Quyển 2 - Chương 117: Có một quán trọ
Liễu Ám Hoa Minh
27/01/2015
Nơi đầu tiên Trùng Trùng kiếm tiền, được chọn ở ven Biển Chết, cạnh hắc điếm.
“Không được, ngươi có não không vậy, chủ nhân.” Vạn Sự Tri là kẻ đầu tiên phản đối, “Ngươi tưởng mình là ai, ngươi là kẻ bỏ trốn ra đấy, do ngươi đã giết sư bá của mình, mặc kệ lão ta đáng chết đến đâu, thì ngươi cũng đã gánh tội khinh sư diệt tổ rồi. Vì Ha đại thúc bày kế dụ truy binh đi khỏi, ngươi mới thuận lợi bỏ chạy được tới Tụ Quật châu, nhưng điều này không hề chứng tỏ người của phái Thiên Môn không đuổi theo. Ở lại đây thì chính là tìm cái chết!”
Trùng Trùng vươn ngón trỏ ra, muốn chọc lên đầu Vạn Sự Tri, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi. Ngoại hình nó nhỏ như vậy, dùng sức quá có thể sẽ chọc chết nó.
Nàng có ngốc đến vậy không? Nàng sẽ đẩy Cửu Mạng lên trước làm người đại diện, tuy y không biết nói, nhưng trưng ra đó cũng được, nàng chỉ cần làm bà chủ phía sau là được.
Trừ Ha đại thúc ra, người phái Thiên Môn không ai biết Cửu Mạng, họ sao có thể chạy tới địa bàn của một con yêu để bắt kẻ vượt ngục được? Hơn nữa mọi người ai cũng tưởng nàng phải trốn trong núi sâu rừng rậm, gấp như chó nhà có tang, hoảng hốt như cá lọt lưới, sao có thể ngờ được nàng lại đường đường đường hoàng hoàng ở một nơi người đến người đi thế này chứ.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đại ẩn ẩn vu thị. Há, nàng đã sớm biết mình có tố chất cao mà.
Nàng đích thân thiết kế cửa tiệm đầu tiên của doanh nghiệp Trùng thị, xây dựng dựa theo hắc điếm. Nàng không cần sang trọng, chỉ muốn mang lại cho khách cảm giác như đang ở nhà. Nhưng diện tích thì to gấp đôi hắc điếm, lầu cao gấp đôi nó, chắc chắn lại rộng rãi, sạch sẽ lại sáng sủa, chỉ cần có thể làm nổi bật hắc điếm như cái ổ chó là nàng đã hài lòng rồi.
Tên của tiệm là “Có Một Quán Trọ”, xem như là nàng gửi lời chào tới điện ảnh hài Hồng Kông. Cửa sau của tiệm dính với hắc điếm, nhưng sự thật là nàng đã vây lấy khoảng đất trống sau hắc điếm vào trong hậu viện của mình.
Tường viện cao cao, định sẽ giăng lực cấm và lưới sắt tẩm độc trên đó, nói rõ là không cho ai ra vào, bởi vì Trùng Trùng muốn bảo vệ tảng đá tròn trong viện. Tảng đá đó cực kỳ bình thường, cao hơn một thước, không hề nổi bật khi nằm trong một đống đá, nhưng đó là nơi Hoa Tứ Hải đã hôn nàng.
“Nhưng tiền đâu, chủ nhân?”
Vạn Sự Tri mặc cho Trùng Trùng quấy, thầm nghĩ nàng giày vò nửa ngày, không có tiền cũng không làm được gì. Phái Thiên Môn nghèo tới rớt mồng tơi, trong Tiên đạo không ai không biết, nàng một cô nương không rõ lai lịch, cho dù có chút tiền tiết kiệm thì cũng đã dùng mua hết quần áo trang sức trang điểm đi gặp Hoa Tứ Hải rồi, trong tay làm gì còn tiền?
Mở tiệm? Nha đầu quỷ không biết trời cao đất dày, làm gì dễ như vậy! Chặn đường cướp bóc lấy tiền? Những chuyện này ngược lại nàng lại làm được, chỉ sợ nàng không đủ nhẫn nại mà thôi. Cho nên nó hà tất gì phải ra tay dù cho có thời cơ, chỉ cần đợi chủ nhân chán nản từ bỏ vì không có tiền là được, không phải lo.
Nhưng mà, nó đâu ngờ được nha đầu chết tiệt này lại là một kẻ giàu có được!
“Để ta nói ngươi nghe một chuyện.” Trùng Trùng cầm ngân phiếu vỗ vỗ đầu Vạn Sự Tri, “Thân là đầy tớ, mãi mãi cũng đừng nên đánh giá thấp năng lực của chủ nhân.”
“Tiền ngươi ở đâu ra?”
“Là ta kiếm được.” Trùng Trùng dương dương đắc ý, “Lão tử lợi dụng cơ hội quý giá lúc đại ma đầu Hoa Tứ Hải và nhị ma đầu Tây Bối Liễu Ty hằn học nhau, thắng lấy kỹ viện Nhã Tiên Cư có tiếng nhất mười châu ba đảo, cộng thêm một vạn kim nguyên bảo. Người mà ngươi theo hầu, là người giàu nhất phái Thiên Môn, không phải, là người giàu nhất cả Tiên đạo.”
“Đây mới chỉ là số tiền tương đương với ba ngàn kim nguyên bảo, chủ nhân ngươi muốn khoác lác, cũng chẳng khác gì ta đâu.” Thấy Trùng Trùng trải từng tấm ngân phiếu một dưới đất, Vạn Sự Tri dùng cả cánh lẫn móng, cuối cùng cả thân thể đều nhào tới, đè lấy ngân phiếu, sợ bị gió thổi bay mất.
“Cái này thì ngươi không biết rồi, lúc ấy bọn ta cầm một vạn kim nguyên bảo, nhưng trừ tiền trang của tên hồ ly chết tiệt Tây Bối ra thì những tiền trang nhỏ khác đều không đổi được tiền. Vậy nên chủ nhân thông mình của ngươi đã lấy số tài sản đó mua bảy phần cổ phần của một cửa tiệm tên là “Có Một Tiền Trang”, còn thừa lại bấy nhiêu tiền, đáng tiếc là ngoài mua mấy tấm vé thuyền đắt chết người kia ra thì mãi vẫn không có cơ hội cho ta tiêu xài.”
“Nghĩa là, chủ nhân ngươi bây giờ sở hữu một kỹ viện đệ nhất thiên hạ và hơn nửa một tiền trang?” Vạn Sự Tri kinh sợ không ít, “Nhưng mà cổ phần là cái gì, lẽ nào ngươi là bà chủ lớn nhất của cái Có Một Tiền Trang gì đó?”
“Một con gà không cần biết nhiều như vậy làm gì! Ngươi cái thứ không có hiểu biết, không tin thì cầm mà xem.” Trùng Trùng tiện tay ném khế ước qua, vừa khéo một cơn gió thổi qua, cuốn bay mấy tờ giấy này, Vạn Sự Tri la ỏm tỏi chỉ huy Cửu Mạng và A Đẩu nhặt về, sau đó quay lại trách mắng Trùng Trùng làm việc không chắc chắn.
Trùng Trùng cười thầm, cảm thấy có một người hầu như Vạn Sự Tri thật đúng là có lời, bởi vì nó mãi mãi sẽ lo nghĩ cho nàng, ăn nói tuy có khó nghe, làm việc cũng xảo quyệt, nhưng ở vào lúc mấu chốt, nó chưa từng bỏ rơi nàng.
Nàng vui mừng, tóm Vạn Sự Tri lên, dùng sức hôn nó một cái, tận mắt thấy nó từ màu vàng nhạt biến thành màu hồng nhạt, rõ ràng là đã xấu hổ rồi.
Vạn Sự Tri ra sức giãy dụa, lớn tiếng kêu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, làm cung thì phải cong, làm tên thì phải thẳng, chủ nhân ngươi phải kiểm điểm một chút, ngươi cứ như vậy thì sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông đấy! A, Cửu Mạng mau cất ngân phiếu vào, sắp bị gió cuốn đi rồi. Mau lên, cái đồ yêu quái vô dụng nhà ngươi!”
Trùng Trùng cười ha hả, lập tức cảm thấy nơi trái tim rung lên.
Đó là một nửa Thủy Tâm Bán xé ra trước ngực Hoa Tứ Hải, được nàng dùng xỏ bằng sợi dây đỏ, xem như mặt dây chuyền mà đeo trước ngực. Thứ này hút qua máu Trùng Trùng, vào trong tay nàng thì như là rất thân thiết vậy, thường xuyên động đậy vài cái, nhắc nhở nàng: Có một món đồ của một nam nhân ở đây, mà nam nhân này là người nàng yêu.
“Nghe bảo xây quán trọ quy mô lớn như vậy càn ba trăm kim nguyên bảo, số tiền còn lại chủ nhân muốn làm gì?” Vạn Sự Tri thấy tiền và khế ước đều nằm gọn trong tay Cửu Mạng mới an tâm hỏi.
Trùng Trùng trưng ra nụ cười cao thâm khó lường, không trả lời, đỡ cho con gà con này biết rồi lại lảm nhảm.
Tất cả mọi chuyện nàng làm, đều là vì muốn đợi một người quay về, có lẽ sẽ kiếm được chút đỉnh tiền rồi sẽ đi tìm hắn. Nàng chẳng qua là muốn hỏi hắn một câu, sau đó mặc kệ hắn trả lời thế nào, nàng cũng có thể chắc chắn. Bây giờ tim của nàng bị hắn nhấn chìm không thở nổi, nàng phải tự kéo mình lên bờ.
Đây là con đường duy nhất tới Tụ Quật châu, cho dù đại ma đầu đó có thể bay vượt Biển Chết thì thuộc hạ của hắn cũng phải ngồi thuyền đi về, cũng có nghĩa là, ở lại đây chắc chắn sẽ có tin tức của hắn.
Một nơi khác chính là núi Loạn Thạch của Tu La Vi Mang, đó là tổng đàn của Ma đạo, đại ma đầu có sao đi nữa cũng sẽ quay về, cho nên tiệm của nàng phải mở tại đó. Tìm không thấy lối vào không sao, ở ngoài cửa nhà hắn đợi là được rồi.
Như vậy, chặn đường hắn, mai phục tại sào huyệt của hắn, lúc nào cũng có thể nghe ngóng đủ loại tin tức của hắn, mặc hắn thỏ khôn có ba hang, nàng chỉ cần ôm cây đợi thỏ, đường trước đường sau đều chặn hết, nàng cứ không tin ma đầu đó chạy được khỏi lòng bàn tay nàng.
Cho nên số tiền còn thừa lại, nàng phải đắp một con đường, cả tên cũng nghĩ sẵn rồi, tên là “Khoái Hoạt Lâm” đi, lần nữa gửi lời chào tới tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc.
Nhưng mà, công trình Khoái Hoạt Lâm khá lớn, chút tiền này chắc chắn là không đủ, hiện giờ nàng tạm không nhắc đến chuyện với ba thủ hạ trước, từ từ nghĩ cách xoay xở tiền rồi nói, việc khẩn cấp trước mắt là xây cho xong “Có Một Quán Trọ” đã.
Người ta hay nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ, nàng cả đống tiền như nước mà ném ra, muốn thợ thủ công, mua sắm, người ở, nguyên vật liệu đều không thành vấn đề, tiến độ công trình nhanh vô cùng, hơn nữa lại thuận lợi. Mỗi ngày nàng chỉ cần trốn trong hắc điếm của ông chủ Uông suy nghĩ về đế quốc thương mại của mình, mô phỏng tổng chỉ huy giật dây ở phía sau, khiến mình bận tới không có thời gian nhớ về nam nhân vô tình kia, không có thời gian nhớ lại dư vị của nụ hôn nồng cháy mất hồn đó.
Ông chủ Uông sầu não nhìn tất cả, nhưng Ma Vương có nói, làm cái gì cũng mặc nàng, không được tổn hại đến nàng, chỉ cần nàng không đi Tu La Vi Mang là được. Ông ta không dám quản đại tiểu thư Tiên đạo này, cũng không có năng lực quản, nhưng mà vì sao ông ta lại cảm thấy ngày tàn của Ma đạo sắp tới rồi vậy!
“Không được, ngươi có não không vậy, chủ nhân.” Vạn Sự Tri là kẻ đầu tiên phản đối, “Ngươi tưởng mình là ai, ngươi là kẻ bỏ trốn ra đấy, do ngươi đã giết sư bá của mình, mặc kệ lão ta đáng chết đến đâu, thì ngươi cũng đã gánh tội khinh sư diệt tổ rồi. Vì Ha đại thúc bày kế dụ truy binh đi khỏi, ngươi mới thuận lợi bỏ chạy được tới Tụ Quật châu, nhưng điều này không hề chứng tỏ người của phái Thiên Môn không đuổi theo. Ở lại đây thì chính là tìm cái chết!”
Trùng Trùng vươn ngón trỏ ra, muốn chọc lên đầu Vạn Sự Tri, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi. Ngoại hình nó nhỏ như vậy, dùng sức quá có thể sẽ chọc chết nó.
Nàng có ngốc đến vậy không? Nàng sẽ đẩy Cửu Mạng lên trước làm người đại diện, tuy y không biết nói, nhưng trưng ra đó cũng được, nàng chỉ cần làm bà chủ phía sau là được.
Trừ Ha đại thúc ra, người phái Thiên Môn không ai biết Cửu Mạng, họ sao có thể chạy tới địa bàn của một con yêu để bắt kẻ vượt ngục được? Hơn nữa mọi người ai cũng tưởng nàng phải trốn trong núi sâu rừng rậm, gấp như chó nhà có tang, hoảng hốt như cá lọt lưới, sao có thể ngờ được nàng lại đường đường đường hoàng hoàng ở một nơi người đến người đi thế này chứ.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đại ẩn ẩn vu thị. Há, nàng đã sớm biết mình có tố chất cao mà.
Nàng đích thân thiết kế cửa tiệm đầu tiên của doanh nghiệp Trùng thị, xây dựng dựa theo hắc điếm. Nàng không cần sang trọng, chỉ muốn mang lại cho khách cảm giác như đang ở nhà. Nhưng diện tích thì to gấp đôi hắc điếm, lầu cao gấp đôi nó, chắc chắn lại rộng rãi, sạch sẽ lại sáng sủa, chỉ cần có thể làm nổi bật hắc điếm như cái ổ chó là nàng đã hài lòng rồi.
Tên của tiệm là “Có Một Quán Trọ”, xem như là nàng gửi lời chào tới điện ảnh hài Hồng Kông. Cửa sau của tiệm dính với hắc điếm, nhưng sự thật là nàng đã vây lấy khoảng đất trống sau hắc điếm vào trong hậu viện của mình.
Tường viện cao cao, định sẽ giăng lực cấm và lưới sắt tẩm độc trên đó, nói rõ là không cho ai ra vào, bởi vì Trùng Trùng muốn bảo vệ tảng đá tròn trong viện. Tảng đá đó cực kỳ bình thường, cao hơn một thước, không hề nổi bật khi nằm trong một đống đá, nhưng đó là nơi Hoa Tứ Hải đã hôn nàng.
“Nhưng tiền đâu, chủ nhân?”
Vạn Sự Tri mặc cho Trùng Trùng quấy, thầm nghĩ nàng giày vò nửa ngày, không có tiền cũng không làm được gì. Phái Thiên Môn nghèo tới rớt mồng tơi, trong Tiên đạo không ai không biết, nàng một cô nương không rõ lai lịch, cho dù có chút tiền tiết kiệm thì cũng đã dùng mua hết quần áo trang sức trang điểm đi gặp Hoa Tứ Hải rồi, trong tay làm gì còn tiền?
Mở tiệm? Nha đầu quỷ không biết trời cao đất dày, làm gì dễ như vậy! Chặn đường cướp bóc lấy tiền? Những chuyện này ngược lại nàng lại làm được, chỉ sợ nàng không đủ nhẫn nại mà thôi. Cho nên nó hà tất gì phải ra tay dù cho có thời cơ, chỉ cần đợi chủ nhân chán nản từ bỏ vì không có tiền là được, không phải lo.
Nhưng mà, nó đâu ngờ được nha đầu chết tiệt này lại là một kẻ giàu có được!
“Để ta nói ngươi nghe một chuyện.” Trùng Trùng cầm ngân phiếu vỗ vỗ đầu Vạn Sự Tri, “Thân là đầy tớ, mãi mãi cũng đừng nên đánh giá thấp năng lực của chủ nhân.”
“Tiền ngươi ở đâu ra?”
“Là ta kiếm được.” Trùng Trùng dương dương đắc ý, “Lão tử lợi dụng cơ hội quý giá lúc đại ma đầu Hoa Tứ Hải và nhị ma đầu Tây Bối Liễu Ty hằn học nhau, thắng lấy kỹ viện Nhã Tiên Cư có tiếng nhất mười châu ba đảo, cộng thêm một vạn kim nguyên bảo. Người mà ngươi theo hầu, là người giàu nhất phái Thiên Môn, không phải, là người giàu nhất cả Tiên đạo.”
“Đây mới chỉ là số tiền tương đương với ba ngàn kim nguyên bảo, chủ nhân ngươi muốn khoác lác, cũng chẳng khác gì ta đâu.” Thấy Trùng Trùng trải từng tấm ngân phiếu một dưới đất, Vạn Sự Tri dùng cả cánh lẫn móng, cuối cùng cả thân thể đều nhào tới, đè lấy ngân phiếu, sợ bị gió thổi bay mất.
“Cái này thì ngươi không biết rồi, lúc ấy bọn ta cầm một vạn kim nguyên bảo, nhưng trừ tiền trang của tên hồ ly chết tiệt Tây Bối ra thì những tiền trang nhỏ khác đều không đổi được tiền. Vậy nên chủ nhân thông mình của ngươi đã lấy số tài sản đó mua bảy phần cổ phần của một cửa tiệm tên là “Có Một Tiền Trang”, còn thừa lại bấy nhiêu tiền, đáng tiếc là ngoài mua mấy tấm vé thuyền đắt chết người kia ra thì mãi vẫn không có cơ hội cho ta tiêu xài.”
“Nghĩa là, chủ nhân ngươi bây giờ sở hữu một kỹ viện đệ nhất thiên hạ và hơn nửa một tiền trang?” Vạn Sự Tri kinh sợ không ít, “Nhưng mà cổ phần là cái gì, lẽ nào ngươi là bà chủ lớn nhất của cái Có Một Tiền Trang gì đó?”
“Một con gà không cần biết nhiều như vậy làm gì! Ngươi cái thứ không có hiểu biết, không tin thì cầm mà xem.” Trùng Trùng tiện tay ném khế ước qua, vừa khéo một cơn gió thổi qua, cuốn bay mấy tờ giấy này, Vạn Sự Tri la ỏm tỏi chỉ huy Cửu Mạng và A Đẩu nhặt về, sau đó quay lại trách mắng Trùng Trùng làm việc không chắc chắn.
Trùng Trùng cười thầm, cảm thấy có một người hầu như Vạn Sự Tri thật đúng là có lời, bởi vì nó mãi mãi sẽ lo nghĩ cho nàng, ăn nói tuy có khó nghe, làm việc cũng xảo quyệt, nhưng ở vào lúc mấu chốt, nó chưa từng bỏ rơi nàng.
Nàng vui mừng, tóm Vạn Sự Tri lên, dùng sức hôn nó một cái, tận mắt thấy nó từ màu vàng nhạt biến thành màu hồng nhạt, rõ ràng là đã xấu hổ rồi.
Vạn Sự Tri ra sức giãy dụa, lớn tiếng kêu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, làm cung thì phải cong, làm tên thì phải thẳng, chủ nhân ngươi phải kiểm điểm một chút, ngươi cứ như vậy thì sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông đấy! A, Cửu Mạng mau cất ngân phiếu vào, sắp bị gió cuốn đi rồi. Mau lên, cái đồ yêu quái vô dụng nhà ngươi!”
Trùng Trùng cười ha hả, lập tức cảm thấy nơi trái tim rung lên.
Đó là một nửa Thủy Tâm Bán xé ra trước ngực Hoa Tứ Hải, được nàng dùng xỏ bằng sợi dây đỏ, xem như mặt dây chuyền mà đeo trước ngực. Thứ này hút qua máu Trùng Trùng, vào trong tay nàng thì như là rất thân thiết vậy, thường xuyên động đậy vài cái, nhắc nhở nàng: Có một món đồ của một nam nhân ở đây, mà nam nhân này là người nàng yêu.
“Nghe bảo xây quán trọ quy mô lớn như vậy càn ba trăm kim nguyên bảo, số tiền còn lại chủ nhân muốn làm gì?” Vạn Sự Tri thấy tiền và khế ước đều nằm gọn trong tay Cửu Mạng mới an tâm hỏi.
Trùng Trùng trưng ra nụ cười cao thâm khó lường, không trả lời, đỡ cho con gà con này biết rồi lại lảm nhảm.
Tất cả mọi chuyện nàng làm, đều là vì muốn đợi một người quay về, có lẽ sẽ kiếm được chút đỉnh tiền rồi sẽ đi tìm hắn. Nàng chẳng qua là muốn hỏi hắn một câu, sau đó mặc kệ hắn trả lời thế nào, nàng cũng có thể chắc chắn. Bây giờ tim của nàng bị hắn nhấn chìm không thở nổi, nàng phải tự kéo mình lên bờ.
Đây là con đường duy nhất tới Tụ Quật châu, cho dù đại ma đầu đó có thể bay vượt Biển Chết thì thuộc hạ của hắn cũng phải ngồi thuyền đi về, cũng có nghĩa là, ở lại đây chắc chắn sẽ có tin tức của hắn.
Một nơi khác chính là núi Loạn Thạch của Tu La Vi Mang, đó là tổng đàn của Ma đạo, đại ma đầu có sao đi nữa cũng sẽ quay về, cho nên tiệm của nàng phải mở tại đó. Tìm không thấy lối vào không sao, ở ngoài cửa nhà hắn đợi là được rồi.
Như vậy, chặn đường hắn, mai phục tại sào huyệt của hắn, lúc nào cũng có thể nghe ngóng đủ loại tin tức của hắn, mặc hắn thỏ khôn có ba hang, nàng chỉ cần ôm cây đợi thỏ, đường trước đường sau đều chặn hết, nàng cứ không tin ma đầu đó chạy được khỏi lòng bàn tay nàng.
Cho nên số tiền còn thừa lại, nàng phải đắp một con đường, cả tên cũng nghĩ sẵn rồi, tên là “Khoái Hoạt Lâm” đi, lần nữa gửi lời chào tới tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc.
Nhưng mà, công trình Khoái Hoạt Lâm khá lớn, chút tiền này chắc chắn là không đủ, hiện giờ nàng tạm không nhắc đến chuyện với ba thủ hạ trước, từ từ nghĩ cách xoay xở tiền rồi nói, việc khẩn cấp trước mắt là xây cho xong “Có Một Quán Trọ” đã.
Người ta hay nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ, nàng cả đống tiền như nước mà ném ra, muốn thợ thủ công, mua sắm, người ở, nguyên vật liệu đều không thành vấn đề, tiến độ công trình nhanh vô cùng, hơn nữa lại thuận lợi. Mỗi ngày nàng chỉ cần trốn trong hắc điếm của ông chủ Uông suy nghĩ về đế quốc thương mại của mình, mô phỏng tổng chỉ huy giật dây ở phía sau, khiến mình bận tới không có thời gian nhớ về nam nhân vô tình kia, không có thời gian nhớ lại dư vị của nụ hôn nồng cháy mất hồn đó.
Ông chủ Uông sầu não nhìn tất cả, nhưng Ma Vương có nói, làm cái gì cũng mặc nàng, không được tổn hại đến nàng, chỉ cần nàng không đi Tu La Vi Mang là được. Ông ta không dám quản đại tiểu thư Tiên đạo này, cũng không có năng lực quản, nhưng mà vì sao ông ta lại cảm thấy ngày tàn của Ma đạo sắp tới rồi vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.