Chương 302: Cùng đón Lễ Hội nào!
Tiến Đạt
09/05/2017
Sáng đầu tiên của ngày hội Mahora, ngày 20 tháng 6.
Tuy nói là ngày đầu tiên của lễ hội, nhưng đường phố lúc sớm lại không khách quá nhiều qua lại, đa phần là mọi người tham gia tổ chức, xây dựng những quán hàng, trò chơi,…để cho người dân tham gia là dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ tươm tất một lần nữa. Người trong và ngoài thành phố không có nhiều người có mặt cũng là do ngày hôm qua đã thức khá khuya để góp phần nào nhiệt cho đêm hôm qua, giờ thì ngủ cả.
Mãi đến 9h thì mọi người mới đổ xô nhau ra đường, khiến đường phố đông đúc đến nhìn có thể khó mà đếm nổi có bao nhiêu người đang tham gia.
Và cuối cùng, 10h cũng đã đến, thời điểm lễ hội Mahora chính thức được khai mạc. Đội phi công được tuyển để lái máy bay được chuẩn bị cho lúc bắt đầu khai mạc lễ hội, họ trình diễn những màn nhào lộn bằng máy bay trên không trung với những làn khói vẽ lên trời một cách vô cùng ăn ý tạo ra những hình thù làm người khác cảm thấy khá là phấn kích và ngưỡng mộ vì những chàng phi công có thể làm được những điều mình không làm được.
Hôm nay Eriserine ăn mặc có phần cầu kỳ hơn mọi hôm, cô chơi hẳn một bộ gothic lolita màu đen đánh bật mái tóc màu bạch kim dài của mình, tuy rằng dáng người khá là khiêm tốn, nhưng không hẳn điều đó làm cô trông giống con nít, mà khí chất toát ra từ cô làm cô càng thêm phần huyền bí.
Illyasviel ngược lại mặc một bộ gothic lolita màu trắng, phối với mái tóc bạch kim dài ngang lưng và dáng người nhỏ nhắn của mình làm cô bé trở nên giống với một thiên sứ đáng yêu, lấy khí chất thanh khiết làm tiền đề, cô bé khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ gần cả.
Phi Linh nhìn vợ con mình mặc hai bộ đồ này khá là khó bình luận, một trắng một đen, trong như một cặp sinh đôi với một cô là thiên thần còn một cô lại là ác ma như trong những câu truyện cổ tích vậy.
Bản thân cậu lại mang một bộ đồ vest đen, mái tóc trắng dài cột một cách gọn gàng chỉ để nó thả thành một “cọng lớn” (khó miêu tả quá @@).
Từ tối qua, Phi Linh đã không thấy Chachamaru, kể cả sáng nay cũng vậy. Hỏi Eriserine, cậu nhận được câu trả lời là đi chơi. Chấp nhận câu trả lời đó, Phi Linh nhúng vai cho qua và dẫn hai mẹ con Eriserine và Illyasviel dạo vòng quanh phố vào buổi sáng như thế này đây.
Ở đâu cũng đông người, đâu đâu cũng thấy có những chú gấu,…những người đang mặc trang phục hóa trang thành những nhân vật ngộ nghĩnh, có cả super sentai nữa.
Đại khái là ngày thường đã đông học sinh nay, nay còn đông cả người già lẫn người trẻ, thành phố bây giờ rất náo nhiệt.
Phi Linh đi xung quanh con phố đông người với hai mẹ con, mua đồ ăn vặt,…tóm lại là làm khá nhiều chuyện. Tham quan các lớp học bên Học Viên Mahora, cũng vì mấy ngày nay các học sinh đều trang trí lớp học của mình để đi theo phong trào của lễ hội, và lớp của 3-A cũng thành ngôi nhà ma theo lời của Illyasviel đã kể với Phi Linh. Tham gia một chút vào ngôi nhà ma của các cô học sinh, vào trong Illyasviel lại không đi theo, cô bé có vẻ là tham gia với mọi người trong khi đang tiến hành đưa ngôi nhà ma vào hoạt động. Phi Linh vào trong như một khách hàng đã xếp hàng dài từ chân cầu thang mất kha khá thời gian. Lúc vào còn phải chọn một trong ba người, Ayaka, Makie và Akira dẫn đường, và Eriserine có vẻ đi chung với cậu.
Cậu lại không sợ việc bị mấy cô gái dọa, nhưng khi gặp Illyasviel nằm trên sàn nhà và một đống máu giả thì cậu như một tên mới đi nhà ma lần đầu ấy, cậu hoảng lên mà chạy tới la lối lung tung, lúc sau Illyasviel mới đứng dậy trông không có gì cả và cười, Phi Linh không bị ai lừa nhưng lại bị Illyasviel lừa.
Sau đó cậu có đi Phi Linh đi lướt qua hai bóng người khá quen, khi quay lại nhìn thì không thấy đâu nữa, bởi vì hai người cậu thấy có vẻ là Negi và Setsuna trong trang phục hóa trang, trông cả hai không có hấp tấp gì cả làm Phi Linh cảm thấy là lạ, theo như cậu đã thấy, lịch trình ngày hôm nay của Negi khá là kín. Thế mà Negi lúc nãy vẫn còn thư thả mà đi chơi với Setsuna.
Đang trong dòng suy nghĩ, Eriserine kéo lấy tay của cậu, đồng thời cũng lôi cậu về từ trong ý thức. Eriserine kéo cậu đi đến khá nhiều nơi để thỏa mãn nổi buồn của mình. Và theo đó, Phi Linh cũng quên mất mình suy nghĩ về hai người vừa kia.
Thoáng qua đã khoảng chừng chiều tối, Phi Linh và Eriserine dẫn nhau lên khí cầu luôn bay xung quanh bầu trời phía trên Thành Phố Mahora, nó lần lượt chở khách tham quan ngắm nhìn từ phía trên của thành phố.
“Ya~, đúng là ở trên cao nhìn xuống, thành phố vẫn đông thật!” Phi Linh nhìn xuống tấm kính phía dưới lan can của khí cầu được thiết kế để mọi người có thể quan sát mọi thứ từ trên này.
“Anh tự mình bay lên mà nhìn không phải thoải mái hơn sao?” Eriserine nói.
“Chậc---Anh đang diễn sâu tí thôi---Oiya~ không phải em Lingshen đấy à?!” Phi Linh gãi dầu cười nhìn Eriserine, trong khi nói, mắt cậu đảo sang một hướng thì thấy Chao Lingshen đang đứng nhìn hai người và vẫy tay cười. Eriserine cũng đã để ý Chao khi Phi Linh nói. Cô liếc nhìn Chao.
“Không ngờ gặp Phi-sensei và Eriserine ở đây đó, yo~” Chao bước đến trước mặt Phi Linh và Eriserine. Cô cười chào hỏi.
“Thầy cũng bất ngờ đấy, Lingshen. Em làm gì trên này thế?” Phi Linh nói chuyện rất tự nhiên.
“Thật ra em muốn gặp Eriserine có chút chuyện, yo~” Chao cười và nói.
“À---ừm---thế thì em cứ tự nhiên đi, thầy đi sang chỗ khác một chút.” Phi Linh nghe có vẻ như Chao muốn nói chuyện riêng với Eriserine nên cậu cũng không muốn làm phiền. Nhưng cậu dự định đi sang bên quầy bán nước thì Eriserine kéo áo cậu lại.
“Anh đi đâu? Em cho anh đi lúc nào?” Eriserine nhắm một mắt liếc cậu và nói với một vẻ “không phải em muốn giữ anh lại hay gì đâu”.
“Còn con nhóc mi nữa, Chao. Linh là người quan trọng đối với ta, Linh có quyền nghe những gì nhóc muốn nói.” Eriserine liếc nhìn Chao mà nói.“---Vậy à, ngưỡng mộ quá, ne~!” Chao nghe Eriserine liền cảm thấy cô không vui, vì thế cũng trôi theo chiều gió, cô cười góp vui.
“---” Phi Linh đổ mồ hôi với Eriserine lẫn Chao.
“Nếu muốn nói về cái nhóc muốn lam thì cứ làm đi. Đến thời điểm nhất định ta sẽ làm việc mình đã hứa.” Eriserine mở miệng.
“---Umu, thế thì trông sự vào cô, ne~” Chao vẫn cười và nói, sau đó cô rời đi, để lại cho Phi Linh cái nhìn khó hiểu với Eriserine.
*Doka*
Eriserine dẫm mạnh vào chân của Phi Linh bằng chân của mình. Phi Linh giật bắn người vì điều này. Cậu co giật một bên mặt của mình biểu thị rằng nó khá là đau, cậu từ từ quay đầu run rẩy trong cơn đau mà Eriserine vẫn đang chà chà lên chân của mình.
“Sao anh ngốc quá vậy?!” Chỉ mỗi một cậu, nó như mũi tên xuyên qua người Phi Linh, cậu muốn giữ ý tứ cho cô một chút. Thế mà nó lại thành cái để mình bị xuyên tạc thế này.
“----ha mình ngốc đến vậy sao?----” Bởi vì lời nói của Eriserine mà Phi Linh chống hai tay xuống đất mà miệng liên tục lẩm bẩm, không khí xung quanh cậu có phần hơi u ám. Chắc đang buốn lắm đây.
Eriserine thấy Phi Linh như thế không có phần nào cảm thông ngược lại còn khẽ mỉm cười.
“Ngốc¬¬¬¬---” Eriserine khẽ giọng lẩm bẩm, ít ra cô không hề quen tính cách của Phi Linh, trông Phi Linh lúc này vẫn như ngày nào không khác tí nào. Chỉ có lý thuyết chứ không đem vào thực hành được, tên này dù có đọc sách bao nhiêu, có nhớ bao nhiêu cũng ít khi vận dụng đầu óc của mình sử dụng nó những lúc cần dùng.
Chuyến đi chơi khá ngắn, Illyasviel cũng đã hoàn thành việc tham gia tổ chức ngôi nhà ma với lớp 3-A và trời cũng đã tối rồi.
Lúc này khí cầu vừa mới hạ xuống, Phi Linh và Eriserine cũng xuống và quan sát xung quanh.
“Ồ, World Tree lại phát sáng hơn bình thường nhỉ?” Phi Linh nhìn thấy World Tree từ phía xa xa mà nói, cậu lại nghĩ đến việc mà hiệu trưởng nói đến, không lẽ đã có ai đó tỏ tình gì gì đó rồi sao.
“Có vẻ tên hiệu trưởng trông cậy không đúng nơi rồi.” Eriserine cười khinh, tại phòng hiệu trưởng, Konoemon vừa mới hắc hơi một cái. Phi Linh nghe Eriserine nói chỉ cười hờ một cái.
“Kệ chúng đi, những tên đến ca sẽ tự giải quyết được, chúng ta chỉ việc tận hưởng hết ngày thôi.” Eriserine kéo Phi Linh đi.
“Ừ.” Phi Linh gật đầu.
“Mà nè, anh định tham gia đại hội vĩ thuật hai ngày nữa à?” Eriserine gợi chuyện.
“Ừ, anh định xem một chút có chút gì hay ho không, đã lâu anh cũng không có động võ. Lần này thử sức một chút.” Phi Linh cười, nắm tay thành đấm và nói.
“Tsk—, chỉ có cơ bắp với đánh nhau. Anh có thể sử dụng đầu đúng lúc được không? Sao anh có thể học qua được em nhỉ?” Eriserine vắt tay lên hông và chê trách cậu.
Phi Linh thật không thể nói gì được cả. Kiến thức là một chuyện, vận dụng nó là chuyện khác, cậu học cho cố vào cũng không dùng mấy. Điều này khiến Eriserine phần nào tức giận.
“Ma~ chuyện đấy cần nghĩ làm gì. Giờ em muốn đi đâu? Anh dẫn em đi.” Phi Linh cười lái sang một chuyện khác để tránh bị Eriserine mắng. Ít ra cậu còn thông minh mà, Phi Linh tự thán phục mình.
Tiếp đến là màn bắn pháo hoa vào buổi tối, có một cột sáng đánh thẳng xuống một khu vực gần World Tree, tuy vậy nhưng Phi Linh và Eriserine cũng mặc cho nó diễn ra. Mọi chuyện bên phía Negi cũng khá là rắc rối, cũng hên là Eriserine không dính dáng vào nó. Tuy thế, Eriserine cũng không có hứng thú mấy với việc đó. Bằng chứng là cô kéo Phi Linh đi thay vì đến đó để tham gia cuộc chơi.
Tại một bên của thành phố, Chao đứng đợi Kazumi đang đi cùng Sayo, cô gái là hồn ma của học viện vài ngày trước cũng có sự cố với cô ấy.
“Quyết định qua phe của tôi sẽ không còn đường lui đâu, thế có được không?” Chao cười nói.
Tuy nói là ngày đầu tiên của lễ hội, nhưng đường phố lúc sớm lại không khách quá nhiều qua lại, đa phần là mọi người tham gia tổ chức, xây dựng những quán hàng, trò chơi,…để cho người dân tham gia là dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ tươm tất một lần nữa. Người trong và ngoài thành phố không có nhiều người có mặt cũng là do ngày hôm qua đã thức khá khuya để góp phần nào nhiệt cho đêm hôm qua, giờ thì ngủ cả.
Mãi đến 9h thì mọi người mới đổ xô nhau ra đường, khiến đường phố đông đúc đến nhìn có thể khó mà đếm nổi có bao nhiêu người đang tham gia.
Và cuối cùng, 10h cũng đã đến, thời điểm lễ hội Mahora chính thức được khai mạc. Đội phi công được tuyển để lái máy bay được chuẩn bị cho lúc bắt đầu khai mạc lễ hội, họ trình diễn những màn nhào lộn bằng máy bay trên không trung với những làn khói vẽ lên trời một cách vô cùng ăn ý tạo ra những hình thù làm người khác cảm thấy khá là phấn kích và ngưỡng mộ vì những chàng phi công có thể làm được những điều mình không làm được.
Hôm nay Eriserine ăn mặc có phần cầu kỳ hơn mọi hôm, cô chơi hẳn một bộ gothic lolita màu đen đánh bật mái tóc màu bạch kim dài của mình, tuy rằng dáng người khá là khiêm tốn, nhưng không hẳn điều đó làm cô trông giống con nít, mà khí chất toát ra từ cô làm cô càng thêm phần huyền bí.
Illyasviel ngược lại mặc một bộ gothic lolita màu trắng, phối với mái tóc bạch kim dài ngang lưng và dáng người nhỏ nhắn của mình làm cô bé trở nên giống với một thiên sứ đáng yêu, lấy khí chất thanh khiết làm tiền đề, cô bé khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy dễ gần cả.
Phi Linh nhìn vợ con mình mặc hai bộ đồ này khá là khó bình luận, một trắng một đen, trong như một cặp sinh đôi với một cô là thiên thần còn một cô lại là ác ma như trong những câu truyện cổ tích vậy.
Bản thân cậu lại mang một bộ đồ vest đen, mái tóc trắng dài cột một cách gọn gàng chỉ để nó thả thành một “cọng lớn” (khó miêu tả quá @@).
Từ tối qua, Phi Linh đã không thấy Chachamaru, kể cả sáng nay cũng vậy. Hỏi Eriserine, cậu nhận được câu trả lời là đi chơi. Chấp nhận câu trả lời đó, Phi Linh nhúng vai cho qua và dẫn hai mẹ con Eriserine và Illyasviel dạo vòng quanh phố vào buổi sáng như thế này đây.
Ở đâu cũng đông người, đâu đâu cũng thấy có những chú gấu,…những người đang mặc trang phục hóa trang thành những nhân vật ngộ nghĩnh, có cả super sentai nữa.
Đại khái là ngày thường đã đông học sinh nay, nay còn đông cả người già lẫn người trẻ, thành phố bây giờ rất náo nhiệt.
Phi Linh đi xung quanh con phố đông người với hai mẹ con, mua đồ ăn vặt,…tóm lại là làm khá nhiều chuyện. Tham quan các lớp học bên Học Viên Mahora, cũng vì mấy ngày nay các học sinh đều trang trí lớp học của mình để đi theo phong trào của lễ hội, và lớp của 3-A cũng thành ngôi nhà ma theo lời của Illyasviel đã kể với Phi Linh. Tham gia một chút vào ngôi nhà ma của các cô học sinh, vào trong Illyasviel lại không đi theo, cô bé có vẻ là tham gia với mọi người trong khi đang tiến hành đưa ngôi nhà ma vào hoạt động. Phi Linh vào trong như một khách hàng đã xếp hàng dài từ chân cầu thang mất kha khá thời gian. Lúc vào còn phải chọn một trong ba người, Ayaka, Makie và Akira dẫn đường, và Eriserine có vẻ đi chung với cậu.
Cậu lại không sợ việc bị mấy cô gái dọa, nhưng khi gặp Illyasviel nằm trên sàn nhà và một đống máu giả thì cậu như một tên mới đi nhà ma lần đầu ấy, cậu hoảng lên mà chạy tới la lối lung tung, lúc sau Illyasviel mới đứng dậy trông không có gì cả và cười, Phi Linh không bị ai lừa nhưng lại bị Illyasviel lừa.
Sau đó cậu có đi Phi Linh đi lướt qua hai bóng người khá quen, khi quay lại nhìn thì không thấy đâu nữa, bởi vì hai người cậu thấy có vẻ là Negi và Setsuna trong trang phục hóa trang, trông cả hai không có hấp tấp gì cả làm Phi Linh cảm thấy là lạ, theo như cậu đã thấy, lịch trình ngày hôm nay của Negi khá là kín. Thế mà Negi lúc nãy vẫn còn thư thả mà đi chơi với Setsuna.
Đang trong dòng suy nghĩ, Eriserine kéo lấy tay của cậu, đồng thời cũng lôi cậu về từ trong ý thức. Eriserine kéo cậu đi đến khá nhiều nơi để thỏa mãn nổi buồn của mình. Và theo đó, Phi Linh cũng quên mất mình suy nghĩ về hai người vừa kia.
Thoáng qua đã khoảng chừng chiều tối, Phi Linh và Eriserine dẫn nhau lên khí cầu luôn bay xung quanh bầu trời phía trên Thành Phố Mahora, nó lần lượt chở khách tham quan ngắm nhìn từ phía trên của thành phố.
“Ya~, đúng là ở trên cao nhìn xuống, thành phố vẫn đông thật!” Phi Linh nhìn xuống tấm kính phía dưới lan can của khí cầu được thiết kế để mọi người có thể quan sát mọi thứ từ trên này.
“Anh tự mình bay lên mà nhìn không phải thoải mái hơn sao?” Eriserine nói.
“Chậc---Anh đang diễn sâu tí thôi---Oiya~ không phải em Lingshen đấy à?!” Phi Linh gãi dầu cười nhìn Eriserine, trong khi nói, mắt cậu đảo sang một hướng thì thấy Chao Lingshen đang đứng nhìn hai người và vẫy tay cười. Eriserine cũng đã để ý Chao khi Phi Linh nói. Cô liếc nhìn Chao.
“Không ngờ gặp Phi-sensei và Eriserine ở đây đó, yo~” Chao bước đến trước mặt Phi Linh và Eriserine. Cô cười chào hỏi.
“Thầy cũng bất ngờ đấy, Lingshen. Em làm gì trên này thế?” Phi Linh nói chuyện rất tự nhiên.
“Thật ra em muốn gặp Eriserine có chút chuyện, yo~” Chao cười và nói.
“À---ừm---thế thì em cứ tự nhiên đi, thầy đi sang chỗ khác một chút.” Phi Linh nghe có vẻ như Chao muốn nói chuyện riêng với Eriserine nên cậu cũng không muốn làm phiền. Nhưng cậu dự định đi sang bên quầy bán nước thì Eriserine kéo áo cậu lại.
“Anh đi đâu? Em cho anh đi lúc nào?” Eriserine nhắm một mắt liếc cậu và nói với một vẻ “không phải em muốn giữ anh lại hay gì đâu”.
“Còn con nhóc mi nữa, Chao. Linh là người quan trọng đối với ta, Linh có quyền nghe những gì nhóc muốn nói.” Eriserine liếc nhìn Chao mà nói.“---Vậy à, ngưỡng mộ quá, ne~!” Chao nghe Eriserine liền cảm thấy cô không vui, vì thế cũng trôi theo chiều gió, cô cười góp vui.
“---” Phi Linh đổ mồ hôi với Eriserine lẫn Chao.
“Nếu muốn nói về cái nhóc muốn lam thì cứ làm đi. Đến thời điểm nhất định ta sẽ làm việc mình đã hứa.” Eriserine mở miệng.
“---Umu, thế thì trông sự vào cô, ne~” Chao vẫn cười và nói, sau đó cô rời đi, để lại cho Phi Linh cái nhìn khó hiểu với Eriserine.
*Doka*
Eriserine dẫm mạnh vào chân của Phi Linh bằng chân của mình. Phi Linh giật bắn người vì điều này. Cậu co giật một bên mặt của mình biểu thị rằng nó khá là đau, cậu từ từ quay đầu run rẩy trong cơn đau mà Eriserine vẫn đang chà chà lên chân của mình.
“Sao anh ngốc quá vậy?!” Chỉ mỗi một cậu, nó như mũi tên xuyên qua người Phi Linh, cậu muốn giữ ý tứ cho cô một chút. Thế mà nó lại thành cái để mình bị xuyên tạc thế này.
“----ha mình ngốc đến vậy sao?----” Bởi vì lời nói của Eriserine mà Phi Linh chống hai tay xuống đất mà miệng liên tục lẩm bẩm, không khí xung quanh cậu có phần hơi u ám. Chắc đang buốn lắm đây.
Eriserine thấy Phi Linh như thế không có phần nào cảm thông ngược lại còn khẽ mỉm cười.
“Ngốc¬¬¬¬---” Eriserine khẽ giọng lẩm bẩm, ít ra cô không hề quen tính cách của Phi Linh, trông Phi Linh lúc này vẫn như ngày nào không khác tí nào. Chỉ có lý thuyết chứ không đem vào thực hành được, tên này dù có đọc sách bao nhiêu, có nhớ bao nhiêu cũng ít khi vận dụng đầu óc của mình sử dụng nó những lúc cần dùng.
Chuyến đi chơi khá ngắn, Illyasviel cũng đã hoàn thành việc tham gia tổ chức ngôi nhà ma với lớp 3-A và trời cũng đã tối rồi.
Lúc này khí cầu vừa mới hạ xuống, Phi Linh và Eriserine cũng xuống và quan sát xung quanh.
“Ồ, World Tree lại phát sáng hơn bình thường nhỉ?” Phi Linh nhìn thấy World Tree từ phía xa xa mà nói, cậu lại nghĩ đến việc mà hiệu trưởng nói đến, không lẽ đã có ai đó tỏ tình gì gì đó rồi sao.
“Có vẻ tên hiệu trưởng trông cậy không đúng nơi rồi.” Eriserine cười khinh, tại phòng hiệu trưởng, Konoemon vừa mới hắc hơi một cái. Phi Linh nghe Eriserine nói chỉ cười hờ một cái.
“Kệ chúng đi, những tên đến ca sẽ tự giải quyết được, chúng ta chỉ việc tận hưởng hết ngày thôi.” Eriserine kéo Phi Linh đi.
“Ừ.” Phi Linh gật đầu.
“Mà nè, anh định tham gia đại hội vĩ thuật hai ngày nữa à?” Eriserine gợi chuyện.
“Ừ, anh định xem một chút có chút gì hay ho không, đã lâu anh cũng không có động võ. Lần này thử sức một chút.” Phi Linh cười, nắm tay thành đấm và nói.
“Tsk—, chỉ có cơ bắp với đánh nhau. Anh có thể sử dụng đầu đúng lúc được không? Sao anh có thể học qua được em nhỉ?” Eriserine vắt tay lên hông và chê trách cậu.
Phi Linh thật không thể nói gì được cả. Kiến thức là một chuyện, vận dụng nó là chuyện khác, cậu học cho cố vào cũng không dùng mấy. Điều này khiến Eriserine phần nào tức giận.
“Ma~ chuyện đấy cần nghĩ làm gì. Giờ em muốn đi đâu? Anh dẫn em đi.” Phi Linh cười lái sang một chuyện khác để tránh bị Eriserine mắng. Ít ra cậu còn thông minh mà, Phi Linh tự thán phục mình.
Tiếp đến là màn bắn pháo hoa vào buổi tối, có một cột sáng đánh thẳng xuống một khu vực gần World Tree, tuy vậy nhưng Phi Linh và Eriserine cũng mặc cho nó diễn ra. Mọi chuyện bên phía Negi cũng khá là rắc rối, cũng hên là Eriserine không dính dáng vào nó. Tuy thế, Eriserine cũng không có hứng thú mấy với việc đó. Bằng chứng là cô kéo Phi Linh đi thay vì đến đó để tham gia cuộc chơi.
Tại một bên của thành phố, Chao đứng đợi Kazumi đang đi cùng Sayo, cô gái là hồn ma của học viện vài ngày trước cũng có sự cố với cô ấy.
“Quyết định qua phe của tôi sẽ không còn đường lui đâu, thế có được không?” Chao cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.