Chương 60
San Hô Thụ
03/09/2023
Đương nhiên Thẩm Vân không thể để Khương Mạt đi gặp Thẩm lão gia một mình, vội đỡ lấy túi đá đi theo sau cô.
Lão Lữ cũng đi theo.
Đến trước cửa, thấy cô cầm tay nắm cửa dừng lại bất động, giống như nghe thấy gì đó, biểu tình trên mặt có chút cổ quái.
Bước chân anh dừng lại, giơ tay ngăn câu hỏi đến miệng của Lão Lữ lại, đưa túi đá trên tay cho ông ta, lặng lẽ đi đến, thì thầm hỏi: “Đang nghe gì vậy? Hửm?”
Trong phòng, hệ thống và người phụ nữ xuyên không vẫn tiếp tục nói chuyện:
[Tại sao lại bị ngắt quãng?! Tại sao?!]
[Khương Mạt cưỡng chế gọi tỉnh ý thức của Thẩm Thanh…..]
Nghe thấy giọng Thẩm Vân, Khương Mạt nhìn anh một cái, biểu tình trên mặt càng cổ quái, không trả lời, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, không ngờ Thẩm Hoằng Phong và Hà Mỹ Nhàn đều ở trong phòng, cô tưởng rằng hai người này phải đáng lẽ nên thủ bên cạnh Thẩm Thanh, suy cho cùng con gái của bọn họ cũng đang làm phẫu thuật.
Nhìn thấy cô và anh, sắc mặt hai vợ chồng không giấu được sự khó xử, Thẩm Hoằng Phong nói một câu: “Tiểu Vân, cháu ngồi nói chuyện với ông, chú thím đi xem chị cháu thế nào.” Liền lôi vợ đi ra.
Thẩm lão gia nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo ống thở, trên người cắm chằng chịt máy móc, dáng vẻ thoi thóp hơi tàn, nhìn vô cùng đáng thương.
Người già nghe thấy động tĩnh, đôi mắt vẩn đục khẽ động, nhìn Thẩm Vân và Khương Mạt một cái, trong mắt đột nhiên lóe lên sự độc ác.
Cơ thể Thẩm lão gia vốn đã không tốt, cao huyết áp tiểu đường bệnh động mạch vành, những năm già cả này không thiếu bệnh nào, bình thường bác sĩ đều căn dặn ông ta phải bình tĩnh, không nên kích động, ông già hơn tám mươi như ông ta cũng coi như làm không tệ.
Nhưng hiện tại người trong cơ thể ông ta là người phụ nữ xuyên không.
Cô ta vừa kích động, huyết áp người già tăng lên, tim cũng co rút đau đớn, cổ họng kêu khò khè, bàn tay già nua trắng bệch gác bên cạnh không ngừng run rẩy, nhưng đến cái nhấc tay cũng không làm được.
Khương Mạt nhìn thấy ánh mắt của ông ta, đứng dịch sang chắn trước mặt Thẩm Vân, hai tay đặt chéo trước bụng, cố ý mỉm cười nói: “Ông Thẩm, ông có gì thì từ từ nói, chúng cháu đang nghe đây.”
Con số trên máy đo huyết áp bên cạnh bay lên.
Khương Mạt: “Ông có bệnh cao huyết áp nhỉ? Bình tĩnh một chút, còn kích động nữa thì máy đo huyết áp cũng sắp nổ tung rồi.”
Một giây sau huyết áp vượt tiêu chuẩn, máy cảnh báo kêu lên.
Thẩm lão gia ở trong phòng bệnh Vip, các bác sĩ rất quan tâm, vừa có vấn đề liền có bác sĩ đến, nhìn tình hình, nhanh chóng đuổi ba người ra ngoài, nói lão gia mới tỉnh lại, tâm trạng không được quá kích động, nếu không rất có khả năng sẽ bị đột quỵ.
Khương Mạt và Thẩm Vân bị đuổi ra ngoài, tiếp tục dựa vào tường nghe lén.
Người phụ nữ xuyên không thở hổn hển: [Vậy bây giờ phải làm thế nào? Mi muốn ta ở trong cơ thể lão già này chờ chết sao? Đây là sai lầm của mi, mi bắt buộc phải đưa ta ra khỏi cơ thể này!]
Hệ thống: [Là sai lầm của tôi.]
Người phụ nữ xuyên không: [Vậy thì mau đưa ta ra! Hiện tại Thẩm Thanh vẫn chưa tỉnh lại đúng không? Mau đưa ta xuyên vào!]
Hệ thống: [Nhưng cơ hội xuyên không lần trước đã tiêu hao hơn nửa năng lượng còn lại của tôi, bây giờ tàn lưu chỉ đủ miễn cưỡng áp chế ý thức của cơ thể này, không đủ để thực hiện lần xuyên không tiếp theo.]
Người phụ nữ xuyên không: [Thế phải làm thế nào? Ta không muốn ở lại trong cơ thể của lão già này! Mi mau nghĩ cách đưa ta ra, nhanh lên!]
Hệ thống: [Bây giờ cô là gia chủ nhà họ Thẩm, trong tay nắm quyền thế và tài phú, muốn lấy lại năng lượng còn không phải dễ như trở bàn tay sao?]
Dường như cuối cùng người phụ nữ xuyên không cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, một lúc sau cô ta mới nói: [Đúng vậy, bây giờ ta muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, muốn dày vò chết một Khương Mạt nhỏ nhoi quá đơn giản, đến lúc đó năng lượng bị Khương Mạt cướp mất đều sẽ quay lại.]
……..
Trong lúc nghe lén, ngón tay Khương Mạt bất giác cào qua cào lại trong lòng tay Thẩm Vân, anh không nhịn được nắm chặt lấy ngón tay không an phận ấy, cúi mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ cúi đầu như đang lắng nghe gì đó, môi hơi mím lại, vô cùng chăm chú, từ góc độ của anh vừa hay có thể nhìn thấy lông mi dài cong của cô, chớp một cái lại một cái.
Đúng là nha đầu xấu xa, anh nhạt nhạt nghĩ, tay trêu đùa lòng bàn tay anh ngứa ngáy, mi mắt cũng không chịu yếu thế, trêu đùa khiến lòng anh ngứa ngáy.
Dần dần, tâm tư bắt đầu trôi nổi, cô đang nghe cái gì, âm thanh cô có thể nghe thấy mà anh không thấy dường như chỉ có cuộc nói chuyện của hệ thống và người đàn bà xuyên không kia…..
Người đàn ông dần dần chau mày lại, nhớ lại sự bất thường vừa rồi của ông Thẩm.
Lẽ nào hiện tại người đàn bà đó đang ở trong cơ thể ông Thẩm?
Đột nhiên, anh cười ha một tiếng trong lòng, bây giờ loại tình huống này, anh không biết nên cười hay nên đau lòng.
Lão Lữ ôm túi đá đứng bên cạnh lau nước mắt, ông ta biết ngay trong lòng thiếu gia vẫn lo lắng cho lão gia, đứng bên ngoài phòng bệnh lâu như vậy vẫn không nỡ đi.
Nghe xong tin tức quan trọng, Khương Mạt cắn môi không biết có nên nói chân tướng cho Thẩm Vân hay không.
Trước khi bố Thẩm Vân qua đời, ông Thẩm thật sự đối xử rất tốt với Thẩm Vân, bây giờ ông nội anh bị người phụ nữ xuyên không chiến cơ thể, anh biết được liệu có đau lòng không?
Thẩm Vân thấy cô đã nghe xong, xoa đầu cô: “Đi chứ?”
Khương Mạt nhìn anh, gật đầu.
Cô chào lão Lữ đi theo anh, bị anh kéo đi ra ngoài bệnh viện.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không đợi Thẩm Thanh nữa sao?”
“Ừm" Anh phản ứng nhàn nhạt: “Cấp cứu kịp thời, cũng không phải vấn đề lớn gì, không cần thiết phải đợi chị ta mãi.”
Khương Mạt há miệng, đang định hỏi người phụ nữ xuyên không thì sao, Thẩm Vân đột nhiên quay đầu, cười nói: “Lẽ nào Khương Mạt Mạt muốn ca ca mang dấu tay trên mặt đợi ở bệnh viện đến ngày mai?”
Khương Mạt: “......”
Tại sao cái người xấu xa này mang dấu tay trên mặt mà vẫn có thể cười phóng đãng như vậy?!
Rốt cuộc đây là kỹ năng thần kỳ gì vậy?
Mười năm cô không ở đây có phải anh đã lén lút báo danh lớp bổ túc kỳ quái gì rồi không? Chuyên môn học làm thế nào để câu dẫn người khác?
Nhất định là như vậy!
Vừa đi hai bước, nhìn thấy một bóng dáng con gái yểu điệu vội vội vàng vàng từ phía trước chạy đến.
Cô gái rất trẻ, dáng vẻ khoảng đầu hai mươi, đeo mũ và khẩu trang.
Đoạn thời gian này Khương Mạt chìm trong giới giải trí, nhãn lực lợi hại hơn trước đây nhiều, trực giác nói với cô, đối phương nhất định cùng ngành với mình.
Cô gái vội vàng gấp gáp, lúc đi ngang qua cô và Thẩm Vân nhìn hai người một cái, sau đó đi thẳng vào phòng bệnh vip.
Khương Mạt quay đầu, đúng lúc nhìn thấy lão Lữ ra nghênh đón, nói chuyện với cô gái đó.
Cô có chút không hiểu, hỏi Thẩm Vân: “Ông nội anh còn có cháu gái khác ư?”
Không đợi được câu trả lời, cô ngẩng đầu, nhìn thấy sự hoang đường và giễu cợt trên mặt người đàn ông.
Lão Lữ đưa cô gái vào trong phòng bệnh, Thẩm Vân thu lại tầm mắt, không muốn nói mấy chuyện dơ bẩn này cho cô gái nhỏ của anh, tùy tiện nói: “Chắc là vậy, anh không biết.”
Dừng lại một chút, anh nhìn thời gian, hỏi: “Đói rồi đúng không? Em muốn ăn gì?”
Bọn họ ăn bữa sáng xong thì đi đến nhà họ Thẩm, dây dưa đến bây giờ đã là hai giờ chiều, đến cơm trưa còn chưa ăn.
Khương Mạt lập tức bị chuyển sự chú ý: “Bên ngoài cũng không có gì ngon….. Em muốn ăn đồ do anh nấu.”
“Được, về nhà ca ca nấu cơm cho em ăn, bón no chủ gia đình nhà chúng ta.”
Vốn dĩ anh không có tâm tư gì khác, kết quả lời vừa nói ra, cảm giác giống như có chút mờ ám.
Cúi mắt nhìn cô gái nhỏ nhà mình, cô không hề phát giác, đang cầm điện thoại tìm siêu thị gần đây.
Anh nhẹ thở ra một hơi nóng hổi, đột nhiên nghĩ, người phụ nữ xuyên không đó đã dùng nốt cơ hội xuyên không cuối cùng rồi, vậy anh có phải là…..
Có thể làm một số chuyện rất quá đáng rất quá đáng rất rất quá đáng với cô gái nhỏ của anh rồi không?
Khương Mạt tìm được một siêu thị lớn ở cạnh đây, rất gần, chỉ có mấy trăm mét, không cần thiết phải lái xe, dứt khoát trực tiếp kéo Thẩm Vân đi lượn siêu thị.
Siêu thị ngay cạnh bệnh viện, người vô cùng đông, Thẩm Vân sợ cô đi lạc, nắm chặt lấy tay cô, nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh cười trộm, cũng cảm thấy buồn cười, hỏi: “Vui như vậy sao?”
“Ừm.” Mắt cô lấp lánh: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi siêu thị.”
Ngày trước khi mẹ cô còn sống, mỗi lần đi siêu thị đều kéo bố cô đi cùng, bố cô ăn nhiều, một mình ông ăn bằng ba người đàn ông, mỗi lần mẹ cô đều phải mua rất nhiều đồ, xách không hết, vì thế liền túm bố cô đến làm khổ lao.
Nghĩ đến mẹ, ánh mắt cô hơi ảm đạm.
Ý cười trên môi Thẩm Vân ngừng lại, dường như biết tại sao đột nhiên cô buồn, xoa lên mái tóc cô: “Vậy ca ca cùng em đi siêu thị lâu một chút.”
Khương Mạt lập tức vui trở lại, dùng đến hay không dùng đến đều mua một đống, thanh toán xong, đựng đầy ba cái túi lớn.
Thẩm Vân xách cả ba túi, nắm tay cô: “Đi thôi.”
Khương Mạt cũng không tranh với anh, nhớ lại giai thoại trước đây của bố mẹ, hỏi: “Ngày trước em đi siêu thị cùng bố mẹ, bố em cũng xách nhiều đồ như vậy, anh biết ông ấy nói bản thân là gì không?”
Thẩm Vân nhướng mày: “Làm trâu làm ngựa cho hai mẹ con em?”
“Sai.” Khương Mạt dương dương tự đắc: “Bố em nói ông ấy là con lừa của mẹ em.”
Nói xong, cô đợi anh cười, kết quả biểu tình trên mặt Thẩm Vân có chút cổ quái, còn ho một tiếng, không tiếp lời.
Khương Mạt hỏi anh: “Sao anh không nói gì thế?”
Thẩm Vân nhìn cô, lại thở dài một hơi trong lòng, nói: “Sau này em đừng nói câu này với người khác.”
“Tại sao?”
“........”
Thẩm Vân không trả lời, mãi đến khi cô đi được nửa đường mới phản ứng lại, giật mạnh tay anh ra, đỏ mặt nói: “Lưu manh! Sao anh càng ngày càng biến thái vậy? Bố em mới không phải có ý đó.”
Thẩm Vân: “....Anh chỉ bảo em sau này đừng nói với người ngoài.”
Tránh cho người ta nghĩ lệch lạc.
Khương Mạt lười để ý đến anh, một mình đi trước, giận phùng má, lại một lần nữa suy nghĩ câu hỏi nào đó có thể vĩnh viễn không có đáp án: Rốt cuộc là đàn ông đều lưu manh như vậy hay là Thẩm Vân đặc biệt lưu manh.
Thẩm Vân cũng không gấp, xách túi to túi nhỏ không nhanh không chậm đi theo phía sau, dấu tay trên mặt vẫn đỏ tươi như cũ.
Lách tách một tiếng, người đàn ông mang dấu tay trên mặt bị chụp lại trong khung hình.
Hai người về nhà ăn cơm xong, Thẩm Vân vào thư phòng xử lý một số chuyện công việc, Khương Mạt ở bên ngoài, lười biếng nằm trên sô pha chơi game.
Gần đây Lưu Phương nhàn rỗi đến mốc meo, ngày ngày tìm Khương Mạt tổ đội, hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa treo máy vừa bla bla nói chuyện cùng cô.
Khương Mạt chê anh ta phiền, ảnh hưởng đến việc cô giết người, dứt khoát tắt trò chuyện, đợi một câu kết thúc, đột nhiên phát hiện cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem, linh tinh lộn xộn, ai gửi đến cũng có.
Cô trực tiếp chọn tin nhắn của bạn bè:
[Đại thần, chị….cái kia...có phải chị bạo lực gia đình với cô vợ nhỏ nhà chị không?]
Phản ứng đầu tiên của Khương Mạt, lẽ nào hôm đó cô đạp Thẩm Vân một cái bị người khác chụp lại rồi?
Kết quả nhìn xuống dưới là một bức ảnh full HD chụp từ góc nghiêng.
Người đàn ông xách túi to túi nhỏ đi trên đường, trên gương mặt trắng nõn là vết bàn tay đỏ tươi, chói mắt tuyên bố cảm giác tồn tại, mà cô lại bước nhanh phía trước, còn bị người ta dùng bút đỏ đánh dấu, đặc biệt đánh dấu một cái: [Đây là nữ nghệ sĩ họ Khương gần đây xào hot ma vương cuồng phu.]
Khương Mạt ngẩn người.
Tin nhắn tiếp theo là của Thượng Minh Trạch: “Chị Mạt, chị và anh Thẩm xảy ra mâu thuẫn sao?”
Khương Mạt: “........”
Đây lại là tên đần độn nào dựng chuyện vậy?!
Lão Lữ cũng đi theo.
Đến trước cửa, thấy cô cầm tay nắm cửa dừng lại bất động, giống như nghe thấy gì đó, biểu tình trên mặt có chút cổ quái.
Bước chân anh dừng lại, giơ tay ngăn câu hỏi đến miệng của Lão Lữ lại, đưa túi đá trên tay cho ông ta, lặng lẽ đi đến, thì thầm hỏi: “Đang nghe gì vậy? Hửm?”
Trong phòng, hệ thống và người phụ nữ xuyên không vẫn tiếp tục nói chuyện:
[Tại sao lại bị ngắt quãng?! Tại sao?!]
[Khương Mạt cưỡng chế gọi tỉnh ý thức của Thẩm Thanh…..]
Nghe thấy giọng Thẩm Vân, Khương Mạt nhìn anh một cái, biểu tình trên mặt càng cổ quái, không trả lời, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, không ngờ Thẩm Hoằng Phong và Hà Mỹ Nhàn đều ở trong phòng, cô tưởng rằng hai người này phải đáng lẽ nên thủ bên cạnh Thẩm Thanh, suy cho cùng con gái của bọn họ cũng đang làm phẫu thuật.
Nhìn thấy cô và anh, sắc mặt hai vợ chồng không giấu được sự khó xử, Thẩm Hoằng Phong nói một câu: “Tiểu Vân, cháu ngồi nói chuyện với ông, chú thím đi xem chị cháu thế nào.” Liền lôi vợ đi ra.
Thẩm lão gia nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo ống thở, trên người cắm chằng chịt máy móc, dáng vẻ thoi thóp hơi tàn, nhìn vô cùng đáng thương.
Người già nghe thấy động tĩnh, đôi mắt vẩn đục khẽ động, nhìn Thẩm Vân và Khương Mạt một cái, trong mắt đột nhiên lóe lên sự độc ác.
Cơ thể Thẩm lão gia vốn đã không tốt, cao huyết áp tiểu đường bệnh động mạch vành, những năm già cả này không thiếu bệnh nào, bình thường bác sĩ đều căn dặn ông ta phải bình tĩnh, không nên kích động, ông già hơn tám mươi như ông ta cũng coi như làm không tệ.
Nhưng hiện tại người trong cơ thể ông ta là người phụ nữ xuyên không.
Cô ta vừa kích động, huyết áp người già tăng lên, tim cũng co rút đau đớn, cổ họng kêu khò khè, bàn tay già nua trắng bệch gác bên cạnh không ngừng run rẩy, nhưng đến cái nhấc tay cũng không làm được.
Khương Mạt nhìn thấy ánh mắt của ông ta, đứng dịch sang chắn trước mặt Thẩm Vân, hai tay đặt chéo trước bụng, cố ý mỉm cười nói: “Ông Thẩm, ông có gì thì từ từ nói, chúng cháu đang nghe đây.”
Con số trên máy đo huyết áp bên cạnh bay lên.
Khương Mạt: “Ông có bệnh cao huyết áp nhỉ? Bình tĩnh một chút, còn kích động nữa thì máy đo huyết áp cũng sắp nổ tung rồi.”
Một giây sau huyết áp vượt tiêu chuẩn, máy cảnh báo kêu lên.
Thẩm lão gia ở trong phòng bệnh Vip, các bác sĩ rất quan tâm, vừa có vấn đề liền có bác sĩ đến, nhìn tình hình, nhanh chóng đuổi ba người ra ngoài, nói lão gia mới tỉnh lại, tâm trạng không được quá kích động, nếu không rất có khả năng sẽ bị đột quỵ.
Khương Mạt và Thẩm Vân bị đuổi ra ngoài, tiếp tục dựa vào tường nghe lén.
Người phụ nữ xuyên không thở hổn hển: [Vậy bây giờ phải làm thế nào? Mi muốn ta ở trong cơ thể lão già này chờ chết sao? Đây là sai lầm của mi, mi bắt buộc phải đưa ta ra khỏi cơ thể này!]
Hệ thống: [Là sai lầm của tôi.]
Người phụ nữ xuyên không: [Vậy thì mau đưa ta ra! Hiện tại Thẩm Thanh vẫn chưa tỉnh lại đúng không? Mau đưa ta xuyên vào!]
Hệ thống: [Nhưng cơ hội xuyên không lần trước đã tiêu hao hơn nửa năng lượng còn lại của tôi, bây giờ tàn lưu chỉ đủ miễn cưỡng áp chế ý thức của cơ thể này, không đủ để thực hiện lần xuyên không tiếp theo.]
Người phụ nữ xuyên không: [Thế phải làm thế nào? Ta không muốn ở lại trong cơ thể của lão già này! Mi mau nghĩ cách đưa ta ra, nhanh lên!]
Hệ thống: [Bây giờ cô là gia chủ nhà họ Thẩm, trong tay nắm quyền thế và tài phú, muốn lấy lại năng lượng còn không phải dễ như trở bàn tay sao?]
Dường như cuối cùng người phụ nữ xuyên không cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, một lúc sau cô ta mới nói: [Đúng vậy, bây giờ ta muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, muốn dày vò chết một Khương Mạt nhỏ nhoi quá đơn giản, đến lúc đó năng lượng bị Khương Mạt cướp mất đều sẽ quay lại.]
……..
Trong lúc nghe lén, ngón tay Khương Mạt bất giác cào qua cào lại trong lòng tay Thẩm Vân, anh không nhịn được nắm chặt lấy ngón tay không an phận ấy, cúi mắt nhìn cô.
Cô gái nhỏ cúi đầu như đang lắng nghe gì đó, môi hơi mím lại, vô cùng chăm chú, từ góc độ của anh vừa hay có thể nhìn thấy lông mi dài cong của cô, chớp một cái lại một cái.
Đúng là nha đầu xấu xa, anh nhạt nhạt nghĩ, tay trêu đùa lòng bàn tay anh ngứa ngáy, mi mắt cũng không chịu yếu thế, trêu đùa khiến lòng anh ngứa ngáy.
Dần dần, tâm tư bắt đầu trôi nổi, cô đang nghe cái gì, âm thanh cô có thể nghe thấy mà anh không thấy dường như chỉ có cuộc nói chuyện của hệ thống và người đàn bà xuyên không kia…..
Người đàn ông dần dần chau mày lại, nhớ lại sự bất thường vừa rồi của ông Thẩm.
Lẽ nào hiện tại người đàn bà đó đang ở trong cơ thể ông Thẩm?
Đột nhiên, anh cười ha một tiếng trong lòng, bây giờ loại tình huống này, anh không biết nên cười hay nên đau lòng.
Lão Lữ ôm túi đá đứng bên cạnh lau nước mắt, ông ta biết ngay trong lòng thiếu gia vẫn lo lắng cho lão gia, đứng bên ngoài phòng bệnh lâu như vậy vẫn không nỡ đi.
Nghe xong tin tức quan trọng, Khương Mạt cắn môi không biết có nên nói chân tướng cho Thẩm Vân hay không.
Trước khi bố Thẩm Vân qua đời, ông Thẩm thật sự đối xử rất tốt với Thẩm Vân, bây giờ ông nội anh bị người phụ nữ xuyên không chiến cơ thể, anh biết được liệu có đau lòng không?
Thẩm Vân thấy cô đã nghe xong, xoa đầu cô: “Đi chứ?”
Khương Mạt nhìn anh, gật đầu.
Cô chào lão Lữ đi theo anh, bị anh kéo đi ra ngoài bệnh viện.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không đợi Thẩm Thanh nữa sao?”
“Ừm" Anh phản ứng nhàn nhạt: “Cấp cứu kịp thời, cũng không phải vấn đề lớn gì, không cần thiết phải đợi chị ta mãi.”
Khương Mạt há miệng, đang định hỏi người phụ nữ xuyên không thì sao, Thẩm Vân đột nhiên quay đầu, cười nói: “Lẽ nào Khương Mạt Mạt muốn ca ca mang dấu tay trên mặt đợi ở bệnh viện đến ngày mai?”
Khương Mạt: “......”
Tại sao cái người xấu xa này mang dấu tay trên mặt mà vẫn có thể cười phóng đãng như vậy?!
Rốt cuộc đây là kỹ năng thần kỳ gì vậy?
Mười năm cô không ở đây có phải anh đã lén lút báo danh lớp bổ túc kỳ quái gì rồi không? Chuyên môn học làm thế nào để câu dẫn người khác?
Nhất định là như vậy!
Vừa đi hai bước, nhìn thấy một bóng dáng con gái yểu điệu vội vội vàng vàng từ phía trước chạy đến.
Cô gái rất trẻ, dáng vẻ khoảng đầu hai mươi, đeo mũ và khẩu trang.
Đoạn thời gian này Khương Mạt chìm trong giới giải trí, nhãn lực lợi hại hơn trước đây nhiều, trực giác nói với cô, đối phương nhất định cùng ngành với mình.
Cô gái vội vàng gấp gáp, lúc đi ngang qua cô và Thẩm Vân nhìn hai người một cái, sau đó đi thẳng vào phòng bệnh vip.
Khương Mạt quay đầu, đúng lúc nhìn thấy lão Lữ ra nghênh đón, nói chuyện với cô gái đó.
Cô có chút không hiểu, hỏi Thẩm Vân: “Ông nội anh còn có cháu gái khác ư?”
Không đợi được câu trả lời, cô ngẩng đầu, nhìn thấy sự hoang đường và giễu cợt trên mặt người đàn ông.
Lão Lữ đưa cô gái vào trong phòng bệnh, Thẩm Vân thu lại tầm mắt, không muốn nói mấy chuyện dơ bẩn này cho cô gái nhỏ của anh, tùy tiện nói: “Chắc là vậy, anh không biết.”
Dừng lại một chút, anh nhìn thời gian, hỏi: “Đói rồi đúng không? Em muốn ăn gì?”
Bọn họ ăn bữa sáng xong thì đi đến nhà họ Thẩm, dây dưa đến bây giờ đã là hai giờ chiều, đến cơm trưa còn chưa ăn.
Khương Mạt lập tức bị chuyển sự chú ý: “Bên ngoài cũng không có gì ngon….. Em muốn ăn đồ do anh nấu.”
“Được, về nhà ca ca nấu cơm cho em ăn, bón no chủ gia đình nhà chúng ta.”
Vốn dĩ anh không có tâm tư gì khác, kết quả lời vừa nói ra, cảm giác giống như có chút mờ ám.
Cúi mắt nhìn cô gái nhỏ nhà mình, cô không hề phát giác, đang cầm điện thoại tìm siêu thị gần đây.
Anh nhẹ thở ra một hơi nóng hổi, đột nhiên nghĩ, người phụ nữ xuyên không đó đã dùng nốt cơ hội xuyên không cuối cùng rồi, vậy anh có phải là…..
Có thể làm một số chuyện rất quá đáng rất quá đáng rất rất quá đáng với cô gái nhỏ của anh rồi không?
Khương Mạt tìm được một siêu thị lớn ở cạnh đây, rất gần, chỉ có mấy trăm mét, không cần thiết phải lái xe, dứt khoát trực tiếp kéo Thẩm Vân đi lượn siêu thị.
Siêu thị ngay cạnh bệnh viện, người vô cùng đông, Thẩm Vân sợ cô đi lạc, nắm chặt lấy tay cô, nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh cười trộm, cũng cảm thấy buồn cười, hỏi: “Vui như vậy sao?”
“Ừm.” Mắt cô lấp lánh: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi siêu thị.”
Ngày trước khi mẹ cô còn sống, mỗi lần đi siêu thị đều kéo bố cô đi cùng, bố cô ăn nhiều, một mình ông ăn bằng ba người đàn ông, mỗi lần mẹ cô đều phải mua rất nhiều đồ, xách không hết, vì thế liền túm bố cô đến làm khổ lao.
Nghĩ đến mẹ, ánh mắt cô hơi ảm đạm.
Ý cười trên môi Thẩm Vân ngừng lại, dường như biết tại sao đột nhiên cô buồn, xoa lên mái tóc cô: “Vậy ca ca cùng em đi siêu thị lâu một chút.”
Khương Mạt lập tức vui trở lại, dùng đến hay không dùng đến đều mua một đống, thanh toán xong, đựng đầy ba cái túi lớn.
Thẩm Vân xách cả ba túi, nắm tay cô: “Đi thôi.”
Khương Mạt cũng không tranh với anh, nhớ lại giai thoại trước đây của bố mẹ, hỏi: “Ngày trước em đi siêu thị cùng bố mẹ, bố em cũng xách nhiều đồ như vậy, anh biết ông ấy nói bản thân là gì không?”
Thẩm Vân nhướng mày: “Làm trâu làm ngựa cho hai mẹ con em?”
“Sai.” Khương Mạt dương dương tự đắc: “Bố em nói ông ấy là con lừa của mẹ em.”
Nói xong, cô đợi anh cười, kết quả biểu tình trên mặt Thẩm Vân có chút cổ quái, còn ho một tiếng, không tiếp lời.
Khương Mạt hỏi anh: “Sao anh không nói gì thế?”
Thẩm Vân nhìn cô, lại thở dài một hơi trong lòng, nói: “Sau này em đừng nói câu này với người khác.”
“Tại sao?”
“........”
Thẩm Vân không trả lời, mãi đến khi cô đi được nửa đường mới phản ứng lại, giật mạnh tay anh ra, đỏ mặt nói: “Lưu manh! Sao anh càng ngày càng biến thái vậy? Bố em mới không phải có ý đó.”
Thẩm Vân: “....Anh chỉ bảo em sau này đừng nói với người ngoài.”
Tránh cho người ta nghĩ lệch lạc.
Khương Mạt lười để ý đến anh, một mình đi trước, giận phùng má, lại một lần nữa suy nghĩ câu hỏi nào đó có thể vĩnh viễn không có đáp án: Rốt cuộc là đàn ông đều lưu manh như vậy hay là Thẩm Vân đặc biệt lưu manh.
Thẩm Vân cũng không gấp, xách túi to túi nhỏ không nhanh không chậm đi theo phía sau, dấu tay trên mặt vẫn đỏ tươi như cũ.
Lách tách một tiếng, người đàn ông mang dấu tay trên mặt bị chụp lại trong khung hình.
Hai người về nhà ăn cơm xong, Thẩm Vân vào thư phòng xử lý một số chuyện công việc, Khương Mạt ở bên ngoài, lười biếng nằm trên sô pha chơi game.
Gần đây Lưu Phương nhàn rỗi đến mốc meo, ngày ngày tìm Khương Mạt tổ đội, hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa treo máy vừa bla bla nói chuyện cùng cô.
Khương Mạt chê anh ta phiền, ảnh hưởng đến việc cô giết người, dứt khoát tắt trò chuyện, đợi một câu kết thúc, đột nhiên phát hiện cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem, linh tinh lộn xộn, ai gửi đến cũng có.
Cô trực tiếp chọn tin nhắn của bạn bè:
[Đại thần, chị….cái kia...có phải chị bạo lực gia đình với cô vợ nhỏ nhà chị không?]
Phản ứng đầu tiên của Khương Mạt, lẽ nào hôm đó cô đạp Thẩm Vân một cái bị người khác chụp lại rồi?
Kết quả nhìn xuống dưới là một bức ảnh full HD chụp từ góc nghiêng.
Người đàn ông xách túi to túi nhỏ đi trên đường, trên gương mặt trắng nõn là vết bàn tay đỏ tươi, chói mắt tuyên bố cảm giác tồn tại, mà cô lại bước nhanh phía trước, còn bị người ta dùng bút đỏ đánh dấu, đặc biệt đánh dấu một cái: [Đây là nữ nghệ sĩ họ Khương gần đây xào hot ma vương cuồng phu.]
Khương Mạt ngẩn người.
Tin nhắn tiếp theo là của Thượng Minh Trạch: “Chị Mạt, chị và anh Thẩm xảy ra mâu thuẫn sao?”
Khương Mạt: “........”
Đây lại là tên đần độn nào dựng chuyện vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.