Chương 22: Tâm điểm của điệu nhảy
Khiếu Ngã Lại Lại
24/08/2021
Tiết tấu hai người rất ổn định, cả hai nhìn đắm đuối vào đôi mắt nhau, Mộ Bắc Tầm nắm tay cô, mỹ nhân lập tức xoay tròn 360 độ, dựa sát vào ngực của anh, anh cũng đặt một tay lên eo của Cố Vãn Sênh.
Hai người chậm rãi khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, mọi người đến xem ngày càng đông, dần dần vây thành một vòng tròn, mà tâm điểm là bọn họ – cặp đôi duy nhất đang khiêu vũ ở giữa
Bước nhảy của hai người vô cùng thân mật và rung động, uyển chuyển. Anh không ngờ Cố Vãn Sênh lại có thể nhảy điệu Tango giỏi như vậy. Anh nhướng mày, khen ngợi: “Không ngờ rằng kĩ năng khiêu vũ của trợ lý Cố tốt hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều”
Cố Vãn Sênh mỉm cười: “Mẹ tôi từng là một vũ công, từ hồi nhỏ tôi đã ảnh hưởng, thấm thoát liền biết được một ít”. Nói xong cong chân lên, chậm rãi lướt chân lên dọc theo chân Mộ Bắc Tầm
Đá chân, lướt, xoay tròn, mỗi một động tác của bọn họ đều khiến sàn nhảy vang lên từng hồi vỗ tay.
Phó Diệu dựa vào một cây cột, bất ngờ nhìn hai người, anh biết Mộ Bắc Tầm khiêu vũ rất giỏi, nhưng anh không biết Cố Vãn Sênh cũng khiêu vũ đẹp như vậy.
Anh bảo dàn nhạc đổi thành vũ khúc Tango, vốn nghĩ Cố Vãn Sênh sẽ không chịu nhảy, Mộ Bắc Tầm sẽ xấu hổ, cuối cùng không nghĩ rằng, bọn họ lại trở thành sự chú ý của cả hội trường.
Cố Vãn Sênh bình thường thoạt nhìn dịu dàng ít nói, lại có thể nhảy điệu Tango rực lửa như vậy, thậm chí còn nhảy rất đẹp. Anh ta không khỏi tấm tắc, quả nhiên không thể đánh giá cuốn sách qua trang bìa!
Vũ điệu nồng cháy của Cố Vãn Sênh kết thúc sau một điệu ngả người xuống 90 độ. Hội trường vỗ tay như sấm rền. Cố Vãn Sênh mỉm cười với mọi người, sau đó nắm tay Mộ Bắc Tầm ra ngoài.
Phó Diệu vỗ tay, trêи mặt vẫn còn vương nét kinh ngạc, đi về phía bọn họ, cười nói: “Wow! Không ngờ trợ lý Cố khiêu vũ lại đẹp như vậy!”
Cố Vãn Sênh mỉm cười: “Chỉ là vô tình biết nhảy điệu này thôi, không đến mức thần thánh đâu”
“Aiz, tôi thấy rất đẹp, còn đẹp hơn cái tên này nhiều!” – Phó Diệu trừng mắt với Mộ Bắc Tầm, anh đã đáp trả lại bằng một ánh mắt lạnh lùng. Phó Diệu giật mình, chép miệng, giả vờ như gặp được người quen, liền lẩn đi mất
Cố Vãn Sênh nhìn Phó Diệu rất nhanh đã biến mất trong đám đông, liền khẽ nhìn Mộ Bắc Tầm, bỗng dưng cô tò mò không biết làm sao bọn họ trở thành bạn bè được.
Nhìn ra bình thường Mộ Bắc Tầm đối với Phó Diệu không phải chỉ chút xíu đâu mà thực sự là chán ghét lắm, vẻ mặt chưa một lúc nào hòa nhã hết. Ở bên cạnh anh một khoảng thời gian, Cố Vãn Sênh biết nếu anh thật sự ghét ai đó thì sẽ không chịu cho người đó đụng chạm vào người mình chứ nói chi là trở thành bạn thân
Mới được nửa chừng bữa tiệc hai người liền rời đi, Phó Diệu biết tính Mộ Bắc Tầm nên cũng không giữ lại, liền trở về, sau đó tự về nhà mỗi người.
......
Sáng hôm sau Cố Vãn Sênh đến gặp Mộ Bắc Tầm, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn bữa sáng. Cô cảm giác hôm nay tâm trạng Mộ Bắc Tầm không tốt lắm, hai mắt lúc này còn một quầng xanh nhàn nhạt.
“Giáo sư Mộ đêm qua ngủ không ngon sao?” – Cố Vãn Sênh quan tâm, hỏi.
Mộ Bắc Tầm không ngẩng đầu, gắp một sợi cải cho vào miệng, bình thản “Ừ” một tiếng đáp lại.
Khỏi phải nói lúc này Mộ Bắc Tầm có bao nhiêu sự bực bội, tối hôm qua tới gần 4 giờ anh mới ngủ được.
Tối hôm qua sau khi trở về nhà, anh tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ. Hơn nửa đêm, anh bỗng dưng bừng tỉnh, anh ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của mình.
Không biết tại sao anh nằm mơ thấy sau khi khiêu vũ với Cố Vãn Sênh, trong mơ, cô dùng đôi chân trắng nõn mảnh mai cọ sát vào đôi chân anh. Nụ cười của cô so với khi khiêu vũ khác hẳn, mang theo một chút quyến rũ, lại rất rung động. Anh bỗng tỉnh dậy, phát hiện bản thân mình đã mộng tinh, lần đầu tiên sau khi dậy thì, người làm anh mộng tinh lại là trợ lý của mình!
Mộ Bắc Tầm ngay tức khắc vô cùng xấu hổ và tức giận, cảm thấy bản thân thật điên rồ. Anh liền đi dội nước lạnh, từng đợt nước lạnh thấu xương dội xuống, anh nghĩ mình sẽ ổn. Tuy nhiên sau khi đặt lưng xuống, mỗi khi nhắm mắt lại thì cảnh tượng trong mơ lại hiện lên. Anh liền giận dữ đứng lên, đi ra ngoài ban công hóng mát, tận 3 giờ đêm mới quay về phòng định ngủ tiếp, nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Trong đầu của anh toàn là nụ cười và đôi chân trắng như sứ của Cố Vãn Sênh. Cuối cùng anh phải ép mình đọc Kinh thánh mới có thể an ổn mà đi ngủ.
Bây giờ mỗi lần anh nhìn Cố Vãn Sênh là lại nhớ đến cô ở trong giấc mơ của mình, nở một nụ cười gợi cảm. Ôi trời! Điên mất thôi, anh điên mất rồi.
Anh giơ tay vỗ vỗ đầu mình, muốn bản thân tỉnh táo một chút. Cố Vãn Sênh thấy thế thì nghĩ anh không thoải mái.
“Giáo sư Mộ, anh không khỏe sao?”
“Không sao.” – Mộ Bắc Tầm ngẩng đầu thoáng nhìn qua Cố Vãn Sênh, cô nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô, trong lòng bỗng dưng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Trời ơi!
——
Trong phòng họp:
Sau khi xác định hung thủ không phải là Trương Vĩ, tổ chuyên án lại bận tối mày tối mặt. Sau khi điều tra tỉ mỉ hiện trường vụ án, cuối cùng phát hiện có một dấu đất rất nhỏ ngay bệ cửa, hung thủ có ý thức phản trinh sát, hắn ta tiến vào từ cửa sổ, sau đó lau đi, vì thế ở lần đầu tiên khám nghiệm hiện trường không phát hiện tình tiết này
“Hung thủ đột nhập vào đường cửa sổ, phòng nạn nhân là ở tầng 3, hung thủ không thể nào trực tiếp nhảy lên cửa sổ phòng nạn nhân từ dưới đất được” – Cố Vãn Sênh nói.
“Đúng vậy, vì thế chúng tôi đã điều tra qua một cửa sổ ngay phía sau ngõ nhỏ nhà nạn nhân, quả nhiên là hắn để đi qua đường này” – Cao Dương đứng lên, nói chi tiết hơn: “Ngay cửa sổ này có một cây cổ thụ, chiều cao ngang với 5 tầng, chúng tôi phát hiện rất nhiều dấu vết giẫm đạp lên, hơn nữa dấu vết này kết thúc ở độ cao ngang với tầng 3, điều đó chứng tỏ hung thủ đã trèo vào nhà nạn nhân qua cây này”
“Nếu hung thủ vào nhà nạn nhân qua cửa sổ thì chứng minh hắn không có chìa khóa nhà nạn nhân, hung thủ không phải là người quen của nạn nhân”
Lục Phi gật đầu tán thành với Cao Dương: “Hung thủ để lại đầy vết thương như để trút giận, điều đó chứng tỏ hung thủ vô cùng hận nạn nhân. Cao Dương, cử người điều tra một chút, khi còn sống nạn nhân có bị ai căm thù không?”
“Vâng” – Cao Dương thấp giọng đáp.
Hai người chậm rãi khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, mọi người đến xem ngày càng đông, dần dần vây thành một vòng tròn, mà tâm điểm là bọn họ – cặp đôi duy nhất đang khiêu vũ ở giữa
Bước nhảy của hai người vô cùng thân mật và rung động, uyển chuyển. Anh không ngờ Cố Vãn Sênh lại có thể nhảy điệu Tango giỏi như vậy. Anh nhướng mày, khen ngợi: “Không ngờ rằng kĩ năng khiêu vũ của trợ lý Cố tốt hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều”
Cố Vãn Sênh mỉm cười: “Mẹ tôi từng là một vũ công, từ hồi nhỏ tôi đã ảnh hưởng, thấm thoát liền biết được một ít”. Nói xong cong chân lên, chậm rãi lướt chân lên dọc theo chân Mộ Bắc Tầm
Đá chân, lướt, xoay tròn, mỗi một động tác của bọn họ đều khiến sàn nhảy vang lên từng hồi vỗ tay.
Phó Diệu dựa vào một cây cột, bất ngờ nhìn hai người, anh biết Mộ Bắc Tầm khiêu vũ rất giỏi, nhưng anh không biết Cố Vãn Sênh cũng khiêu vũ đẹp như vậy.
Anh bảo dàn nhạc đổi thành vũ khúc Tango, vốn nghĩ Cố Vãn Sênh sẽ không chịu nhảy, Mộ Bắc Tầm sẽ xấu hổ, cuối cùng không nghĩ rằng, bọn họ lại trở thành sự chú ý của cả hội trường.
Cố Vãn Sênh bình thường thoạt nhìn dịu dàng ít nói, lại có thể nhảy điệu Tango rực lửa như vậy, thậm chí còn nhảy rất đẹp. Anh ta không khỏi tấm tắc, quả nhiên không thể đánh giá cuốn sách qua trang bìa!
Vũ điệu nồng cháy của Cố Vãn Sênh kết thúc sau một điệu ngả người xuống 90 độ. Hội trường vỗ tay như sấm rền. Cố Vãn Sênh mỉm cười với mọi người, sau đó nắm tay Mộ Bắc Tầm ra ngoài.
Phó Diệu vỗ tay, trêи mặt vẫn còn vương nét kinh ngạc, đi về phía bọn họ, cười nói: “Wow! Không ngờ trợ lý Cố khiêu vũ lại đẹp như vậy!”
Cố Vãn Sênh mỉm cười: “Chỉ là vô tình biết nhảy điệu này thôi, không đến mức thần thánh đâu”
“Aiz, tôi thấy rất đẹp, còn đẹp hơn cái tên này nhiều!” – Phó Diệu trừng mắt với Mộ Bắc Tầm, anh đã đáp trả lại bằng một ánh mắt lạnh lùng. Phó Diệu giật mình, chép miệng, giả vờ như gặp được người quen, liền lẩn đi mất
Cố Vãn Sênh nhìn Phó Diệu rất nhanh đã biến mất trong đám đông, liền khẽ nhìn Mộ Bắc Tầm, bỗng dưng cô tò mò không biết làm sao bọn họ trở thành bạn bè được.
Nhìn ra bình thường Mộ Bắc Tầm đối với Phó Diệu không phải chỉ chút xíu đâu mà thực sự là chán ghét lắm, vẻ mặt chưa một lúc nào hòa nhã hết. Ở bên cạnh anh một khoảng thời gian, Cố Vãn Sênh biết nếu anh thật sự ghét ai đó thì sẽ không chịu cho người đó đụng chạm vào người mình chứ nói chi là trở thành bạn thân
Mới được nửa chừng bữa tiệc hai người liền rời đi, Phó Diệu biết tính Mộ Bắc Tầm nên cũng không giữ lại, liền trở về, sau đó tự về nhà mỗi người.
......
Sáng hôm sau Cố Vãn Sênh đến gặp Mộ Bắc Tầm, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn bữa sáng. Cô cảm giác hôm nay tâm trạng Mộ Bắc Tầm không tốt lắm, hai mắt lúc này còn một quầng xanh nhàn nhạt.
“Giáo sư Mộ đêm qua ngủ không ngon sao?” – Cố Vãn Sênh quan tâm, hỏi.
Mộ Bắc Tầm không ngẩng đầu, gắp một sợi cải cho vào miệng, bình thản “Ừ” một tiếng đáp lại.
Khỏi phải nói lúc này Mộ Bắc Tầm có bao nhiêu sự bực bội, tối hôm qua tới gần 4 giờ anh mới ngủ được.
Tối hôm qua sau khi trở về nhà, anh tắm rửa một chút rồi lên giường ngủ. Hơn nửa đêm, anh bỗng dưng bừng tỉnh, anh ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của mình.
Không biết tại sao anh nằm mơ thấy sau khi khiêu vũ với Cố Vãn Sênh, trong mơ, cô dùng đôi chân trắng nõn mảnh mai cọ sát vào đôi chân anh. Nụ cười của cô so với khi khiêu vũ khác hẳn, mang theo một chút quyến rũ, lại rất rung động. Anh bỗng tỉnh dậy, phát hiện bản thân mình đã mộng tinh, lần đầu tiên sau khi dậy thì, người làm anh mộng tinh lại là trợ lý của mình!
Mộ Bắc Tầm ngay tức khắc vô cùng xấu hổ và tức giận, cảm thấy bản thân thật điên rồ. Anh liền đi dội nước lạnh, từng đợt nước lạnh thấu xương dội xuống, anh nghĩ mình sẽ ổn. Tuy nhiên sau khi đặt lưng xuống, mỗi khi nhắm mắt lại thì cảnh tượng trong mơ lại hiện lên. Anh liền giận dữ đứng lên, đi ra ngoài ban công hóng mát, tận 3 giờ đêm mới quay về phòng định ngủ tiếp, nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Trong đầu của anh toàn là nụ cười và đôi chân trắng như sứ của Cố Vãn Sênh. Cuối cùng anh phải ép mình đọc Kinh thánh mới có thể an ổn mà đi ngủ.
Bây giờ mỗi lần anh nhìn Cố Vãn Sênh là lại nhớ đến cô ở trong giấc mơ của mình, nở một nụ cười gợi cảm. Ôi trời! Điên mất thôi, anh điên mất rồi.
Anh giơ tay vỗ vỗ đầu mình, muốn bản thân tỉnh táo một chút. Cố Vãn Sênh thấy thế thì nghĩ anh không thoải mái.
“Giáo sư Mộ, anh không khỏe sao?”
“Không sao.” – Mộ Bắc Tầm ngẩng đầu thoáng nhìn qua Cố Vãn Sênh, cô nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô, trong lòng bỗng dưng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Trời ơi!
——
Trong phòng họp:
Sau khi xác định hung thủ không phải là Trương Vĩ, tổ chuyên án lại bận tối mày tối mặt. Sau khi điều tra tỉ mỉ hiện trường vụ án, cuối cùng phát hiện có một dấu đất rất nhỏ ngay bệ cửa, hung thủ có ý thức phản trinh sát, hắn ta tiến vào từ cửa sổ, sau đó lau đi, vì thế ở lần đầu tiên khám nghiệm hiện trường không phát hiện tình tiết này
“Hung thủ đột nhập vào đường cửa sổ, phòng nạn nhân là ở tầng 3, hung thủ không thể nào trực tiếp nhảy lên cửa sổ phòng nạn nhân từ dưới đất được” – Cố Vãn Sênh nói.
“Đúng vậy, vì thế chúng tôi đã điều tra qua một cửa sổ ngay phía sau ngõ nhỏ nhà nạn nhân, quả nhiên là hắn để đi qua đường này” – Cao Dương đứng lên, nói chi tiết hơn: “Ngay cửa sổ này có một cây cổ thụ, chiều cao ngang với 5 tầng, chúng tôi phát hiện rất nhiều dấu vết giẫm đạp lên, hơn nữa dấu vết này kết thúc ở độ cao ngang với tầng 3, điều đó chứng tỏ hung thủ đã trèo vào nhà nạn nhân qua cây này”
“Nếu hung thủ vào nhà nạn nhân qua cửa sổ thì chứng minh hắn không có chìa khóa nhà nạn nhân, hung thủ không phải là người quen của nạn nhân”
Lục Phi gật đầu tán thành với Cao Dương: “Hung thủ để lại đầy vết thương như để trút giận, điều đó chứng tỏ hung thủ vô cùng hận nạn nhân. Cao Dương, cử người điều tra một chút, khi còn sống nạn nhân có bị ai căm thù không?”
“Vâng” – Cao Dương thấp giọng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.