Quyển 4 - Chương 279: Tạm biệt nhé, đại ma đầu
Liễu Ám Hoa Minh
06/02/2017
Ma đầu ấy biết tin nàng sắp gả cho Bắc Sơn Thuần sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy mỗi khả năng là bùng nổ thôi. Cướp dâu chăng? Giết chết tình địch chăng? Lãng mạn quá, cũng hư vinh quá,
nàng thật sự muốn làm một lần, muốn bỏ mặc tất cả để đi theo ma đầu ấy,
cướp đi vị trí ở bên cạnh hắn của La Sát Nữ, chẳng màng đến sự sống chết của bá tánh mười châu ba đảo, thậm chí mặc kệ hắn sống trong đấu tranh
thế nào, chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Vì sao tất cả những chuyện khó xử đều phải do nàng gánh, chỉ vì nàng đủ cứng, có thể chịu đày đọa được sao? Chỉ vì nàng đến từ thời hiện đại thì phải giải quyết một đống chuyện bòng bong cho con người ở đây sao?
Nhưng ý muốn bỏ mặc tất cả chỉ nghĩ thôi, bởi vì vốn dĩ nàng không làm được loại chuyện tổn thương người khác để đổi lấy hạnh phúc cho chính mình, như vậy ích kỷ quá, vì vậy nàng vẫn nên lý trí một chút đi thôi. Nếu đã thỏa hiệp rồi, vậy thì chi bằng thỏa hiệp đến cùng, phải nghĩ cách ngăn cản ma đầu ấy, phải thuận lợi gả vào Bắc Sơn Vương cung, phải thuận lợi hoàn thành nguyện ước của bản thân.
Nếu nàng làm được thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, còn kết quả ra sao thì cứ thuận theo tự nhiên đi! Dù gì thì trước mắt nàng không được tỏ ra yếu đuối, nếu không thì ma đầu ấy sẽ không còn cơ hội có được hạnh phúc và yên bình nữa.
Giấu là giấu không nổi rồi.
Chắc chắn Ma đạo có chia tai mắt khắp nơi để theo dõi các môn phái lớn trên thế gian, trong đó đương nhiên có cả phái Thiên Môn tại núi Vân Mộng rồi. Vì vậy cho dù nàng có khiêm tốn đến đâu, thậm chí là lén lút gả đi thì ma đầu ấy cũng sẽ biết được thôi, huống chi đây là chuyện nàng muốn giữ kín thì có thể giữ kín được sao? Chắc chắn Bắc Sơn Thuần sẽ lan truyền rộng rãi, hơn nữa tám, chín phần mười sẽ giăng sẵn bẫy, chờ Hoa Tứ Hải đã bùng nổ tự sa vào lưới.
Phượng Hoàng đã hoàn toàn phản bội sang địch, bắt đầu nghiên cứu trận pháp rồi, đã vậy lại còn nắm rõ về ma đầu ấy, như vậy thì cho dù ma đầu ấy có vô địch thiên hạ thì cũng không tránh khỏi việc có người âm thầm sát hại, không phải lúc nào cũng bình an đâu. Hơn nữa nếu hắn cướp dâu thì đồng nghĩa với việc làm dấy lên đại chiến lục đạo lần hai. Rõ ràng hắn là người vô tội nhưng lại bị xem thành kẻ có tội, phải bị người trên thế gian cùng xem là kẻ địch sao?
Không được, nhất định phải ngăn hắn lại! Nhưng phải làm sao để ngăn đây? Đúng là sầu chết người mà.
Đang lúc phiền não thì chợt trông thấy một bóng đen lướt qua, tốc độ chóng vánh ấy hệt như bóng mây lướt qua bầu trời vậy, Trùng Trùng không thèm nghĩ ngợi đã la lên: “Ám Xử quay về đây!”
Bóng đen không hiện ra như tiêu tan trong không khí vậy, nhưng Trùng Trùng lại từ nơi bóng râm nhảy vào chính giữa sân, “Ám Xử, ta có một thứ muốn đưa cho Ma Vương, làm phiền ngươi rồi, xin mời mang về cho!” Nói xong, nàng im lặng đứng chờ, bởi vì biết cho dù có dùng Lưu Tinh Thiểm Mã cũng không đuổi kịp tả đạo thủ Ma đạo trước nay chưa từng hiện thân bằng gương mặt thật bao giờ này đâu.
Con đường đầy cỏ thơm trong vườn hoa sau Quân Thiên tĩnh mịch như tờ, chờ đã lâu mà vẫn như cũ, dường như bóng đen úc nãy chỉ là ảo giác của nàng vậy, mà ngay lúc nàng ủ rũ tưởng Ám Xử không dừng chân lại, đã rời khỏi núi Vân Mộng thì chợt một bóng đen không phân rõ trước sau xuất hiện dưới một gốc cây, “Xin hỏi Trùng tiểu thư muốn gả cho Bắc Sơn Vương sao?”
Trái tim Trùng Trùng thắt lại, nàng không trả lời ngay mà chỉ hỏi: “Ngươi là mật thám giám sát phái Thiên Môn sao?”
”Do Vương cử tới trông chừng tiểu thư.” Ám Xử ăn ngay nói thật.
Trái tim Trùng Trùng lại thắt chặt thêm, nàng biết ma đầu ấy vẫn nhớ nàng, không từ bỏ được nàng mà, nên mới ở trong thời điểm căng thẳng này cử một thủ hạ quan trọng đi làm “việc vặt”.
”Ngươi cố ý để ta nhìn thấy ngươi đúng không? Nếu không thì với năng lực của ta, làm sao thấy được bóng ngươi?”
”Ta đây học nghệ không tinh thông.”
”Ngươi biết ta sắp gả cho Bắc Sơn Thuần?“
”Rất dễ nhận ra.”
”Ngươi muốn đi báo cho chàng ―― ý ta là Ma Vương điện hạ?”
”Đây là trách nhiệm.”
”Được thôi, ta không làm khó ngươi, nhưng xin ngươi giúp ta đưa bức thư cho chàng, bây giờ ta sẽ đi viết, trễ nhất là một canh giờ sau, được không?”
”Một canh giờ sau, gặp tại đây.” Ám Xử trả lời rất ngắn gọn dứt khoát, sau đó bóng người từ từ nhạt đi rồi biến mất.
Trùng Trùng biết hắn sẽ không nuốt lời, bèn lập tức chạy về phòng viết thư. Cầm bút lên, vẫn là vẽ, nhưng ngàn lời vạn câu chẳng biết nói sao, ngẩn ra hồi lâu, một giọt mực kèm theo đó là một giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy.
Phải nói gì đây? Lúc này thật sự là im lặng đã thắng cất tiếng. Yêu một người mà lại gả cho một người khác, cho dù là trên danh nghĩa nhưng vẫn khó khăn vô cùng. Nhưng vì hắn, cũng đành nhẫn tâm thôi, dẫu cho chuyện này làm tổn thương trái tim của hắn.
Vẽ hai người đứng cạnh nhau, tuy có hơi dễ thương một chút nhưng vẫn sống động như thật. Người lạnh lùng ngạo mạn là hắn, người cười đùa cợt nhả là nàng, trước nay chưa từng nghĩ rằng hai người ở bên nhau sẽ là một cảnh tượng hòa hợp thế này.
Không cần trang thứ hai nữa, nàng cầm trang giấy lên từ chính giữa xé làm đôi, sau đó lại lấy một cây dao thủ công mỹ nghệ trước kia mua ở chợ ra, dùng khăn bọc cả giấy lẫn dao, ý nghĩa rõ ràng đến không thể hơn rồi.
Khi đưa chúng cho Ám Xử, nàng cảm thấy tim như bị đao cắt vậy, một đao lại một đao, đau đớn kéo dài không dứt, chỉ đành cắn răng nói: “Còn một câu xin chuyển lời giúp, cứ nói rằng ta nói được làm được, xin Ma Vương điện hạ đừng làm ra chuyện khiến mọi người khó xử.” Nói xong, nàng không còn kiềm chế được cảm xúc nữa, bèn vội vã bỏ chạy, sợ mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Ám Xử.
Tạm biệt nhé, đại ma đầu! Cho dù là tình cảm hay duyên số thì đều phải tạm thời cắt đứt, đều phải cắn răng chịu nhịn, không được quay đầu. Đây là vì một tương lai có thể xoay chuyển càn khôn, nếu trong tương lai hai người được ở cạnh nhau, vậy thì khi quay đầu nhìn lại ngày hôm nay, có lẽ sẽ phát hiện tất cả những giày vò đều là thứ bắt buộc phải trải qua.
Ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào khác nữa.
Ám Xử thở dài nhìn bóng lưng đã chạy xa của Trùng Trùng, sau đó bóng người hòa vào không khí mà không hề chú ý rằng một thiếu niên đã trốn trong bụi hoa thấy hết mọi chuyện, bởi vì hắn mãi chăm chú vào thứ được gói trong chiếc khăn, chúng còn nặng hơn cả núi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, có thể sánh được với gió thổi mây bay, chỉ hai canh giờ sau đã về tới Tu La Vi Mang, báo tin Trùng Trùng sắp gả thành Bắc Sơn Vương phi và giao vật nàng nhờ cho Vương của hắn, kẻ mạnh vừa là Minh Vương kiêm Ma Vương ấy.
Một Hoa Tứ Hải trước nay chưa từng biểu hiện vui buồn trên gương mặt nay trước tiên là ngạc nhiên, sau đó lửa giận ngút trời, cánh cửa đá nặng trịch khổng lồ của Vương điện đá đen bị đánh tan tác, Ám Xử chỉ đành nhắc hắn xem vật Trùng Trùng trao, kiêm cả câu nói nàng nhờ chuyển lời.
Hoa Tứ Hải cố gắng nén xuống ý muốn lập tức giết chết Bắc Sơn Thuần để xem thứ được gói bên trong chiếc khăn. Ngay sau đó, hắn cảm thấy tất cả hy vọng, tất cả ánh sáng đều rời bỏ hắn mà đi.
Hắn phất tay cho Ám Xử lui ra, mặt trắng đến trong suốt, sự mỏi mệt, nỗi đau thấu tim và bất lực khiến hắn trở nên yếu ớt, muốn được ở yên tĩnh một mình.
Nàng muốn cắt đứt quan hệ với hắn, nếu hắn đi cướp dâu thì nàng sẽ tự sát ngay trước mặt hắn, hơn nữa câu nói ấy rõ ràng làm sao, nàng nói được làm được. Hắn không thể không thừa nhận rằng lời đe dọa này của nàng rất có tác dụng, bởi vì hắn biết người đệ tử thấp kém phái Thiên Môn này điên lên thì cái gì cũng làm ra được, mà hắn không thể chịu được sự tổn thất nào khi nàng bị tổn thương.
Nha đầu thối này, nàng muốn dùng cách này để hắn tuyệt vọng, nhưng hắn làm sao có thể không hiểu cho tấm lòng của nàng chứ?
Tất cả những gì nàng làm đều là vì hắn, nàng muốn ngăn cản lục đạo tái chiến, muốn hắn sống vui vẻ thoải mái không còn gánh nặng, thậm chí nàng còn muốn giúp hắn cứu thê tử kiếp trước của mình nữa. Hắn có gì tốt mà đáng để nàng làm vậy vì hắn?
Chắc chắn kế hoạch của nha đầu này có liên quan đến Bắc Sơn Vương cung, nói không chừng là vì mái vòm Thiên Ảnh ấy nên nàng mới dùng cách gả đi này. Nhưng hắn làm sao có thể chịu được khi nàng nằm trong vòng tay của nam nhân khác?! Hôm ấy chỉ nói rằng nhường nàng cho Tây Bối mà trái tim hắn đã đau đến muốn chết đi rồi, bây giờ nàng trở thành thê tử của người khác, nàng bảo hắn làm sao mà không phát điên lên được?
Nhưng nàng lấy cái chết để ép hắn, hắn làm sao mới có thể cản được nàng đây?
_____Gợi ý mật khẩu chương 280, mật khẩu gồm 9 chữ cái không dấu không cách không hoa, gợi ý như sau:
Lúc đầu gặp Hoa Hiển Tử, Trùng Trùng nhầm tên ông là gì?
Vì sao tất cả những chuyện khó xử đều phải do nàng gánh, chỉ vì nàng đủ cứng, có thể chịu đày đọa được sao? Chỉ vì nàng đến từ thời hiện đại thì phải giải quyết một đống chuyện bòng bong cho con người ở đây sao?
Nhưng ý muốn bỏ mặc tất cả chỉ nghĩ thôi, bởi vì vốn dĩ nàng không làm được loại chuyện tổn thương người khác để đổi lấy hạnh phúc cho chính mình, như vậy ích kỷ quá, vì vậy nàng vẫn nên lý trí một chút đi thôi. Nếu đã thỏa hiệp rồi, vậy thì chi bằng thỏa hiệp đến cùng, phải nghĩ cách ngăn cản ma đầu ấy, phải thuận lợi gả vào Bắc Sơn Vương cung, phải thuận lợi hoàn thành nguyện ước của bản thân.
Nếu nàng làm được thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, còn kết quả ra sao thì cứ thuận theo tự nhiên đi! Dù gì thì trước mắt nàng không được tỏ ra yếu đuối, nếu không thì ma đầu ấy sẽ không còn cơ hội có được hạnh phúc và yên bình nữa.
Giấu là giấu không nổi rồi.
Chắc chắn Ma đạo có chia tai mắt khắp nơi để theo dõi các môn phái lớn trên thế gian, trong đó đương nhiên có cả phái Thiên Môn tại núi Vân Mộng rồi. Vì vậy cho dù nàng có khiêm tốn đến đâu, thậm chí là lén lút gả đi thì ma đầu ấy cũng sẽ biết được thôi, huống chi đây là chuyện nàng muốn giữ kín thì có thể giữ kín được sao? Chắc chắn Bắc Sơn Thuần sẽ lan truyền rộng rãi, hơn nữa tám, chín phần mười sẽ giăng sẵn bẫy, chờ Hoa Tứ Hải đã bùng nổ tự sa vào lưới.
Phượng Hoàng đã hoàn toàn phản bội sang địch, bắt đầu nghiên cứu trận pháp rồi, đã vậy lại còn nắm rõ về ma đầu ấy, như vậy thì cho dù ma đầu ấy có vô địch thiên hạ thì cũng không tránh khỏi việc có người âm thầm sát hại, không phải lúc nào cũng bình an đâu. Hơn nữa nếu hắn cướp dâu thì đồng nghĩa với việc làm dấy lên đại chiến lục đạo lần hai. Rõ ràng hắn là người vô tội nhưng lại bị xem thành kẻ có tội, phải bị người trên thế gian cùng xem là kẻ địch sao?
Không được, nhất định phải ngăn hắn lại! Nhưng phải làm sao để ngăn đây? Đúng là sầu chết người mà.
Đang lúc phiền não thì chợt trông thấy một bóng đen lướt qua, tốc độ chóng vánh ấy hệt như bóng mây lướt qua bầu trời vậy, Trùng Trùng không thèm nghĩ ngợi đã la lên: “Ám Xử quay về đây!”
Bóng đen không hiện ra như tiêu tan trong không khí vậy, nhưng Trùng Trùng lại từ nơi bóng râm nhảy vào chính giữa sân, “Ám Xử, ta có một thứ muốn đưa cho Ma Vương, làm phiền ngươi rồi, xin mời mang về cho!” Nói xong, nàng im lặng đứng chờ, bởi vì biết cho dù có dùng Lưu Tinh Thiểm Mã cũng không đuổi kịp tả đạo thủ Ma đạo trước nay chưa từng hiện thân bằng gương mặt thật bao giờ này đâu.
Con đường đầy cỏ thơm trong vườn hoa sau Quân Thiên tĩnh mịch như tờ, chờ đã lâu mà vẫn như cũ, dường như bóng đen úc nãy chỉ là ảo giác của nàng vậy, mà ngay lúc nàng ủ rũ tưởng Ám Xử không dừng chân lại, đã rời khỏi núi Vân Mộng thì chợt một bóng đen không phân rõ trước sau xuất hiện dưới một gốc cây, “Xin hỏi Trùng tiểu thư muốn gả cho Bắc Sơn Vương sao?”
Trái tim Trùng Trùng thắt lại, nàng không trả lời ngay mà chỉ hỏi: “Ngươi là mật thám giám sát phái Thiên Môn sao?”
”Do Vương cử tới trông chừng tiểu thư.” Ám Xử ăn ngay nói thật.
Trái tim Trùng Trùng lại thắt chặt thêm, nàng biết ma đầu ấy vẫn nhớ nàng, không từ bỏ được nàng mà, nên mới ở trong thời điểm căng thẳng này cử một thủ hạ quan trọng đi làm “việc vặt”.
”Ngươi cố ý để ta nhìn thấy ngươi đúng không? Nếu không thì với năng lực của ta, làm sao thấy được bóng ngươi?”
”Ta đây học nghệ không tinh thông.”
”Ngươi biết ta sắp gả cho Bắc Sơn Thuần?“
”Rất dễ nhận ra.”
”Ngươi muốn đi báo cho chàng ―― ý ta là Ma Vương điện hạ?”
”Đây là trách nhiệm.”
”Được thôi, ta không làm khó ngươi, nhưng xin ngươi giúp ta đưa bức thư cho chàng, bây giờ ta sẽ đi viết, trễ nhất là một canh giờ sau, được không?”
”Một canh giờ sau, gặp tại đây.” Ám Xử trả lời rất ngắn gọn dứt khoát, sau đó bóng người từ từ nhạt đi rồi biến mất.
Trùng Trùng biết hắn sẽ không nuốt lời, bèn lập tức chạy về phòng viết thư. Cầm bút lên, vẫn là vẽ, nhưng ngàn lời vạn câu chẳng biết nói sao, ngẩn ra hồi lâu, một giọt mực kèm theo đó là một giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy.
Phải nói gì đây? Lúc này thật sự là im lặng đã thắng cất tiếng. Yêu một người mà lại gả cho một người khác, cho dù là trên danh nghĩa nhưng vẫn khó khăn vô cùng. Nhưng vì hắn, cũng đành nhẫn tâm thôi, dẫu cho chuyện này làm tổn thương trái tim của hắn.
Vẽ hai người đứng cạnh nhau, tuy có hơi dễ thương một chút nhưng vẫn sống động như thật. Người lạnh lùng ngạo mạn là hắn, người cười đùa cợt nhả là nàng, trước nay chưa từng nghĩ rằng hai người ở bên nhau sẽ là một cảnh tượng hòa hợp thế này.
Không cần trang thứ hai nữa, nàng cầm trang giấy lên từ chính giữa xé làm đôi, sau đó lại lấy một cây dao thủ công mỹ nghệ trước kia mua ở chợ ra, dùng khăn bọc cả giấy lẫn dao, ý nghĩa rõ ràng đến không thể hơn rồi.
Khi đưa chúng cho Ám Xử, nàng cảm thấy tim như bị đao cắt vậy, một đao lại một đao, đau đớn kéo dài không dứt, chỉ đành cắn răng nói: “Còn một câu xin chuyển lời giúp, cứ nói rằng ta nói được làm được, xin Ma Vương điện hạ đừng làm ra chuyện khiến mọi người khó xử.” Nói xong, nàng không còn kiềm chế được cảm xúc nữa, bèn vội vã bỏ chạy, sợ mình sẽ rơi nước mắt trước mặt Ám Xử.
Tạm biệt nhé, đại ma đầu! Cho dù là tình cảm hay duyên số thì đều phải tạm thời cắt đứt, đều phải cắn răng chịu nhịn, không được quay đầu. Đây là vì một tương lai có thể xoay chuyển càn khôn, nếu trong tương lai hai người được ở cạnh nhau, vậy thì khi quay đầu nhìn lại ngày hôm nay, có lẽ sẽ phát hiện tất cả những giày vò đều là thứ bắt buộc phải trải qua.
Ngoại trừ cách này ra thì không còn cách nào khác nữa.
Ám Xử thở dài nhìn bóng lưng đã chạy xa của Trùng Trùng, sau đó bóng người hòa vào không khí mà không hề chú ý rằng một thiếu niên đã trốn trong bụi hoa thấy hết mọi chuyện, bởi vì hắn mãi chăm chú vào thứ được gói trong chiếc khăn, chúng còn nặng hơn cả núi.
Tốc độ của hắn rất nhanh, có thể sánh được với gió thổi mây bay, chỉ hai canh giờ sau đã về tới Tu La Vi Mang, báo tin Trùng Trùng sắp gả thành Bắc Sơn Vương phi và giao vật nàng nhờ cho Vương của hắn, kẻ mạnh vừa là Minh Vương kiêm Ma Vương ấy.
Một Hoa Tứ Hải trước nay chưa từng biểu hiện vui buồn trên gương mặt nay trước tiên là ngạc nhiên, sau đó lửa giận ngút trời, cánh cửa đá nặng trịch khổng lồ của Vương điện đá đen bị đánh tan tác, Ám Xử chỉ đành nhắc hắn xem vật Trùng Trùng trao, kiêm cả câu nói nàng nhờ chuyển lời.
Hoa Tứ Hải cố gắng nén xuống ý muốn lập tức giết chết Bắc Sơn Thuần để xem thứ được gói bên trong chiếc khăn. Ngay sau đó, hắn cảm thấy tất cả hy vọng, tất cả ánh sáng đều rời bỏ hắn mà đi.
Hắn phất tay cho Ám Xử lui ra, mặt trắng đến trong suốt, sự mỏi mệt, nỗi đau thấu tim và bất lực khiến hắn trở nên yếu ớt, muốn được ở yên tĩnh một mình.
Nàng muốn cắt đứt quan hệ với hắn, nếu hắn đi cướp dâu thì nàng sẽ tự sát ngay trước mặt hắn, hơn nữa câu nói ấy rõ ràng làm sao, nàng nói được làm được. Hắn không thể không thừa nhận rằng lời đe dọa này của nàng rất có tác dụng, bởi vì hắn biết người đệ tử thấp kém phái Thiên Môn này điên lên thì cái gì cũng làm ra được, mà hắn không thể chịu được sự tổn thất nào khi nàng bị tổn thương.
Nha đầu thối này, nàng muốn dùng cách này để hắn tuyệt vọng, nhưng hắn làm sao có thể không hiểu cho tấm lòng của nàng chứ?
Tất cả những gì nàng làm đều là vì hắn, nàng muốn ngăn cản lục đạo tái chiến, muốn hắn sống vui vẻ thoải mái không còn gánh nặng, thậm chí nàng còn muốn giúp hắn cứu thê tử kiếp trước của mình nữa. Hắn có gì tốt mà đáng để nàng làm vậy vì hắn?
Chắc chắn kế hoạch của nha đầu này có liên quan đến Bắc Sơn Vương cung, nói không chừng là vì mái vòm Thiên Ảnh ấy nên nàng mới dùng cách gả đi này. Nhưng hắn làm sao có thể chịu được khi nàng nằm trong vòng tay của nam nhân khác?! Hôm ấy chỉ nói rằng nhường nàng cho Tây Bối mà trái tim hắn đã đau đến muốn chết đi rồi, bây giờ nàng trở thành thê tử của người khác, nàng bảo hắn làm sao mà không phát điên lên được?
Nhưng nàng lấy cái chết để ép hắn, hắn làm sao mới có thể cản được nàng đây?
_____Gợi ý mật khẩu chương 280, mật khẩu gồm 9 chữ cái không dấu không cách không hoa, gợi ý như sau:
Lúc đầu gặp Hoa Hiển Tử, Trùng Trùng nhầm tên ông là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.