Quyển 2 - Chương 119: Mã Hữu Hỉ
Liễu Ám Hoa Minh
27/01/2015
Sự ngạc nhiên của Bạch Trầm Hương không thể nào hình dung được bằng lời.
Ba đạo Tiên, Ma, Nhân tuy cùng sống tại mười châu ba đảo, nhưng không có qua lại gì với nhau. Trên thực tế, tuy có rất nhiều người của Ma đạo sống trong dân gian, nhưng Tiên đạo lại gần như cách biệt hoàn toàn. Trăm ngàn năm nay, ngoại trừ xuống núi mua chút ít vật dụng thường ngày thì người của phái Thiên Môn vẫn luôn khổ cực tu luyện nơi núi sâu, gần như không đặt chân vào trần thế dù chỉ nửa bước, chỉ liên lạc qua lại với vài đại phái Tiên đạo, vậy thì bây giờ vì sao người đứng đầu Nhân đạo là Bắc Sơn Vương lại cho người tới chứ?
Trao đổi ánh mắt với bốn sư đệ, rõ ràng bọn họ cũng không quá hiểu, lòng Bạch Trầm Hương chấn động. Lẽ nào thiên hạ sắp đại loạn, mười châu ba đảo có nạn? Nghĩ thấy Hoa Tứ Hải đó sự bại tại núi Vô Cùng, không có khả năng hắn sẽ không có bất cứ hành động nào.
Nhưng mà hắn muốn làm gì?
“Cho mời.” Ông ta lòng đầy nghi ngờ đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh đi ra cửa điện Tát Tinh nghênh đón.
Đợi một lúc lâu mới thấy đệ tử tuần núi vác lấy mười mấy quan binh, phía sau là một quan viên được hai sư thúc dìu đặt chân lên đỉnh cao của núi Vân Mộng.
Những người này đều tầm mắt mông lung, bước chân loạng choạng, xem ra là sự rét lạnh và kinh ngạc lúc bay lên đã giày vò họ đến là đủ. Phải biết là đỉnh cao núi Vân Mộng không phải nơi người thường có thể lên, Tiên đạo đã lâu không qua lại với người phàm rồi, nên không có xe bay lẵng bay để tiếp đón khách, lại không thể để quan sai của Bắc Sơn Vương bàn việc dưới chân núi, chỉ đành từng người một mang bọn họ bay lên.
“Ngài ~ chính ~ là ~ Bạch ~ Trầm ~ Hương?” Quan viên ấy bị mơ mơ hồ hồ đón vào điện Tát Tinh, vừa mới tỉnh táo lại đã hỏi, răng trên răng dưới không ngừng tiếp xúc thân mật, giọng nói run rẩy.
Điện Tát Tinh to mà lạnh lẽo, không bày biện những vật dụng gia đình tầm thường, chỉ có năm chiếc ghế đá, bây giờ vị quan viên ấy đang ngồi trên ghế của Đao Lãng sư thúc, mặt đối mặt với Bạch Trầm Hương đang ngồi tại ghế chủ, trên chiếc bàn đá có một chén nước suối nóng nghi ngút, là Bạch Trầm Hương dùng pháp lực làm nóng lên, dùng để xua lạnh.
Người của phái Thiên Môn chia thành hai hàng ngay ngắn đứng trong điện, ở giữa là mười mấy quan binh đó, bọn họ bởi do cũng là người tập võ, sức đề kháng khá tốt so với vị làm quan kia, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng không run lập cập như tên kia.
“Tại hạ chính là Bạch Trầm Hương, không biết Vương Bắc Sơn Vương Miên có chỉ thị chi?” Bạch Trầm Hương đi thẳng vào vấn đề.
“Hỗn xược! Tục danh của Vương có thể gọi thẳng hay sao?”
Quan viên đó không ngờ chuyến đi đến phái Thiên Môn này suýt nữa bị rét chết, lại không có trà nước hoa quả dâng lên, chỉ có một chén nước sôi, trong lòng rất không vui. Hắn biết người của Tiên đạo biết phép thuật, lại nhớ lại quá trình bay trên không lúc nãy, quả thật có hơi sợ, nhưng mà thấy Bạch Trầm Hương mang thái độ nhã nhặn ôn hòa, lá gan hắn lại to hơn chút.
Hắn tác oai tác quái ở dân gian quen rồi, không hề biết Bạch Trầm Hương không phải là cố ý tiếp đón hắn không chu đáo, mà là phái Thiên Môn trước nay luôn tự tu kham khổ, cực kỳ thiếu thốn về vật chất, hắn lại tới quá đột ngột, nào có cái gì có thể tiếp đãi hắn.
Hắn muốn ra chút oai của quan, hất đổ chén trà trong tay, nhưng mà thật sự là quá lạnh rồi, cuối cùng vẫn là siết chặt trong tay, chỉ to tiếng nói một câu, “Mười châu ba đảo đều là thuộc hạ của Vương, mà bổn quan là quan lớn.
“Chẳng hay cao danh quý tánh của thượng quan là chi?” Bạch Trầm Hương đang có việc lo nghĩ, không có thời gian rề rà với hắn, một lòng muốn thúc giục hắn nói mau đi mau, cho nên ông ta tùy ý chắp tay nói.
“Bổn quan họ Mã, tên Hữu Hỉ.”
Có mang[1]? Cái tên lạ này làm các đệ tử trẻ tuổi trên điện gần như là cười ra tiếng, huống chi vị quan này tuy tứ chi thon dài, nhưng bụng có hơi to, quả thật trông giống người đã có mang năm tháng. Nhưng mà ánh mắt uy nghiêm của chưởng môn quét qua, chỉ đành nuốt lại xuống bụng, nhịn vô cùng khổ sở.
[1] Hữu hỉ (有喜) nghĩa là mang thai, mang bầu.
“Mã đại nhân hạ cố tệ phái, có gì chỉ giáo?”
“Bổn quan là khâm sai thu thuế, đến phái Thiên Môn chỉ vì tiền thuế.”
Mã Hữu Hỉ ngồi trong điện Tát Tinh vừa lo lắng vừa tức tối, dưới mông ngay cả đệm lông cũng không có, cấn vô cùng, cũng hận không thể mau làm xong công chuyện rồi rời khỏi, đến Phụng Lân châu phồn hoa dưới chân núi hưởng lạc một phen, cho nên cũng bỏ qua những nghi thức khách sáo đó, nói thẳng ra mục đích đến.
Mà hắn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, toàn thể trên dưới phái Thiên Môn lại nghe mà giật mình.
Thuế? Vì sao phải nộp thuế?
Núi Vân Mộng và núi Vô Cùng là thuộc địa của bọn họ, dưới chân núi có vài cánh ruộng, Tử Trúc Lâm đất đai màu mỡ, ăn mặc chi tiêu của bọn họ đều là tự cung tự cấp, thỉnh thoảng cần chút đồ gia dụng, cũng là lão Hắc dùng hàng hóa trên núi đổi về, bọn họ lại không có buôn bán làm ăn ở dân gian, vậy thì nộp thuế gì?
Mã Hữu Hỉ thấy trên dưới phái Thiên Môn đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai đáp lời, không khỏi có chút tức giận, lớn tiếng nói: “Dưới khắp gầm trời, đâu chẳng đất vua, núi Vân Mộng nằm trong mười châu ba đảo, lẽ nào có thể không nộp thuế ư?”
Bạch Trầm Hương cau chặt mày, nói không nhanh không chậm: “Đúng, núi Vân Mộng nằm trong mười châu ba đảo, nhưng năm ấy đã phong chia cho phái Thiên Môn, tiền thuế của hiện tại, là từ đâu mà đến?”
“Phong? Có thánh chỉ không? Có khế ước phong đất không?”
Mã Hữu Hỉ đáp như đã định liệu trước, hình như đã sớm biết Bạch Trầm Hương sẽ nói như vậy, mà Bạch Trầm Hương thì nghe tới há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời.
Năm ấy đại chiến lục đạo, ba đạo Thiên, Tiên, Nhân chống lại ba đạo Ma, Quỷ, Yêu, thực lực của Nhân đạo vốn là yếu nhất, nhưng trong trận chiến đó lại cống hiến sức lực nhiều nhất, thương vong nặng nề nhất, gần như là diệt chủng, mà Nhân đạo lại là cội nguồn của năm đạo khác trừ Yêu đạo, cho nên sau khi thiên hạ ổn định lại, Nhân đạo nhận được chiến quả (chiến lợi phẩm) nhiều nhất.
Thiên đạo lánh về Thiên giới, Yêu đạo và Quỷ đạo thề thủ Yêu giới và Minh giới, ba đạo Tiên, Nhân, Ma cùng sống tại mười châu ba đảo, nhưng nằm dưới sự cai quản của Nhân đạo, chỉ phong chia vài mảnh đất cho Tiên đạo và Ma đạo, nói rõ không quấy nhiễu nhau. Nhưng mà, năm ấy chỉ là hứa suông, không hề có chứng cứ gì, bây giờ Bắc Sơn Vương đã không còn là hậu duệ Vương tộc của mấy ngàn năm trước nữa, lời hứa còn có hiệu lực sao?
Hắn đến đòi khế đất, tuy là bất nhân bất nghĩa, nhưng xét theo một chữ “lý”, thì cũng có thể ngụy biện chút ít.
Phái Thiên Môn có rất nhiều người ăn nói khôn khéo, nhưng toàn bộ đều là chuột vác súng chỉ dọa được ổ[2], lúc này đây không ai đáp lời, mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Trầm Hương, đợi ông ta quyết định.
[2] Chuột vác súng chỉ dọa được ổ: Ý chỉ những người ở nhà thì dữ dằn, nhưng ra ngoài rồi thì lại không dám làm gì.
Bạch Trầm Hương không giỏi giao thiệp với quan lại, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời cũng không biết làm sao, nhưng không thể không tiếp lời: “Mã đại nhân, bổn môn quả thật không có khế đất và thánh chỉ, Bắc Sơn Vương của bây giờ cũng không phải hậu duệ của Nhân Vương năm xưa. Nhưng mà Tiên đạo và Nhân đạo là liên minh mật thiết, huống chi Nhân đạo gặp nạn, Tiên đạo vì nghĩa không từ, nếu ước này vẫn còn, vậy thì lời hứa năm xưa chắc cũng sẽ còn.”
“Hửm, đây không phải là uy hiếp Vương sao?” Mã Hữu Hỉ cười nham hiểm, “Bắc Sơn Vương hồng phúc ngang trời, bao nhiêu năm qua đều thái bình thịnh thế, cho dù có chiến tranh loạn lạc, Bắc Sơn Vương đều tự mình trấn áp, ngược lại chẳng hề thấy Tiên đạo góp chút sức lực nào, vậy mà lại vô cớ chiếm hết mấy ngọn núi tiên, một đồng nào cũng không cần trả, bấy nhiêu năm rồi, cũng phải có chút giác ngộ chứ. Bây giờ ý của Vương không phải là muốn đòi lại tiền thuế của nhiều năm về trước, chẳng qua là vì thiên tai nạn lớn, quốc khố trống không, cứu giúp vạn dân mà thôi, các người sao còn tìm cớ khoái thác? Đây cũng là hành vi của người tu tiên sao? Bản thân thì sống những ngày tháng của thần tiên, còn bá tánh thì khổ cực trong nghèo khó sao?
Hắn cứ từng cái mũ to tương vậy mà chụp lên, nói thì quang minh lỗi lạc, nhưng thật ra ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà Bắc Sơn Vương tìm ra để cưỡng đoạt mà thôi. Cũng không biết mười châu ba đảo xảy ra chuyện gì, làm Bắc Sơn Vương vì moi tiền mà tìm tới tận cửa nhà Tiên đạo, xem ra những phái Tiên đạo khác cũng không tránh khỏi rồi.
Trong các phái Tiên đạo, chỉ có phái Thiên Môn là gặp nhiều tai ương, toàn bộ tâm tư của Bạch Trầm Hương bấy lâu nay đều đặt hết lên việc gầy dựng lại môn phái, làm gì có những đồng tiền của thế tục đó, lúc này đây căn bản là không có để mà lấy ra, tiếc rằng lại không tiện nói rõ.
“Chẳng hay phái Thiên Môn phải nộp bao nhiêu tiền thuế?” Bạch Trầm Hương gắng gượng hỏi, tuy biết trong tảng đá rỗng ruột ngoài đại điện chỉ có vỏn vẹn vài đồng xu, mua vài ba cái bánh nướng còn đủ, nhưng tuyệt đối tuyệt đối không đủ nộp thuế.
Thương Khung ở một bên nhìn tên Mã Hữu Hỉ này cứ khăng khăng ép buộc, không khỏi nổi lên sát ý.
Nhân đạo, tuy giàu khắp bốn bể, nhưng lại là đạo thấp nhất, vô dụng nhất, giết mười mấy gã quan sai này rồi, Bắc Sơn Vương còn dám cho lính tới triệt phái Thiên Môn sao?
Ba đạo Tiên, Ma, Nhân tuy cùng sống tại mười châu ba đảo, nhưng không có qua lại gì với nhau. Trên thực tế, tuy có rất nhiều người của Ma đạo sống trong dân gian, nhưng Tiên đạo lại gần như cách biệt hoàn toàn. Trăm ngàn năm nay, ngoại trừ xuống núi mua chút ít vật dụng thường ngày thì người của phái Thiên Môn vẫn luôn khổ cực tu luyện nơi núi sâu, gần như không đặt chân vào trần thế dù chỉ nửa bước, chỉ liên lạc qua lại với vài đại phái Tiên đạo, vậy thì bây giờ vì sao người đứng đầu Nhân đạo là Bắc Sơn Vương lại cho người tới chứ?
Trao đổi ánh mắt với bốn sư đệ, rõ ràng bọn họ cũng không quá hiểu, lòng Bạch Trầm Hương chấn động. Lẽ nào thiên hạ sắp đại loạn, mười châu ba đảo có nạn? Nghĩ thấy Hoa Tứ Hải đó sự bại tại núi Vô Cùng, không có khả năng hắn sẽ không có bất cứ hành động nào.
Nhưng mà hắn muốn làm gì?
“Cho mời.” Ông ta lòng đầy nghi ngờ đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh đi ra cửa điện Tát Tinh nghênh đón.
Đợi một lúc lâu mới thấy đệ tử tuần núi vác lấy mười mấy quan binh, phía sau là một quan viên được hai sư thúc dìu đặt chân lên đỉnh cao của núi Vân Mộng.
Những người này đều tầm mắt mông lung, bước chân loạng choạng, xem ra là sự rét lạnh và kinh ngạc lúc bay lên đã giày vò họ đến là đủ. Phải biết là đỉnh cao núi Vân Mộng không phải nơi người thường có thể lên, Tiên đạo đã lâu không qua lại với người phàm rồi, nên không có xe bay lẵng bay để tiếp đón khách, lại không thể để quan sai của Bắc Sơn Vương bàn việc dưới chân núi, chỉ đành từng người một mang bọn họ bay lên.
“Ngài ~ chính ~ là ~ Bạch ~ Trầm ~ Hương?” Quan viên ấy bị mơ mơ hồ hồ đón vào điện Tát Tinh, vừa mới tỉnh táo lại đã hỏi, răng trên răng dưới không ngừng tiếp xúc thân mật, giọng nói run rẩy.
Điện Tát Tinh to mà lạnh lẽo, không bày biện những vật dụng gia đình tầm thường, chỉ có năm chiếc ghế đá, bây giờ vị quan viên ấy đang ngồi trên ghế của Đao Lãng sư thúc, mặt đối mặt với Bạch Trầm Hương đang ngồi tại ghế chủ, trên chiếc bàn đá có một chén nước suối nóng nghi ngút, là Bạch Trầm Hương dùng pháp lực làm nóng lên, dùng để xua lạnh.
Người của phái Thiên Môn chia thành hai hàng ngay ngắn đứng trong điện, ở giữa là mười mấy quan binh đó, bọn họ bởi do cũng là người tập võ, sức đề kháng khá tốt so với vị làm quan kia, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng không run lập cập như tên kia.
“Tại hạ chính là Bạch Trầm Hương, không biết Vương Bắc Sơn Vương Miên có chỉ thị chi?” Bạch Trầm Hương đi thẳng vào vấn đề.
“Hỗn xược! Tục danh của Vương có thể gọi thẳng hay sao?”
Quan viên đó không ngờ chuyến đi đến phái Thiên Môn này suýt nữa bị rét chết, lại không có trà nước hoa quả dâng lên, chỉ có một chén nước sôi, trong lòng rất không vui. Hắn biết người của Tiên đạo biết phép thuật, lại nhớ lại quá trình bay trên không lúc nãy, quả thật có hơi sợ, nhưng mà thấy Bạch Trầm Hương mang thái độ nhã nhặn ôn hòa, lá gan hắn lại to hơn chút.
Hắn tác oai tác quái ở dân gian quen rồi, không hề biết Bạch Trầm Hương không phải là cố ý tiếp đón hắn không chu đáo, mà là phái Thiên Môn trước nay luôn tự tu kham khổ, cực kỳ thiếu thốn về vật chất, hắn lại tới quá đột ngột, nào có cái gì có thể tiếp đãi hắn.
Hắn muốn ra chút oai của quan, hất đổ chén trà trong tay, nhưng mà thật sự là quá lạnh rồi, cuối cùng vẫn là siết chặt trong tay, chỉ to tiếng nói một câu, “Mười châu ba đảo đều là thuộc hạ của Vương, mà bổn quan là quan lớn.
“Chẳng hay cao danh quý tánh của thượng quan là chi?” Bạch Trầm Hương đang có việc lo nghĩ, không có thời gian rề rà với hắn, một lòng muốn thúc giục hắn nói mau đi mau, cho nên ông ta tùy ý chắp tay nói.
“Bổn quan họ Mã, tên Hữu Hỉ.”
Có mang[1]? Cái tên lạ này làm các đệ tử trẻ tuổi trên điện gần như là cười ra tiếng, huống chi vị quan này tuy tứ chi thon dài, nhưng bụng có hơi to, quả thật trông giống người đã có mang năm tháng. Nhưng mà ánh mắt uy nghiêm của chưởng môn quét qua, chỉ đành nuốt lại xuống bụng, nhịn vô cùng khổ sở.
[1] Hữu hỉ (有喜) nghĩa là mang thai, mang bầu.
“Mã đại nhân hạ cố tệ phái, có gì chỉ giáo?”
“Bổn quan là khâm sai thu thuế, đến phái Thiên Môn chỉ vì tiền thuế.”
Mã Hữu Hỉ ngồi trong điện Tát Tinh vừa lo lắng vừa tức tối, dưới mông ngay cả đệm lông cũng không có, cấn vô cùng, cũng hận không thể mau làm xong công chuyện rồi rời khỏi, đến Phụng Lân châu phồn hoa dưới chân núi hưởng lạc một phen, cho nên cũng bỏ qua những nghi thức khách sáo đó, nói thẳng ra mục đích đến.
Mà hắn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, toàn thể trên dưới phái Thiên Môn lại nghe mà giật mình.
Thuế? Vì sao phải nộp thuế?
Núi Vân Mộng và núi Vô Cùng là thuộc địa của bọn họ, dưới chân núi có vài cánh ruộng, Tử Trúc Lâm đất đai màu mỡ, ăn mặc chi tiêu của bọn họ đều là tự cung tự cấp, thỉnh thoảng cần chút đồ gia dụng, cũng là lão Hắc dùng hàng hóa trên núi đổi về, bọn họ lại không có buôn bán làm ăn ở dân gian, vậy thì nộp thuế gì?
Mã Hữu Hỉ thấy trên dưới phái Thiên Môn đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai đáp lời, không khỏi có chút tức giận, lớn tiếng nói: “Dưới khắp gầm trời, đâu chẳng đất vua, núi Vân Mộng nằm trong mười châu ba đảo, lẽ nào có thể không nộp thuế ư?”
Bạch Trầm Hương cau chặt mày, nói không nhanh không chậm: “Đúng, núi Vân Mộng nằm trong mười châu ba đảo, nhưng năm ấy đã phong chia cho phái Thiên Môn, tiền thuế của hiện tại, là từ đâu mà đến?”
“Phong? Có thánh chỉ không? Có khế ước phong đất không?”
Mã Hữu Hỉ đáp như đã định liệu trước, hình như đã sớm biết Bạch Trầm Hương sẽ nói như vậy, mà Bạch Trầm Hương thì nghe tới há hốc mồm, nhất thời nói không nên lời.
Năm ấy đại chiến lục đạo, ba đạo Thiên, Tiên, Nhân chống lại ba đạo Ma, Quỷ, Yêu, thực lực của Nhân đạo vốn là yếu nhất, nhưng trong trận chiến đó lại cống hiến sức lực nhiều nhất, thương vong nặng nề nhất, gần như là diệt chủng, mà Nhân đạo lại là cội nguồn của năm đạo khác trừ Yêu đạo, cho nên sau khi thiên hạ ổn định lại, Nhân đạo nhận được chiến quả (chiến lợi phẩm) nhiều nhất.
Thiên đạo lánh về Thiên giới, Yêu đạo và Quỷ đạo thề thủ Yêu giới và Minh giới, ba đạo Tiên, Nhân, Ma cùng sống tại mười châu ba đảo, nhưng nằm dưới sự cai quản của Nhân đạo, chỉ phong chia vài mảnh đất cho Tiên đạo và Ma đạo, nói rõ không quấy nhiễu nhau. Nhưng mà, năm ấy chỉ là hứa suông, không hề có chứng cứ gì, bây giờ Bắc Sơn Vương đã không còn là hậu duệ Vương tộc của mấy ngàn năm trước nữa, lời hứa còn có hiệu lực sao?
Hắn đến đòi khế đất, tuy là bất nhân bất nghĩa, nhưng xét theo một chữ “lý”, thì cũng có thể ngụy biện chút ít.
Phái Thiên Môn có rất nhiều người ăn nói khôn khéo, nhưng toàn bộ đều là chuột vác súng chỉ dọa được ổ[2], lúc này đây không ai đáp lời, mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Trầm Hương, đợi ông ta quyết định.
[2] Chuột vác súng chỉ dọa được ổ: Ý chỉ những người ở nhà thì dữ dằn, nhưng ra ngoài rồi thì lại không dám làm gì.
Bạch Trầm Hương không giỏi giao thiệp với quan lại, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời cũng không biết làm sao, nhưng không thể không tiếp lời: “Mã đại nhân, bổn môn quả thật không có khế đất và thánh chỉ, Bắc Sơn Vương của bây giờ cũng không phải hậu duệ của Nhân Vương năm xưa. Nhưng mà Tiên đạo và Nhân đạo là liên minh mật thiết, huống chi Nhân đạo gặp nạn, Tiên đạo vì nghĩa không từ, nếu ước này vẫn còn, vậy thì lời hứa năm xưa chắc cũng sẽ còn.”
“Hửm, đây không phải là uy hiếp Vương sao?” Mã Hữu Hỉ cười nham hiểm, “Bắc Sơn Vương hồng phúc ngang trời, bao nhiêu năm qua đều thái bình thịnh thế, cho dù có chiến tranh loạn lạc, Bắc Sơn Vương đều tự mình trấn áp, ngược lại chẳng hề thấy Tiên đạo góp chút sức lực nào, vậy mà lại vô cớ chiếm hết mấy ngọn núi tiên, một đồng nào cũng không cần trả, bấy nhiêu năm rồi, cũng phải có chút giác ngộ chứ. Bây giờ ý của Vương không phải là muốn đòi lại tiền thuế của nhiều năm về trước, chẳng qua là vì thiên tai nạn lớn, quốc khố trống không, cứu giúp vạn dân mà thôi, các người sao còn tìm cớ khoái thác? Đây cũng là hành vi của người tu tiên sao? Bản thân thì sống những ngày tháng của thần tiên, còn bá tánh thì khổ cực trong nghèo khó sao?
Hắn cứ từng cái mũ to tương vậy mà chụp lên, nói thì quang minh lỗi lạc, nhưng thật ra ai cũng biết, đây chẳng qua chỉ là cái cớ mà Bắc Sơn Vương tìm ra để cưỡng đoạt mà thôi. Cũng không biết mười châu ba đảo xảy ra chuyện gì, làm Bắc Sơn Vương vì moi tiền mà tìm tới tận cửa nhà Tiên đạo, xem ra những phái Tiên đạo khác cũng không tránh khỏi rồi.
Trong các phái Tiên đạo, chỉ có phái Thiên Môn là gặp nhiều tai ương, toàn bộ tâm tư của Bạch Trầm Hương bấy lâu nay đều đặt hết lên việc gầy dựng lại môn phái, làm gì có những đồng tiền của thế tục đó, lúc này đây căn bản là không có để mà lấy ra, tiếc rằng lại không tiện nói rõ.
“Chẳng hay phái Thiên Môn phải nộp bao nhiêu tiền thuế?” Bạch Trầm Hương gắng gượng hỏi, tuy biết trong tảng đá rỗng ruột ngoài đại điện chỉ có vỏn vẹn vài đồng xu, mua vài ba cái bánh nướng còn đủ, nhưng tuyệt đối tuyệt đối không đủ nộp thuế.
Thương Khung ở một bên nhìn tên Mã Hữu Hỉ này cứ khăng khăng ép buộc, không khỏi nổi lên sát ý.
Nhân đạo, tuy giàu khắp bốn bể, nhưng lại là đạo thấp nhất, vô dụng nhất, giết mười mấy gã quan sai này rồi, Bắc Sơn Vương còn dám cho lính tới triệt phái Thiên Môn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.