Chương 261: Thầy giáo nhỏ tuổi đến rồi!
Tiến Đạt
08/03/2017
Vì cơ thể của Phi Linh không cần phải ngủ, nên cậu chỉ ngủ không hạn
định thời gian, lúc ngủ lúc không, vì thế, cậu có cả buổi tối để làm thứ gì đó, cũng bởi vì lý do tối không có cửa hàng hay nơi nào làm việc cả, cho nên cậu đành ngồi ở nhà và tự sáng tác manga lẫn light novel luôn.
Mới đó đã trôi qua tuần đầu tiên khi Phi Linh và Illyasviel đến với hiện tại nơi Eriserine đã đợi hai người.
-.o0o.-
-Ôi, Takahata, hôm nay trông anh thông thả thế?
Chuyện là, Phi Linh đến trường rất sớm nên không sợ bị kẹt “người” phải nói là vậy. Vì lúc nào tất cả học sinh đều chọn một thời điểm mà đến trường khiến giờ đó thành giờ cao điểm vào buổi sáng luôn ấy. Và cậu đến vẫn như thường lệ là thấy Takahata đã ở trường, hôm nay ông ta trông khá thông thả hơn mọi khi nên Phi Linh hỏi.
-À. Phi Linh đó hả? Có một người bạn chuyển đến dạy ở đây hôm nay, cậu ta đến từ Anh Quốc đấy.
Takahata cười nói.
-Thế thì liên quan gì việc anh thông thả?
Phi Linh vẫn thắc mắc.
-Ừm…thực ra cậu ấy sẽ thay tôi đứng lớp 2-A. Cậu ta khá giỏi đấy.
Takahata cười.
-Vậy à. Nếu thể thì tôi cũng muốn xem xem bạn anh ra sao.
Phi Linh gật đầu.
-Hửm? Trông cậu hôm nay vẫn rảnh rỗi nhỉ? Bộ cậu không kiếm thêm việc gì làm sao?
Takahata chú ý đến sắc mặt vẫn tươi tỉnh của Phi Linh mỗi ngày nên hỏi thăm.
-Ồ. Anh hỏi như vậy là chết tôi mất. Tôi đi làm thêm cả sáng lẫn chiều nếu không có tiết đấy. Kể cả tối…
Phi Linh giải thích.
-Oho~ vậy sao. Vậy ra cậu cũng chăm chỉ đấy. (Takahata)
-Thế anh nghĩ cái quái gì về tôi từ khi tôi đến đây thế hả?
Phi Linh bỡ ngỡ nhìn Takahata mà hỏi. Thế quái nào cũng chỉ hắn ngồi thiền theo cách của mình mà hắn lại nghĩ xấu về mình à?
-Ara~ hai người đều ở đây cả à? (Shizuna)
-Vâng, Minamoto-san. Cô đến sớm vậy à? (Phi Linh)
-Vâng, hiệu trưởng có việc gọi tôi lên sớm hơn mọi khi. (Shizuna)
-Vậy à. Cơ mà hình như việc giáo viên mới đảm nhiệm lớp của Takahata cũng làm ảnh hưởng đến lịch dạy của tôi nhỉ?
Phi Linh nhìn Takahata hỏi.
-À. Cái đó thì cậu yên tâm. Cũng chỉ dời tiết của cậu xuống tiết 3, 4 thôi. (Takahata)
-Ể! Vậy là tôi lên dư giờ rồi còn gì.
Phi Linh đau lòng thốt lên.
-Ma~ làm gì cần phải đau lòng đến vậy? Làm giáo viên phải vui tươi lên mới truyền cảm hứng cho học sinh được chứ.
Takahata cười phà lên, xong ông ta lấy một điếu thuốc lá từ trong gói thuốc của mình và châm lửa hút.
-Này Takahata, ít hút thuốc đi. Anh ngỏm sớm đấy.
Phi Linh không thích mùi thuốc lá lắm nên cậu kiếm cớ phản ánh.
-Tôi biết mà, nhưng quen rồi, tôi không bỏ được.
Takahata thản nhiên nhúng vai nói, và tiếp tục hút thuốc.
-Thế, tôi ra ngoài đây.
Phi Linh tránh mặt.
-Tôi cũng đi đây. (Shizuna)
-Ồ, chào cô. Ồ bọn nhỏ chạy hăng hái ghê!
Takahata nhìn ra ngoài của sổ và thấy rất nhiều nữ sinh đã đến trường với không khí hừng hực, sôi nổi.
-Được rồi, Asuna. Tụi chị đi đây. Em tự về nhé nhóc, OK? (Konoka)
-Cút đi nhóc! (???)
-A…không…tôi là…. (???)
Ngó xuống phía dưới, Takahata thấy tiếng ồn ào, ông nhìn thấy một cậu bé tóc đỏ khoác chiếc áo choàng màu trắng và sau lưng là ba-lô với một đống thứ linh tính treo trên nó như cậu đang đi du lịch ấy. Còn đang đứng khá gần với cậu là hai cô nữ sinh, một cô với mái tóc màu cam thắt hai bím, cũng là người đuổi cậu bé kia đi, một cô với mái tóc đen mà hôm đầu tiên hỏi ngớ ngẩn trong tiết đầu thể chất của Phi Linh, Konoka Konoe.
-Thôi nào, Asuna!
Takahata lớn giọng gọi vì từ trên cao cũng có khoảng cách không phải là nhỏ. Ba người ở dưới có vẻ nghe thấy và nhìn lên.
-Chào Negi! Lâu quá không gặp!
Takahata hướng lời chào về phía cậu bé.
-Thầy Takahata?! Em chào thầy ạ! (Asuna)
-Chào thầy Takahata! (Konoka)
Asuna vừa hớn hở vừa lúng túng khi trông thấy Takahata và cô chào ông với thần sắc hơi ngượng cùng một chút hưng phấn, Konoka vẫn vui vẻ như ngày thường và chào Takahata như thường lệ.
-Lâu quá không gặp, Takamichi! (Negi)
-Ể? (Asuna và Konoka)
----------
Cuối cùng cũng đến tiết của Phi Linh, từ nãy giờ cậu khá rảnh nên đi la cà đủ thứ nơi nhằm để thời gian mau trôi qua.
-Ồ, hôm nay các em trông vui thế nhỉ?
Phi Linh quan sát sắc thái của từng cô học trò mình, ai nấy cũng rất vui như gặp ai đó mà mình thích lắm ấy.
-Vâng. Hôm nay lớp của chúng em có giáo viên mới chủ nhiệm. (Ayaka)
Lớp trưởng Ayaka vẻ mặt rất thích thú trả lời câu hỏi của Phi Linh.
-Ho~ vậy sao.
Phi Linh gật đầu.
-Hơn nữa là một người rất đẹp trai và đáng yêu nữa. (Ayaka)
Có chút hơi lố trong cách diễn đạt của mình, hai mắt cô sáng long lanh, miệng mỉm cười và mặt như đang mơ tưởng thứ gì đó không hay.
-Vậy à. Dù sao thầy cũng sẽ gặp chủ nhiệm đẹp trai của lớp em sớm thôi.
Phi Linh nhúng vai nói.
-Ara~ thầy chưa gặp thầy Negi sao? (Ayaka)
-Chưa. (Phi Linh)
-Đáng tiếc thật! Hai người trông đẹp trai cũng gần xấp xỉ nhau đấy. Mà thầy Negi chắc là hơn thầy rồi. (Ayaka)
Vẻ mặt của Ayaka lại bất thường, như có hào quang ảo tưởng đang bao quanh cô.
-Được rồi. Thầy chả có đẹp gì đâu. Nào, cho mọi người đi. Hôm nay thầy cho tập thể lực đấy.
Phi Linh cầm tấm bảng điểm danh đánh nhẹ vào đầu Ayaka để lôi cô trở về từ mộng tượng. Sau đó Ayaka điều hành mọi người khởi động nóng người.
Khi đã hoàn thành, Phi Linh đứng trước lớp và nói:
-Ừm…buổi hôm trước thầy dạy thiền. Mọi người có về nhà tập luyện thêm không nào?
-Có. (Cả lớp)
-Vậy à. Thế thì nhớ về tập thường xuyên nhé. Có công mài sắc có ngày nên kim, cố gắng kiên trì sẽ giúp các em có một cơ thể khỏe khoắn.
Phi Linh vỗ tay nói. Cả lớp đáp lại đồng thanh. Phi Linh gật đầu, sau đó nói:
-Ừ, hôm nay chúng ta sẽ học võ. Biết chút võ phòng thân là chuyện tốt, dù sao các em cũng khởi động nóng người rồi. Ai trong các em nghĩ mình dùng tay mạnh hơn dùng chân nào?
Hỏi nhưng chẳng thấy ai trả lời, có vẻ như không ai nghĩ thế cả.
-Thôi được rồi, thầy tự kỷ lâu rồi. Cũng chỉ học một số thứ cơ bản thôi.
Phi Linh thở dài nhúng vai nói.
-Các em đứng dậy nào. Thầy dạy các em học một chút về võ mà thầy học được. Cũng không có gì đặc sắc đâu.
Phi Linh vừa nói, cậu đi qua một bãi đất trống. Lưu lượng không khí xung quanh cậu bỗng chốc thay đổi, chúng như đang được Phi Linh hút vào, nén lại lại ở đầu nắm đấm đã siết chặt lại của mình.
Vù vù…..
Cậu đấm ra, lực đấm áp suất vào không khí, khiến cho không gian phía trước Phi Linh xuất hiện những luồng gió nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận và thấy được bằng mắt, nên các bạn nữ sinh rất lấy làm ngạc nhiên. Có một vài em thì vẻ mặt như đã gặp một người thú vị.
Sau đó, Phi Linh hướng dẫn các học trò của mình luyện tập đấm sao cho đúng cách để tạo ra đòn đánh mang lại hiệu quả tốt nhất.
---------
Cũng khoảng trưa, Phi Linh trở về sau khi đã hết tiết. Cậu bước ra phía trước học viện Mahora, là một sân được lát gạch sàn rất sạch sẽ và lịch sử, có cả cầu thang đi xuống. Tại đó Phi Linh thấy một cậu bé tóc đỏ đang ngồi trên bậc thang.
-Này cậu nhóc, đây không phải trường tiểu học đâu. Nhóc đợi ai à?
Phi Linh gọi cậu bé đó và hỏi.
-Ể?! Lại nữa sao? (Negi)
-Hử? Nhóc nói gì thế?
Phi Linh bước đến gần Negi và cúi người xuống và ghé tai gần cậu ta và hỏi.
-A! Không, không, anh hiểu lầm rồi. Tôi là giáo viên. (Negi)
Negi loạn choạng quơ tay quơ chân, Phi Linh để ý tấm bảng điểm danh mà Negi cầm trên tay, cậu thấy được đó là bảng điểm danh của lớp 2-A. Cậu tự mình suy nghĩ lấy về cậu nhóc trước mặt.
-Hử? (Negi)
Trong lúc Phi Linh đang suy nghĩ, Negi nhìn về một phía khác của học viện, một cô gái tóc xanh ngả tím mái như che hết cả mắt nhìn đường nhưng có vẻ cô vẫn thấy được, đang khiên một chồng sách khá cao.
-Là Nodoka Mizayaki ở bàn số 27? Mang nhiều sách mà đi lại thế thì nguy hiểm quá! (Negi)
-A! (Nodoka)
Bỗng dưng Nodoka đi không cẩn thận, trượt chân ở bậc thang kế tiếp, Negi giật mình, mặc dù đã dự đoán trước. Cậu nhìn sang Phi Linh đang suy nghĩ gì đó nhưng không để ý đến hành động của cậu nên cậu nhanh chóng chạy lại phía Nodoka, cậu rút cây gậy được quấn với một lớp vải trắng cũ ra.
-Haizz…ủa? Là thằng nhóc…còn cả Phi-sensei nữa? (Asuna)
Asuna trên đường mua đồ về lớp thì trông thấy Negi đang chạy lại phía Nodoka, còn có Phi Linh đang đứng đực ra suy nghĩ.
Thực tế Phi Linh nghe thấy cái tên Negi này khá là quen quen, như đã từng nghe ở đâu rồi, nên cậu thử nghĩ xem có nhớ ra không, vậy là cậu chẳng thấy gì cả.
-(Ma lực?!)
Chợt Phi Linh từ trong suy nghĩ mà tỉnh ra vì nguồn ma lực bất ngờ được bạo phát ra, cảm nhận được nguồn ma lực, Phi Linh quay sang nhìn Negi đang cầm cây gậy đã bung lớp vải cũ, trông cây gậy khá giống một cậy trượng dành cho pháp sư hay sử dụng.
Negi thi triển một phép tạo ra lực cản nhờ gió, khiến cho Nodoka rơi xuống gần sát đất đã được giữ lại khoảng thời gian ngắn. Negi tận dụng khoảng thời gian đó mà sử dụng Phép Thuật gió, tăng tốc cho bàn chân và chạy nhanh về phía Nodoka. Negi thành công chen ngang vào lực rơi tự do của Nodoka, ôm cô và cả hai cùng nhào theo hướng Negi chạy. Negi đón được Nodoka, cậu ta chà sát người trên đất.
-Bạn Mizayaki có sao không?
Negi lo lắng hỏi, vì quá sợ hãi và bất ngờ, Nodoka còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì. Nhưng Phi Linh và cả cô bé Asuna đã biết chuyện gì rồi.
Phi Linh huýt sáo một cái, khen ngợi Negi gang tấc cứu được Nodoka. Nhưng Asuna thì khác, cô ta nhanh chóng chạy tới và mang Negi phóng đi vào một nơi khác rất nhanh gọn lẹ.
-Are? Asuna-san? (Nodoka)
Cô bé giật mình khi Asuna chạy băng qua mình và mang thầy Negi đi.
-Em ổn chứ?
Phi Linh bước đến và đưa bàn tay ý muốn đỡ cô bé dậy.
-Phi…sensei? (Nodoka)
-Trông em có vẻ vẫn ổn nhỉ? Coi nào đứng lên đi, bẩn hết đồng phục rồi.
Phi Linh cười nói, cậu đã nhanh chóng nhặt đống sách rơi rải rác cầm trên tay kia rất ưa là bình thường.
Mới đó đã trôi qua tuần đầu tiên khi Phi Linh và Illyasviel đến với hiện tại nơi Eriserine đã đợi hai người.
-.o0o.-
-Ôi, Takahata, hôm nay trông anh thông thả thế?
Chuyện là, Phi Linh đến trường rất sớm nên không sợ bị kẹt “người” phải nói là vậy. Vì lúc nào tất cả học sinh đều chọn một thời điểm mà đến trường khiến giờ đó thành giờ cao điểm vào buổi sáng luôn ấy. Và cậu đến vẫn như thường lệ là thấy Takahata đã ở trường, hôm nay ông ta trông khá thông thả hơn mọi khi nên Phi Linh hỏi.
-À. Phi Linh đó hả? Có một người bạn chuyển đến dạy ở đây hôm nay, cậu ta đến từ Anh Quốc đấy.
Takahata cười nói.
-Thế thì liên quan gì việc anh thông thả?
Phi Linh vẫn thắc mắc.
-Ừm…thực ra cậu ấy sẽ thay tôi đứng lớp 2-A. Cậu ta khá giỏi đấy.
Takahata cười.
-Vậy à. Nếu thể thì tôi cũng muốn xem xem bạn anh ra sao.
Phi Linh gật đầu.
-Hửm? Trông cậu hôm nay vẫn rảnh rỗi nhỉ? Bộ cậu không kiếm thêm việc gì làm sao?
Takahata chú ý đến sắc mặt vẫn tươi tỉnh của Phi Linh mỗi ngày nên hỏi thăm.
-Ồ. Anh hỏi như vậy là chết tôi mất. Tôi đi làm thêm cả sáng lẫn chiều nếu không có tiết đấy. Kể cả tối…
Phi Linh giải thích.
-Oho~ vậy sao. Vậy ra cậu cũng chăm chỉ đấy. (Takahata)
-Thế anh nghĩ cái quái gì về tôi từ khi tôi đến đây thế hả?
Phi Linh bỡ ngỡ nhìn Takahata mà hỏi. Thế quái nào cũng chỉ hắn ngồi thiền theo cách của mình mà hắn lại nghĩ xấu về mình à?
-Ara~ hai người đều ở đây cả à? (Shizuna)
-Vâng, Minamoto-san. Cô đến sớm vậy à? (Phi Linh)
-Vâng, hiệu trưởng có việc gọi tôi lên sớm hơn mọi khi. (Shizuna)
-Vậy à. Cơ mà hình như việc giáo viên mới đảm nhiệm lớp của Takahata cũng làm ảnh hưởng đến lịch dạy của tôi nhỉ?
Phi Linh nhìn Takahata hỏi.
-À. Cái đó thì cậu yên tâm. Cũng chỉ dời tiết của cậu xuống tiết 3, 4 thôi. (Takahata)
-Ể! Vậy là tôi lên dư giờ rồi còn gì.
Phi Linh đau lòng thốt lên.
-Ma~ làm gì cần phải đau lòng đến vậy? Làm giáo viên phải vui tươi lên mới truyền cảm hứng cho học sinh được chứ.
Takahata cười phà lên, xong ông ta lấy một điếu thuốc lá từ trong gói thuốc của mình và châm lửa hút.
-Này Takahata, ít hút thuốc đi. Anh ngỏm sớm đấy.
Phi Linh không thích mùi thuốc lá lắm nên cậu kiếm cớ phản ánh.
-Tôi biết mà, nhưng quen rồi, tôi không bỏ được.
Takahata thản nhiên nhúng vai nói, và tiếp tục hút thuốc.
-Thế, tôi ra ngoài đây.
Phi Linh tránh mặt.
-Tôi cũng đi đây. (Shizuna)
-Ồ, chào cô. Ồ bọn nhỏ chạy hăng hái ghê!
Takahata nhìn ra ngoài của sổ và thấy rất nhiều nữ sinh đã đến trường với không khí hừng hực, sôi nổi.
-Được rồi, Asuna. Tụi chị đi đây. Em tự về nhé nhóc, OK? (Konoka)
-Cút đi nhóc! (???)
-A…không…tôi là…. (???)
Ngó xuống phía dưới, Takahata thấy tiếng ồn ào, ông nhìn thấy một cậu bé tóc đỏ khoác chiếc áo choàng màu trắng và sau lưng là ba-lô với một đống thứ linh tính treo trên nó như cậu đang đi du lịch ấy. Còn đang đứng khá gần với cậu là hai cô nữ sinh, một cô với mái tóc màu cam thắt hai bím, cũng là người đuổi cậu bé kia đi, một cô với mái tóc đen mà hôm đầu tiên hỏi ngớ ngẩn trong tiết đầu thể chất của Phi Linh, Konoka Konoe.
-Thôi nào, Asuna!
Takahata lớn giọng gọi vì từ trên cao cũng có khoảng cách không phải là nhỏ. Ba người ở dưới có vẻ nghe thấy và nhìn lên.
-Chào Negi! Lâu quá không gặp!
Takahata hướng lời chào về phía cậu bé.
-Thầy Takahata?! Em chào thầy ạ! (Asuna)
-Chào thầy Takahata! (Konoka)
Asuna vừa hớn hở vừa lúng túng khi trông thấy Takahata và cô chào ông với thần sắc hơi ngượng cùng một chút hưng phấn, Konoka vẫn vui vẻ như ngày thường và chào Takahata như thường lệ.
-Lâu quá không gặp, Takamichi! (Negi)
-Ể? (Asuna và Konoka)
----------
Cuối cùng cũng đến tiết của Phi Linh, từ nãy giờ cậu khá rảnh nên đi la cà đủ thứ nơi nhằm để thời gian mau trôi qua.
-Ồ, hôm nay các em trông vui thế nhỉ?
Phi Linh quan sát sắc thái của từng cô học trò mình, ai nấy cũng rất vui như gặp ai đó mà mình thích lắm ấy.
-Vâng. Hôm nay lớp của chúng em có giáo viên mới chủ nhiệm. (Ayaka)
Lớp trưởng Ayaka vẻ mặt rất thích thú trả lời câu hỏi của Phi Linh.
-Ho~ vậy sao.
Phi Linh gật đầu.
-Hơn nữa là một người rất đẹp trai và đáng yêu nữa. (Ayaka)
Có chút hơi lố trong cách diễn đạt của mình, hai mắt cô sáng long lanh, miệng mỉm cười và mặt như đang mơ tưởng thứ gì đó không hay.
-Vậy à. Dù sao thầy cũng sẽ gặp chủ nhiệm đẹp trai của lớp em sớm thôi.
Phi Linh nhúng vai nói.
-Ara~ thầy chưa gặp thầy Negi sao? (Ayaka)
-Chưa. (Phi Linh)
-Đáng tiếc thật! Hai người trông đẹp trai cũng gần xấp xỉ nhau đấy. Mà thầy Negi chắc là hơn thầy rồi. (Ayaka)
Vẻ mặt của Ayaka lại bất thường, như có hào quang ảo tưởng đang bao quanh cô.
-Được rồi. Thầy chả có đẹp gì đâu. Nào, cho mọi người đi. Hôm nay thầy cho tập thể lực đấy.
Phi Linh cầm tấm bảng điểm danh đánh nhẹ vào đầu Ayaka để lôi cô trở về từ mộng tượng. Sau đó Ayaka điều hành mọi người khởi động nóng người.
Khi đã hoàn thành, Phi Linh đứng trước lớp và nói:
-Ừm…buổi hôm trước thầy dạy thiền. Mọi người có về nhà tập luyện thêm không nào?
-Có. (Cả lớp)
-Vậy à. Thế thì nhớ về tập thường xuyên nhé. Có công mài sắc có ngày nên kim, cố gắng kiên trì sẽ giúp các em có một cơ thể khỏe khoắn.
Phi Linh vỗ tay nói. Cả lớp đáp lại đồng thanh. Phi Linh gật đầu, sau đó nói:
-Ừ, hôm nay chúng ta sẽ học võ. Biết chút võ phòng thân là chuyện tốt, dù sao các em cũng khởi động nóng người rồi. Ai trong các em nghĩ mình dùng tay mạnh hơn dùng chân nào?
Hỏi nhưng chẳng thấy ai trả lời, có vẻ như không ai nghĩ thế cả.
-Thôi được rồi, thầy tự kỷ lâu rồi. Cũng chỉ học một số thứ cơ bản thôi.
Phi Linh thở dài nhúng vai nói.
-Các em đứng dậy nào. Thầy dạy các em học một chút về võ mà thầy học được. Cũng không có gì đặc sắc đâu.
Phi Linh vừa nói, cậu đi qua một bãi đất trống. Lưu lượng không khí xung quanh cậu bỗng chốc thay đổi, chúng như đang được Phi Linh hút vào, nén lại lại ở đầu nắm đấm đã siết chặt lại của mình.
Vù vù…..
Cậu đấm ra, lực đấm áp suất vào không khí, khiến cho không gian phía trước Phi Linh xuất hiện những luồng gió nhẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận và thấy được bằng mắt, nên các bạn nữ sinh rất lấy làm ngạc nhiên. Có một vài em thì vẻ mặt như đã gặp một người thú vị.
Sau đó, Phi Linh hướng dẫn các học trò của mình luyện tập đấm sao cho đúng cách để tạo ra đòn đánh mang lại hiệu quả tốt nhất.
---------
Cũng khoảng trưa, Phi Linh trở về sau khi đã hết tiết. Cậu bước ra phía trước học viện Mahora, là một sân được lát gạch sàn rất sạch sẽ và lịch sử, có cả cầu thang đi xuống. Tại đó Phi Linh thấy một cậu bé tóc đỏ đang ngồi trên bậc thang.
-Này cậu nhóc, đây không phải trường tiểu học đâu. Nhóc đợi ai à?
Phi Linh gọi cậu bé đó và hỏi.
-Ể?! Lại nữa sao? (Negi)
-Hử? Nhóc nói gì thế?
Phi Linh bước đến gần Negi và cúi người xuống và ghé tai gần cậu ta và hỏi.
-A! Không, không, anh hiểu lầm rồi. Tôi là giáo viên. (Negi)
Negi loạn choạng quơ tay quơ chân, Phi Linh để ý tấm bảng điểm danh mà Negi cầm trên tay, cậu thấy được đó là bảng điểm danh của lớp 2-A. Cậu tự mình suy nghĩ lấy về cậu nhóc trước mặt.
-Hử? (Negi)
Trong lúc Phi Linh đang suy nghĩ, Negi nhìn về một phía khác của học viện, một cô gái tóc xanh ngả tím mái như che hết cả mắt nhìn đường nhưng có vẻ cô vẫn thấy được, đang khiên một chồng sách khá cao.
-Là Nodoka Mizayaki ở bàn số 27? Mang nhiều sách mà đi lại thế thì nguy hiểm quá! (Negi)
-A! (Nodoka)
Bỗng dưng Nodoka đi không cẩn thận, trượt chân ở bậc thang kế tiếp, Negi giật mình, mặc dù đã dự đoán trước. Cậu nhìn sang Phi Linh đang suy nghĩ gì đó nhưng không để ý đến hành động của cậu nên cậu nhanh chóng chạy lại phía Nodoka, cậu rút cây gậy được quấn với một lớp vải trắng cũ ra.
-Haizz…ủa? Là thằng nhóc…còn cả Phi-sensei nữa? (Asuna)
Asuna trên đường mua đồ về lớp thì trông thấy Negi đang chạy lại phía Nodoka, còn có Phi Linh đang đứng đực ra suy nghĩ.
Thực tế Phi Linh nghe thấy cái tên Negi này khá là quen quen, như đã từng nghe ở đâu rồi, nên cậu thử nghĩ xem có nhớ ra không, vậy là cậu chẳng thấy gì cả.
-(Ma lực?!)
Chợt Phi Linh từ trong suy nghĩ mà tỉnh ra vì nguồn ma lực bất ngờ được bạo phát ra, cảm nhận được nguồn ma lực, Phi Linh quay sang nhìn Negi đang cầm cây gậy đã bung lớp vải cũ, trông cây gậy khá giống một cậy trượng dành cho pháp sư hay sử dụng.
Negi thi triển một phép tạo ra lực cản nhờ gió, khiến cho Nodoka rơi xuống gần sát đất đã được giữ lại khoảng thời gian ngắn. Negi tận dụng khoảng thời gian đó mà sử dụng Phép Thuật gió, tăng tốc cho bàn chân và chạy nhanh về phía Nodoka. Negi thành công chen ngang vào lực rơi tự do của Nodoka, ôm cô và cả hai cùng nhào theo hướng Negi chạy. Negi đón được Nodoka, cậu ta chà sát người trên đất.
-Bạn Mizayaki có sao không?
Negi lo lắng hỏi, vì quá sợ hãi và bất ngờ, Nodoka còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì. Nhưng Phi Linh và cả cô bé Asuna đã biết chuyện gì rồi.
Phi Linh huýt sáo một cái, khen ngợi Negi gang tấc cứu được Nodoka. Nhưng Asuna thì khác, cô ta nhanh chóng chạy tới và mang Negi phóng đi vào một nơi khác rất nhanh gọn lẹ.
-Are? Asuna-san? (Nodoka)
Cô bé giật mình khi Asuna chạy băng qua mình và mang thầy Negi đi.
-Em ổn chứ?
Phi Linh bước đến và đưa bàn tay ý muốn đỡ cô bé dậy.
-Phi…sensei? (Nodoka)
-Trông em có vẻ vẫn ổn nhỉ? Coi nào đứng lên đi, bẩn hết đồng phục rồi.
Phi Linh cười nói, cậu đã nhanh chóng nhặt đống sách rơi rải rác cầm trên tay kia rất ưa là bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.