Chương 21
San Hô Thụ
03/09/2023
Khương Mạt đợi một lúc, quả nhiên khách sạn đưa một đĩa hoa quả tới.
Đây là thao tác theo quy tắc bình thường, minh tinh ở tại khách sạn này mỗi ngày đều có hoa quả được mang đến phòng, nếu không phải Khương Phi nhắc nhở, Khương Mạt đúng là không nhất định sẽ nghi ngờ.
Cô không ăn, đổ hoa quả ra để ở một bên, sau đó ra ngoài gọi người của khách sạn đến thu dọn đĩa.
Tiếp tục đợi.
Lại khoảng nửa tiếng trôi qua, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Đến rồi.
Khương Mạt đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài có chút bất ngờ, vậy mà lại là Thượng Minh Trạch.
Thượng Minh Trạch say rượu, đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi quấn lại với nhau nói: “Vừa rồi…….. nhân viên phục vụ của khách sạn nói với em…..nói chị gọi em…”
Cậu ta được người ta đưa về phòng, trợ lý giúp cậu ta chỉnh lý lại một chút rồi rời đi.
Cậu ta cả người khó chịu, không ngủ được, qua một lúc có người gõ cửa, nhân viên phục vụ của khách sạn mang một đĩa hoa quả đến, cậu ta vừa ăn được hai miếng lại có nhân viên phục vụ đến gõ cửa nói vừa rồi lúc đưa đĩa hoa quả đến phòng Khương Mạt, Khương Mạt nhờ hắn đến mời cậu ta đến phòng cô một chuyến, có việc muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.
Nếu cậu ta còn tỉnh táo nhất định sẽ lập tức nghi ngờ, nếu như Khương Mạt gọi cậu ta tại sao không gọi điện hoặc là gửi tin nhắn lại nhất định muốn nhờ người chuyển lời, nhưng bây giờ cậu ta say đến đầu óc đều hỗn loạn, chỉ biết Khương Mạt gọi cậu ta, thế là không gọi ai, vịn tường đến phòng cô.
Khương Mạt nhìn cậu ta say thành như vậy, trợn mắt, kéo cậu ta vào trong phòng, ấn vào ghế, quay người đi đóng cửa.
Cô khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cậu ta, hất cằm lên:
“Này, Thượng Minh Trạch, đầu cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Thương Minh Trạch say mắt lờ đờ, mông lung nhìn cô, người con gái đứng dưới ánh đèn ấm áp, làn da trơn bóng mịn màng, đôi mắt ướt át, cánh môi đỏ hồng, dáng vẻ vô cùng ngon miệng…….
Cổ họng đột nhiên bắt đầu khô chát, cơ thể giống như có một ngọn lửa cháy lên.
Cậu ta đưa tay muốn ôm cô, bị Khương Mạt túm ngược lấy đẩy lại về trên ghế.
Cô cúi người vỗ vỗ lên mặt cậu ta: “Này, Nhiệt Huyết đần độn, cậu sao thế?”
Động tác này làm cậu ta kinh hãi kéo lý trí trở lại, Thượng Minh Trạch ngây ngốc nhìn cô một lúc, đột nhiên phản ứng lại, cậu ta đây là mắc mưu người khác rồi?
Cậu ta vịn ghế đứng dậy: “Em phải đi…….”
Khương Mạt thấy cậu ta đứng cũng đứng không vững, dìu cậu ta: “Cậu đi đâu hả? Tôi gọi người…….”
Một giây sau, hơi thở nóng bỏng của đàn ông liền nhào đến, tay cậu ta đặt lên eo cô, hơi thở phả bên tai, mùi rượu và hơi nóng xông đến mặt cô đều đỏ lên.
Thượng Minh Trạch nhìn thấy đôi môi gần ngay trong gang tấc, dường như muốn hôn lên.
Không được…..Không được……
Cậu ta cắn chặt răng đẩy mạnh Khương Mạt ra, thở gấp nói: “Em có chút không được bình thường, để em đi!”
Khương Mạt cũng nhìn ra, mặt cậu ta vô cùng đỏ, hô hấp cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, không phải là phản ứng khi say rượu.
“Không bình thường thế nào?”
Khương Mạt sững người, đột nhiên phản ứng lại: “Cậu ăn hoa quả mà khách sạn đưa đến rồi?”
Thượng Minh Trạch dựa người vào tường, ngón tay bám chặt vào tường, gian nan gật đầu.
Khương Mạt không dám tin buột miệng nói: “Không phải là xuân dược đấy chứ?”
Mặt Thượng Minh Trạch càng đỏ, ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn cô, thật sự quá mất mặt rồi.
Khương Mạt nhìn cậu ta phát rầu: “Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện?”
“Không được!”
Thượng Minh Trạch vội vàng ngăn cản: “Không thể đi bệnh viện!”
Đi bệnh viện nhất định không thể giấu được bọn chó săn và đám phóng viên, đến lúc đó làm ra tin tức, ảnh hưởng quá lớn.
Khương Mạt trợn mắt, không cho đi bệnh viện thì làm thế nào bây giờ? Cô mới chỉ nghe qua loại thuốc này trong phim truyền hình trên tivi, cần phụ nữ mới có thể giải, nhưng cô không thể giúp cậu ta được…..
Khương Mạt đột nhiên hỏi: “Di chuyển sự chú ý có tác dụng không?”
Thượng Minh Trạch hô hấp nóng bỏng người: “Không…….không biết, chắc là có tác dụng.”
Bây giờ trong đầu cậu ta là một mớ hỗn tạp, dục vọng khó có thể mở miệng.
Khương Mạt đút tay vào túi áo trên người cậu ta, hô hấp của cậu ta như đình trệ, chút nữa thì nắm lấy tay cô.
Một giây sau Khương Mạt móc điện thoại ra đưa cho cậu ta: “Nào, chị Mạt đưa cậu đi chơi game.”
Thượng Minh Trạch: “........”
_ _
Ở một phòng khác của khách sạn, Tần Mộng Dao hỏi: “Đã đi vào chưa?”
Từ Văn Bân mặc trang phục nhân viên phục vụ của khách sạn, cười he he: “Vào rồi.”
Tần Mộng Dao: “Anh đảm bảo không có vấn đề gì chứ? Tốt nhất đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tên chó săn chết tiệt này, mặc dù trước mắt là hai người hợp tác, nhưng mỗi lần nhìn thấy điệu cười âm hiểm của hắn đều khiến cho cả người không thoải mái.
“Yên tâm, thuốc đó là đồ quý của tôi, người bình thường không lấy được, Khương Mạt đã ăn hoa quả, Thượng Minh Trạch cũng ăn rồi, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.”
Tần Mộng Dao bây giờ mới cười một cái: “Vậy chúng ta đợi một lúc, hai mươi phút sau thì qua đó.”
Từ Văn Bân cũng cười he he đồng ý.
Hai mươi phút, chắc sẽ đúng vào thời khắc đặc sắc đây he he he.
Hai người không nói chuyện, hai mươi phút sau, Tần Mộng Dao đứng dậy: “Đi thôi.”
Tứ Văn Bân đi theo sau cô ta, trên người giấu camera mini.
Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười lạnh trên mặt cô ta bị nôn nóng và lo lắng thay thế, cô ta gọi điện thoại cho Khương Mạt trước, không có người bắt máy, sau đó gọi cho Hoa Minh, nói cô ta tìm Khương Mạt có chút chuyện, nhưng không thể liên lạc được, bởi vì buổi tối uống rượu vào, sợ xảy ra nguy hiểm.
Hoa Minh nghe xong cũng bị dọa cho sợ hãi, gọi điện thoại cho Khương Mạt cũng không có người nghe máy, sau đó, một đám người vây ở bên ngoài gõ cửa.
Hoa Minh dùng sức đập mạnh cửa phòng, gọi: “Chị Mạt! Chị Mạt, chị mở cửa một chút!..... Chị Mạt! Chị không sao chứ?”
Nhưng không cần biết gõ thế nào cũng không có người trả lời.
Khóe miệng Tần Mộng Dao ẩn giấu nụ cười mờ nhạt, lo lắng nói: “Phải làm thế nào bây giờ? Hay chúng ta gọi người của khách sạn đến mở cửa?”
Cửa mở ra mọi người sẽ được một trận kinh ngạc, lần này Khương Mạt sẽ triệt để thân bại danh liệt, cô ta cũng coi như báo được thù cho Triệu Bằng Kiệt.
Còn về Thượng Minh Trạch, chỉ có thể ở đây nói một câu xin lỗi, ai bảo cậu ta mắt mù thích loại mặt hàng là Khương Mạt chứ?
Hoa Minh: “Gọi người của khách sạn đến đi.”
Việc đến nước này chỉ có thể như vậy thôi.
Năm phút sau giám đốc cầm thẻ dự phòng vội vội vàng vàng chạy đến, quẹt mở cửa, một đám người vội vàng tràn vào, giây phút nhìn thấy người ở trong phòng, tất cả biểu cảm hoặc là lo lắng, hoặc là nôn nóng, hoặc là vui khi thấy người khác gặp hoạ lập tức đông cứng lại trên mặt, nhìn vô cùng hài hước.
Trong đầu Tần Mộng Dao trống rỗng, suýt chút nữa thì buột miệng nói sao lại thế này.
Khương Mạt ăn mặc gọn gàng, ngồi trên sô pha, đeo tai nghe ôm điện thoại hét lớn: “Ai dô đậu xanh! Tên đần nhà cậu sao lại chết rồi? Đã nói cậu đi sau tôi đừng có chạy linh tinh…..”
Thượng Minh Trạch mặc đồ ngủ, sắc mặt đỏ bừng, cũng đeo tai nghe ôm điện thoại oan ức nói: “Người này giết em, chị mau giúp em báo thù.”
Khương Mạt: “Được được được, tôi giúp cậu báo thù, không khóc nữa, ngoan..”
Dây thần kinh trong đầu Hoa Minh ‘phựt một tiếng, đứt triệt để.
Cậu ta ở bên ngoài lo lắng sắp phát điên rồi, hai người này thì hay rồi, ngồi trong phòng chơi game!
Cậu ta xông đến như mũi tên, cố gắng khống chế bản thân mình không nhào đến rút tai nghe của cô ra, lạnh giọng nói: “Chị Mạt!”
Lúc này Khương Mạt mới ngẩng đầu lên, cả mặt mù mờ: “Tiểu Hoa, không phải cậu về ngủ rồi hay sao? Sao lại chạy quay lại rồi?”
Vừa nhìn ra phía sau, giật mình nói: “Sao lại nhiều người thế này?”
Hoa Minh tức nói không lên lời.
Cuối cùng Tần Mộng Dao cũng phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Chúng tôi gọi điện cho cô nhưng mãi không có người nghe máy, gõ cửa cũng không có người trả lời, còn tưởng rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Cô ở trong phòng sao chúng tôi gõ cửa không mở cửa?”
Khương Mạt nổ súng bắn chết tên địch đã giết Thượng Minh Trạch, vứt điện thoại sang một bên, cười nói: “ Chúng tôi đang chơi game, đeo tai nghe nên không nghe thấy, sao vậy, chị Tần cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”
Cảm ơn sự dạy bảo của đạo diễn Lưu và Thượng Minh Trạch trong đoạn thời gian này, cô cảm thấy cô diễn vô cùng tốt.
Tần Mộng Dao vừa hay nhìn thấy đĩa hoa quả bên tay của Khương Mạt, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười một cái: “Đây không phải lo lắng cho cô sao, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đương nhiên là tốt. Vậy mấy người chơi đi, tôi đi trước…..”
Nói rồi cô ta quay người định bỏ đi.
Sự tình biến thành như vậy, cô ta có dự cảm không lành, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Vừa quay người, sau lưng liền truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Đứng lại!”
Bước chân Tần Mộng Dao dừng lại, Từ Văn Bân ở phía trước đột nhiên gia tăng bước chân chạy ra ngoài.
Khương Mạt một chân đá văng bàn trà, trực tiếp từ trên sô pha lộn qua, hai bước liền đi qua đám người, lập tức ấn hắn ta xuống đất.
Một loạt những động tác liền mạch lưu loát, một đám người lần nữa nhìn đến phát ngốc.
Từ Văn Bân đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay bị Khương Mạt tóm chặt lấy, vặn ra sau lưng, mặt bị ấn lên sàn nhà.
Cô nhích lại gần nói: “Quên tôi đã cảnh cáo anh cái gì rồi à? Để tôi gặp lại anh lần nữa, gặp một lần đánh một lần.”
Nói xong, cô ấn chặt Từ Văn Bân, ngẩng đầu nhìn Tần Mộng Dao cười híp mắt: “Chị Tần, nửa đêm canh ba mang theo chó săn đến gõ cửa phòng nữ diễn viên cùng đoàn phim, hành động này của chị cũng quá đỉnh rồi đấy?”
Hoa Minh: “..........!”
Vừa rồi cậu ta vội quá, vậy mà không phát hiện Từ Văn Bân trà trộn vào trong đám người.
Tần Mộng Dao miễn cưỡng duy trì sự trấn định, thề thốt phủ nhận: “Cô nói ai cơ? Người mà cô đang ấn xuống đó sao? Hắn ta không phải nhân viên phục vụ của khách sạn sao? Sao có thể là chó săn?”
“Không thừa nhận đúng không?” Khương Mạt cười hi hi, một tay ấn giữ hắn ta, tay còn lại từ trên người hắn móc ra điện thoại quơ quơ: “Có muốn tôi mở điện thoại ra xem xem không? Bên trong chắc là vẫn còn lịch sử nói chuyện của các người?”
Khương Mạt lật điện thoại lên xem, cười càng tươi hơn: “Ô, lại còn là mở khoá bằng vân tay, khoa học kỹ thuật đúng là tốt thật, đến mật mã cũng không cần phải hỏi.”
Sắc mặt Tần Mộng Dao tái mét.
Cô ta hoàn toàn không ngờ được, sự việc lại biến thành thế này.
Cô ta vốn cho rằng cho dù tệ nhất, đơn giản là Khương Mạt và Thượng Minh Trạch không trúng kế, nhiều nhất là Từ Văn Bân bại lộ mà thôi, cô ta đứng đằng sau, căn bản không có vấn đề gì.
Một chuỗi xoay ngược liên tiếp này làm nhân viên làm việc của khách sạn không kịp nhìn.
Quả nhiên là diễn viên, còn đặc sắc hơn phim truyền hình nhiều.
May mà giám đốc khách sạn vẫn còn giữ lại lý trí, biết đây không phải lúc mà mình nên ở lại, ho lên một tiếng: “Nếu Khương tiểu thư đã không sao, vậy chúng tôi đi trước, có yêu cầu gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Giám đốc để lại một câu rồi mang theo người chuồn đi nhanh như chớp.
Khương Mạt cười hi hi nhìn cô ta, nhướng mày chờ cô ta trả lời.
Từ Văn Bân nằm trên đất rên rỉ, đột nhiên nói: “Khương Mạt, cứ cho là cô bắt được tôi thì có thể thế nào? Ha ha, cô cho rằng cô thắng rồi sao? Tôi nói cho cô biết, cô không làm gì được chúng tôi cả, biết điều thì mau thả tôi ra, chúng ta coi như hoà, sau này nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
Tần Mộng dao nghe thấy lời này, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh lại nói: “Khương Mạt, cô suy nghĩ một chút, bây giờ chúng ta ở chung một đoàn phim, vinh cùng vinh nhục cùng nhục, nếu thật sự làm to chuyện ra, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, thậm chí còn ảnh hưởng đến bộ phim lên sóng truyền hình, đến lúc đó người chịu tổn thất vẫn là cô và tôi.”
Cô ta dừng lại một chút, thấy Khương Mạt đang nghiêm túc nghe, trong lòng liền vui mừng, nói tiếp: “Hơn nữa cho dù đạo diễn Lưu biết được, cũng sẽ dàn xếp ổn thoả để không làm ảnh hưởng đến bộ phim……”
Đúng lúc này, đạo diễn Lưu nhận được tin tức vội vàng chạy đến, cả gương mặt đen như đít nồi.
Anh ta tức giận nói: “Chuyện này là thế nào?”
Hoa Minh vội vàng bước lên, mấy câu liền nói rõ hết sự việc.
Cậu ta không biết đĩa hoa quả có vấn đề nên không nói.
Khương Mạt cũng không nhắc đến, bị người khác biết Thượng MInh Trạch ăn phải loại thuốc này ảnh hưởng không tốt đến cậu ta.
Thượng Minh Trạch không biết là say ngất rồi hay buồn ngủ rồi, cuộn người nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt phiếm hồng, ngủ rất không thoải mái.
Lưu Phương nghe xong, mặt nóng bừng, hỏi cô: “Em định làm thế nào?”
Tần Mộng Dao vội vàng nói: “Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa*, sau này mọi người có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi, cô thấy thế nào?”
(*Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
Cô ta thấy Khương Mạt không nhắc đến đĩa hoa quả, biết cô cũng có chuyện băn khoăn, trong lòng buông lỏng, cảm thấy có hy vọng tạm thời áp chuyện này xuống.
Chỉ cần không bị lộ ra ngoài, sớm muộn gì cô ta cũng tìm được biện pháp kiềm chế Khương Mạt.
Ai biết được Khương Mạt nghe xong, khoé miệng nhếch lên: “Tôi thấy chẳng ra làm sao.”
Biểu tình trên mặt Tần Mộng Dao nứt toác trong giây lát, cắn răng nói: “Thế cô muốn thế nào?”
Khương Mạt: “Từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta, gặp việc xấu người xấu phải đi tìm chú cảnh sát….”
Cô hơi dừng lại một chút, dùng sức dẫm lên Từ Văn Bân ở dưới chân một cái, cười vô cùng rực rỡ: “Tôi là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, đương nhiên phải giao các người cho chú cảnh sát rồi.”
Đây là thao tác theo quy tắc bình thường, minh tinh ở tại khách sạn này mỗi ngày đều có hoa quả được mang đến phòng, nếu không phải Khương Phi nhắc nhở, Khương Mạt đúng là không nhất định sẽ nghi ngờ.
Cô không ăn, đổ hoa quả ra để ở một bên, sau đó ra ngoài gọi người của khách sạn đến thu dọn đĩa.
Tiếp tục đợi.
Lại khoảng nửa tiếng trôi qua, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Đến rồi.
Khương Mạt đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài có chút bất ngờ, vậy mà lại là Thượng Minh Trạch.
Thượng Minh Trạch say rượu, đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi quấn lại với nhau nói: “Vừa rồi…….. nhân viên phục vụ của khách sạn nói với em…..nói chị gọi em…”
Cậu ta được người ta đưa về phòng, trợ lý giúp cậu ta chỉnh lý lại một chút rồi rời đi.
Cậu ta cả người khó chịu, không ngủ được, qua một lúc có người gõ cửa, nhân viên phục vụ của khách sạn mang một đĩa hoa quả đến, cậu ta vừa ăn được hai miếng lại có nhân viên phục vụ đến gõ cửa nói vừa rồi lúc đưa đĩa hoa quả đến phòng Khương Mạt, Khương Mạt nhờ hắn đến mời cậu ta đến phòng cô một chuyến, có việc muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.
Nếu cậu ta còn tỉnh táo nhất định sẽ lập tức nghi ngờ, nếu như Khương Mạt gọi cậu ta tại sao không gọi điện hoặc là gửi tin nhắn lại nhất định muốn nhờ người chuyển lời, nhưng bây giờ cậu ta say đến đầu óc đều hỗn loạn, chỉ biết Khương Mạt gọi cậu ta, thế là không gọi ai, vịn tường đến phòng cô.
Khương Mạt nhìn cậu ta say thành như vậy, trợn mắt, kéo cậu ta vào trong phòng, ấn vào ghế, quay người đi đóng cửa.
Cô khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cậu ta, hất cằm lên:
“Này, Thượng Minh Trạch, đầu cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
Thương Minh Trạch say mắt lờ đờ, mông lung nhìn cô, người con gái đứng dưới ánh đèn ấm áp, làn da trơn bóng mịn màng, đôi mắt ướt át, cánh môi đỏ hồng, dáng vẻ vô cùng ngon miệng…….
Cổ họng đột nhiên bắt đầu khô chát, cơ thể giống như có một ngọn lửa cháy lên.
Cậu ta đưa tay muốn ôm cô, bị Khương Mạt túm ngược lấy đẩy lại về trên ghế.
Cô cúi người vỗ vỗ lên mặt cậu ta: “Này, Nhiệt Huyết đần độn, cậu sao thế?”
Động tác này làm cậu ta kinh hãi kéo lý trí trở lại, Thượng Minh Trạch ngây ngốc nhìn cô một lúc, đột nhiên phản ứng lại, cậu ta đây là mắc mưu người khác rồi?
Cậu ta vịn ghế đứng dậy: “Em phải đi…….”
Khương Mạt thấy cậu ta đứng cũng đứng không vững, dìu cậu ta: “Cậu đi đâu hả? Tôi gọi người…….”
Một giây sau, hơi thở nóng bỏng của đàn ông liền nhào đến, tay cậu ta đặt lên eo cô, hơi thở phả bên tai, mùi rượu và hơi nóng xông đến mặt cô đều đỏ lên.
Thượng Minh Trạch nhìn thấy đôi môi gần ngay trong gang tấc, dường như muốn hôn lên.
Không được…..Không được……
Cậu ta cắn chặt răng đẩy mạnh Khương Mạt ra, thở gấp nói: “Em có chút không được bình thường, để em đi!”
Khương Mạt cũng nhìn ra, mặt cậu ta vô cùng đỏ, hô hấp cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, không phải là phản ứng khi say rượu.
“Không bình thường thế nào?”
Khương Mạt sững người, đột nhiên phản ứng lại: “Cậu ăn hoa quả mà khách sạn đưa đến rồi?”
Thượng Minh Trạch dựa người vào tường, ngón tay bám chặt vào tường, gian nan gật đầu.
Khương Mạt không dám tin buột miệng nói: “Không phải là xuân dược đấy chứ?”
Mặt Thượng Minh Trạch càng đỏ, ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn cô, thật sự quá mất mặt rồi.
Khương Mạt nhìn cậu ta phát rầu: “Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện?”
“Không được!”
Thượng Minh Trạch vội vàng ngăn cản: “Không thể đi bệnh viện!”
Đi bệnh viện nhất định không thể giấu được bọn chó săn và đám phóng viên, đến lúc đó làm ra tin tức, ảnh hưởng quá lớn.
Khương Mạt trợn mắt, không cho đi bệnh viện thì làm thế nào bây giờ? Cô mới chỉ nghe qua loại thuốc này trong phim truyền hình trên tivi, cần phụ nữ mới có thể giải, nhưng cô không thể giúp cậu ta được…..
Khương Mạt đột nhiên hỏi: “Di chuyển sự chú ý có tác dụng không?”
Thượng Minh Trạch hô hấp nóng bỏng người: “Không…….không biết, chắc là có tác dụng.”
Bây giờ trong đầu cậu ta là một mớ hỗn tạp, dục vọng khó có thể mở miệng.
Khương Mạt đút tay vào túi áo trên người cậu ta, hô hấp của cậu ta như đình trệ, chút nữa thì nắm lấy tay cô.
Một giây sau Khương Mạt móc điện thoại ra đưa cho cậu ta: “Nào, chị Mạt đưa cậu đi chơi game.”
Thượng Minh Trạch: “........”
_ _
Ở một phòng khác của khách sạn, Tần Mộng Dao hỏi: “Đã đi vào chưa?”
Từ Văn Bân mặc trang phục nhân viên phục vụ của khách sạn, cười he he: “Vào rồi.”
Tần Mộng Dao: “Anh đảm bảo không có vấn đề gì chứ? Tốt nhất đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tên chó săn chết tiệt này, mặc dù trước mắt là hai người hợp tác, nhưng mỗi lần nhìn thấy điệu cười âm hiểm của hắn đều khiến cho cả người không thoải mái.
“Yên tâm, thuốc đó là đồ quý của tôi, người bình thường không lấy được, Khương Mạt đã ăn hoa quả, Thượng Minh Trạch cũng ăn rồi, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.”
Tần Mộng Dao bây giờ mới cười một cái: “Vậy chúng ta đợi một lúc, hai mươi phút sau thì qua đó.”
Từ Văn Bân cũng cười he he đồng ý.
Hai mươi phút, chắc sẽ đúng vào thời khắc đặc sắc đây he he he.
Hai người không nói chuyện, hai mươi phút sau, Tần Mộng Dao đứng dậy: “Đi thôi.”
Tứ Văn Bân đi theo sau cô ta, trên người giấu camera mini.
Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười lạnh trên mặt cô ta bị nôn nóng và lo lắng thay thế, cô ta gọi điện thoại cho Khương Mạt trước, không có người bắt máy, sau đó gọi cho Hoa Minh, nói cô ta tìm Khương Mạt có chút chuyện, nhưng không thể liên lạc được, bởi vì buổi tối uống rượu vào, sợ xảy ra nguy hiểm.
Hoa Minh nghe xong cũng bị dọa cho sợ hãi, gọi điện thoại cho Khương Mạt cũng không có người nghe máy, sau đó, một đám người vây ở bên ngoài gõ cửa.
Hoa Minh dùng sức đập mạnh cửa phòng, gọi: “Chị Mạt! Chị Mạt, chị mở cửa một chút!..... Chị Mạt! Chị không sao chứ?”
Nhưng không cần biết gõ thế nào cũng không có người trả lời.
Khóe miệng Tần Mộng Dao ẩn giấu nụ cười mờ nhạt, lo lắng nói: “Phải làm thế nào bây giờ? Hay chúng ta gọi người của khách sạn đến mở cửa?”
Cửa mở ra mọi người sẽ được một trận kinh ngạc, lần này Khương Mạt sẽ triệt để thân bại danh liệt, cô ta cũng coi như báo được thù cho Triệu Bằng Kiệt.
Còn về Thượng Minh Trạch, chỉ có thể ở đây nói một câu xin lỗi, ai bảo cậu ta mắt mù thích loại mặt hàng là Khương Mạt chứ?
Hoa Minh: “Gọi người của khách sạn đến đi.”
Việc đến nước này chỉ có thể như vậy thôi.
Năm phút sau giám đốc cầm thẻ dự phòng vội vội vàng vàng chạy đến, quẹt mở cửa, một đám người vội vàng tràn vào, giây phút nhìn thấy người ở trong phòng, tất cả biểu cảm hoặc là lo lắng, hoặc là nôn nóng, hoặc là vui khi thấy người khác gặp hoạ lập tức đông cứng lại trên mặt, nhìn vô cùng hài hước.
Trong đầu Tần Mộng Dao trống rỗng, suýt chút nữa thì buột miệng nói sao lại thế này.
Khương Mạt ăn mặc gọn gàng, ngồi trên sô pha, đeo tai nghe ôm điện thoại hét lớn: “Ai dô đậu xanh! Tên đần nhà cậu sao lại chết rồi? Đã nói cậu đi sau tôi đừng có chạy linh tinh…..”
Thượng Minh Trạch mặc đồ ngủ, sắc mặt đỏ bừng, cũng đeo tai nghe ôm điện thoại oan ức nói: “Người này giết em, chị mau giúp em báo thù.”
Khương Mạt: “Được được được, tôi giúp cậu báo thù, không khóc nữa, ngoan..”
Dây thần kinh trong đầu Hoa Minh ‘phựt một tiếng, đứt triệt để.
Cậu ta ở bên ngoài lo lắng sắp phát điên rồi, hai người này thì hay rồi, ngồi trong phòng chơi game!
Cậu ta xông đến như mũi tên, cố gắng khống chế bản thân mình không nhào đến rút tai nghe của cô ra, lạnh giọng nói: “Chị Mạt!”
Lúc này Khương Mạt mới ngẩng đầu lên, cả mặt mù mờ: “Tiểu Hoa, không phải cậu về ngủ rồi hay sao? Sao lại chạy quay lại rồi?”
Vừa nhìn ra phía sau, giật mình nói: “Sao lại nhiều người thế này?”
Hoa Minh tức nói không lên lời.
Cuối cùng Tần Mộng Dao cũng phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Chúng tôi gọi điện cho cô nhưng mãi không có người nghe máy, gõ cửa cũng không có người trả lời, còn tưởng rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Cô ở trong phòng sao chúng tôi gõ cửa không mở cửa?”
Khương Mạt nổ súng bắn chết tên địch đã giết Thượng Minh Trạch, vứt điện thoại sang một bên, cười nói: “ Chúng tôi đang chơi game, đeo tai nghe nên không nghe thấy, sao vậy, chị Tần cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”
Cảm ơn sự dạy bảo của đạo diễn Lưu và Thượng Minh Trạch trong đoạn thời gian này, cô cảm thấy cô diễn vô cùng tốt.
Tần Mộng Dao vừa hay nhìn thấy đĩa hoa quả bên tay của Khương Mạt, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười một cái: “Đây không phải lo lắng cho cô sao, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đương nhiên là tốt. Vậy mấy người chơi đi, tôi đi trước…..”
Nói rồi cô ta quay người định bỏ đi.
Sự tình biến thành như vậy, cô ta có dự cảm không lành, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Vừa quay người, sau lưng liền truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Đứng lại!”
Bước chân Tần Mộng Dao dừng lại, Từ Văn Bân ở phía trước đột nhiên gia tăng bước chân chạy ra ngoài.
Khương Mạt một chân đá văng bàn trà, trực tiếp từ trên sô pha lộn qua, hai bước liền đi qua đám người, lập tức ấn hắn ta xuống đất.
Một loạt những động tác liền mạch lưu loát, một đám người lần nữa nhìn đến phát ngốc.
Từ Văn Bân đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay bị Khương Mạt tóm chặt lấy, vặn ra sau lưng, mặt bị ấn lên sàn nhà.
Cô nhích lại gần nói: “Quên tôi đã cảnh cáo anh cái gì rồi à? Để tôi gặp lại anh lần nữa, gặp một lần đánh một lần.”
Nói xong, cô ấn chặt Từ Văn Bân, ngẩng đầu nhìn Tần Mộng Dao cười híp mắt: “Chị Tần, nửa đêm canh ba mang theo chó săn đến gõ cửa phòng nữ diễn viên cùng đoàn phim, hành động này của chị cũng quá đỉnh rồi đấy?”
Hoa Minh: “..........!”
Vừa rồi cậu ta vội quá, vậy mà không phát hiện Từ Văn Bân trà trộn vào trong đám người.
Tần Mộng Dao miễn cưỡng duy trì sự trấn định, thề thốt phủ nhận: “Cô nói ai cơ? Người mà cô đang ấn xuống đó sao? Hắn ta không phải nhân viên phục vụ của khách sạn sao? Sao có thể là chó săn?”
“Không thừa nhận đúng không?” Khương Mạt cười hi hi, một tay ấn giữ hắn ta, tay còn lại từ trên người hắn móc ra điện thoại quơ quơ: “Có muốn tôi mở điện thoại ra xem xem không? Bên trong chắc là vẫn còn lịch sử nói chuyện của các người?”
Khương Mạt lật điện thoại lên xem, cười càng tươi hơn: “Ô, lại còn là mở khoá bằng vân tay, khoa học kỹ thuật đúng là tốt thật, đến mật mã cũng không cần phải hỏi.”
Sắc mặt Tần Mộng Dao tái mét.
Cô ta hoàn toàn không ngờ được, sự việc lại biến thành thế này.
Cô ta vốn cho rằng cho dù tệ nhất, đơn giản là Khương Mạt và Thượng Minh Trạch không trúng kế, nhiều nhất là Từ Văn Bân bại lộ mà thôi, cô ta đứng đằng sau, căn bản không có vấn đề gì.
Một chuỗi xoay ngược liên tiếp này làm nhân viên làm việc của khách sạn không kịp nhìn.
Quả nhiên là diễn viên, còn đặc sắc hơn phim truyền hình nhiều.
May mà giám đốc khách sạn vẫn còn giữ lại lý trí, biết đây không phải lúc mà mình nên ở lại, ho lên một tiếng: “Nếu Khương tiểu thư đã không sao, vậy chúng tôi đi trước, có yêu cầu gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Giám đốc để lại một câu rồi mang theo người chuồn đi nhanh như chớp.
Khương Mạt cười hi hi nhìn cô ta, nhướng mày chờ cô ta trả lời.
Từ Văn Bân nằm trên đất rên rỉ, đột nhiên nói: “Khương Mạt, cứ cho là cô bắt được tôi thì có thể thế nào? Ha ha, cô cho rằng cô thắng rồi sao? Tôi nói cho cô biết, cô không làm gì được chúng tôi cả, biết điều thì mau thả tôi ra, chúng ta coi như hoà, sau này nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
Tần Mộng dao nghe thấy lời này, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh lại nói: “Khương Mạt, cô suy nghĩ một chút, bây giờ chúng ta ở chung một đoàn phim, vinh cùng vinh nhục cùng nhục, nếu thật sự làm to chuyện ra, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, thậm chí còn ảnh hưởng đến bộ phim lên sóng truyền hình, đến lúc đó người chịu tổn thất vẫn là cô và tôi.”
Cô ta dừng lại một chút, thấy Khương Mạt đang nghiêm túc nghe, trong lòng liền vui mừng, nói tiếp: “Hơn nữa cho dù đạo diễn Lưu biết được, cũng sẽ dàn xếp ổn thoả để không làm ảnh hưởng đến bộ phim……”
Đúng lúc này, đạo diễn Lưu nhận được tin tức vội vàng chạy đến, cả gương mặt đen như đít nồi.
Anh ta tức giận nói: “Chuyện này là thế nào?”
Hoa Minh vội vàng bước lên, mấy câu liền nói rõ hết sự việc.
Cậu ta không biết đĩa hoa quả có vấn đề nên không nói.
Khương Mạt cũng không nhắc đến, bị người khác biết Thượng MInh Trạch ăn phải loại thuốc này ảnh hưởng không tốt đến cậu ta.
Thượng Minh Trạch không biết là say ngất rồi hay buồn ngủ rồi, cuộn người nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt phiếm hồng, ngủ rất không thoải mái.
Lưu Phương nghe xong, mặt nóng bừng, hỏi cô: “Em định làm thế nào?”
Tần Mộng Dao vội vàng nói: “Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa*, sau này mọi người có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi, cô thấy thế nào?”
(*Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
Cô ta thấy Khương Mạt không nhắc đến đĩa hoa quả, biết cô cũng có chuyện băn khoăn, trong lòng buông lỏng, cảm thấy có hy vọng tạm thời áp chuyện này xuống.
Chỉ cần không bị lộ ra ngoài, sớm muộn gì cô ta cũng tìm được biện pháp kiềm chế Khương Mạt.
Ai biết được Khương Mạt nghe xong, khoé miệng nhếch lên: “Tôi thấy chẳng ra làm sao.”
Biểu tình trên mặt Tần Mộng Dao nứt toác trong giây lát, cắn răng nói: “Thế cô muốn thế nào?”
Khương Mạt: “Từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta, gặp việc xấu người xấu phải đi tìm chú cảnh sát….”
Cô hơi dừng lại một chút, dùng sức dẫm lên Từ Văn Bân ở dưới chân một cái, cười vô cùng rực rỡ: “Tôi là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, đương nhiên phải giao các người cho chú cảnh sát rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.