Chương 170: Ta đập hắn rồi.
Tiến Đạt
06/12/2016
Tại biệt viện của Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngưng Nhi đang ngồi luyện công một cách tự nhiên, nàng như tiến vào một cảnh giới huyền ảo vậy. Và tất nhiên với đống linh thạch mà Phi Linh cung cấp. Dù sao cũng là củng cố tu vi, nên nàng không có chú trọng việc nâng cao tiến trình, mà là tìm hiểu lấy những tinh hoa của Thiên Địa chi lực.
Lúc này trời vẫn còn về đêm, lúc nãy khoảng chừng hai giờ đêm mà thôi. Chả có ai rảnh đi ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Ngữ cũng là đang trong tu luyện, số lượng linh thạch của Phi Linh đưa cho nàng, nàng dùng cũng chỉ mới được có hai khối mà thôi, phải biết Thiên Địa chi lực bên trong nồng đậm quá nhiều so với linh thạch bình thường.
Bên ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, Phi Linh bế Ứng Nguyệt Như trong vừa mới trở về.
-Ứng tiểu thư. Cô tỉnh từ nãy đến giờ thì sao không nói a.
Phi Linh đột nhiên mở lời, Ứng Nguyệt Như đang nhắm mắt cũng mở một mắt ra trước, nói:
-Ồ. Công tử không ngờ còn biết được ta tỉnh nãy giờ a.
Ứng Nguyệt Như cười nói.
-Ta sẽ coi cái này như lời khen vậy. Nhưng mà ít nhất dậy cũng nên nói trước a, ngay lúc đánh tên kia thì cô tỉnh, haizz… Bớt cho ta phải mệt mỏi khinh cô.
Phi Linh nói, thờ dài nhưng câu cuối cùng lại nói nhỏ, tránh cho Ứng Nguyệt Như nghe được.
-Hả? Phi Linh công tử, ngài vừa nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ.
Ứng Nguyệt Như dường như mờ mờ nghe được cái gì, cười nhẹ hỏi Phi Linh.
-Ách… không có gì. Dù sao thì, tiểu thư không nên ở lại nơi đó nữa. Vẫn là nên đến chỗ của ta trú chân cũng hay hơn. Và cũng nên tránh dùng cái Thiên Diễn chi thuật kia đi.
-…Vốn ta không muốn ai biết việc mình học được Thiên Diễn chi thuật cả. Vốn thay thế muội muội mình học lấy nó đã là điểm chết của ta rồi.
Ứng Nguyệt Như thở dài nói.
-Há! Ứng tiểu thư không nên thở dài như vậy. Dù sao cũng ra dáng một cái tiểu thư một chút, mất hình tượng quá.
Phi Linh cười nói.
-Phi Linh công tử. Ngươi có thể hay không ngưng việc gọi ta là tiểu thư được không? Nghe không được hay cho lắm.
Ứng Nguyệt Như ý kiến.
-Ư…Không gọi ngươi như vậy, thế gọi ngươi là gì đây? Nguyệt Như? Ứng muội muội? À nghe cũng phù hợp đấy, ngươi nhỏ tuổi hơn ta a.
Phi Linh nói.
-Tùy ngươi vậy. Phi Linh đại ca.
Ứng Nguyệt Như cười nói. Đồng thời nàng lại trầm tư nhớ về cảnh tượng Phi Linh gần như giết chết tên kim giáp vệ binh.
---------
-Khônggggggggg……
Kim Vệ đồng tử co rút lại, giọng điệu mang đa phần không cam tâm. Ngay lập tức, ánh quang mang màu trắng đánh thẳng vào mi tâm của hắn. Người hắn run giật dữ dội.
Kế tiếp, chỉ thấy quang mang dần thu liễm, tan biến đi mất, còn Kim Vệ, vẻ mặt không còn chút thần nào, thân thể hắn bị lực hấp dẫn của Trái Đất kéo xuống dưới mặt đất từ ngọn núi cách mặt đất khoảng hai mươi mét. Rớt xuống nhưng không có sức chống cự.
Ầm.
Tiêu Ngưng Nhi đang ngồi luyện công một cách tự nhiên, nàng như tiến vào một cảnh giới huyền ảo vậy. Và tất nhiên với đống linh thạch mà Phi Linh cung cấp. Dù sao cũng là củng cố tu vi, nên nàng không có chú trọng việc nâng cao tiến trình, mà là tìm hiểu lấy những tinh hoa của Thiên Địa chi lực.
Lúc này trời vẫn còn về đêm, lúc nãy khoảng chừng hai giờ đêm mà thôi. Chả có ai rảnh đi ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Ngữ cũng là đang trong tu luyện, số lượng linh thạch của Phi Linh đưa cho nàng, nàng dùng cũng chỉ mới được có hai khối mà thôi, phải biết Thiên Địa chi lực bên trong nồng đậm quá nhiều so với linh thạch bình thường.
Bên ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, Phi Linh bế Ứng Nguyệt Như trong vừa mới trở về.
-Ứng tiểu thư. Cô tỉnh từ nãy đến giờ thì sao không nói a.
Phi Linh đột nhiên mở lời, Ứng Nguyệt Như đang nhắm mắt cũng mở một mắt ra trước, nói:
-Ồ. Công tử không ngờ còn biết được ta tỉnh nãy giờ a.
Ứng Nguyệt Như cười nói.
-Ta sẽ coi cái này như lời khen vậy. Nhưng mà ít nhất dậy cũng nên nói trước a, ngay lúc đánh tên kia thì cô tỉnh, haizz… Bớt cho ta phải mệt mỏi khinh cô.
Phi Linh nói, thờ dài nhưng câu cuối cùng lại nói nhỏ, tránh cho Ứng Nguyệt Như nghe được.
-Hả? Phi Linh công tử, ngài vừa nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ.
Ứng Nguyệt Như dường như mờ mờ nghe được cái gì, cười nhẹ hỏi Phi Linh.
-Ách… không có gì. Dù sao thì, tiểu thư không nên ở lại nơi đó nữa. Vẫn là nên đến chỗ của ta trú chân cũng hay hơn. Và cũng nên tránh dùng cái Thiên Diễn chi thuật kia đi.
-…Vốn ta không muốn ai biết việc mình học được Thiên Diễn chi thuật cả. Vốn thay thế muội muội mình học lấy nó đã là điểm chết của ta rồi.
Ứng Nguyệt Như thở dài nói.
-Há! Ứng tiểu thư không nên thở dài như vậy. Dù sao cũng ra dáng một cái tiểu thư một chút, mất hình tượng quá.
Phi Linh cười nói.
-Phi Linh công tử. Ngươi có thể hay không ngưng việc gọi ta là tiểu thư được không? Nghe không được hay cho lắm.
Ứng Nguyệt Như ý kiến.
-Ư…Không gọi ngươi như vậy, thế gọi ngươi là gì đây? Nguyệt Như? Ứng muội muội? À nghe cũng phù hợp đấy, ngươi nhỏ tuổi hơn ta a.
Phi Linh nói.
-Tùy ngươi vậy. Phi Linh đại ca.
Ứng Nguyệt Như cười nói. Đồng thời nàng lại trầm tư nhớ về cảnh tượng Phi Linh gần như giết chết tên kim giáp vệ binh.
---------
-Khônggggggggg……
Kim Vệ đồng tử co rút lại, giọng điệu mang đa phần không cam tâm. Ngay lập tức, ánh quang mang màu trắng đánh thẳng vào mi tâm của hắn. Người hắn run giật dữ dội.
Kế tiếp, chỉ thấy quang mang dần thu liễm, tan biến đi mất, còn Kim Vệ, vẻ mặt không còn chút thần nào, thân thể hắn bị lực hấp dẫn của Trái Đất kéo xuống dưới mặt đất từ ngọn núi cách mặt đất khoảng hai mươi mét. Rớt xuống nhưng không có sức chống cự.
Ầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.