Chương 11: Chương 4.3
Mạc Nhan
21/04/2017
Edit: Minh Minh
Beta: Quảng Hằng
Anh đã sớm biết nguyên nhân, bởi vì linh hồn anh mỗi ngày đều ở công ty Quan Xảo Xảo bay tới bay lui, người nào đi làm lăn lộn nhiệt tình, người nào tâm tư bất lương, các loại đường nhỏ cùng tin tức bát quái anh biết toàn bộ.
"Cô đem tin tức thả ra đi, tin tưởng tôi, người muốn theo đuổi cô không chỉ có một."
Cô hồ nghi nhìn Tả Thành Hạo.
"Thật hay giả đây?"
"Không thử sao biết, sao không tự tin?"
"Tôi không phải không tự tin, mà là trong văn phòng, tôi cũng không phải xinh đẹp nhất, rất nhiều nữ đồng nghiệp so với tôi đều mê người nha."
"Cái đó thì chưa chắc, ánh mắt đàn ông không giống phụ nữ, cô chỉ cần cho mọi người biết cô hiện tại không có bạn trai, người theo đuổi cô sẽ tới cửa."
Anh cũng không phải nói suông chứ không làm, không người nào biết anh tồn tại trong văn phòng này, không ít đồng nghiệp nam chưa kết hôn đều đối với Xảo Xảo rất có hảo cảm, anh là đàn ông, tất nhiên hiểu được Xảo Xảo đối với đàn ông có lực hấp dẫn ở nơi nào.
Bề ngoài thanh tú động lòng người chính là một trong những ưu điểm của Xảo Xảo, nhưng cô chân chính hấp dẫn người chính ở cá tính đáng yêu dịu ngoan của cô. Tuy rằng anh cùng Xảo Xảo ở chung mới hơn gần một tháng nhưng hai người mỗi ngày cùng một chỗ, làm cho anh thật sâu cảm nhận được Xảo Xảo đáng yêu cùng săn sóc, huống chi là những đồng nghiệp nam này.
Cho dù cô đang ở thời kì thất tình khó qua nhất, cô cũng sẽ không để tâm tình của mình gây phiền toái cho người khác, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười. Cô là một cô gái tốt, thà rằng để buồn khổ trong bụng cũng không muốn tạo phiền phức cho những người khác, hơn nữa lại có thói quen hy sinh vì người khác.
Cô gái như vậy cũng làm cho anh động tâm, cùng Xảo Xảo sớm chiều ở chung, chỗ đáng yêu mê người của cô, anh trong lòng hiểu rõ, chỉ tiếc mình cùng cô vô duyên, trong mắt anh hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh che dấu lại.
Chỉ cần cô có thể tìm được một người đàn ông chân chính hiểu được hy sinh và đáp lại cô, anh liền cảm thấy mỹ mãn.
***
Như Thần tình yêu đã nói, sau khi Xảo Xảo đem chuyện mình đã cùng bạn trai chia tay nói cho một đồng nghiệp nữ, tin tức bát quái luôn không cần phải quảng cáo, lấy tốc độ lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ mà truyền khắp công ty.
Mới nửa ngày thời gian, toàn bộ đồng nghiệp công ty ở tất cả các ngành đều biết Quan Xảo Xảo cô hiện giờ danh hoa vô chủ, bên cạnh không có bạn trai.
Những đồng nghiệp nam tốt với cô mọc rộ lên như măng mọc sau cơn mưa mùa xuân nam đồng nghiệp có hảo cảm với cô cũng có vài người, ngay cả quản sự Dương quang tiên sinh, Trần Kính Dương bên phòng nghiệp vụ với cô tỏ vẻ hảo cảm, còn lập tức áp dụng hành động đến hẹn cô.
"Anh ở đây có hai vé xem phim, vừa vặn Tiểu Triệu không thể đi, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim đi."
Trần Kính Dương mời làm cho cô thụ sủng nhược kinh, bởi vì cô hiểu được, công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp đều thật ái mộ Trần Kính Dương, anh lại cầm vé xem phim đến hẹn cô.
Cô xem ngày giờ trên đó, còn không kịp trả lời, Trần Kính Dương lại nói tiếp:
"Chúng ta tổng cộng có bốn người, Lâm San San cùng Ngô Đại Hùng cũng sẽ đi, anh lái xe, mọi người cùng đi, xem phim xong còn có thể đi ca hát."
Bốn người? Nếu nhiều người cùng đi sẽ không phải xấu hổ, khi cô đang muốn mở miệng đáp ứng, bên cạnh truyền đến một câu ngăn lại.
"Không thể đi."
Cô ngây người, Tả Thành Hạo liền đứng bên cạnh Trần Kính Dương, một tay chỉa chỉa anh ta.
"Người này là loại độc hại quê nhà, ngàn vạn lần đừng đáp ứng."
Quan Xảo Xảo thực kinh ngạc, chẳng qua cô cùng Tả Thành Hạo đã bồi dưỡng thành rất ăn ý, chỉ cần Tả Thành Hạo nói, cô liền trăm phần trăm tin tưởng.
"Thật xin lỗi, cám ơn ý tốt của anh, tôi ngày mai vừa vặn có việc."
"Ách. . . . . . Như vậy à, không sao, em rảnh ngày nào, chúng ta sửa thành ngày đó."
Cô ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
"Nói thật cô đã đáp ứng cùng người khác đi xem bộ phim này, bạn cô cũng giúp cô lấy vé."
Tả Thành Hạo rất nhanh giúp cô tìm lý do tốt, Quan Xảo Xảo lập tức chiếu theo lời anh nói với Trần Kính Dương.
"Vậy rất tốt, mọi người cùng nhau xem đi."
Trần Kính Dương vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Nói với anh ta, cô phải cùng Dương Quân đi xem."
Tả Thành Hạo vừa nói xong, cô tiếp tục nói ra một lần, cũng thật thần kỳ, Trần Kính Dương đầu tiên là vẻ mặt giật mình, sau đó cư nhiên rút lui có trật tự, không tiếp tục thuyết phục hoặc quấn quít lấy cô.
Đợi Trần Kính Dương đi rồi, cô tò mò hỏi Thần tình yêu:
"Dương Quân là ai thế?"
"Nhân viên phục vụ tổng đài quảng cáo lầu dưới, là người tình của anh ta."
Quan Xảo Xảo há hốc miệng kinh hoàng.
"Anh ta có bạn gái?"
"Đúng vậy."
Cô thật ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại thấy không đúng:
"Anh ta có thể giống như hẹn bạn bè mà mời tôi xem phim, bởi vì anh ta không hẹn một mình tôi, còn có mặt hai người khác nha."
"Đó là kỹ xảo, nhiều người cô mới không phòng bị, đợi cho cô đi, rất nhanh sẽ phát hiện hai người kia có việc không thể tới, chỉ còn cô cùng amh ta."
Cô giương miệng, kinh ngạc nói không nên lời, sau đó rốt cục hiểu được vì sao anh nói Trần Kính Dương là loại trà độc quê nhà, nhịn không được căm giận mắng một câu.
"Tên khốn kiếp!"
"Đúng vậy."
"Có bạn gái còn tìm tôi, bình thường ở công ty lại biểu hiện đàng hoàng như vậy, không thể ngờ được lại ở sau lưng làm loại chuyện như thế này."
"Dù sao anh ta ăn không được cô, trong lòng cô biết là tốt rồi."
"Nhưng tôi còn rất giận, vì sao tôi luôn hấp dẫn đàn ông lăng nhăng? Tức chết tôi rồi!"
Cô không thể rống to, chỉ có thể dùng âm hơi nhỏ giọng nói, đầy ngập tức giận làm cho cô nhịn không được quơ hai đấm, sau khi có kinh nghiệm với Lưu Tuấn Sinh, cô bây giờ đối với đàn ông lăng nhăng đặc biệt chán ghét.
"Cô đừng vung tay loạn xạ như thế, nếu có người đi ngang qua, nhìn cô như vậy sẽ bị dọa đó."
"Tôi nhịn không được mà, thật sự rất tức mà, hừ, đối phó loại đàn ông lăng nhăng này, tôi sẽ không mềm lòng nữa, nếu dám trêu chọc tôi, tuyệt đối xử đẹp anh ta, tuyệt đối tuyệt đối ——" cô cứng đờ. Thình lình ánh mắt vừa vặn đón nhận một ánh mắt khác thường của Lí Minh Thịnh, anh đang đứng ở bên ngoài tấm ngăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
Tả Thành Hạo xoa đầu, xem đi, thật đúng là ứng nghiệm.
"Aha, ai—— tôi —— tôi đang vận động, cả ngày ngồi lâu lắm, động động gân cốt rất tốt cho thân thể."
Quan Xảo Xảo vội làm bộ đang vận động, trong lòng lại rất muốn khóc thét, thật sự là mất mặt đến chết, khẳng định Lí Minh Thịnh cho rằng cô là quái thai mất rồi.
Tả Thành Hạo nhíu mày:
"Cô lần này phản ứng rất nhanh."
Cô liếc mắt trừng Thần tình yêu một cái, lúc này không phải thời điểm trêu chọc móc ngoáy cô, đáng giận.
Lí Minh Thịnh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên bật cười, khiến cô xấu hỏ đỏ ửng mặt, nụ cười kia tương đương nói cho cô, anh biết cô đang tìm lý do.
Hại cô đứng bất động ở đằng kia, cũng không biết nên đem tay đánh ở chỗ nào mới tốt.
Được rồi, cô thừa nhận mình là quái thai!
"Có cái gì buồn cười, tôi thích làm động tác quái lạ không được sao?"
Cô nhíu mày, không có ý tốt trừng mắt nhìn anh.
"Anh cảm thấy em thật đáng yêu."
Hở?
Cô ngốc nhìn anh, nghĩ không đến anh sẽ nói với cô lời này, đáng yêu. . . . . . Anh nói cô đáng yêu?
"Hôm nay tan tầm có rảnh không?"
"A. . . . . . Em . . . . . ."
Cô đột nhiên ý thức được, Lí Minh Thịnh hành động, anh chủ động đến hẹn cô, nhịn không được nhìn về phía Tả Thành Hạo.
Tả Thành Hạo hướng cô gật đầu, lộ ra mỉm cười cổ vũ, nếu đã như thế, cô không lý do cự tuyệt, Lí Minh Thịnh là người Thần tình yêu tán thành, mà cô, kỳ thật với Lí Minh Thịnh cũng có hảo cảm.
Cô thẹn thùng gật đầu.
"Có."
"Cùng nhau ăn cơm được không? Anh biết có một nhà hàng rất ngon, muốn mời em cùng đi nếm thử một chút."
Cô lại lén nhìn hướng Tả Thành Hạo.
"Đi thôi, anh chàng này không tồi, là một người rất chính trực."
Có Tả Thành Hạo cổ vũ, cô cuối cùng cũng gật đầu, thẹn thùng trả lời ——
"Vâng."
Beta: Quảng Hằng
Anh đã sớm biết nguyên nhân, bởi vì linh hồn anh mỗi ngày đều ở công ty Quan Xảo Xảo bay tới bay lui, người nào đi làm lăn lộn nhiệt tình, người nào tâm tư bất lương, các loại đường nhỏ cùng tin tức bát quái anh biết toàn bộ.
"Cô đem tin tức thả ra đi, tin tưởng tôi, người muốn theo đuổi cô không chỉ có một."
Cô hồ nghi nhìn Tả Thành Hạo.
"Thật hay giả đây?"
"Không thử sao biết, sao không tự tin?"
"Tôi không phải không tự tin, mà là trong văn phòng, tôi cũng không phải xinh đẹp nhất, rất nhiều nữ đồng nghiệp so với tôi đều mê người nha."
"Cái đó thì chưa chắc, ánh mắt đàn ông không giống phụ nữ, cô chỉ cần cho mọi người biết cô hiện tại không có bạn trai, người theo đuổi cô sẽ tới cửa."
Anh cũng không phải nói suông chứ không làm, không người nào biết anh tồn tại trong văn phòng này, không ít đồng nghiệp nam chưa kết hôn đều đối với Xảo Xảo rất có hảo cảm, anh là đàn ông, tất nhiên hiểu được Xảo Xảo đối với đàn ông có lực hấp dẫn ở nơi nào.
Bề ngoài thanh tú động lòng người chính là một trong những ưu điểm của Xảo Xảo, nhưng cô chân chính hấp dẫn người chính ở cá tính đáng yêu dịu ngoan của cô. Tuy rằng anh cùng Xảo Xảo ở chung mới hơn gần một tháng nhưng hai người mỗi ngày cùng một chỗ, làm cho anh thật sâu cảm nhận được Xảo Xảo đáng yêu cùng săn sóc, huống chi là những đồng nghiệp nam này.
Cho dù cô đang ở thời kì thất tình khó qua nhất, cô cũng sẽ không để tâm tình của mình gây phiền toái cho người khác, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười. Cô là một cô gái tốt, thà rằng để buồn khổ trong bụng cũng không muốn tạo phiền phức cho những người khác, hơn nữa lại có thói quen hy sinh vì người khác.
Cô gái như vậy cũng làm cho anh động tâm, cùng Xảo Xảo sớm chiều ở chung, chỗ đáng yêu mê người của cô, anh trong lòng hiểu rõ, chỉ tiếc mình cùng cô vô duyên, trong mắt anh hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh che dấu lại.
Chỉ cần cô có thể tìm được một người đàn ông chân chính hiểu được hy sinh và đáp lại cô, anh liền cảm thấy mỹ mãn.
***
Như Thần tình yêu đã nói, sau khi Xảo Xảo đem chuyện mình đã cùng bạn trai chia tay nói cho một đồng nghiệp nữ, tin tức bát quái luôn không cần phải quảng cáo, lấy tốc độ lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ mà truyền khắp công ty.
Mới nửa ngày thời gian, toàn bộ đồng nghiệp công ty ở tất cả các ngành đều biết Quan Xảo Xảo cô hiện giờ danh hoa vô chủ, bên cạnh không có bạn trai.
Những đồng nghiệp nam tốt với cô mọc rộ lên như măng mọc sau cơn mưa mùa xuân nam đồng nghiệp có hảo cảm với cô cũng có vài người, ngay cả quản sự Dương quang tiên sinh, Trần Kính Dương bên phòng nghiệp vụ với cô tỏ vẻ hảo cảm, còn lập tức áp dụng hành động đến hẹn cô.
"Anh ở đây có hai vé xem phim, vừa vặn Tiểu Triệu không thể đi, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim đi."
Trần Kính Dương mời làm cho cô thụ sủng nhược kinh, bởi vì cô hiểu được, công ty có rất nhiều nữ đồng nghiệp đều thật ái mộ Trần Kính Dương, anh lại cầm vé xem phim đến hẹn cô.
Cô xem ngày giờ trên đó, còn không kịp trả lời, Trần Kính Dương lại nói tiếp:
"Chúng ta tổng cộng có bốn người, Lâm San San cùng Ngô Đại Hùng cũng sẽ đi, anh lái xe, mọi người cùng đi, xem phim xong còn có thể đi ca hát."
Bốn người? Nếu nhiều người cùng đi sẽ không phải xấu hổ, khi cô đang muốn mở miệng đáp ứng, bên cạnh truyền đến một câu ngăn lại.
"Không thể đi."
Cô ngây người, Tả Thành Hạo liền đứng bên cạnh Trần Kính Dương, một tay chỉa chỉa anh ta.
"Người này là loại độc hại quê nhà, ngàn vạn lần đừng đáp ứng."
Quan Xảo Xảo thực kinh ngạc, chẳng qua cô cùng Tả Thành Hạo đã bồi dưỡng thành rất ăn ý, chỉ cần Tả Thành Hạo nói, cô liền trăm phần trăm tin tưởng.
"Thật xin lỗi, cám ơn ý tốt của anh, tôi ngày mai vừa vặn có việc."
"Ách. . . . . . Như vậy à, không sao, em rảnh ngày nào, chúng ta sửa thành ngày đó."
Cô ngây người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào.
"Nói thật cô đã đáp ứng cùng người khác đi xem bộ phim này, bạn cô cũng giúp cô lấy vé."
Tả Thành Hạo rất nhanh giúp cô tìm lý do tốt, Quan Xảo Xảo lập tức chiếu theo lời anh nói với Trần Kính Dương.
"Vậy rất tốt, mọi người cùng nhau xem đi."
Trần Kính Dương vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Nói với anh ta, cô phải cùng Dương Quân đi xem."
Tả Thành Hạo vừa nói xong, cô tiếp tục nói ra một lần, cũng thật thần kỳ, Trần Kính Dương đầu tiên là vẻ mặt giật mình, sau đó cư nhiên rút lui có trật tự, không tiếp tục thuyết phục hoặc quấn quít lấy cô.
Đợi Trần Kính Dương đi rồi, cô tò mò hỏi Thần tình yêu:
"Dương Quân là ai thế?"
"Nhân viên phục vụ tổng đài quảng cáo lầu dưới, là người tình của anh ta."
Quan Xảo Xảo há hốc miệng kinh hoàng.
"Anh ta có bạn gái?"
"Đúng vậy."
Cô thật ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại thấy không đúng:
"Anh ta có thể giống như hẹn bạn bè mà mời tôi xem phim, bởi vì anh ta không hẹn một mình tôi, còn có mặt hai người khác nha."
"Đó là kỹ xảo, nhiều người cô mới không phòng bị, đợi cho cô đi, rất nhanh sẽ phát hiện hai người kia có việc không thể tới, chỉ còn cô cùng amh ta."
Cô giương miệng, kinh ngạc nói không nên lời, sau đó rốt cục hiểu được vì sao anh nói Trần Kính Dương là loại trà độc quê nhà, nhịn không được căm giận mắng một câu.
"Tên khốn kiếp!"
"Đúng vậy."
"Có bạn gái còn tìm tôi, bình thường ở công ty lại biểu hiện đàng hoàng như vậy, không thể ngờ được lại ở sau lưng làm loại chuyện như thế này."
"Dù sao anh ta ăn không được cô, trong lòng cô biết là tốt rồi."
"Nhưng tôi còn rất giận, vì sao tôi luôn hấp dẫn đàn ông lăng nhăng? Tức chết tôi rồi!"
Cô không thể rống to, chỉ có thể dùng âm hơi nhỏ giọng nói, đầy ngập tức giận làm cho cô nhịn không được quơ hai đấm, sau khi có kinh nghiệm với Lưu Tuấn Sinh, cô bây giờ đối với đàn ông lăng nhăng đặc biệt chán ghét.
"Cô đừng vung tay loạn xạ như thế, nếu có người đi ngang qua, nhìn cô như vậy sẽ bị dọa đó."
"Tôi nhịn không được mà, thật sự rất tức mà, hừ, đối phó loại đàn ông lăng nhăng này, tôi sẽ không mềm lòng nữa, nếu dám trêu chọc tôi, tuyệt đối xử đẹp anh ta, tuyệt đối tuyệt đối ——" cô cứng đờ. Thình lình ánh mắt vừa vặn đón nhận một ánh mắt khác thường của Lí Minh Thịnh, anh đang đứng ở bên ngoài tấm ngăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.
Tả Thành Hạo xoa đầu, xem đi, thật đúng là ứng nghiệm.
"Aha, ai—— tôi —— tôi đang vận động, cả ngày ngồi lâu lắm, động động gân cốt rất tốt cho thân thể."
Quan Xảo Xảo vội làm bộ đang vận động, trong lòng lại rất muốn khóc thét, thật sự là mất mặt đến chết, khẳng định Lí Minh Thịnh cho rằng cô là quái thai mất rồi.
Tả Thành Hạo nhíu mày:
"Cô lần này phản ứng rất nhanh."
Cô liếc mắt trừng Thần tình yêu một cái, lúc này không phải thời điểm trêu chọc móc ngoáy cô, đáng giận.
Lí Minh Thịnh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên bật cười, khiến cô xấu hỏ đỏ ửng mặt, nụ cười kia tương đương nói cho cô, anh biết cô đang tìm lý do.
Hại cô đứng bất động ở đằng kia, cũng không biết nên đem tay đánh ở chỗ nào mới tốt.
Được rồi, cô thừa nhận mình là quái thai!
"Có cái gì buồn cười, tôi thích làm động tác quái lạ không được sao?"
Cô nhíu mày, không có ý tốt trừng mắt nhìn anh.
"Anh cảm thấy em thật đáng yêu."
Hở?
Cô ngốc nhìn anh, nghĩ không đến anh sẽ nói với cô lời này, đáng yêu. . . . . . Anh nói cô đáng yêu?
"Hôm nay tan tầm có rảnh không?"
"A. . . . . . Em . . . . . ."
Cô đột nhiên ý thức được, Lí Minh Thịnh hành động, anh chủ động đến hẹn cô, nhịn không được nhìn về phía Tả Thành Hạo.
Tả Thành Hạo hướng cô gật đầu, lộ ra mỉm cười cổ vũ, nếu đã như thế, cô không lý do cự tuyệt, Lí Minh Thịnh là người Thần tình yêu tán thành, mà cô, kỳ thật với Lí Minh Thịnh cũng có hảo cảm.
Cô thẹn thùng gật đầu.
"Có."
"Cùng nhau ăn cơm được không? Anh biết có một nhà hàng rất ngon, muốn mời em cùng đi nếm thử một chút."
Cô lại lén nhìn hướng Tả Thành Hạo.
"Đi thôi, anh chàng này không tồi, là một người rất chính trực."
Có Tả Thành Hạo cổ vũ, cô cuối cùng cũng gật đầu, thẹn thùng trả lời ——
"Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.