Chương 119: Mộ
Tiến Đạt
02/11/2016
-Đợi Tử Vân tỉnh lại chúng ta sẽ tiến vào phía bên trong, được chứ?
Phi Linh suy nghĩ một chút xong quay sang Tiêu Ngưng Nhi nói. Tiêu Ngưng Nhi nghe vậy cũng đành gật đầu đồng ý. Sau đó nàng ngồi xuống, tận dụng thời gian luyện công, vừa tu luyện vừa canh chừng Diệp Tử Vân luôn. Phi Linh nhìn thấy thế cười, sau đó là cậu đi xung quanh bờ đá, chỉ có một đường duy nhất thông với cái hố này ở dưới đáy, còn đường thoát thì có phía bên trên đỉnh đầu nhóm của Phi Linh.
Nhưng Phi Linh chọn đi cái thông đạo kia, có vẻ nó khá lạ so với các kiến trúc trên mặt đất, với lại cậu dùng tinh thám trắc quan sát thấy đi từ đây cùng là một đường dẫn đến nơi cất những vật có giá trị.
Khoảng mười lăm phút sau, Diệp Tử Vân từ trong cơn mê tỉnh dậy, Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy Diệp Tử Vân tỉnh dậy mỉm cười, sau đó hai người sửa soạn, phủi bụi vướng trên y phục rồi đứng lên tiến lại chỗ của Phi Linh.
-Ồ. Tử Vân. Muội tỉnh rồi à.
Phi Linh thấy Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân tiến đến thì cười hỏi.
-Ân. Cảm ơn Phi Linh đại ca cứu ta.
Diệp Tử Vân cúi đầu cảm ơn Phi Linh.
-Mà. Không cần nghi thức như vậy. Muội là bạn của Ngưng Nhi, không giúp muội thì giúp ai.
Phi Linh vẫy vậy tay bảo không cần cười nói.
Nói xong, cả ba bắt đầu xuất phát đi sâu vào thông đạo.
-Phi Linh đại ca. Cái phát sáng đó là gì?
Diệp Tử Vân thấy cái đèn pin Phi Linh cầm trên tay đối với nàng khá mới lạ nên nàng hỏi. Tiêu Ngưng Nhi nghe thế cũng gật đầu ý bảo cũng muốn biết.
-À. Cái này là đèn pin. Bí mật nhé. Cái này chỉ có mình ta có thôi. Là độc nhất đấy.
Phi Linh huyền bí nói. Hai cô gái cũng nương theo đó mà đổ mồ hôi gật đầu hiểu rõ.
Mà đi được một lúc thì đoạn thì Phi Linh khoác tay ngăn Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân không cho hai nàng đi tiếp.
-Chuyện gì?
Tiêu Ngưng Nhi cau mày thắc mắc hành động của Phi Linh.
-Có bẫy.
Phi Linh khẽ nói. Vừa dứt lời, Phi Linh chân dậm nhẹ xuống đất, tuy nói dậm một cái nhẹ nhàng nhưng lại sinh ra lực rung chấn trên đất cũng rất mạnh.
Chíu chíu chíu. Phập phập phập.
Vô số những đường chớp nhoáng xuyên lung tung ngay sau rung chấn. Mà điểm cuối cùng của những đường chớp nhoáng ấy là những mũi tên cắm thẳng vào vị trí cuối của dường chớp nhoáng đó.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn thì không có ngạc nhiên lắm, Phi Linh làm đều có chủ ý cả, nhưng Diệp Tử Vân thì khác, nàng kinh ngạc nhảy bật về sau một bước.
Sau khi kiểm tra không còn bẫy nữa, Phi Linh mới bảo Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân đi tiếp.
---------
-Thật tình không biết Tiêu Ngưng Nhi của Dực Long thế gia cùng Diệp Tử Vân của Phong Tuyết thế gia biến đâu mất rồi. Không lẽ ta phải chịu trách nhiệm về chuyện không tốt xảy ra với hai người đó sao?
Trần Lâm Kiếm lúc này đang nhức đầu vô cùng. Tuy là đi chưa đến di tích Cổ Lan nhưng hắn lại phải đau đầu tìm kiếm đại diện của Dực Long thế gia và Phong Tuyết thế gia, một là đứng thứ nhất trong tam đại thế gia, còn lại đại thế gia vừa quật khởi đứng ngang hàng với tam đại thế gia, nếu hai đại thế gia trút giận lên hắn thì chỉ có nhiều phiền phức mà thôi.
---------
-Các ngươi quan sát thế nào? Đám con em thế gia kia đã đến chưa?
Một người đàn ông tóc vàng, trùm đầu bằng một chiếc áo choàng nhìn một người đang cúi người hành lễ nói.
-Bẩm đại nhân. Theo quan sát thì khoảng một ngày nữa đám con em thế gia sẽ đến di tích.
Người đang cúi người nói.
-Được. Nhắc nhở mọi người chuẩn bị tinh thần. Phải bắt được những cái này đệ tử. Chúng là một món hời để đòi tiền chuộc của những thế gia trong Quang Huy chi Thành đấy.
Người đàn ông tóc vàng cười nói.
-Hình như có cả Phong Tuyết thế gia cùng Dưc Long thế gia. Tại sao Dưc Long thế gia lại còn có thể tham gia. Không phải là đã tiêu diệt rồi sao?
Người đàn ông lẩm bẩm.
-Bẩm đại nhân. Có Thẩm Minh trưởng lão báo cáo. Có một người vô cùng thần bí dùng tà thuật, khôi phục mọi thứ hoàn toàn, kể gia nhân trong Dực Long thế gia nữa.
-Cái gì? Còn có tà thuật như vậy.
Người đàn ông cau mày chấn kinh.
---------
Không biết đã ở trong bóng tối bao lâu. Nhóm của Phi Linh lúc bấy giờ đã đi đến điểm cuối của thông đạo.
Ở cuối thông đạo là một gian mật thất rất rộng. Mà ở dưới đất Phi Linh còn nhìn thấy những cái bộ hài cốt của trẻ em lẫn người trưởng thành, nhìn sơ qua những bộ y phục thì chỉ có phụ nữ mà thôi.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn nhưng là nhíu mày.
-Tử Vân, đừng nhìn.
Diệp Tử Vân đi ngay sau và chưa kịp nhìn thấy gì cả thì bị Tiêu Ngưng Nhi đứng trước xoay lại lấy tay che mắt đi.
-Cái gì thế? Ta không thấy gì hết.
Diệp Tử Vân loay hoay muốn xem chuyện gì. Xong Tiêu Ngưng Nhi không giữ được nàng, thế là tụt tay, để nàng thoát ra.
-Chuyện…
Diệp Tử Vân vừa thoát ra khống chế của Tiêu Ngưng Nhi thì nhìn về phía trung tâm của của căn mật thất các bộ hài cốt, nàng đau lòng mà chảy nước mắt.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn Diệp Tử Vân phản ứng như vậy không khỏi lắc đầu, sau đó ôm lấy Diệp Tử Vân từ phía sau, dỗ nàng nín khóc. Có lẽ do Tiêu Ngưng Nhi do quá khứ chịu đựng nhiều thứ nên tinh thần khá cứng cỏi, nhưng Diệp Tử Vân thì sống trong môi trường thoải mái không co gò bó nên yếu đuối hơn.
Phi Linh dẫn cả hai đi xuyên qua căn mật thất đó. Trên cũng có xem qua trên người bộ hài cốt có thứ gì hay ho không, nhưng tiếc là không có. Chỉ có mỗi một cái dây chuyền đính trên mặt dây chuyền là một viên đá màu xanh, khí tức băng lãnh có chút lượn lờ. Trong nhóm cũng không có ai cần nên Phi Linh cũng đưa nó cho Diệp Tử Vân, do Diệp Tử Vân có băng hệ thuộc tính, mà cậu thì không cần những thứ như thế nên cậu là cho qua.
Mà đi xuyên qua căn phòng, Diệp Tử Vân ngây thơ nhân từ không quên chấp tay cầu nguyện cho linh hồn của các bộ hài cốt được siêu thoát.
Mà phía cuối của căn mật thất lại là một cái mộ. Phi Linh có thể cảm nhận một tia tinh thần lực từ cái mộ ấy. Câu tiến lại gần, đưa cái đèn pin cho Tiêu Ngưng Nhi, còn cậu thì tạo ra thêm một cái.
Trên mộ còn có khắc nhiều văn tự kì lạ. Phi Linh nhìn thôi cũng phải bó tay.
Phi Linh cũng chẳng có cảm giác gì lạ cả. Rồi cậu gọi Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân tiến lại gần, mới đầu hai người có chút đau đầu nhưng Phi Linh bảo niệm pháp quyết của công pháp mà cậu cho hai người thì cảm giác đau đầu cũng đột nhiên tiêu biến.
Phi Linh bảo cả hai chạm vào phiến quan tài thì đột nhiên cả hai cảm thấy có gì đó truyền vào linh hồn hải. Sai đó một cột sáng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hai người.
Tuy có chút nóng rát nhưng Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân có vẻ là chịu được, không có mấy ảnh hưởng.
Phi Linh thì lùi lại quan sát Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân. Với ánh mắt của cậu thì dường như cột sáng này đang tẩy rửa thân thể của cả hai.
Phi Linh cười. Vậy là cậu cũng không cần phải tẩy cốt cho hai người này.
Khoảng vài lần hít thở thì cột sáng nhạt dần rồi biến mất. Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân lúc này khát nước vô cùng, Phi Linh thấy thế liền tạo ra hai chai nước suối trên nhãn còn có ghi “Aquafina Vị ngon đến từ sư tinh khiết” nữa.
Phi Linh suy nghĩ một chút xong quay sang Tiêu Ngưng Nhi nói. Tiêu Ngưng Nhi nghe vậy cũng đành gật đầu đồng ý. Sau đó nàng ngồi xuống, tận dụng thời gian luyện công, vừa tu luyện vừa canh chừng Diệp Tử Vân luôn. Phi Linh nhìn thấy thế cười, sau đó là cậu đi xung quanh bờ đá, chỉ có một đường duy nhất thông với cái hố này ở dưới đáy, còn đường thoát thì có phía bên trên đỉnh đầu nhóm của Phi Linh.
Nhưng Phi Linh chọn đi cái thông đạo kia, có vẻ nó khá lạ so với các kiến trúc trên mặt đất, với lại cậu dùng tinh thám trắc quan sát thấy đi từ đây cùng là một đường dẫn đến nơi cất những vật có giá trị.
Khoảng mười lăm phút sau, Diệp Tử Vân từ trong cơn mê tỉnh dậy, Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy Diệp Tử Vân tỉnh dậy mỉm cười, sau đó hai người sửa soạn, phủi bụi vướng trên y phục rồi đứng lên tiến lại chỗ của Phi Linh.
-Ồ. Tử Vân. Muội tỉnh rồi à.
Phi Linh thấy Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân tiến đến thì cười hỏi.
-Ân. Cảm ơn Phi Linh đại ca cứu ta.
Diệp Tử Vân cúi đầu cảm ơn Phi Linh.
-Mà. Không cần nghi thức như vậy. Muội là bạn của Ngưng Nhi, không giúp muội thì giúp ai.
Phi Linh vẫy vậy tay bảo không cần cười nói.
Nói xong, cả ba bắt đầu xuất phát đi sâu vào thông đạo.
-Phi Linh đại ca. Cái phát sáng đó là gì?
Diệp Tử Vân thấy cái đèn pin Phi Linh cầm trên tay đối với nàng khá mới lạ nên nàng hỏi. Tiêu Ngưng Nhi nghe thế cũng gật đầu ý bảo cũng muốn biết.
-À. Cái này là đèn pin. Bí mật nhé. Cái này chỉ có mình ta có thôi. Là độc nhất đấy.
Phi Linh huyền bí nói. Hai cô gái cũng nương theo đó mà đổ mồ hôi gật đầu hiểu rõ.
Mà đi được một lúc thì đoạn thì Phi Linh khoác tay ngăn Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân không cho hai nàng đi tiếp.
-Chuyện gì?
Tiêu Ngưng Nhi cau mày thắc mắc hành động của Phi Linh.
-Có bẫy.
Phi Linh khẽ nói. Vừa dứt lời, Phi Linh chân dậm nhẹ xuống đất, tuy nói dậm một cái nhẹ nhàng nhưng lại sinh ra lực rung chấn trên đất cũng rất mạnh.
Chíu chíu chíu. Phập phập phập.
Vô số những đường chớp nhoáng xuyên lung tung ngay sau rung chấn. Mà điểm cuối cùng của những đường chớp nhoáng ấy là những mũi tên cắm thẳng vào vị trí cuối của dường chớp nhoáng đó.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn thì không có ngạc nhiên lắm, Phi Linh làm đều có chủ ý cả, nhưng Diệp Tử Vân thì khác, nàng kinh ngạc nhảy bật về sau một bước.
Sau khi kiểm tra không còn bẫy nữa, Phi Linh mới bảo Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân đi tiếp.
---------
-Thật tình không biết Tiêu Ngưng Nhi của Dực Long thế gia cùng Diệp Tử Vân của Phong Tuyết thế gia biến đâu mất rồi. Không lẽ ta phải chịu trách nhiệm về chuyện không tốt xảy ra với hai người đó sao?
Trần Lâm Kiếm lúc này đang nhức đầu vô cùng. Tuy là đi chưa đến di tích Cổ Lan nhưng hắn lại phải đau đầu tìm kiếm đại diện của Dực Long thế gia và Phong Tuyết thế gia, một là đứng thứ nhất trong tam đại thế gia, còn lại đại thế gia vừa quật khởi đứng ngang hàng với tam đại thế gia, nếu hai đại thế gia trút giận lên hắn thì chỉ có nhiều phiền phức mà thôi.
---------
-Các ngươi quan sát thế nào? Đám con em thế gia kia đã đến chưa?
Một người đàn ông tóc vàng, trùm đầu bằng một chiếc áo choàng nhìn một người đang cúi người hành lễ nói.
-Bẩm đại nhân. Theo quan sát thì khoảng một ngày nữa đám con em thế gia sẽ đến di tích.
Người đang cúi người nói.
-Được. Nhắc nhở mọi người chuẩn bị tinh thần. Phải bắt được những cái này đệ tử. Chúng là một món hời để đòi tiền chuộc của những thế gia trong Quang Huy chi Thành đấy.
Người đàn ông tóc vàng cười nói.
-Hình như có cả Phong Tuyết thế gia cùng Dưc Long thế gia. Tại sao Dưc Long thế gia lại còn có thể tham gia. Không phải là đã tiêu diệt rồi sao?
Người đàn ông lẩm bẩm.
-Bẩm đại nhân. Có Thẩm Minh trưởng lão báo cáo. Có một người vô cùng thần bí dùng tà thuật, khôi phục mọi thứ hoàn toàn, kể gia nhân trong Dực Long thế gia nữa.
-Cái gì? Còn có tà thuật như vậy.
Người đàn ông cau mày chấn kinh.
---------
Không biết đã ở trong bóng tối bao lâu. Nhóm của Phi Linh lúc bấy giờ đã đi đến điểm cuối của thông đạo.
Ở cuối thông đạo là một gian mật thất rất rộng. Mà ở dưới đất Phi Linh còn nhìn thấy những cái bộ hài cốt của trẻ em lẫn người trưởng thành, nhìn sơ qua những bộ y phục thì chỉ có phụ nữ mà thôi.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn nhưng là nhíu mày.
-Tử Vân, đừng nhìn.
Diệp Tử Vân đi ngay sau và chưa kịp nhìn thấy gì cả thì bị Tiêu Ngưng Nhi đứng trước xoay lại lấy tay che mắt đi.
-Cái gì thế? Ta không thấy gì hết.
Diệp Tử Vân loay hoay muốn xem chuyện gì. Xong Tiêu Ngưng Nhi không giữ được nàng, thế là tụt tay, để nàng thoát ra.
-Chuyện…
Diệp Tử Vân vừa thoát ra khống chế của Tiêu Ngưng Nhi thì nhìn về phía trung tâm của của căn mật thất các bộ hài cốt, nàng đau lòng mà chảy nước mắt.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn Diệp Tử Vân phản ứng như vậy không khỏi lắc đầu, sau đó ôm lấy Diệp Tử Vân từ phía sau, dỗ nàng nín khóc. Có lẽ do Tiêu Ngưng Nhi do quá khứ chịu đựng nhiều thứ nên tinh thần khá cứng cỏi, nhưng Diệp Tử Vân thì sống trong môi trường thoải mái không co gò bó nên yếu đuối hơn.
Phi Linh dẫn cả hai đi xuyên qua căn mật thất đó. Trên cũng có xem qua trên người bộ hài cốt có thứ gì hay ho không, nhưng tiếc là không có. Chỉ có mỗi một cái dây chuyền đính trên mặt dây chuyền là một viên đá màu xanh, khí tức băng lãnh có chút lượn lờ. Trong nhóm cũng không có ai cần nên Phi Linh cũng đưa nó cho Diệp Tử Vân, do Diệp Tử Vân có băng hệ thuộc tính, mà cậu thì không cần những thứ như thế nên cậu là cho qua.
Mà đi xuyên qua căn phòng, Diệp Tử Vân ngây thơ nhân từ không quên chấp tay cầu nguyện cho linh hồn của các bộ hài cốt được siêu thoát.
Mà phía cuối của căn mật thất lại là một cái mộ. Phi Linh có thể cảm nhận một tia tinh thần lực từ cái mộ ấy. Câu tiến lại gần, đưa cái đèn pin cho Tiêu Ngưng Nhi, còn cậu thì tạo ra thêm một cái.
Trên mộ còn có khắc nhiều văn tự kì lạ. Phi Linh nhìn thôi cũng phải bó tay.
Phi Linh cũng chẳng có cảm giác gì lạ cả. Rồi cậu gọi Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân tiến lại gần, mới đầu hai người có chút đau đầu nhưng Phi Linh bảo niệm pháp quyết của công pháp mà cậu cho hai người thì cảm giác đau đầu cũng đột nhiên tiêu biến.
Phi Linh bảo cả hai chạm vào phiến quan tài thì đột nhiên cả hai cảm thấy có gì đó truyền vào linh hồn hải. Sai đó một cột sáng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hai người.
Tuy có chút nóng rát nhưng Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân có vẻ là chịu được, không có mấy ảnh hưởng.
Phi Linh thì lùi lại quan sát Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân. Với ánh mắt của cậu thì dường như cột sáng này đang tẩy rửa thân thể của cả hai.
Phi Linh cười. Vậy là cậu cũng không cần phải tẩy cốt cho hai người này.
Khoảng vài lần hít thở thì cột sáng nhạt dần rồi biến mất. Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân lúc này khát nước vô cùng, Phi Linh thấy thế liền tạo ra hai chai nước suối trên nhãn còn có ghi “Aquafina Vị ngon đến từ sư tinh khiết” nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.