tối kỵ khi nói chuyện, sẽ khiến cho đối phương phản cảm.
Trong khi nói chuyện, mục tiêu đã đến, hai người xuống xe vào quán cơm Tây, tìm một chỗ thoải mái gần cửa sổ, gọi món vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhà hàng này chi phí cũng không cao, người thường cũng có thể vô thoải mái, chỉ là sẽ không thường xuyên đến mà thôi.
Phương Thư Du tựa như là thích ăn hàng, không có ăn kiêng gì, cái nào cũng không cự tuyệt.
Bởi vì cần lái xe, cho nên hai người đều không lựa chọn uống rượu.
"Thông qua phỏng đoán tập trung hung thủ, cần kinh nghiệm phá án rất phong phú, anh làm thế nào vậy?"
Sau khi nói chuyện một hồi, Phương Thư Du rất nhanh nói tới án.
Hai người một hình cảnh một pháp y, tiếng nói chung vẫn có vẻ rõ ràng, không rời khỏi vụ án.
Trần Ích cười nói: "Năng lực có, chỉ khuyết thiếu sân khấu."
"Ưu thế chức nghiệp thật ra là tương đối, ở trước khi trở thành cảnh sát, tôi vẫn cảm thấy hứng thú đối với điều tra hình sự, hiện tại xem như có bình đài có thể phát huy năng lực."
"Mượn cô mà nói đi, trên thế giới khẳng định có một bộ phận người, tạo nghệ ở trên pháp y học, còn giống pháp y hơn so với pháp y như cô."
"Không phải sao?"
Phương Thư Du ngẫm nghĩ rồi nói: "Nói cũng có đạo lý, xem ra thiên phú của anh thể hiện ở trên điều tra hình sự."
"Thực có lỗi, trước đó khi ở thư viện, tôi cũng không cho rằng chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp."
"Hiện tại, có chút vẽ mặt."
Nói xong, trên mặt cô lộ ra nụ cười.
Có linh động, cũng có nhàn nhạt cười khẽ, không chút nào ra vẻ.
Đối phương cho Trần Ích cảm giác là rất chân thật, chỉ bởi vì chức nghiệp làm cho tính cách cũng không phải quá hoạt bát.
Loại tính cách hậu thiên dưỡng thành này là có thể thay đổi.
Trần Ích mỉm cười: "Không có việc gì, thực bình thường."
"Sau khi hiểu biết tôi, loại tình huống này sẽ không phát sinh."
Phương Thư Du trừng mắt nhìn: "Anh vẫn tự tin như vậy sao?"
Trần Ích nói: "Tự tin đối với bản thân, mới có thể phụ trách đối với người bị hại."
"Nếu hình cảnh mất đi tự tin, cao hứng là người bị hiềm nghi phạm tội."
Lời này làm cho Phương Thư Du có chút suy nghĩ.
Mình ở thời điểm tiến hành công tác kiểm tra xác, tránh không được sẽ gặp những vấn đề khó, nếu không tự tin bắt đầu sinh ra suy nghĩ bỏ qua trong đầu, thật đúng là không phụ trách đối với người bị hại.
Nói nghiêm trọng chút, sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến công tác của tổ điều tra hình sự, gia tăng xác suất người hiềm nghi nhơn nhơn ở ngoài vòng pháp luật.
Suy xét từ góc độ này, câu hỏi vừa rồi của cô ít nhiều có chút không thích hợp.
Hình cảnh tra án, phải tự tin, ôm suy nghĩ tất phá trong đầu, còn phải thật sự làm tốt mỗi một sự kiện.
Nói trắng ra là năm chữ, đó là không bao giờ bỏ cuộc.
"Thụ giáo." Phương Thư Du mở miệng.
Trần Ích cười nói: "Nói chuyện mà thôi, cái gì thụ giáo không thụ giáo."
"Đến, lại ăn chút, nếu thích mà nói, lần sau lại đưa cô đến đây."
Phương Thư Du thoáng lặng lẽ, khẽ ừ một tiếng, xem như đáp ứng.
Trần Ích cho cô cảm giác thực không giống, năng lực tương phản cực kỳ rõ ràng, điều này làm cho cô cực kỳ tò mò, muốn xâm nhập hiểu biết.
Có câu nói đã cũ như thế này: Tò mò là một tín hiệu nguy hiểm.
Trần Ích cuối cùng vẫn hỏi một câu.
Đối mặt đại mỹ nữ như Phương Thư Du, trừ khi người nam đầu óc nước vào hoặc không tự tin cực độ, nếu không dưới loại tình huống này đều mời một chút.
Mà hai cái Trần Ích đều không phải.
Thuận miệng hỏi mà thôi, nếu là đối phương không tiện hoặc cự tuyệt, cũng sẽ không xấu hổ.
Nghe vậy, Phương Thư Du liếc mắt nhìn Trần Ích một cái, thoáng suy tư rồi gật đầu nói: "Cũng được, anh muốn ăn gì?"
Trần Ích vốn định hỏi cô muốn ăn gì, không nghĩ tới cô gái này ra bài không theo lộ số.
"Cô thì sao?"
Trần Ích hỏi lại.
Phương Thư Du: "Tôi sao cũng được."
Trần Ích: "Tôi cũng vậy."
Hai người cứ như vậy an tĩnh lại, quả nhiên vẫn không thoát khỏi không khí xấu hổ.
Có lẽ ý thức được mình có hiềm nghi trực nam, Trần Ích sau hai giây mở miệng: "Cơm Tây được không, tôi biết một nhà hàng thực không tệ."
Phương Thư Du không có ý kiến: "Được, cũng đã lâu không dùng qua cơm Tây."
"Anh lái xe hay tôi lái xe?"
Hiển nhiên, ý của cô là lái một xe thôi.
Vốn là hai người, nhưng lái hai chiếc xe xác thực cảm giác là lạ.
Trần Ích cười nói: "Để tôi đi, ăn xong tôi sẽ đưa cô về, dù sao cũng không xa."
Phương Thư Du lắc lắc túi xách trên vai, hơi hơi gật đầu: "Được, đi thôi."
Hai người sóng vai rời khỏi.
Một lát sau, Chu Nghiệp Bân cùng Trác Vân đi ra cửa lớn thị cục, nhìn thấy Phương Thư Du lên xe Trần Ích cách đó không xa.
Một màn này, làm cho hai người sắc mặt nổi lên một vệt quái dị.
"Tên nhóc Trần Ích này, mang bản lãnh tán gái phú nhị đại, dùng ở trên người Phương Pháp y à?"
Nói chuyện là Chu Nghiệp Bân, không không có bất mãn, chỉ là không biết nói gì.
Mới mấy ngày, đã câu được Phương Thư Du rồi.
Đó là cảnh hoa xinh đẹp nhất thị cục thậm chí là toàn Dương Thành, tồn tại giá trị nhan sắc không thua ngôi sao.
Nếu đóng gói một chút tiến quân giới giải trí, thỏa thỏa Nữ thần quốc dân.
Trần Ích để ý cũng không có gì lạ.
Trác Vân ở bên cạnh chỉ có một phản ứng, đó chính là kinh như thần nhân đối với Trần Ích.
Trần Ích năng lực tra án kính nể là khộng cần phải nói, nhưng hẹn hò được với Phương Pháp y, là phải quỳ bái.
"Chu đội, đòi mạng là Phương Pháp y thế mà thật sự đồng ý, cái này là đi ăn riêng à?"
"Không khoa học mà."
Chu Nghiệp Bân cũng kinh ngạc: "Chẳng lẽ tên nhóc Trần Ích này không chỉ IQ cao, EQ cũng không tục?"
"Thế mà lừa được Phương Pháp y rồi?"
Phương Thư Du có người theo đuổi không?
Đương nhiên là có.
Ngay khi nhận chức đã có, hiện tại tuyệt tích.
Nguyên nhân rất nhiều, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để cho đàn ông nhìn mà sinh e sợ.
Toàn bộ gộp lại, Phương Thư Du tuyệt đối có xu thế phát triển tới cảnh giới cao nhất không hôn không dục.
"Nếu thật có thể cua được, tôi về sau gọi hắn là anh."
Trác Vân tự nhiên hiểu biết Phương Thư Du là loại người nào, đối với Trần Ích là không xem trọng.
Chu Nghiệp Bân quay đầu nhìn anh ta một cái: "Lần trước người nói như vậy là Trương cục, kết quả cậu cũng thấy đấy."
Trác Vân: "..."
Chu Nghiệp Bân: "Đi thôi, tan tầm về nhà, quản bọn họ làm gì."
"Nam chưa hôn nữ chưa gả, đây là Của gười ta."
"Nếu Trần Ích thực cua được Phương Pháp y, bớt phấn đấu mười năm."
Trần Ích trong nhà cũng rất có tiền, anh ta nói đương nhiên không phải phương diện tài phú.
Trác Vân giống như thấy được kết quả Chu Nghiệp Bân nói, buồn bã nói: "Vậy thật đúng là vô địch mà, đến lúc đó không chỉ phải gọi là anh."
Chu Nghiệp Bân vỗ anh ta một cái: "Bát quái như vậy để làm gì? Về nhà bát quái với vợ của cậu đi."
"Về sau ở trong cục, đừng nghị luận chuyện này."
Trác Vân lẩm bẩm trong lòng: Hình như là anh cũng đang bát quái mà.
...
Trần Ích lái xe đưa Phương Thư Du chậm rãi chạy ở trên đường.
Tuy không xa, nhưng tan tầm giờ cao điểm đường vẫn có chút tắc.
Phương Thư Du không nhịn xuống tò mò, mở miệng hỏi: "Nghe nói nhà anh rất có tiền, vì sao lại lái loại xe này?"
Trần Ích cười nói: "Thay đi bộ mà thôi, không sao cả."
"Nếu lái xe hàng hiệu đi làm, tôi sợ Trương cục sẽ đánh tôi."
"Loại công cụ chống đỡ mặt mũi này, với ta mà nói không có ý nghĩa."
Phương Thư Du khẽ gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Cô không ngờ Trần Ích còn có tính cách thoải mái như vậy, ánh mắt cũng đã khác trước.
Trần Ích: "Đúng rồi, cô vừa rồi nói cha mẹ bề bộn nhiều việc, cũng là làm ăn sao?"
Phương Thư Du thoáng chần chờ rồi nói: "Không phải, đi làm, tính chất công tác bận rộn mà thôi."
"Ồ."
Trần Ích gật đầu, không có hỏi nhiều.
Tra hộ khẩu là tối kỵ khi nói chuyện, sẽ khiến cho đối phương phản cảm.
Trong khi nói chuyện, mục tiêu đã đến, hai người xuống xe vào quán cơm Tây, tìm một chỗ thoải mái gần cửa sổ, gọi món vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhà hàng này chi phí cũng không cao, người thường cũng có thể vô thoải mái, chỉ là sẽ không thường xuyên đến mà thôi.
Phương Thư Du tựa như là thích ăn hàng, không có ăn kiêng gì, cái nào cũng không cự tuyệt.
Bởi vì cần lái xe, cho nên hai người đều không lựa chọn uống rượu.
"Thông qua phỏng đoán tập trung hung thủ, cần kinh nghiệm phá án rất phong phú, anh làm thế nào vậy?"
Sau khi nói chuyện một hồi, Phương Thư Du rất nhanh nói tới án.
Hai người một hình cảnh một pháp y, tiếng nói chung vẫn có vẻ rõ ràng, không rời khỏi vụ án.
Trần Ích cười nói: "Năng lực có, chỉ khuyết thiếu sân khấu."
"Ưu thế chức nghiệp thật ra là tương đối, ở trước khi trở thành cảnh sát, tôi vẫn cảm thấy hứng thú đối với điều tra hình sự, hiện tại xem như có bình đài có thể phát huy năng lực."
"Mượn cô mà nói đi, trên thế giới khẳng định có một bộ phận người, tạo nghệ ở trên pháp y học, còn giống pháp y hơn so với pháp y như cô."
"Không phải sao?"
Phương Thư Du ngẫm nghĩ rồi nói: "Nói cũng có đạo lý, xem ra thiên phú của anh thể hiện ở trên điều tra hình sự."
"Thực có lỗi, trước đó khi ở thư viện, tôi cũng không cho rằng chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp."
"Hiện tại, có chút vẽ mặt."
Nói xong, trên mặt cô lộ ra nụ cười.
Có linh động, cũng có nhàn nhạt cười khẽ, không chút nào ra vẻ.
Đối phương cho Trần Ích cảm giác là rất chân thật, chỉ bởi vì chức nghiệp làm cho tính cách cũng không phải quá hoạt bát.
Loại tính cách hậu thiên dưỡng thành này là có thể thay đổi.
Trần Ích mỉm cười: "Không có việc gì, thực bình thường."
"Sau khi hiểu biết tôi, loại tình huống này sẽ không phát sinh."
Phương Thư Du trừng mắt nhìn: "Anh vẫn tự tin như vậy sao?"
Trần Ích nói: "Tự tin đối với bản thân, mới có thể phụ trách đối với người bị hại."
"Nếu hình cảnh mất đi tự tin, cao hứng là người bị hiềm nghi phạm tội."
Lời này làm cho Phương Thư Du có chút suy nghĩ.
Mình ở thời điểm tiến hành công tác kiểm tra xác, tránh không được sẽ gặp những vấn đề khó, nếu không tự tin bắt đầu sinh ra suy nghĩ bỏ qua trong đầu, thật đúng là không phụ trách đối với người bị hại.
Nói nghiêm trọng chút, sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến công tác của tổ điều tra hình sự, gia tăng xác suất người hiềm nghi nhơn nhơn ở ngoài vòng pháp luật.
Suy xét từ góc độ này, câu hỏi vừa rồi của cô ít nhiều có chút không thích hợp.
Hình cảnh tra án, phải tự tin, ôm suy nghĩ tất phá trong đầu, còn phải thật sự làm tốt mỗi một sự kiện.
Nói trắng ra là năm chữ, đó là không bao giờ bỏ cuộc.
"Thụ giáo." Phương Thư Du mở miệng.
Trần Ích cười nói: "Nói chuyện mà thôi, cái gì thụ giáo không thụ giáo."
"Đến, lại ăn chút, nếu thích mà nói, lần sau lại đưa cô đến đây."
Phương Thư Du thoáng lặng lẽ, khẽ ừ một tiếng, xem như đáp ứng.
Trần Ích cho cô cảm giác thực không giống, năng lực tương phản cực kỳ rõ ràng, điều này làm cho cô cực kỳ tò mò, muốn xâm nhập hiểu biết.
Có câu nói đã cũ như thế này: Tò mò là một tín hiệu nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.