Chương 74
San Hô Thụ
03/09/2023
Trong phòng ngủ, Thẩm Vân vừa tắm xong đi ra, đang sấy tóc.
Anh mặc áo tắm, cổ áo mở rất rộng, dưới ánh đèn đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng, quang ảnh đan xen, cực kì đẹp mắt.
Khương Mạt nằm bò trên giường, cong đôi chân thon nhỏ, một tay chống cằm, một tay móc kính của anh nhìn anh cười, cười mãi không dứt, chậm rãi nói: “Nhỏ như vậy đã lén lút thích em, Thẩm Vân, anh yêu sớm nha~”
Lúc này đương nhiên đã kết thúc phát trực tiếp, Khương Mạt chuẩn bị tính sổ với anh.
Thẩm Vân tắt máy sấy, đi đến cạnh giường đẩy người ra, nằm vào chỗ trống, tắt đèn, thuận tay ôm lấy cô gái nhỏ của mình, hôn lên.
Trong màn đêm, Khương Mạt bị anh hôn đến không thở nổi, hu hu đẩy anh ra: “Đừng hôn nữa...hu..”
Một giây sau, cô vừa hít được không khí tươi mới, tai liền bị người nào đó không mạnh không nhẹ cắn một cái.
“Yêu sớm?” Giọng nói người đàn ông trầm khàn, cười nhẹ thành tiếng, tiến sát vào tai cô nói: “Khi học năm hai cấp hai ca ca đã muốn hôn em như thế này, năm nhất cấp ba ca ca đã muốn như vậy….”
“Này, đừng có sờ….” giọng nói của cô gái ngọt ngào như tiếng mèo sữa nhỏ nhẹ vang lên.
Mặt Khương Mạt đỏ hết lên, không ngờ Thẩm Vân lại lưu manh như vậy.
Nhưng cô không dám nói to, sợ ở đây cách âm không tốt bị người khác nghe được.
Thẩm Vân thu tay lại, ngón tay ẩm ướt khẽ nhéo mặt cô cảnh cáo: “Còn cười nhạo ca ca, tối hôm nay sẽ làm em kêu đến người khác không ngủ được, rõ chưa?”
Khương Mạt hung hăng trừng mắt nhìn anh, lại đạp anh một cước, cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ da mặt mỏng, vẫn cần mặt mũi, không vui nói: “Biết rồi, đồ không biết xấu hổ.”
Cô tức giận xoay lưng lại, cuốn sạch chăn trên người anh.
Không cho anh đắp, buổi tối cho anh lạnh chết thì thôi!
Đợi tiết mục kết thúc, nhất định cô phải báo thù! Báo thù!
Thành phố ven biển, buổi tối vẫn có chút lạnh.
Khương Mạt lật người mấy lần, chốc chốc lại chà vào cánh tay anh, cảm giác lành lạnh….
Nhịn mấy lần, cô nói với bản thân, thôi được rồi, ngày mai còn phải ghi hình tiết mục, nếu bị bệnh thì không hay cho lắm.
Cô mới không phải do mềm lòng, chẳng qua là cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của tổ tiết mục mà thôi, dù sao thì cô cũng cầm tiền của người ta.
Hơn nữa……
Cô lặng lẽ mở mắt nhìn sang Thẩm Vân, ánh trăng chiếu vào, người đàn ông nằm đối mặt với cô, đôi mắt nhắm chặt, bóng đổ mềm mại như nhung bên cạnh hàng mi dài.
Hình như anh đã ngủ say.
Cô lặng lẽ thổi một hơi lên mặt anh.
Thẩm Vân không có chút phản ứng nào, chắc là ngủ thật rồi.
Khương Mạt lập tức che miệng cười, cẩn thận đắp chăn lên cho anh.
Dù sao cũng ngủ rồi, anh không biết gì cả, ngày mai nếu anh có hỏi thì cùng lắm...bảo là lúc anh ngủ tự giằng chăn đắp lên.
Này!
Một đôi tay đột nhiên thò ra ôm chặt lấy eo cô, Khương Mạt lập tức bị lồng ngực lành lạnh phủ lấy.
Một tay giữ lấy đầu cô, ấn cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Khương Mạt Mạt, ca ca từ nhỏ đã thích em.”
Nói xong, anh giống như đã ngủ say, không có thêm động tĩnh nào nữa.
Khương Mạt sững sờ mấy giây, đột nhiên cười trộm, dụi đầu mấy cái vào lồng ngực anh, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Thẩm Vân từ nhỏ đã thích cô đó, thật tốt.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Khương Mạt đã bị người của tổ tiết mục gọi dậy, cần phải ra biển đánh cá trước khi chợ sáng diễn ra, sau đó mang cá đi bán, nếu không sẽ không kịp, giờ cao điểm mua bán ở chợ sáng sẽ trôi qua, tôm cua cá bắt được bị chết sẽ bán không được giá.
Kể cả khi Khương Mạt lên cấp ba cũng chưa từng dậy sớm như vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.
Mặt cũng không rửa, trang điểm cũng không trang điểm, tuỳ tiện buộc tóc lên, mơ mơ màng màng cùng Thẩm Vân đi xuống tầng một.
Sáu người, người nào người nấy đều mang dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Người của tổ tiết mục vừa nhìn đã buồn cười, cũng không giục bọn họ, lái xe đưa mọi người ra bờ biển, cần phải sắp xếp ngư dân đưa bọn họ ra khơi đánh cá.
Mỗi nhà một con thuyền, người đưa Khương Mạt và Thẩm Vân đi đánh cá là một ngư dân khá trẻ, họ Chu, tiếng phổ thông nói không tệ, ít nhất không khiến người ta nghe không hiểu.
Khương Mạt và Thẩm Vân dưới sự chỉ điểm của anh Chu, tung lưới đánh cá xong liền đợi ở vực nước bên cạnh, hai tiếng sau đi thu lưới.
Trong thời gian chờ đợi cũng không ngồi không, anh Chu thuận tiện lấy cần câu ra câu cá.
Cái này Khương Mạt biết, ngồi trên thuyền cùng anh Chu tán gẫu.
Anh Chu: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Mạt nói tuổi cơ thể của mình: “Hai mươi tám rồi.”
Anh Chu kinh ngạc mở to mắt: “Cô đã hai mươi tám rồi cơ á?”
Lúc này mặt trời đã mọc, ánh sáng màu bạc chiếu lên mặt cô gái, như một bức tranh sơn dầu, xinh đẹp như một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.
Anh Chu kinh ngạc xong, lại hỏi: “Hai người đã có con chưa?”
Khương Mạt đỏ mặt, theo bản năng nhìn sang Thẩm Vân, Thẩm Vân ngồi bên cạnh cười, nói: “Vẫn chưa.”
Anh Chu: “Vậy thì hai người phải tranh thủ đi.”
Sau đó bắt đầu kể về ba đứa con của anh.
Gương mặt Khương Mạt phớt đỏ, nhớ lại hôm đó ở trên xe, Thẩm Vân nói sau này sinh một tiểu Toán Dung*.(*Tỏi nhuyễn.)
Hai giờ sau đi thu lưới, vận may của Khương Mạt không tệ, bắt được ba bốn cân tôm, hai con cá Mú, còn cả hai con cá trám đen.
Lúc này đã là hơn tám giờ, người xem phát trực tiếp dần dần nhiều lên.
[Woa, vận may của Khương Mạt tốt thật đấy, số cá này theo giá thị trường có thể bán được khoảng năm trăm tệ.]
[Tôi thì muốn biết Thẩm Tổng và Khương Mạt đều không biết tiếng địa phương, làm thế nào để cò kè mặc cả với mấy bác gái ở chợ, liệu có bị thiệt không?]
[Uy lực của các bác gái trong chợ mọi người không hiểu được đâu.]
[Đúng vậy, hét giá người này lại lợi hại hơn người kia.]
[Đau lòng nữ Vương vất vả bắt cá, nhất định đừng bán hớ nha.]
[Ai biết nữ Vương quay tiết mục ở đâu? Mau đi mua cá giúp nữ Vương a a a a!]
[Không biết, tổ tiết mục không tiết lộ.]
[Tôi biết, nhưng tôi không biết họ sẽ đến chợ nào để bán.]
[Hơn nữa, hôm nay là ngày đi làm.]
Tâm trạng toàn bộ fans của Khương Mạt đều thấp thỏm, sợ số cá cô vất vả dậy sớm như vậy để đi bắt không bán được giá cao, người nào người nấy còn lo lắng hơn cả Khương Mạt.
Thưc ra Khương Mạt cũng có chút chột dạ, vốn dĩ cô không giỏi cò kè mặc cả với người khác, nhưng cô lại muốn thắng.
Muốn đưa Thẩm Vân đi ăn một bữa hải sản lớn.
Trên đường về cô vẫn lo lắng, nhỏ gọng hỏi Thẩm Vân: “Làm thế nào đây, em không biết mặc cả.”
Thẩm Vân xoa đầu cô, cười nói: “Cứ giao cho ca ca, ca ca đưa em đi ăn tiệc hải sản.”
Ý?
Trong mắt Khương Mạt một mảng mơ hồ.
Lẽ nào Thẩm Vân rất có kinh nghiệm trả giá sao?
Không đúng, anh ấy cũng không biết nói tiếng địa phương mà.
Cô biết những nơi như chợ thực phẩm này nếu không phải người bản địa sẽ rất dễ bị thiệt.
Tổ tiết mục phái người đưa bọn họ đi chợ sáng ở gần đó, lúc đi qua nhà ở Thẩm Vân đột nhiên yêu cầu xuống xe, nói anh có đồ muốn lấy, hỏi anh là cái gì anh cũng không nói, chỉ dặn dò Khương Mạt sau khi đến chợ đừng nói câu nào.
Khương Mạt cả mặt ngơ ngác.
[Không cho Mạt Mạt nói chuyện? Thẩm Tổng định chơi trò gì vậy?]
[Không nói chuyện thì buôn bán kiểu gì đây?]
[Tôi có dự cảm Thẩm Tổng đang ấp ủ chiêu lớn kìa.]
[Ngồi đợi thao tác lợi hại của Thẩm Tổng.]
[Ngồi đợi +1]
Nhân viên quay phim đi theo Khương Mạt đến tận chợ thực phẩm, đổi sang cameras mini, ở bên cạnh nhìn Khương Mạt bày chiến lợi phẩm ra, sau đó lấy ra một cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô gái đeo khẩu trang, quần áo sạch sẽ, hải sản cũng tươi sống tung tăng nhảy nhót, rất nhanh liền có vài bác gái vây lại hỏi: “Tôm này bán thế nào?”
Bác gái nói tiếng địa phương, Khương Mạt nghe không hiểu một câu nào. Mặc dù cô có thể đoán bác gái đang hỏi giá cả, nhưng nhớ lại lời của Thẩm Vân, cô vẫn lắc lắc đầu, không nói một lời.
Bác gái không đợi được câu trả lời, nhìn cô hoài nghi, mấy người túm lại với nhau thì thầm to nhỏ.
[Bác gái nói gì vậy? Cầu phiên dịch.]
[Cầu phiên dịch +1]
[Nghe không hiểu thật khó chịu aaaaaa!]
Đúng lúc này, cuối cùng Thẩm Vân cũng đến, trong tay cầm mấy cái bìa cứng, không biết dùng để làm gì.
Bác gái thấy anh trực tiếp đi đến bên cạnh Khương Mạt, mồm năm miệng mười bắt đầu nói chuyện với Thẩm Vân.
Lúc này, Thẩm Vân rút một tấm bìa cứng ra, đặt trước giỏ tôm, máy quay chuyển đến, thấy bên trên viết: [Tôm 50 tệ/cân].
(Bên Trung Quốc, một cân bằng sáu lạng.)
Hai tấm bìa khác viết giá của hai loại cá còn lại, đều đặt ở đằng trước.
Trên tấm bìa cuối cùng chỉ có ba chữ:
Không mặc cả!
Sau đó liền yên lặng ngồi xuống, dùng mắt giao lưu với Khương Mạt.
Các bác gái đi đến hỏi anh một câu gì đó, Thẩm Vân chỉ mỉm cười lắc đầu.
Không cần biết ai hỏi, hỏi cái gì, anh đều chỉ có một phản ứng.
Chính là không nói chuyện.
Kỳ lạ, không biết mấy bác gái ấy thì thầm cái gì, một bác gái trong số đó vậy mà lại mua một con cá Mú tung tăng bơi lội theo giá ghi trên bìa cứng, trước khi đi còn dịu dàng nói với Thẩm Vân một câu gì đó, sau đó lắc đầu thở dài đi mất.
Đạn mạc: “........”
[Con mẹ nói….ai có thể nói cho tôi biết bác gái vừa rồi nói gì không?!]
[Hình như nói Thẩm Tổng đừng tự ti, thật đáng thương tạo nghiệt gì gì đó.]
[.....Phụt….Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?!]
Sau khi tân Trung Quốc được thành lập, công tác xóa mù chữ hoàn thành cũng không tệ, ít nhất mấy chữ Thẩm Vân viết, đa số đều hiểu.
Vốn dĩ Khương Mạt có chút mờ mịt không hiểu, nhưng lập tức liền phản ứng lại, lấy ra kỹ thuật diễn xuất lợi hại nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đưa mắt đáng thương nhìn bác gái trước mặt.
Cô gái không son không phấn, cặp mắt trong veo lấp lánh nhìn vào có thể khiến trái tim người khác vỡ vụn.
Các bác gái chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, thì thầm to nhỏ.
Lúc này trong đạn mạc cuối cùng cũng xuất hiện một khán giả người bản địa, lách ca lách cách bắt đầu phiên dịch:
[Bác gái kia hỏi ông chủ sao không nói chuyện, có phải là không biết nói không? Cô gái xinh đẹp như thế này, thật là đáng tiếc, còn bảo Thẩm Tổng đừng nhụt chí, trời không phụ người có tâm bla bla tận tình nói một phen.]
Mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là...coi Thẩm Tổng và Khương Mạt thành người câm điếc sao?!
[Phụt….Thẩm Tổng trâu bò.]
[Tôi buồn cười chết mất, Thẩm Tổng và Khương Mạt có biết mọi người coi bọn họ thành người câm điếc không vậy?]
[Tôi muốn hỏi nhân viên của S&M có còn ở đây không vậy? Hiện tại quý công ty có cái nhìn thế nào về boss nhà mình? Ha ha ha ha!]
[Có phải Thẩm Tổng cố ý không?! Có phải cố ý không?!]
[...Nhân viên S&M, xem phát trực tiếp trong giờ làm, nhịn cười nhịn đúng khổ!]
[Giả vờ thần bí, giả vờ đáng thương, không mặc cả! Thẩm Tổng không hổ là lão tổng S&M, gian thương!]
[Đệch, tôi biết đây là chợ thực phẩm nào rồi.]
[Đậu xanh!]
[Đậu xanh!]
[Đậu xanh!]
Giống như tất cả đều cài đặt xong mặc định này, các bác gái không mặc cả nữa, gặp người không biết chữ còn chủ động đi lên giải thích.
Mấy cân tôm, bốn con cá chỉ mất một lúc đã bán hết.
Khương Mật và Thẩm Vân thu sạp lại, nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười thành tiếng.
Hai người họ trở về sớm nhất, Khương Mạt và Thẩm Vân trở về ngủ được một giấc hai cặp còn lại mới quỷ khóc sói tru đi vào nhà.
Lý Vưu Gia: “Mẹ ơi, bác gái chợ thực phẩm quá khủng bố mọi người biết không hả? Em đòi bốn mươi tệ một cân tôm, thế mà mặc cả hai mươi! Hai mươi!”
Chung Hân Ni cũng ngồi bệt trên sô pha, vội vàng uống một ngụm nước cho ấm họng: “Mặc cả đến mức cổ họng chị sắp phun khói luôn rồi, hai người Mạt Mạt đâu? Vẫn chưa về sao? Bọn chị bán được ba trăm tám mươi tệ.”
Chu Vân Hàm: “Woa, nhiều vậy, tụi em mới bán được có hai trăm ba. Không biết chị Mạt Mạt bán được bao nhiêu…..”
Đang nói thì bên trên truyền đến tiếng có người đi xuống, bốn người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của Khương Mạt.
Chu Vận Hàm nhanh chóng chạy lên hỏi: “Chị Mạt Mạt, chị về sớm vậy sao?”
Khương Mạt: “Ừm, ngủ một lúc.”
Chu Vận Hàm có chút ngây người.
Lý Vưu Gia: “Chị và anh Thẩm bán được bao nhiêu?”
Khương Mạt quay đầu hỏi Thẩm Vân: “Bao nhiêu vậy?”
Đều là Thẩm Vân thu tiền.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thẩm Vân hơi trầm ngâm, nói: “Năm trăm ba mươi tám tệ chín hào.”
Bốn người: “.....Phụt!”
[Ha ha ha ha, bị treo đánh.]
Lý Vưu Gia:” hix hix hix, không công bằng, hai người trở về sớm như vậy tại sao lại bán được nhiều tiền hơn cả bọn em?!”
[Đau lòng cho hai cặp còn lại ha ha ha ha nhưng tôi chỉ muốn cười.]
[Đặc biệt là Lý thiếu gia, sắp bị bác gái làm cho phát điên rồi ha ha ha]
[Tôi nhớ hình như bên Lý thiếu gia còn bắt được nhiều tôm cá nhất ha ha ha.]
[Đau lòng.]
Lý Vưu Gia sụp đổ nói: “Sao anh chị bán được nhiều tiền vậy? Hai người bắt được tôm hùm Châu Âu sao?!”
Thẩm Vân nhìn cậu ta mấy cái: “Không, chỉ là tôi với Mạt Mạt không nói chuyện.”
Một đám người: “....?”
Kết quả cuối cùng đương nhiên là tổ Thẩm Vân và Khương Mạt chiến thắng.
Hai người ăn một bữa hải sản lớn do tổ tiết mục mang đến, hai đôi còn lại ngồi bên cạnh ăn món ăn hắc ám tự mình làm.
Lý Vưu Gia ngồi bên cạnh khóc rưng rức: “Chị Mạt Mạt à, sau này hai người có con, nhất định đừng nuôi thành đứa trẻ lòng dạ đen tối.”
Khương Mạt cười he he, nói: “Tôi không thích đấy, tôi lại cứ muốn nuôi thành tỏi đen tối.”
Chu Vận Hàm: “Tại sao lại là tỏi vậy?”
Thẩm Vân móc điện thoại ra đặt sang một bên, ngay ngắn gọn gàng ăn tôm hùm Châu Âu, nói: “Sau này con của tôi và Mạt Mạt tên gọi ở nhà sẽ là Tỏi Nhuyễn.”
Chung Hân Ni và Phùng Thiếu Khang không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lý Vưu Gia: “Sao không gọi là rau thơm?”
Thẩm Vân còn nghiêm túc xem xét một lúc: “Vậy thì sinh hai đứa, một đứa tỏi nhuyễn một đứa rau thơm.”
Chu Vận Hàm: “Còn hành hoa thì sao? Em thích ăn hành hoa!”
Thẩm Vân mỉm cười ý tứ: “Hành hoa….đã có hành hoa rồi.”
Thân là fans trung thành của Khương Mạt, Chỉ yêu Khương Mạt đương nhiên sẽ không bỏ qua tiết mục phát trực tiếp, cậu ta là chó đi làm, nhưng may mà thời gian đi làm tự do, buổi sáng ngủ dậy đã bắt đầu mở phát trực tiếp rồi làm việc của mình.ộc>
Nghe đến đây, cậu ta phun ra một tiếng: “Đậu xanh! Thẩm Tổng ở nhà cũng là hành hoa sao?!”
Câụ ta nhớ đến người nào đó luôn được thần tượng lật bài, không nhịn được bắt đầu gửi tin nhắn QQ cho anh.
Anh mặc áo tắm, cổ áo mở rất rộng, dưới ánh đèn đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng, quang ảnh đan xen, cực kì đẹp mắt.
Khương Mạt nằm bò trên giường, cong đôi chân thon nhỏ, một tay chống cằm, một tay móc kính của anh nhìn anh cười, cười mãi không dứt, chậm rãi nói: “Nhỏ như vậy đã lén lút thích em, Thẩm Vân, anh yêu sớm nha~”
Lúc này đương nhiên đã kết thúc phát trực tiếp, Khương Mạt chuẩn bị tính sổ với anh.
Thẩm Vân tắt máy sấy, đi đến cạnh giường đẩy người ra, nằm vào chỗ trống, tắt đèn, thuận tay ôm lấy cô gái nhỏ của mình, hôn lên.
Trong màn đêm, Khương Mạt bị anh hôn đến không thở nổi, hu hu đẩy anh ra: “Đừng hôn nữa...hu..”
Một giây sau, cô vừa hít được không khí tươi mới, tai liền bị người nào đó không mạnh không nhẹ cắn một cái.
“Yêu sớm?” Giọng nói người đàn ông trầm khàn, cười nhẹ thành tiếng, tiến sát vào tai cô nói: “Khi học năm hai cấp hai ca ca đã muốn hôn em như thế này, năm nhất cấp ba ca ca đã muốn như vậy….”
“Này, đừng có sờ….” giọng nói của cô gái ngọt ngào như tiếng mèo sữa nhỏ nhẹ vang lên.
Mặt Khương Mạt đỏ hết lên, không ngờ Thẩm Vân lại lưu manh như vậy.
Nhưng cô không dám nói to, sợ ở đây cách âm không tốt bị người khác nghe được.
Thẩm Vân thu tay lại, ngón tay ẩm ướt khẽ nhéo mặt cô cảnh cáo: “Còn cười nhạo ca ca, tối hôm nay sẽ làm em kêu đến người khác không ngủ được, rõ chưa?”
Khương Mạt hung hăng trừng mắt nhìn anh, lại đạp anh một cước, cuối cùng vẫn là cô gái nhỏ da mặt mỏng, vẫn cần mặt mũi, không vui nói: “Biết rồi, đồ không biết xấu hổ.”
Cô tức giận xoay lưng lại, cuốn sạch chăn trên người anh.
Không cho anh đắp, buổi tối cho anh lạnh chết thì thôi!
Đợi tiết mục kết thúc, nhất định cô phải báo thù! Báo thù!
Thành phố ven biển, buổi tối vẫn có chút lạnh.
Khương Mạt lật người mấy lần, chốc chốc lại chà vào cánh tay anh, cảm giác lành lạnh….
Nhịn mấy lần, cô nói với bản thân, thôi được rồi, ngày mai còn phải ghi hình tiết mục, nếu bị bệnh thì không hay cho lắm.
Cô mới không phải do mềm lòng, chẳng qua là cô không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của tổ tiết mục mà thôi, dù sao thì cô cũng cầm tiền của người ta.
Hơn nữa……
Cô lặng lẽ mở mắt nhìn sang Thẩm Vân, ánh trăng chiếu vào, người đàn ông nằm đối mặt với cô, đôi mắt nhắm chặt, bóng đổ mềm mại như nhung bên cạnh hàng mi dài.
Hình như anh đã ngủ say.
Cô lặng lẽ thổi một hơi lên mặt anh.
Thẩm Vân không có chút phản ứng nào, chắc là ngủ thật rồi.
Khương Mạt lập tức che miệng cười, cẩn thận đắp chăn lên cho anh.
Dù sao cũng ngủ rồi, anh không biết gì cả, ngày mai nếu anh có hỏi thì cùng lắm...bảo là lúc anh ngủ tự giằng chăn đắp lên.
Này!
Một đôi tay đột nhiên thò ra ôm chặt lấy eo cô, Khương Mạt lập tức bị lồng ngực lành lạnh phủ lấy.
Một tay giữ lấy đầu cô, ấn cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Khương Mạt Mạt, ca ca từ nhỏ đã thích em.”
Nói xong, anh giống như đã ngủ say, không có thêm động tĩnh nào nữa.
Khương Mạt sững sờ mấy giây, đột nhiên cười trộm, dụi đầu mấy cái vào lồng ngực anh, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Thẩm Vân từ nhỏ đã thích cô đó, thật tốt.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Khương Mạt đã bị người của tổ tiết mục gọi dậy, cần phải ra biển đánh cá trước khi chợ sáng diễn ra, sau đó mang cá đi bán, nếu không sẽ không kịp, giờ cao điểm mua bán ở chợ sáng sẽ trôi qua, tôm cua cá bắt được bị chết sẽ bán không được giá.
Kể cả khi Khương Mạt lên cấp ba cũng chưa từng dậy sớm như vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.
Mặt cũng không rửa, trang điểm cũng không trang điểm, tuỳ tiện buộc tóc lên, mơ mơ màng màng cùng Thẩm Vân đi xuống tầng một.
Sáu người, người nào người nấy đều mang dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Người của tổ tiết mục vừa nhìn đã buồn cười, cũng không giục bọn họ, lái xe đưa mọi người ra bờ biển, cần phải sắp xếp ngư dân đưa bọn họ ra khơi đánh cá.
Mỗi nhà một con thuyền, người đưa Khương Mạt và Thẩm Vân đi đánh cá là một ngư dân khá trẻ, họ Chu, tiếng phổ thông nói không tệ, ít nhất không khiến người ta nghe không hiểu.
Khương Mạt và Thẩm Vân dưới sự chỉ điểm của anh Chu, tung lưới đánh cá xong liền đợi ở vực nước bên cạnh, hai tiếng sau đi thu lưới.
Trong thời gian chờ đợi cũng không ngồi không, anh Chu thuận tiện lấy cần câu ra câu cá.
Cái này Khương Mạt biết, ngồi trên thuyền cùng anh Chu tán gẫu.
Anh Chu: “Hai người bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Mạt nói tuổi cơ thể của mình: “Hai mươi tám rồi.”
Anh Chu kinh ngạc mở to mắt: “Cô đã hai mươi tám rồi cơ á?”
Lúc này mặt trời đã mọc, ánh sáng màu bạc chiếu lên mặt cô gái, như một bức tranh sơn dầu, xinh đẹp như một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.
Anh Chu kinh ngạc xong, lại hỏi: “Hai người đã có con chưa?”
Khương Mạt đỏ mặt, theo bản năng nhìn sang Thẩm Vân, Thẩm Vân ngồi bên cạnh cười, nói: “Vẫn chưa.”
Anh Chu: “Vậy thì hai người phải tranh thủ đi.”
Sau đó bắt đầu kể về ba đứa con của anh.
Gương mặt Khương Mạt phớt đỏ, nhớ lại hôm đó ở trên xe, Thẩm Vân nói sau này sinh một tiểu Toán Dung*.(*Tỏi nhuyễn.)
Hai giờ sau đi thu lưới, vận may của Khương Mạt không tệ, bắt được ba bốn cân tôm, hai con cá Mú, còn cả hai con cá trám đen.
Lúc này đã là hơn tám giờ, người xem phát trực tiếp dần dần nhiều lên.
[Woa, vận may của Khương Mạt tốt thật đấy, số cá này theo giá thị trường có thể bán được khoảng năm trăm tệ.]
[Tôi thì muốn biết Thẩm Tổng và Khương Mạt đều không biết tiếng địa phương, làm thế nào để cò kè mặc cả với mấy bác gái ở chợ, liệu có bị thiệt không?]
[Uy lực của các bác gái trong chợ mọi người không hiểu được đâu.]
[Đúng vậy, hét giá người này lại lợi hại hơn người kia.]
[Đau lòng nữ Vương vất vả bắt cá, nhất định đừng bán hớ nha.]
[Ai biết nữ Vương quay tiết mục ở đâu? Mau đi mua cá giúp nữ Vương a a a a!]
[Không biết, tổ tiết mục không tiết lộ.]
[Tôi biết, nhưng tôi không biết họ sẽ đến chợ nào để bán.]
[Hơn nữa, hôm nay là ngày đi làm.]
Tâm trạng toàn bộ fans của Khương Mạt đều thấp thỏm, sợ số cá cô vất vả dậy sớm như vậy để đi bắt không bán được giá cao, người nào người nấy còn lo lắng hơn cả Khương Mạt.
Thưc ra Khương Mạt cũng có chút chột dạ, vốn dĩ cô không giỏi cò kè mặc cả với người khác, nhưng cô lại muốn thắng.
Muốn đưa Thẩm Vân đi ăn một bữa hải sản lớn.
Trên đường về cô vẫn lo lắng, nhỏ gọng hỏi Thẩm Vân: “Làm thế nào đây, em không biết mặc cả.”
Thẩm Vân xoa đầu cô, cười nói: “Cứ giao cho ca ca, ca ca đưa em đi ăn tiệc hải sản.”
Ý?
Trong mắt Khương Mạt một mảng mơ hồ.
Lẽ nào Thẩm Vân rất có kinh nghiệm trả giá sao?
Không đúng, anh ấy cũng không biết nói tiếng địa phương mà.
Cô biết những nơi như chợ thực phẩm này nếu không phải người bản địa sẽ rất dễ bị thiệt.
Tổ tiết mục phái người đưa bọn họ đi chợ sáng ở gần đó, lúc đi qua nhà ở Thẩm Vân đột nhiên yêu cầu xuống xe, nói anh có đồ muốn lấy, hỏi anh là cái gì anh cũng không nói, chỉ dặn dò Khương Mạt sau khi đến chợ đừng nói câu nào.
Khương Mạt cả mặt ngơ ngác.
[Không cho Mạt Mạt nói chuyện? Thẩm Tổng định chơi trò gì vậy?]
[Không nói chuyện thì buôn bán kiểu gì đây?]
[Tôi có dự cảm Thẩm Tổng đang ấp ủ chiêu lớn kìa.]
[Ngồi đợi thao tác lợi hại của Thẩm Tổng.]
[Ngồi đợi +1]
Nhân viên quay phim đi theo Khương Mạt đến tận chợ thực phẩm, đổi sang cameras mini, ở bên cạnh nhìn Khương Mạt bày chiến lợi phẩm ra, sau đó lấy ra một cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô gái đeo khẩu trang, quần áo sạch sẽ, hải sản cũng tươi sống tung tăng nhảy nhót, rất nhanh liền có vài bác gái vây lại hỏi: “Tôm này bán thế nào?”
Bác gái nói tiếng địa phương, Khương Mạt nghe không hiểu một câu nào. Mặc dù cô có thể đoán bác gái đang hỏi giá cả, nhưng nhớ lại lời của Thẩm Vân, cô vẫn lắc lắc đầu, không nói một lời.
Bác gái không đợi được câu trả lời, nhìn cô hoài nghi, mấy người túm lại với nhau thì thầm to nhỏ.
[Bác gái nói gì vậy? Cầu phiên dịch.]
[Cầu phiên dịch +1]
[Nghe không hiểu thật khó chịu aaaaaa!]
Đúng lúc này, cuối cùng Thẩm Vân cũng đến, trong tay cầm mấy cái bìa cứng, không biết dùng để làm gì.
Bác gái thấy anh trực tiếp đi đến bên cạnh Khương Mạt, mồm năm miệng mười bắt đầu nói chuyện với Thẩm Vân.
Lúc này, Thẩm Vân rút một tấm bìa cứng ra, đặt trước giỏ tôm, máy quay chuyển đến, thấy bên trên viết: [Tôm 50 tệ/cân].
(Bên Trung Quốc, một cân bằng sáu lạng.)
Hai tấm bìa khác viết giá của hai loại cá còn lại, đều đặt ở đằng trước.
Trên tấm bìa cuối cùng chỉ có ba chữ:
Không mặc cả!
Sau đó liền yên lặng ngồi xuống, dùng mắt giao lưu với Khương Mạt.
Các bác gái đi đến hỏi anh một câu gì đó, Thẩm Vân chỉ mỉm cười lắc đầu.
Không cần biết ai hỏi, hỏi cái gì, anh đều chỉ có một phản ứng.
Chính là không nói chuyện.
Kỳ lạ, không biết mấy bác gái ấy thì thầm cái gì, một bác gái trong số đó vậy mà lại mua một con cá Mú tung tăng bơi lội theo giá ghi trên bìa cứng, trước khi đi còn dịu dàng nói với Thẩm Vân một câu gì đó, sau đó lắc đầu thở dài đi mất.
Đạn mạc: “........”
[Con mẹ nói….ai có thể nói cho tôi biết bác gái vừa rồi nói gì không?!]
[Hình như nói Thẩm Tổng đừng tự ti, thật đáng thương tạo nghiệt gì gì đó.]
[.....Phụt….Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?!]
Sau khi tân Trung Quốc được thành lập, công tác xóa mù chữ hoàn thành cũng không tệ, ít nhất mấy chữ Thẩm Vân viết, đa số đều hiểu.
Vốn dĩ Khương Mạt có chút mờ mịt không hiểu, nhưng lập tức liền phản ứng lại, lấy ra kỹ thuật diễn xuất lợi hại nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đưa mắt đáng thương nhìn bác gái trước mặt.
Cô gái không son không phấn, cặp mắt trong veo lấp lánh nhìn vào có thể khiến trái tim người khác vỡ vụn.
Các bác gái chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, thì thầm to nhỏ.
Lúc này trong đạn mạc cuối cùng cũng xuất hiện một khán giả người bản địa, lách ca lách cách bắt đầu phiên dịch:
[Bác gái kia hỏi ông chủ sao không nói chuyện, có phải là không biết nói không? Cô gái xinh đẹp như thế này, thật là đáng tiếc, còn bảo Thẩm Tổng đừng nhụt chí, trời không phụ người có tâm bla bla tận tình nói một phen.]
Mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là...coi Thẩm Tổng và Khương Mạt thành người câm điếc sao?!
[Phụt….Thẩm Tổng trâu bò.]
[Tôi buồn cười chết mất, Thẩm Tổng và Khương Mạt có biết mọi người coi bọn họ thành người câm điếc không vậy?]
[Tôi muốn hỏi nhân viên của S&M có còn ở đây không vậy? Hiện tại quý công ty có cái nhìn thế nào về boss nhà mình? Ha ha ha ha!]
[Có phải Thẩm Tổng cố ý không?! Có phải cố ý không?!]
[...Nhân viên S&M, xem phát trực tiếp trong giờ làm, nhịn cười nhịn đúng khổ!]
[Giả vờ thần bí, giả vờ đáng thương, không mặc cả! Thẩm Tổng không hổ là lão tổng S&M, gian thương!]
[Đệch, tôi biết đây là chợ thực phẩm nào rồi.]
[Đậu xanh!]
[Đậu xanh!]
[Đậu xanh!]
Giống như tất cả đều cài đặt xong mặc định này, các bác gái không mặc cả nữa, gặp người không biết chữ còn chủ động đi lên giải thích.
Mấy cân tôm, bốn con cá chỉ mất một lúc đã bán hết.
Khương Mật và Thẩm Vân thu sạp lại, nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười thành tiếng.
Hai người họ trở về sớm nhất, Khương Mạt và Thẩm Vân trở về ngủ được một giấc hai cặp còn lại mới quỷ khóc sói tru đi vào nhà.
Lý Vưu Gia: “Mẹ ơi, bác gái chợ thực phẩm quá khủng bố mọi người biết không hả? Em đòi bốn mươi tệ một cân tôm, thế mà mặc cả hai mươi! Hai mươi!”
Chung Hân Ni cũng ngồi bệt trên sô pha, vội vàng uống một ngụm nước cho ấm họng: “Mặc cả đến mức cổ họng chị sắp phun khói luôn rồi, hai người Mạt Mạt đâu? Vẫn chưa về sao? Bọn chị bán được ba trăm tám mươi tệ.”
Chu Vân Hàm: “Woa, nhiều vậy, tụi em mới bán được có hai trăm ba. Không biết chị Mạt Mạt bán được bao nhiêu…..”
Đang nói thì bên trên truyền đến tiếng có người đi xuống, bốn người ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của Khương Mạt.
Chu Vận Hàm nhanh chóng chạy lên hỏi: “Chị Mạt Mạt, chị về sớm vậy sao?”
Khương Mạt: “Ừm, ngủ một lúc.”
Chu Vận Hàm có chút ngây người.
Lý Vưu Gia: “Chị và anh Thẩm bán được bao nhiêu?”
Khương Mạt quay đầu hỏi Thẩm Vân: “Bao nhiêu vậy?”
Đều là Thẩm Vân thu tiền.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thẩm Vân hơi trầm ngâm, nói: “Năm trăm ba mươi tám tệ chín hào.”
Bốn người: “.....Phụt!”
[Ha ha ha ha, bị treo đánh.]
Lý Vưu Gia:” hix hix hix, không công bằng, hai người trở về sớm như vậy tại sao lại bán được nhiều tiền hơn cả bọn em?!”
[Đau lòng cho hai cặp còn lại ha ha ha ha nhưng tôi chỉ muốn cười.]
[Đặc biệt là Lý thiếu gia, sắp bị bác gái làm cho phát điên rồi ha ha ha]
[Tôi nhớ hình như bên Lý thiếu gia còn bắt được nhiều tôm cá nhất ha ha ha.]
[Đau lòng.]
Lý Vưu Gia sụp đổ nói: “Sao anh chị bán được nhiều tiền vậy? Hai người bắt được tôm hùm Châu Âu sao?!”
Thẩm Vân nhìn cậu ta mấy cái: “Không, chỉ là tôi với Mạt Mạt không nói chuyện.”
Một đám người: “....?”
Kết quả cuối cùng đương nhiên là tổ Thẩm Vân và Khương Mạt chiến thắng.
Hai người ăn một bữa hải sản lớn do tổ tiết mục mang đến, hai đôi còn lại ngồi bên cạnh ăn món ăn hắc ám tự mình làm.
Lý Vưu Gia ngồi bên cạnh khóc rưng rức: “Chị Mạt Mạt à, sau này hai người có con, nhất định đừng nuôi thành đứa trẻ lòng dạ đen tối.”
Khương Mạt cười he he, nói: “Tôi không thích đấy, tôi lại cứ muốn nuôi thành tỏi đen tối.”
Chu Vận Hàm: “Tại sao lại là tỏi vậy?”
Thẩm Vân móc điện thoại ra đặt sang một bên, ngay ngắn gọn gàng ăn tôm hùm Châu Âu, nói: “Sau này con của tôi và Mạt Mạt tên gọi ở nhà sẽ là Tỏi Nhuyễn.”
Chung Hân Ni và Phùng Thiếu Khang không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lý Vưu Gia: “Sao không gọi là rau thơm?”
Thẩm Vân còn nghiêm túc xem xét một lúc: “Vậy thì sinh hai đứa, một đứa tỏi nhuyễn một đứa rau thơm.”
Chu Vận Hàm: “Còn hành hoa thì sao? Em thích ăn hành hoa!”
Thẩm Vân mỉm cười ý tứ: “Hành hoa….đã có hành hoa rồi.”
Thân là fans trung thành của Khương Mạt, Chỉ yêu Khương Mạt đương nhiên sẽ không bỏ qua tiết mục phát trực tiếp, cậu ta là chó đi làm, nhưng may mà thời gian đi làm tự do, buổi sáng ngủ dậy đã bắt đầu mở phát trực tiếp rồi làm việc của mình.ộc>
Nghe đến đây, cậu ta phun ra một tiếng: “Đậu xanh! Thẩm Tổng ở nhà cũng là hành hoa sao?!”
Câụ ta nhớ đến người nào đó luôn được thần tượng lật bài, không nhịn được bắt đầu gửi tin nhắn QQ cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.