Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 139: Bổn Vương ở đây, như ngươi mong đợi

Liễu Ám Hoa Minh

20/09/2016

Hoa Tứ Hải gật đầu.

   Xét về giăng trận, trong Ma đạo không một ai mạnh hơn Phượng Hoàng, kế sách của nàng tuy nhìn như không được tường tận, nhưng nó được hình thành từ việc nghiên cứu trận pháp quanh năm suốt tháng của nàng, chắc chắn là thứ tốt nhất.

  “Tây Bối, ngươi thủ phía đông.” Hoa Tứ Hải liếc nhìn hình ảnh trên Tiêm Trần Vô Ảnh, hắn biết rằng mình nhìn ở đâu, Tây Bối sẽ hiểu được, kế đó dặn dò Mã Tiểu Giáp và Ám Xử, mỗi người thủ một phía Tây, Nam.

  Xong, hắn bước một bước lên trước.

   Phượng Hoàng vẫn cứ dựa vào Hoa Tứ Hải, cả hắn nói cái gì cũng nghe không rõ, hoàn toàn đắm chìm vào sự thân thiết hiếm có này.

  Lúc này hắn bước lên trước, nàng hoàn toàn không hề đề phòng, thêm vào việc vừa mới khởi động Tiêm Trần Vô Ảnh, tổn hao quá nhiều thể lực và pháp lực, chân nhũn đi, chỗ dựa cho mình vừa biến mất, ngay lập tức mất đi trọng lực, thân người đổ ngã về một phía.

  Suýt nữa nàng đã kêu lên, nhưng cảm nhận được có một luồng lực cực yếu đỡ lấy nàng, giúp cho nàng không bị ngã.

   Quay đầu nhìn Tây Bối, thấy hắn đứng bên cạnh Vương, một tay ôm ngực, một tay khẽ gõ lên cằm, lắng nghe từng mệnh lệnh của Vương, như là không hề chú ý tới bên này vậy.

  Phượng Hoàng cười, trong lòng không biết là ngọt ngào hay là đắng cay.

   Nếu Tây Bối đã không muốn khiến nàng ngượng, vậy cớ gì nàng phải nói trắng ra chứ? Sư chu đáo và lòng tin này, mỗi một nữ nhân đều muốn có được, đáng tiếc chúng không thuộc về người nam nhân mà nàng đã yêu hết ngàn năm nọ.

  Lại ngẩng đầu nhìn người nam nhân lạnh như băng, mạnh như núi khiến nàng yêu mến không thôi nọ, hắn vừa phất tay, Tỏa Lân Long đã hiện ra trong lòng bàn tay hắn, lại vung nó lên, món pháp bảo từng vòng cài vào nhau đó đã đứt ra thành mười mấy cái vòng rời, khẽ rơi xuống mặt đất.

  Mã Tiểu Giáp và Ám Xử cúi người hành lễ rồi cất những chiếc vòng của Tỏa Lân Long vào, sau đó quay người trở về lưng chừng núi nơi Ma đạo đóng quân.

  “Vương, để thuộc hạ đi theo ngài.” Biết hành động sắp bắt đầu, Phượng Hoàng vội vàng yêu cầu.

   “Ngươi vừa mới khởi động Tiêm Trần Vô Ảnh, sức lực bị tiêu hao quá nhiều, vẫn nên ở lại trên núi nghỉ ngơi.” Hoa Tứ Hải khẽ xoay đầu, nhẹ giọng nói.

  Phượng Hoàng thấy như đóa hoa nơi tối tăm nhất dưới đáy lòng mình cũng đã nở rồi.

  Vương quan tâm đến nàng đấy!

  Ngài biết hiện giờ nàng rất suy yếu, cho nên không cần nàng tham gia vào cuộc tranh đấu tiếp theo.

   Ai nói ngài lạnh lùng nhất vô tình nhất? Ai nói ngài chưa từng quay nhìn bất cứ nữ nhân nào? Bây giờ không phải là ngài đang quan tâm nàng hay sao?

  Nhưng nàng sao nỡ rời xa ngài, sao có thể không ở bên cạnh ngài, làm chứng cho mọi cuộc chinh phục của ngài được chứ?!

  “Không, Vương. Thuộc hạ phải thủ hậu phương giúp ngài!”

  Phượng Hoàng yêu cầu tiếp, thậm chí là mượn lòng can đảm vừa nãy để vươn tay nắm lấy tay áo của Hoa Tứ Hải.

  “Ngươi chắc chắn mình có thể?”

  Hoa Tứ Hải chau mày hỏi, giọng nói không có chút độ ấm nào, nhưng Phượng Hoàng lại chắc chắn rằng hắn quan tâm nàng.

  Thế là, nàng gật đầu thật mạnh.

   “Vậy đi thôi.” Hoa Tứ Hải rung nhẹ một cái, không dấu vết tránh khỏi cái nắm của Phượng Hoàng, thân người lóe lên một cái, bóng dáng đã ẩn vào trong đốm sương mù màu đen.



  “Tây Bối cẩn thận một chút nhé.” Phượng Hoàng quá vội vã nên chỉ kịp để lại một câu này, sau đó cũng đi theo đốm sương đen nọ.

  Khẽ thở dài, Tây Bối lắc đầu!

   Tuy Tiểu Hoa tuyệt tình, nhưng với thủ hạ lại mềm cứng cũng nặng tình như nhau. Hôm nay đổi lại là bất cứ một tiểu binh nào, đã thám thính và lập được công lớn hàng đầu như Phượng Hoàng thì hắn vẫn quan tâm hệt như vậy.

  Không hề bởi vì đối phương là Phượng Hoàng, là mỹ nữ mà hắn mới để lộ chút quan tâm này. Nhưng Phượng Hoàng lại chỉ tin vào những gì bản thân mình muốn tin.

  Tự lừa gạt mình là thói quen của con người rồi hay sao?

  Nhưng mà-- Thôi bỏ đi, tùy nàng vậy, ít nhất như vậy có thể khiến nàng vui.

  Trong hang động là một mảnh đen kịt, khắp nơi đều bị bao phủ bởi hơi lạnh u ám và mùi ẩm thấp thối rữa.

  Nhưng với Hoa Tứ Hải, những điều này đều chẳng là gì cả.

   Trong một màu đen không nhìn thấy gì, Băng Ma Đao của hắn tản ra ánh bạc lạnh lẽo, chiếu sáng cho khu vực hai, ba trượng quanh hắn.

   Cửa hang động dưới vách núi nhiều vô số, mà chúng đều thông với nhau, nhưng chỉ cần chặn lại các cửa động thì chúng chẳng qua chỉ là chiếc vò có hình dạng phức tạp mà thôi.

  Hành động thu phục tàn dư Ma đạo với Ma đạo mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không cần dùng đến Ma quân, cho nên lần này hắn không mang theo nhiều người.

  Trước đó ba đại cao thủ được hắn dặn thủ ba cửa hang to nhất, còn các thủ hạ đã được chia đội, mỗi đội mang một chiếc vòng của Tỏa Lân Long thì thủ những cửa chật hẹp còn lại.

  Trên Tỏa Lân Long có nhiễm ma khí của hắn, điều này sẽ giúp sức được cho những thủ hạ đó, cũng có thể khiến kẻ địch trong cơn hoảng loạn sẽ tưởng là hắn có mặt mà bước vào trạng thái sợ hãi làm bừa, cuối cùng bị lọt vào chiếc bẫy hắn đã giăng sẵn, một mẻ bắt gọn.

  Mà hắn, chỉ cần có Băng Ma Đao trên tay là đủ rồi.

  Vạn vật đều có hai mặt của nó, ưu điểm của một vật luôn luôn là nơi tồn tại khuyết điểm của nó.

   Đám người này tự cho rằng thỏ khôn sẽ có nhiều hang, nhưng một khi cửa hang đã bị lấp đi thì những con vật đáng thương này chẳng qua chỉ là cá trong chậu mà thôi.

  Hoặc, là mộ phần của bọn chúng, bởi vì nếu chúng cứ cứng đầu không chịu quy phục, hắn sẽ giết không hề do dự!

   Lòng hắn cứng tựa sắt, chân sải bước to tiến về trước, không hề bận tâm đến đủ loại ý niệm muốn giết hắn đang ẩn nấp mai phục. Mà những kẻ rình rập xấu xa ấy, do sợ hãi khí thế mạnh mẽ của hắn, nên chưa đợi hắn gặp phải đã lũ lượt trốn tránh, hốt hoảng bỏ chạy.

  Trận chiến này, còn chưa đánh mà hai mươi mốt Địa Sát không chịu quy phục đã thua rồi.

   Chỉ bởi bọn chúng quá khiếp sợ sức mạnh của Ma Vương, và khát vọng với sự sống đã giúp chúng phát huy sức mạnh của bản năng, định dốc sức liều một phen!

  Phượng Hoàng đi theo sau Hoa Tứ Hải, tuy đang ở sâu dưới lòng đất, tuy đang từ từ bị bay vây vào giữa, nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui mừng.

  Vương tin tưởng nàng nên mới giao chuyện phía sau cho nàng! Không một chút đề phòng, cứ như vậy mà giao cho nàng!

  Đây chẳng phải đã chứng minh rằng nàng rất quan trọng với ngài sao? Một nam nhân như Vương đây, tin tưởng chính là tất cả.

   “Vèo” một tiếng, trong bóng tối phía trước bỗng vang lên tiếng kêu rít, bén nhọn đến mức như thủng cả màng nhĩ, xuyên thấu tim của con người.

   Phượng Hoàng giật cả mình, nhưng Hoa Tứ Hải không dừng bước, như là không nghe thấy vậy, mà ngay vào giây phút Phượng Hoàng chần chừ, vầng sáng từ Băng Ma Đao không còn bao phủ lấy nàng nữa, hơi lạnh thấu xương lập tức thấm vào trong tứ chi bách hài của nàng.

  Nàng là nữ quân sư của Ma đạo, theo lý mà nói thì đã quá quen thuộc với thủ đoạn và khí thế của Ma đạo, nhưng sự điên cuồng của đám Địa Sát lúc hấp hối này vồ đến lại có thể khiến nàng có chút hãi hùng, nàng chạy vội vài bước để tiến vào lại trong ánh bạc ở phía trước.



  “Đứng lại, bước lên nữa, giết không tha!”

  Sâu trong hang động, một giọng nói bén nhọn vang lên, một cặp đèn nhỏ đỏ như máu đồng thời cháy lên.

  Hoa Tứ Hải không dừng bước, nhưng tốc độ đã chậm lại.

  Nhưng hắn không phải chậm một cách dè dặt, mà là muốn cho đám người này một cơ hội cuối cùng: “Đánh hay là hàng?”

  Bốn chữ, từ nào cũng tựa dùi.

   Trong hang động phát ra tiếng vù vù mà tai người nghe không rõ, như là gió đêm thổi qua tâm lòng đất, đến từ bốn phương tám hướng.

   Phượng Hoàng rút thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, đứng lưng chạm lưng với Hoa Tứ Hải, nhưng nàng biết Vương không thích người khác chạm vào mình, nên trước trận chiến này, nàng không đến gần hắn.

  “Ma Vương, cả Ma đạo đều đã là của ngài, bọn ta chỉ yên phận nơi một góc Lưu châu, cớ gì phải ép bức đến cùng?” Lại một giọng nói vang lên.

  “Đánh hay là hàng?”

  “Đánh thì sao? Hàng thì sao?” Một giọng nói thứ ba vang lên.

  Mà câu trả lời của Hoa Tứ Hải vẫn là bốn chữ ấy ―― Đánh hay là hàng?

   “Hoa Tứ Hải, chớ hiếp người quá đáng! Tuy ngươi hùng mạnh khó bì, nhưng bọn ta cũng không thể để cho ngươi mặc sức hiếp đáp được! Khi xưa ngươi thống nhất ba mươi sáu Thiên Cương, có kẻ phản ngươi, bị ngươi giết đến chẳng còn một ai. Bọn ta gia nhập Ma đạo, cũng khó tránh khỏi có ngày ngươi không thuận mắt, sẽ mang bọn ta ra diệt môn.”

  Thì ra, bọn chúng muốn bàn điều kiện!

   Thì ra, đám Địa Sát này là bạn bè với những kẻ phản bội đã bị giết đó, cho nên mới liều chết phản kháng, hoặc là muốn mượn cớ để trả thù!

  Thì ra việc sợ chết đã khiến bọn chúng chọn sai đường, vậy hắn chỉ đành lấy giết để chặn giết!

   “Ngài có thể chứ? Cả Ma đạo to lớn như vậy, môn đồ nhiều như vậy, đã bị ngài thống nhất gần hết rồi, không cần phải đuổi tận giết cùng nữa chứ.”

  “Mặc kệ hắn, ta không tin rằng hắn có mạnh hơn nữa cũng lấy được gì từ mảnh đất Lưu châu này!”

  “Phải, tất cả mọi người nghe này, phép vua thua lệ làng!”

  Trong bóng tối vang lên tiếng nói hỗn tạp, trong lúc không hay biết gì, Hoa Tứ Hải và Phượng Hoàng đã bị bao vây chặt chẽ.

   Không phải là Hoa Tứ Hải không đoán được chuyện này, chẳng qua là hắn không quan tâm, thực lực mạnh mẽ đã quyết định cho sự tự tin và lòng kiêu ngạo của hắn.

  Hắn cũng hiểu đám người này muốn hắn thỏa hiệp, thậm chí là muốn lời hứa sẽ tha thứ cho bọn chúng từ hắn, nhưng ngay từ lúc sinh ra hắn đã không biết cúi đầu là cái gì?

  Huống chi, thống nhất toàn Ma đạo là bước đầu tiên để hắn hoàn thành mục tiêu của mình. Nếu không thể biểu hiện được sức thống trị tuyệt đối, vậy thì hắn sẽ không thể nào tiến hành bước tiếp theo được.

  “Đánh hay là hàng!” Hắn gằn từng chữ một.

  “Đánh con mẹ hắn!” Tĩnh lặng được một chốc lát, một tiếng gào như lang sói vang lên.

  “Bổn Vương ở đây, như ngươi mong đợi.” Hắn từ từ nâng Băng Ma Đao lên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook