Chương 5: Định cư Nam vực? Đây chỉ là chi thứ?
Lam Nguyệt
23/06/2017
Đôi lời tác giả: ừm, sau khi dạo vài vòng qua các nơi đăng
truyện khác, ta đã phat hiện 1 sự việc đó là.... Tô Bảo đứng thứ 4 trong nhà nhưng vì lúc trước t/g hơi ẩu nên gõ qua thành tam ca, Tô Cẩm Lan
là đứng thứ 3 nhe mọi người. Ta hứa là sẽ cố gắng không ẩu nữa. Chân
thành cảm ơn.
~~~~ta là đường phân cách sự hối lỗi của tác giả~~~~
Bây giờ là giờ thân(Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều) Tiểu Điềm thấy cũng nên quay về gia tộc để trình diện với gia gia.
Bước đến cổng Vạn Hoa các thì vị quản gia già cung kính bước đến:
”Tứ thiếu gia, cửu tiểu thư, gia chủ cùng mọi người cho gọi hai người đến Nghị Sự đường!”
Tô Tiểu Điềm giật cả mình, thôi chết chẳng lẽ gia gia cùng mọi người phát hiện cái gì chăng? Huhu nàng chỉ là lỡ tay làm vỡ chiếc bình cổ của gia gia, tưới nhầm độc dược vào chậu hoa mà đại thúc thúc trồng được hai mươi năm nâng niu chăm sóc, nướng con cá mà tứ cô cô đi đến tận Ngọc Phong quốc đấu giá có được... Ừm hình như hết rồi thì phải.
Huhu sẽ không nhốt nàng vào từ đường một ngày một đêm nữa đấy chứ? Không được, phải hỏi rõ Trần quản gia mới được!
“ Trần quản gia a,Tiểu Điềm có chuyện muốn hỏi”
“ Cửu tiểu thư cứ nói”
“ Chẳng hay gia gia cho gọi ta đến Nghị Sự đường là có việc gì? quản gia có thể gợi ý một tí được không?”
“ Chuyện này lão nô không biết, nhưng nhìn thần sắc lão gia chủ rất chi là trầm tư”
Chết rồi! Chẳng lẽ gia gia thật sự phát hiện? Gia gia trầm tư là đang nghĩ nên phạt mình quỳ từ đường hay là nên cắt cơm? Khônggggggg!!! Mình phải nên ra tay trước tiên, không được để gia gia phạt nặng mình, đúng! Phải hành động trước thì sẽ có lợi thế hơn!
~~~Ta là đường phân cắt tuyến lo sợ~~~
Đường đến Nghị Sự đường thật sự dọa chết Tiểu Điềm rồi. Chưa bao giờ nàng mong muốn cho con đường này dài hơn, xa hơn bây giờ. Nàng cố đi thật chậm nhưng chung quy cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Nghị Sự đường.
Tô Tiểu Điềm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại. Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng nàng cũng chẳng dám bước vào.
Nàng ngửa cổ lên nhìn trời bằng một góc 45 độ thở dài. Ai da nàng có nên giả bệnh không nha? Nhưng nếu giả bệnh mà bị gia gia phát hiện thì hình phạt liền gấp đôi lên thì sao nha? Như vậy thì thật thảm đi!
Đấu tranh tâm lí kịch liệt nàng mới dám bước vào. Nhưng vừa bước vào nàng lại muốn ngất đi. Tại sao lại đầy đủ mọi người như vậy nha? Sao ai nấy mặt mài đều trầm tư như vậy nha? Á tại sao lại đồng loạt nhìn chằm chằm mình như vậy nha?Tô Tiểu Điềm lập tức hành lễ với mọi người sau đó tươi cười chạy đến gần lão nhân ở ghế chủ tọa.
“ Gia gia đây là bức tranh "Tứ Thánh Thú" Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ mà Tiểu Điềm đã nói là sẽ tặng cho người. Người xem thử có điểm gì sai sót liền nói cho Tiểu Điềm!”
Tô Hữu cầm lấy bức tranh. Bức tranh "Tứ Thánh Thú" này được Tô Tiểu Điềm cất công vẽ rất kỹ, trang trí tạo dáng cho các thánh thú của trời đất này cũng được nàng cẩn thận và tỉ mỉ lựa chọn cho chúng tạo hình uy vũ và lung linh.
Tô lão gia chủ:... Ừm, rất đẹp. Kĩ năng vẽ của con lại tăng thêm một bậc nữa rồi.
Tô Tiểu Điềm: =))))) thành công đánh lừa gia gia quên đi chuyện chính sự. Mạng nhỏ bảo toàn rồi!
Tô lão gia chủ: Có điều... chuyện này để tạm sang một bên, ta cần bàn chuyện khác với con.
Tô Tiểu Điềm:* nội tâm gào thét* gia gia a~ quên một vài chuyện đối với người khó khăn đến vậy sao???
Tiểu Điềm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Chỉ là bị cấm túc và tuyệt thực có một ngày, phạt thì phạt đi! Dù nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn cố giữ cho vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể của nàng. Nàng tươi cười hỏi lão nhân.
“ Gia gia người vội vàng cho gọi con đến đây có chuyện ạ?”
“ Đúng vậy, Tiểu Điềm... con có muốn định cư tại Nam vực hay không?”
Tô Tiểu Điềm sững người, không phải là bị phát hiện?
“ Tại sao phải đến Nam vực định cư vậy gia gia? Nơi đây không tốt ạ?”
“ Không phải không tốt mà là, chi nhất ở Nam vực cho người mời gia tộc ta trở về Nam vực định cư để tiện bề giúp đỡ và dẫn dắt lớp trẻ ở đây phát triển hơn”
Tô Tiểu Điềm ngạc nhiên.
“ Chi nhất? Gia gia chuyện này là sao nha? Chẳng phải người nói là Tô gia được gây dựng từ ngàn năm trước sao? Sao bây giờ lại biến thành một cái chi thứ rồi?”
Tô Thành cười rồi nói.
“Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ một cái gia tộc được xây dựng từ một ngàn năm trước có thể chiễm chệ ngồi vào hàng ngũ tứ đại gia tộc ở đây sao? Aiz cũng đã được năm đời người cố gắng lắm mới được một cái Tô gia mà người người ngưỡng mộ như bây giờ”
~~~~ta là đường phân cách sự hối lỗi của tác giả~~~~
Bây giờ là giờ thân(Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều) Tiểu Điềm thấy cũng nên quay về gia tộc để trình diện với gia gia.
Bước đến cổng Vạn Hoa các thì vị quản gia già cung kính bước đến:
”Tứ thiếu gia, cửu tiểu thư, gia chủ cùng mọi người cho gọi hai người đến Nghị Sự đường!”
Tô Tiểu Điềm giật cả mình, thôi chết chẳng lẽ gia gia cùng mọi người phát hiện cái gì chăng? Huhu nàng chỉ là lỡ tay làm vỡ chiếc bình cổ của gia gia, tưới nhầm độc dược vào chậu hoa mà đại thúc thúc trồng được hai mươi năm nâng niu chăm sóc, nướng con cá mà tứ cô cô đi đến tận Ngọc Phong quốc đấu giá có được... Ừm hình như hết rồi thì phải.
Huhu sẽ không nhốt nàng vào từ đường một ngày một đêm nữa đấy chứ? Không được, phải hỏi rõ Trần quản gia mới được!
“ Trần quản gia a,Tiểu Điềm có chuyện muốn hỏi”
“ Cửu tiểu thư cứ nói”
“ Chẳng hay gia gia cho gọi ta đến Nghị Sự đường là có việc gì? quản gia có thể gợi ý một tí được không?”
“ Chuyện này lão nô không biết, nhưng nhìn thần sắc lão gia chủ rất chi là trầm tư”
Chết rồi! Chẳng lẽ gia gia thật sự phát hiện? Gia gia trầm tư là đang nghĩ nên phạt mình quỳ từ đường hay là nên cắt cơm? Khônggggggg!!! Mình phải nên ra tay trước tiên, không được để gia gia phạt nặng mình, đúng! Phải hành động trước thì sẽ có lợi thế hơn!
~~~Ta là đường phân cắt tuyến lo sợ~~~
Đường đến Nghị Sự đường thật sự dọa chết Tiểu Điềm rồi. Chưa bao giờ nàng mong muốn cho con đường này dài hơn, xa hơn bây giờ. Nàng cố đi thật chậm nhưng chung quy cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Nghị Sự đường.
Tô Tiểu Điềm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, mở mắt ra, sau đó lại nhắm mắt lại. Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng nàng cũng chẳng dám bước vào.
Nàng ngửa cổ lên nhìn trời bằng một góc 45 độ thở dài. Ai da nàng có nên giả bệnh không nha? Nhưng nếu giả bệnh mà bị gia gia phát hiện thì hình phạt liền gấp đôi lên thì sao nha? Như vậy thì thật thảm đi!
Đấu tranh tâm lí kịch liệt nàng mới dám bước vào. Nhưng vừa bước vào nàng lại muốn ngất đi. Tại sao lại đầy đủ mọi người như vậy nha? Sao ai nấy mặt mài đều trầm tư như vậy nha? Á tại sao lại đồng loạt nhìn chằm chằm mình như vậy nha?Tô Tiểu Điềm lập tức hành lễ với mọi người sau đó tươi cười chạy đến gần lão nhân ở ghế chủ tọa.
“ Gia gia đây là bức tranh "Tứ Thánh Thú" Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ mà Tiểu Điềm đã nói là sẽ tặng cho người. Người xem thử có điểm gì sai sót liền nói cho Tiểu Điềm!”
Tô Hữu cầm lấy bức tranh. Bức tranh "Tứ Thánh Thú" này được Tô Tiểu Điềm cất công vẽ rất kỹ, trang trí tạo dáng cho các thánh thú của trời đất này cũng được nàng cẩn thận và tỉ mỉ lựa chọn cho chúng tạo hình uy vũ và lung linh.
Tô lão gia chủ:... Ừm, rất đẹp. Kĩ năng vẽ của con lại tăng thêm một bậc nữa rồi.
Tô Tiểu Điềm: =))))) thành công đánh lừa gia gia quên đi chuyện chính sự. Mạng nhỏ bảo toàn rồi!
Tô lão gia chủ: Có điều... chuyện này để tạm sang một bên, ta cần bàn chuyện khác với con.
Tô Tiểu Điềm:* nội tâm gào thét* gia gia a~ quên một vài chuyện đối với người khó khăn đến vậy sao???
Tiểu Điềm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Chỉ là bị cấm túc và tuyệt thực có một ngày, phạt thì phạt đi! Dù nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn cố giữ cho vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể của nàng. Nàng tươi cười hỏi lão nhân.
“ Gia gia người vội vàng cho gọi con đến đây có chuyện ạ?”
“ Đúng vậy, Tiểu Điềm... con có muốn định cư tại Nam vực hay không?”
Tô Tiểu Điềm sững người, không phải là bị phát hiện?
“ Tại sao phải đến Nam vực định cư vậy gia gia? Nơi đây không tốt ạ?”
“ Không phải không tốt mà là, chi nhất ở Nam vực cho người mời gia tộc ta trở về Nam vực định cư để tiện bề giúp đỡ và dẫn dắt lớp trẻ ở đây phát triển hơn”
Tô Tiểu Điềm ngạc nhiên.
“ Chi nhất? Gia gia chuyện này là sao nha? Chẳng phải người nói là Tô gia được gây dựng từ ngàn năm trước sao? Sao bây giờ lại biến thành một cái chi thứ rồi?”
Tô Thành cười rồi nói.
“Đứa nhỏ ngốc, con nghĩ một cái gia tộc được xây dựng từ một ngàn năm trước có thể chiễm chệ ngồi vào hàng ngũ tứ đại gia tộc ở đây sao? Aiz cũng đã được năm đời người cố gắng lắm mới được một cái Tô gia mà người người ngưỡng mộ như bây giờ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.