Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu
Quyển 2 - Chương 93: Lập uy
Thủy Mạc Thanh Yên
13/03/2018
Thủy Triệt không cho
chúng đại thần cơ hội căn vặn trì hoãn, ngay lập tức đứng dậy quay về
Cung Càn Thanh, nhìn thấy Nam Cung Đệ đang chuẩn bị đi ra ngoài, nét mặt vội vàng hấp tấp, ông dừng chân lại nói: “Vẫn còn chuyện gì chưa giải
quyết xong?”
Nam Cung Đệ quay đầu nhìn về phía Thủy Triệt ở cách đó không xa, nàng nhoẻn miệng cười, cất bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Thủy Triệt, kéo cánh tay ông nói: “Phụ hoàng, Thái hậu Bắc Thương đã cấu kết với Tấn Vương từ lâu, mai phục bất tử nhân ở Nam Chiếu, nếu không phải nhi thần đạt được Mẫu cổ của bất tử nhân ở trên người của Kiều Phi thì có lẽ Tấn Vương đã bức vua thoái vị thành công.”
Nàng lo lắng trong triều còn có đại thần mà An Linh sắp xếp vào, có điều lần này vẫn còn chưa trồi lên khỏi mặt nước, chỉ sợ sau này vẫn còn có thể gây sức ép.
“Con muốn xử trí những đại thần âm thầm tham gia mưu phản thế nào?” Bàn tay to dày của Thủy Triệt xoa đỉnh đầu Nam Cung Đệ, nhìn thấy nàng xinh đẹp thanh tú đứng bên cạnh mình lại hơi ngơ ngẩn.
“Chẳng phải phụ hoàng đã biết rồi sao?” Nam Cung Đệ bĩu môi, không ngờ được rằng Thủy Minh Hách sau khi bình ổn cung loạn lại rời khỏi Nam Chiếu ngay trong đêm đó, cuối cùng ngôi vị Hoàng đế lại rơi lên đầu nàng.
Thủy Triệt cười mà không nói gì.
Nam Cung Đệ ngừng thở, bất đắc dĩ nói: “Lúc nhi thần hồi cung đã sai người đến đất phong của Tấn Vương, hiện giờ có lẽ đã áp giải những thành viên chủ chốt của phủ Tấn Vương hồi kinh, khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi, nhưng không biết nha hoàn và nô bộc đã bị bán đi chưa.”
“Con muốn dằn mặt những kẻ không an phận kia?” Thủy Triệt nhíu mày, quả thật là nữ nhi của ông, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
“Đương nhiên, con là nữ tử, nếu muốn kế vị chắc chắn có trở ngại, mà cả nhà Tấn Vương này chính là để cho con lập uy.” Tất cả đều là loại người ham sống sợ chết, so với khẩu chiến thì dùng vũ lực để trấn áp thì sẽ có ích hơn. “Nếu không phải người ném cái cục diện rối rắm này cho con, con cũng chẳng cần phải trở thành kẻ ‘bạo quân’ thứ hai.”
“Phụ hoàng sợ sau này con sẽ bất lợi”
“Hừ, là người đang oán trách con ba năm bặt vô âm tín khiến người xa cách với mẫu hậu ba năm, cho nên phải thế này người mới nguôi giận.” Nam Cung Đệ đảo mắt xem thường, nếu như là Thủy Triệt của trước đây thì chắc chắn ông sẽ dẹp tan chướng ngại vật thay nàng, chứ không phải ném cho nàng cái cục diện rối rắm như bây giờ.
Thủy Triệt chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không ổn, trái lại còn nghiêm khắc chính nghĩa nói: “Nếu như phụ hoàng không cho con cơ hội lập uy, thì e là mấy lão thất phu kia sẽ không để cho con được sống yên ổn. Chẳng thà ngay từ đầu để cho bọn họ thấy sự lợi hại của con, nữ nhi của Thủy Triệt ta cũng không phải là kẻ mềm lòng!” Dứt lời ông liền tặng cho nàng một ánh mắt khích lệ rồi thong thả rời đi.
Nam Cung Đệ tức giậm chân, nhe nanh múa vuốt làm mặt quỷ với bóng lưng của Thủy Triệt, trong thoáng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp. Nếu nàng đăng cơ rồi, sẽ có rất nhiều quốc sự phải xử lý, sẽ phải rất lâu mới được gặp hai phụ tử kia mất!
Nàng buồn bực giơ chân đá bay cục đá bên dưới, ‘bốp’ một tiếng nện vào trán Thủy Mặc đang đi tới, Thủy Mặc bị đau ôm lấy trán, hốc mắt ửng đỏ nhìn Nam Cung Đệ.
“Hoàng tỷ…”
Nam Cung Đệ giật mình một cái, xoa xoa cánh tay, phủi hết da gà toàn thân mình xuống, nở nụ cười yếu ớt: “Lớn chừng này rồi mà vẫn còn thích khóc nhè, nếu để phi tử trong phủ ngươi nhìn thấy không chừng sẽ trở thành trò cười.”
Thời gian ba năm, không dài không ngắn, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, vốn là tứ hôn Phó Thiển Hà cho Thủy Mặc vào cung làm phi, nhưng vì yêu đương vụng trộm mà bị ban chết. Cho nên Thủy Mặc mãn tang Thái hậu xong thì thu xếp hôn sự với Kim Xảo Nhi, gấp gáp thành thân xung hỉ (1), hiện giờ cũng đã có thai hai tháng rồi.
(1) Xung hỉ: cưới con dâu về để giải trừ vận xui.
“Nhìn lại xem, ngươi đã làm phụ vương người ta rồi, vậy mà vẫn còn giống hệt đứa trẻ chưa trưởng thành.” Nam Cung Đệ khẽ thở dài, đưa tay đỡ Thủy Mặc đứng dậy, nhìn thấy trên trán hắn sưng lên một cục u đỏ, bèn lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn.
Nước mắt Thủy Mặc chảy ra ào ào, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ, dường như hắn chỉ chớp mắt một cái thì Nam Cung Đệ sẽ tan biến không còn trông thấy được nữa.
“Hoàng tỷ, Mặc Nhi… Mặc Nhi cho rằng sẽ không còn được gặp lại Hoàng tỷ, sẽ không có ai bảo vệ Mặc Nhi…” Thủy Mặc kích động muốn ôm Nam Cung Đệ, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến nam nữ khác biệt nên đành ngượng ngùng dừng lại.
Nam Cung Đệ chìa tay cốc một cái lên trán Thủy Mặc, nghiêm khắc nói: “Mặc Nhi, ngươi đã sắp mười tám tuổi rồi, nếu không phải chịu tang Thái hậu thì ngươi đã là phụ vương của đứa trẻ hai tuổi, phải gánh vác trách nhiệm, sao lại có thể giống như một đứa trẻ mà trốn sau lưng người khác tìm kiếm sự che chở? Nếu như có một ngày thê nhi của ngươi gặp nạn thì chẳng phải ngươi sẽ giống như con ruồi mất đầu, không biết làm thế nào để đi cứu bọn họ thoát nạn, chờ ngươi tìm được người giúp đỡ thì có lẽ bọn họ đã mất mạng rồi.”
“Không có ai sinh ra để trợ giúp ngươi, ngươi đã ở trong gia đình Đế vương thì càng phải trưởng thành chín chắn, đã lớn rồi, đừng có giống đứa trẻ chưa dứt sữa cả ngày phải vây quanh mẫu phi đòi bú. Ba năm trước ngươi đã lập lời thề son sắt với Hoàng tỷ rằng ngươi phải làm một người kiên cường sắt đá giống như phụ hoàng, vậy mà sao bây giờ lá gan còn nhỏ hơn ngày xưa nữa hả?”
Thủy Mặc yên lặng lắng nghe, gật đầu thật mạnh, hạ quyết tâm: “Hoàng tỷ, người có thể cho Mặc Nhi đến Binh bộ không?”
Nam Cung Đệ ngẩn ra, nhìn chăm chú vào Thủy Mặc đang căng thẳng, suy tư nói: “Vì sao?”
“Hoàng tỷ, Mặc Nhi tiến cung đến thăm người, nghe thấy rất nhiều đại thần đang mắng người, căn bản là không ủng hộ Hoàng tỷ. Mặc Nhi muốn làm quan để trợ giúp Hoàng tỷ, đến lúc đó muốn làm Thái úy giống Hoàng tỷ, rất uy phong đó, sẽ không còn ai dám ức hiếp Mặc Nhi nữa.” Thủy Mặc căng thẳng nhìn chằm chằm xuống mũi giầy, không dám nhìn Nam Cung Đệ.
“Được, Binh bộ Thượng thư mưu phản không thành, chết ở Điện Kim Loan, ngươi hãy đến Binh bộ đảm nhiệm chức vụ Thượng thư, đừng để Hoàng tỷ thất vọng.” Câu nói cuối cùng đặc biệt có thâm ý.
Toàn thân Thủy Mặc run lên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nam Cung Đệ, lập lời thề: “Mặc Nhi nhất định sẽ phù trợ cho Hoàng tỷ, không để cho giang sơn của Thủy gia phải đổi chủ.”
Nam Cung Đệ nhìn thật sâu vào mắt Thủy Mặc, không hề nói gì thêm mà trực tiếp rời đi.
--
Thủy Mặc nửa vui nửa buồn, quay về phủ thì nhìn thấy Kim Xảo Nhi đang đứng chờ ở cửa, nét cười trên mặt liền nhạt dần đi.
“Xảo Nhi, hiện tại nàng đang có thai, đừng có đi loạn, cẩn thận bị động thai.” Thủy Mặc sờ vào bụng dưới bằng phẳng của Kim Xảo Nhi, ôm lấy Kim Xảo Nhi đi vào phủ.
“Gặp được Hoàng tỷ không?” Kim Xảo Nhi cười dịu dàng, rúc vào trong lòng Thủy Mặc, vị hôn phu của nàng tuy rằng tính nết trẻ con nhưng lại thực lòng yêu thương nàng.
Thủy Mặc gật đầu, trong đôi mắt to ngập nước có vẻ vui mừng: “Hoàng tỷ để cho ta chức Binh bộ Thượng thư, rốt cuộc ta cũng có thể chứng minh thực lực của mình, tăng thể diện cho nàng, sẽ không để cho người ta nói phu quân Nhàn Vương của nàng là kẻ vô dụng.”
Kim Xảo Nhi mím môi không nói, khóe miệng có chút đắng chát. Năm đó nàng vốn là chính phi của hắn, giữa đường lại có Phó Thiển Hà chen vào cướp lấy ngôi vị chính phi, nàng trở thành trắc phi. Mặc dù cuối cùng Phó Thiển Hà lại trở thành phi tử của Hoàng thượng nhưng nàng vẫn chỉ là trắc phi như cũ. Với thân phận của nàng thì dù có vào cung làm Hoàng hậu cũng không vấn đề gì, thế mà lại chỉ là trắc phi của Nhàn Vương, sao lại không ủy khuất chứ?
Nếu không phải nàng một lòng yêu thương Thủy Mặc, khăng khăng gả cho hắn thì phụ thân đã sớm xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, gả nàng cho người khác.
Thủy Mặc phấn chấn nói rất lâu, một lúc lâu sau mới phát hiện thần sắc cô đơn trên mặt Kim Xảo Nhi, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, đưa tay ôm Kim Xảo Nhi nói: “Xảo Nhi, ta làm nàng uất ức rồi, nhưng mà nàng cũng biết tình cảnh hiện giờ của ta, chỉ là Nhàn Vương chứ không có bất cứ thực quyền nào, không thể làm trái với ý chỉ của phụ hoàng đưa nàng lên làm chính phi. Hôm nay vào cung vốn là muốn thuyết phục Hoàng tỷ, nhưng cuối cùng lại xin Hoàng tỷ một chức quan, không thể lại đòi hỏi thêm nữa.”
“Xảo Nhi hiểu rõ.” Chỉ cần trái tim huynh để ở chỗ ta, danh phận tất cả đều không quan trọng.
“Ừ, ủy khuất nàng rồi, rảnh rỗi đến thăm nhạc phụ nhiều một chút, nói chuyện với nương.” Thủy Mặc nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Kim Xảo Nhi, nới lỏng vòng ôm rồi nói: “Ta đến phòng Âm Nhi, nàng hãy nghỉ ngơi đi.”
Kim Xảo Nhi nằm bò trên giường, nhìn Thủy Mặc rời đi mà không quay đầu lại, cũng không hề lưu luyến nàng, trong ngực nhói đau từng cơn. Nàng là do Hoàng thượng tứ hôn, nên không thể tùy tiện thay đổi danh phận, các nữ tử khác có khả năng chiếm cứ danh phận thê tử của hắn hay không?
Hận, nàng rất hận!
Không có danh phận, nàng chỉ có thể an ủi chính mình là đã có trái tim của Thủy Mặc, nhưng trái tim mất rồi thì sao?
Nàng sẽ phải đi đâu về đâu?
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Kim Xảo Nhi đã thu xếp ổn thỏa, nhìn xuyên qua cửa lớn còn chưa đóng kín đã thấy Thủy Mặc như tẩm gió xuân, thần sắc phấn khởi tiêu sái bước tới. Trong lòng nàng chua xót, từ khi nàng có thai, ngay chiều hôm đó Thủy Mặc đã mang thị thiếp về đây, cả tháng qua đều ngủ ở phòng của Âm Nhi.
“Vương gia, hôm nay có qua bên thiếp dùng bữa không?” Kim Xảo Nhi miễn cưỡng tươi cười, nam tử trước mắt vẫn mang vẻ mặt trẻ con như cũ, nhưng đã không còn là nam tử trong lòng chỉ có một mình nàng.
“Không cần, ta đã ăn ở phòng Âm Nhi rồi.” Trong lòng Thủy Mặc nghĩ đến tối nay Âm Nhi sẽ lại có trò mới gì đó mà không hề phát hiện ra vẻ khác thường của Kim Xảo Nhi, lời nói hơi mang theo chút áy náy: “Xảo Nhi, hôm nay ta không đưa nàng về nhà mẹ đẻ được, Âm Nhi nói Hoàng tỷ cho ta ân huệ thì phải bồi dưỡng tình cảm cùng Hoàng tỷ nhiều hơn nữa, sau này mới không làm chúng ta khó xử.”
Sắc mặt Kim Xảo Nhi lúng túng, nàng cắn chặt môi xoay đầu đi chỗ khác, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, nhưng nhiệt độ đó cũng không xoa dịu được trái tim đang dần dần lạnh giá của nàng. Mới chưa được bao lâu mà mỗi câu nói của hắn đều không rời được Âm Nhi, tình cảm một tháng đã đánh bại được tình nghĩa thanh mai trúc mã thắm thiết của bọn họ.
“Không sao, chỉ cách nhau có một con phố, thiếp ngồi xe ngựa đi là được rồi.” Kim Xảo Nhi rất muốn gào to lên về phía Thủy Mặc, nhưng tính tình ôn hòa thuần hậu của nàng lại không cho phép.
Thủy Mặc suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, kéo Kim Xảo Nhi đến ngồi bên cạnh bàn, đưa tay đổ tổ yến ra cho nàng: “Vậy đi, đến chỗ Hoàng tỷ muộn một ngày cũng được, nàng hãy mau dùng bữa, đừng làm con ta bị đói, sau đó ta đi cùng nàng.”
Kim Xảo Nhi gượng cười, đúng thật là suy nghĩ của trẻ con, thoáng chốc đã thay đổi chủ ý.
Dùng bữa xong, hai người liền đến Kim phủ, Thủy Mặc đi đến thư phòng cùng nhạc phụ Ngự sử Đại phu vừa mới hạ triều, đến tận bữa trưa mới ra ngoài, rồi mãi cho đến tận khi trời tối mới quay lại Vương phủ.
“Chủ tử, cả ngày hôm nay Nhàn Vương đều ở trong Kim phủ, trừ lúc dùng bữa thì vẫn luôn ở trong thư phòng với Kim Đồng.” Tử Tâm báo cáo hành trình trong ngày của Thủy Mặc.
Nam Cung Đệ xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn xuống tư liệu của bách quan, gật đầu nói: “Không cần để ý đến hắn, dặn dò xuống dưới đi tìm Tuyên Vương Thủy Minh Hách, bảo hắn lập tức quay về Vương đô Nam Chiếu. Nếu như hắn không muốn về thì hãy nói ta cho người mang Khúc Tam Nương đến đi chung với hắn.”
Tử Tâm gom lại được một vốc mồ hôi lạnh, ai chẳng biết Thủy Minh Hách tránh Khúc Tam Nương như tránh rắn rết, nàng ta động một chút là trói Thủy Minh Hách lại đùa giỡn chọc ghẹo, hoặc là không nghe lời cũng trói lại lấy roi quất một trận, nàng ta chính là ác mộng của Tuyên Vương.
Tử Tâm còn chưa kịp ra ngoài phục mệnh thì Hồng Tiêu đã vội vã xông vào, đưa một phong thư cho Nam Cung Đệ nói: “Chủ tử, không hay rồi, Tuyên Vương muốn xuất gia rồi.”
Nam Cung Đệ và Tử Tâm nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, đây là ầm ĩ thành cái dạng gì?
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Nam Cung Đệ cảm thấy Thủy Minh Hách là tên công tử ăn chơi, phong hoa tuyết nguyệt, thích nhất là nữ nhân, làm sao có thể cam lòng vứt bỏ ôn nhu hương mà xuất gia chứ?
“Chủ tử, Khúc Tam Nương tỉnh lại phát hiện Tuyên Vương đã rời khỏi Bắc Thương nên đã lên đường đi tìm, không biết vì sao lại đụng phải Tuyên Vương ở Bắc Nguyên, hai người liền cãi nhau, ngươi chạy thì ta đuổi, rồi lại không biết vì sao mà Khúc Tam Nương trong cơn giận dữ đã trói Tuyên Vương lại, sau đó…” Sắc mặt Hồng Tiêu đỏ bừng, hơi xấu hổ nói: “Sau đó mạnh mẽ cưỡng ép Tuyên Vương vào động phòng, Tuyên Vương cảm thấy nhục nhã, cam chịu qua mấy ngày rồi bỗng nhiên ra khỏi giường chạy ra ngoài, đến một ngôi chùa miếu khấn là đã hiểu thấu hồng trần, muốn xuất gia.”
Phììì…
Nam Cung Đệ che miệng cười sằng sặc, bình thường đi bên bờ sông nào có ai không bị ẩm giày? Thủy Minh Hách ngủ với nữ nhân, lần này là bị nữ nhân ngủ rồi!
Lòng tự trọng cường đại của hắn bị tổn hại, chẳng trách tinh thần sa sút mấy ngày.
“Ngươi cho người đi chuyển lời, cường đoạt hoàng thất là có tội, thứ nhất nếu hắn muốn xuất gia làm tăng, thì ta sẽ cho người bắt Khúc Tam Nương tới, xuất gia làm ni cô trong chùa, đêm ngày bầu bạn với hắn, cho đến khi nào oán khí của hắn tiêu tán hết. Thứ hai là chờ cho Khúc Tam Nương có thai, tứ hôn gả cho người khác, để cho con của hắn gọi người khác là phụ thân. Hỏi hắn chọn lấy một trong hai điều này!” Nam Cung Đệ nắm đúng tính cách của Thủy Minh Hách, lòng tự trọng cường đại, cũng là chủ nghĩa đại nam tử, hắn vốn lẩn tránh Khúc Tam Nương như tránh rắn rết, xuất gia có lẽ chỉ là để tránh Khúc Tam Nương, nếu như nàng ta lại cùng hắn ở trong một ngôi chùa, hắn còn dám làm trò nữa không?
Nữ nhân hắn đã chạm qua đều mang hết về phủ, không cho phép nam nhân khác đụng đến, chứng minh hắn rất cường thế bá đạo, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho việc nhóc con nhà mình gọi nam nhân khác là phụ thân? Hắn không giết nam nhân kia cùng với Khúc Tam Nương đã là chuyện tốt lắm rồi!
Tử Tâm và Hồng Tiêu nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Quá độc ác!
“Chủ tử, nếu như hắn không chịu chọn?”
“Quay về đây, bán sức cho ta.” Khóe miệng Nam Cung Đệ lộ ra nụ cười âm hiểm, nhóc con, ai kêu ngươi trốn, nếu ngoan ngoãn mà ở Vương đô Nam Chiếu thì đã không bị thất thân rồi!
Hồng Tiêu không tán thành, sở dĩ Thủy Minh Hách chạy trốn chính là không muốn làm quan, vui vẻ tiêu diêu tự tại, nếu như bị chủ tử dồn ép, hắn thật sự xuất gia thì phải làm sao?
“Hắn sẽ không xuất gia mà sẽ ngoan ngoãn trở về, bằng không thì ta sẽ tứ hôn Tam Nương cho hắn.”
Sắc mặt Tử Tâm cổ quái, đã có thể tưởng tượng ra cái ngày phủ Tuyên Vương gà bay chó chạy sau này rồi.
Quả nhiên, Thủy Minh Hách nghe được lời nhắn của Nam Cung Đệ, hắn tức giận đến mức mặt mũi tái mét, chửi rủa một hồi rồi ngoan ngoãn thu dọn hành lý chạy suốt đêm về Vương đô, vừa kịp ngày đại lễ đăng cơ của Nam Cung Đệ.
Gió thổi êm dịu, mặt trời rực sáng, ngàn dặm không mây, là một ngày thời tiết tốt hiếm thấy vào cuối mùa thu.
Tân đế đăng cơ, phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bảng vàng biểu ngữ, Nam Cung Đệ dẫn theo bách quan đến đài Khổng Tước để tế trời, xong xuôi rồi lại trở lại Điện Kim Loan, Thủy Triệt đích thân giao ngọc tỷ truyền quốc vào tay Nam Cung Đệ, trong cung bắt đầu tấu nhạc, một nội thị đỡ Nam Cung Đệ lên ngôi vị Hoàng đế, tiếng nhạc dừng lại.
Đầu Nam Cung Đệ đội vương miện mành châu lưu tô, toàn thân mặc long bào vàng chói ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, nhận lời chúc mừng của bách quan trên triều và sứ thần các nước.
Sứ thần các nước nhao nhao nói ra lời chúc mừng, dập đầu lạy Nam Cung Đệ, mà bách quan của Nam Chiếu chỉ có hai ba đại thần quỳ xuống chúc mừng, còn lại mấy người khác đều đứng thẳng tắp.
Mắt phượng của Nam Cung Đệ nheo lại, hôm nay bọn họ muốn bôi nhọ nàng trước mặt sứ thần bốn nước sao?
“Hôm nay Tân đế đăng cơ, lẽ ra phải đại xá thiên hạ, tiếc rằng quân thần lại không đồng lòng, Trẫm chẳng có cách nào mà đại xá thiên hạ.” Ánh mắt Nam Cung Đệ sắc như mũi dao, bén nhọn lướt qua các đại thần còn đang đứng thẳng, cười nói giả nhân giả nghĩa: “Trẫm vốn định bỏ qua chuyện của mấy ngày trước đây, đáng tiếc trong các ngươi có người không muốn, trách Trẫm không xử lý kẻ soán vị, trong lòng không phục, nên mới không chấp nhận Tân đế này là Trẫm. Một khi đã như vậy, Trẫm sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục.”
Mọi người nghe thấy vậy trong lòng liền cả kinh, tuy lần đó bọn họ cầu may tham gia mưu phản, nhưng Hoàng thượng lại không trừng trị nên cho rằng Hoàng thượng không làm gì được bọn họ. Không ngờ hôm nay bọn họ không chúc mừng Tân đế, khiến cho Nam Cung Đệ mất mặt, lấy kháng nghị bất mãn nữ đế để chọn lại người khác, mà không đoán được nàng lại muốn lấy chuyện mưu phản ra xử lý.
Bách quan ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều nắm được một tin tức trong mắt nhau đó là: Tân đế không dám làm gì bọn họ!
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Đại thần mấy nước khác xì xào bàn tán, chỉ có đại thần của Bắc Thương mang vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ tôn kính với Nam Cung Đệ. Vì sao ư? Vì đó là Hoàng hậu của Bắc Thương bọn họ đó, tương lai Nam Chiếu sẽ thuộc về Bắc Thương, hiện nay tới đây chúc mừng cũng không khác nào tới để tuần tra lãnh thổ mới của bọn họ!
Đông Lăng tốt hơn một chút, không có quá nhiều hứng thú. Chỉ có sứ thần của Tuyết Lâm, trên mặt đều là mỉa mai trào phúng.
“Chư vị, hôm nay Trẫm đăng cơ, có chuẩn bị một buổi diễn, mời các vị cùng nhau thưởng thức!” Dứt lời nàng bèn đứng dậy, bước xuống bậc thang rồi chậm rãi bước đến pháp trường.
Mọi người đều không rõ chân tướng nên cùng đi theo.
Đoàn người chậm rãi đi tới pháp trường, nhìn thấy trên pháp trường có mấy ngàn người đang quỳ chi chít liền sợ hãi, rồi giống như đã hiểu được điều gì, họ đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Đệ, đã thấy trên mặt nàng treo một nụ cười rực rỡ, ngây thơ trong trẻo, cực kỳ thánh thiện.
Bọn họ cảm giác được có một luồng khí lạnh lẽo luồn lên từ sau lưng rồi lan ra khắp toàn thân.
“Chúng thần chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trong nháy mắt chúng đại thần nghĩ lại chuyện của mười lăm năm trước, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất chúc mừng, xem như tán thành với Nam Cung Đệ.
Đáng tiếc, bọn họ quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng Nam Cung Đệ quá lương thiện thánh khiết, cứ thế bị bọn họ nắm mũi dẫn đi.
“Thưởng tọa cho sứ thần ba nước!” Nam Cung Đệ cũng không thèm để tâm, nàng nghịch móng tay nhuộm màu phụng tiên hoa, tươi đẹp thanh khiết, dường như chỉ cần bóp một cái là chảy máu.
Trong lòng sứ giả của mấy nước khác đều nghiêm nghị, nhìn lướt qua đám tù nhân mặc áo tù trắng quỳ đầy cả pháp trường, da đầu run lên, không biết là nàng đang cố ý diễn trò đánh đòn phủ đầu làm kinh sợ đám đại thần, hay là làm thật sự.
Mọi người ngồi trên ghế lo sợ bất an, cùng nhau nhìn về phía Nam Cung Đệ, chỉ thấy nàng cười, trên tay ngắm nghía trảm sát lệnh, hơi híp mắt nhìn ánh nắng chói chang trên trời, bỗng nhiên ‘bộp’ một tiếng, trảm sát lệnh rơi xuống đất.
“Ôi, trượt tay đánh rơi rồi!” Nam Cung Đệ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trảm sát lệnh trên mặt đất, vỗ đùi ra vẻ thương xót. “Quân vô hí ngôn, trảm sát lệnh đã rơi thì phải chém liền thôi, đây là ý trời, ý trời khó tránh mà!”
Nam Cung Đệ vung tay áo, mấy ngàn sinh mệnh chỉ vì nàng ‘trượt tay’ mà máu chảy thành sông!
Bốn tên đao phủ hành hình, vung đại đao lên rồi hạ xuống, vài cái đầu người rơi xuống đất, máu tươi tựa như dòng suối nhỏ phun trào trên mặt đất.
Mọi người nào có ai từng thấy cảnh đẫm máu như thế này chứ? Tất cả đều tái mặt, đưa tay bịt mắt, không dám nhìn.
Không bao lâu mà đã chém được mấy trăm cái đầu, phần lớn là thủ phạm quỳ ở phía trước, người nhà phủ Tấn Vương và Binh bộ Thượng thư Lý Thịnh, còn lại phía sau đều là binh lính mưu nghịch tạo phản!
Nam Cung Đệ nhìn đao phủ chém đầu xong mà chân như nhũn ra, hạ thêm một mệnh lệnh xuống, vài chục hắc y nhân xuất hiện trên pháp trường, thay thế vị trí đao phủ, họ vung đại đao lên, có cả chém ngang lưng chia đôi người ra, thủ đoạn cực kỳ quái lạ, tàn nhẫn khát máu khiến cho người ta buồn nôn.
Trong bách quan, võ tướng thì mặt không đổi sắc nhưng cũng hơi quay đầu, còn quan văn thì sắc mặt đại biến, có người không khống chế nổi, trên người nồng nặc mùi nước tiểu, mùi khai pha lẫn với hôi thối.
Nam Cung Đệ thản nhiên nhìn pháp trường máu chảy thành sông, cả bầu trời cũng giống như bao phủ một tầng sương máu, nhắm mắt hít sâu ngửi một hơi, mùi máu tươi nồng nặc lại đặc biệt dễ ngửi, nàng mở mắt cười tủm tỉm nhìn một nửa quan viên đã ngã nhào, lạnh lùng hỏi: “Nhìn xem, đáng mừng xiết bao, tươi đẹp diễm lệ hơn so với lụa đỏ rất nhiều.”
Mấy quan viên vẫn còn chưa bất tỉnh, nghe thấy lời Nam Cung Đệ khớp hàm liền run lên, nhìn dung nhan yêu dã kia, giống hệt như ác ma đang mở miệng lớn muốn cắn nuốt bọn họ.
“Thần… Chúng thần…” Lời còn chưa dứt, toàn bộ đều mất ý thức, ngã xuống ngất xỉu.
“Hoàng thượng, còn thừa lại thì xử lý ra sao?” Tào Hạo nhìn hơn hai ngàn người còn lại, hỏi ý kiến Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ phất tay, ý bảo dẫn đi, những người đó vốn là binh lính muốn lưu lại cho nên xếp tuốt ở phía sau. Đám bị chém ở phía trước có một nửa là thân binh của Tấn Vương nuôi dưỡng, có lòng dạ gian dối, số còn lại là người do An Linh cài vào.
“Các vị sứ thần, đã đến buổi trưa rồi, chúng ta về cung dùng bữa chứ?” Khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Đệ nhìn như ác ma, toàn bộ quá trình này nàng đều cười tủm tỉm, tâm tình cực kỳ tốt.
Các vị sứ thần đều kiên cường chống đỡ, dạ dày quằn quại, trào lên đến cổ rồi cũng phải hung bạo nuốt xuống, nếu như lỡ nôn ra thì chẳng phải chính là đánh mất thể diện quốc gia của chính mình sao? Chỉ riêng mỗi sứ thần Bắc Thương thì cứ thoải mái hào phóng mà nôn, cùng cười tít mắt nhìn về phía Nam Cung Đệ: “Vừa mới nôn xong, đúng lúc đói bụng.”
Có nghĩa là đồng ý rồi?
Nam Cung Đệ cũng nhìn sứ thần Bắc Thương cực kỳ thuận mắt, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, để râu cá trê, hai má gày gò, xương gò má nhô cao lộ ra khí chất thư sinh nho nhã.
Nam Cung Đệ hơi gật đầu, nhìn các mảnh tay chân cơ thể ngang dọc trên mặt đất, nàng che miệng cười khanh khách: “Phơi thây ba ngày!”
Dứt lời, không chỉ có quan văn vừa mới được hắt nước cho tỉnh lại, mà còn có cả quan võ, tất cả đều dựng tóc gáy, trong lòng lặng lẽ bài xích: So với Tiên đế thì bụng dạ Tân đế này càng nham hiểm độc ác hơn, không thể chọc vào!
Bữa cơm sau đó, ngoài sứ thần Bắc Thương và Nam Cung Đệ thì tất cả đều không động đến. Nam Cung Đệ chau mày, bàn tay trắng nõn chỉ về phía cung tỳ hầu hạ bên cạnh, nổi giận mắng: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không nhìn thấy chư vị đại thần quan sát xong mệt mỏi, tứ chi vô lực sao? Mau giúp các ngài ăn, không được để thừa, bằng không thì các ngươi đều phải ăn hết.”
Hai vai của đám cung tỳ run lên, nhìn các đại thần đã tắm rửa sạch sẽ xong nhưng vẫn không giấu được vẻ nhếch nhác như cũ, trong đáy mắt cung tỳ hiện lên vẻ chán ghét, mà lại không thể không cho ăn. Cho nên bọn họ cứ nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng đám quan viên, họ không muốn ăn thức ăn thừa của heo!
Mãi đến khi tất cả đều ăn đến mức muốn nôn ra, Nam Cung Đệ mới vẫy tay ra hiệu cho lui, nàng cũng mệt mỏi rời đi.
Tất cả các vị đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, nhấc bình rượu bằng đồng trên bàn lên tu ừng ực, nhưng tay bỗng ngừng lại, nắm chặt cổ rồi cùng đồng loạt nôn ra.
Đi đến chỗ rẽ đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên ý cười, định đánh phủ đầu nàng sao? Chỉnh chết các ngươi!
“Chủ tử, người bỏ cái gì vào nước trà vậy?” Hồng Tiêu thò đầu ra, thấy tất cả quan viên đều nôn đến mức mặt mũi đỏ bừng, lè lưỡi thở dốc, có chút khốn đốn.
“Không có gì, bọn họ nóng giận quá độ, ta sai người nấu chút nước hoàng liên mà thôi.” Khóe miệng Nam Cung Đệ hơi nhếch lên, lập tức thấy hơi phiền muộn, niềm vui của nàng rất muốn chia sẻ cùng nam nhân kia, đáng tiếc hắn lại không ở đây.
Đi đến cung điện, nàng đá bay giầy trên chân, nhào lên giường, kéo cao chăn che kín đầu, hai chân ra sức quẫy đạp, mệt mỏi ôm chăn lăn lộn trên giường, lớn tiếng gào thét.
“Cướp ngôi cái em gái nhà ngươi… Cướp em gái ngươi…”
Cung tỳ canh giữ ở bên ngoài cúi thấp đầu xuống, mím môi, hai vai run run, không ngừng nhịn cười.
Hoàng thượng của các nàng quá đáng yêu mà!
Nếu như bị các đại thần hôm nay nghe được, có lẽ sẽ bị đè nén đến mức trực tiếp chửi mẹ nó.
--
Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nam Cung Đệ đăng cơ Tân đế, đao to búa lớn trảm hết phe đối lập, Lý Thịnh, Tấn Vương tịch thu tài sản tru di tam tộc. Còn các quan viên tham dự khác cũng đều bị tịch thu tài sản rồi đi đày ở biên cương. Nam Cung Đệ bổ sung người của mình vào, ngay sau đó liền tổ chức thi khoa cử bảng vàng, mở rộng chiêu gọi nhân tài.
Triều đình có sự thay đổi lớn khiến cho lòng người hoảng sợ, sợ chính mình bị thay đi cho nên tất cả đều làm tốt phần việc của mình, thậm chí cả những chuyện không thuộc về mình cũng xử lý ổn thỏa, chỉ hy vọng Nam Cung Đệ nhìn thấy tấm lòng ‘trung thành tận tâm’ của bọn họ mà giơ cao đánh khẽ.
“Y Nhi, con hành động như vậy rất tốt, nhưng cũng khiến cho Nam Chiếu gặp rối loạn lớn. Nếu như nước khác lợi dụng cơ hội lần này tấn công Nam Chiếu thì phải làm thế nào cho tốt?” Thủy Thiên Diên lo lắng trùng trùng, sợ đến lúc có chiến loạn thì dân chúng lại giận cá chém thớt sang Nam Cung Đệ.
“Mẫu hậu, người yên tâm, những quan lại bị thay đổi đều là bọn tham ô, lòng cũng không hướng về nhi thần. Những quan lại thay thế mới nhậm chức đều là nhân tài dự bị mà Quân Mặc U huấn luyện giúp nhi thần.” Nam Cung Đệ nhún vai tỏ vẻ không hề hấn gì, những người đó đều thừa dịp mười lăm năm trước tâm tư Thủy Triệt không ở trong triều đình mới dùng tiền mua chức tước, không có thành tích gì lớn lao mà ngược lại là lũ sâu mọt.
Có Quân Mặc U trợ giúp, trong lòng Thủy Thiên Diên thoải mái hơn nhiều nên không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
“Mẫu hậu, lần trước con gặp một người của bộ lạc Lạc Khắc, hắn sử dụng cấm chế để khống chế công lực của con. Quái lạ là con còn chưa học qua nhưng lại biết sử dụng cấm chế, thế là vì sao?” Nam Cung Đệ cảm thấy cực kỳ quái lạ, trong lòng bất an, có rất nhiều chuyện quá mức nguy hiểm vượt qua hiểu biết của nàng. Nàng không biết bộ lạc Lạc Khắc là địch hay là bạn, trước mắt phải hiểu rõ rồi tính.
“Con đã luyện đến tầng thứ mấy của Thương Diễm chân kinh rồi?” Vẻ mặt Thủy Thiên Diên ngưng trọng, người của bộ lạc Lạc Khắc ra ngoài rồi sao?
“Đến tầng cuối cùng rồi ạ.”
“Cấm chế và Thương Diễm chân kinh là bí quyết cùng tông, nếu không phải con đã học đến tầng cuối cùng rồi thì sẽ bị phản phệ, chứ không biến thành của riêng con.” Thủy Thiên Diên vui mừng vì Nam Cung Đệ không lười biếng mà luôn luôn luyện tập, nếu không bà chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nam Cung Đệ cảm thấy kinh hãi, điều này cũng giải thích vì sao mà ngay hôm đó bị trúng độc sắc mặt tím đen, ngày hôm sau đã tiêu tán tựa như chưa có gì xảy ra.
“Hồng Tiêu, ngươi mau tới mật thất, xem Tấn Vương thế nào rồi.” Nam Cung Đệ lo lắng phân phó Hồng Tiêu, nàng không bị sao là bởi vì luyện Thương Diễm chân kinh, nhưng Tấn Vương thì không. Nàng thầm cầu nguyện cho hắn ngàn vạn lần đừng có chết, trên người hắn còn có vật mà bản thân mình cần tìm!
“Y Nhi, sau này con cẩn thận một chút, chắc chắn là bộ lạc Lạc Khắc đã xảy ra đại sự, nếu không thì người trong bộ lạc sẽ không tùy tiện ra ngoài như thế, mà sau khi con đi rồi lại lành ít dữ nhiều, dám chắc là có âm mưu.” Trong lòng Thủy Thiên Diên lo lắng, bà không biết bộ lạc Lạc Khắc có dã tâm ra sao, nhưng lại biết sứ mệnh của bà và nữ nhi. Các vị trưởng lão như muốn phục hưng lại bộ lạc, chắc chắn là sẽ làm ra những chuyện điên cuồng, người bị tổn thất chính là nữ nhi của bà! “Thánh đàn là mạch máu trung tâm của bộ lạc, nếu như phá hủy thánh đàn thì giấc mộng của bọn họ sẽ bị nghiền nát. Còn nếu không thì bọn họ sẽ dùng máu của con để đi tế thần, khiến cho bộ lạc khôi phục lại sự phồn thịnh.”
“Xằng bậy!” Vẻ mặt Nam Cung Đệ phẫn nộ, tất cả đều là lời quỷ thần. Máu của nàng cũng chỉ là máu của người bình thường, sao lại có thể xoay chuyển vận mệnh của bộ lạc?
Nàng thầm cười lạnh, có lẽ bộ lạc đó chỉ biết một chút thần chú bí thuật thời viễn cổ, hơn nữa còn ngăn cách với nhân thế, chứng minh tư tưởng của bọn họ lạc hậu, đó là lý do vì sao bọn họ sùng bái quỷ thần.
Thủy Thiên Diên lại không yên lòng, đột nhiên bà nhìn thấy hồng quang trên cánh tay Nam Cung Đệ, sắc mặt đại biến, cất giọng the thé: “Mau, Y Nhi, trốn vào miếu tháp trong Điện Thái Cực đi, ngàn vạn lần đừng có ra ngoài!”
Nam Cung Đệ quay đầu nhìn về phía Thủy Triệt ở cách đó không xa, nàng nhoẻn miệng cười, cất bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Thủy Triệt, kéo cánh tay ông nói: “Phụ hoàng, Thái hậu Bắc Thương đã cấu kết với Tấn Vương từ lâu, mai phục bất tử nhân ở Nam Chiếu, nếu không phải nhi thần đạt được Mẫu cổ của bất tử nhân ở trên người của Kiều Phi thì có lẽ Tấn Vương đã bức vua thoái vị thành công.”
Nàng lo lắng trong triều còn có đại thần mà An Linh sắp xếp vào, có điều lần này vẫn còn chưa trồi lên khỏi mặt nước, chỉ sợ sau này vẫn còn có thể gây sức ép.
“Con muốn xử trí những đại thần âm thầm tham gia mưu phản thế nào?” Bàn tay to dày của Thủy Triệt xoa đỉnh đầu Nam Cung Đệ, nhìn thấy nàng xinh đẹp thanh tú đứng bên cạnh mình lại hơi ngơ ngẩn.
“Chẳng phải phụ hoàng đã biết rồi sao?” Nam Cung Đệ bĩu môi, không ngờ được rằng Thủy Minh Hách sau khi bình ổn cung loạn lại rời khỏi Nam Chiếu ngay trong đêm đó, cuối cùng ngôi vị Hoàng đế lại rơi lên đầu nàng.
Thủy Triệt cười mà không nói gì.
Nam Cung Đệ ngừng thở, bất đắc dĩ nói: “Lúc nhi thần hồi cung đã sai người đến đất phong của Tấn Vương, hiện giờ có lẽ đã áp giải những thành viên chủ chốt của phủ Tấn Vương hồi kinh, khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi, nhưng không biết nha hoàn và nô bộc đã bị bán đi chưa.”
“Con muốn dằn mặt những kẻ không an phận kia?” Thủy Triệt nhíu mày, quả thật là nữ nhi của ông, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
“Đương nhiên, con là nữ tử, nếu muốn kế vị chắc chắn có trở ngại, mà cả nhà Tấn Vương này chính là để cho con lập uy.” Tất cả đều là loại người ham sống sợ chết, so với khẩu chiến thì dùng vũ lực để trấn áp thì sẽ có ích hơn. “Nếu không phải người ném cái cục diện rối rắm này cho con, con cũng chẳng cần phải trở thành kẻ ‘bạo quân’ thứ hai.”
“Phụ hoàng sợ sau này con sẽ bất lợi”
“Hừ, là người đang oán trách con ba năm bặt vô âm tín khiến người xa cách với mẫu hậu ba năm, cho nên phải thế này người mới nguôi giận.” Nam Cung Đệ đảo mắt xem thường, nếu như là Thủy Triệt của trước đây thì chắc chắn ông sẽ dẹp tan chướng ngại vật thay nàng, chứ không phải ném cho nàng cái cục diện rối rắm như bây giờ.
Thủy Triệt chẳng hề cảm thấy có chỗ nào không ổn, trái lại còn nghiêm khắc chính nghĩa nói: “Nếu như phụ hoàng không cho con cơ hội lập uy, thì e là mấy lão thất phu kia sẽ không để cho con được sống yên ổn. Chẳng thà ngay từ đầu để cho bọn họ thấy sự lợi hại của con, nữ nhi của Thủy Triệt ta cũng không phải là kẻ mềm lòng!” Dứt lời ông liền tặng cho nàng một ánh mắt khích lệ rồi thong thả rời đi.
Nam Cung Đệ tức giậm chân, nhe nanh múa vuốt làm mặt quỷ với bóng lưng của Thủy Triệt, trong thoáng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn liền suy sụp. Nếu nàng đăng cơ rồi, sẽ có rất nhiều quốc sự phải xử lý, sẽ phải rất lâu mới được gặp hai phụ tử kia mất!
Nàng buồn bực giơ chân đá bay cục đá bên dưới, ‘bốp’ một tiếng nện vào trán Thủy Mặc đang đi tới, Thủy Mặc bị đau ôm lấy trán, hốc mắt ửng đỏ nhìn Nam Cung Đệ.
“Hoàng tỷ…”
Nam Cung Đệ giật mình một cái, xoa xoa cánh tay, phủi hết da gà toàn thân mình xuống, nở nụ cười yếu ớt: “Lớn chừng này rồi mà vẫn còn thích khóc nhè, nếu để phi tử trong phủ ngươi nhìn thấy không chừng sẽ trở thành trò cười.”
Thời gian ba năm, không dài không ngắn, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, vốn là tứ hôn Phó Thiển Hà cho Thủy Mặc vào cung làm phi, nhưng vì yêu đương vụng trộm mà bị ban chết. Cho nên Thủy Mặc mãn tang Thái hậu xong thì thu xếp hôn sự với Kim Xảo Nhi, gấp gáp thành thân xung hỉ (1), hiện giờ cũng đã có thai hai tháng rồi.
(1) Xung hỉ: cưới con dâu về để giải trừ vận xui.
“Nhìn lại xem, ngươi đã làm phụ vương người ta rồi, vậy mà vẫn còn giống hệt đứa trẻ chưa trưởng thành.” Nam Cung Đệ khẽ thở dài, đưa tay đỡ Thủy Mặc đứng dậy, nhìn thấy trên trán hắn sưng lên một cục u đỏ, bèn lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn.
Nước mắt Thủy Mặc chảy ra ào ào, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đệ, dường như hắn chỉ chớp mắt một cái thì Nam Cung Đệ sẽ tan biến không còn trông thấy được nữa.
“Hoàng tỷ, Mặc Nhi… Mặc Nhi cho rằng sẽ không còn được gặp lại Hoàng tỷ, sẽ không có ai bảo vệ Mặc Nhi…” Thủy Mặc kích động muốn ôm Nam Cung Đệ, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến nam nữ khác biệt nên đành ngượng ngùng dừng lại.
Nam Cung Đệ chìa tay cốc một cái lên trán Thủy Mặc, nghiêm khắc nói: “Mặc Nhi, ngươi đã sắp mười tám tuổi rồi, nếu không phải chịu tang Thái hậu thì ngươi đã là phụ vương của đứa trẻ hai tuổi, phải gánh vác trách nhiệm, sao lại có thể giống như một đứa trẻ mà trốn sau lưng người khác tìm kiếm sự che chở? Nếu như có một ngày thê nhi của ngươi gặp nạn thì chẳng phải ngươi sẽ giống như con ruồi mất đầu, không biết làm thế nào để đi cứu bọn họ thoát nạn, chờ ngươi tìm được người giúp đỡ thì có lẽ bọn họ đã mất mạng rồi.”
“Không có ai sinh ra để trợ giúp ngươi, ngươi đã ở trong gia đình Đế vương thì càng phải trưởng thành chín chắn, đã lớn rồi, đừng có giống đứa trẻ chưa dứt sữa cả ngày phải vây quanh mẫu phi đòi bú. Ba năm trước ngươi đã lập lời thề son sắt với Hoàng tỷ rằng ngươi phải làm một người kiên cường sắt đá giống như phụ hoàng, vậy mà sao bây giờ lá gan còn nhỏ hơn ngày xưa nữa hả?”
Thủy Mặc yên lặng lắng nghe, gật đầu thật mạnh, hạ quyết tâm: “Hoàng tỷ, người có thể cho Mặc Nhi đến Binh bộ không?”
Nam Cung Đệ ngẩn ra, nhìn chăm chú vào Thủy Mặc đang căng thẳng, suy tư nói: “Vì sao?”
“Hoàng tỷ, Mặc Nhi tiến cung đến thăm người, nghe thấy rất nhiều đại thần đang mắng người, căn bản là không ủng hộ Hoàng tỷ. Mặc Nhi muốn làm quan để trợ giúp Hoàng tỷ, đến lúc đó muốn làm Thái úy giống Hoàng tỷ, rất uy phong đó, sẽ không còn ai dám ức hiếp Mặc Nhi nữa.” Thủy Mặc căng thẳng nhìn chằm chằm xuống mũi giầy, không dám nhìn Nam Cung Đệ.
“Được, Binh bộ Thượng thư mưu phản không thành, chết ở Điện Kim Loan, ngươi hãy đến Binh bộ đảm nhiệm chức vụ Thượng thư, đừng để Hoàng tỷ thất vọng.” Câu nói cuối cùng đặc biệt có thâm ý.
Toàn thân Thủy Mặc run lên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Nam Cung Đệ, lập lời thề: “Mặc Nhi nhất định sẽ phù trợ cho Hoàng tỷ, không để cho giang sơn của Thủy gia phải đổi chủ.”
Nam Cung Đệ nhìn thật sâu vào mắt Thủy Mặc, không hề nói gì thêm mà trực tiếp rời đi.
--
Thủy Mặc nửa vui nửa buồn, quay về phủ thì nhìn thấy Kim Xảo Nhi đang đứng chờ ở cửa, nét cười trên mặt liền nhạt dần đi.
“Xảo Nhi, hiện tại nàng đang có thai, đừng có đi loạn, cẩn thận bị động thai.” Thủy Mặc sờ vào bụng dưới bằng phẳng của Kim Xảo Nhi, ôm lấy Kim Xảo Nhi đi vào phủ.
“Gặp được Hoàng tỷ không?” Kim Xảo Nhi cười dịu dàng, rúc vào trong lòng Thủy Mặc, vị hôn phu của nàng tuy rằng tính nết trẻ con nhưng lại thực lòng yêu thương nàng.
Thủy Mặc gật đầu, trong đôi mắt to ngập nước có vẻ vui mừng: “Hoàng tỷ để cho ta chức Binh bộ Thượng thư, rốt cuộc ta cũng có thể chứng minh thực lực của mình, tăng thể diện cho nàng, sẽ không để cho người ta nói phu quân Nhàn Vương của nàng là kẻ vô dụng.”
Kim Xảo Nhi mím môi không nói, khóe miệng có chút đắng chát. Năm đó nàng vốn là chính phi của hắn, giữa đường lại có Phó Thiển Hà chen vào cướp lấy ngôi vị chính phi, nàng trở thành trắc phi. Mặc dù cuối cùng Phó Thiển Hà lại trở thành phi tử của Hoàng thượng nhưng nàng vẫn chỉ là trắc phi như cũ. Với thân phận của nàng thì dù có vào cung làm Hoàng hậu cũng không vấn đề gì, thế mà lại chỉ là trắc phi của Nhàn Vương, sao lại không ủy khuất chứ?
Nếu không phải nàng một lòng yêu thương Thủy Mặc, khăng khăng gả cho hắn thì phụ thân đã sớm xin Hoàng thượng giải trừ hôn ước, gả nàng cho người khác.
Thủy Mặc phấn chấn nói rất lâu, một lúc lâu sau mới phát hiện thần sắc cô đơn trên mặt Kim Xảo Nhi, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, đưa tay ôm Kim Xảo Nhi nói: “Xảo Nhi, ta làm nàng uất ức rồi, nhưng mà nàng cũng biết tình cảnh hiện giờ của ta, chỉ là Nhàn Vương chứ không có bất cứ thực quyền nào, không thể làm trái với ý chỉ của phụ hoàng đưa nàng lên làm chính phi. Hôm nay vào cung vốn là muốn thuyết phục Hoàng tỷ, nhưng cuối cùng lại xin Hoàng tỷ một chức quan, không thể lại đòi hỏi thêm nữa.”
“Xảo Nhi hiểu rõ.” Chỉ cần trái tim huynh để ở chỗ ta, danh phận tất cả đều không quan trọng.
“Ừ, ủy khuất nàng rồi, rảnh rỗi đến thăm nhạc phụ nhiều một chút, nói chuyện với nương.” Thủy Mặc nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Kim Xảo Nhi, nới lỏng vòng ôm rồi nói: “Ta đến phòng Âm Nhi, nàng hãy nghỉ ngơi đi.”
Kim Xảo Nhi nằm bò trên giường, nhìn Thủy Mặc rời đi mà không quay đầu lại, cũng không hề lưu luyến nàng, trong ngực nhói đau từng cơn. Nàng là do Hoàng thượng tứ hôn, nên không thể tùy tiện thay đổi danh phận, các nữ tử khác có khả năng chiếm cứ danh phận thê tử của hắn hay không?
Hận, nàng rất hận!
Không có danh phận, nàng chỉ có thể an ủi chính mình là đã có trái tim của Thủy Mặc, nhưng trái tim mất rồi thì sao?
Nàng sẽ phải đi đâu về đâu?
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Kim Xảo Nhi đã thu xếp ổn thỏa, nhìn xuyên qua cửa lớn còn chưa đóng kín đã thấy Thủy Mặc như tẩm gió xuân, thần sắc phấn khởi tiêu sái bước tới. Trong lòng nàng chua xót, từ khi nàng có thai, ngay chiều hôm đó Thủy Mặc đã mang thị thiếp về đây, cả tháng qua đều ngủ ở phòng của Âm Nhi.
“Vương gia, hôm nay có qua bên thiếp dùng bữa không?” Kim Xảo Nhi miễn cưỡng tươi cười, nam tử trước mắt vẫn mang vẻ mặt trẻ con như cũ, nhưng đã không còn là nam tử trong lòng chỉ có một mình nàng.
“Không cần, ta đã ăn ở phòng Âm Nhi rồi.” Trong lòng Thủy Mặc nghĩ đến tối nay Âm Nhi sẽ lại có trò mới gì đó mà không hề phát hiện ra vẻ khác thường của Kim Xảo Nhi, lời nói hơi mang theo chút áy náy: “Xảo Nhi, hôm nay ta không đưa nàng về nhà mẹ đẻ được, Âm Nhi nói Hoàng tỷ cho ta ân huệ thì phải bồi dưỡng tình cảm cùng Hoàng tỷ nhiều hơn nữa, sau này mới không làm chúng ta khó xử.”
Sắc mặt Kim Xảo Nhi lúng túng, nàng cắn chặt môi xoay đầu đi chỗ khác, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, nhưng nhiệt độ đó cũng không xoa dịu được trái tim đang dần dần lạnh giá của nàng. Mới chưa được bao lâu mà mỗi câu nói của hắn đều không rời được Âm Nhi, tình cảm một tháng đã đánh bại được tình nghĩa thanh mai trúc mã thắm thiết của bọn họ.
“Không sao, chỉ cách nhau có một con phố, thiếp ngồi xe ngựa đi là được rồi.” Kim Xảo Nhi rất muốn gào to lên về phía Thủy Mặc, nhưng tính tình ôn hòa thuần hậu của nàng lại không cho phép.
Thủy Mặc suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, kéo Kim Xảo Nhi đến ngồi bên cạnh bàn, đưa tay đổ tổ yến ra cho nàng: “Vậy đi, đến chỗ Hoàng tỷ muộn một ngày cũng được, nàng hãy mau dùng bữa, đừng làm con ta bị đói, sau đó ta đi cùng nàng.”
Kim Xảo Nhi gượng cười, đúng thật là suy nghĩ của trẻ con, thoáng chốc đã thay đổi chủ ý.
Dùng bữa xong, hai người liền đến Kim phủ, Thủy Mặc đi đến thư phòng cùng nhạc phụ Ngự sử Đại phu vừa mới hạ triều, đến tận bữa trưa mới ra ngoài, rồi mãi cho đến tận khi trời tối mới quay lại Vương phủ.
“Chủ tử, cả ngày hôm nay Nhàn Vương đều ở trong Kim phủ, trừ lúc dùng bữa thì vẫn luôn ở trong thư phòng với Kim Đồng.” Tử Tâm báo cáo hành trình trong ngày của Thủy Mặc.
Nam Cung Đệ xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nhìn xuống tư liệu của bách quan, gật đầu nói: “Không cần để ý đến hắn, dặn dò xuống dưới đi tìm Tuyên Vương Thủy Minh Hách, bảo hắn lập tức quay về Vương đô Nam Chiếu. Nếu như hắn không muốn về thì hãy nói ta cho người mang Khúc Tam Nương đến đi chung với hắn.”
Tử Tâm gom lại được một vốc mồ hôi lạnh, ai chẳng biết Thủy Minh Hách tránh Khúc Tam Nương như tránh rắn rết, nàng ta động một chút là trói Thủy Minh Hách lại đùa giỡn chọc ghẹo, hoặc là không nghe lời cũng trói lại lấy roi quất một trận, nàng ta chính là ác mộng của Tuyên Vương.
Tử Tâm còn chưa kịp ra ngoài phục mệnh thì Hồng Tiêu đã vội vã xông vào, đưa một phong thư cho Nam Cung Đệ nói: “Chủ tử, không hay rồi, Tuyên Vương muốn xuất gia rồi.”
Nam Cung Đệ và Tử Tâm nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, đây là ầm ĩ thành cái dạng gì?
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Nam Cung Đệ cảm thấy Thủy Minh Hách là tên công tử ăn chơi, phong hoa tuyết nguyệt, thích nhất là nữ nhân, làm sao có thể cam lòng vứt bỏ ôn nhu hương mà xuất gia chứ?
“Chủ tử, Khúc Tam Nương tỉnh lại phát hiện Tuyên Vương đã rời khỏi Bắc Thương nên đã lên đường đi tìm, không biết vì sao lại đụng phải Tuyên Vương ở Bắc Nguyên, hai người liền cãi nhau, ngươi chạy thì ta đuổi, rồi lại không biết vì sao mà Khúc Tam Nương trong cơn giận dữ đã trói Tuyên Vương lại, sau đó…” Sắc mặt Hồng Tiêu đỏ bừng, hơi xấu hổ nói: “Sau đó mạnh mẽ cưỡng ép Tuyên Vương vào động phòng, Tuyên Vương cảm thấy nhục nhã, cam chịu qua mấy ngày rồi bỗng nhiên ra khỏi giường chạy ra ngoài, đến một ngôi chùa miếu khấn là đã hiểu thấu hồng trần, muốn xuất gia.”
Phììì…
Nam Cung Đệ che miệng cười sằng sặc, bình thường đi bên bờ sông nào có ai không bị ẩm giày? Thủy Minh Hách ngủ với nữ nhân, lần này là bị nữ nhân ngủ rồi!
Lòng tự trọng cường đại của hắn bị tổn hại, chẳng trách tinh thần sa sút mấy ngày.
“Ngươi cho người đi chuyển lời, cường đoạt hoàng thất là có tội, thứ nhất nếu hắn muốn xuất gia làm tăng, thì ta sẽ cho người bắt Khúc Tam Nương tới, xuất gia làm ni cô trong chùa, đêm ngày bầu bạn với hắn, cho đến khi nào oán khí của hắn tiêu tán hết. Thứ hai là chờ cho Khúc Tam Nương có thai, tứ hôn gả cho người khác, để cho con của hắn gọi người khác là phụ thân. Hỏi hắn chọn lấy một trong hai điều này!” Nam Cung Đệ nắm đúng tính cách của Thủy Minh Hách, lòng tự trọng cường đại, cũng là chủ nghĩa đại nam tử, hắn vốn lẩn tránh Khúc Tam Nương như tránh rắn rết, xuất gia có lẽ chỉ là để tránh Khúc Tam Nương, nếu như nàng ta lại cùng hắn ở trong một ngôi chùa, hắn còn dám làm trò nữa không?
Nữ nhân hắn đã chạm qua đều mang hết về phủ, không cho phép nam nhân khác đụng đến, chứng minh hắn rất cường thế bá đạo, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho việc nhóc con nhà mình gọi nam nhân khác là phụ thân? Hắn không giết nam nhân kia cùng với Khúc Tam Nương đã là chuyện tốt lắm rồi!
Tử Tâm và Hồng Tiêu nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Quá độc ác!
“Chủ tử, nếu như hắn không chịu chọn?”
“Quay về đây, bán sức cho ta.” Khóe miệng Nam Cung Đệ lộ ra nụ cười âm hiểm, nhóc con, ai kêu ngươi trốn, nếu ngoan ngoãn mà ở Vương đô Nam Chiếu thì đã không bị thất thân rồi!
Hồng Tiêu không tán thành, sở dĩ Thủy Minh Hách chạy trốn chính là không muốn làm quan, vui vẻ tiêu diêu tự tại, nếu như bị chủ tử dồn ép, hắn thật sự xuất gia thì phải làm sao?
“Hắn sẽ không xuất gia mà sẽ ngoan ngoãn trở về, bằng không thì ta sẽ tứ hôn Tam Nương cho hắn.”
Sắc mặt Tử Tâm cổ quái, đã có thể tưởng tượng ra cái ngày phủ Tuyên Vương gà bay chó chạy sau này rồi.
Quả nhiên, Thủy Minh Hách nghe được lời nhắn của Nam Cung Đệ, hắn tức giận đến mức mặt mũi tái mét, chửi rủa một hồi rồi ngoan ngoãn thu dọn hành lý chạy suốt đêm về Vương đô, vừa kịp ngày đại lễ đăng cơ của Nam Cung Đệ.
Gió thổi êm dịu, mặt trời rực sáng, ngàn dặm không mây, là một ngày thời tiết tốt hiếm thấy vào cuối mùa thu.
Tân đế đăng cơ, phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bảng vàng biểu ngữ, Nam Cung Đệ dẫn theo bách quan đến đài Khổng Tước để tế trời, xong xuôi rồi lại trở lại Điện Kim Loan, Thủy Triệt đích thân giao ngọc tỷ truyền quốc vào tay Nam Cung Đệ, trong cung bắt đầu tấu nhạc, một nội thị đỡ Nam Cung Đệ lên ngôi vị Hoàng đế, tiếng nhạc dừng lại.
Đầu Nam Cung Đệ đội vương miện mành châu lưu tô, toàn thân mặc long bào vàng chói ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, nhận lời chúc mừng của bách quan trên triều và sứ thần các nước.
Sứ thần các nước nhao nhao nói ra lời chúc mừng, dập đầu lạy Nam Cung Đệ, mà bách quan của Nam Chiếu chỉ có hai ba đại thần quỳ xuống chúc mừng, còn lại mấy người khác đều đứng thẳng tắp.
Mắt phượng của Nam Cung Đệ nheo lại, hôm nay bọn họ muốn bôi nhọ nàng trước mặt sứ thần bốn nước sao?
“Hôm nay Tân đế đăng cơ, lẽ ra phải đại xá thiên hạ, tiếc rằng quân thần lại không đồng lòng, Trẫm chẳng có cách nào mà đại xá thiên hạ.” Ánh mắt Nam Cung Đệ sắc như mũi dao, bén nhọn lướt qua các đại thần còn đang đứng thẳng, cười nói giả nhân giả nghĩa: “Trẫm vốn định bỏ qua chuyện của mấy ngày trước đây, đáng tiếc trong các ngươi có người không muốn, trách Trẫm không xử lý kẻ soán vị, trong lòng không phục, nên mới không chấp nhận Tân đế này là Trẫm. Một khi đã như vậy, Trẫm sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục.”
Mọi người nghe thấy vậy trong lòng liền cả kinh, tuy lần đó bọn họ cầu may tham gia mưu phản, nhưng Hoàng thượng lại không trừng trị nên cho rằng Hoàng thượng không làm gì được bọn họ. Không ngờ hôm nay bọn họ không chúc mừng Tân đế, khiến cho Nam Cung Đệ mất mặt, lấy kháng nghị bất mãn nữ đế để chọn lại người khác, mà không đoán được nàng lại muốn lấy chuyện mưu phản ra xử lý.
Bách quan ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều nắm được một tin tức trong mắt nhau đó là: Tân đế không dám làm gì bọn họ!
Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Đại thần mấy nước khác xì xào bàn tán, chỉ có đại thần của Bắc Thương mang vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ tôn kính với Nam Cung Đệ. Vì sao ư? Vì đó là Hoàng hậu của Bắc Thương bọn họ đó, tương lai Nam Chiếu sẽ thuộc về Bắc Thương, hiện nay tới đây chúc mừng cũng không khác nào tới để tuần tra lãnh thổ mới của bọn họ!
Đông Lăng tốt hơn một chút, không có quá nhiều hứng thú. Chỉ có sứ thần của Tuyết Lâm, trên mặt đều là mỉa mai trào phúng.
“Chư vị, hôm nay Trẫm đăng cơ, có chuẩn bị một buổi diễn, mời các vị cùng nhau thưởng thức!” Dứt lời nàng bèn đứng dậy, bước xuống bậc thang rồi chậm rãi bước đến pháp trường.
Mọi người đều không rõ chân tướng nên cùng đi theo.
Đoàn người chậm rãi đi tới pháp trường, nhìn thấy trên pháp trường có mấy ngàn người đang quỳ chi chít liền sợ hãi, rồi giống như đã hiểu được điều gì, họ đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Đệ, đã thấy trên mặt nàng treo một nụ cười rực rỡ, ngây thơ trong trẻo, cực kỳ thánh thiện.
Bọn họ cảm giác được có một luồng khí lạnh lẽo luồn lên từ sau lưng rồi lan ra khắp toàn thân.
“Chúng thần chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Trong nháy mắt chúng đại thần nghĩ lại chuyện của mười lăm năm trước, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất chúc mừng, xem như tán thành với Nam Cung Đệ.
Đáng tiếc, bọn họ quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng Nam Cung Đệ quá lương thiện thánh khiết, cứ thế bị bọn họ nắm mũi dẫn đi.
“Thưởng tọa cho sứ thần ba nước!” Nam Cung Đệ cũng không thèm để tâm, nàng nghịch móng tay nhuộm màu phụng tiên hoa, tươi đẹp thanh khiết, dường như chỉ cần bóp một cái là chảy máu.
Trong lòng sứ giả của mấy nước khác đều nghiêm nghị, nhìn lướt qua đám tù nhân mặc áo tù trắng quỳ đầy cả pháp trường, da đầu run lên, không biết là nàng đang cố ý diễn trò đánh đòn phủ đầu làm kinh sợ đám đại thần, hay là làm thật sự.
Mọi người ngồi trên ghế lo sợ bất an, cùng nhau nhìn về phía Nam Cung Đệ, chỉ thấy nàng cười, trên tay ngắm nghía trảm sát lệnh, hơi híp mắt nhìn ánh nắng chói chang trên trời, bỗng nhiên ‘bộp’ một tiếng, trảm sát lệnh rơi xuống đất.
“Ôi, trượt tay đánh rơi rồi!” Nam Cung Đệ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trảm sát lệnh trên mặt đất, vỗ đùi ra vẻ thương xót. “Quân vô hí ngôn, trảm sát lệnh đã rơi thì phải chém liền thôi, đây là ý trời, ý trời khó tránh mà!”
Nam Cung Đệ vung tay áo, mấy ngàn sinh mệnh chỉ vì nàng ‘trượt tay’ mà máu chảy thành sông!
Bốn tên đao phủ hành hình, vung đại đao lên rồi hạ xuống, vài cái đầu người rơi xuống đất, máu tươi tựa như dòng suối nhỏ phun trào trên mặt đất.
Mọi người nào có ai từng thấy cảnh đẫm máu như thế này chứ? Tất cả đều tái mặt, đưa tay bịt mắt, không dám nhìn.
Không bao lâu mà đã chém được mấy trăm cái đầu, phần lớn là thủ phạm quỳ ở phía trước, người nhà phủ Tấn Vương và Binh bộ Thượng thư Lý Thịnh, còn lại phía sau đều là binh lính mưu nghịch tạo phản!
Nam Cung Đệ nhìn đao phủ chém đầu xong mà chân như nhũn ra, hạ thêm một mệnh lệnh xuống, vài chục hắc y nhân xuất hiện trên pháp trường, thay thế vị trí đao phủ, họ vung đại đao lên, có cả chém ngang lưng chia đôi người ra, thủ đoạn cực kỳ quái lạ, tàn nhẫn khát máu khiến cho người ta buồn nôn.
Trong bách quan, võ tướng thì mặt không đổi sắc nhưng cũng hơi quay đầu, còn quan văn thì sắc mặt đại biến, có người không khống chế nổi, trên người nồng nặc mùi nước tiểu, mùi khai pha lẫn với hôi thối.
Nam Cung Đệ thản nhiên nhìn pháp trường máu chảy thành sông, cả bầu trời cũng giống như bao phủ một tầng sương máu, nhắm mắt hít sâu ngửi một hơi, mùi máu tươi nồng nặc lại đặc biệt dễ ngửi, nàng mở mắt cười tủm tỉm nhìn một nửa quan viên đã ngã nhào, lạnh lùng hỏi: “Nhìn xem, đáng mừng xiết bao, tươi đẹp diễm lệ hơn so với lụa đỏ rất nhiều.”
Mấy quan viên vẫn còn chưa bất tỉnh, nghe thấy lời Nam Cung Đệ khớp hàm liền run lên, nhìn dung nhan yêu dã kia, giống hệt như ác ma đang mở miệng lớn muốn cắn nuốt bọn họ.
“Thần… Chúng thần…” Lời còn chưa dứt, toàn bộ đều mất ý thức, ngã xuống ngất xỉu.
“Hoàng thượng, còn thừa lại thì xử lý ra sao?” Tào Hạo nhìn hơn hai ngàn người còn lại, hỏi ý kiến Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ phất tay, ý bảo dẫn đi, những người đó vốn là binh lính muốn lưu lại cho nên xếp tuốt ở phía sau. Đám bị chém ở phía trước có một nửa là thân binh của Tấn Vương nuôi dưỡng, có lòng dạ gian dối, số còn lại là người do An Linh cài vào.
“Các vị sứ thần, đã đến buổi trưa rồi, chúng ta về cung dùng bữa chứ?” Khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Đệ nhìn như ác ma, toàn bộ quá trình này nàng đều cười tủm tỉm, tâm tình cực kỳ tốt.
Các vị sứ thần đều kiên cường chống đỡ, dạ dày quằn quại, trào lên đến cổ rồi cũng phải hung bạo nuốt xuống, nếu như lỡ nôn ra thì chẳng phải chính là đánh mất thể diện quốc gia của chính mình sao? Chỉ riêng mỗi sứ thần Bắc Thương thì cứ thoải mái hào phóng mà nôn, cùng cười tít mắt nhìn về phía Nam Cung Đệ: “Vừa mới nôn xong, đúng lúc đói bụng.”
Có nghĩa là đồng ý rồi?
Nam Cung Đệ cũng nhìn sứ thần Bắc Thương cực kỳ thuận mắt, không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, để râu cá trê, hai má gày gò, xương gò má nhô cao lộ ra khí chất thư sinh nho nhã.
Nam Cung Đệ hơi gật đầu, nhìn các mảnh tay chân cơ thể ngang dọc trên mặt đất, nàng che miệng cười khanh khách: “Phơi thây ba ngày!”
Dứt lời, không chỉ có quan văn vừa mới được hắt nước cho tỉnh lại, mà còn có cả quan võ, tất cả đều dựng tóc gáy, trong lòng lặng lẽ bài xích: So với Tiên đế thì bụng dạ Tân đế này càng nham hiểm độc ác hơn, không thể chọc vào!
Bữa cơm sau đó, ngoài sứ thần Bắc Thương và Nam Cung Đệ thì tất cả đều không động đến. Nam Cung Đệ chau mày, bàn tay trắng nõn chỉ về phía cung tỳ hầu hạ bên cạnh, nổi giận mắng: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không nhìn thấy chư vị đại thần quan sát xong mệt mỏi, tứ chi vô lực sao? Mau giúp các ngài ăn, không được để thừa, bằng không thì các ngươi đều phải ăn hết.”
Hai vai của đám cung tỳ run lên, nhìn các đại thần đã tắm rửa sạch sẽ xong nhưng vẫn không giấu được vẻ nhếch nhác như cũ, trong đáy mắt cung tỳ hiện lên vẻ chán ghét, mà lại không thể không cho ăn. Cho nên bọn họ cứ nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng đám quan viên, họ không muốn ăn thức ăn thừa của heo!
Mãi đến khi tất cả đều ăn đến mức muốn nôn ra, Nam Cung Đệ mới vẫy tay ra hiệu cho lui, nàng cũng mệt mỏi rời đi.
Tất cả các vị đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, nhấc bình rượu bằng đồng trên bàn lên tu ừng ực, nhưng tay bỗng ngừng lại, nắm chặt cổ rồi cùng đồng loạt nôn ra.
Đi đến chỗ rẽ đáy mắt Nam Cung Đệ hiện lên ý cười, định đánh phủ đầu nàng sao? Chỉnh chết các ngươi!
“Chủ tử, người bỏ cái gì vào nước trà vậy?” Hồng Tiêu thò đầu ra, thấy tất cả quan viên đều nôn đến mức mặt mũi đỏ bừng, lè lưỡi thở dốc, có chút khốn đốn.
“Không có gì, bọn họ nóng giận quá độ, ta sai người nấu chút nước hoàng liên mà thôi.” Khóe miệng Nam Cung Đệ hơi nhếch lên, lập tức thấy hơi phiền muộn, niềm vui của nàng rất muốn chia sẻ cùng nam nhân kia, đáng tiếc hắn lại không ở đây.
Đi đến cung điện, nàng đá bay giầy trên chân, nhào lên giường, kéo cao chăn che kín đầu, hai chân ra sức quẫy đạp, mệt mỏi ôm chăn lăn lộn trên giường, lớn tiếng gào thét.
“Cướp ngôi cái em gái nhà ngươi… Cướp em gái ngươi…”
Cung tỳ canh giữ ở bên ngoài cúi thấp đầu xuống, mím môi, hai vai run run, không ngừng nhịn cười.
Hoàng thượng của các nàng quá đáng yêu mà!
Nếu như bị các đại thần hôm nay nghe được, có lẽ sẽ bị đè nén đến mức trực tiếp chửi mẹ nó.
--
Truyện được edit và đăng tải trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nam Cung Đệ đăng cơ Tân đế, đao to búa lớn trảm hết phe đối lập, Lý Thịnh, Tấn Vương tịch thu tài sản tru di tam tộc. Còn các quan viên tham dự khác cũng đều bị tịch thu tài sản rồi đi đày ở biên cương. Nam Cung Đệ bổ sung người của mình vào, ngay sau đó liền tổ chức thi khoa cử bảng vàng, mở rộng chiêu gọi nhân tài.
Triều đình có sự thay đổi lớn khiến cho lòng người hoảng sợ, sợ chính mình bị thay đi cho nên tất cả đều làm tốt phần việc của mình, thậm chí cả những chuyện không thuộc về mình cũng xử lý ổn thỏa, chỉ hy vọng Nam Cung Đệ nhìn thấy tấm lòng ‘trung thành tận tâm’ của bọn họ mà giơ cao đánh khẽ.
“Y Nhi, con hành động như vậy rất tốt, nhưng cũng khiến cho Nam Chiếu gặp rối loạn lớn. Nếu như nước khác lợi dụng cơ hội lần này tấn công Nam Chiếu thì phải làm thế nào cho tốt?” Thủy Thiên Diên lo lắng trùng trùng, sợ đến lúc có chiến loạn thì dân chúng lại giận cá chém thớt sang Nam Cung Đệ.
“Mẫu hậu, người yên tâm, những quan lại bị thay đổi đều là bọn tham ô, lòng cũng không hướng về nhi thần. Những quan lại thay thế mới nhậm chức đều là nhân tài dự bị mà Quân Mặc U huấn luyện giúp nhi thần.” Nam Cung Đệ nhún vai tỏ vẻ không hề hấn gì, những người đó đều thừa dịp mười lăm năm trước tâm tư Thủy Triệt không ở trong triều đình mới dùng tiền mua chức tước, không có thành tích gì lớn lao mà ngược lại là lũ sâu mọt.
Có Quân Mặc U trợ giúp, trong lòng Thủy Thiên Diên thoải mái hơn nhiều nên không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
“Mẫu hậu, lần trước con gặp một người của bộ lạc Lạc Khắc, hắn sử dụng cấm chế để khống chế công lực của con. Quái lạ là con còn chưa học qua nhưng lại biết sử dụng cấm chế, thế là vì sao?” Nam Cung Đệ cảm thấy cực kỳ quái lạ, trong lòng bất an, có rất nhiều chuyện quá mức nguy hiểm vượt qua hiểu biết của nàng. Nàng không biết bộ lạc Lạc Khắc là địch hay là bạn, trước mắt phải hiểu rõ rồi tính.
“Con đã luyện đến tầng thứ mấy của Thương Diễm chân kinh rồi?” Vẻ mặt Thủy Thiên Diên ngưng trọng, người của bộ lạc Lạc Khắc ra ngoài rồi sao?
“Đến tầng cuối cùng rồi ạ.”
“Cấm chế và Thương Diễm chân kinh là bí quyết cùng tông, nếu không phải con đã học đến tầng cuối cùng rồi thì sẽ bị phản phệ, chứ không biến thành của riêng con.” Thủy Thiên Diên vui mừng vì Nam Cung Đệ không lười biếng mà luôn luôn luyện tập, nếu không bà chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nam Cung Đệ cảm thấy kinh hãi, điều này cũng giải thích vì sao mà ngay hôm đó bị trúng độc sắc mặt tím đen, ngày hôm sau đã tiêu tán tựa như chưa có gì xảy ra.
“Hồng Tiêu, ngươi mau tới mật thất, xem Tấn Vương thế nào rồi.” Nam Cung Đệ lo lắng phân phó Hồng Tiêu, nàng không bị sao là bởi vì luyện Thương Diễm chân kinh, nhưng Tấn Vương thì không. Nàng thầm cầu nguyện cho hắn ngàn vạn lần đừng có chết, trên người hắn còn có vật mà bản thân mình cần tìm!
“Y Nhi, sau này con cẩn thận một chút, chắc chắn là bộ lạc Lạc Khắc đã xảy ra đại sự, nếu không thì người trong bộ lạc sẽ không tùy tiện ra ngoài như thế, mà sau khi con đi rồi lại lành ít dữ nhiều, dám chắc là có âm mưu.” Trong lòng Thủy Thiên Diên lo lắng, bà không biết bộ lạc Lạc Khắc có dã tâm ra sao, nhưng lại biết sứ mệnh của bà và nữ nhi. Các vị trưởng lão như muốn phục hưng lại bộ lạc, chắc chắn là sẽ làm ra những chuyện điên cuồng, người bị tổn thất chính là nữ nhi của bà! “Thánh đàn là mạch máu trung tâm của bộ lạc, nếu như phá hủy thánh đàn thì giấc mộng của bọn họ sẽ bị nghiền nát. Còn nếu không thì bọn họ sẽ dùng máu của con để đi tế thần, khiến cho bộ lạc khôi phục lại sự phồn thịnh.”
“Xằng bậy!” Vẻ mặt Nam Cung Đệ phẫn nộ, tất cả đều là lời quỷ thần. Máu của nàng cũng chỉ là máu của người bình thường, sao lại có thể xoay chuyển vận mệnh của bộ lạc?
Nàng thầm cười lạnh, có lẽ bộ lạc đó chỉ biết một chút thần chú bí thuật thời viễn cổ, hơn nữa còn ngăn cách với nhân thế, chứng minh tư tưởng của bọn họ lạc hậu, đó là lý do vì sao bọn họ sùng bái quỷ thần.
Thủy Thiên Diên lại không yên lòng, đột nhiên bà nhìn thấy hồng quang trên cánh tay Nam Cung Đệ, sắc mặt đại biến, cất giọng the thé: “Mau, Y Nhi, trốn vào miếu tháp trong Điện Thái Cực đi, ngàn vạn lần đừng có ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.