Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Chương 12: Đi Cửa Sau?

Cần Phấn Quan Quan

27/03/2024

Thị cục.

Phòng nghỉ.

Chu Nghiệp Bân cầm một cái tách đang tỏa hương, đưa cho Trần Ích đang ngồi ở đó.

"Cảm ơn."

Trần Ích tiếp nhận, miệng nói: "Không phải uống trà sao? Sao biến thành cà phê."

Chu Nghiệp Bân tùy ý ngồi xuống, cười nói: "Uống trà cũng không phải ý ở mặt chữ, có uống là được rồi, phải thấy đủ chứ."

"Nói thật, tôi cũng đã lâu chưa pha cà phê."

Trần Ích nâng tách uống một ngụm nói: "Xem ra tôi còn có vẻ vinh hạnh, có thể thưởng thức cà phê do đội trưởng Chu tự tay pha."

"Cái này xem như nói lời cảm ơn?"

Chu Nghiệp Bân sắc mặt hơi hơi có chút nghiêm túc: "Đương nhiên!"

"Hiệp trợ cảnh sát phá án hình sự trọng đại, phải một tiếng cảm ơn với cậu."

"Còn lại chính là... suy đoán của cậu cực kỳ chuẩn xác."

"Ồ?" Trần Ích buông tách, quay đầu nhìn Chu Nghiệp Bân, "Phạm Trung Lâm bán cho Lưu Cách cái gì?"

Chu Nghiệp Bân: "Một phần mềm tự viết."

"Phần mềm này, Phạm Trung Lâm dùng thời gian một năm rưỡi nghiên cứu phát triển, có thể nói trút xuống tâm huyết."

"Đáng tiếc, vốn là cục diện win-win, hiện tại nháo đến loại tình trạng này."

"Hai nhân tài máy tính, đều đánh mất cuộc đời tràn ngập tiền cảnh của mình."

Trần Ích hỏi: "Lưu Cách hứa hẹn là khoản tiền lớn, hay là chia hoa hồng?"

Chu Nghiệp Bân: "Chia hoa hồng."

Nghe đến đó, Trần Ích nhíu mày: "Phạm Trung Lâm này thật sự là làm phần mềm làm đến đầu óc phát ngu rồi, chuyện quan trọng như vậy không ký hợp đồng?"

Nói đến chuyện này, Chu Nghiệp Bân cúi người: "Chuyện này, phán đoán của cậu có lầm."

Trần Ích nhìn chằm chằm Chu Nghiệp Bân: "Không phải không ký hợp đồng, ký, nhưng trong hợp đồng có lỗ hổng rõ ràng, Phạm Trung Lâm không thể lấy được tiền hoặc chỉ có thể lấy được một bộ phận nhỏ."

Chu Nghiệp Bân ngẩn ra, không biết nói gì: "Cậu thật đúng là thông minh có chút quá phận, phản ứng cũng quá nhanh đi."

Trần Ích tựa vào sô pha, hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên trên trần nhà.

"Lưu Cách là lăn lộn thương trường, Phạm Trung Lâm chỉ muốn làm kỹ thuật, cường cường liên hợp mà nói, công ty tương lai tiền cảnh rộng lớn, bó lớn tiền chờ bọn họ đi kiếm."

"Phạm Trung Lâm bị hố, là thua ở dùng nhược điểm, đi đối kháng ưu thế của Lưu Cách."

"Lưu Cách này... đầu óc thực bị lừa đá mà!"

Trần Ích nhịn không được mắng ra tiếng.

Nghĩ sai làm hỏng hết, gây nên một hồi thảm hoạ.

Lưu Cách bị giết, Phạm Trung Lâm đời này cũng bị hủy.

Xem thế nào, cái này cũng không phải là chuyện người bình thường có khả năng làm ra.

Nhưng án hình sự là như thế, rất nhiều thời điểm nguyên nhân người bị hại ngộ hại, cùng với động cơ phạm tội của người bị hiềm nghi, đều làm cho người ta không thể lý giải.



Giữa người với người là khác nhau, thế giới to lớn, cái gì cũng có khả năng phát sinh.

Chu Nghiệp Bân mở miệng: "Từ chuyện này cho thấy, Lưu Cách trong xương cốt chính là một gian thương, cậu kết giao không cẩn thận."

Trần Ích không đáp lại những lời này, chuyển mà hỏi án: "Phạm Trung Lâm tốc độ nhận tội rất nhanh phải không?"

Chu Nghiệp Bân gật đầu: "Hắn không có cố gắng chối bỏ, trực tiếp nhận."

"Camera theo dõi quay được bóng dáng của hắn ở trong khu nhà Lưu Cách trước sau án phát sinh, camera theo dõi trong nhà Lưu Cách cũng là hắn trước đó lén gắn vào."

"Còn nữa, phòng phân tích kỹ thuật phát hiện dấu chân hung thủ ở nơi gây án, hoàn toàn ăn khớp với một đôi giày của hắn, vẫn chưa vứt bỏ."

"Trừ cái đó ra, trên người hắn còn có vết thương mới."

Trần Ích: "Tình huống vân tay thì sao?"

Chu Nghiệp Bân: "Tay hắn bôi đầy keo, đến giờ còn không có rửa sạch được."

Trần Ích nhếch miệng: "Thật sự là biết làm mà."

Trên tay bôi đầy keo, đừng nói vân tay, vân bàn tay cũng không thể có.

Phạm Trung Lâm chuẩn bị thật ra cũng đầy đủ, còn tìm một người chịu tội thay, đáng tiếc trinh sát hình sự căn bản không có đơn giản như hắn tưởng tượng.

Hình cảnh, cũng không phải là bất tài.

Chu Nghiệp Bân cười nói: "Mặc kệ nói thế nào, án đã chấm dứt, tôi chuẩn bị xin khen ngợi cá nhân cho cậu, tiền thưởng..."

"Không cần."

Trần Ích xua tay cắt lời đối phương.

"Tương lai đều là đồng nghiệp, cái này là chức trách của tôi, cần khen ngợi cái gì."

"Thật muốn cho mà nói, chờ sau khi tôi nhập chức, cho cái nhị đẳng công tam đẳng công gì đó, thực tế hơn."

Chu Nghiệp Bân: "..."

Hắn có chút muốn sụp đổ.

Thời điểm đối mặt với án, Trần Ích là một người thực đứng đắn, đầu óc rõ ràng.

Nhưng khi nói chuyện, lại không chút đứng đắn nào.

Tương lai đều là đồng nghiệp?

Cậu thật có thể thổi mà.

Không thổi da bò cậu sẽ chết à!

Trần Ích liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Thế nào, Chu đại đội trưởng không tin?"

"Tôi đã giúp anh phá án mạng, năng lực nhìn không tới sao?"

Chu Nghiệp Bân bất đắc dĩ: "Đây là hai chuyện khác nhau, có thể dạy học sinh, không nhất định có thể thi làm giáo viên."

Trần Ích lấy ra hộp thuốc, từ trong rút ra một điếu đưa cho Chu Nghiệp Bân nói: "Qua thi viết, phỏng vấn có thể hỗ trợ không?"

Chu Nghiệp Bân theo bản năng đưa tay nhận, nhưng nghe câu này nhất thời run run, lại thả xuống.

Trong ánh mắt, cũng có cảnh giác.

"Tôi nói Trần Ích cậu, chuyện đi cửa sau, tôi không làm được."

Hắn không tiện nói đối phương da mặt dày.



Cho dù đã quen biết lẫn nhau, còn giúp hắn phá án, cậu bất thình lình yêu cầu như vậy thật đúng là quá mức mạo muội.

Trần Ích cười ha ha nói: "Xem dọa anh kìa, chỉ đùa một chút thôi."

Chu Nghiệp Bân lúc này mới tiếp nhận thuốc lá, lấy từ trong túi ra bật lửa điểm hỏa.

"Thuốc tốt như vậy, trước kia thật đúng là chưa hút qua."

Chậm rãi phun ra một ngụm khói, Chu Nghiệp Bân nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay mở miệng nói.

Trần Ích đảo cặp mắt trắng dã: "Đội trưởng Chu, anh chuyển chủ đề, cũng quá cố ý đi."

Chu Nghiệp Bân cười cười, có chút xấu hổ.

"Phỏng vấn là công việc phòng nhân sự, không quan hệ tới tôi."

"Trừ bỏ phòng nhân sự, còn có nhân viên chuyên môn, tôi thực giúp không được gì."

Nghe vậy, Trần Ích ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tần suất án hình sự Dương Thành cao không?"

Vấn đề này làm cho Chu Nghiệp Bân lặng lẽ một hồi, rồi gật đầu nói: "Không thấp."

"Thành thị phát triển cấp tốc, dân cư từ bên ngoài tới cũng khá nhiều, tố chất người địa phương cũng không có đi lên."

"Qua vài năm hẳn sẽ đỡ hơn."

Trần Ích ho nhẹ, điều chỉnh tư thế vẫy vẫy tay về phía Chu Nghiệp Bân: "Đến đến đến."

Chu Nghiệp Bân hồ nghi: "Gì chứ?"

Trần Ích lặp lại: "Đến đây."

Chu Nghiệp Bân không có cự tuyệt, thân thể ngã về phía trước.

Trần Ích áp đến bên tai nhỏ giọng nói cái gì đó, làm cho đồng tử Chu Nghiệp Bân hơi hơi trừng lớn lên.

"Cậu..."

Trần Ích đứng thẳng dậy, cười nói: "Cái này cũng không phải đi cửa sau chứ?"

Chu Nghiệp Bân do dự một lát, trong lòng cảm thấy Trần Ích quả thật là nhân tài hiếm có, vì thế đáp ứng nói: "Được rồi, tôi sẽ làm theo."

"Nhưng kết quả, tôi cũng không cam đoan."

"Hơn nữa cho dù ông ấy ra mặt, cậu cũng phải làm cho ông ấy nhìn thấy năng lực của cậu, nếu không nói cái gì cũng không có tác dụng."

Trần Ích: "Đây là đương nhiên."

Cuộc thi tháng sau, hắn phải một kích trúng mục tiêu, một thân bản lĩnh này không đi làm hình cảnh chẳng phải lãng phí sao.

Nói cũng nói trở lại, tuy mình có lòng tin, nhưng chuyện thi cử ai cũng không nói chắc được.

Chuẩn bị hai tay, tóm lại sẽ không ăn thiệt thòi.

Nhìn Trần Ích như đã định liệu trước, Chu Nghiệp Bân trong lòng không khỏi nói thầm.

Phỏng vấn không nói tới, cậu thật có thể qua thi viết?

Đến lúc đó tỉ lệ đối đầu, thực có khả năng đạt tới một đấu mấy trăm.

Cho dù loại bỏ những người đi cho vui, tinh anh còn lại tuyệt đối cũng không phải số ít.

Những lời như Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc này, cũng không phải là tùy tiện nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Thám: Mở Mắt Ra Lại Bị Còng Ở Phòng Thẩm Vấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook