Chương 11
San Hô Thụ
03/09/2023
Đến trước cửa cửa hàng 4s, Thẩm Vân xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái đứng đợi ở ngoài cửa.
Cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, dựa vào bên cạnh một chiếc xe, nâng cằm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy anh, đuôi mắt lập tức cong lên, vẫy tay về hướng anh.
Quá phạm quy rồi!
Trái tim cô gào thét, a a a a a a a a a, anh lại đeo kính ra ngoài!
Thẩm Vân đi tới, ánh mắt quét qua tấm bạt trùm trên xe, hỏi:
“Anh đoán đúng rồi chứ?”
Người nào đó nhìn đến ngây ngốc lúc này mới nhớ đến chuyện tặng quà, ngón tay chỉ vào bên cạnh:
“Em không nói cho anh, anh tự mình mở ra đi.”
Thẩm Vân cười một cái, vén lên một góc, lộ ra đèn xe phía sau.
Động tác tay của anh hơi dừng lại, kiểu đèn xe này…….
Chớp mắt cả tấm bạt được kéo ra, lộ ra thân xe màu nâu tuyệt đẹp bên dưới.
Khương Mạt hất cằm đắc ý, khoe khoang nói:
“Đẹp đúng không? Anh thích chứ?”
“............”
Quả nhiên là xe của S&M.
Anh nhớ mẫu này giá nhân dân tệ là năm triệu tệ, lần mua sắm này của cô trực tiếp từ một triệu tệ thăng cấp lên năm triệu tệ.
Thẩm Vân cúi đầu, tay sờ vào biểu tượng hình trường mâu trên đầu xe, giọng nói hơi khàn khàn:
“Rất đẹp, rất thích.”
Anh dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp:
“Chiếc xe này chắc không rẻ đúng không?”
Giọng nói mang theo chút run rẩy người khác không phát hiện ra được.
Còn không phải sao!
Đắt đến mức da thịt cô đều đau!
“Cũng được, chiếc xe này hợp với anh hơn.”
Dù trái tim đang rỉ máu nhưng chỉ cần Thẩm Vân thích thì đắt thế nào cũng đáng.
Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vừa thâm trầm vừa dịu dàng, hỏi:
“Anh đoán sai rồi, em muốn anh làm gì?”
Khương Mạt lập tức đắc ý trở lại, khoanh tay nâng cằm nghĩ một hồi, nói:
“Em muốn anh chọc cho em vui.”
Nói xong, dường như cảm thấy yêu cầu của mình quá đơn giản, lại nhấn mạnh nói:
“Yêu cầu của em rất cao, nếu như anh không làm em hài lòng, em sẽ thu lại quà!”
Nắm tay cô một chút, hoặc là hôn cô một cái, đều được nha.
Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao như vậy.
Thẩm Vân bất lực cười nhẹ, đưa mắt nhìn xung quanh.
Cửa hàng 4s đều tương đối hẻo lánh, ở gần đây còn không có chỗ vui chơi thú vị nào, chỉ có một ngôi trường mẫu giáo ở bên cạnh, trước cổng có mấy quán bán đồ ăn vặt và đồ chơi, còn có một cái máy bán kẹo bông tự động.
Nói một câu: “Đợi anh một chút.”, anh đi về hướng máy bán kẹo bông tự động.
Không đòi được hôn hôn với sờ sờ, Khương Mạt có chút thất vọng, “hứ" lên một tiếng, buồn bực quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Một lát sau, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh rốt cuộc đi làm gì rồi, sao vẫn chưa quay lại?
Có cần lâu như vậy không?
……… Sao vẫn chưa quay lại nữa _ _
Cô cảm thấy đã qua rất lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhịn xuống không ngoảnh đầu lại, đến lúc nghe thấy anh nói:
“Anh tự làm, có chút xấu, em còn muốn không?”
Cô quay đầu lại, ánh mắt ngã vào trong một đám mây mềm mại màu hồng nhạt.
Là kẹo bông.
A a a a a a a a a muốn muốn muốn muốn!
Thẩm Vân của cô là tiểu khả ái ngọt ngào nhất trên đời này!
Vậy mà tặng cô kẹo bông!
A ~ Cô chết mất.
Cô lại sống lại rồi.
Thè lưỡi ra liếm một cái, những sợi đường lành lạnh tan trên đầu lưỡi….
Quá con mẹ nó ngọt rồi!
Thẩm Vân nhìn cô buồn cười.
“Xe năm triệu tệ đổi lấy kẹo bông chỉ có mấy tệ, vui như vậy sao?”
Khương Mạt lập tức ngồi ngay ngắn lại, nâng cằm, hơi mất tự nhiên nói:
“Nể tình anh tự tay làm, miễn cưỡng chấp nhận.”
Lúc cúi đầu xuống liếm kẹo, đôi mắt lại cười híp lại.
Thẩm Vân không nhịn được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
………!
Động tác liếm kẹo của Khương Mạt cương cứng.
…….Tặng kẹo bông ở cổng trường mẫu giáo cho cô…. sát chiêu sờ đầu….
Anh sẽ không coi cô là bạn nhỏ mẫu giáo thật đấy chứ?
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đằng sau cặp kính của anh, nghiêm túc nói:
“Thẩm Vân, cái nhà này em làm chủ.”
Vì vậy cần tôn trọng một người chủ gia đình vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, không được dỗ gia chủ như dỗ trẻ con.
Thẩm Vân gật đầu, rất biết nghe lời: “Ừ, em làm chủ.”
Khương Mạt: “.........”
Tại sao rõ ràng nhận được sự khẳng định nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Bỏ đi, không quan tâm nữa.
Cô lại liếm một miếng kẹo bông…….
Ngọt quá!
Thẩm Vân đưa Khương Mạt trở về, cô để anh đưa mình đến trạm tàu điện ngầm gần đó, cô đi bộ về nhà.
“Em đã tìm được nhà mới chưa?”
Anh nhớ trước đây cô nói muốn tìm nhà mới, bây giờ chỗ ở hiện tại đã bị lộ triệt để rồi, xung quanh đều là chó săn.
Khương Mạt lắc đầu. Gần đây cô quá bận, Hoa Minh và Nghê Bạt cũng bận muốn vắt chân lên cổ, không có thời gian tìm nhà, giao cho người khác lại không yên tâm.
Thẩm Vân chuyển sang chế độ lái xe bình thường, mắt nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi:
“Em muốn quay về ở không?”
Quay về ở?
Mắt Khương Mạt sáng lên, câu “Được thôi" gần như muốn buột miệng thốt ra, lại bị cô cứng ngắc nuốt trở lại.
“Không được, mấy tên chó săn kia sẽ quấn lấy anh.”
Thẩm Vân không nói gì.
Điện thoại của anh kêu lên, cầm lên xem, là Bùi Thiên Ý gọi đến.
Để xe tự lái, anh nghe điện thoại.
“Boss, tổn thọ rồi, cái tên thần kinh Lưu Phương thế mà lại muốn để Khương Mạt diễn Hồng Diệp của chúng ta, a a a a a a em muốn giết anh ta _ _”
Thẩm Vân chau mày, hơi nghiêng người chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhàn nhạt nói:
“Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”
Bùi Thiên Ý ở đầu bên kia: “.......????!!!!”
là một tựa game do S&M chế tác, lúc đó quả thật đã bỏ ra vô số tâm huyết, đặc biệt là nhân vật Hồng Diệp này, từ lên ý tưởng đến tạo hình nhân vật, tuyến trưởng thành, vân vân, thậm chí từng lời thoại đều là Thẩm Vân từng chút từng chút hoàn thiện.út>
Bùi Thiên Ý tận mắt nhìn thấy đoạn thời gian đó Thẩm Vân giống như phát điên lên vậy, cái gì cũng không quan tâm, một lòng đặt vào nhân vật này, Hồng Diệp đối với anh mà nói, thật sự không khác nào con gái ruột.
Lúc đưa ra bản quyền, yêu cầu duy nhất của Thẩm Vân là tìm được người có thể diễn Hồng Diệp một cách hoàn hảo, sau khi chọn được diễn viên phải thông qua sự đồng ý của S&M.
Bây giờ bảo bối Hồng Diệp của bọn họ lại bị đống phân chó Khương Mạt dính lên, Khương nữ thần diễn vai nào huỷ vai ấy đó!
Bùi Thiên Ý đã đoán chắc rằng Thẩm Vân sau khi nghe được tin này sẽ giận tím mặt, sau đó sẽ đem lửa giận này trút lên người cậu……
Không ngờ anh chỉ nhàn nhạt phản ứng lại một câu: “Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”
“Không phải chứ Thẩm Vân, là Diệp Hồng đó, là Diệp Hồng đó, Diệp Hồng mà anh yêu nhất…… Alo? Alo? Alo!”
Thẩm Vân cúp máy, thấy Khương Mạt đang nhìn chằm chằm mình, giải thích một câu:
“Là chuyện công việc.”
“Có phải em hiểu nhầm về công việc của anh rồi?”
Cô không nghe rõ cụ thể nói cái gì, nhưng có vẻ giọng điệu rất gấp gáp.
“Lãnh đạo của bọn anh sẽ không trách mắng anh chứ?”
“Sẽ không, ngày mai xử lý cũng không muộn.”’
Khương Mạt: “Ồ, đúng rồi, hình như con người lãnh đạo đạo của bọn anh rất tốt.”
Thẩm Vân cười.
“Nếu như anh ta trách mắng anh thì anh cứ nghỉ việc”. Khương Mạt hùng tâm vạn trượng. “Em nuôi anh"
Thẩm Vân nhìn cô: “Anh rất tốn tiền đó.”
Khương Mạt: “Không sợ, em nuôi được.”
Thẩm Vân bật cười thành tiếng.
Đưa Khương Mạt đến cổng tàu điện ngầm, anh gọi điện thoại cho Bùi Thiên Ý:
“Tôi lập tức quay về công ty.”
Bùi Thiên Ý đang phát điên lên bây giờ mới bình tĩnh trở lại, đây mới là Thẩm Vân chứ, vừa rồi có vẻ như đang vướng chuyện gì rồi.
Lại nói cái tên trạch nam chết dẫm này có thể có việc gì làm lỡ công việc được chứ?
Kỳ kỳ quái quái……
Thẩm Vân đi thẳng một đường về công ty, tháo mắt kính ra cài vào túi áo trước ngực rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bùi Thiên Ý và Bạch Ninh Thư đều đang đợi anh ở bên trong. Một nhân vật trong game mà thôi, đối với S&M hiện tại mà nói không đáng nhắc đến, nhưng có tình cảm đặc biệt, mọi người đều rất coi trọng.út>
Nhìn thấy Thẩm Vân, Bùi Thiên Ý lập tức đứng dậy:
“Nhanh nhanh nhanh, bác bỏ lại họ Lưu kia, nói với anh ta bảo Khương nữ thần tránh xa cả tác phẩm một chút, em mới không muốn cháu gái lớn của em bị cái đống phân chó đó…….”út>
“Tôi cảm thấy khá tốt.” Thẩm Vân nhàn nhạt mở miệng.
Cái……… Cái gì?!
Bùi Thiên Ý lập tức hoá đá.
Thẩm Vân ngồi trên ghế, đặt điện thoại ở bên cạnh, lại bắn ra một quả ngư lôi dưới biển*:
(*Ý nói làm chấn động, khuấy động cả một vùng yên tĩnh.)
“Nhân vật Hồng Diệp này chính là được xây dựng theo hình tượng của Khương Mạt.”
Lúc này đến người bình tĩnh như Bạch Ninh Thư cũng sụp đổ:
“Xây dựng theo hình tượng Khương Mạt?!”
Nhìn thế nào thì nữ vương Hồng Diệp cũng không có chút điểm tương đồng nào với cái thứ giả tạo, sản phẩm kém chất lượng, ngoại tình như Khương Mạt ……..được rồi, ngoại tình tạm thời vẫn còn nghi vấn.
Thẩm Vân gật đầu, mở ra giấy xin thông qua Lưu Phương gửi đến, bên trên tên diễn viên của vai diễn Hồng Diệp là Khương Mạt.
Anh cầm con dấu lên, đang định đóng xuống, Bùi Thiên Ý nhào đến giữ chặt tay anh lại:
“Boss, anh hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Thẩm Vân: “Tôi đã nghĩ kĩ rồi.”
Bùi Thiên Ý muốn khóc rồi.
Đúng lúc này, điện thoại Thâm Vân đặt ở bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bản tin mới: ữ>
Động tác trên tay Thẩm Vân dừng lại.
Bùi Thiên Ý như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở tin tức ra, bức ảnh đầu tiên nhảy ra chính là Khương Mạt đang ôm người ta trước cửa khách sạn.
Người chụp ảnh giống như rất có đạo đức, làm mờ tất cả gương mặt của bên nam, chỉ lộ ra gương mặt đeo khẩu trang gần như ai cũng nhận ra của Khương nữ thần.
“Đậu xanh, Thẩm Vân anh nhìn đi, anh để cho loại phụ nữ này diễn Hồng Diệp, lương tâm của anh không đau sao?”
Cạch! Con dấu màu đỏ đã được đóng lên rồi.
Boss Thẩm dùng hành động thực tế nói cho cậu ta, lương tâm của anh thật sự không đau một chút nào.
Bùi Thiên Ý: “..........”
Cậu ta còn muốn nói tiếp, bị Bạch Ninh Thư nói chen vào:
“A, tôi nhớ còn phải thêm công năng giết đồng đội vào trò chơi trong lần cập nhật tới, vẫn chưa làm xong, đi thôi đi thôi, quay lại làm việc….”
Nói xong kéo Bùi Thiên Ý rời đi.
Thẩm Vân treo nụ cười mỉm trên mặt đưa mắt tiễn hai người rời khỏi, cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi anh tắt lịm.
Đưa ngón tay nhè nhẹ lướt vào màn hình điện thoại, bên trên là một chuỗi hình ảnh.
Khương Mạt cùng người khác đi vào khách sạn, một đám người vào cùng một căn phòng, sáng ngày thứ hai cùng nhau đi ra, ôm nhau tạm biệt….
Anh không hiểu lầm…
…..Nhưng, bọn họ đến tay còn chưa chạm qua, cô lại cùng người không quen biết ôm nhau.
Bên ngoài, Bùi Thiên Ý giằng ra khỏi Bạch Ninh Thư.
“Cậu kéo tôi làm gì? Cậu không thấy não Thẩm Vân bị úng nước à?”
Bạch Ninh Thư trợn mắt: “Não cậu mới bị úng nước.”
Bùi Thiên Ý: “Cái đệt, cậu còn mắng tôi?!”
Bạch Ninh Thư lạnh lùng liếc cậu ta một cái:
“Cậu quên bức ảnh Khương Mạt đăng hôm đó rồi sao?”
Bùi Thiên Ý: “.........!”
“Cậu có ý gì? Không phải cậu tin Thẩm Vân và Khương Mạt là người một nhà thật đấy chứ? Ha ha ha trên đời này người giống người nhiều như vậy……”
Bạch Ninh Thư lắc đầu, quay người bỏ đi.
Bùi Thiên Ý vội vã chạy theo, ngữ khí có phần sợ sệt.
“Không…..Không phải chứ? Chúng ta biết anh ta lâu như vậy, chưa từng nghe nói anh ta đã kết hôn.”
Bạch Ninh Thư: “Có phải là vợ chồng hay không thì tôi không biết, nhưng hai người họ chắc chắn có quen nhau.”
Bùi Thiên Ý đột nhiên hiểu ra:
“Tôi biết rồi, nhất định lúc nhỏ Thẩm Vân yêu thầm nữ thần, kết quả nữ thần sau này biến thành thế này, thế là liền làm ra Hồng Diệp để tế tình yêu đã chết của anh ta lúc nhỏ……”
Quá hợp tình hợp lý!
“........” Bạch Ninh Thư: “Cũng có thể, ai biết được chứ.”
Khương Mạt vừa về đến nhà lại bị 'ẻo lả' nhào đến chỉ tay thẳng mặt mắng cho một trận.
“Bà đây đã nói với em bao nhiêu lần là phải cẩn thận phải cẩn thận, em nhìn lại em xem, tư liệu ngoại tình vẫn chưa tẩy trắng thành công, lại làm ra một cái tin tức mới 4p. Em chê bản thân còn bị bôi đen quá ít đúng không?!”
Nghê Bạt ôm ngực, cảm thấy bản thân thực sự muốn tắc thở.
Tin tức này lên men đột ngột như vậy, đằng sau tuyệt đối có người đẩy thuyền, là ai không cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn là tên tiểu tiện nhân Triệu Bằng Kiệt kia.
Tin đồn “ngoại tình" sau khi được rửa sạch, hắn sẽ trở thành kẻ bị bôi đen, bây giờ tin tức Khương Mạt 4p vừa xuất hiện, ai còn quan tâm hắn ta nữa?
Khương Mạt mở tin tức mới ra nhanh chóng đưa mắt liếc qua, bình luận ở bên dưới căn bản không cần nhìn, tất cả đều đang mắng cô.
Cô mở QQ, gửi một tin nhắn:
“Chuyển phát nhanh, cậu giúp lão đại một chuyện.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bản chuyển tính bổ não của Mạt Mạt và Vân Vân~
Khương Mạt cười xấu xa chặn lại đệ nhất tiểu khả ái của khối trong ngõ.
“Bé gái, làm ông đây vui ông đây sẽ thả cậu đi.”
Thẩm Vân Vân móc ra một cái kẹo bông từ trong cặp sách:
“Cho cậu ăn, vui chưa?”
Khương Mạt Mạt: “........! Vui, vui!”
Thẩm Vân Vân: “Vui rồi thì đưa tôi về nhà được không?”
Khương Mạt Mạt: “Được được được! Cậu đáng yêu cậu nói cái gì cũng được!”
Đã phát lì xì, tiếp tục~
Cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, dựa vào bên cạnh một chiếc xe, nâng cằm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy anh, đuôi mắt lập tức cong lên, vẫy tay về hướng anh.
Quá phạm quy rồi!
Trái tim cô gào thét, a a a a a a a a a, anh lại đeo kính ra ngoài!
Thẩm Vân đi tới, ánh mắt quét qua tấm bạt trùm trên xe, hỏi:
“Anh đoán đúng rồi chứ?”
Người nào đó nhìn đến ngây ngốc lúc này mới nhớ đến chuyện tặng quà, ngón tay chỉ vào bên cạnh:
“Em không nói cho anh, anh tự mình mở ra đi.”
Thẩm Vân cười một cái, vén lên một góc, lộ ra đèn xe phía sau.
Động tác tay của anh hơi dừng lại, kiểu đèn xe này…….
Chớp mắt cả tấm bạt được kéo ra, lộ ra thân xe màu nâu tuyệt đẹp bên dưới.
Khương Mạt hất cằm đắc ý, khoe khoang nói:
“Đẹp đúng không? Anh thích chứ?”
“............”
Quả nhiên là xe của S&M.
Anh nhớ mẫu này giá nhân dân tệ là năm triệu tệ, lần mua sắm này của cô trực tiếp từ một triệu tệ thăng cấp lên năm triệu tệ.
Thẩm Vân cúi đầu, tay sờ vào biểu tượng hình trường mâu trên đầu xe, giọng nói hơi khàn khàn:
“Rất đẹp, rất thích.”
Anh dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp:
“Chiếc xe này chắc không rẻ đúng không?”
Giọng nói mang theo chút run rẩy người khác không phát hiện ra được.
Còn không phải sao!
Đắt đến mức da thịt cô đều đau!
“Cũng được, chiếc xe này hợp với anh hơn.”
Dù trái tim đang rỉ máu nhưng chỉ cần Thẩm Vân thích thì đắt thế nào cũng đáng.
Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vừa thâm trầm vừa dịu dàng, hỏi:
“Anh đoán sai rồi, em muốn anh làm gì?”
Khương Mạt lập tức đắc ý trở lại, khoanh tay nâng cằm nghĩ một hồi, nói:
“Em muốn anh chọc cho em vui.”
Nói xong, dường như cảm thấy yêu cầu của mình quá đơn giản, lại nhấn mạnh nói:
“Yêu cầu của em rất cao, nếu như anh không làm em hài lòng, em sẽ thu lại quà!”
Nắm tay cô một chút, hoặc là hôn cô một cái, đều được nha.
Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao như vậy.
Thẩm Vân bất lực cười nhẹ, đưa mắt nhìn xung quanh.
Cửa hàng 4s đều tương đối hẻo lánh, ở gần đây còn không có chỗ vui chơi thú vị nào, chỉ có một ngôi trường mẫu giáo ở bên cạnh, trước cổng có mấy quán bán đồ ăn vặt và đồ chơi, còn có một cái máy bán kẹo bông tự động.
Nói một câu: “Đợi anh một chút.”, anh đi về hướng máy bán kẹo bông tự động.
Không đòi được hôn hôn với sờ sờ, Khương Mạt có chút thất vọng, “hứ" lên một tiếng, buồn bực quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Một lát sau, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh rốt cuộc đi làm gì rồi, sao vẫn chưa quay lại?
Có cần lâu như vậy không?
……… Sao vẫn chưa quay lại nữa _ _
Cô cảm thấy đã qua rất lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhịn xuống không ngoảnh đầu lại, đến lúc nghe thấy anh nói:
“Anh tự làm, có chút xấu, em còn muốn không?”
Cô quay đầu lại, ánh mắt ngã vào trong một đám mây mềm mại màu hồng nhạt.
Là kẹo bông.
A a a a a a a a a muốn muốn muốn muốn!
Thẩm Vân của cô là tiểu khả ái ngọt ngào nhất trên đời này!
Vậy mà tặng cô kẹo bông!
A ~ Cô chết mất.
Cô lại sống lại rồi.
Thè lưỡi ra liếm một cái, những sợi đường lành lạnh tan trên đầu lưỡi….
Quá con mẹ nó ngọt rồi!
Thẩm Vân nhìn cô buồn cười.
“Xe năm triệu tệ đổi lấy kẹo bông chỉ có mấy tệ, vui như vậy sao?”
Khương Mạt lập tức ngồi ngay ngắn lại, nâng cằm, hơi mất tự nhiên nói:
“Nể tình anh tự tay làm, miễn cưỡng chấp nhận.”
Lúc cúi đầu xuống liếm kẹo, đôi mắt lại cười híp lại.
Thẩm Vân không nhịn được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
………!
Động tác liếm kẹo của Khương Mạt cương cứng.
…….Tặng kẹo bông ở cổng trường mẫu giáo cho cô…. sát chiêu sờ đầu….
Anh sẽ không coi cô là bạn nhỏ mẫu giáo thật đấy chứ?
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đằng sau cặp kính của anh, nghiêm túc nói:
“Thẩm Vân, cái nhà này em làm chủ.”
Vì vậy cần tôn trọng một người chủ gia đình vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, không được dỗ gia chủ như dỗ trẻ con.
Thẩm Vân gật đầu, rất biết nghe lời: “Ừ, em làm chủ.”
Khương Mạt: “.........”
Tại sao rõ ràng nhận được sự khẳng định nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
Bỏ đi, không quan tâm nữa.
Cô lại liếm một miếng kẹo bông…….
Ngọt quá!
Thẩm Vân đưa Khương Mạt trở về, cô để anh đưa mình đến trạm tàu điện ngầm gần đó, cô đi bộ về nhà.
“Em đã tìm được nhà mới chưa?”
Anh nhớ trước đây cô nói muốn tìm nhà mới, bây giờ chỗ ở hiện tại đã bị lộ triệt để rồi, xung quanh đều là chó săn.
Khương Mạt lắc đầu. Gần đây cô quá bận, Hoa Minh và Nghê Bạt cũng bận muốn vắt chân lên cổ, không có thời gian tìm nhà, giao cho người khác lại không yên tâm.
Thẩm Vân chuyển sang chế độ lái xe bình thường, mắt nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi:
“Em muốn quay về ở không?”
Quay về ở?
Mắt Khương Mạt sáng lên, câu “Được thôi" gần như muốn buột miệng thốt ra, lại bị cô cứng ngắc nuốt trở lại.
“Không được, mấy tên chó săn kia sẽ quấn lấy anh.”
Thẩm Vân không nói gì.
Điện thoại của anh kêu lên, cầm lên xem, là Bùi Thiên Ý gọi đến.
Để xe tự lái, anh nghe điện thoại.
“Boss, tổn thọ rồi, cái tên thần kinh Lưu Phương thế mà lại muốn để Khương Mạt diễn Hồng Diệp của chúng ta, a a a a a a em muốn giết anh ta _ _”
Thẩm Vân chau mày, hơi nghiêng người chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhàn nhạt nói:
“Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”
Bùi Thiên Ý ở đầu bên kia: “.......????!!!!”
là một tựa game do S&M chế tác, lúc đó quả thật đã bỏ ra vô số tâm huyết, đặc biệt là nhân vật Hồng Diệp này, từ lên ý tưởng đến tạo hình nhân vật, tuyến trưởng thành, vân vân, thậm chí từng lời thoại đều là Thẩm Vân từng chút từng chút hoàn thiện.út>
Bùi Thiên Ý tận mắt nhìn thấy đoạn thời gian đó Thẩm Vân giống như phát điên lên vậy, cái gì cũng không quan tâm, một lòng đặt vào nhân vật này, Hồng Diệp đối với anh mà nói, thật sự không khác nào con gái ruột.
Lúc đưa ra bản quyền, yêu cầu duy nhất của Thẩm Vân là tìm được người có thể diễn Hồng Diệp một cách hoàn hảo, sau khi chọn được diễn viên phải thông qua sự đồng ý của S&M.
Bây giờ bảo bối Hồng Diệp của bọn họ lại bị đống phân chó Khương Mạt dính lên, Khương nữ thần diễn vai nào huỷ vai ấy đó!
Bùi Thiên Ý đã đoán chắc rằng Thẩm Vân sau khi nghe được tin này sẽ giận tím mặt, sau đó sẽ đem lửa giận này trút lên người cậu……
Không ngờ anh chỉ nhàn nhạt phản ứng lại một câu: “Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”
“Không phải chứ Thẩm Vân, là Diệp Hồng đó, là Diệp Hồng đó, Diệp Hồng mà anh yêu nhất…… Alo? Alo? Alo!”
Thẩm Vân cúp máy, thấy Khương Mạt đang nhìn chằm chằm mình, giải thích một câu:
“Là chuyện công việc.”
“Có phải em hiểu nhầm về công việc của anh rồi?”
Cô không nghe rõ cụ thể nói cái gì, nhưng có vẻ giọng điệu rất gấp gáp.
“Lãnh đạo của bọn anh sẽ không trách mắng anh chứ?”
“Sẽ không, ngày mai xử lý cũng không muộn.”’
Khương Mạt: “Ồ, đúng rồi, hình như con người lãnh đạo đạo của bọn anh rất tốt.”
Thẩm Vân cười.
“Nếu như anh ta trách mắng anh thì anh cứ nghỉ việc”. Khương Mạt hùng tâm vạn trượng. “Em nuôi anh"
Thẩm Vân nhìn cô: “Anh rất tốn tiền đó.”
Khương Mạt: “Không sợ, em nuôi được.”
Thẩm Vân bật cười thành tiếng.
Đưa Khương Mạt đến cổng tàu điện ngầm, anh gọi điện thoại cho Bùi Thiên Ý:
“Tôi lập tức quay về công ty.”
Bùi Thiên Ý đang phát điên lên bây giờ mới bình tĩnh trở lại, đây mới là Thẩm Vân chứ, vừa rồi có vẻ như đang vướng chuyện gì rồi.
Lại nói cái tên trạch nam chết dẫm này có thể có việc gì làm lỡ công việc được chứ?
Kỳ kỳ quái quái……
Thẩm Vân đi thẳng một đường về công ty, tháo mắt kính ra cài vào túi áo trước ngực rồi mới đẩy cửa bước vào.
Bùi Thiên Ý và Bạch Ninh Thư đều đang đợi anh ở bên trong. Một nhân vật trong game mà thôi, đối với S&M hiện tại mà nói không đáng nhắc đến, nhưng có tình cảm đặc biệt, mọi người đều rất coi trọng.út>
Nhìn thấy Thẩm Vân, Bùi Thiên Ý lập tức đứng dậy:
“Nhanh nhanh nhanh, bác bỏ lại họ Lưu kia, nói với anh ta bảo Khương nữ thần tránh xa cả tác phẩm một chút, em mới không muốn cháu gái lớn của em bị cái đống phân chó đó…….”út>
“Tôi cảm thấy khá tốt.” Thẩm Vân nhàn nhạt mở miệng.
Cái……… Cái gì?!
Bùi Thiên Ý lập tức hoá đá.
Thẩm Vân ngồi trên ghế, đặt điện thoại ở bên cạnh, lại bắn ra một quả ngư lôi dưới biển*:
(*Ý nói làm chấn động, khuấy động cả một vùng yên tĩnh.)
“Nhân vật Hồng Diệp này chính là được xây dựng theo hình tượng của Khương Mạt.”
Lúc này đến người bình tĩnh như Bạch Ninh Thư cũng sụp đổ:
“Xây dựng theo hình tượng Khương Mạt?!”
Nhìn thế nào thì nữ vương Hồng Diệp cũng không có chút điểm tương đồng nào với cái thứ giả tạo, sản phẩm kém chất lượng, ngoại tình như Khương Mạt ……..được rồi, ngoại tình tạm thời vẫn còn nghi vấn.
Thẩm Vân gật đầu, mở ra giấy xin thông qua Lưu Phương gửi đến, bên trên tên diễn viên của vai diễn Hồng Diệp là Khương Mạt.
Anh cầm con dấu lên, đang định đóng xuống, Bùi Thiên Ý nhào đến giữ chặt tay anh lại:
“Boss, anh hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Thẩm Vân: “Tôi đã nghĩ kĩ rồi.”
Bùi Thiên Ý muốn khóc rồi.
Đúng lúc này, điện thoại Thâm Vân đặt ở bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bản tin mới: ữ>
Động tác trên tay Thẩm Vân dừng lại.
Bùi Thiên Ý như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở tin tức ra, bức ảnh đầu tiên nhảy ra chính là Khương Mạt đang ôm người ta trước cửa khách sạn.
Người chụp ảnh giống như rất có đạo đức, làm mờ tất cả gương mặt của bên nam, chỉ lộ ra gương mặt đeo khẩu trang gần như ai cũng nhận ra của Khương nữ thần.
“Đậu xanh, Thẩm Vân anh nhìn đi, anh để cho loại phụ nữ này diễn Hồng Diệp, lương tâm của anh không đau sao?”
Cạch! Con dấu màu đỏ đã được đóng lên rồi.
Boss Thẩm dùng hành động thực tế nói cho cậu ta, lương tâm của anh thật sự không đau một chút nào.
Bùi Thiên Ý: “..........”
Cậu ta còn muốn nói tiếp, bị Bạch Ninh Thư nói chen vào:
“A, tôi nhớ còn phải thêm công năng giết đồng đội vào trò chơi trong lần cập nhật tới, vẫn chưa làm xong, đi thôi đi thôi, quay lại làm việc….”
Nói xong kéo Bùi Thiên Ý rời đi.
Thẩm Vân treo nụ cười mỉm trên mặt đưa mắt tiễn hai người rời khỏi, cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi anh tắt lịm.
Đưa ngón tay nhè nhẹ lướt vào màn hình điện thoại, bên trên là một chuỗi hình ảnh.
Khương Mạt cùng người khác đi vào khách sạn, một đám người vào cùng một căn phòng, sáng ngày thứ hai cùng nhau đi ra, ôm nhau tạm biệt….
Anh không hiểu lầm…
…..Nhưng, bọn họ đến tay còn chưa chạm qua, cô lại cùng người không quen biết ôm nhau.
Bên ngoài, Bùi Thiên Ý giằng ra khỏi Bạch Ninh Thư.
“Cậu kéo tôi làm gì? Cậu không thấy não Thẩm Vân bị úng nước à?”
Bạch Ninh Thư trợn mắt: “Não cậu mới bị úng nước.”
Bùi Thiên Ý: “Cái đệt, cậu còn mắng tôi?!”
Bạch Ninh Thư lạnh lùng liếc cậu ta một cái:
“Cậu quên bức ảnh Khương Mạt đăng hôm đó rồi sao?”
Bùi Thiên Ý: “.........!”
“Cậu có ý gì? Không phải cậu tin Thẩm Vân và Khương Mạt là người một nhà thật đấy chứ? Ha ha ha trên đời này người giống người nhiều như vậy……”
Bạch Ninh Thư lắc đầu, quay người bỏ đi.
Bùi Thiên Ý vội vã chạy theo, ngữ khí có phần sợ sệt.
“Không…..Không phải chứ? Chúng ta biết anh ta lâu như vậy, chưa từng nghe nói anh ta đã kết hôn.”
Bạch Ninh Thư: “Có phải là vợ chồng hay không thì tôi không biết, nhưng hai người họ chắc chắn có quen nhau.”
Bùi Thiên Ý đột nhiên hiểu ra:
“Tôi biết rồi, nhất định lúc nhỏ Thẩm Vân yêu thầm nữ thần, kết quả nữ thần sau này biến thành thế này, thế là liền làm ra Hồng Diệp để tế tình yêu đã chết của anh ta lúc nhỏ……”
Quá hợp tình hợp lý!
“........” Bạch Ninh Thư: “Cũng có thể, ai biết được chứ.”
Khương Mạt vừa về đến nhà lại bị 'ẻo lả' nhào đến chỉ tay thẳng mặt mắng cho một trận.
“Bà đây đã nói với em bao nhiêu lần là phải cẩn thận phải cẩn thận, em nhìn lại em xem, tư liệu ngoại tình vẫn chưa tẩy trắng thành công, lại làm ra một cái tin tức mới 4p. Em chê bản thân còn bị bôi đen quá ít đúng không?!”
Nghê Bạt ôm ngực, cảm thấy bản thân thực sự muốn tắc thở.
Tin tức này lên men đột ngột như vậy, đằng sau tuyệt đối có người đẩy thuyền, là ai không cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn là tên tiểu tiện nhân Triệu Bằng Kiệt kia.
Tin đồn “ngoại tình" sau khi được rửa sạch, hắn sẽ trở thành kẻ bị bôi đen, bây giờ tin tức Khương Mạt 4p vừa xuất hiện, ai còn quan tâm hắn ta nữa?
Khương Mạt mở tin tức mới ra nhanh chóng đưa mắt liếc qua, bình luận ở bên dưới căn bản không cần nhìn, tất cả đều đang mắng cô.
Cô mở QQ, gửi một tin nhắn:
“Chuyển phát nhanh, cậu giúp lão đại một chuyện.”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bản chuyển tính bổ não của Mạt Mạt và Vân Vân~
Khương Mạt cười xấu xa chặn lại đệ nhất tiểu khả ái của khối trong ngõ.
“Bé gái, làm ông đây vui ông đây sẽ thả cậu đi.”
Thẩm Vân Vân móc ra một cái kẹo bông từ trong cặp sách:
“Cho cậu ăn, vui chưa?”
Khương Mạt Mạt: “........! Vui, vui!”
Thẩm Vân Vân: “Vui rồi thì đưa tôi về nhà được không?”
Khương Mạt Mạt: “Được được được! Cậu đáng yêu cậu nói cái gì cũng được!”
Đã phát lì xì, tiếp tục~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.