Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu
Quyển 2 - Chương 52: Thiên sát cô tinh (2)
Thủy Mạc Thanh Yên
21/06/2017
Nhưng, ngay sau đó,
gió lớn dần, thổi tắt khói hương, lật đổ đàn tế, còn mặt trời chói chang trên cao, bị một đám mây đen che khuất, bỗng chốc ban ngày trở nên âm
u, không gian tối đen như mực, đè nén lồng ngực làm cho mọi người ngột
ngạt, không thở nổi.
Bách quan dìu đỡ lẫn nhau, lòng người bàng hoàng, sau đó, đột nhiên một giọng nói vang lên ở trong đám người: "Người chủ trì không có đức, nên bị trời cao khiển trách, trời giáng trừng phạt, sợ là Nam Chiếu sẽ bị tiêu diệt."
Thủy Khanh Y trở nên nghiêm nghị, e rằng người gây ồn kia là người của Phó Thành, có lẽ tế thần cũng là âm mưu quỷ kế của lão ta, mục đích là dẫn nàng vào bẫy.
Cổ đại vốn mê tín thờ phụng, cái tà thuyết (1) mê hoặc người khác này, nhất định có thể kích động lòng người.
(1) Tà thuyết: học thuyết xằng bậy. Từ mà những người theo đuổi một tôn giáo dùng để chỉ một tôn giáo khác bị họ coi là không chính truyền.
"Chớ nói xằng bậy." Thủy Khanh Y vung ống tay áo, chỉ vào người vừa mới mở miệng ở trong đám người, lạnh lùng nói: "Còn dám tà thuyết mê hoặc người khác, thì sẽ bắt ngươi chịu đựng sự trừng phạt của trời cao, trừ khử tai hoạ."
Đầu người nọ vang lên ong ong, run rẩy rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.
"Công chúa, ngài tế thần xong, trời lập tức phát sinh hiện tượng lạ, sợ là trời cao nghiêm khắc, ngài chọc giận tới thần linh, là họa tinh (2) của Nam Chiếu." Phó Thành căm phẫn, khuôn mặt già nua u ám đỏ lên, tức giận nói: "Có lẽ công chúa phải hiến thân cho thần linh, xin ngài ấy thu hồi sự trừng phạt."
(2) Họa tinh: ngôi sao mang tới điều xui xẻo, tai họa.
"Hiến thân cho thần linh, thu hồi sự trừng phạt."
Thủy Khanh Y nhìn Phó Thành xúi giục mọi người cùng nhau kêu than muốn nàng hiến thân cho thần linh, khuôn mặt lạnh như sương. "Hiến tế cho thần linh, đương nhiên phải là xử nữ trong trắng, Thái phó muốn Bổn cung, kẻ phụ nhân (3) này hiến tế, là muốn mất Nam Chiếu sao?"
(3) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng.
Nghe vậy, trái tim mọi người chùng xuống, công chúa thành thân không phải là chuyện bí mật, ngày ngày ngủ cùng phò mã, đã sớm không còn trong sạch, mà hiến tế thần linh, nhất định phải là xử nữ thân thể thuần khiết, nếu không, không phải là sẽ mang đến tai hoạ lớn hơn sao?
Đáy mắt Phó Thành thoáng qua vẻ nham hiểm, không phải là thân trong trắng chưa viên phòng sao?
Nhưng tầm mắt Phó Thành rơi vào vết đỏ mập mờ trên cổ Thủy Khanh Y, tâm chìm đến đáy cốc, sợ là màn làm loạn kia của Phó Thiển Hà, đã tác thành cho nàng ta và Bách Lý Ngọc động phòng!
"Công chúa tới Nam Chiếu, không ngừng có tai hoạ, Lệnh Quý phi đã từng tới quốc tự cầu phúc, Đại sư từng kết luận Nam Chiếu có thiên sát cô tinh, sẽ tiêu diệt Nam Chiếu, lúc ấy công chúa nói Tuyên Vương có điều đáng nghi, đành bỏ mặc chuyện này, hôm nay liên tưởng đến đủ mọi chuyện, chắc chắn công chúa chính là thiên sát cô tinh, vừa ra đời đã khắc chết trưởng công chúa, sau đó khắc chết tiền tướng quân đã nhận nuôi mình ở Tuyết Lâm quốc, thậm chí làm rối loạn Hoàng triều Tuyết Lâm quốc, đến nay nguyên khí tổn thương nặng nề, những nơi đi qua, đều không ngừng có tai họa hỗn loạn, nếu không dùng hình phạt thiêu sống để tế thần, đại nạn sẽ giáng xuống Nam Chiếu. . ." Phó Thành nói chắc như đinh đóng cột, như có căn cứ.
Mọi người không khỏi gật đầu phụ họa, đúng là có chuyện này.
"Thái phó nói bừa, nếu nói như vậy, có lẽ Thái phó mới thật sự là họa tinh, ngài vừa lên thay vị trí của Phó Đạt, liền xảy ra tai nạn, hôm nay, ngài cũng có mặt ở tế thần, chẳng lẽ không phải?" Thủy Khanh Y điềm tĩnh như thường, đáy mắt tĩnh lặng như nước, không có gợn sóng.
Phó Thành cười lạnh một tiếng, đột nhiên, từng cơn gió lạnh nổi lên, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ, điều càng làm cho mọi người kinh ngạc là, trên đám mây có mấy chữ lớn màu đỏ như máu, ‘Khách tới từ dị thế, thiên sát cô tinh. Tướng môn, long nữ.’(4)
(4) Ý nói người ở trong nhà tướng (hay nhà quyền quý), là con gái của vua.
Sắc mặt của Thủy Khanh Y thay đổi, tướng môn. . . Long nữ. . . Nữ. . . Mà không phải là tử (5), nàng làm thế nào để giải thích đây?
(5) Tử: chỉ ‘tử’ trong từ ‘nhi tử’, là con trai.
Đáy mắt Phó Thành hiện lên nụ cười thỏa mãn, chỉ là có chút không hiểu đối với mấy chữ phía trước, cau mày suy nghĩ, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Thủy Khanh Y, gương mặt ông tràn đầy vẻ nham hiểm.
Mây màu đỏ che kín bầu trời, hiện ra vì điềm đại hung, không thể không diệt trừ Thủy Khanh Y để làm thần linh nguôi giận.
"Chúng thần dập đầu xin công chúa hiến thân để làm cho thần linh nguôi giận, bảo vệ giang sơn gấm vóc Nam Chiếu ta." Bách quan khiếp sợ quỳ trên mặt đất, bọn họ chỉ không ưa Thủy Khanh Y ỷ vào thân phận, tiến thân vào triều đình, nên bị Phó Thái phó thuyết phục, liền trợ giúp, nhưng không ngờ tới, thật sự là vì nàng ta, Nam Chiếu mới có tai họa.
Thủy Khanh Y len lén liếc nhìn mây màu đỏ trên đỉnh đầu, bỗng chốc nghĩ đến mười lăm năm trước, Thủy Đế vì Hoàng hậu, đại khai sát giới, cũng đỏ rực cả nửa bầu trời, sợ là vì vậy nên mới khiến cho số mệnh của Thủy Khanh Y thay đổi, trở thành thiên sát cô tinh.
Thủy Khanh Y nhìn mọi người run lẩy bẩy, chỉ sợ trời giáng trừng phạt xuống bọn họ ngay tức khắc, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, rốt cuộc là do con người làm ra hay đúng là ý trời?
Nàng là một người hiện đại, vốn không nên tin lời của những kẻ xấu xa kia, nhưng bây giờ nên giải thích hiện tượng lạ này như thế nào?
Do con người làm ra, vậy thì người nào có thể thay đổi hiện tượng thiên văn?
Lập tức, Thủy Khanh Y nghĩ đến Phó Thiển Hà tinh thông Kỳ môn độn thuật (6), có phải là nàng ta dùng thuật nghịch thiên (7) hay không?
(6) Kỳ môn độn thuật: Thuật Kỳ môn Độn Giáp (xem lại chú thích Chương 24- Quyển 2)
(7) Thuật nghịch thiên: hành động thay đổi quy luật trời đất, trái với đạo trời.
Thủy Khanh Y càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, nhìn đám mây đỏ tươi như máu kia, nàng nghĩ cách phá giải.
"Nghe nói nữ nhi của Phó Thái phó bái lão nhân Quỷ Dung làm thầy, lão nhân Quỷ Dung tâm đắc nhất là thuật nghịch thiên. . ." Thủy Khanh Y mỉm cười dịu dàng nói, mấy ngày trước cố ý chiến tranh lạnh với Bách Lý Ngọc, hắn đã mang thông tin của lão nhân Quỷ Dung về, trong đó có điều này, mà còn phải là xử nữ thì mới có thể sử dụng, khó trách ngày đó Phó Thiển Hà nóng vội mê hoặc Bách Lý Ngọc làm chuyện cẩu thả, thì ra là muốn phá thân xử nữ, lấy máu trinh.
Phó Thành kinh ngạc trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Thủy Khanh Y, làm sao nàng ta biết được?
Mọi người vỡ òa, bọn họ đều biết nữ nhi của Thái phó đi theo một cao nhân ẩn danh học nghệ từ nhỏ, nhưng không ngờ là lão nhân Quỷ Dung trong truyền thuyết, bà ta chính là một trong Ngũ Lão dùng thuật nghịch thiên, danh chấn thiên hạ.
"Công chúa chớ nói bừa, đổ lỗi cho lão thần." Sắc mặt Phó Thành thay đổi mấy lần, rồi bình tĩnh lại.
"Bổn cung có nói bừa hay không, trong lòng Thái phó rõ như gương, chỉ có xử nữ mới có thể sử dụng thuật nghịch thiên, bởi vì phải lấy máu trinh của bản thân, mà thiên kim của Thái phó, trước đây không lâu cùng. . . Lệnh công tử giao hoan, sợ là lệnh thiên kim oán hận Bổn cung vì đã không trông chừng lệnh công tử, nên nàng ta mới mắc phải sai lầm, đâm lao thì phải theo lao lợi dụng máu trinh kia để sắp đặt, làm như vậy là muốn lấy mạng của Bổn cung để đền cho sự trong trắng của nàng ta?" Thủy Khanh Y từng bước từng bước ép sát, khóe miệng lộ ra nụ cười với suy nghĩ ớn lạnh thích giết chóc.
Thủy Khanh Y nhìn nơi nào đó ở phía dưới, nụ cười trên mặt càng sâu, Phó Thành tính toán tỉ mỉ, có lẽ là đã thất bại trong gang tấc rồi.
"Thái phó, ngài nói Bổn cung đoán có đúng không?" Con ngươi xanh như nước biển của Thủy Khanh Y nhìn về phía Phó Thành, trừng mắt nhìn.
"Công chúa thật biết nói đùa, lão nhân Quỷ Dung là nam nhân, năm đó lão ta có thể thành danh, cũng là vì sử dụng thuật nghịch thiên, ngài nói không đúng." Lo lắng trên mặt Phó Thành tan biến hết, uy nghiêm đáng sợ, nói: "Chỉ là lão nhân Quỷ Dung có sở thích đặc biệt, không thích nam trang thích hồng trang (8), nên người trong thiên hạ mới lầm tưởng lão ta là nữ nhân."
(8) Nam trang: ăn mặc như đàn ông. Hồng trang: chỉ phụ nữ trang điểm. Câu này chỉ lão nhân Quỷ Dung là đàn ông nhưng thích trang điểm xinh đẹp như phụ nữ.
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, nhìn xuống một nơi nào đó ở phía dưới im lặng không nói, âm thầm đưa mắt ra hiệu.
"Phụ thân, lão nhân Quỷ Dung sư phụ của tiểu muội là nữ nhân, trong lúc vô tình nhi tử đã va phải." Đột nhiên, trong lúc mọi người ở đây không biết ai đúng ai sai, một người cải trang đi từ trong đám người ra, mở miệng nói vang dội.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Phó Thành suýt chút nữa tức đến phun ra máu, người làm hỏng mưu kế lại là nhi tử của ông, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Phó Hằng với vẻ nham hiểm, nói: "Ngươi chớ nói bậy bạ, có phải đã nhìn trúng yêu nữ kia? Bị nàng ta mê hoặc rồi hay không?"
Trong mắt Phó Hằng tràn đầy vẻ không vui, phụ thân đã đồng ý không giết Thủy Khanh Y, nhưng ông ấy đã nuốt lời, công chúa nói chỉ cần nàng không chết, sẽ cân nhắc việc giết Bách Lý Ngọc, ở cùng với hắn, làm sao hắn có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy?
Phó Hằng nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người kia, trong lòng nóng ran, giọng điệu khó chịu: "Phụ thân, ban đầu người đồng ý với nhi tử rằng sẽ không giết công chúa, vì sao xoay người lại muốn giết chết nàng ấy?"
"Phụt ——" Phó Thành không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu nóng, ôm ngực nhìn đứa con bất hiếu này, nó muốn giết chết ông đây mà!
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh. . ." Phó Thành rất muốn vặn đầu của Phó Hằng xuống, thiếu chút nữa là ông có thể được như ý, chính là vì bị tên ngu xuẩn này can thiệp vào, trong lòng bị lửa giận thiêu đốt, lại nôn ra một ngụm máu nữa.
"Phụ thân, người sao vậy?" Phó Hằng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đỡ lấy Phó Thành đang lảo đảo, nhưng bị Phó Thành gạt ra.
Thủy Khanh Y nhìn cảnh này, tâm tình của nàng cực tốt, không phải vì Phó Hằng thật sự yêu nàng, nghe lời nàng phản bội Phó Thành, vạch trần khuyết điểm của lão ta, mà là hôm đó nàng biết rõ mục đích của Phó Hằng, nên đổi ly rượu với hắn, bỏ thêm một chút đồ vào trong đó, làm mất đi trí nhớ quan trọng nhất trong đầu hắn, và còn cho thêm mê hồn tán (9), mê hoặc tinh thần của hắn, nên hắn mới bị nàng khống chế.
(9) Mê hồn tán: thứ thuốc làm cho con người rối loạn tâm thần.
"Thái phó, chẳng lẽ nhi tử của ngài cũng nói dối?" Thủy Khanh Y cười như không cười nhìn Phó Thành hộc máu, thật là hả lòng hả dạ, nếu như có thể đạp lão già này dưới chân, thì quá tốt.
"Ta. . . Ta. . ." Phó Thành tức giận đến nỗi hai mắt đen thui, phun ra một tiếng thì đã không thở nổi.
Đúng lúc này, mây đỏ tản đi, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ.
"Xem ra đúng như lời nói của Bổn cung, Thái phó mới là mầm họa." Thủy Khanh Y chắp hai tay sau lưng, cười yếu ớt: "Chuyện này giao cho phụ hoàng xử lý."
Dứt lời, nàng không để ý đến mọi người, dẫn đầu rời đi.
Phó Thiển Hà ở chỗ tối, khóe miệng còn vương lại một vết máu đỏ thẫm, oán hận nhìn Thủy Khanh Y nhanh nhẹn rời đi, nhìn về phía Phó Hằng đang hoang mang sợ hãi, đáy mắt nàng tràn đầy sát ý.
Đáy lòng càng thêm không cam lòng, nàng đã không còn chỗ đứng ở kinh đô, các tiểu thư thế gia đều xem thường nàng, cho dù nàng xen vào cười làm lành như thế nào, đều bị chê cười, còn đại ca hại nàng mất trinh tiết, lại khăng khăng giúp đỡ tiện nhân kia, làm cho nàng không thể báo thù, không thể trút oán giận.
Phó Thiển Hà cắn chặt hàm răng, nàng từ một người thanh quý (10) cao ngạo, trở thành tiện nhân người người phỉ nhổ, tất cả đều do một tay tiện nhân kia tạo thành!
(10) Thanh quý: đơn thuần, trong sáng, cao quý.
Đáy mắt nàng thoáng qua vẻ điên cuồng, nhìn Phó Thành ngã trên đất, siết thật chặt vạt áo trước ngực, không thể xua tan cảnh lăng nhục xuất hiện ở trong đầu, nhắm hai mắt lại, mặc cho thù hận ăn mòn tâm trí của nàng.
. . . . . .
Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, thấy Bách Lý Ngọc cầm cuốn sách nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, hoảng hốt trong nháy mắt, nếu có thể nắm tay hắn đi khắp bốn phương, trải qua thế giới của hai người không hề có tranh chấp, hắn sẽ nhàn rỗi làm thơ, còn nàng rửa tay nấu canh, sẽ không phải mệt mỏi tính kế tính tới tính lui như vậy.
Nàng khẽ lắc đầu, sợ rằng không thể trông mong gì ở kiếp này nữa rồi, đấu đá lẫn nhau, sẽ đi cùng đến cuối sinh mệnh của nàng, đúng không?
Trái tim dâng lên một chút chua xót, thật đúng là đa sầu đa cảm, nghĩ đến ngày đó hắn nói nếu có đứa bé, sẽ giao chìa khóa quốc khố cho nàng, đây chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, đứa bé. . . Nàng còn chưa trưởng thành, làm sao có được?
"Về rồi sao? Có mệt hay không?" Bách Lý Ngọc cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đang chăm chú nhìn mình, ngước mắt lên thì trông thấy Thủy Khanh Y đang nhìn hắn đến mất hồn, có sự bất đắc dĩ và chua xót trong đáy mắt, làm cho trái tim của hắn khẽ nhói đau. "Đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không phải nàng nhất quyết không cho hắn đi, cũng không cho phái người đi theo, hắn cũng sẽ không uổng công lo lắng.
"Không có gì." Thủy Khanh Y lắc đầu, giản lược chuyện tế thần, nàng nói cho Bách Lý Ngọc nghe những gì đã xảy ra, hơi suy tư nói: "Ta cảm thấy chuyện của mẫu thân năm đó không phải là do Phó Đạt gây nên, mà là Phó Thành."
Nàng ở Ngự Thư Phòng, nhạy bén bắt được Phó Thành vô tình để lộ ra ánh mắt thù hận khi nhìn về phía Thủy Triệt, nàng không ngừng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho lão ta hận Thủy Triệt như vậy.
"Thẩm vấn Phó Đạt thì sẽ biết." Bách Lý Ngọc bóp vai cho Thủy Khanh Y, thanh nhã dịu dàng hỏi: "Khi nào thì đi Bắc Thương cùng ta?"
Thủy Khanh Y ngẩn ra, chuyện bên này vẫn còn là một mớ hỗn độn, làm sao có thể bỏ mặc để tới Bắc Thương chứ?
"Tạm thời không biết, đợi đến khi bên này kết thúc tất cả, ta sẽ đi cùng huynh." Thủy Khanh Y lười biếng dựa sát vào trong ngực Bách Lý Ngọc, cầm lấy ngón tay của hắn, hỏi "Huynh có chuyện quan trọng sao?"
Thủy Khanh Y phát hiện càng ngày nàng càng lệ thuộc vào Bách Lý Ngọc, dựa dẫm về mặt tinh thần, không thấy hắn trong chốc lát, nàng liền cảm thấy rất nhớ, thật lòng không muốn hắn về Bắc Thương, chỉ có tăng nhanh tiến độ bên này, thì mới có thể đi cùng hắn.
"Không có việc gì, chúng ta đã thân thiết da thịt, nhưng vẫn chưa chính thức trao cho nàng danh phận ở Bắc Thương, sợ nàng tủi thân." Bách Lý Ngọc thở nhẹ, hắn vẫn còn nhớ trước đây nàng uất ức hỏi, sau này có tổ chức hôn lễ một lần nữa hay không, vậy mà hắn lại nói không, mất mác trong đáy mắt nàng, khắc sâu vào trái tim hắn rất rõ ràng, mỗi lần nhớ lại, hắn đều cảm thấy áy náy.
"Tại sao lại uất ức? Lúc hai ta thành thân, chấn động tứ quốc." Thủy Khanh Y cười khẽ, với danh tiếng của nàng lúc đó, thành thân cùng ‘Công tử Ngọc’, vị quan có quyền, không trở thành chủ đề bàn tán của mọi người mới là lạ!
Nàng không cảm thấy uất ức, hắn cảm thấy uất ức thay cho nàng.
"Đó chẳng qua là hôn lễ của Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang, không phải là hôn lễ của Bắc Thương Ám Đế Quân Mặc U và công chúa Nam Chiếu Thủy Khanh Y, ta muốn giới thiệu nàng với tất cả con dân Bắc Thương, thậm chí là cả thiên hạ, nàng là nữ nhân của Quân Mặc U ta." Trở thành cô nương hạnh phúc nhất thiên hạ, câu nói sau cùng, Bách Lý Ngọc âm thầm bổ sung ở trong lòng.
"Ta. . ." Thủy Khanh Y còn chưa nói xong, đã trông thấy Lãnh Vụ đi vào bẩm báo: "Chủ tử, Thế tử Bắc Viên đang ở bên ngoài cầu kiến."
Thủy Khanh Y nhìn Bách Lý Ngọc theo bản năng, thấy hắn gật đầu, đứng dậy kéo khuỷu tay của hắn cùng đi ra ngoài, thấy Bắc Viên Trần ngồi trên ghế gỗ lim với vẻ mặt tiều tụy, cười nói: "Tại sao hôm nay Thế tử Bắc Viên lại vào cung?"
Bắc Viên Trần thấy nàng không sao, trái tim lơ lửng lập tức buông xuống, nhưng nhìn thấy Bách Lý Ngọc ở bên cạnh nàng, con ngươi sáng trong hơi ảm đạm, dịu dàng nói: "Ta đã nghe nói về chuyện tế thần ngày hôm nay, tới thăm nàng một chút." Nói xong, cảm thấy lời nói này không ổn, nhìn Bách Lý Ngọc, Bắc Viên Trần nói tiếp: "Tới thăm với tư cách là bạn bè."
Thủy Khanh Y rủ mắt, sao nàng lại không hiểu ý định của hắn chứ?
"Ta không sao, lúc đó đã giao Phó Thành cho phụ hoàng quyết định."
Bắc Viên Trần gật đầu, tỏ ý là hắn biết, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Còn có một việc, lúc trước ta trở về Tuyết Lâm, cổ độc (11) khống chế Sở Mộ Khoảnh đã được giải trừ, không biết ông ta trúng loại cổ gì, bị biến thành con rối, bị Kiều Phi khống chế."
(11) Cổ: một loại côn trùng độc do con người nuôi dưỡng.
"Ngươi không giải được?" Bỗng nhiên Thủy Khanh Y ngồi thẳng người, nhíu chặt chân mày, Kiều Phi âm hồn bất tán!
"Đúng vậy, ông ta hoàn toàn không có suy nghĩ, bị người ta điều khiển, dự định kết thân với Bắc Thương, cầu hôn công chúa Điệp Ảnh." Sắc môi của Bắc Viên Trần hơi trắng bệch, lúc trước là do hắn tự ý đưa Sở Mộ Khoảnh lên ngôi Hoàng đế.
Bách quan dìu đỡ lẫn nhau, lòng người bàng hoàng, sau đó, đột nhiên một giọng nói vang lên ở trong đám người: "Người chủ trì không có đức, nên bị trời cao khiển trách, trời giáng trừng phạt, sợ là Nam Chiếu sẽ bị tiêu diệt."
Thủy Khanh Y trở nên nghiêm nghị, e rằng người gây ồn kia là người của Phó Thành, có lẽ tế thần cũng là âm mưu quỷ kế của lão ta, mục đích là dẫn nàng vào bẫy.
Cổ đại vốn mê tín thờ phụng, cái tà thuyết (1) mê hoặc người khác này, nhất định có thể kích động lòng người.
(1) Tà thuyết: học thuyết xằng bậy. Từ mà những người theo đuổi một tôn giáo dùng để chỉ một tôn giáo khác bị họ coi là không chính truyền.
"Chớ nói xằng bậy." Thủy Khanh Y vung ống tay áo, chỉ vào người vừa mới mở miệng ở trong đám người, lạnh lùng nói: "Còn dám tà thuyết mê hoặc người khác, thì sẽ bắt ngươi chịu đựng sự trừng phạt của trời cao, trừ khử tai hoạ."
Đầu người nọ vang lên ong ong, run rẩy rụt cổ lại, không dám mở miệng nữa.
"Công chúa, ngài tế thần xong, trời lập tức phát sinh hiện tượng lạ, sợ là trời cao nghiêm khắc, ngài chọc giận tới thần linh, là họa tinh (2) của Nam Chiếu." Phó Thành căm phẫn, khuôn mặt già nua u ám đỏ lên, tức giận nói: "Có lẽ công chúa phải hiến thân cho thần linh, xin ngài ấy thu hồi sự trừng phạt."
(2) Họa tinh: ngôi sao mang tới điều xui xẻo, tai họa.
"Hiến thân cho thần linh, thu hồi sự trừng phạt."
Thủy Khanh Y nhìn Phó Thành xúi giục mọi người cùng nhau kêu than muốn nàng hiến thân cho thần linh, khuôn mặt lạnh như sương. "Hiến tế cho thần linh, đương nhiên phải là xử nữ trong trắng, Thái phó muốn Bổn cung, kẻ phụ nhân (3) này hiến tế, là muốn mất Nam Chiếu sao?"
(3) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng.
Nghe vậy, trái tim mọi người chùng xuống, công chúa thành thân không phải là chuyện bí mật, ngày ngày ngủ cùng phò mã, đã sớm không còn trong sạch, mà hiến tế thần linh, nhất định phải là xử nữ thân thể thuần khiết, nếu không, không phải là sẽ mang đến tai hoạ lớn hơn sao?
Đáy mắt Phó Thành thoáng qua vẻ nham hiểm, không phải là thân trong trắng chưa viên phòng sao?
Nhưng tầm mắt Phó Thành rơi vào vết đỏ mập mờ trên cổ Thủy Khanh Y, tâm chìm đến đáy cốc, sợ là màn làm loạn kia của Phó Thiển Hà, đã tác thành cho nàng ta và Bách Lý Ngọc động phòng!
"Công chúa tới Nam Chiếu, không ngừng có tai hoạ, Lệnh Quý phi đã từng tới quốc tự cầu phúc, Đại sư từng kết luận Nam Chiếu có thiên sát cô tinh, sẽ tiêu diệt Nam Chiếu, lúc ấy công chúa nói Tuyên Vương có điều đáng nghi, đành bỏ mặc chuyện này, hôm nay liên tưởng đến đủ mọi chuyện, chắc chắn công chúa chính là thiên sát cô tinh, vừa ra đời đã khắc chết trưởng công chúa, sau đó khắc chết tiền tướng quân đã nhận nuôi mình ở Tuyết Lâm quốc, thậm chí làm rối loạn Hoàng triều Tuyết Lâm quốc, đến nay nguyên khí tổn thương nặng nề, những nơi đi qua, đều không ngừng có tai họa hỗn loạn, nếu không dùng hình phạt thiêu sống để tế thần, đại nạn sẽ giáng xuống Nam Chiếu. . ." Phó Thành nói chắc như đinh đóng cột, như có căn cứ.
Mọi người không khỏi gật đầu phụ họa, đúng là có chuyện này.
"Thái phó nói bừa, nếu nói như vậy, có lẽ Thái phó mới thật sự là họa tinh, ngài vừa lên thay vị trí của Phó Đạt, liền xảy ra tai nạn, hôm nay, ngài cũng có mặt ở tế thần, chẳng lẽ không phải?" Thủy Khanh Y điềm tĩnh như thường, đáy mắt tĩnh lặng như nước, không có gợn sóng.
Phó Thành cười lạnh một tiếng, đột nhiên, từng cơn gió lạnh nổi lên, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ, điều càng làm cho mọi người kinh ngạc là, trên đám mây có mấy chữ lớn màu đỏ như máu, ‘Khách tới từ dị thế, thiên sát cô tinh. Tướng môn, long nữ.’(4)
(4) Ý nói người ở trong nhà tướng (hay nhà quyền quý), là con gái của vua.
Sắc mặt của Thủy Khanh Y thay đổi, tướng môn. . . Long nữ. . . Nữ. . . Mà không phải là tử (5), nàng làm thế nào để giải thích đây?
(5) Tử: chỉ ‘tử’ trong từ ‘nhi tử’, là con trai.
Đáy mắt Phó Thành hiện lên nụ cười thỏa mãn, chỉ là có chút không hiểu đối với mấy chữ phía trước, cau mày suy nghĩ, nhưng nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Thủy Khanh Y, gương mặt ông tràn đầy vẻ nham hiểm.
Mây màu đỏ che kín bầu trời, hiện ra vì điềm đại hung, không thể không diệt trừ Thủy Khanh Y để làm thần linh nguôi giận.
"Chúng thần dập đầu xin công chúa hiến thân để làm cho thần linh nguôi giận, bảo vệ giang sơn gấm vóc Nam Chiếu ta." Bách quan khiếp sợ quỳ trên mặt đất, bọn họ chỉ không ưa Thủy Khanh Y ỷ vào thân phận, tiến thân vào triều đình, nên bị Phó Thái phó thuyết phục, liền trợ giúp, nhưng không ngờ tới, thật sự là vì nàng ta, Nam Chiếu mới có tai họa.
Thủy Khanh Y len lén liếc nhìn mây màu đỏ trên đỉnh đầu, bỗng chốc nghĩ đến mười lăm năm trước, Thủy Đế vì Hoàng hậu, đại khai sát giới, cũng đỏ rực cả nửa bầu trời, sợ là vì vậy nên mới khiến cho số mệnh của Thủy Khanh Y thay đổi, trở thành thiên sát cô tinh.
Thủy Khanh Y nhìn mọi người run lẩy bẩy, chỉ sợ trời giáng trừng phạt xuống bọn họ ngay tức khắc, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt, rốt cuộc là do con người làm ra hay đúng là ý trời?
Nàng là một người hiện đại, vốn không nên tin lời của những kẻ xấu xa kia, nhưng bây giờ nên giải thích hiện tượng lạ này như thế nào?
Do con người làm ra, vậy thì người nào có thể thay đổi hiện tượng thiên văn?
Lập tức, Thủy Khanh Y nghĩ đến Phó Thiển Hà tinh thông Kỳ môn độn thuật (6), có phải là nàng ta dùng thuật nghịch thiên (7) hay không?
(6) Kỳ môn độn thuật: Thuật Kỳ môn Độn Giáp (xem lại chú thích Chương 24- Quyển 2)
(7) Thuật nghịch thiên: hành động thay đổi quy luật trời đất, trái với đạo trời.
Thủy Khanh Y càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như thế, nhìn đám mây đỏ tươi như máu kia, nàng nghĩ cách phá giải.
"Nghe nói nữ nhi của Phó Thái phó bái lão nhân Quỷ Dung làm thầy, lão nhân Quỷ Dung tâm đắc nhất là thuật nghịch thiên. . ." Thủy Khanh Y mỉm cười dịu dàng nói, mấy ngày trước cố ý chiến tranh lạnh với Bách Lý Ngọc, hắn đã mang thông tin của lão nhân Quỷ Dung về, trong đó có điều này, mà còn phải là xử nữ thì mới có thể sử dụng, khó trách ngày đó Phó Thiển Hà nóng vội mê hoặc Bách Lý Ngọc làm chuyện cẩu thả, thì ra là muốn phá thân xử nữ, lấy máu trinh.
Phó Thành kinh ngạc trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Thủy Khanh Y, làm sao nàng ta biết được?
Mọi người vỡ òa, bọn họ đều biết nữ nhi của Thái phó đi theo một cao nhân ẩn danh học nghệ từ nhỏ, nhưng không ngờ là lão nhân Quỷ Dung trong truyền thuyết, bà ta chính là một trong Ngũ Lão dùng thuật nghịch thiên, danh chấn thiên hạ.
"Công chúa chớ nói bừa, đổ lỗi cho lão thần." Sắc mặt Phó Thành thay đổi mấy lần, rồi bình tĩnh lại.
"Bổn cung có nói bừa hay không, trong lòng Thái phó rõ như gương, chỉ có xử nữ mới có thể sử dụng thuật nghịch thiên, bởi vì phải lấy máu trinh của bản thân, mà thiên kim của Thái phó, trước đây không lâu cùng. . . Lệnh công tử giao hoan, sợ là lệnh thiên kim oán hận Bổn cung vì đã không trông chừng lệnh công tử, nên nàng ta mới mắc phải sai lầm, đâm lao thì phải theo lao lợi dụng máu trinh kia để sắp đặt, làm như vậy là muốn lấy mạng của Bổn cung để đền cho sự trong trắng của nàng ta?" Thủy Khanh Y từng bước từng bước ép sát, khóe miệng lộ ra nụ cười với suy nghĩ ớn lạnh thích giết chóc.
Thủy Khanh Y nhìn nơi nào đó ở phía dưới, nụ cười trên mặt càng sâu, Phó Thành tính toán tỉ mỉ, có lẽ là đã thất bại trong gang tấc rồi.
"Thái phó, ngài nói Bổn cung đoán có đúng không?" Con ngươi xanh như nước biển của Thủy Khanh Y nhìn về phía Phó Thành, trừng mắt nhìn.
"Công chúa thật biết nói đùa, lão nhân Quỷ Dung là nam nhân, năm đó lão ta có thể thành danh, cũng là vì sử dụng thuật nghịch thiên, ngài nói không đúng." Lo lắng trên mặt Phó Thành tan biến hết, uy nghiêm đáng sợ, nói: "Chỉ là lão nhân Quỷ Dung có sở thích đặc biệt, không thích nam trang thích hồng trang (8), nên người trong thiên hạ mới lầm tưởng lão ta là nữ nhân."
(8) Nam trang: ăn mặc như đàn ông. Hồng trang: chỉ phụ nữ trang điểm. Câu này chỉ lão nhân Quỷ Dung là đàn ông nhưng thích trang điểm xinh đẹp như phụ nữ.
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, nhìn xuống một nơi nào đó ở phía dưới im lặng không nói, âm thầm đưa mắt ra hiệu.
"Phụ thân, lão nhân Quỷ Dung sư phụ của tiểu muội là nữ nhân, trong lúc vô tình nhi tử đã va phải." Đột nhiên, trong lúc mọi người ở đây không biết ai đúng ai sai, một người cải trang đi từ trong đám người ra, mở miệng nói vang dội.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Phó Thành suýt chút nữa tức đến phun ra máu, người làm hỏng mưu kế lại là nhi tử của ông, cố nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Phó Hằng với vẻ nham hiểm, nói: "Ngươi chớ nói bậy bạ, có phải đã nhìn trúng yêu nữ kia? Bị nàng ta mê hoặc rồi hay không?"
Trong mắt Phó Hằng tràn đầy vẻ không vui, phụ thân đã đồng ý không giết Thủy Khanh Y, nhưng ông ấy đã nuốt lời, công chúa nói chỉ cần nàng không chết, sẽ cân nhắc việc giết Bách Lý Ngọc, ở cùng với hắn, làm sao hắn có thể bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy?
Phó Hằng nhìn dung nhan xinh đẹp động lòng người kia, trong lòng nóng ran, giọng điệu khó chịu: "Phụ thân, ban đầu người đồng ý với nhi tử rằng sẽ không giết công chúa, vì sao xoay người lại muốn giết chết nàng ấy?"
"Phụt ——" Phó Thành không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu nóng, ôm ngực nhìn đứa con bất hiếu này, nó muốn giết chết ông đây mà!
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh. . ." Phó Thành rất muốn vặn đầu của Phó Hằng xuống, thiếu chút nữa là ông có thể được như ý, chính là vì bị tên ngu xuẩn này can thiệp vào, trong lòng bị lửa giận thiêu đốt, lại nôn ra một ngụm máu nữa.
"Phụ thân, người sao vậy?" Phó Hằng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đỡ lấy Phó Thành đang lảo đảo, nhưng bị Phó Thành gạt ra.
Thủy Khanh Y nhìn cảnh này, tâm tình của nàng cực tốt, không phải vì Phó Hằng thật sự yêu nàng, nghe lời nàng phản bội Phó Thành, vạch trần khuyết điểm của lão ta, mà là hôm đó nàng biết rõ mục đích của Phó Hằng, nên đổi ly rượu với hắn, bỏ thêm một chút đồ vào trong đó, làm mất đi trí nhớ quan trọng nhất trong đầu hắn, và còn cho thêm mê hồn tán (9), mê hoặc tinh thần của hắn, nên hắn mới bị nàng khống chế.
(9) Mê hồn tán: thứ thuốc làm cho con người rối loạn tâm thần.
"Thái phó, chẳng lẽ nhi tử của ngài cũng nói dối?" Thủy Khanh Y cười như không cười nhìn Phó Thành hộc máu, thật là hả lòng hả dạ, nếu như có thể đạp lão già này dưới chân, thì quá tốt.
"Ta. . . Ta. . ." Phó Thành tức giận đến nỗi hai mắt đen thui, phun ra một tiếng thì đã không thở nổi.
Đúng lúc này, mây đỏ tản đi, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ.
"Xem ra đúng như lời nói của Bổn cung, Thái phó mới là mầm họa." Thủy Khanh Y chắp hai tay sau lưng, cười yếu ớt: "Chuyện này giao cho phụ hoàng xử lý."
Dứt lời, nàng không để ý đến mọi người, dẫn đầu rời đi.
Phó Thiển Hà ở chỗ tối, khóe miệng còn vương lại một vết máu đỏ thẫm, oán hận nhìn Thủy Khanh Y nhanh nhẹn rời đi, nhìn về phía Phó Hằng đang hoang mang sợ hãi, đáy mắt nàng tràn đầy sát ý.
Đáy lòng càng thêm không cam lòng, nàng đã không còn chỗ đứng ở kinh đô, các tiểu thư thế gia đều xem thường nàng, cho dù nàng xen vào cười làm lành như thế nào, đều bị chê cười, còn đại ca hại nàng mất trinh tiết, lại khăng khăng giúp đỡ tiện nhân kia, làm cho nàng không thể báo thù, không thể trút oán giận.
Phó Thiển Hà cắn chặt hàm răng, nàng từ một người thanh quý (10) cao ngạo, trở thành tiện nhân người người phỉ nhổ, tất cả đều do một tay tiện nhân kia tạo thành!
(10) Thanh quý: đơn thuần, trong sáng, cao quý.
Đáy mắt nàng thoáng qua vẻ điên cuồng, nhìn Phó Thành ngã trên đất, siết thật chặt vạt áo trước ngực, không thể xua tan cảnh lăng nhục xuất hiện ở trong đầu, nhắm hai mắt lại, mặc cho thù hận ăn mòn tâm trí của nàng.
. . . . . .
Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, thấy Bách Lý Ngọc cầm cuốn sách nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, hoảng hốt trong nháy mắt, nếu có thể nắm tay hắn đi khắp bốn phương, trải qua thế giới của hai người không hề có tranh chấp, hắn sẽ nhàn rỗi làm thơ, còn nàng rửa tay nấu canh, sẽ không phải mệt mỏi tính kế tính tới tính lui như vậy.
Nàng khẽ lắc đầu, sợ rằng không thể trông mong gì ở kiếp này nữa rồi, đấu đá lẫn nhau, sẽ đi cùng đến cuối sinh mệnh của nàng, đúng không?
Trái tim dâng lên một chút chua xót, thật đúng là đa sầu đa cảm, nghĩ đến ngày đó hắn nói nếu có đứa bé, sẽ giao chìa khóa quốc khố cho nàng, đây chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi, đứa bé. . . Nàng còn chưa trưởng thành, làm sao có được?
"Về rồi sao? Có mệt hay không?" Bách Lý Ngọc cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đang chăm chú nhìn mình, ngước mắt lên thì trông thấy Thủy Khanh Y đang nhìn hắn đến mất hồn, có sự bất đắc dĩ và chua xót trong đáy mắt, làm cho trái tim của hắn khẽ nhói đau. "Đã xảy ra chuyện gì?" Nếu không phải nàng nhất quyết không cho hắn đi, cũng không cho phái người đi theo, hắn cũng sẽ không uổng công lo lắng.
"Không có gì." Thủy Khanh Y lắc đầu, giản lược chuyện tế thần, nàng nói cho Bách Lý Ngọc nghe những gì đã xảy ra, hơi suy tư nói: "Ta cảm thấy chuyện của mẫu thân năm đó không phải là do Phó Đạt gây nên, mà là Phó Thành."
Nàng ở Ngự Thư Phòng, nhạy bén bắt được Phó Thành vô tình để lộ ra ánh mắt thù hận khi nhìn về phía Thủy Triệt, nàng không ngừng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho lão ta hận Thủy Triệt như vậy.
"Thẩm vấn Phó Đạt thì sẽ biết." Bách Lý Ngọc bóp vai cho Thủy Khanh Y, thanh nhã dịu dàng hỏi: "Khi nào thì đi Bắc Thương cùng ta?"
Thủy Khanh Y ngẩn ra, chuyện bên này vẫn còn là một mớ hỗn độn, làm sao có thể bỏ mặc để tới Bắc Thương chứ?
"Tạm thời không biết, đợi đến khi bên này kết thúc tất cả, ta sẽ đi cùng huynh." Thủy Khanh Y lười biếng dựa sát vào trong ngực Bách Lý Ngọc, cầm lấy ngón tay của hắn, hỏi "Huynh có chuyện quan trọng sao?"
Thủy Khanh Y phát hiện càng ngày nàng càng lệ thuộc vào Bách Lý Ngọc, dựa dẫm về mặt tinh thần, không thấy hắn trong chốc lát, nàng liền cảm thấy rất nhớ, thật lòng không muốn hắn về Bắc Thương, chỉ có tăng nhanh tiến độ bên này, thì mới có thể đi cùng hắn.
"Không có việc gì, chúng ta đã thân thiết da thịt, nhưng vẫn chưa chính thức trao cho nàng danh phận ở Bắc Thương, sợ nàng tủi thân." Bách Lý Ngọc thở nhẹ, hắn vẫn còn nhớ trước đây nàng uất ức hỏi, sau này có tổ chức hôn lễ một lần nữa hay không, vậy mà hắn lại nói không, mất mác trong đáy mắt nàng, khắc sâu vào trái tim hắn rất rõ ràng, mỗi lần nhớ lại, hắn đều cảm thấy áy náy.
"Tại sao lại uất ức? Lúc hai ta thành thân, chấn động tứ quốc." Thủy Khanh Y cười khẽ, với danh tiếng của nàng lúc đó, thành thân cùng ‘Công tử Ngọc’, vị quan có quyền, không trở thành chủ đề bàn tán của mọi người mới là lạ!
Nàng không cảm thấy uất ức, hắn cảm thấy uất ức thay cho nàng.
"Đó chẳng qua là hôn lễ của Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang, không phải là hôn lễ của Bắc Thương Ám Đế Quân Mặc U và công chúa Nam Chiếu Thủy Khanh Y, ta muốn giới thiệu nàng với tất cả con dân Bắc Thương, thậm chí là cả thiên hạ, nàng là nữ nhân của Quân Mặc U ta." Trở thành cô nương hạnh phúc nhất thiên hạ, câu nói sau cùng, Bách Lý Ngọc âm thầm bổ sung ở trong lòng.
"Ta. . ." Thủy Khanh Y còn chưa nói xong, đã trông thấy Lãnh Vụ đi vào bẩm báo: "Chủ tử, Thế tử Bắc Viên đang ở bên ngoài cầu kiến."
Thủy Khanh Y nhìn Bách Lý Ngọc theo bản năng, thấy hắn gật đầu, đứng dậy kéo khuỷu tay của hắn cùng đi ra ngoài, thấy Bắc Viên Trần ngồi trên ghế gỗ lim với vẻ mặt tiều tụy, cười nói: "Tại sao hôm nay Thế tử Bắc Viên lại vào cung?"
Bắc Viên Trần thấy nàng không sao, trái tim lơ lửng lập tức buông xuống, nhưng nhìn thấy Bách Lý Ngọc ở bên cạnh nàng, con ngươi sáng trong hơi ảm đạm, dịu dàng nói: "Ta đã nghe nói về chuyện tế thần ngày hôm nay, tới thăm nàng một chút." Nói xong, cảm thấy lời nói này không ổn, nhìn Bách Lý Ngọc, Bắc Viên Trần nói tiếp: "Tới thăm với tư cách là bạn bè."
Thủy Khanh Y rủ mắt, sao nàng lại không hiểu ý định của hắn chứ?
"Ta không sao, lúc đó đã giao Phó Thành cho phụ hoàng quyết định."
Bắc Viên Trần gật đầu, tỏ ý là hắn biết, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Còn có một việc, lúc trước ta trở về Tuyết Lâm, cổ độc (11) khống chế Sở Mộ Khoảnh đã được giải trừ, không biết ông ta trúng loại cổ gì, bị biến thành con rối, bị Kiều Phi khống chế."
(11) Cổ: một loại côn trùng độc do con người nuôi dưỡng.
"Ngươi không giải được?" Bỗng nhiên Thủy Khanh Y ngồi thẳng người, nhíu chặt chân mày, Kiều Phi âm hồn bất tán!
"Đúng vậy, ông ta hoàn toàn không có suy nghĩ, bị người ta điều khiển, dự định kết thân với Bắc Thương, cầu hôn công chúa Điệp Ảnh." Sắc môi của Bắc Viên Trần hơi trắng bệch, lúc trước là do hắn tự ý đưa Sở Mộ Khoảnh lên ngôi Hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.