Chương 22
Mạc Nhan
21/04/2017
Phòng bệnh, tĩnh lặng không tiếng động.
Khi nghe xong Xảo Xảo tự thuật địa điểm hai người quen biết, trải qua, cùng với thân phận Thần tình yêu này, phản ứng của Tả Thành Hạo chính là không có phản ứng.
Nói anh không có phản ứng, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, vẻ mặt anh không phản ứng, nhưng ánh mắt có phản ứng.
Anh nhìn chằm chằm cô, thật lâu thật lâu đều không có nói chuyện, không biết là đang bị dọa ngây người hay là đang tự hỏi đầu óc cô có phải thật sự có vấn đề hay không?
Tóm lại, anh không phản ứng đã tổn thương đến cô.
Quan Xảo Xảo đột nhiên nhảy xuống giường rời đi, động tác đột nhiên này của cô cuối cùng làm cho anh phục hồi tinh thần lại, phản xạ đem cô ôm trở về.
"Buông ra!"
"Em đi đâu?"
"Em phải về nhà!"
"Đã trễ thế này em còn muốn về nhà? Không được!"
"Em mặc kệ, em phải về nhà!"
"Vì sao?"
Cô thở phì phì trừng anh:
"Anh căn bản không tin em nói."
"Anh nào có! Anh cái gì cũng chưa nói!"
"Miệng anh chưa nói, nhưng vẻ mặt anh nói!"
Anh nhất thời ngậm miệng, không có phủ nhận, cũng không có biện giải, càng làm cho cô tức giận đến hốc mắt đỏ, giãy dụa thoát khỏi anh ôm ấp.
"Xảo Xảo ——"
"Em đi, anh không cần sợ bệnh thần kinh quấn quít lấy anh, em chạy lấy người đây!"
Đây đương nhiên do giận mới nói, anh nếu thật sự cho cô đi, kia còn phải , vội vàng dỗ dành cô:
"Anh không phải không tin, anh chỉ là cần thời gian thích ứng."
"Đủ rồi! Anh không thấy vẻ mặt vừa rồi của anh, bộ dáng hoàn toàn là bị em dọa rồi, em sớm biết anh sẽ có phản ứng này, cho nên em mới không muốn nói, bởi vì em không có cách chứng minh, anh cứ coi như em chưa nói đi!"
Cô tức giận giãy dụa, nước mắt tròn vo từng viên từng viên rơi xuống, một mạch dùng sức giãy khỏi ôm ấp của anh, nhảy xuống giường muốn đi.
Cô không cần để ý đến anh, thề nói phải tin tưởng cô, lại không có làm thế, phản ứng bị dọa đến ngốc lúc ấy của anh đã tổn thương lòng của cô, anh nhất định cho rằng cô điên rồi, hoặc dùng lời nói dối là có rắp tâm tiếp cận anh, vì chứng minh mình trong sạch, cô chạy lấy người được chưa?
Cô vừa mới đụng tới cửa, đột nhiên bị hai cánh tay phía sau chặt chẽ ôm lấy, rơi vào khủy tay liều chết không để cô đi của A Hạo.
"Đừng đi ——"
"Buông ra anh —— anh —— a!"
Đột nhiên, cô cả người khiếp sợ không thôi, vốn đang định mắng anh lại biến thành kinh hỉ hô nhỏ.
"Anh có thể đứng?"
Bản thân Tả Thành Hạo cũng thật kinh ngạc, anh chỉ lo suy nghĩ phải đem Xảo Xảo về, căn bản không nghĩ nhiều lắm, vì không cho Xảo Xảo rời đi, anh phấn đấu quên mình ôm chặt cô, thẳng đến giờ phút này anh cũng mới phát hiện mình đang đứng.
Anh cúi đầu nhìn hai chân mình, đúng là đang đứng thẳng, hơn nữa từ bên giường đến nơi đây khoảng cách có ít nhất bốn bước, chứng tỏ anh chẳng những có thể đứng, còn có thể đi.
"Anh đi được rồi?" Ngay cả chính anh đều không thể tin.
"A Hạo, anh đi được rồi , anh tự mình đi được rồi!"
"Đúng vậy, anh tự đi được rồi."
Họ sớm đã quên hai người vừa rồi còn mới cãi nhau, lúc này họ kinh hỉ ôm đối phương. Hai người đều chảy nước mắt vui sướng, bởi vì họ trăm triệu không nghĩ tới kỳ tích từ trên trời giáng xuống, con đường trị liệu vất vả cuối cùng cũng có hi vọng, tâm họ thật kích động, cảm động, kinh hỉ, hưng phấn cùng nước mắt đan xen.
Còn ồn cái gì? Với họ mà nói, buổi tối hôm nay là cả đời vĩnh hằng.
"Để anh lại đi thử xem."
"Cẩn thận nha."
Cô muốn đỡ A Hạo, nhưng anh cự tuyệt, kiên trì tự mình dùng hai chân bước nửa bước, còn để cho Xảo Xảo nắm tay anh, thong thả di động cước bộ.
Tuy rằng mỗi một bước đều nặng ngàn cân, nhưng anh đích xác cảm giác được, hai chân có tri giác, có cảm giác thực tế đang đạp trên mặt đất, anh lại đi năm bước, cũng đã mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, nhưng tâm tình hưng phấn làm cho anh không biết cái gì gọi là mệt.
Lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, là hộ sĩ phụ trách.
"Thật xin lỗi, tiếng của anh chị quá lớn, phòng bệnh cách vách đều đang kháng nghị ——"
A? Cô hộ sĩ ngốc ngạc trừng mắt nhìn Tả Thành Hạo, như là lần đầu tiên nhìn thấy anh cao như vậy.
"Miss Lâm, A Hạo đi được rồi!"
"Trời ạ! Không thể nào?! Anh đứng lên xem!"
Cô hộ sĩ cũng nhịn không được kinh hô, đã quên mình là tới bảo người ta im lặng, kinh hỉ tiến lên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm hai chân Tả Thành Hạo.
Ba người kinh hỉ ôm nhau, Xảo Xảo cùng A Hạo còn vui vẻ ở hai má cô hộ sĩ thơm một ngụm thật to, cô hộ sĩ cũng đỏ hốc mắt, vội vàng đi thông báo với bác sĩ, đương nhiên, Xảo Xảo cũng lập tức gọi điện thoại báo cho ba Tả mẹ Tả biết, báo cho họ tin tức kinh hỉ này, hai ông bà nghe xong lập tức chạy tới bệnh viện.
Một đêm này, kỳ tích trời ban làm cho rất nhiều người khóc đỏ mắt, có lẽ thực sự Thần tình yêu đang phù hộ, anh cùng Xảo Xảo như thế nào gặp gỡ, cũng không quan trọng, quan trọng là ..., họ yêu nhau.
***
Tả Thành Hạo không còn cần mượn đôi giày sắt cùng song sắt luyện tập đi lại, tuy rằng hai chân đã có thể đứng và đi lại, nhưng vì tiếp tục huấn luyện cơ lực cùng sự chịu đựng, anh đã tiến đến dùng máy trợ bước chân để đi lại, như vậy mới không làm cho hai chân vừa mới đi lại có nhiều gánh nặng.
Nghe nói bạn trai con gái có thể đi lại, Quan ba ba Quan mama cùng hai đứa em bướng bỉnh toàn bộ đến bệnh viện chúc mừng, riêng hôm nay xuất viện, phòng bệnh của Tả Thành Hạo tương đối ồn ào.
Tả Thành Hạo đã không cần ở phòng phục hồi, có thể về nhà tự mình tiếp tục làm trị liệu, chỉ cần định kỳ quay về bệnh viện kiểm tra là được.
Tả gia cùng Quan gia cũng bởi vậy hiểu biết thân thiện, ba mẹ Tả gia vốn yêu thích cô gái Xảo Xảo thiện lương lại xinh đẹp như vậy. Nếu cô có thể làm dâu nhà mình, khẳng định là phúc khi họ và con kiếp trước đã tu luyện; ba mẹ Quan gia luôn luôn khai sáng, họ dùng chính sách hoàn toàn mở để giáo dục con cái, chỉ cần là đang lúc quen nhau, không làm chuyện xấu, không giấu diếm cha mẹ, họ cũng không phản đối.
Dưới sự trợ giúp của Xảo Xảo, Tả Thành Hạo cần làm trị liệu, anh hy vọng nhanh hồi phục, không chỉ là vì Xảo Xảo, anh tin tưởng có một ngày sẽ thức tỉnh, để phụng dưỡng lại cho ba mẹ, họ vì anh tốn tiền thuốc men nhiều lắm.
Anh hy vọng mau chóng quay lại công việc, làm một người đàn ông chân chính có thể bảo quản gia đình, không hề khiến ba mẹ vất vả kiếm tiền như vậy, cũng muốn hồi báo tình yêu sâu sắc không thay đổi của Xảo Xảo, vì cho Xảo Xảo một tương lai hạnh phúc, anh phải nhanh chóng hoàn toàn hồi phục.
Trong lúc này, anh vẫn thường xuyên ra vào Quan gia như cũ, Quan ba ba Quan mama sớm xem anh là người một nhà, hai đứa em cũng cùng anh thật sự thân thiết, thậm chí hai nhà còn có thể cùng đi du lịch, có đôi khi Xảo Xảo sẽ tới Tả gia qua đêm, hoặc là anh đến Quan gia qua đêm, vợ chồng son chỉ còn kém không có ký tên trên thủ tục mà thôi.
Đương nhiên còn có một cọc tâm nguyện chưa đạt thành, cũng chính là chuyện Tả Thành Hạo đáp ứng Xảo Xảo.
Anh không chỉ cho cô hạnh phúc, mà còn thỏa mãn cô gái anh yêu.
Rất nhanh, nửa năm trôi qua.
Tả Thành Hạo lên kế hoạch nghỉ phép Dân Túc hai ngày một đêm, mang theo bạn gái anh yêu đi vào nông trường tươi mát của Dân Túc sơn trang.
Mùa đông mặc dù lạnh, nhưng phong cảnh vẫn tuyệt đẹp như cũ, ở ngoài cửa sổ có thể thấy bầu trời đày sao từ phòng của tình nhân, khi Tả Thành Hạo tắm nước nóng xong, từ phòng tắm đi tới, mắt đầu tiên nhìn thấy, đó là Quan Xảo Xảo mặc áo tắm khách sạn đang ngồi ở trên giường, đang thẹn thùng vùi mình ở chăn bông, lộ ra gương mặt đỏ ửng như quả táo, khẩn trương nhìn anh.
"Anh. . . . . . Anh tắm sạch lắm."
Cô gái đỏ tươi thẹn thùng kia, giống như cô dâu nhỏ đêm tân hôn, có chờ mong, cũng có khẩn trương.
Ánh mắt anh trở nên thâm thúy mà lửa nóng, buông khăn mặt hướng cô đi đến.
Xảo Xảo không dám nhìn anh, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, nói cho chính mình đừng khẩn trương, nửa năm phục hồi làm cho A Hạo đã khôi phục khỏe mạnh, giống đại soái ca xuất hiện trước mặt cô lúc trước, là cao lớn lại mê người như vậy, còn có bộ dáng anh mới vừa tắm rửa xong, tóc ngắn hỗn độn càng thể hiện vẻ gợi cảm không kềm chế được của anh, nhìn thấy quả thực khiến người nhiệt huyết sôi trào, trái tim nhảy dồn dập.
Bàn tay lớn nắm giữ tay nhỏ bé của cô, lấy đi điều khiển từ xa, tắt đi TV, cô quay đầu lại, đón nhận ánh mắt thâm tình khát vọng của anh, quả nhiên thấy hai luồng dục hỏa, khiến cô toàn thân cũng nóng lên.
Anh tắt đi chốt đèn điện trên tủ đầu giường, thoáng chốc bên trong tối sầm xuống, chỉ còn ánh sáng đầy trời của các vì sao, từ cửa sổ bằng thủy tinh lóe lên những tia sáng bàng bạc.
Cô biết anh muốn làm gì, bởi vì cô đã vì thế chờ mong hồi lâu, rốt cục đợi đến ngày này, môi mềm mại tùy ý anh hạ xuống những nụ hôm, lúc này trừ bỏ tiếng tim đập, còn có tiếng hít thở cùng tiếng hôn môi đan xen.
Cô nằm xuống, cảm nhận được bàn tay anh đẩy áo tắm trên người cô ra, lộ ra thân thể mĩ miều lành lạnh của cô.
Nương ánh sáng các vì sao ngoài cửa sổ, thân ảnh A Hạo cũng bỏ đi áo tắm, dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của cô, lồng ngực cường tráng lỏa lồ trước mặt cô, như có thể thấy được đường cong cơ thể anh.
Cho dù hai người đã quen thuộc thân thể lẫn hơi thở của nhau, nhưng vẫn khiến kẻ khác chờ mong như vậy, tựa như lần đầu tiên chạm đến nhau, tim đập thình thịch.
Thân hình anh sớm nóng lên, đặt trên đường cong mềm mại hơi lạnh của cô, giống như cứng rắn nên tìm kiếm mềm mại, mới có thể hoàn toàn kết hợp, không có một tí khe hở.
Một tiếng thở dài vạch trần tình cảm mãnh liệt được mở màn,những nụ hôn nóng bỏng như lửa không ngừng rơi như mưa xuống những điểm mẩn cảm trên gáy cổ, cô
"A Hạo. . . . . ."
"Anh yêu em, cả đời."
Vài lời yêu ngắn ngủi cũng chính là lời thề chân thành của anh.
Trên miệng mỉm cười, trong lòng cảm động, bởi vì họ có cách mạng tình cảm mà người khác không thể thay thế được, đồng tâm vượt qua nhân sinh khổ cùng bi, trải qua nhân sinh hỉ giận cười vui, rồi sau đó, đến đêm nay, dưới bầu trời đầy sao kết hợp cùng một chỗ.
Trong tình cảm mãnh liệt, vẫn có lúc anh hôn rất dịu dàng, mỗi một tấc da thịt trơn bóng của cô đều bởi vì anh mà gấp đôi sung sướng mẫn cảm, giống như đang bốc cháy.
Cô cảm nhận được anh cuồng dã, anh vì cô mà triền miên không khống chế được, không hề áp lực mà để dục vọng tùy ý dẫn dắt hai người đi đến thế giới vui thích.
Triền miên qua đi ——
Hai người cùng nằm trên giường, ôn tồn hưởng thụ tình cảm mãnh liệt còn lại cùng với nhiệt độ cơ thể của nhau, tại ban đêm rét lạnh, họ cỡ nào may mắn có thể có được đối phương.
"A, tuyết rơi rồi."
Xảo Xảo kinh hỉ phát hiện ngoài cửa sổ bông tuyết trắng đang bay nhẹ nhàng.
Đây là ông trời cho kinh hỉ, ở Đài Loan, mùa đông muốn xem tuyết, chỉ có thể leo lên núi cao, có khi còn phải thử thời vận, không thể ngờ được, họ may mắn nhìn thấy tuyết đầu mùa đông này.
Bông tuyết bay bay, phảng phất đã tới thế giới kia, hai người họ dùng chăn lông bao bọc thân mình, cùng ngồi trên sô pha trước cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết khó gặp này, thậm chí cười khẽ mở ra cửa sổ, vươn tay đón nhận những mảnh bông tuyết rơi từ trên bầu trời.
"Đẹp quá đi A Hạo."
Cô hưng phấn như một đứa nhỏ, làm anh nhịn không được buộc chặt cánh tay ôm chặt cô, yêu chết bộ dáng đáng yêu khờ dại này của cô.
Ngoài cửa sổ không khí lạnh, làm cho cô hơi thở của cô thở ra biến thành những làn khói trắng, cô như đứa nhỏ thổi ra một đoàn sương khói, hi hi ha ha chơi đùa.
"Cẩn thận coi chừng bị cảm."
"Sẽ không, có anh ôm em, em cảm thấy rất ấm áp."
"Phải không? Em có muốn trở lại trên giường, ôn lại một chút ấm áp không?"
Tay anh lại xấu xa chạy trên người cô, khiến cô không khỏi một trận run rẩy, quay đầu lại xấu hổ liếc anh một cái.
" Làm gì vậy?"
Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
"A? Anh còn muốn?" Không phải vừa mới chấm dứt sao?
"Nó cũng cần phục hồi chức năng."
Cô yêu kiều rên rỉ một tiếng, bị lời này làm cho cô cười duyên, thi triển hết một mặt nhu tình như nước của cô gái nhỏ, không thể ngờ được người đàn ông này một khi thức tỉnh, liền như sói như hổ.
Cô lộ ra nụ cười quyến rũ của tiểu mèo hoang gợi cảm, đồng thời xoay người, hai tay cũng đặt lên bả vai rộng lớn của anh.
"Mặc anh hưởng dụng."
Anh trong mắt nóng lên, đóng cửa sổ, ôm lấy cô trở lại giường lớn, nhiệt tình cấp tốc đốt lửa, kéo dài một đêm triền miên khó quên này.
***
Lại là lễ tình nhân mỗi năm một lần, ngước mắt nhìn lại, thấy có vẻ chướng mắt —— ồ không, là song song ngọt ngào mới đúng.
Tả Thành Hạo đứng cạnh cửa hàng tủ kính trên đường, cách ăn mặc của anh có thể so sánh với diễn viên, một thân hình nam tính lạnh lùng, nhưng hơn một phần trầm ổn hàm xúc, đã không biết có bao nhiêu cô gái đi ngang qua phố nhìn ngắm anh.
Anh một tay cầm ví tiền, một tay cầm di động, nhìn xem thời gian trên di động, lại vào lúc này có một thanh âm quen thuộc kinh hô với anh.
"A Hạo?"
Tả Thành Hạo ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên người cô gái trước mặt, khi thấy đối phương, anh cũng thật ngoài ý muốn.
Không thể ngờ được hai năm sau sẽ ở trên đường vô tình gặp lại, Mễ Tuyết, vợ chưa cưới trước của anh.
Cô vẫn xinh đẹp thời trang, cầm trên tay túi hàng hiệu, trên người cũng mặc quần áo hàng hiệu, vẫn đẹp đẽ quý giá như cũ, nhưng trên mặt tựa hồ có thêm chút buồn bã không ánh sáng.
Tả Thành Hạo nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Đã lâu không gặp."
Nhìn thấy Tả Thành Hạo tươi cười, Mễ Tuyết cả người vừa mừng vừa sợ, càng nhiều hơn chính là kinh diễm.
"Thật là anh, em còn cho rằng em nhận sai người, anh . . . . . Anh không phải . . . ."
Anh biết Mễ Tuyết muốn hỏi cái gì, bảo trì lễ phép cười lễ độ.
"Anh đã phục hồi như cũ."
"A, phải không? Trời ơi, em cũng không biết. . . . . ."
Cô cao thấp đánh giá anh, không thể tưởng được anh lại bình phục, lại đẹp trai như vậy, không, so với trước kia càng anh tuấn, giống như hơn một phần mị lực của đàn ông thành thục.
Cô nghĩ rằng mình từng đính hôn với người đàn ông anh tuấn như vậy, nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, lại lo lắng anh vẫn còn giận cô.
"A Hạo, anh . . . . . . còn giận em không?"
"Giận? Vì sao?"
Khi nghe xong Xảo Xảo tự thuật địa điểm hai người quen biết, trải qua, cùng với thân phận Thần tình yêu này, phản ứng của Tả Thành Hạo chính là không có phản ứng.
Nói anh không có phản ứng, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, vẻ mặt anh không phản ứng, nhưng ánh mắt có phản ứng.
Anh nhìn chằm chằm cô, thật lâu thật lâu đều không có nói chuyện, không biết là đang bị dọa ngây người hay là đang tự hỏi đầu óc cô có phải thật sự có vấn đề hay không?
Tóm lại, anh không phản ứng đã tổn thương đến cô.
Quan Xảo Xảo đột nhiên nhảy xuống giường rời đi, động tác đột nhiên này của cô cuối cùng làm cho anh phục hồi tinh thần lại, phản xạ đem cô ôm trở về.
"Buông ra!"
"Em đi đâu?"
"Em phải về nhà!"
"Đã trễ thế này em còn muốn về nhà? Không được!"
"Em mặc kệ, em phải về nhà!"
"Vì sao?"
Cô thở phì phì trừng anh:
"Anh căn bản không tin em nói."
"Anh nào có! Anh cái gì cũng chưa nói!"
"Miệng anh chưa nói, nhưng vẻ mặt anh nói!"
Anh nhất thời ngậm miệng, không có phủ nhận, cũng không có biện giải, càng làm cho cô tức giận đến hốc mắt đỏ, giãy dụa thoát khỏi anh ôm ấp.
"Xảo Xảo ——"
"Em đi, anh không cần sợ bệnh thần kinh quấn quít lấy anh, em chạy lấy người đây!"
Đây đương nhiên do giận mới nói, anh nếu thật sự cho cô đi, kia còn phải , vội vàng dỗ dành cô:
"Anh không phải không tin, anh chỉ là cần thời gian thích ứng."
"Đủ rồi! Anh không thấy vẻ mặt vừa rồi của anh, bộ dáng hoàn toàn là bị em dọa rồi, em sớm biết anh sẽ có phản ứng này, cho nên em mới không muốn nói, bởi vì em không có cách chứng minh, anh cứ coi như em chưa nói đi!"
Cô tức giận giãy dụa, nước mắt tròn vo từng viên từng viên rơi xuống, một mạch dùng sức giãy khỏi ôm ấp của anh, nhảy xuống giường muốn đi.
Cô không cần để ý đến anh, thề nói phải tin tưởng cô, lại không có làm thế, phản ứng bị dọa đến ngốc lúc ấy của anh đã tổn thương lòng của cô, anh nhất định cho rằng cô điên rồi, hoặc dùng lời nói dối là có rắp tâm tiếp cận anh, vì chứng minh mình trong sạch, cô chạy lấy người được chưa?
Cô vừa mới đụng tới cửa, đột nhiên bị hai cánh tay phía sau chặt chẽ ôm lấy, rơi vào khủy tay liều chết không để cô đi của A Hạo.
"Đừng đi ——"
"Buông ra anh —— anh —— a!"
Đột nhiên, cô cả người khiếp sợ không thôi, vốn đang định mắng anh lại biến thành kinh hỉ hô nhỏ.
"Anh có thể đứng?"
Bản thân Tả Thành Hạo cũng thật kinh ngạc, anh chỉ lo suy nghĩ phải đem Xảo Xảo về, căn bản không nghĩ nhiều lắm, vì không cho Xảo Xảo rời đi, anh phấn đấu quên mình ôm chặt cô, thẳng đến giờ phút này anh cũng mới phát hiện mình đang đứng.
Anh cúi đầu nhìn hai chân mình, đúng là đang đứng thẳng, hơn nữa từ bên giường đến nơi đây khoảng cách có ít nhất bốn bước, chứng tỏ anh chẳng những có thể đứng, còn có thể đi.
"Anh đi được rồi?" Ngay cả chính anh đều không thể tin.
"A Hạo, anh đi được rồi , anh tự mình đi được rồi!"
"Đúng vậy, anh tự đi được rồi."
Họ sớm đã quên hai người vừa rồi còn mới cãi nhau, lúc này họ kinh hỉ ôm đối phương. Hai người đều chảy nước mắt vui sướng, bởi vì họ trăm triệu không nghĩ tới kỳ tích từ trên trời giáng xuống, con đường trị liệu vất vả cuối cùng cũng có hi vọng, tâm họ thật kích động, cảm động, kinh hỉ, hưng phấn cùng nước mắt đan xen.
Còn ồn cái gì? Với họ mà nói, buổi tối hôm nay là cả đời vĩnh hằng.
"Để anh lại đi thử xem."
"Cẩn thận nha."
Cô muốn đỡ A Hạo, nhưng anh cự tuyệt, kiên trì tự mình dùng hai chân bước nửa bước, còn để cho Xảo Xảo nắm tay anh, thong thả di động cước bộ.
Tuy rằng mỗi một bước đều nặng ngàn cân, nhưng anh đích xác cảm giác được, hai chân có tri giác, có cảm giác thực tế đang đạp trên mặt đất, anh lại đi năm bước, cũng đã mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc, nhưng tâm tình hưng phấn làm cho anh không biết cái gì gọi là mệt.
Lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, là hộ sĩ phụ trách.
"Thật xin lỗi, tiếng của anh chị quá lớn, phòng bệnh cách vách đều đang kháng nghị ——"
A? Cô hộ sĩ ngốc ngạc trừng mắt nhìn Tả Thành Hạo, như là lần đầu tiên nhìn thấy anh cao như vậy.
"Miss Lâm, A Hạo đi được rồi!"
"Trời ạ! Không thể nào?! Anh đứng lên xem!"
Cô hộ sĩ cũng nhịn không được kinh hô, đã quên mình là tới bảo người ta im lặng, kinh hỉ tiến lên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm hai chân Tả Thành Hạo.
Ba người kinh hỉ ôm nhau, Xảo Xảo cùng A Hạo còn vui vẻ ở hai má cô hộ sĩ thơm một ngụm thật to, cô hộ sĩ cũng đỏ hốc mắt, vội vàng đi thông báo với bác sĩ, đương nhiên, Xảo Xảo cũng lập tức gọi điện thoại báo cho ba Tả mẹ Tả biết, báo cho họ tin tức kinh hỉ này, hai ông bà nghe xong lập tức chạy tới bệnh viện.
Một đêm này, kỳ tích trời ban làm cho rất nhiều người khóc đỏ mắt, có lẽ thực sự Thần tình yêu đang phù hộ, anh cùng Xảo Xảo như thế nào gặp gỡ, cũng không quan trọng, quan trọng là ..., họ yêu nhau.
***
Tả Thành Hạo không còn cần mượn đôi giày sắt cùng song sắt luyện tập đi lại, tuy rằng hai chân đã có thể đứng và đi lại, nhưng vì tiếp tục huấn luyện cơ lực cùng sự chịu đựng, anh đã tiến đến dùng máy trợ bước chân để đi lại, như vậy mới không làm cho hai chân vừa mới đi lại có nhiều gánh nặng.
Nghe nói bạn trai con gái có thể đi lại, Quan ba ba Quan mama cùng hai đứa em bướng bỉnh toàn bộ đến bệnh viện chúc mừng, riêng hôm nay xuất viện, phòng bệnh của Tả Thành Hạo tương đối ồn ào.
Tả Thành Hạo đã không cần ở phòng phục hồi, có thể về nhà tự mình tiếp tục làm trị liệu, chỉ cần định kỳ quay về bệnh viện kiểm tra là được.
Tả gia cùng Quan gia cũng bởi vậy hiểu biết thân thiện, ba mẹ Tả gia vốn yêu thích cô gái Xảo Xảo thiện lương lại xinh đẹp như vậy. Nếu cô có thể làm dâu nhà mình, khẳng định là phúc khi họ và con kiếp trước đã tu luyện; ba mẹ Quan gia luôn luôn khai sáng, họ dùng chính sách hoàn toàn mở để giáo dục con cái, chỉ cần là đang lúc quen nhau, không làm chuyện xấu, không giấu diếm cha mẹ, họ cũng không phản đối.
Dưới sự trợ giúp của Xảo Xảo, Tả Thành Hạo cần làm trị liệu, anh hy vọng nhanh hồi phục, không chỉ là vì Xảo Xảo, anh tin tưởng có một ngày sẽ thức tỉnh, để phụng dưỡng lại cho ba mẹ, họ vì anh tốn tiền thuốc men nhiều lắm.
Anh hy vọng mau chóng quay lại công việc, làm một người đàn ông chân chính có thể bảo quản gia đình, không hề khiến ba mẹ vất vả kiếm tiền như vậy, cũng muốn hồi báo tình yêu sâu sắc không thay đổi của Xảo Xảo, vì cho Xảo Xảo một tương lai hạnh phúc, anh phải nhanh chóng hoàn toàn hồi phục.
Trong lúc này, anh vẫn thường xuyên ra vào Quan gia như cũ, Quan ba ba Quan mama sớm xem anh là người một nhà, hai đứa em cũng cùng anh thật sự thân thiết, thậm chí hai nhà còn có thể cùng đi du lịch, có đôi khi Xảo Xảo sẽ tới Tả gia qua đêm, hoặc là anh đến Quan gia qua đêm, vợ chồng son chỉ còn kém không có ký tên trên thủ tục mà thôi.
Đương nhiên còn có một cọc tâm nguyện chưa đạt thành, cũng chính là chuyện Tả Thành Hạo đáp ứng Xảo Xảo.
Anh không chỉ cho cô hạnh phúc, mà còn thỏa mãn cô gái anh yêu.
Rất nhanh, nửa năm trôi qua.
Tả Thành Hạo lên kế hoạch nghỉ phép Dân Túc hai ngày một đêm, mang theo bạn gái anh yêu đi vào nông trường tươi mát của Dân Túc sơn trang.
Mùa đông mặc dù lạnh, nhưng phong cảnh vẫn tuyệt đẹp như cũ, ở ngoài cửa sổ có thể thấy bầu trời đày sao từ phòng của tình nhân, khi Tả Thành Hạo tắm nước nóng xong, từ phòng tắm đi tới, mắt đầu tiên nhìn thấy, đó là Quan Xảo Xảo mặc áo tắm khách sạn đang ngồi ở trên giường, đang thẹn thùng vùi mình ở chăn bông, lộ ra gương mặt đỏ ửng như quả táo, khẩn trương nhìn anh.
"Anh. . . . . . Anh tắm sạch lắm."
Cô gái đỏ tươi thẹn thùng kia, giống như cô dâu nhỏ đêm tân hôn, có chờ mong, cũng có khẩn trương.
Ánh mắt anh trở nên thâm thúy mà lửa nóng, buông khăn mặt hướng cô đi đến.
Xảo Xảo không dám nhìn anh, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, nói cho chính mình đừng khẩn trương, nửa năm phục hồi làm cho A Hạo đã khôi phục khỏe mạnh, giống đại soái ca xuất hiện trước mặt cô lúc trước, là cao lớn lại mê người như vậy, còn có bộ dáng anh mới vừa tắm rửa xong, tóc ngắn hỗn độn càng thể hiện vẻ gợi cảm không kềm chế được của anh, nhìn thấy quả thực khiến người nhiệt huyết sôi trào, trái tim nhảy dồn dập.
Bàn tay lớn nắm giữ tay nhỏ bé của cô, lấy đi điều khiển từ xa, tắt đi TV, cô quay đầu lại, đón nhận ánh mắt thâm tình khát vọng của anh, quả nhiên thấy hai luồng dục hỏa, khiến cô toàn thân cũng nóng lên.
Anh tắt đi chốt đèn điện trên tủ đầu giường, thoáng chốc bên trong tối sầm xuống, chỉ còn ánh sáng đầy trời của các vì sao, từ cửa sổ bằng thủy tinh lóe lên những tia sáng bàng bạc.
Cô biết anh muốn làm gì, bởi vì cô đã vì thế chờ mong hồi lâu, rốt cục đợi đến ngày này, môi mềm mại tùy ý anh hạ xuống những nụ hôm, lúc này trừ bỏ tiếng tim đập, còn có tiếng hít thở cùng tiếng hôn môi đan xen.
Cô nằm xuống, cảm nhận được bàn tay anh đẩy áo tắm trên người cô ra, lộ ra thân thể mĩ miều lành lạnh của cô.
Nương ánh sáng các vì sao ngoài cửa sổ, thân ảnh A Hạo cũng bỏ đi áo tắm, dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của cô, lồng ngực cường tráng lỏa lồ trước mặt cô, như có thể thấy được đường cong cơ thể anh.
Cho dù hai người đã quen thuộc thân thể lẫn hơi thở của nhau, nhưng vẫn khiến kẻ khác chờ mong như vậy, tựa như lần đầu tiên chạm đến nhau, tim đập thình thịch.
Thân hình anh sớm nóng lên, đặt trên đường cong mềm mại hơi lạnh của cô, giống như cứng rắn nên tìm kiếm mềm mại, mới có thể hoàn toàn kết hợp, không có một tí khe hở.
Một tiếng thở dài vạch trần tình cảm mãnh liệt được mở màn,những nụ hôn nóng bỏng như lửa không ngừng rơi như mưa xuống những điểm mẩn cảm trên gáy cổ, cô
"A Hạo. . . . . ."
"Anh yêu em, cả đời."
Vài lời yêu ngắn ngủi cũng chính là lời thề chân thành của anh.
Trên miệng mỉm cười, trong lòng cảm động, bởi vì họ có cách mạng tình cảm mà người khác không thể thay thế được, đồng tâm vượt qua nhân sinh khổ cùng bi, trải qua nhân sinh hỉ giận cười vui, rồi sau đó, đến đêm nay, dưới bầu trời đầy sao kết hợp cùng một chỗ.
Trong tình cảm mãnh liệt, vẫn có lúc anh hôn rất dịu dàng, mỗi một tấc da thịt trơn bóng của cô đều bởi vì anh mà gấp đôi sung sướng mẫn cảm, giống như đang bốc cháy.
Cô cảm nhận được anh cuồng dã, anh vì cô mà triền miên không khống chế được, không hề áp lực mà để dục vọng tùy ý dẫn dắt hai người đi đến thế giới vui thích.
Triền miên qua đi ——
Hai người cùng nằm trên giường, ôn tồn hưởng thụ tình cảm mãnh liệt còn lại cùng với nhiệt độ cơ thể của nhau, tại ban đêm rét lạnh, họ cỡ nào may mắn có thể có được đối phương.
"A, tuyết rơi rồi."
Xảo Xảo kinh hỉ phát hiện ngoài cửa sổ bông tuyết trắng đang bay nhẹ nhàng.
Đây là ông trời cho kinh hỉ, ở Đài Loan, mùa đông muốn xem tuyết, chỉ có thể leo lên núi cao, có khi còn phải thử thời vận, không thể ngờ được, họ may mắn nhìn thấy tuyết đầu mùa đông này.
Bông tuyết bay bay, phảng phất đã tới thế giới kia, hai người họ dùng chăn lông bao bọc thân mình, cùng ngồi trên sô pha trước cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết khó gặp này, thậm chí cười khẽ mở ra cửa sổ, vươn tay đón nhận những mảnh bông tuyết rơi từ trên bầu trời.
"Đẹp quá đi A Hạo."
Cô hưng phấn như một đứa nhỏ, làm anh nhịn không được buộc chặt cánh tay ôm chặt cô, yêu chết bộ dáng đáng yêu khờ dại này của cô.
Ngoài cửa sổ không khí lạnh, làm cho cô hơi thở của cô thở ra biến thành những làn khói trắng, cô như đứa nhỏ thổi ra một đoàn sương khói, hi hi ha ha chơi đùa.
"Cẩn thận coi chừng bị cảm."
"Sẽ không, có anh ôm em, em cảm thấy rất ấm áp."
"Phải không? Em có muốn trở lại trên giường, ôn lại một chút ấm áp không?"
Tay anh lại xấu xa chạy trên người cô, khiến cô không khỏi một trận run rẩy, quay đầu lại xấu hổ liếc anh một cái.
" Làm gì vậy?"
Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
"A? Anh còn muốn?" Không phải vừa mới chấm dứt sao?
"Nó cũng cần phục hồi chức năng."
Cô yêu kiều rên rỉ một tiếng, bị lời này làm cho cô cười duyên, thi triển hết một mặt nhu tình như nước của cô gái nhỏ, không thể ngờ được người đàn ông này một khi thức tỉnh, liền như sói như hổ.
Cô lộ ra nụ cười quyến rũ của tiểu mèo hoang gợi cảm, đồng thời xoay người, hai tay cũng đặt lên bả vai rộng lớn của anh.
"Mặc anh hưởng dụng."
Anh trong mắt nóng lên, đóng cửa sổ, ôm lấy cô trở lại giường lớn, nhiệt tình cấp tốc đốt lửa, kéo dài một đêm triền miên khó quên này.
***
Lại là lễ tình nhân mỗi năm một lần, ngước mắt nhìn lại, thấy có vẻ chướng mắt —— ồ không, là song song ngọt ngào mới đúng.
Tả Thành Hạo đứng cạnh cửa hàng tủ kính trên đường, cách ăn mặc của anh có thể so sánh với diễn viên, một thân hình nam tính lạnh lùng, nhưng hơn một phần trầm ổn hàm xúc, đã không biết có bao nhiêu cô gái đi ngang qua phố nhìn ngắm anh.
Anh một tay cầm ví tiền, một tay cầm di động, nhìn xem thời gian trên di động, lại vào lúc này có một thanh âm quen thuộc kinh hô với anh.
"A Hạo?"
Tả Thành Hạo ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên người cô gái trước mặt, khi thấy đối phương, anh cũng thật ngoài ý muốn.
Không thể ngờ được hai năm sau sẽ ở trên đường vô tình gặp lại, Mễ Tuyết, vợ chưa cưới trước của anh.
Cô vẫn xinh đẹp thời trang, cầm trên tay túi hàng hiệu, trên người cũng mặc quần áo hàng hiệu, vẫn đẹp đẽ quý giá như cũ, nhưng trên mặt tựa hồ có thêm chút buồn bã không ánh sáng.
Tả Thành Hạo nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười.
"Đã lâu không gặp."
Nhìn thấy Tả Thành Hạo tươi cười, Mễ Tuyết cả người vừa mừng vừa sợ, càng nhiều hơn chính là kinh diễm.
"Thật là anh, em còn cho rằng em nhận sai người, anh . . . . . Anh không phải . . . ."
Anh biết Mễ Tuyết muốn hỏi cái gì, bảo trì lễ phép cười lễ độ.
"Anh đã phục hồi như cũ."
"A, phải không? Trời ơi, em cũng không biết. . . . . ."
Cô cao thấp đánh giá anh, không thể tưởng được anh lại bình phục, lại đẹp trai như vậy, không, so với trước kia càng anh tuấn, giống như hơn một phần mị lực của đàn ông thành thục.
Cô nghĩ rằng mình từng đính hôn với người đàn ông anh tuấn như vậy, nhịn không được cảm thấy đáng tiếc, lại lo lắng anh vẫn còn giận cô.
"A Hạo, anh . . . . . . còn giận em không?"
"Giận? Vì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.