Quyển 2 - Chương 239: Đàn ông như c hó
Liễu Ám Hoa Minh
20/09/2016
Chắc chắn rằng tất cả những thứ này đều đã được sắp đặt sẵn rồi.
Nhưng người đó là tốt bụng hay là có ác ý? Nếu như ông già ấy là sứ giả mà ông trời phái tới, vậy cũng có nghĩa là mối duyên giữa nàng và Hoa Tứ Hải cũng là duyên trời định rồi, người ta hay bảo cái trời sắp đặt luôn đứng hàng đầu mà, vậy thì nàng sẽ không khách sao mà vui vẻ tiếp nhận đại ma đầu vậy.
Mong rằng đây không phải là âm mưu, một âm mưu khiến nàng phải tan nát!
”Vậy luồng thần khí màu vàng kim của nàng ――?” Đây chính là điều mà Hoa Tứ Hải thắc mắc nhất, dựa vào tu vi của Trùng Trùng thì nàng không thể nào có được luồng chân khí lớn mạnh trông chân chất như vậy được.
”Cũng là lão già kỳ lạ ấy cho đó.” Trùng Trùng không hề giấu diếm, “Lúc ấy ta vừa mới bị sa thải, hơn nữa nhắm trúng ――” Nàng vốn muốn nói nhắm trúng một người đàn ông nhưng lại bị người phụ nữ khác cướp mất rồi, làm nàng vừa thất nghiệp vừa thất tình, nhưng nửa câu sau bị nuốt trở lại. Gặp được Hoa Tứ Hải rồi nàng mới phát hiện khẩu vị đàn ông của mình kém biết bao nhiêu, mất mặt quá đi!
Làn da của tên đàn ông đó chẳng bằng lấy một phần Bạch Trầm Hương, vậy thì càng khỏi sánh với tàn Hoa bại Liễu rồi. Từ bụng dạ, cốt cách, dũng khí, tự tôn, trung thành, tất cả đều thiếu sót, lúc đầu sao nàng lại nhắm trúng hắn ta cơ chứ? Có lẽ là bởi vì các phẩm chất cơ bản của đàn ông thời hiện đại đều đã bị thoái hóa hết rồi sao?
”Nhắm trúng?” Hoa tứ hải nhíu mày nhận ra lời nói ý tại ngôn ngoại của Trùng Trùng thì rất không vui. Nàng từng thích nam nhân khác sao? Hắn không cho phép chuyện như thế này xảy ra, nàng bắt buộc phải thuộc về hắn, nếu không thì hắn sẽ đi làm thịt tên nam nhân đó.
”Nhắm trúng một con chó con.” Trùng Trùng nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc, “Cha mẹ ta qua đời từ lúc ta còn rất bé, ta cũng rất cô độc đó, cho nên ta muốn nuôi một con chó để nó bầu bạn với mình, tiếc rằng bị người khác mua mất rồi. Nó thật đúng là không biết chọn chủ nhân.”
Nàng vậy cũng không xem như là nói bậy chứ? Ở thời hiện đại, các chị gái đã kết hôn thường hay nói đàn ông như chó mà. Có nghĩa là đàn ông là loài động vật có rất nhiều thói quen tương tự với chó, chỉ có một điểm khác nhau đó là đàn ông không trung thành bằng loài chó. Còn về những tên đàn ông lang sói vừa dũng cảm vừa kiên cường, cực kỳ một lòng với người yêu đã không tìm thấy một ai trong thành phố thì nói gì đến chó sói chứ.
Trước khi đến mười châu ba đảo, nàng vẫn luôn tìm kiếm một con “chó sói”. Sau khi gặp Hoa Tứ Hải rồi thì dường như nàng đã vồ được một con sói đầu đàn vậy, sau đó quay đầu nhìn lại cuộc sống trước kia của mình thì cả bản thân cũng cảm thấy khó hiểu và buồn cười. Nàng thế mà lại đau thương, hay nói thẳng ra là tổn thương lòng tự tôn một quãng thời gian vì một tên đàn ông như vậy.
Hoa Tứ Hải nghe thấy Trùng Trùng cũng là trẻ mồ côi thì bất giác càng yêu thương nàng hơn, cái ôm dành cho nàng cũng siết chặt hơn.
Nam nhân này trông vẻ ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng đã động lòng rồi thì cũng là một người đầy lòng thương người nhỉ! Trùng Trùng nghĩ mà vui mừng, sau này phải siêng lợi dụng ưu điểm này, chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều tình yêu chiều và dung túng của hắn đây.
”Sau này nếu nàng thích thì chúng ta nuôi vài con là được.” Hắn rất thích sự yên tĩnh, nhưng vì nàng ―― bất quá thì hắn sẽ giăng một kết giới ngăn cách mình với bên ngoài, không thấy không nghe là được rồi.
”Nuôi gì? À, chàng nói chó sao. Vậy thì chẳng thà bảo Tôn nhị gia biến đi, chắc chắn sẽ hiểu ý người hơn.” Trùng trùng cười hi hi ha ha.
Trong đầu Hoa Tứ Hải lóe lên gương mặt nhăn như mướp của ông chủ quán trọ rồi nhịn cười nói: “Sau đó thì sao?”
”Sau đó cái gì? À, chàng đang nói tới chuyện bị sa thải với chuyện gặp được lão già kỳ lạ sao?” Trùng Trùng là chúa ngắt lời, nói chưa tới hai câu thì đã quên mất chuyện vừa nãy rồi, may mà Hoa Tứ Hải nhắc nàng, bèn nói tiếp: “Sa thải chính là từ địa phương của bọn ta, nó có nghĩa là bị ông chủ đuổi đi, cũng có nghĩa là không còn công việc nữa, không có nơi để kiếm tiền, sẽ đói chết.” Nàng cố ý nói cho thảm thương, quả nhiên hơi thở của Hoa Tứ Hải đã ngưng lại một nhịp, dáng vẻ như rất thương thay cho nàng vậy.
”Chỗ bọn ta không giống với mười châu ba đảo, nam nhân với nữ nhân đều bình đẳng nhau, đều đi làm để nuôi sống bản thân. Cũng chính vì như vậy mà nam nhân có quyền lợi gì, nữ nhân cũng có quyền lợi ấy. Bây giờ ―― có lẽ nữ nhân còn phải hùng mạnh hơn chút nữa.
”Ta chỉ nghe nói qua về Nữ Nhi quốc, nơi đó chuyện gì cũng do nữ nhân quyết định cả.” Hoa Tứ Hải trả lời, giọng điệu hơi chút xem thường.
Nữ Nhi quốc? Đây là chỗ khỉ ho cò gáy nào? Nhưng mà đàn ông ấy à! Tên nào cũng như nhau thôi, cho dù có ưu tú như Hoa Tứ Hải thì cũng không thể hiểu nổi việc nữ nhân và nam nhân xếp ngang hàng với nhau, thậm chí còn bài xích nữa. Kệ hắn, chỉ cần lọt vào tay nàng rồi thì nàng sẽ có dư dả thời gian và cơ hội dạy dỗ hắn.
”Quê nhà ta không phải là Nữ Nhi quốc, nó là một thế giới khác xa mười châu ba đảo. Nó vừa là thiên đàng vừa là địa ngục, chỗ duy nhất tốt hơn mười châu ba đảo là ăn mặc đi lại đều thoải mái tiện lợi mà thôi, ngoài ra không còn gì khác. Đúng rồi, còn một điểm nữa, đó chính là nam nhân chỉ được cưới một thê tử, kẻ nào giống như Tây Bối đều bị quy tội tái hôn cả vạn lần, sẽ bị xử bắn ―― à không, là sẽ bị chém đầu đó.” Để tránh bị Hoa Tứ Hải ngắt lời, Trùng Trùng dứt khoát nói một hơi cho hết.
Hoa Tứ Hải vẫn cái hiểu cái không, nhưng hắn từng vào giấc mơ của nàng nên không quá khó để hiểu, hơn nữa hắn cũng không hề thích thú với chúng. Hắn mặc kệ nàng tới vì cái gì, làm sao tới, nhưng hắn đã quyết định sẽ giữ nàng lại bên cạnh mình rồi, những thứ khác hắn hoàn toàn không quan tâm.
”Nàng đến từ một giới khác?”
”Đúng, một giới khác!”
”Ở chỗ nàng thì vì sao Tây Bối lại bị chặt đầu, bởi vì có nhiều nữ nhân sao?” Hắn hơi tò mò, và còn là lần tò mò đầu tiên trong đời.
”Đúng vậy.” Trùng Trùng trả lời mà lại thầm cảm thấy không những Tây Bối không bị pháp luật chế tài mà còn có khả năng sẽ thuận lợi như cá gặp nước ấy chứ.
Ở mười châu ba đảo, hắn mà chấm nữ nhân nào rồi thì sẽ cưới về nhà, cứ thế ăn sung mặc sướng cho đến chết, còn hắn thì chẳng qua chỉ là giây phút động lòng ngắn ngủi, về sau cứ luôn là quên sạch ngay cả tên cũng không nhớ. Nhưng ở thời hiện đại, tình một đêm nhiều vô số kể, dựa vào ngoại hình và phong cách của hắn thì không cần vung tiền cũng sẽ có nữ nhân chủ động bổ nhào vào hắn.
”Ở chỗ ta, nam nhân cưới hai thê tử thôi thì đã bị tống vào ngục rồi, chàng ―― không phải là muốn học tập Tây Bối chứ? Hỏi rõ ràng trước cho đảm bảo, tình yêu của ta cũng có tự tôn, mặc cho ta có yêu chàng đến đâu, cho dù có chết vì chàng cũng bằng lòng, nhưng ta sẽ không chia sẻ chàng với nữ nhân khác, tình yêu của ta phải là duy nhất.” Trùng Trùng nhân cớ dụ hắn nhận tội.
Hoa Tứ Hải là người một lời nói một gói vàng, chỉ cần hắn đã nói thì chắc chắn sẽ làm được. Nàng đào trước một hố bẫy, nếu như hắn chịu nhảy thì nàng sẽ lấy tình yêu cả đời mình để đền đáp cho hắn. Ai nói lúc nào dưới hố bẫy cũng đầy rẫy bẫy giết người, nó cũng có lúc là hũ mật đấy.
Hoa Tứ Hải suy nghĩ hồi lâu, không phải là do dự với câu trả lời, mà là không biết nên trả lời thế nào. Hắn không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, thật ra mỗi lúc gặp phải những chuyện lạ lẫm thế này thì hắn đều trở nên vụng miệng. Sau khi ngập ngừng rất lâu rồi mới nói ra bảy chữ: “Ta sợ ồn, một người đủ rồi.”
Oh yeah! Chính xác!
Nàng quả thật tốt số khi câu được một nam nhân cực phẩm đến vậy, hắn như vậy mà lại chỉ cần một mình nàng, đây quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không những nóng hôi hổi mà còn mà loại bánh nàng thích ăn nhất nữa.
Nhưng việc nàng đến mười châu ba đảo thật sự là do trời sắp đặt sao? Nếu như câu trả lời là khẳng định, vậy thì nàng không biết là nên vui hay nên lo nữa. Vui là vì nếu đã được định sẵn, như vậy thì chắc chắn họ sẽ ở bên nhau rồi; lo là vì nếu tình yêu của nàng là một kế hoạch, vậy thì nó có còn là thật không? Có biến mất đột ngột hệt như khi nàng đến đây không?
Lúc Hoa Tứ Hải chưa tiếp nhận nàng thì nàng theo đuổi sát nút, bây giờ hắn đã hoàn toàn tiếp nhận nàng rồi, nàng lại thấy không chắc chắn, không biết đây là mơ hay là thật.
Nàng lại nhớ tới hang động mà nàng “vô tình” đi vào trong chuyến du lịch, nàng nhìn thấy một ông già ăn mặc cổ trang, cả người đầy cốt cách tiên nhân, dáng vẻ trí tuệ lại hiền từ. Lúc ấy nàng nghĩ cảnh quang nhân văn của khu du lịch này quả thật mở mang rất tốt, ngay cả người bố trí cho du khách chụp ảnh chung cũng đẹp như vậy, thế là nàng bèn đuổi theo ông ấy muốn chụp ảnh lưu niệm.
Ông già ấy chỉ cười mà không nói gì, một nụ cười “cơ trời không thể lộ” phiên bản Bạch Trầm Hương, sau đó xoay người đi vào trong hang động ở bên trong. Nàng cứ tưởng cảnh đẹp để chụp ảnh còn ở trong đó nên đã đi theo vào, kết quả đi mãi đến cuối hang thì ông ấy dịu dàng vuốt đầu nàng, có lẽ chính là lúc ấy, luồng thần khí màu vàng kim đã được truyền vào cơ thể nàng, sau đó ông ấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc ấy trước mặt nàng là một tảng đá, nàng tưởng đó là cửa đá nên đã đẩy ―― chuyện về sau thì không cần phải nói nữa.
Sau khi đến mười châu ba đảo, nàng vẫn luôn vờ bị mất trí nhớ. Nàng chưa từng nói với ai về chuyện này, nhưng lúc này nàng lại nói cặn kẽ cho Hoa Tứ Hải biết, sau đó thì cơ thể hắn cứng lại, bèn vội hỏi: “Chàng sợ ta là gian tế do Thiên đạo cử tới sao?”
”Ta không sợ.” Trong giọng nói bình tĩnh của hắn có pha lẫn một chút căng thẳng, “Ta sợ nàng sẽ trở về đột ngột, ta sẽ không tìm được nàng nữa.”
Nhưng người đó là tốt bụng hay là có ác ý? Nếu như ông già ấy là sứ giả mà ông trời phái tới, vậy cũng có nghĩa là mối duyên giữa nàng và Hoa Tứ Hải cũng là duyên trời định rồi, người ta hay bảo cái trời sắp đặt luôn đứng hàng đầu mà, vậy thì nàng sẽ không khách sao mà vui vẻ tiếp nhận đại ma đầu vậy.
Mong rằng đây không phải là âm mưu, một âm mưu khiến nàng phải tan nát!
”Vậy luồng thần khí màu vàng kim của nàng ――?” Đây chính là điều mà Hoa Tứ Hải thắc mắc nhất, dựa vào tu vi của Trùng Trùng thì nàng không thể nào có được luồng chân khí lớn mạnh trông chân chất như vậy được.
”Cũng là lão già kỳ lạ ấy cho đó.” Trùng Trùng không hề giấu diếm, “Lúc ấy ta vừa mới bị sa thải, hơn nữa nhắm trúng ――” Nàng vốn muốn nói nhắm trúng một người đàn ông nhưng lại bị người phụ nữ khác cướp mất rồi, làm nàng vừa thất nghiệp vừa thất tình, nhưng nửa câu sau bị nuốt trở lại. Gặp được Hoa Tứ Hải rồi nàng mới phát hiện khẩu vị đàn ông của mình kém biết bao nhiêu, mất mặt quá đi!
Làn da của tên đàn ông đó chẳng bằng lấy một phần Bạch Trầm Hương, vậy thì càng khỏi sánh với tàn Hoa bại Liễu rồi. Từ bụng dạ, cốt cách, dũng khí, tự tôn, trung thành, tất cả đều thiếu sót, lúc đầu sao nàng lại nhắm trúng hắn ta cơ chứ? Có lẽ là bởi vì các phẩm chất cơ bản của đàn ông thời hiện đại đều đã bị thoái hóa hết rồi sao?
”Nhắm trúng?” Hoa tứ hải nhíu mày nhận ra lời nói ý tại ngôn ngoại của Trùng Trùng thì rất không vui. Nàng từng thích nam nhân khác sao? Hắn không cho phép chuyện như thế này xảy ra, nàng bắt buộc phải thuộc về hắn, nếu không thì hắn sẽ đi làm thịt tên nam nhân đó.
”Nhắm trúng một con chó con.” Trùng Trùng nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc, “Cha mẹ ta qua đời từ lúc ta còn rất bé, ta cũng rất cô độc đó, cho nên ta muốn nuôi một con chó để nó bầu bạn với mình, tiếc rằng bị người khác mua mất rồi. Nó thật đúng là không biết chọn chủ nhân.”
Nàng vậy cũng không xem như là nói bậy chứ? Ở thời hiện đại, các chị gái đã kết hôn thường hay nói đàn ông như chó mà. Có nghĩa là đàn ông là loài động vật có rất nhiều thói quen tương tự với chó, chỉ có một điểm khác nhau đó là đàn ông không trung thành bằng loài chó. Còn về những tên đàn ông lang sói vừa dũng cảm vừa kiên cường, cực kỳ một lòng với người yêu đã không tìm thấy một ai trong thành phố thì nói gì đến chó sói chứ.
Trước khi đến mười châu ba đảo, nàng vẫn luôn tìm kiếm một con “chó sói”. Sau khi gặp Hoa Tứ Hải rồi thì dường như nàng đã vồ được một con sói đầu đàn vậy, sau đó quay đầu nhìn lại cuộc sống trước kia của mình thì cả bản thân cũng cảm thấy khó hiểu và buồn cười. Nàng thế mà lại đau thương, hay nói thẳng ra là tổn thương lòng tự tôn một quãng thời gian vì một tên đàn ông như vậy.
Hoa Tứ Hải nghe thấy Trùng Trùng cũng là trẻ mồ côi thì bất giác càng yêu thương nàng hơn, cái ôm dành cho nàng cũng siết chặt hơn.
Nam nhân này trông vẻ ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng đã động lòng rồi thì cũng là một người đầy lòng thương người nhỉ! Trùng Trùng nghĩ mà vui mừng, sau này phải siêng lợi dụng ưu điểm này, chắc chắn sẽ lấy được rất nhiều tình yêu chiều và dung túng của hắn đây.
”Sau này nếu nàng thích thì chúng ta nuôi vài con là được.” Hắn rất thích sự yên tĩnh, nhưng vì nàng ―― bất quá thì hắn sẽ giăng một kết giới ngăn cách mình với bên ngoài, không thấy không nghe là được rồi.
”Nuôi gì? À, chàng nói chó sao. Vậy thì chẳng thà bảo Tôn nhị gia biến đi, chắc chắn sẽ hiểu ý người hơn.” Trùng trùng cười hi hi ha ha.
Trong đầu Hoa Tứ Hải lóe lên gương mặt nhăn như mướp của ông chủ quán trọ rồi nhịn cười nói: “Sau đó thì sao?”
”Sau đó cái gì? À, chàng đang nói tới chuyện bị sa thải với chuyện gặp được lão già kỳ lạ sao?” Trùng Trùng là chúa ngắt lời, nói chưa tới hai câu thì đã quên mất chuyện vừa nãy rồi, may mà Hoa Tứ Hải nhắc nàng, bèn nói tiếp: “Sa thải chính là từ địa phương của bọn ta, nó có nghĩa là bị ông chủ đuổi đi, cũng có nghĩa là không còn công việc nữa, không có nơi để kiếm tiền, sẽ đói chết.” Nàng cố ý nói cho thảm thương, quả nhiên hơi thở của Hoa Tứ Hải đã ngưng lại một nhịp, dáng vẻ như rất thương thay cho nàng vậy.
”Chỗ bọn ta không giống với mười châu ba đảo, nam nhân với nữ nhân đều bình đẳng nhau, đều đi làm để nuôi sống bản thân. Cũng chính vì như vậy mà nam nhân có quyền lợi gì, nữ nhân cũng có quyền lợi ấy. Bây giờ ―― có lẽ nữ nhân còn phải hùng mạnh hơn chút nữa.
”Ta chỉ nghe nói qua về Nữ Nhi quốc, nơi đó chuyện gì cũng do nữ nhân quyết định cả.” Hoa Tứ Hải trả lời, giọng điệu hơi chút xem thường.
Nữ Nhi quốc? Đây là chỗ khỉ ho cò gáy nào? Nhưng mà đàn ông ấy à! Tên nào cũng như nhau thôi, cho dù có ưu tú như Hoa Tứ Hải thì cũng không thể hiểu nổi việc nữ nhân và nam nhân xếp ngang hàng với nhau, thậm chí còn bài xích nữa. Kệ hắn, chỉ cần lọt vào tay nàng rồi thì nàng sẽ có dư dả thời gian và cơ hội dạy dỗ hắn.
”Quê nhà ta không phải là Nữ Nhi quốc, nó là một thế giới khác xa mười châu ba đảo. Nó vừa là thiên đàng vừa là địa ngục, chỗ duy nhất tốt hơn mười châu ba đảo là ăn mặc đi lại đều thoải mái tiện lợi mà thôi, ngoài ra không còn gì khác. Đúng rồi, còn một điểm nữa, đó chính là nam nhân chỉ được cưới một thê tử, kẻ nào giống như Tây Bối đều bị quy tội tái hôn cả vạn lần, sẽ bị xử bắn ―― à không, là sẽ bị chém đầu đó.” Để tránh bị Hoa Tứ Hải ngắt lời, Trùng Trùng dứt khoát nói một hơi cho hết.
Hoa Tứ Hải vẫn cái hiểu cái không, nhưng hắn từng vào giấc mơ của nàng nên không quá khó để hiểu, hơn nữa hắn cũng không hề thích thú với chúng. Hắn mặc kệ nàng tới vì cái gì, làm sao tới, nhưng hắn đã quyết định sẽ giữ nàng lại bên cạnh mình rồi, những thứ khác hắn hoàn toàn không quan tâm.
”Nàng đến từ một giới khác?”
”Đúng, một giới khác!”
”Ở chỗ nàng thì vì sao Tây Bối lại bị chặt đầu, bởi vì có nhiều nữ nhân sao?” Hắn hơi tò mò, và còn là lần tò mò đầu tiên trong đời.
”Đúng vậy.” Trùng Trùng trả lời mà lại thầm cảm thấy không những Tây Bối không bị pháp luật chế tài mà còn có khả năng sẽ thuận lợi như cá gặp nước ấy chứ.
Ở mười châu ba đảo, hắn mà chấm nữ nhân nào rồi thì sẽ cưới về nhà, cứ thế ăn sung mặc sướng cho đến chết, còn hắn thì chẳng qua chỉ là giây phút động lòng ngắn ngủi, về sau cứ luôn là quên sạch ngay cả tên cũng không nhớ. Nhưng ở thời hiện đại, tình một đêm nhiều vô số kể, dựa vào ngoại hình và phong cách của hắn thì không cần vung tiền cũng sẽ có nữ nhân chủ động bổ nhào vào hắn.
”Ở chỗ ta, nam nhân cưới hai thê tử thôi thì đã bị tống vào ngục rồi, chàng ―― không phải là muốn học tập Tây Bối chứ? Hỏi rõ ràng trước cho đảm bảo, tình yêu của ta cũng có tự tôn, mặc cho ta có yêu chàng đến đâu, cho dù có chết vì chàng cũng bằng lòng, nhưng ta sẽ không chia sẻ chàng với nữ nhân khác, tình yêu của ta phải là duy nhất.” Trùng Trùng nhân cớ dụ hắn nhận tội.
Hoa Tứ Hải là người một lời nói một gói vàng, chỉ cần hắn đã nói thì chắc chắn sẽ làm được. Nàng đào trước một hố bẫy, nếu như hắn chịu nhảy thì nàng sẽ lấy tình yêu cả đời mình để đền đáp cho hắn. Ai nói lúc nào dưới hố bẫy cũng đầy rẫy bẫy giết người, nó cũng có lúc là hũ mật đấy.
Hoa Tứ Hải suy nghĩ hồi lâu, không phải là do dự với câu trả lời, mà là không biết nên trả lời thế nào. Hắn không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, thật ra mỗi lúc gặp phải những chuyện lạ lẫm thế này thì hắn đều trở nên vụng miệng. Sau khi ngập ngừng rất lâu rồi mới nói ra bảy chữ: “Ta sợ ồn, một người đủ rồi.”
Oh yeah! Chính xác!
Nàng quả thật tốt số khi câu được một nam nhân cực phẩm đến vậy, hắn như vậy mà lại chỉ cần một mình nàng, đây quả thật là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không những nóng hôi hổi mà còn mà loại bánh nàng thích ăn nhất nữa.
Nhưng việc nàng đến mười châu ba đảo thật sự là do trời sắp đặt sao? Nếu như câu trả lời là khẳng định, vậy thì nàng không biết là nên vui hay nên lo nữa. Vui là vì nếu đã được định sẵn, như vậy thì chắc chắn họ sẽ ở bên nhau rồi; lo là vì nếu tình yêu của nàng là một kế hoạch, vậy thì nó có còn là thật không? Có biến mất đột ngột hệt như khi nàng đến đây không?
Lúc Hoa Tứ Hải chưa tiếp nhận nàng thì nàng theo đuổi sát nút, bây giờ hắn đã hoàn toàn tiếp nhận nàng rồi, nàng lại thấy không chắc chắn, không biết đây là mơ hay là thật.
Nàng lại nhớ tới hang động mà nàng “vô tình” đi vào trong chuyến du lịch, nàng nhìn thấy một ông già ăn mặc cổ trang, cả người đầy cốt cách tiên nhân, dáng vẻ trí tuệ lại hiền từ. Lúc ấy nàng nghĩ cảnh quang nhân văn của khu du lịch này quả thật mở mang rất tốt, ngay cả người bố trí cho du khách chụp ảnh chung cũng đẹp như vậy, thế là nàng bèn đuổi theo ông ấy muốn chụp ảnh lưu niệm.
Ông già ấy chỉ cười mà không nói gì, một nụ cười “cơ trời không thể lộ” phiên bản Bạch Trầm Hương, sau đó xoay người đi vào trong hang động ở bên trong. Nàng cứ tưởng cảnh đẹp để chụp ảnh còn ở trong đó nên đã đi theo vào, kết quả đi mãi đến cuối hang thì ông ấy dịu dàng vuốt đầu nàng, có lẽ chính là lúc ấy, luồng thần khí màu vàng kim đã được truyền vào cơ thể nàng, sau đó ông ấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc ấy trước mặt nàng là một tảng đá, nàng tưởng đó là cửa đá nên đã đẩy ―― chuyện về sau thì không cần phải nói nữa.
Sau khi đến mười châu ba đảo, nàng vẫn luôn vờ bị mất trí nhớ. Nàng chưa từng nói với ai về chuyện này, nhưng lúc này nàng lại nói cặn kẽ cho Hoa Tứ Hải biết, sau đó thì cơ thể hắn cứng lại, bèn vội hỏi: “Chàng sợ ta là gian tế do Thiên đạo cử tới sao?”
”Ta không sợ.” Trong giọng nói bình tĩnh của hắn có pha lẫn một chút căng thẳng, “Ta sợ nàng sẽ trở về đột ngột, ta sẽ không tìm được nàng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.