Quyển 2 - Chương 164: Vũ khí bí mật
Liễu Ám Hoa Minh
20/09/2016
Dịch: Bùm Bùm
“Lùi lại.” Hoa Tứ Hải không chút sợ hãi vung Băng Ma Đao lên, đao khí mạnh mẽ như đường sét xẹt qua trên không, ngắn ngủi nhưng rực rỡ.
Mà ngay vào thời khắc mấu chốt này, Trùng Trùng cũng không tranh cãi lôi thôi nữa, nàng quả quyết lùi về sau mấy bước liên tiếp rồi cố gắng nhảy lên trên mái nhà của một ngôi nhà bỏ hoang.
Nàng vốn đã biết bay, nhưng bây giờ không dùng sức mạnh được, chỉ đành hành động một cách vụng về. Nhưng nàng không phải là đại tiểu thư buồng xuân khóa kín của mười châu ba đảo, không thể chỉ mãi để Hoa Tứ Hải bảo vệ được, nàng phải nghĩ chiêu thức gian tà giúp đỡ mới được. (Từ ngữ “buồng xuân khóa kín” được dịch bởi Tản Đà tại nguyendu.com.free.fr)
Trong hoàn cảnh không có điều kiện thì phải tự mình tạo ra điều kiện.
Mặc kệ mái nhà lung lay sắp đổ dưới chân, cũng mặc kệ mặt đất trông như mảnh đất công trường xây dựng bị đập bỏ kia đang chấn động, Trùng Trùng ngó nghiêng xung quanh, muốn tìm bừa thứ vũ khí tiện dùng nào đó, nhưng phóng mắt nhìn thì thấy ngoại trừ rải rác đá vụn, thi thể nát bấy thì chính là những đóa hoa Bạch Cốt mà thôi.
Ném đá vào đám yêu thú da dày thịt béo rõ ràng là hành động hoàn toàn điên khùng, huống chi nàng cũng không có đủ sức, xem ra chỉ có hoa Bạch Cốt là dùng được.
Hoa Bạch Cốt hóa thành từ giống yêu độc, vẻ ngoài vốn đã giống với hạt bùn, nhưng bị bắn ngược về thì lập tức tiếp đất nở hoa, chúng mọc ở đâu thì cỏ khô ở đó lập tức hóa thành tro. Hình thể của chúng đẹp cực kỳ, nhưng độc tính lại rất mạnh, may mà mùi hôi thối chúng tản ra không thể xâm nhập vào cơ thể qua đường hô hấp để biến thành độc tố, nếu không thì một kiếm tiên thấp kém không thể nín thở trong thời gian dài như Trùng Trùng đây sẽ gặp phải phiền phức lớn mất thôi.
Ngay trước cửa ngôi nhà Trùng Trùng đang đứng có một đóa hoa Bạch Cốt đính ngay trên cây hòe to trước nhà, thân cây to lớn vốn cành lá xum xuê hiện giờ chỉ như một thanh gỗ bị cháy trơ trụi, toàn thân đen thùi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ gãy đổ.
Đúng là lợi hại!
Nhưng ngẫm lại, độc tính của hoa Bạch Cốt mạnh như vậy, chắc là sẽ có sức gây hại như nhau đối với người và vật, cũng có nghĩa là nếu nàng bất cẩn đụng phải nó và dưới tình huống không chết cũng sẽ bị mất miếng thịt thì đám yêu thú khi trúng độc cũng xảy ra triệu chứng tương tự như vậy, trừ khi vô số những con yêu thú này đã sớm ăn thuốc giải, nhưng trông Long lão đại cũng không đến mức mạnh tay như vậy.
Được rồi, chọn nó thôi!
“Đại ma đầu, lấy hoa Bạch Cốt cho ta, càng nhiều càng tốt!” Nàng gọi hắn, giọng nói trong trẻo vang vọng trong Tinh Nguyệt trận tĩnh lặng.
Nàng biết lúc này Hoa Tứ Hải đang tập trung hết sức để chuẩn bị đối phó con yêu quái khổng lồ bất thường nọ, nhưng rất không dễ gì mới chiếm được vị trí cao để quan sát phía dưới, nàng không thể lại mất thêm thời gian nhảy xuống dưới, sau đó thu gom từng đóa hoa rất độc này như “Cô gái hái nấm”[1] được.
[1] Cô gái hái nấm: tên một bài hát.
Hoa Tứ Hải không quay đầu lại, tay phải siết chặt Băng Ma Đao, ánh mắt vẫn tập trung ở phía trước, tay trái nắm một đoạn Tỏa Lân Long tùy ý vung lên.
Tỏa Lân Long như hiểu được ý hắn vậy, lượn hơn nửa vòng tròn trên không như một con rồng màu bạc, từ trái qua phải, từ trước ra sau, nó bay lượn càn quét khiến người nhìn hoa cả mắt, sau đó ném một bụi to hoa Bạch Cốt lên nóc nhà, chính xác cách người Trùng Trùng ba thước.
Yêu hoa rời khỏi mặt đất nhưng sinh mạng vẫn còn đó, hoa trắng phủ đầy cả nóc nhà, chúng chen lấn xô đẩy như muốn nhảy lên, phát ra tiếng cọt kẹt như xương cốt của ai đó đang rạn vỡ từng khúc vậy, Trùng Trùng nghe mà tê dại da đầu.
Nàng cắn răng phớt lờ chúng, vươn tay vào trong chiếc túi đeo trên hông mình, lấy ra một món vũ khí ―― chắc cũng được xem là vũ khí chăng.
Đó là một chiếc ná, nhưng không đơn giản là làm bằng gỗ, mà nó được làm bằng đồng có nạm vàng và bạc, không chỉ vẻ ngoại lộng lẫy mà xúc cảm cũng phù hợp công thái học[2], ngay cả dây cung cũng dùng loại gân bò tốt nhất, có lực đàn hồi nhất làm nên.
[2] Công thái học (Ergonomics): ngắn gọn là môn học nghiên cứu các phương tiện, phương pháp sản xuất, môi trường lao động và sinh hoạt phù hợp với các đặc điểm hình thái, sinh lý, tâm lý của con người để học có thể làm việc có năng suất cao, an toàn, vệ sinh và thoải mái khỏe mạnh. (Nguồn: Wikipedia và yeumoitruong.vn)
Tất nhiên rồi, món đồ này được dùng để tiếp đãi thần vật đệ nhất thiên hạ ―― Vạn Sự Tri mà, tất nhiên phải chọn loại vật liệu tốt, kỹ nghệ thủ công tinh xảo rồi, nếu không thì sao xứng được với thân phận của nó.
Cái thứ này thật quá lười biếng, đã vậy còn hiếp đáp chủ nhân, không chịu nghe lời, có việc cần tìm nó làm thì lại trốn vào ngõ ngách nào đó mà ngủ, rất không dễ gì mới tìm được nó thì lại kêu thế nào cũng không chịu tỉnh, một con gà con lông vàng mà ngủ như con lợn chết vậy.
Trùng Trùng lười dong dài với nó nên đã đặc chế chiếc ná này, lúc muốn tìm nó thì trực tiếp thưởng cho nó một viên đạn ná, đạn ná có lúc sẽ là hòn đá, có lúc là viên kẹo, có lúc là vỏ quýt, tóm lại tiện tay nhặt được gì thì đều có thể dùng làm đạn chứ không có yêu cầu đặc biệt gì.
Lúc mới bắt đầu, Trùng Trùng bắn không hề chính xác, nhưng vì vui nên nàng cố gắng luyện tập, bây giờ đã đạt được cảnh giới của Tiểu Lý Phi Đao rồi. Vậy nên ở sân sau của Có Một Quán Trọ thường có tiết mục một cô nương xinh đẹp với vẻ mặt hăng hái cầm ná bắn loạn xạ, một con gà con vừa chạy nhảy khắp sân vừa thét lên tha mạng.
Bây giờ Trùng Trùng cảm thấy mình thật sự được ông trời che chở che, lúc muốn ăn đá lạnh thì mưa đá, bình thường tùy ý làm gì đó thì sau này cũng có lúc cần dùng đến. Bây giờ cũng vậy, món đồ chơi nàng làm để ngược đãi Vạn Sự Tri lại có thể lính quèn lập kỳ công mà trở thành công cụ lợi hại giúp đỡ cho Hoa Tứ Hải.
Nhưng mà làm sao gắn đạn lên dây ná được đây?
Hoa Bạch Cốt có kịch độc, rìa cánh hoa sắc bén, hơn nữa là yêu vật nên như có sức sống vậy, cánh hoa hé rồi khép lại, khép rồi lại hé, chúng như hàm răng trắng đang nhai cắn vật sống vậy. Nếu nàng trực tiếp cầm “đạn” bằng tay thì bị cắn bị thương là chuyện nhỏ, vì dù sao trong người nàng cũng có Ma Nguyên đè ép lại chất độc, nên cho dù trúng độc rồi cũng có thể kiên trì thêm một chút nữa, nhưng nếu bị nuốt cả ngón tay thì phải làm sao đây?
Đang nóng ruột đi lòng vòng thì nghe thấy tiếng kêu thét long trời lở đất, con yêu thú khổng lồ vốn đang giằng co với Hoa Tứ Hải bắt đầu lao thẳng qua!
Đợi nó lao đến gần rồi Trùng Trùng mới bất ngờ phát hiện nó là một con gấu đen rất to, lông đen trên người dựng hết lên, trong đôi mắt đỏ như máu trừng lên vì giận dữ chứa đầy hận thù và sự tàn độc, tuy nó to đến mức làm chật cả con đường, nhưng tốc độ chạy của nó vẫn rất nhanh.
Ầm ầm ầm ――
Mặt đất chấn động kịch liệt, chân Trùng Trùng nhũn đi, suýt nữa té ngã vào bụi hoa Bạch Cốt.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì dưới ánh trăng vàng đến quái dị, theo sau con gấu đen đó còn có một đám yêu thú kích thước to nhỏ khác nhau nữa, chúng nhe răng nanh triển khai thế bao vây Hoa Tứ Hải.
Hoa Tứ Hải vẫn sừng sững bất động, mái tóc dài tung bay trong ngọn yêu gió cuộn lên từ mặt đất, vạt áo màu đen cũng bay phất ra sau, bó chặt từng bắp thịt trên người hắn, cả cơ thể tràn đầy sức lực như chiếc cung lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.
Và trong giây lát, con gấu đen đã lao đến nơi đầu tiên.
Hoa Tứ Hải không chuyển động, mà hai tay cầm đao bổ thẳng xuống.
Vốn con hùng yêu đó lao qua đây với xu thế có thể phá núi non vỡ đất đai, nhưng bị ánh hồ quang sắc bén màu bạc từ Băng Ma Đao ép cho phải lách mình né tránh, cơ thể to lớn đụng sập một dãy nhà bỏ hoang, mà đám yêu thú phía sau hắn tuyệt nhiên không tránh kịp, ánh đao quét qua, tất cả đều ngã đổ trong vũng máu.
Hùng yêu cũng xem như linh hoạt, tuy mất cân bằng do tránh một cú tấn công của Băng Ma Đao nhưng gã dứt khoát đổ mình xuống đất, thuận thế cắn về phía Hoa Tứ Hải. Vóc dáng gã khổng lồ, chiếc miệng máu khi mở to gần như có thể nuốt trọn cả người Hoa Tứ Hải.
Trùng Trùng đang đứng trên một mái nhà không xa, nhưng ở góc độ này thì không thể quan sát được toàn cảnh, chỉ nhìn thấy hùng yêu mở miệng muốn nuốt người, nàng vì lo cho Hoa Tứ Hải mà suýt nữa ngã từ trên mái nhà xuống. Hoa Tứ Hải là người có vóc dáng cao to nhất trong số những người nàng đã gặp, nhưng khi so sánh với gã hùng yêu này thì lại trở nên mảnh mai lạ thường, xem ra tình cảnh đang cực kỳ nguy hiểm.
Trong tiếng kêu thét của nàng, một bóng đen mang hình dáng làn sương phóng thẳng lên trời, hùng yêu vồ hụt, bóng đen ấy đã vững vàng vụt qua đỉnh đầu của hùng yêu, đáp xuống lưng gã, hai tay một chém một bổ, Ma quang lạnh băng lóe lên mấy bận, đao nào hạ xuống lưng gã cũng sâu đến thấy xương, máu tươi tung tóe.
“Lùi lại.” Hoa Tứ Hải không chút sợ hãi vung Băng Ma Đao lên, đao khí mạnh mẽ như đường sét xẹt qua trên không, ngắn ngủi nhưng rực rỡ.
Mà ngay vào thời khắc mấu chốt này, Trùng Trùng cũng không tranh cãi lôi thôi nữa, nàng quả quyết lùi về sau mấy bước liên tiếp rồi cố gắng nhảy lên trên mái nhà của một ngôi nhà bỏ hoang.
Nàng vốn đã biết bay, nhưng bây giờ không dùng sức mạnh được, chỉ đành hành động một cách vụng về. Nhưng nàng không phải là đại tiểu thư buồng xuân khóa kín của mười châu ba đảo, không thể chỉ mãi để Hoa Tứ Hải bảo vệ được, nàng phải nghĩ chiêu thức gian tà giúp đỡ mới được. (Từ ngữ “buồng xuân khóa kín” được dịch bởi Tản Đà tại nguyendu.com.free.fr)
Trong hoàn cảnh không có điều kiện thì phải tự mình tạo ra điều kiện.
Mặc kệ mái nhà lung lay sắp đổ dưới chân, cũng mặc kệ mặt đất trông như mảnh đất công trường xây dựng bị đập bỏ kia đang chấn động, Trùng Trùng ngó nghiêng xung quanh, muốn tìm bừa thứ vũ khí tiện dùng nào đó, nhưng phóng mắt nhìn thì thấy ngoại trừ rải rác đá vụn, thi thể nát bấy thì chính là những đóa hoa Bạch Cốt mà thôi.
Ném đá vào đám yêu thú da dày thịt béo rõ ràng là hành động hoàn toàn điên khùng, huống chi nàng cũng không có đủ sức, xem ra chỉ có hoa Bạch Cốt là dùng được.
Hoa Bạch Cốt hóa thành từ giống yêu độc, vẻ ngoài vốn đã giống với hạt bùn, nhưng bị bắn ngược về thì lập tức tiếp đất nở hoa, chúng mọc ở đâu thì cỏ khô ở đó lập tức hóa thành tro. Hình thể của chúng đẹp cực kỳ, nhưng độc tính lại rất mạnh, may mà mùi hôi thối chúng tản ra không thể xâm nhập vào cơ thể qua đường hô hấp để biến thành độc tố, nếu không thì một kiếm tiên thấp kém không thể nín thở trong thời gian dài như Trùng Trùng đây sẽ gặp phải phiền phức lớn mất thôi.
Ngay trước cửa ngôi nhà Trùng Trùng đang đứng có một đóa hoa Bạch Cốt đính ngay trên cây hòe to trước nhà, thân cây to lớn vốn cành lá xum xuê hiện giờ chỉ như một thanh gỗ bị cháy trơ trụi, toàn thân đen thùi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ gãy đổ.
Đúng là lợi hại!
Nhưng ngẫm lại, độc tính của hoa Bạch Cốt mạnh như vậy, chắc là sẽ có sức gây hại như nhau đối với người và vật, cũng có nghĩa là nếu nàng bất cẩn đụng phải nó và dưới tình huống không chết cũng sẽ bị mất miếng thịt thì đám yêu thú khi trúng độc cũng xảy ra triệu chứng tương tự như vậy, trừ khi vô số những con yêu thú này đã sớm ăn thuốc giải, nhưng trông Long lão đại cũng không đến mức mạnh tay như vậy.
Được rồi, chọn nó thôi!
“Đại ma đầu, lấy hoa Bạch Cốt cho ta, càng nhiều càng tốt!” Nàng gọi hắn, giọng nói trong trẻo vang vọng trong Tinh Nguyệt trận tĩnh lặng.
Nàng biết lúc này Hoa Tứ Hải đang tập trung hết sức để chuẩn bị đối phó con yêu quái khổng lồ bất thường nọ, nhưng rất không dễ gì mới chiếm được vị trí cao để quan sát phía dưới, nàng không thể lại mất thêm thời gian nhảy xuống dưới, sau đó thu gom từng đóa hoa rất độc này như “Cô gái hái nấm”[1] được.
[1] Cô gái hái nấm: tên một bài hát.
Hoa Tứ Hải không quay đầu lại, tay phải siết chặt Băng Ma Đao, ánh mắt vẫn tập trung ở phía trước, tay trái nắm một đoạn Tỏa Lân Long tùy ý vung lên.
Tỏa Lân Long như hiểu được ý hắn vậy, lượn hơn nửa vòng tròn trên không như một con rồng màu bạc, từ trái qua phải, từ trước ra sau, nó bay lượn càn quét khiến người nhìn hoa cả mắt, sau đó ném một bụi to hoa Bạch Cốt lên nóc nhà, chính xác cách người Trùng Trùng ba thước.
Yêu hoa rời khỏi mặt đất nhưng sinh mạng vẫn còn đó, hoa trắng phủ đầy cả nóc nhà, chúng chen lấn xô đẩy như muốn nhảy lên, phát ra tiếng cọt kẹt như xương cốt của ai đó đang rạn vỡ từng khúc vậy, Trùng Trùng nghe mà tê dại da đầu.
Nàng cắn răng phớt lờ chúng, vươn tay vào trong chiếc túi đeo trên hông mình, lấy ra một món vũ khí ―― chắc cũng được xem là vũ khí chăng.
Đó là một chiếc ná, nhưng không đơn giản là làm bằng gỗ, mà nó được làm bằng đồng có nạm vàng và bạc, không chỉ vẻ ngoại lộng lẫy mà xúc cảm cũng phù hợp công thái học[2], ngay cả dây cung cũng dùng loại gân bò tốt nhất, có lực đàn hồi nhất làm nên.
[2] Công thái học (Ergonomics): ngắn gọn là môn học nghiên cứu các phương tiện, phương pháp sản xuất, môi trường lao động và sinh hoạt phù hợp với các đặc điểm hình thái, sinh lý, tâm lý của con người để học có thể làm việc có năng suất cao, an toàn, vệ sinh và thoải mái khỏe mạnh. (Nguồn: Wikipedia và yeumoitruong.vn)
Tất nhiên rồi, món đồ này được dùng để tiếp đãi thần vật đệ nhất thiên hạ ―― Vạn Sự Tri mà, tất nhiên phải chọn loại vật liệu tốt, kỹ nghệ thủ công tinh xảo rồi, nếu không thì sao xứng được với thân phận của nó.
Cái thứ này thật quá lười biếng, đã vậy còn hiếp đáp chủ nhân, không chịu nghe lời, có việc cần tìm nó làm thì lại trốn vào ngõ ngách nào đó mà ngủ, rất không dễ gì mới tìm được nó thì lại kêu thế nào cũng không chịu tỉnh, một con gà con lông vàng mà ngủ như con lợn chết vậy.
Trùng Trùng lười dong dài với nó nên đã đặc chế chiếc ná này, lúc muốn tìm nó thì trực tiếp thưởng cho nó một viên đạn ná, đạn ná có lúc sẽ là hòn đá, có lúc là viên kẹo, có lúc là vỏ quýt, tóm lại tiện tay nhặt được gì thì đều có thể dùng làm đạn chứ không có yêu cầu đặc biệt gì.
Lúc mới bắt đầu, Trùng Trùng bắn không hề chính xác, nhưng vì vui nên nàng cố gắng luyện tập, bây giờ đã đạt được cảnh giới của Tiểu Lý Phi Đao rồi. Vậy nên ở sân sau của Có Một Quán Trọ thường có tiết mục một cô nương xinh đẹp với vẻ mặt hăng hái cầm ná bắn loạn xạ, một con gà con vừa chạy nhảy khắp sân vừa thét lên tha mạng.
Bây giờ Trùng Trùng cảm thấy mình thật sự được ông trời che chở che, lúc muốn ăn đá lạnh thì mưa đá, bình thường tùy ý làm gì đó thì sau này cũng có lúc cần dùng đến. Bây giờ cũng vậy, món đồ chơi nàng làm để ngược đãi Vạn Sự Tri lại có thể lính quèn lập kỳ công mà trở thành công cụ lợi hại giúp đỡ cho Hoa Tứ Hải.
Nhưng mà làm sao gắn đạn lên dây ná được đây?
Hoa Bạch Cốt có kịch độc, rìa cánh hoa sắc bén, hơn nữa là yêu vật nên như có sức sống vậy, cánh hoa hé rồi khép lại, khép rồi lại hé, chúng như hàm răng trắng đang nhai cắn vật sống vậy. Nếu nàng trực tiếp cầm “đạn” bằng tay thì bị cắn bị thương là chuyện nhỏ, vì dù sao trong người nàng cũng có Ma Nguyên đè ép lại chất độc, nên cho dù trúng độc rồi cũng có thể kiên trì thêm một chút nữa, nhưng nếu bị nuốt cả ngón tay thì phải làm sao đây?
Đang nóng ruột đi lòng vòng thì nghe thấy tiếng kêu thét long trời lở đất, con yêu thú khổng lồ vốn đang giằng co với Hoa Tứ Hải bắt đầu lao thẳng qua!
Đợi nó lao đến gần rồi Trùng Trùng mới bất ngờ phát hiện nó là một con gấu đen rất to, lông đen trên người dựng hết lên, trong đôi mắt đỏ như máu trừng lên vì giận dữ chứa đầy hận thù và sự tàn độc, tuy nó to đến mức làm chật cả con đường, nhưng tốc độ chạy của nó vẫn rất nhanh.
Ầm ầm ầm ――
Mặt đất chấn động kịch liệt, chân Trùng Trùng nhũn đi, suýt nữa té ngã vào bụi hoa Bạch Cốt.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì dưới ánh trăng vàng đến quái dị, theo sau con gấu đen đó còn có một đám yêu thú kích thước to nhỏ khác nhau nữa, chúng nhe răng nanh triển khai thế bao vây Hoa Tứ Hải.
Hoa Tứ Hải vẫn sừng sững bất động, mái tóc dài tung bay trong ngọn yêu gió cuộn lên từ mặt đất, vạt áo màu đen cũng bay phất ra sau, bó chặt từng bắp thịt trên người hắn, cả cơ thể tràn đầy sức lực như chiếc cung lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.
Và trong giây lát, con gấu đen đã lao đến nơi đầu tiên.
Hoa Tứ Hải không chuyển động, mà hai tay cầm đao bổ thẳng xuống.
Vốn con hùng yêu đó lao qua đây với xu thế có thể phá núi non vỡ đất đai, nhưng bị ánh hồ quang sắc bén màu bạc từ Băng Ma Đao ép cho phải lách mình né tránh, cơ thể to lớn đụng sập một dãy nhà bỏ hoang, mà đám yêu thú phía sau hắn tuyệt nhiên không tránh kịp, ánh đao quét qua, tất cả đều ngã đổ trong vũng máu.
Hùng yêu cũng xem như linh hoạt, tuy mất cân bằng do tránh một cú tấn công của Băng Ma Đao nhưng gã dứt khoát đổ mình xuống đất, thuận thế cắn về phía Hoa Tứ Hải. Vóc dáng gã khổng lồ, chiếc miệng máu khi mở to gần như có thể nuốt trọn cả người Hoa Tứ Hải.
Trùng Trùng đang đứng trên một mái nhà không xa, nhưng ở góc độ này thì không thể quan sát được toàn cảnh, chỉ nhìn thấy hùng yêu mở miệng muốn nuốt người, nàng vì lo cho Hoa Tứ Hải mà suýt nữa ngã từ trên mái nhà xuống. Hoa Tứ Hải là người có vóc dáng cao to nhất trong số những người nàng đã gặp, nhưng khi so sánh với gã hùng yêu này thì lại trở nên mảnh mai lạ thường, xem ra tình cảnh đang cực kỳ nguy hiểm.
Trong tiếng kêu thét của nàng, một bóng đen mang hình dáng làn sương phóng thẳng lên trời, hùng yêu vồ hụt, bóng đen ấy đã vững vàng vụt qua đỉnh đầu của hùng yêu, đáp xuống lưng gã, hai tay một chém một bổ, Ma quang lạnh băng lóe lên mấy bận, đao nào hạ xuống lưng gã cũng sâu đến thấy xương, máu tươi tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.