Chương 10: Ta thật sự không yêu thầm Hoàng Tang đâu
Bản Lật Tử
12/04/2021
Mỗi ngày của Thần Thần đều bắt đầu bằng một chén canh suông vào sáng sớm.
Nắng mai lặng lẽ rọi xuống con hẻm đầy hoa đào, Trần Thần Thần nuốt miếng canh rau cuối cùng trong miệng xuống, cất bước rời khỏi cổng lớn phủ họ Trần.
Có hai đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy ào qua khiến trận gió nhẹ nổi lên. Thần Thần vén lọn tóc vướng trên gò má sang một bên, nhấp nhấp miệng thấy nhạt thếch.
Ngày mai nhất định phải tới Thiên Hương Lâu mua sủi cảo tôm hấp để ăn sáng mới được.
Thần Thần sờ mấy viên bạc vụn trong ngực, đưa ra quyết định khó khăn. Mấy mẩu bạc vụn này là tiền hôm qua Trần Mộc để lại cho nàng, bảo là cho Thần Thần tiêu vặt, ngoài bạc vụn ra còn có một thỏi vàng. Thần Thần vốn định dành dụm số tiền này cho tình huống bất ngờ. Nhưng mà...Thần Thần lại nhấp nhấp cái miệng vô vị của mình, mua một phần sủi cảo tôm hấp chắc không tính là phô trương lãng phí đâu nhỉ?
Đúng thế, tuyệt đối không tính.
Thuyết phục bản thân xong xuôi, Thần Thần vô cùng chờ mong ngày mai sẽ tới sớm một chút.
Lan Tâm nhìn Thần Thần tưng bừng sức sống phía trước mà cảm khái không thôi. Trước kia lúc tiểu thư tới thư viện thì hai chân đều nặng như đeo chì, rảo bước thoăn thoắt như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhất định là vì thiếu gia quay về nên tiểu thư mới vui vẻ nhường ấy, quả đúng là huynh muội tình thâm!
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau, cứ thế đi tới cổng học viện lúc nào không hay.
Vốn Thần Thần cho rằng hôm nay nàng sẽ là người đầu tiên tới học viện, vì lúc nàng tới cổng chưa thấy chiếc xe ngựa nào, nhưng khi đứng ngoài Phù Dung Trai nàng mới phát hiện Hoàng Tang đã ngồi bên trong uống trà từ bao giờ.
Không không không, bảo uống trà thì nghe tầm thường quá, phải nói là Hoàng Tang đang thưởng trà.
Hôm nay Hoàng Tang mặc bộ trường sam màu thiên thanh, bên trên thêu một nhành sen phức tạp tinh xảo. Thần Thần nhìn bóng dáng tao nhã kia, đột nhiên thấy luống cuống tay chân.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên đi vào không? Đã tới cửa mà không vào thì rất kỳ lạ, nhưng nếu vào thì biết nói gì với Hoàng Tang đây? Thảo luận về quan hệ ngoại giao với nước láng giềng hay là ca ngợi đời sống dân tình rất sung túc?
Thần Thần chợt cảm thấy sống sót sao mà khó khăn thế không biết!
Đứng ngoài cửa non nửa phút, rốt cuộc Thần Thần cũng siết chặt nắm tay rồi hít một hơi thật sau, mang tâm thế ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục để đi tới chỗ ngồi của mình.
Cuộc đời Thần Thần sợ nhất là gặp lãnh đạo, vậy mà bây giờ, Phù Dung Trai thênh thang là thế lại chỉ có mình nàng và Hoàng Tang khiến nàng cảm thấy như không khí đều đông cứng trên chóp mũi mình. Hoàng Tang hình như không muốn nói chuyện, Thần Thần đành cố nặn ra một nụ cười trông khá tự nhiên mở lời chào hỏi Hoàng Tang, "Chào sáng sớm, Hoàng Tang."
Có vẻ như lúc này Hoàng Tang mới phát hiện ra Thần Thần, y khoan thai rụt tay phải đang đặt trên chén trà về, nghiêng đầu nhìn Thần Thần đáp, "Không còn sớm nữa." Lúc trước giờ này y đã kết thúc buổi chầu sáng.
Thần Thần bị mất mặt, vân vê mũi mình, quay đầu đi không lên tiếng nữa. Nàng tiện tay cầm cuốn sách trên bàn lên, thoáng thất thần. Trong Phù Dung Trai yên ắng thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách của Thần Thần và tiếng lạch cạch khi chén trà và nắp trà chạm vào nhau.
Ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân thể hai người, đám ngọc thạch được khảm trên chiếc bàn gỗ lim lập lòe ánh lên khiến Thần Thần thấy hơi chói mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại len lén liếc trộm Hoàng Tang. Sườn mặt tinh xảo của y nhuộm một tầng nắng ấm, ngay cả lông mi cũng ánh vàng, giống như một chiếc quạt hương bồ đang phe phẩy khiến Thần Thần càng ngắm càng mê.
"Hoàng Tang, ngài đẹp quá!"
Câu nói lảnh lót vang lên giữa Phù Dung Trai yên ắng, Hoàng Tang khẽ mím môi quay sang nhìn, thấy Thần Thần đang cười mà nói với y, "Đẹp hơn bất cứ ai mà ta từng gặp."
"Ừ." Hoàng Tang cầm chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi hương trà thoang thoảng bay sang, Thần Thần mới sửng sốt nhận ra mình vừa nói gì.
...
Trần Thần Thần, thứ nữ nhà họ Trần ở Tô Châu, mất ngày mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh vì tội đùa giỡn Hoàng Tang, hưởng thọ mười bảy tuổi.
Lý do chết tào lao cỡ nào chứ!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, Thần Thần vừa hoàn hồn sau cơn mộng mị, xoay xoay cái cổ cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ cùng nhau tiến vào, có thể thấy hôm nay Đồng Tuyết Giai đã trang điểm rất tỉ mỉ, cái váy dài màu hồng đào kia, Thần Thần thấy tay áo còn dài hơn cả cái hôm trước Hoa Từ mặc, mà kiểu trang điểm trên mặt cô ta thì... vô cùng độc đáo, cặp lông mày sừng sững như hai trái núi nhỏ kia đập ngay vào mắt Thần Thần.
"Thần Thần ngươi xem này!" Đồng Tuyết Giai chạy tới trước mặt Thần Thần như hiến vật quý, hơi ngước đầu lên hỏi, "Cô thấy lông mày ta vẽ thế nào?"
Thần Thần lặng thinh một lát, thành thật đáp: "Trông thật chẳng ra gì."
Đồng Tuyết Giai mếu máo, nhìn Thần Thần với vẻ bất mãn, "Đây chính là kiểu vẽ mày thịnh hành nhất kinh thành hiện nay đấy." Nghe giọng Hoàng Tang thì biết ngay y là người kinh thành, cho nên hôm nay Đồng Tuyết Giai mới cố tình trang điểm theo phong cách này.
Thần Thần ngắm nghía cặp lông mày kia với ánh mắt phức tạp, mím môi nói: "Ta không thích nổi." Sao kinh thành lại thịnh hành mấy thứ kỳ quái thế chứ.
Đồng Tuyết Giai làm mặt quỷ với Thần Thần rồi tới quầy rầy Hoàng Tang, "Hoàng Tang, huynh thấy sao?" Hoàng Tang là người có đẳng cấp, chắc chắn có óc thẩm mỹ hơn đồ nhà quê Thần Thần nhiều.
Hoàng Tang ngẩng đầu lên nhìn Đồng Tuyết Giai, lặng thinh một lát rồi trả lời: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Ắt là bởi Hoa Từ vẽ xấu quá! Đồng Tuyết Giai giận dữ nhìn Hoa Từ, Hoa Từ bị liếc như thế thì sửng sốt, sau đó bình tĩnh nói: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Lúc Đồng Tuyết Giai căm giận về lại chỗ ngồi thì vừa hay Tiền Nam Du cũng đi vào Phù Dung Trai. Thấy Thần Thần, vẻ mặt hắn sượng sùng thấy rõ.
Thần Thần thấy Tiền Nam Du đi vào bèn quay đầu nhìn chằm chằm cuốn sách đang mở trên bàn đến ngây người. Hoa Từ ngồi đằng trước nhạy bén phát hiện thái độ của Thần Thần và Tiền Nam Du có hơi là lạ, cô nàng vội vã chớp chớp đôi mi cong vút, lại trước mặt Thần Thần hỏi: "Ngươi và Tiền công tử cãi nhau à?"
Thần Thần cuộn quyển sách lại, chẳng ngần ngại gì mà nói toẹt chuyện tồi tệ Tiền Nam Du đã làm, "Hôm qua hắn tới nhà chúng ta từ hôn."
"Sao cơ?!" Giọng Hoa Từ cao vút khiến mấy con chim đang đậu trên cây vội đập cánh bay lên trời. Nghe hai người nói chuyện, Đồng Tuyết Giai nhướng mày lên, hỏi gặng: "Sao hắn lại muốn từ hôn?"
Vì nhà họ Trần đã phá sản.
Song Thần Thần không thể nói câu này. Thấy Thần Thần chỉ một mực cúi đầu không nói lời nào, Đồng Tuyết Giai đoan chắc Thần Thần đã chịu ấm ức, bèn nhìn Tiền Nam Du với vẻ mỉa mai, "Không hổ là bạn thân của Phó Hưng Hàm, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Tiền Nam Du bị nói mà mặt hết trắng lại xanh, khóe miệng cứng đờ ra. Tuy hắn thích Thần Thần, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều phải cân nhắc tới lợi ích của nhà họ Tiền trước tiên. Hơn nữa từ nhỏ tính tình hắn đã nhu nhược, chỉ biết cun cút nghe lời cha mình, nếu Tiền lão gia không cho hắn lấy Thần Thần thì hắn không thể nào lấy nàng được.
Tiền Nam Du im lặng hồi lâu mới máy móc gọi Thần Thần một tiếng.
Thần Thần bĩu môi không nói gì. Tiền Nam Du đứng ở cửa một chốc rồi đi tới đằng sau Hoàng Tang ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm cái bàn im lặng không nói gì.
Hoàng Tang gẩy cái nắp trà trong tay, làm như vô tình liếc nhìn Thần Thần một cái. Chuyện của nhà họ Trần y có nghe qua, ngay lúc này mà nhà họ Tiền lại giải trừ hôn ước với nhà họ Trần, đơn giản là vì nhà họ Trần đã táng gia bại sản.
Kết hôn kiểu ấy thà rằng không kết, có cần suy sụp như thế không? Hoàng Tang liếc nhìn Thần Thần qua khoé mắt, thấy nàng cụp mắt xuống thì thoáng mím môi.
Lúc thầy giáo Giả tới, đám học sinh Phù Dung Trai đã có mặt đông đủ. Từ lúc Hoàng Tang tới học viện, viện trưởng không còn phải lo thầy giáo Giả sẽ dạy học kiểu đối phó nữa.
Giờ đọc diễn cảm bình thường được đổi thành vẽ tranh, Thần Thần chấm bút vào nghiên mực, rề rà mãi mà chưa phác thảo nét nào trên giấy.
Vẽ gì mới được chứ?
Trong đầu nàng bỗng hiện ra cảnh tượng lúc mới gặp Hoàng Tang. Thần Thần chớp chớp mắt, cuối cùng hạ nét bút đầu tiên sáng nay.
Thần Thần lớn lên ở cô nhi viện. Rất nhiều năm về trước, có một tình nguyện viên ở trường mỹ thuật tới cô nhi viện, thấy Thần Thần rất có năng khiếu hội họa nên đã dạy nàng vẽ mấy ngày. Sau đó, tình nguyện viên kia không đến nữa, sự nghiệp hội họa của Thần Thần cũng giậm chân tại đó.
Nhiều năm trôi qua, đến giờ Thần Thần mới chạm vào cọ vẽ lần nữa, song nàng không hề cảm thấy lạ lẫm, cứ như thể nàng sinh ra để làm chuyện này.
"Ôi, Thần Thần! Cô đang vẽ Hoàng Tang đấy à? Vẽ giống quá đi mất!" Hoa Từ cầm bút lông bên tay phải, cặp mắt hoa đào sáng lên lấp lánh, "Thần Thần, cô vẽ cho ta một bức với!"
Câu nói của Hoa Từ khiến Phù Dung Trai xôn xao hẳn lên, Thần Thần hơi lúng túng che bức tranh trên bàn lại, khổ nỗi mực vẫn chưa khô, Trần Thần Thần sợ phá hư nên cũng không dám che thật.
Lúc Hoàng Tang quét mắt nhìn sang bàn Thần Thần, tai nàng đã đỏ lựng.
Trời ạ! Tại sao lại như vậy! Mọi người sẽ không nghĩ mình yêu thầm Hoàng Tang chứ! Thần Thần quả muốn nuốt luôn bức tranh này vào bụng.
"Thần Thần, cô cũng vẽ giùm ta một bức đi!" Sau khi Đồng Tuyết Giai thấy bức tranh thủy mặc mà Thần Thần vẽ Hoàng Tang đặt trên bàn của nàng thì cũng hùa theo nhờ vả, "Vẽ đẹp chút, giống chút nha!"
Thần Thần gục đầu xuống, hơi tuyệt vọng đáp, "Vừa phải đẹp vừa phải giống cô, e là hơi khó."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Hoa Từ kéo Thần Thần sang, ấn một tờ giấy trắng vào lòng nàng, "Vẽ giúp ta trước đã!"
Thần Thần bất đắc dĩ nhận lấy giấy bút, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Hoa Từ, "Cười một cái đi."
Hoa Từ nghiêm mặt nói: "Ta cười há miệng trông xấu lắm."
"..." Thần Thần lặng lẽ cúi đầu, "Như nhau cả thôi."
Hoa Từ: "..."
Thần Thần vẽ tranh cho Hoa Từ xong thì bức vẽ Hoàng Tang đã ráo mực. Thần Thần liếc nhìn Hoàng Tang đang chăm chú vẽ tranh bên cạnh, lén nhìn tờ giấy trước mặt y, trên đó là một nhành mai đỏ, bên cạnh còn đề hàng thơ vịnh hoa mai.
Chữ viết của Hoàng Tang rất đẹp, tựa như con người y vậy.
Thần Thần nắm chặt một góc tranh, ấp úng nói: "Hoàng Tang, tặng ngài bức tranh này."
Bàn tay Hoàng Tang đang viết chữ khựng lại, y quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Thần Thần.
Thần Thần thầm thấy căng thẳng, vội cười xoà mấy tiếng, "Ta giỡn thôi."
Hoàng Tang bỏ bút trong tay xuống, lại gần Thần Thần, cúi đầu ngắm nghía bức tranh nọ vài lần, đó là cảnh y đứng dưới tàng cây, đang ngẩng đầu nhìn gì đó. Thần Thần ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Hoàng Tang, hơi lúng túng nuốt nước miếng.
"Vẽ không tồi." Hoàng Tang cầm bức tranh của Thần Thần giơ lên không trung, "Đề mấy chữ đi."
Thần Thần chớp chớp mắt, "Đề chữ á?" Tuy nàng biết vẽ tranh nhưng mà viết chữ... thôi thì đừng nên viết thì hơn.
"Chữ ta xấu lắm." Thần Thần đáp lí nhí, Hoàng Tang nhìn bộ dạng ủ ê của nàng, cầm bức tranh về lại bàn mình.
Trần Thần Thần tò mò thò đầu sang, thấy Hoàng Tang lưu loát viết một hàng chữ nhỏ ở phía góc trái bên dưới bức tranh.
Mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh, ở thư viện Duyệt Lai. Thần Thần Thần.
Dù không đề chữ thì vẫn phải có lạc khoản mới được. Hoàng Tang thưởng thức bức tranh vài lần mới xem như hoàn tất, y gật gù với vẻ hài lòng.
Thần Thần chăm chú nhìn lạc khoản hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, "Hoàng Tang, tên ta là Trần Thần Thần, không phải là Thần Thần Thần."
Hoàng Tang ngây ra một lúc mới đáp lại: "Có gì khác nhau?"
Thần Thần giật giật khóe miệng, sau đó mỉm cười, "Không có."
Tiếng Trung thâm thúy như thế đó!
Mỗi ngày của Thần Thần đều bắt đầu bằng một chén canh suông vào sáng sớm.
Nắng mai lặng lẽ rọi xuống con hẻm đầy hoa đào, Trần Thần Thần nuốt miếng canh rau cuối cùng trong miệng xuống, cất bước rời khỏi cổng lớn phủ họ Trần.
Có hai đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy ào qua khiến trận gió nhẹ nổi lên. Thần Thần vén lọn tóc vướng trên gò má sang một bên, nhấp nhấp miệng thấy nhạt thếch.
Ngày mai nhất định phải tới Thiên Hương Lâu mua sủi cảo tôm hấp để ăn sáng mới được.
Thần Thần sờ mấy viên bạc vụn trong ngực, đưa ra quyết định khó khăn. Mấy mẩu bạc vụn này là tiền hôm qua Trần Mộc để lại cho nàng, bảo là cho Thần Thần tiêu vặt, ngoài bạc vụn ra còn có một thỏi vàng. Thần Thần vốn định dành dụm số tiền này cho tình huống bất ngờ. Nhưng mà...Thần Thần lại nhấp nhấp cái miệng vô vị của mình, mua một phần sủi cảo tôm hấp chắc không tính là phô trương lãng phí đâu nhỉ?
Đúng thế, tuyệt đối không tính.
Thuyết phục bản thân xong xuôi, Thần Thần vô cùng chờ mong ngày mai sẽ tới sớm một chút.
Lan Tâm nhìn Thần Thần tưng bừng sức sống phía trước mà cảm khái không thôi. Trước kia lúc tiểu thư tới thư viện thì hai chân đều nặng như đeo chì, rảo bước thoăn thoắt như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhất định là vì thiếu gia quay về nên tiểu thư mới vui vẻ nhường ấy, quả đúng là huynh muội tình thâm!
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau, cứ thế đi tới cổng học viện lúc nào không hay.
Vốn Thần Thần cho rằng hôm nay nàng sẽ là người đầu tiên tới học viện, vì lúc nàng tới cổng chưa thấy chiếc xe ngựa nào, nhưng khi đứng ngoài Phù Dung Trai nàng mới phát hiện Hoàng Tang đã ngồi bên trong uống trà từ bao giờ.
Không không không, bảo uống trà thì nghe tầm thường quá, phải nói là Hoàng Tang đang thưởng trà.
Hôm nay Hoàng Tang mặc bộ trường sam màu thiên thanh, bên trên thêu một nhành sen phức tạp tinh xảo. Thần Thần nhìn bóng dáng tao nhã kia, đột nhiên thấy luống cuống tay chân.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên đi vào không? Đã tới cửa mà không vào thì rất kỳ lạ, nhưng nếu vào thì biết nói gì với Hoàng Tang đây? Thảo luận về quan hệ ngoại giao với nước láng giềng hay là ca ngợi đời sống dân tình rất sung túc?
Thần Thần chợt cảm thấy sống sót sao mà khó khăn thế không biết!
Đứng ngoài cửa non nửa phút, rốt cuộc Thần Thần cũng siết chặt nắm tay rồi hít một hơi thật sau, mang tâm thế ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục để đi tới chỗ ngồi của mình.
Cuộc đời Thần Thần sợ nhất là gặp lãnh đạo, vậy mà bây giờ, Phù Dung Trai thênh thang là thế lại chỉ có mình nàng và Hoàng Tang khiến nàng cảm thấy như không khí đều đông cứng trên chóp mũi mình. Hoàng Tang hình như không muốn nói chuyện, Thần Thần đành cố nặn ra một nụ cười trông khá tự nhiên mở lời chào hỏi Hoàng Tang, "Chào sáng sớm, Hoàng Tang."
Có vẻ như lúc này Hoàng Tang mới phát hiện ra Thần Thần, y khoan thai rụt tay phải đang đặt trên chén trà về, nghiêng đầu nhìn Thần Thần đáp, "Không còn sớm nữa." Lúc trước giờ này y đã kết thúc buổi chầu sáng.
Thần Thần bị mất mặt, vân vê mũi mình, quay đầu đi không lên tiếng nữa. Nàng tiện tay cầm cuốn sách trên bàn lên, thoáng thất thần. Trong Phù Dung Trai yên ắng thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách của Thần Thần và tiếng lạch cạch khi chén trà và nắp trà chạm vào nhau.
Ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân thể hai người, đám ngọc thạch được khảm trên chiếc bàn gỗ lim lập lòe ánh lên khiến Thần Thần thấy hơi chói mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại len lén liếc trộm Hoàng Tang. Sườn mặt tinh xảo của y nhuộm một tầng nắng ấm, ngay cả lông mi cũng ánh vàng, giống như một chiếc quạt hương bồ đang phe phẩy khiến Thần Thần càng ngắm càng mê.
"Hoàng Tang, ngài đẹp quá!"
Câu nói lảnh lót vang lên giữa Phù Dung Trai yên ắng, Hoàng Tang khẽ mím môi quay sang nhìn, thấy Thần Thần đang cười mà nói với y, "Đẹp hơn bất cứ ai mà ta từng gặp."
"Ừ." Hoàng Tang cầm chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi hương trà thoang thoảng bay sang, Thần Thần mới sửng sốt nhận ra mình vừa nói gì.
...
Trần Thần Thần, thứ nữ nhà họ Trần ở Tô Châu, mất ngày mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh vì tội đùa giỡn Hoàng Tang, hưởng thọ mười bảy tuổi.
Lý do chết tào lao cỡ nào chứ!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, Thần Thần vừa hoàn hồn sau cơn mộng mị, xoay xoay cái cổ cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ cùng nhau tiến vào, có thể thấy hôm nay Đồng Tuyết Giai đã trang điểm rất tỉ mỉ, cái váy dài màu hồng đào kia, Thần Thần thấy tay áo còn dài hơn cả cái hôm trước Hoa Từ mặc, mà kiểu trang điểm trên mặt cô ta thì... vô cùng độc đáo, cặp lông mày sừng sững như hai trái núi nhỏ kia đập ngay vào mắt Thần Thần.
"Thần Thần ngươi xem này!" Đồng Tuyết Giai chạy tới trước mặt Thần Thần như hiến vật quý, hơi ngước đầu lên hỏi, "Cô thấy lông mày ta vẽ thế nào?"
Thần Thần lặng thinh một lát, thành thật đáp: "Trông thật chẳng ra gì."
Đồng Tuyết Giai mếu máo, nhìn Thần Thần với vẻ bất mãn, "Đây chính là kiểu vẽ mày thịnh hành nhất kinh thành hiện nay đấy." Nghe giọng Hoàng Tang thì biết ngay y là người kinh thành, cho nên hôm nay Đồng Tuyết Giai mới cố tình trang điểm theo phong cách này.
Thần Thần ngắm nghía cặp lông mày kia với ánh mắt phức tạp, mím môi nói: "Ta không thích nổi." Sao kinh thành lại thịnh hành mấy thứ kỳ quái thế chứ.
Đồng Tuyết Giai làm mặt quỷ với Thần Thần rồi tới quầy rầy Hoàng Tang, "Hoàng Tang, huynh thấy sao?" Hoàng Tang là người có đẳng cấp, chắc chắn có óc thẩm mỹ hơn đồ nhà quê Thần Thần nhiều.
Hoàng Tang ngẩng đầu lên nhìn Đồng Tuyết Giai, lặng thinh một lát rồi trả lời: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Ắt là bởi Hoa Từ vẽ xấu quá! Đồng Tuyết Giai giận dữ nhìn Hoa Từ, Hoa Từ bị liếc như thế thì sửng sốt, sau đó bình tĩnh nói: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Lúc Đồng Tuyết Giai căm giận về lại chỗ ngồi thì vừa hay Tiền Nam Du cũng đi vào Phù Dung Trai. Thấy Thần Thần, vẻ mặt hắn sượng sùng thấy rõ.
Thần Thần thấy Tiền Nam Du đi vào bèn quay đầu nhìn chằm chằm cuốn sách đang mở trên bàn đến ngây người. Hoa Từ ngồi đằng trước nhạy bén phát hiện thái độ của Thần Thần và Tiền Nam Du có hơi là lạ, cô nàng vội vã chớp chớp đôi mi cong vút, lại trước mặt Thần Thần hỏi: "Ngươi và Tiền công tử cãi nhau à?"
Thần Thần cuộn quyển sách lại, chẳng ngần ngại gì mà nói toẹt chuyện tồi tệ Tiền Nam Du đã làm, "Hôm qua hắn tới nhà chúng ta từ hôn."
"Sao cơ?!" Giọng Hoa Từ cao vút khiến mấy con chim đang đậu trên cây vội đập cánh bay lên trời. Nghe hai người nói chuyện, Đồng Tuyết Giai nhướng mày lên, hỏi gặng: "Sao hắn lại muốn từ hôn?"
Vì nhà họ Trần đã phá sản.
Song Thần Thần không thể nói câu này. Thấy Thần Thần chỉ một mực cúi đầu không nói lời nào, Đồng Tuyết Giai đoan chắc Thần Thần đã chịu ấm ức, bèn nhìn Tiền Nam Du với vẻ mỉa mai, "Không hổ là bạn thân của Phó Hưng Hàm, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Tiền Nam Du bị nói mà mặt hết trắng lại xanh, khóe miệng cứng đờ ra. Tuy hắn thích Thần Thần, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều phải cân nhắc tới lợi ích của nhà họ Tiền trước tiên. Hơn nữa từ nhỏ tính tình hắn đã nhu nhược, chỉ biết cun cút nghe lời cha mình, nếu Tiền lão gia không cho hắn lấy Thần Thần thì hắn không thể nào lấy nàng được.
Tiền Nam Du im lặng hồi lâu mới máy móc gọi Thần Thần một tiếng.
Thần Thần bĩu môi không nói gì. Tiền Nam Du đứng ở cửa một chốc rồi đi tới đằng sau Hoàng Tang ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm cái bàn im lặng không nói gì.
Hoàng Tang gẩy cái nắp trà trong tay, làm như vô tình liếc nhìn Thần Thần một cái. Chuyện của nhà họ Trần y có nghe qua, ngay lúc này mà nhà họ Tiền lại giải trừ hôn ước với nhà họ Trần, đơn giản là vì nhà họ Trần đã táng gia bại sản.
Kết hôn kiểu ấy thà rằng không kết, có cần suy sụp như thế không? Hoàng Tang liếc nhìn Thần Thần qua khoé mắt, thấy nàng cụp mắt xuống thì thoáng mím môi.
Lúc thầy giáo Giả tới, đám học sinh Phù Dung Trai đã có mặt đông đủ. Từ lúc Hoàng Tang tới học viện, viện trưởng không còn phải lo thầy giáo Giả sẽ dạy học kiểu đối phó nữa.
Giờ đọc diễn cảm bình thường được đổi thành vẽ tranh, Thần Thần chấm bút vào nghiên mực, rề rà mãi mà chưa phác thảo nét nào trên giấy.
Vẽ gì mới được chứ?
Trong đầu nàng bỗng hiện ra cảnh tượng lúc mới gặp Hoàng Tang. Thần Thần chớp chớp mắt, cuối cùng hạ nét bút đầu tiên sáng nay.
Thần Thần lớn lên ở cô nhi viện. Rất nhiều năm về trước, có một tình nguyện viên ở trường mỹ thuật tới cô nhi viện, thấy Thần Thần rất có năng khiếu hội họa nên đã dạy nàng vẽ mấy ngày. Sau đó, tình nguyện viên kia không đến nữa, sự nghiệp hội họa của Thần Thần cũng giậm chân tại đó.
Nhiều năm trôi qua, đến giờ Thần Thần mới chạm vào cọ vẽ lần nữa, song nàng không hề cảm thấy lạ lẫm, cứ như thể nàng sinh ra để làm chuyện này.
"Ôi, Thần Thần! Cô đang vẽ Hoàng Tang đấy à? Vẽ giống quá đi mất!" Hoa Từ cầm bút lông bên tay phải, cặp mắt hoa đào sáng lên lấp lánh, "Thần Thần, cô vẽ cho ta một bức với!"
Câu nói của Hoa Từ khiến Phù Dung Trai xôn xao hẳn lên, Thần Thần hơi lúng túng che bức tranh trên bàn lại, khổ nỗi mực vẫn chưa khô, Trần Thần Thần sợ phá hư nên cũng không dám che thật.
Lúc Hoàng Tang quét mắt nhìn sang bàn Thần Thần, tai nàng đã đỏ lựng.
Trời ạ! Tại sao lại như vậy! Mọi người sẽ không nghĩ mình yêu thầm Hoàng Tang chứ! Thần Thần quả muốn nuốt luôn bức tranh này vào bụng.
"Thần Thần, cô cũng vẽ giùm ta một bức đi!" Sau khi Đồng Tuyết Giai thấy bức tranh thủy mặc mà Thần Thần vẽ Hoàng Tang đặt trên bàn của nàng thì cũng hùa theo nhờ vả, "Vẽ đẹp chút, giống chút nha!"
Thần Thần gục đầu xuống, hơi tuyệt vọng đáp, "Vừa phải đẹp vừa phải giống cô, e là hơi khó."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Hoa Từ kéo Thần Thần sang, ấn một tờ giấy trắng vào lòng nàng, "Vẽ giúp ta trước đã!"
Thần Thần bất đắc dĩ nhận lấy giấy bút, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Hoa Từ, "Cười một cái đi."
Hoa Từ nghiêm mặt nói: "Ta cười há miệng trông xấu lắm."
"..." Thần Thần lặng lẽ cúi đầu, "Như nhau cả thôi."
Hoa Từ: "..."
Thần Thần vẽ tranh cho Hoa Từ xong thì bức vẽ Hoàng Tang đã ráo mực. Thần Thần liếc nhìn Hoàng Tang đang chăm chú vẽ tranh bên cạnh, lén nhìn tờ giấy trước mặt y, trên đó là một nhành mai đỏ, bên cạnh còn đề hàng thơ vịnh hoa mai.
Chữ viết của Hoàng Tang rất đẹp, tựa như con người y vậy.
Thần Thần nắm chặt một góc tranh, ấp úng nói: "Hoàng Tang, tặng ngài bức tranh này."
Bàn tay Hoàng Tang đang viết chữ khựng lại, y quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Thần Thần.
Thần Thần thầm thấy căng thẳng, vội cười xoà mấy tiếng, "Ta giỡn thôi."
Hoàng Tang bỏ bút trong tay xuống, lại gần Thần Thần, cúi đầu ngắm nghía bức tranh nọ vài lần, đó là cảnh y đứng dưới tàng cây, đang ngẩng đầu nhìn gì đó. Thần Thần ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Hoàng Tang, hơi lúng túng nuốt nước miếng.
"Vẽ không tồi." Hoàng Tang cầm bức tranh của Thần Thần giơ lên không trung, "Đề mấy chữ đi."
Thần Thần chớp chớp mắt, "Đề chữ á?" Tuy nàng biết vẽ tranh nhưng mà viết chữ... thôi thì đừng nên viết thì hơn.
"Chữ ta xấu lắm." Thần Thần đáp lí nhí, Hoàng Tang nhìn bộ dạng ủ ê của nàng, cầm bức tranh về lại bàn mình.
Trần Thần Thần tò mò thò đầu sang, thấy Hoàng Tang lưu loát viết một hàng chữ nhỏ ở phía góc trái bên dưới bức tranh.
Mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh, ở thư viện Duyệt Lai. Thần Thần Thần.
Dù không đề chữ thì vẫn phải có lạc khoản mới được. Hoàng Tang thưởng thức bức tranh vài lần mới xem như hoàn tất, y gật gù với vẻ hài lòng.
Thần Thần chăm chú nhìn lạc khoản hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, "Hoàng Tang, tên ta là Trần Thần Thần, không phải là Thần Thần Thần."
Hoàng Tang ngây ra một lúc mới đáp lại: "Có gì khác nhau?"
Thần Thần giật giật khóe miệng, sau đó mỉm cười, "Không có."
Tiếng Trung thâm thúy như thế đó!
Nắng mai lặng lẽ rọi xuống con hẻm đầy hoa đào, Trần Thần Thần nuốt miếng canh rau cuối cùng trong miệng xuống, cất bước rời khỏi cổng lớn phủ họ Trần.
Có hai đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy ào qua khiến trận gió nhẹ nổi lên. Thần Thần vén lọn tóc vướng trên gò má sang một bên, nhấp nhấp miệng thấy nhạt thếch.
Ngày mai nhất định phải tới Thiên Hương Lâu mua sủi cảo tôm hấp để ăn sáng mới được.
Thần Thần sờ mấy viên bạc vụn trong ngực, đưa ra quyết định khó khăn. Mấy mẩu bạc vụn này là tiền hôm qua Trần Mộc để lại cho nàng, bảo là cho Thần Thần tiêu vặt, ngoài bạc vụn ra còn có một thỏi vàng. Thần Thần vốn định dành dụm số tiền này cho tình huống bất ngờ. Nhưng mà...Thần Thần lại nhấp nhấp cái miệng vô vị của mình, mua một phần sủi cảo tôm hấp chắc không tính là phô trương lãng phí đâu nhỉ?
Đúng thế, tuyệt đối không tính.
Thuyết phục bản thân xong xuôi, Thần Thần vô cùng chờ mong ngày mai sẽ tới sớm một chút.
Lan Tâm nhìn Thần Thần tưng bừng sức sống phía trước mà cảm khái không thôi. Trước kia lúc tiểu thư tới thư viện thì hai chân đều nặng như đeo chì, rảo bước thoăn thoắt như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhất định là vì thiếu gia quay về nên tiểu thư mới vui vẻ nhường ấy, quả đúng là huynh muội tình thâm!
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau, cứ thế đi tới cổng học viện lúc nào không hay.
Vốn Thần Thần cho rằng hôm nay nàng sẽ là người đầu tiên tới học viện, vì lúc nàng tới cổng chưa thấy chiếc xe ngựa nào, nhưng khi đứng ngoài Phù Dung Trai nàng mới phát hiện Hoàng Tang đã ngồi bên trong uống trà từ bao giờ.
Không không không, bảo uống trà thì nghe tầm thường quá, phải nói là Hoàng Tang đang thưởng trà.
Hôm nay Hoàng Tang mặc bộ trường sam màu thiên thanh, bên trên thêu một nhành sen phức tạp tinh xảo. Thần Thần nhìn bóng dáng tao nhã kia, đột nhiên thấy luống cuống tay chân.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên đi vào không? Đã tới cửa mà không vào thì rất kỳ lạ, nhưng nếu vào thì biết nói gì với Hoàng Tang đây? Thảo luận về quan hệ ngoại giao với nước láng giềng hay là ca ngợi đời sống dân tình rất sung túc?
Thần Thần chợt cảm thấy sống sót sao mà khó khăn thế không biết!
Đứng ngoài cửa non nửa phút, rốt cuộc Thần Thần cũng siết chặt nắm tay rồi hít một hơi thật sau, mang tâm thế ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục để đi tới chỗ ngồi của mình.
Cuộc đời Thần Thần sợ nhất là gặp lãnh đạo, vậy mà bây giờ, Phù Dung Trai thênh thang là thế lại chỉ có mình nàng và Hoàng Tang khiến nàng cảm thấy như không khí đều đông cứng trên chóp mũi mình. Hoàng Tang hình như không muốn nói chuyện, Thần Thần đành cố nặn ra một nụ cười trông khá tự nhiên mở lời chào hỏi Hoàng Tang, "Chào sáng sớm, Hoàng Tang."
Có vẻ như lúc này Hoàng Tang mới phát hiện ra Thần Thần, y khoan thai rụt tay phải đang đặt trên chén trà về, nghiêng đầu nhìn Thần Thần đáp, "Không còn sớm nữa." Lúc trước giờ này y đã kết thúc buổi chầu sáng.
Thần Thần bị mất mặt, vân vê mũi mình, quay đầu đi không lên tiếng nữa. Nàng tiện tay cầm cuốn sách trên bàn lên, thoáng thất thần. Trong Phù Dung Trai yên ắng thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách của Thần Thần và tiếng lạch cạch khi chén trà và nắp trà chạm vào nhau.
Ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân thể hai người, đám ngọc thạch được khảm trên chiếc bàn gỗ lim lập lòe ánh lên khiến Thần Thần thấy hơi chói mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại len lén liếc trộm Hoàng Tang. Sườn mặt tinh xảo của y nhuộm một tầng nắng ấm, ngay cả lông mi cũng ánh vàng, giống như một chiếc quạt hương bồ đang phe phẩy khiến Thần Thần càng ngắm càng mê.
"Hoàng Tang, ngài đẹp quá!"
Câu nói lảnh lót vang lên giữa Phù Dung Trai yên ắng, Hoàng Tang khẽ mím môi quay sang nhìn, thấy Thần Thần đang cười mà nói với y, "Đẹp hơn bất cứ ai mà ta từng gặp."
"Ừ." Hoàng Tang cầm chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi hương trà thoang thoảng bay sang, Thần Thần mới sửng sốt nhận ra mình vừa nói gì.
...
Trần Thần Thần, thứ nữ nhà họ Trần ở Tô Châu, mất ngày mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh vì tội đùa giỡn Hoàng Tang, hưởng thọ mười bảy tuổi.
Lý do chết tào lao cỡ nào chứ!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, Thần Thần vừa hoàn hồn sau cơn mộng mị, xoay xoay cái cổ cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ cùng nhau tiến vào, có thể thấy hôm nay Đồng Tuyết Giai đã trang điểm rất tỉ mỉ, cái váy dài màu hồng đào kia, Thần Thần thấy tay áo còn dài hơn cả cái hôm trước Hoa Từ mặc, mà kiểu trang điểm trên mặt cô ta thì... vô cùng độc đáo, cặp lông mày sừng sững như hai trái núi nhỏ kia đập ngay vào mắt Thần Thần.
"Thần Thần ngươi xem này!" Đồng Tuyết Giai chạy tới trước mặt Thần Thần như hiến vật quý, hơi ngước đầu lên hỏi, "Cô thấy lông mày ta vẽ thế nào?"
Thần Thần lặng thinh một lát, thành thật đáp: "Trông thật chẳng ra gì."
Đồng Tuyết Giai mếu máo, nhìn Thần Thần với vẻ bất mãn, "Đây chính là kiểu vẽ mày thịnh hành nhất kinh thành hiện nay đấy." Nghe giọng Hoàng Tang thì biết ngay y là người kinh thành, cho nên hôm nay Đồng Tuyết Giai mới cố tình trang điểm theo phong cách này.
Thần Thần ngắm nghía cặp lông mày kia với ánh mắt phức tạp, mím môi nói: "Ta không thích nổi." Sao kinh thành lại thịnh hành mấy thứ kỳ quái thế chứ.
Đồng Tuyết Giai làm mặt quỷ với Thần Thần rồi tới quầy rầy Hoàng Tang, "Hoàng Tang, huynh thấy sao?" Hoàng Tang là người có đẳng cấp, chắc chắn có óc thẩm mỹ hơn đồ nhà quê Thần Thần nhiều.
Hoàng Tang ngẩng đầu lên nhìn Đồng Tuyết Giai, lặng thinh một lát rồi trả lời: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Ắt là bởi Hoa Từ vẽ xấu quá! Đồng Tuyết Giai giận dữ nhìn Hoa Từ, Hoa Từ bị liếc như thế thì sửng sốt, sau đó bình tĩnh nói: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Lúc Đồng Tuyết Giai căm giận về lại chỗ ngồi thì vừa hay Tiền Nam Du cũng đi vào Phù Dung Trai. Thấy Thần Thần, vẻ mặt hắn sượng sùng thấy rõ.
Thần Thần thấy Tiền Nam Du đi vào bèn quay đầu nhìn chằm chằm cuốn sách đang mở trên bàn đến ngây người. Hoa Từ ngồi đằng trước nhạy bén phát hiện thái độ của Thần Thần và Tiền Nam Du có hơi là lạ, cô nàng vội vã chớp chớp đôi mi cong vút, lại trước mặt Thần Thần hỏi: "Ngươi và Tiền công tử cãi nhau à?"
Thần Thần cuộn quyển sách lại, chẳng ngần ngại gì mà nói toẹt chuyện tồi tệ Tiền Nam Du đã làm, "Hôm qua hắn tới nhà chúng ta từ hôn."
"Sao cơ?!" Giọng Hoa Từ cao vút khiến mấy con chim đang đậu trên cây vội đập cánh bay lên trời. Nghe hai người nói chuyện, Đồng Tuyết Giai nhướng mày lên, hỏi gặng: "Sao hắn lại muốn từ hôn?"
Vì nhà họ Trần đã phá sản.
Song Thần Thần không thể nói câu này. Thấy Thần Thần chỉ một mực cúi đầu không nói lời nào, Đồng Tuyết Giai đoan chắc Thần Thần đã chịu ấm ức, bèn nhìn Tiền Nam Du với vẻ mỉa mai, "Không hổ là bạn thân của Phó Hưng Hàm, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Tiền Nam Du bị nói mà mặt hết trắng lại xanh, khóe miệng cứng đờ ra. Tuy hắn thích Thần Thần, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều phải cân nhắc tới lợi ích của nhà họ Tiền trước tiên. Hơn nữa từ nhỏ tính tình hắn đã nhu nhược, chỉ biết cun cút nghe lời cha mình, nếu Tiền lão gia không cho hắn lấy Thần Thần thì hắn không thể nào lấy nàng được.
Tiền Nam Du im lặng hồi lâu mới máy móc gọi Thần Thần một tiếng.
Thần Thần bĩu môi không nói gì. Tiền Nam Du đứng ở cửa một chốc rồi đi tới đằng sau Hoàng Tang ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm cái bàn im lặng không nói gì.
Hoàng Tang gẩy cái nắp trà trong tay, làm như vô tình liếc nhìn Thần Thần một cái. Chuyện của nhà họ Trần y có nghe qua, ngay lúc này mà nhà họ Tiền lại giải trừ hôn ước với nhà họ Trần, đơn giản là vì nhà họ Trần đã táng gia bại sản.
Kết hôn kiểu ấy thà rằng không kết, có cần suy sụp như thế không? Hoàng Tang liếc nhìn Thần Thần qua khoé mắt, thấy nàng cụp mắt xuống thì thoáng mím môi.
Lúc thầy giáo Giả tới, đám học sinh Phù Dung Trai đã có mặt đông đủ. Từ lúc Hoàng Tang tới học viện, viện trưởng không còn phải lo thầy giáo Giả sẽ dạy học kiểu đối phó nữa.
Giờ đọc diễn cảm bình thường được đổi thành vẽ tranh, Thần Thần chấm bút vào nghiên mực, rề rà mãi mà chưa phác thảo nét nào trên giấy.
Vẽ gì mới được chứ?
Trong đầu nàng bỗng hiện ra cảnh tượng lúc mới gặp Hoàng Tang. Thần Thần chớp chớp mắt, cuối cùng hạ nét bút đầu tiên sáng nay.
Thần Thần lớn lên ở cô nhi viện. Rất nhiều năm về trước, có một tình nguyện viên ở trường mỹ thuật tới cô nhi viện, thấy Thần Thần rất có năng khiếu hội họa nên đã dạy nàng vẽ mấy ngày. Sau đó, tình nguyện viên kia không đến nữa, sự nghiệp hội họa của Thần Thần cũng giậm chân tại đó.
Nhiều năm trôi qua, đến giờ Thần Thần mới chạm vào cọ vẽ lần nữa, song nàng không hề cảm thấy lạ lẫm, cứ như thể nàng sinh ra để làm chuyện này.
"Ôi, Thần Thần! Cô đang vẽ Hoàng Tang đấy à? Vẽ giống quá đi mất!" Hoa Từ cầm bút lông bên tay phải, cặp mắt hoa đào sáng lên lấp lánh, "Thần Thần, cô vẽ cho ta một bức với!"
Câu nói của Hoa Từ khiến Phù Dung Trai xôn xao hẳn lên, Thần Thần hơi lúng túng che bức tranh trên bàn lại, khổ nỗi mực vẫn chưa khô, Trần Thần Thần sợ phá hư nên cũng không dám che thật.
Lúc Hoàng Tang quét mắt nhìn sang bàn Thần Thần, tai nàng đã đỏ lựng.
Trời ạ! Tại sao lại như vậy! Mọi người sẽ không nghĩ mình yêu thầm Hoàng Tang chứ! Thần Thần quả muốn nuốt luôn bức tranh này vào bụng.
"Thần Thần, cô cũng vẽ giùm ta một bức đi!" Sau khi Đồng Tuyết Giai thấy bức tranh thủy mặc mà Thần Thần vẽ Hoàng Tang đặt trên bàn của nàng thì cũng hùa theo nhờ vả, "Vẽ đẹp chút, giống chút nha!"
Thần Thần gục đầu xuống, hơi tuyệt vọng đáp, "Vừa phải đẹp vừa phải giống cô, e là hơi khó."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Hoa Từ kéo Thần Thần sang, ấn một tờ giấy trắng vào lòng nàng, "Vẽ giúp ta trước đã!"
Thần Thần bất đắc dĩ nhận lấy giấy bút, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Hoa Từ, "Cười một cái đi."
Hoa Từ nghiêm mặt nói: "Ta cười há miệng trông xấu lắm."
"..." Thần Thần lặng lẽ cúi đầu, "Như nhau cả thôi."
Hoa Từ: "..."
Thần Thần vẽ tranh cho Hoa Từ xong thì bức vẽ Hoàng Tang đã ráo mực. Thần Thần liếc nhìn Hoàng Tang đang chăm chú vẽ tranh bên cạnh, lén nhìn tờ giấy trước mặt y, trên đó là một nhành mai đỏ, bên cạnh còn đề hàng thơ vịnh hoa mai.
Chữ viết của Hoàng Tang rất đẹp, tựa như con người y vậy.
Thần Thần nắm chặt một góc tranh, ấp úng nói: "Hoàng Tang, tặng ngài bức tranh này."
Bàn tay Hoàng Tang đang viết chữ khựng lại, y quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Thần Thần.
Thần Thần thầm thấy căng thẳng, vội cười xoà mấy tiếng, "Ta giỡn thôi."
Hoàng Tang bỏ bút trong tay xuống, lại gần Thần Thần, cúi đầu ngắm nghía bức tranh nọ vài lần, đó là cảnh y đứng dưới tàng cây, đang ngẩng đầu nhìn gì đó. Thần Thần ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Hoàng Tang, hơi lúng túng nuốt nước miếng.
"Vẽ không tồi." Hoàng Tang cầm bức tranh của Thần Thần giơ lên không trung, "Đề mấy chữ đi."
Thần Thần chớp chớp mắt, "Đề chữ á?" Tuy nàng biết vẽ tranh nhưng mà viết chữ... thôi thì đừng nên viết thì hơn.
"Chữ ta xấu lắm." Thần Thần đáp lí nhí, Hoàng Tang nhìn bộ dạng ủ ê của nàng, cầm bức tranh về lại bàn mình.
Trần Thần Thần tò mò thò đầu sang, thấy Hoàng Tang lưu loát viết một hàng chữ nhỏ ở phía góc trái bên dưới bức tranh.
Mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh, ở thư viện Duyệt Lai. Thần Thần Thần.
Dù không đề chữ thì vẫn phải có lạc khoản mới được. Hoàng Tang thưởng thức bức tranh vài lần mới xem như hoàn tất, y gật gù với vẻ hài lòng.
Thần Thần chăm chú nhìn lạc khoản hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, "Hoàng Tang, tên ta là Trần Thần Thần, không phải là Thần Thần Thần."
Hoàng Tang ngây ra một lúc mới đáp lại: "Có gì khác nhau?"
Thần Thần giật giật khóe miệng, sau đó mỉm cười, "Không có."
Tiếng Trung thâm thúy như thế đó!
Mỗi ngày của Thần Thần đều bắt đầu bằng một chén canh suông vào sáng sớm.
Nắng mai lặng lẽ rọi xuống con hẻm đầy hoa đào, Trần Thần Thần nuốt miếng canh rau cuối cùng trong miệng xuống, cất bước rời khỏi cổng lớn phủ họ Trần.
Có hai đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy ào qua khiến trận gió nhẹ nổi lên. Thần Thần vén lọn tóc vướng trên gò má sang một bên, nhấp nhấp miệng thấy nhạt thếch.
Ngày mai nhất định phải tới Thiên Hương Lâu mua sủi cảo tôm hấp để ăn sáng mới được.
Thần Thần sờ mấy viên bạc vụn trong ngực, đưa ra quyết định khó khăn. Mấy mẩu bạc vụn này là tiền hôm qua Trần Mộc để lại cho nàng, bảo là cho Thần Thần tiêu vặt, ngoài bạc vụn ra còn có một thỏi vàng. Thần Thần vốn định dành dụm số tiền này cho tình huống bất ngờ. Nhưng mà...Thần Thần lại nhấp nhấp cái miệng vô vị của mình, mua một phần sủi cảo tôm hấp chắc không tính là phô trương lãng phí đâu nhỉ?
Đúng thế, tuyệt đối không tính.
Thuyết phục bản thân xong xuôi, Thần Thần vô cùng chờ mong ngày mai sẽ tới sớm một chút.
Lan Tâm nhìn Thần Thần tưng bừng sức sống phía trước mà cảm khái không thôi. Trước kia lúc tiểu thư tới thư viện thì hai chân đều nặng như đeo chì, rảo bước thoăn thoắt như hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Nhất định là vì thiếu gia quay về nên tiểu thư mới vui vẻ nhường ấy, quả đúng là huynh muội tình thâm!
Hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau, cứ thế đi tới cổng học viện lúc nào không hay.
Vốn Thần Thần cho rằng hôm nay nàng sẽ là người đầu tiên tới học viện, vì lúc nàng tới cổng chưa thấy chiếc xe ngựa nào, nhưng khi đứng ngoài Phù Dung Trai nàng mới phát hiện Hoàng Tang đã ngồi bên trong uống trà từ bao giờ.
Không không không, bảo uống trà thì nghe tầm thường quá, phải nói là Hoàng Tang đang thưởng trà.
Hôm nay Hoàng Tang mặc bộ trường sam màu thiên thanh, bên trên thêu một nhành sen phức tạp tinh xảo. Thần Thần nhìn bóng dáng tao nhã kia, đột nhiên thấy luống cuống tay chân.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Rốt cuộc có nên đi vào không? Đã tới cửa mà không vào thì rất kỳ lạ, nhưng nếu vào thì biết nói gì với Hoàng Tang đây? Thảo luận về quan hệ ngoại giao với nước láng giềng hay là ca ngợi đời sống dân tình rất sung túc?
Thần Thần chợt cảm thấy sống sót sao mà khó khăn thế không biết!
Đứng ngoài cửa non nửa phút, rốt cuộc Thần Thần cũng siết chặt nắm tay rồi hít một hơi thật sau, mang tâm thế ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục để đi tới chỗ ngồi của mình.
Cuộc đời Thần Thần sợ nhất là gặp lãnh đạo, vậy mà bây giờ, Phù Dung Trai thênh thang là thế lại chỉ có mình nàng và Hoàng Tang khiến nàng cảm thấy như không khí đều đông cứng trên chóp mũi mình. Hoàng Tang hình như không muốn nói chuyện, Thần Thần đành cố nặn ra một nụ cười trông khá tự nhiên mở lời chào hỏi Hoàng Tang, "Chào sáng sớm, Hoàng Tang."
Có vẻ như lúc này Hoàng Tang mới phát hiện ra Thần Thần, y khoan thai rụt tay phải đang đặt trên chén trà về, nghiêng đầu nhìn Thần Thần đáp, "Không còn sớm nữa." Lúc trước giờ này y đã kết thúc buổi chầu sáng.
Thần Thần bị mất mặt, vân vê mũi mình, quay đầu đi không lên tiếng nữa. Nàng tiện tay cầm cuốn sách trên bàn lên, thoáng thất thần. Trong Phù Dung Trai yên ắng thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách của Thần Thần và tiếng lạch cạch khi chén trà và nắp trà chạm vào nhau.
Ánh mặt trời lẳng lặng xuyên qua cửa sổ bằng giấy chiếu lên thân thể hai người, đám ngọc thạch được khảm trên chiếc bàn gỗ lim lập lòe ánh lên khiến Thần Thần thấy hơi chói mắt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại len lén liếc trộm Hoàng Tang. Sườn mặt tinh xảo của y nhuộm một tầng nắng ấm, ngay cả lông mi cũng ánh vàng, giống như một chiếc quạt hương bồ đang phe phẩy khiến Thần Thần càng ngắm càng mê.
"Hoàng Tang, ngài đẹp quá!"
Câu nói lảnh lót vang lên giữa Phù Dung Trai yên ắng, Hoàng Tang khẽ mím môi quay sang nhìn, thấy Thần Thần đang cười mà nói với y, "Đẹp hơn bất cứ ai mà ta từng gặp."
"Ừ." Hoàng Tang cầm chén trà trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Khi hương trà thoang thoảng bay sang, Thần Thần mới sửng sốt nhận ra mình vừa nói gì.
...
Trần Thần Thần, thứ nữ nhà họ Trần ở Tô Châu, mất ngày mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh vì tội đùa giỡn Hoàng Tang, hưởng thọ mười bảy tuổi.
Lý do chết tào lao cỡ nào chứ!
Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, Thần Thần vừa hoàn hồn sau cơn mộng mị, xoay xoay cái cổ cứng đờ, ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Đồng Tuyết Giai và Hoa Từ cùng nhau tiến vào, có thể thấy hôm nay Đồng Tuyết Giai đã trang điểm rất tỉ mỉ, cái váy dài màu hồng đào kia, Thần Thần thấy tay áo còn dài hơn cả cái hôm trước Hoa Từ mặc, mà kiểu trang điểm trên mặt cô ta thì... vô cùng độc đáo, cặp lông mày sừng sững như hai trái núi nhỏ kia đập ngay vào mắt Thần Thần.
"Thần Thần ngươi xem này!" Đồng Tuyết Giai chạy tới trước mặt Thần Thần như hiến vật quý, hơi ngước đầu lên hỏi, "Cô thấy lông mày ta vẽ thế nào?"
Thần Thần lặng thinh một lát, thành thật đáp: "Trông thật chẳng ra gì."
Đồng Tuyết Giai mếu máo, nhìn Thần Thần với vẻ bất mãn, "Đây chính là kiểu vẽ mày thịnh hành nhất kinh thành hiện nay đấy." Nghe giọng Hoàng Tang thì biết ngay y là người kinh thành, cho nên hôm nay Đồng Tuyết Giai mới cố tình trang điểm theo phong cách này.
Thần Thần ngắm nghía cặp lông mày kia với ánh mắt phức tạp, mím môi nói: "Ta không thích nổi." Sao kinh thành lại thịnh hành mấy thứ kỳ quái thế chứ.
Đồng Tuyết Giai làm mặt quỷ với Thần Thần rồi tới quầy rầy Hoàng Tang, "Hoàng Tang, huynh thấy sao?" Hoàng Tang là người có đẳng cấp, chắc chắn có óc thẩm mỹ hơn đồ nhà quê Thần Thần nhiều.
Hoàng Tang ngẩng đầu lên nhìn Đồng Tuyết Giai, lặng thinh một lát rồi trả lời: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Ắt là bởi Hoa Từ vẽ xấu quá! Đồng Tuyết Giai giận dữ nhìn Hoa Từ, Hoa Từ bị liếc như thế thì sửng sốt, sau đó bình tĩnh nói: "Ta cũng không thích nổi."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Lúc Đồng Tuyết Giai căm giận về lại chỗ ngồi thì vừa hay Tiền Nam Du cũng đi vào Phù Dung Trai. Thấy Thần Thần, vẻ mặt hắn sượng sùng thấy rõ.
Thần Thần thấy Tiền Nam Du đi vào bèn quay đầu nhìn chằm chằm cuốn sách đang mở trên bàn đến ngây người. Hoa Từ ngồi đằng trước nhạy bén phát hiện thái độ của Thần Thần và Tiền Nam Du có hơi là lạ, cô nàng vội vã chớp chớp đôi mi cong vút, lại trước mặt Thần Thần hỏi: "Ngươi và Tiền công tử cãi nhau à?"
Thần Thần cuộn quyển sách lại, chẳng ngần ngại gì mà nói toẹt chuyện tồi tệ Tiền Nam Du đã làm, "Hôm qua hắn tới nhà chúng ta từ hôn."
"Sao cơ?!" Giọng Hoa Từ cao vút khiến mấy con chim đang đậu trên cây vội đập cánh bay lên trời. Nghe hai người nói chuyện, Đồng Tuyết Giai nhướng mày lên, hỏi gặng: "Sao hắn lại muốn từ hôn?"
Vì nhà họ Trần đã phá sản.
Song Thần Thần không thể nói câu này. Thấy Thần Thần chỉ một mực cúi đầu không nói lời nào, Đồng Tuyết Giai đoan chắc Thần Thần đã chịu ấm ức, bèn nhìn Tiền Nam Du với vẻ mỉa mai, "Không hổ là bạn thân của Phó Hưng Hàm, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Tiền Nam Du bị nói mà mặt hết trắng lại xanh, khóe miệng cứng đờ ra. Tuy hắn thích Thần Thần, nhưng mỗi một chuyện hắn làm đều phải cân nhắc tới lợi ích của nhà họ Tiền trước tiên. Hơn nữa từ nhỏ tính tình hắn đã nhu nhược, chỉ biết cun cút nghe lời cha mình, nếu Tiền lão gia không cho hắn lấy Thần Thần thì hắn không thể nào lấy nàng được.
Tiền Nam Du im lặng hồi lâu mới máy móc gọi Thần Thần một tiếng.
Thần Thần bĩu môi không nói gì. Tiền Nam Du đứng ở cửa một chốc rồi đi tới đằng sau Hoàng Tang ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm cái bàn im lặng không nói gì.
Hoàng Tang gẩy cái nắp trà trong tay, làm như vô tình liếc nhìn Thần Thần một cái. Chuyện của nhà họ Trần y có nghe qua, ngay lúc này mà nhà họ Tiền lại giải trừ hôn ước với nhà họ Trần, đơn giản là vì nhà họ Trần đã táng gia bại sản.
Kết hôn kiểu ấy thà rằng không kết, có cần suy sụp như thế không? Hoàng Tang liếc nhìn Thần Thần qua khoé mắt, thấy nàng cụp mắt xuống thì thoáng mím môi.
Lúc thầy giáo Giả tới, đám học sinh Phù Dung Trai đã có mặt đông đủ. Từ lúc Hoàng Tang tới học viện, viện trưởng không còn phải lo thầy giáo Giả sẽ dạy học kiểu đối phó nữa.
Giờ đọc diễn cảm bình thường được đổi thành vẽ tranh, Thần Thần chấm bút vào nghiên mực, rề rà mãi mà chưa phác thảo nét nào trên giấy.
Vẽ gì mới được chứ?
Trong đầu nàng bỗng hiện ra cảnh tượng lúc mới gặp Hoàng Tang. Thần Thần chớp chớp mắt, cuối cùng hạ nét bút đầu tiên sáng nay.
Thần Thần lớn lên ở cô nhi viện. Rất nhiều năm về trước, có một tình nguyện viên ở trường mỹ thuật tới cô nhi viện, thấy Thần Thần rất có năng khiếu hội họa nên đã dạy nàng vẽ mấy ngày. Sau đó, tình nguyện viên kia không đến nữa, sự nghiệp hội họa của Thần Thần cũng giậm chân tại đó.
Nhiều năm trôi qua, đến giờ Thần Thần mới chạm vào cọ vẽ lần nữa, song nàng không hề cảm thấy lạ lẫm, cứ như thể nàng sinh ra để làm chuyện này.
"Ôi, Thần Thần! Cô đang vẽ Hoàng Tang đấy à? Vẽ giống quá đi mất!" Hoa Từ cầm bút lông bên tay phải, cặp mắt hoa đào sáng lên lấp lánh, "Thần Thần, cô vẽ cho ta một bức với!"
Câu nói của Hoa Từ khiến Phù Dung Trai xôn xao hẳn lên, Thần Thần hơi lúng túng che bức tranh trên bàn lại, khổ nỗi mực vẫn chưa khô, Trần Thần Thần sợ phá hư nên cũng không dám che thật.
Lúc Hoàng Tang quét mắt nhìn sang bàn Thần Thần, tai nàng đã đỏ lựng.
Trời ạ! Tại sao lại như vậy! Mọi người sẽ không nghĩ mình yêu thầm Hoàng Tang chứ! Thần Thần quả muốn nuốt luôn bức tranh này vào bụng.
"Thần Thần, cô cũng vẽ giùm ta một bức đi!" Sau khi Đồng Tuyết Giai thấy bức tranh thủy mặc mà Thần Thần vẽ Hoàng Tang đặt trên bàn của nàng thì cũng hùa theo nhờ vả, "Vẽ đẹp chút, giống chút nha!"
Thần Thần gục đầu xuống, hơi tuyệt vọng đáp, "Vừa phải đẹp vừa phải giống cô, e là hơi khó."
Đồng Tuyết Giai: "..."
Hoa Từ kéo Thần Thần sang, ấn một tờ giấy trắng vào lòng nàng, "Vẽ giúp ta trước đã!"
Thần Thần bất đắc dĩ nhận lấy giấy bút, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Hoa Từ, "Cười một cái đi."
Hoa Từ nghiêm mặt nói: "Ta cười há miệng trông xấu lắm."
"..." Thần Thần lặng lẽ cúi đầu, "Như nhau cả thôi."
Hoa Từ: "..."
Thần Thần vẽ tranh cho Hoa Từ xong thì bức vẽ Hoàng Tang đã ráo mực. Thần Thần liếc nhìn Hoàng Tang đang chăm chú vẽ tranh bên cạnh, lén nhìn tờ giấy trước mặt y, trên đó là một nhành mai đỏ, bên cạnh còn đề hàng thơ vịnh hoa mai.
Chữ viết của Hoàng Tang rất đẹp, tựa như con người y vậy.
Thần Thần nắm chặt một góc tranh, ấp úng nói: "Hoàng Tang, tặng ngài bức tranh này."
Bàn tay Hoàng Tang đang viết chữ khựng lại, y quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Thần Thần.
Thần Thần thầm thấy căng thẳng, vội cười xoà mấy tiếng, "Ta giỡn thôi."
Hoàng Tang bỏ bút trong tay xuống, lại gần Thần Thần, cúi đầu ngắm nghía bức tranh nọ vài lần, đó là cảnh y đứng dưới tàng cây, đang ngẩng đầu nhìn gì đó. Thần Thần ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Hoàng Tang, hơi lúng túng nuốt nước miếng.
"Vẽ không tồi." Hoàng Tang cầm bức tranh của Thần Thần giơ lên không trung, "Đề mấy chữ đi."
Thần Thần chớp chớp mắt, "Đề chữ á?" Tuy nàng biết vẽ tranh nhưng mà viết chữ... thôi thì đừng nên viết thì hơn.
"Chữ ta xấu lắm." Thần Thần đáp lí nhí, Hoàng Tang nhìn bộ dạng ủ ê của nàng, cầm bức tranh về lại bàn mình.
Trần Thần Thần tò mò thò đầu sang, thấy Hoàng Tang lưu loát viết một hàng chữ nhỏ ở phía góc trái bên dưới bức tranh.
Mùng Bảy tháng Sáu năm Một Thịnh Ninh, ở thư viện Duyệt Lai. Thần Thần Thần.
Dù không đề chữ thì vẫn phải có lạc khoản mới được. Hoàng Tang thưởng thức bức tranh vài lần mới xem như hoàn tất, y gật gù với vẻ hài lòng.
Thần Thần chăm chú nhìn lạc khoản hồi lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn lệ, "Hoàng Tang, tên ta là Trần Thần Thần, không phải là Thần Thần Thần."
Hoàng Tang ngây ra một lúc mới đáp lại: "Có gì khác nhau?"
Thần Thần giật giật khóe miệng, sau đó mỉm cười, "Không có."
Tiếng Trung thâm thúy như thế đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.