Chương 14: Chương 5.3
Mạc Nhan
21/04/2017
Đột nhiên phát hiện Lí Minh Thịnh nghiêng nguwoif tới gần, gương mặt nhã nhặn đến gần cô, làm cho cô ngây dại.
Sự tình phát sinh bất chợt, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, sau nửa tháng quen biết, anh vẫn bảo trì quân tử, cuối cùng cũng áp dụng hành động hôn cô ?
Cô không khỏi ngừng thở, vì chuyện sắp phát sinh mà càng thêm buộc chặt, khuôn mặt cũng sắp đỏ hồng.
Oa —— anh phải hôn cô —— Thần tình yêu, làm sao bây giờ nha? Anh chết nơi nào rồi!
Một cái dây đeo an toàn kéo ngang người cô, cạch một tiếng, khóa lại dây an toàn, khiến cô không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy Lí Minh Thịnh sau khi giúp cô mang dây an toàn, liền ngồi lại vị trí của mình, khởi động xe, nhấn ga, xuất phát.
Chuyện gì cũng chưa phát sinh, anh tới gần cô, căn bản không phải hôn cô, chỉ là giúp cô đeo dây an toàn thôi.
Quan Xảo Xảo choáng váng, ngơ ngác ngồi, nhạy bén ngắm hướng Lí Minh Thịnh, anh chỉ chuyên tâm lái xe, hóa ra là cô suy nghĩ nhiều quá.
Kỳ quái chính là, cô cư nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, cũng không quá thất vọng.
Ngày nghỉ hẹn hò, Lí Minh Thịnh săn sóc thực dịu dàng, đi ăn cơm, sẽ trưng cầu ý kiến của cô; muốn đi đâu, cũng sẽ hỏi ý cô; khi xuống xe, sẽ giúp cô mở cửa xe; khi đi lại, sẽ nắm tay cô; khi vào cửa, cũng trước vì cô mở cửa, lễ phép ưu tiêncho phái nữ.
Khi hai người ở chung, đại bộ phận là cô nói chuyện, anh luôn mỉm cười lắng nghe, đương nhiên cũng sẽ đáp khi cô hỏi, sẽ không giấu diếm cô việc gì, không giống bạn trai trước Lưu Tuấn Sinh, luôn không ổn định, làm cho cô khổ sở chờ đợi.
Lí Minh Thịnh khiến người ta an tâm, bất cứ lúc nào cũng nghiêm túc quy cũ, ông bà từng nói, tìm chồng phải tìm người tin cậy, chung quy chính là loại cảm giác này.
Cô cần cảm giáckiên định, anh cũng hứa hẹn cô, anh lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để quen cô, chứng tỏ anh đối với tình cảm này là thật, không phải đùa giỡn.
Cùng anh một chỗ, cô không cần đoán, sẽ không bất an, Lí Minh Thịnh là người tốt, cũng là đối tượng tốt, khó trách không ít đồng sự nữ trong công ty rất có hảo cảm với anh, nhưng chưa từng đồn qua anh cùng nữ đồng nghiệp nào có gì mờ ám, chứng tỏ hành vi của anh thực kiểm điểm, bởi vậy mới có thể được thủ trưởng coi trọng.
Lí Minh Thịnh chọn không thể chọn, tuy rằng mới quen nhau nửa tháng, nhưng đã khiến người ta cảm thấy anh là một đối tượng tốt để kết hôn, vậy mà vì sao cô không cảm thấy thỏa mãn? Cảm giác giống như thiếu cái gì đó.
Thành Hạo tại sao lại đột nhiên biến mất? Là vì biết cô hẹn hò nên mới không muốn quấy rầy cô sao?
Thần tình yêu không ở đây, hại cô vẫn quan tâm anh.
"Em có tâm sự?"
Câu hỏi của Lí Minh Thịnh, làm cho cô đột nhiên lấy lại tinh thần.
"A? Cái gì? Không có nha."
"Em hôm nay giống như không yên lòng."
"Có sao? Sẽ không đâu, em có lúc sẽ mơ mộng một chút, đây là thói quen xấu của em, anh đừng để ý." Cô nói chính mình phải chuyên tâm, bọn họ hiện tại đang ngồi ở nhà hàng dùng cơm, cô không nên phân tâm.
Lí Minh Thịnh lẳng lặng nhìn cô, lộ ra nụcười áy náy. "Thật xin lỗi, ở cùng với anh rất nhàm chán."
"A, anh đừng nói vậy, em sẽ thực áy náy." Cô vực dậy tinh thần tìm đề tài tán gẫu, hy vọng có thể đem không khí trở nên thân thiện một chút, mới sẽ không làm cho Lí Minh Thịnh cảm thấy áy náy.
Chẳng qua, cô phải nói gì đây?
Lúc này, Thành Hạo ở đây thì tốt rồi, anh nhất định xuất rất nhiều chủ ý, có anh ở đây, cái gì cũng không sợ.
Ô ô ô ——Thần tình yêu của cô nha! Rốt cuộc chạy tới nơi nào?
***
Anh ngồi bên giường nhìn gương mặt đang ngủ đáng yêu, cô ngủ thật sự ngoan, anh không tính đánh thức cô, bởi vì chỉ có thế này, anh mới có thể không hề cố kỵ ngắm cô.
Ngón tay dọc theo đường cong gương mặt, dịu dàng mơn trớn, thực hi vọng có thể chạm đến khuôn mặt này, ngửi hương vị của cô, cảm thụ da thịt mềm mại của cô, ôm cô mỗi sáng sớm tỉnh lại, đó là việc hạnh phúc cỡ nào.
Anh cảm giác được mình bị một sức mạnh lôi kéo, càng ngày càng không thể khống chế mình, anh có dự cảm, thời gian ở lại bên người cô không nhiều lắm .
Hồi tưởng mấy ngày nay từng chút từng đoạn thời gian cùng cô ở chung, thời gian mặc dù không lâu, lại cảm giác hai người phảng phất đời trước gặp nhau, anh chưa từng vui vẻ như vậy, cũng chưa từng thoải máinhư thế, cô tựa như ốc đảo mà anh gặp được khi đi giữa sa mạc, làm dịu tâm linh tịch mịch của anh.
May mắn, anh có thể an tâm ra đi, ít nhất có thể yên tâm đem cô giao cho một người đàn ông đáng tin cậy, vì cô là vướng bận duy nhất của anh, chỉ cần cô hạnh phúc, anh có thể buông tay.
Kỳ thật, anh cũng không phải Thần tình yêu, anh lừa cô, sở dĩ ở bên người cô, là vì anh rất tịch mịch, hơn nữa chỉ có cô nhìn thấy anh.
Vì không muốn dọa đến cô, anh mới bịa cái cớ, nói anh là Thần tình yêu báo ân, chỉ cần ở bên người cô, cùng cô trò chuyện, vì linh hồn anh trong khoảng không gian tĩnh mịch này, rất cô đơn.
Anh tự đáy lòng cảm tạ vận mệnh đã cho anh gặp gỡ Xảo Xảo, nhưng cũng hận vận mệnh đã khiến anh không thể không rời đi, linh hồn anh càng ngày càng yếu, rất nhanh sẽ phải rời khỏi, mỗi khi nghĩ như thế, anh không khỏi đau lòng, trong lòng luyến tiếc Xảo Xảo.
Người trên giường rên rỉ, Quan Xảo Xảo mở nửa con mắt buồn ngủ còn nhập nhèm, gương mặt ngủ đáng yêu như trước, thấy anh ở bên giường không chút kinh hoảng, mà là nở nụ cười chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng, Thần tình yêu."
"Chào buổi sáng."
Quan Xảo Xảo ưỡn cong người, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua anh đi không lời từ giả, nhịn không được nén giận.
"Anh nha, ngày hôm qua cũng không thông báo mà đi, gần đây anh đều quay về như vậy, đột nhiên biến mất, rốt cuộc anh đang vội cái gì?"
Kỳ thật cô cũng không cần biết đáp án, bởi vì Thành Hạo luôn trả lời cô bốn chữ "Thiên cơ không thể lộ", cô chỉ muốn oán giận anh một chút, ngẫu nhiên cũng đổi cô lầm bầm lầu bầu với anh.
"Hôm qua hẹn hò có vui không?"
Cô gật đầu.
"Vui lắm, có Thần tình yêu giúp, tình yêu thuận thuận lợi lợi, cũng là anh thật tinh mắt, Minh Thịnh là người đàn ông tốt, dịu dàng săn sóc."
"Vậy là tốt rồi, có anh ta chăm sóc cô, tôi an tâm."
Cô vốn lườ biếng ôm chăn bông, tựa vàobên giường hưởng thụ cùng anh một câu có một câu không đấu võ mồm, nhưng sau khi nghe Thành Hạo nói những lời này, cả người đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu, vốn suy nghĩ đang mơ hồ cũng trở nên thanh tỉnh .
"Sao tôi cảm giác khẩu khí của anh giống như phải rời khỏi đây vậy?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu, chỉnh ngay thái độ khôi hài lúc trước, trở nên nghiêm túc.
"Tôi có thể phải rời khỏi."
"A? Nhưng anh vừa mới đến mà."
"Ý của tôi là, tôi có thể sẽ không đến tìm cô."
Quan Xảo Xảo ngây người, một hồi lâu sau, cô cứ ngốc ngốc như vậy nhìn anh nói không ra lời, như là còn tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh.
"Anh nói thật?"
"Ừm."
"Sẽ không đến tìm tôi nữa?"
"Ừ."
"Cho nên tôi sẽ không còn gặp lại anh?"
Anh trong mắt khó nén sầu não, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay sau đó, hốc mắtcủa cô đỏ, hai giọt nước mắttrong suốt cứ như vậy không hề báo động trước rơi xuống khuôn mặt, làm cho anh giật mình.
Cô từng nghĩ tới sẽ có một ngàynhư vậy, chỉ là khi nó phát sinh, cô vẫn không thể chấp nhận.
Thần tình yêu phải rời khỏi, không biết vì sao, lòng của cô đau quá, khổ sở nói không ra lời.
"Xảo Xảo. . . . . ." Anh vươn tay muốn lau đi nước mắtcủa cô, nhưng nước mắt kia xuyên thấu qua ngón tay anh, anh ngay cả muốn giúp cô lau lệ đều làm không được.
Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống. Khi thất tình, cô cũng rất khó qua, nhưngkhông giống hiện tại khổ sở như vậy, Thành Hạo rời đi, làm cho ngực cô giống như có cái gì đó cũng bị lấy đi mất.
Tưởng tượng đời này có thể sẽ không còn gặp lại anh, cô giống như đánh mất đi vật gì đó trân quý nhất thế gian, không nở buông tay, còn có một nỗi sợ hãi, sợ hãi không thấy được anh, đang ăn mòn trái tim của cô.
"Anh nhất định phải đi sao? Không thể xin được với thủ trưởng Thần tình yêu sao?"
"Tin tưởng tôi, nếu có thể, tôi cũng không muốn đi, nhưng tôi thân bất do kỷ." Ngay cả chính anh cũng chưa nắm chắc, thật sâu cảm thấy sức lực của mình càng ngày càng yếu, mà sức mạnh lôi kéo anh kia bỗng hóa mạnh.
"A, chân của anh biến mất rồi!"
Sau khi cô kinh hô, anh cúi đầu vừa thấy, quả nhiên một đôi chân không thấy, hơn nữa đang từ từ hướng lên trên biến mất.
Đã đến giờ.
"Anh phải đi, Xảo Xảo. . . . . ."
"Không, quá nhanh, chờ một chút."
"Em phải chăm sóc chính mình thật tốt, Lí Minh Thịnh là người đàn ông tốt, anh tin tưởng anh ta sẽ cho em hạnh phúc."
"Đừng."
Cô dùng sức lắc đầu, ý muốn bắt giữ anh, rơi lệ không ngừng cầu xin, "Thành Hạo, đừng đi —— đừng ——" môi cánh hoa không hề báo động trước bị hôn lên.
Anh cúi đầu hôn môi cô, một khắc kia, một dòng nước thật ấm chảy qua môi cô, cảm nhận được anh nhiệt tình liếm hôn, cùng với rung động như điện giật.
Cô nhắm mắt lại, ra sức muốn lưu lại nụ hôn này, tư vị ngọt ngào thấu vào lòng của cô, một khắc kia, cô cảm nhận được Tả Thành Hạo yêu, phảng phất nháy mắt vĩnh hằng.
Khi cô mở to mắt, anh đã biến mất.
Anh hài hước, anh lầm bầm lầu bầu, anh cười, cùng với anh dịu dàng, đều đã trở thành quá khứ để nhớ lại.
Nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt cô rơi thành biển.
Sự tình phát sinh bất chợt, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, sau nửa tháng quen biết, anh vẫn bảo trì quân tử, cuối cùng cũng áp dụng hành động hôn cô ?
Cô không khỏi ngừng thở, vì chuyện sắp phát sinh mà càng thêm buộc chặt, khuôn mặt cũng sắp đỏ hồng.
Oa —— anh phải hôn cô —— Thần tình yêu, làm sao bây giờ nha? Anh chết nơi nào rồi!
Một cái dây đeo an toàn kéo ngang người cô, cạch một tiếng, khóa lại dây an toàn, khiến cô không khỏi ngẩn ngơ, chỉ thấy Lí Minh Thịnh sau khi giúp cô mang dây an toàn, liền ngồi lại vị trí của mình, khởi động xe, nhấn ga, xuất phát.
Chuyện gì cũng chưa phát sinh, anh tới gần cô, căn bản không phải hôn cô, chỉ là giúp cô đeo dây an toàn thôi.
Quan Xảo Xảo choáng váng, ngơ ngác ngồi, nhạy bén ngắm hướng Lí Minh Thịnh, anh chỉ chuyên tâm lái xe, hóa ra là cô suy nghĩ nhiều quá.
Kỳ quái chính là, cô cư nhiên có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, cũng không quá thất vọng.
Ngày nghỉ hẹn hò, Lí Minh Thịnh săn sóc thực dịu dàng, đi ăn cơm, sẽ trưng cầu ý kiến của cô; muốn đi đâu, cũng sẽ hỏi ý cô; khi xuống xe, sẽ giúp cô mở cửa xe; khi đi lại, sẽ nắm tay cô; khi vào cửa, cũng trước vì cô mở cửa, lễ phép ưu tiêncho phái nữ.
Khi hai người ở chung, đại bộ phận là cô nói chuyện, anh luôn mỉm cười lắng nghe, đương nhiên cũng sẽ đáp khi cô hỏi, sẽ không giấu diếm cô việc gì, không giống bạn trai trước Lưu Tuấn Sinh, luôn không ổn định, làm cho cô khổ sở chờ đợi.
Lí Minh Thịnh khiến người ta an tâm, bất cứ lúc nào cũng nghiêm túc quy cũ, ông bà từng nói, tìm chồng phải tìm người tin cậy, chung quy chính là loại cảm giác này.
Cô cần cảm giáckiên định, anh cũng hứa hẹn cô, anh lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để quen cô, chứng tỏ anh đối với tình cảm này là thật, không phải đùa giỡn.
Cùng anh một chỗ, cô không cần đoán, sẽ không bất an, Lí Minh Thịnh là người tốt, cũng là đối tượng tốt, khó trách không ít đồng sự nữ trong công ty rất có hảo cảm với anh, nhưng chưa từng đồn qua anh cùng nữ đồng nghiệp nào có gì mờ ám, chứng tỏ hành vi của anh thực kiểm điểm, bởi vậy mới có thể được thủ trưởng coi trọng.
Lí Minh Thịnh chọn không thể chọn, tuy rằng mới quen nhau nửa tháng, nhưng đã khiến người ta cảm thấy anh là một đối tượng tốt để kết hôn, vậy mà vì sao cô không cảm thấy thỏa mãn? Cảm giác giống như thiếu cái gì đó.
Thành Hạo tại sao lại đột nhiên biến mất? Là vì biết cô hẹn hò nên mới không muốn quấy rầy cô sao?
Thần tình yêu không ở đây, hại cô vẫn quan tâm anh.
"Em có tâm sự?"
Câu hỏi của Lí Minh Thịnh, làm cho cô đột nhiên lấy lại tinh thần.
"A? Cái gì? Không có nha."
"Em hôm nay giống như không yên lòng."
"Có sao? Sẽ không đâu, em có lúc sẽ mơ mộng một chút, đây là thói quen xấu của em, anh đừng để ý." Cô nói chính mình phải chuyên tâm, bọn họ hiện tại đang ngồi ở nhà hàng dùng cơm, cô không nên phân tâm.
Lí Minh Thịnh lẳng lặng nhìn cô, lộ ra nụcười áy náy. "Thật xin lỗi, ở cùng với anh rất nhàm chán."
"A, anh đừng nói vậy, em sẽ thực áy náy." Cô vực dậy tinh thần tìm đề tài tán gẫu, hy vọng có thể đem không khí trở nên thân thiện một chút, mới sẽ không làm cho Lí Minh Thịnh cảm thấy áy náy.
Chẳng qua, cô phải nói gì đây?
Lúc này, Thành Hạo ở đây thì tốt rồi, anh nhất định xuất rất nhiều chủ ý, có anh ở đây, cái gì cũng không sợ.
Ô ô ô ——Thần tình yêu của cô nha! Rốt cuộc chạy tới nơi nào?
***
Anh ngồi bên giường nhìn gương mặt đang ngủ đáng yêu, cô ngủ thật sự ngoan, anh không tính đánh thức cô, bởi vì chỉ có thế này, anh mới có thể không hề cố kỵ ngắm cô.
Ngón tay dọc theo đường cong gương mặt, dịu dàng mơn trớn, thực hi vọng có thể chạm đến khuôn mặt này, ngửi hương vị của cô, cảm thụ da thịt mềm mại của cô, ôm cô mỗi sáng sớm tỉnh lại, đó là việc hạnh phúc cỡ nào.
Anh cảm giác được mình bị một sức mạnh lôi kéo, càng ngày càng không thể khống chế mình, anh có dự cảm, thời gian ở lại bên người cô không nhiều lắm .
Hồi tưởng mấy ngày nay từng chút từng đoạn thời gian cùng cô ở chung, thời gian mặc dù không lâu, lại cảm giác hai người phảng phất đời trước gặp nhau, anh chưa từng vui vẻ như vậy, cũng chưa từng thoải máinhư thế, cô tựa như ốc đảo mà anh gặp được khi đi giữa sa mạc, làm dịu tâm linh tịch mịch của anh.
May mắn, anh có thể an tâm ra đi, ít nhất có thể yên tâm đem cô giao cho một người đàn ông đáng tin cậy, vì cô là vướng bận duy nhất của anh, chỉ cần cô hạnh phúc, anh có thể buông tay.
Kỳ thật, anh cũng không phải Thần tình yêu, anh lừa cô, sở dĩ ở bên người cô, là vì anh rất tịch mịch, hơn nữa chỉ có cô nhìn thấy anh.
Vì không muốn dọa đến cô, anh mới bịa cái cớ, nói anh là Thần tình yêu báo ân, chỉ cần ở bên người cô, cùng cô trò chuyện, vì linh hồn anh trong khoảng không gian tĩnh mịch này, rất cô đơn.
Anh tự đáy lòng cảm tạ vận mệnh đã cho anh gặp gỡ Xảo Xảo, nhưng cũng hận vận mệnh đã khiến anh không thể không rời đi, linh hồn anh càng ngày càng yếu, rất nhanh sẽ phải rời khỏi, mỗi khi nghĩ như thế, anh không khỏi đau lòng, trong lòng luyến tiếc Xảo Xảo.
Người trên giường rên rỉ, Quan Xảo Xảo mở nửa con mắt buồn ngủ còn nhập nhèm, gương mặt ngủ đáng yêu như trước, thấy anh ở bên giường không chút kinh hoảng, mà là nở nụ cười chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng, Thần tình yêu."
"Chào buổi sáng."
Quan Xảo Xảo ưỡn cong người, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua anh đi không lời từ giả, nhịn không được nén giận.
"Anh nha, ngày hôm qua cũng không thông báo mà đi, gần đây anh đều quay về như vậy, đột nhiên biến mất, rốt cuộc anh đang vội cái gì?"
Kỳ thật cô cũng không cần biết đáp án, bởi vì Thành Hạo luôn trả lời cô bốn chữ "Thiên cơ không thể lộ", cô chỉ muốn oán giận anh một chút, ngẫu nhiên cũng đổi cô lầm bầm lầu bầu với anh.
"Hôm qua hẹn hò có vui không?"
Cô gật đầu.
"Vui lắm, có Thần tình yêu giúp, tình yêu thuận thuận lợi lợi, cũng là anh thật tinh mắt, Minh Thịnh là người đàn ông tốt, dịu dàng săn sóc."
"Vậy là tốt rồi, có anh ta chăm sóc cô, tôi an tâm."
Cô vốn lườ biếng ôm chăn bông, tựa vàobên giường hưởng thụ cùng anh một câu có một câu không đấu võ mồm, nhưng sau khi nghe Thành Hạo nói những lời này, cả người đột nhiên giống như hồi quang phản chiếu, vốn suy nghĩ đang mơ hồ cũng trở nên thanh tỉnh .
"Sao tôi cảm giác khẩu khí của anh giống như phải rời khỏi đây vậy?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu, chỉnh ngay thái độ khôi hài lúc trước, trở nên nghiêm túc.
"Tôi có thể phải rời khỏi."
"A? Nhưng anh vừa mới đến mà."
"Ý của tôi là, tôi có thể sẽ không đến tìm cô."
Quan Xảo Xảo ngây người, một hồi lâu sau, cô cứ ngốc ngốc như vậy nhìn anh nói không ra lời, như là còn tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh.
"Anh nói thật?"
"Ừm."
"Sẽ không đến tìm tôi nữa?"
"Ừ."
"Cho nên tôi sẽ không còn gặp lại anh?"
Anh trong mắt khó nén sầu não, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay sau đó, hốc mắtcủa cô đỏ, hai giọt nước mắttrong suốt cứ như vậy không hề báo động trước rơi xuống khuôn mặt, làm cho anh giật mình.
Cô từng nghĩ tới sẽ có một ngàynhư vậy, chỉ là khi nó phát sinh, cô vẫn không thể chấp nhận.
Thần tình yêu phải rời khỏi, không biết vì sao, lòng của cô đau quá, khổ sở nói không ra lời.
"Xảo Xảo. . . . . ." Anh vươn tay muốn lau đi nước mắtcủa cô, nhưng nước mắt kia xuyên thấu qua ngón tay anh, anh ngay cả muốn giúp cô lau lệ đều làm không được.
Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống. Khi thất tình, cô cũng rất khó qua, nhưngkhông giống hiện tại khổ sở như vậy, Thành Hạo rời đi, làm cho ngực cô giống như có cái gì đó cũng bị lấy đi mất.
Tưởng tượng đời này có thể sẽ không còn gặp lại anh, cô giống như đánh mất đi vật gì đó trân quý nhất thế gian, không nở buông tay, còn có một nỗi sợ hãi, sợ hãi không thấy được anh, đang ăn mòn trái tim của cô.
"Anh nhất định phải đi sao? Không thể xin được với thủ trưởng Thần tình yêu sao?"
"Tin tưởng tôi, nếu có thể, tôi cũng không muốn đi, nhưng tôi thân bất do kỷ." Ngay cả chính anh cũng chưa nắm chắc, thật sâu cảm thấy sức lực của mình càng ngày càng yếu, mà sức mạnh lôi kéo anh kia bỗng hóa mạnh.
"A, chân của anh biến mất rồi!"
Sau khi cô kinh hô, anh cúi đầu vừa thấy, quả nhiên một đôi chân không thấy, hơn nữa đang từ từ hướng lên trên biến mất.
Đã đến giờ.
"Anh phải đi, Xảo Xảo. . . . . ."
"Không, quá nhanh, chờ một chút."
"Em phải chăm sóc chính mình thật tốt, Lí Minh Thịnh là người đàn ông tốt, anh tin tưởng anh ta sẽ cho em hạnh phúc."
"Đừng."
Cô dùng sức lắc đầu, ý muốn bắt giữ anh, rơi lệ không ngừng cầu xin, "Thành Hạo, đừng đi —— đừng ——" môi cánh hoa không hề báo động trước bị hôn lên.
Anh cúi đầu hôn môi cô, một khắc kia, một dòng nước thật ấm chảy qua môi cô, cảm nhận được anh nhiệt tình liếm hôn, cùng với rung động như điện giật.
Cô nhắm mắt lại, ra sức muốn lưu lại nụ hôn này, tư vị ngọt ngào thấu vào lòng của cô, một khắc kia, cô cảm nhận được Tả Thành Hạo yêu, phảng phất nháy mắt vĩnh hằng.
Khi cô mở to mắt, anh đã biến mất.
Anh hài hước, anh lầm bầm lầu bầu, anh cười, cùng với anh dịu dàng, đều đã trở thành quá khứ để nhớ lại.
Nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt cô rơi thành biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.