Chương 657: Âm hiểm tàn nhẫn. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
09/08/2014
Trong một sát na, ánh mắt ba người nhìn qua Lục Chung. Không chỉ Gia
Tư Mạn, ngay cả hai người khác cũng vậy, ánh mắt lộ ra thần sắc hiếu kỳ.
Ầm ầm!
Không có bất kỳ dấu hiệu, đột nhiên Lục Chung đánh ra một chưởng như thiểm điện vào trong ngực của "Gia Tư Mạn", ma khí bàng bạc hủy thiên diệt địa, một tia ý thức dung nhập vào trong cơ thể của Gia Tư Mạn.
Một chiêu này súc thế mà phát, uy lực lớn không tưởng tượng nổi.
- Ah! --
Ác ma đại lãnh chúa "Gia Tư Mạn" phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngực của nó bị đánh ra một cái động như cái bát. Đánh xuyên qua tim, xuyên thấu từ ngực ra sau lưng.
Một chiêu của Lục Chung rất hung ác, trực tiếp đánh ác ma đại lãnh chúa đỉnh phong bị thương nặng.
Dưới tình huống bình thường Lục Chung không thể dễ dàng đắc thủ. Nhưng mà "Gia Tư Mạn" giờ khắc này không hề phòng bị, hoặc ít nhất là phòng bị không lớn, một thân thực lực cường đại căn bản không kịp phát huy ra ngoài.
- Ngươi, ngươi, ngươi!... Đáng chết ah, ta giết ngươi!
Gia Tư Mạn nhìn qua cái động trước ngực và kêu to lên. Lồng ngực xuyên thủng, trái tim bị đánh nát, nó rõ ràng còn chưa chết.
- Nhân loại quả nhiên đều không thể tin ah! Chết, chết, chết! ! ! Ta nhất định sẽ nói cho Ma Vương đại nhân nghe.
Gia Tư Mạn há miệng một phun ra một luồn địa ngục liệt diễm phô thiên cái địa, hỗn với hắc ám ma khí, giống như sơn băng địa liệt đánh qua phía Lục Chung.
Phanh!
Vẻ mặt Lục Chung lãnh khốc, trên người tỏa ra sát cơ lạnh như băng, hoàn toàn đối lập với hình tượng lúc trước. Một ngón tay điểm ra, bốn đạo quả ma đạo hình thành bình chướng ngăn cản trước người, ngăn cản địa ngục liệt diễm và hắc ám ma khí của Gia Tư Mạn Địa đánh tới.
- Còn chưa động thủ!
Lục Chung nhìn thấy hai người sau lưng mờ mịt không biết làm sao, nhìn tên cường giả áo đen quát lên.
- Vâng!
Chuyện này quá đột ngột, nhưng hai người cắn răng một cái, vẫn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Trong lúc này chỉ có lựa chọn giúp nhân loại và giúp ác ma, nhân loại viễn vĩnh trợ giúp nhân loại.
Trái tim nghiền nát, bị đánh lén trọng thương, Gia Tư Mạn đã nỏ mạnh hết đà, ba người giáp công thì kết cục có thể nghĩ.
- Ah!
Chỉ một lát sau, Gia Tư Mạn kêu thảm một tiếng, hắn giống như cọc gỗ cứng ngắt từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, vẫn không nhúc nhích.
- Lục huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao phải đánh chết Gia Tư Mạn?
- Đúng vậy a, cho dù muốn giết người diệt khẩu cũng vậy. A Tu La Quả Thực bị đoạt, chúng ta giết nó cũng vô dụng.
...
Chiến đấu chấm dứt, hai tên cường giả ma đạo đứng trên không trung nói ra.
Đối với hành vi của Lục Chung thì hai người vô cùng nghi hoặc.
Chuyện này quá mức đột ngột.
- Hừ! Cảm thấy rất đột nhiên đúng không? Không cách nào lý giải đúng không?
Lục Chung lạnh lùng nhìn qua hai người và cười lạnh.
- Các ngươi vẫn không rõ. Nếu như nó không chết thì chúng ta phải chết. Các ngươi cẩn thận nghĩ lại đi, A Tu La Quả Thực là thứ cấp trên nhất định phải có. Nhưng mà cố kỵ mấy vị lão tổ, còn có thập ma thái tử A Tu La thái tử mới không thể không phái chúng ta tới, lặng lẽ làm việc. Nhiệm vụ thất bại thì kết quả chờ các ngươi chính là cái gì?
- Cái này...
Hai người đều ngơ ngẩn.
Ma đạo cũng không phải như tông phái tiên đạo, nhiệm vụ thất bại thì phải chết, đây là pháp tắc của Vạn Ma Lĩnh cùng ma đạo nhất mạch.
- Ngươi làm như vậy là muốn đổ toàn bộ lên Ma Vương kia sao?
Ba nam tử trung niên nhíu mày, rốt cục nghĩ tới cái gì đó.
- Đúng vậy! Kẻ cướp đoạt đồ vật của chúng ta đúng là đáng chết. Nhưng việc cấp bách chính làm sao báo cáo công tác. Chuyện có thể làm chính là đi phục mệnh, nói là Ma Vương lợi dụng chúng ta bồi dưỡng Ác ma chi loại, chúng ta căn bản không lấy được A Tu La Quả Thực. Chỉ có như thế chúng ta mới có thể giao phó.
Lục Chung chỉ vào mặt đất, thân thể cuộn mình, nhìn qua ác ma đại lãnh chúa "Gia Mạn Tư", hai hàng lông mày hiện ra thần sắc âm lãnh.
- Hiện tại ác ma chi loại bị hủy, A Tu La Quả Thực không thấy. Chỉ có Gia Mạn Tư chết triệt để tìm không thấy người. Ma Vương bên kia không có người đối chất mới có thể nghi thần nghi quỷ, hoài nghi có phải là hắn nuốt riêng hay không, hoặc là tìm nương tựa vào Ma Vương khác. Như vậy chúng ta sống sót. Dù sao mọi người thống nhất khai báo, hoặc nói chưa từng nhìn thấy A Tu La Quả Thực, hiểu chưa?
- Hiểu!
Hai người gật gật đầu.
Nói tới nước này mà còn chưa rõ thì đúng là đầu óc có vấn đề. Quan hệ đến tánh mạng ai cũng không dám chủ quan.
- Hiện tại chuyện này không được lộ ra, mà ngay cả người A Tu La Quả Thực chúng ta cũng không thể tra. Tất cả xem như chưa có gì xảy ra cả. Chỉ có như thế mới không có sơ hở. Đúng là tiện nghi cho tiểu tử đáng chết kia, một viên A Tu La Quả Thực không công tiện nghi hắn!
Lục Chung oán hận nói.
"A Tu La Quả Thực" ngàn năm mới mọc ra một quả, ngay cả hắn cũng không có đãi ngộ này. Lại bị đối thủ không rõ cướp đi. Sớm biết như vậy còn không bằng bọn họ tự ra tay.
Nhưng mà không cam lòng cũng chẳng còn cách nào cả.
- Đi thôi. Sau khi trở về phải nói rõ ràng!
Thân hình lướt đi, ba người thi triển pháp khí, rời khỏi Đao Sơn Tiểu Địa Ngục.
Phanh!
Ba người rời đi nửa canh giờ sau, bên cạnh lối ra động quật dưới đất. Một khối bùn đất buông lỏng, một đạo thân ảnh đi ra ngoài.
- Những kẻ này đúng là đáng sợ!
Lâm Hi phun một ngụm bùn ra khỏi miệng, đáy mắt hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Cướp lấy "A Tu La Quả Thực" xong, kỳ thật Lâm Hi cũng không có rời đi. Cảnh giới của hắn quá kém, dù trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi một đại ác ma lãnh chúa và bốn quả Thánh Vương.
Cái gọi là "Cầu phú quý trong nguy hiểm", "Nơi càng nguy hiểm càng an toàn", Lâm Hi sau khi phóng thích phong ấn Đao Sơn xong, lập tức chui vào trong mặt đất sau đó thi triển "Quy tức chi thuật".
Vì không làm cho mấy người kia phát giác, Lâm Hi căn bản không có sử dụng chân khí, tùy ý trùng trùng điệp điệp cho bùn đất áp vào thân thể, ngay cả trong miệng cũng ăn một ngụm bùn.
May mà thân thể của hắn cứng rắn, còn lợi hại hơn cả sắt thép. Cho dù nham thạch bùn đất áp xuống cũng không chết được.
Bọn người Lục Chung và Gia Mạn Tư tìm tòi chung quanh nửa giờ, cũng lề mề ở đây nửa giờ, Lâm Hi vẫn trốn ở dưới mặt đất không nhúc nhích.
Nhưng mà động tĩnh bên trên hắn vẫn biết rõ ràng.
- Gia hỏa Lục Chung của Vạn Ma Lĩnh kia làm người quá nham hiểm, về sau tại Tiên Đạo Đại Thế Giới phải cẩn thận đề phòng.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra gương mặt của "Lục Chung". Lúc xâm nhập vào bùn đất có nhìn sơ qua, nhưng mà Lâm Hi lại nhớ kỹ người này.
Lâm Hi vốn cho rằng chính mình cần phải dừng lại trong đất mấy ngày, sống qua đợt tìm kiếm này. Thật không ngờ chuyện này phát triển vượt qua đoán trước của hắn. Người của Vạn Ma Lĩnh và địa ngục ma tộc lại nội đấu.
Ầm ầm!
Không có bất kỳ dấu hiệu, đột nhiên Lục Chung đánh ra một chưởng như thiểm điện vào trong ngực của "Gia Tư Mạn", ma khí bàng bạc hủy thiên diệt địa, một tia ý thức dung nhập vào trong cơ thể của Gia Tư Mạn.
Một chiêu này súc thế mà phát, uy lực lớn không tưởng tượng nổi.
- Ah! --
Ác ma đại lãnh chúa "Gia Tư Mạn" phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngực của nó bị đánh ra một cái động như cái bát. Đánh xuyên qua tim, xuyên thấu từ ngực ra sau lưng.
Một chiêu của Lục Chung rất hung ác, trực tiếp đánh ác ma đại lãnh chúa đỉnh phong bị thương nặng.
Dưới tình huống bình thường Lục Chung không thể dễ dàng đắc thủ. Nhưng mà "Gia Tư Mạn" giờ khắc này không hề phòng bị, hoặc ít nhất là phòng bị không lớn, một thân thực lực cường đại căn bản không kịp phát huy ra ngoài.
- Ngươi, ngươi, ngươi!... Đáng chết ah, ta giết ngươi!
Gia Tư Mạn nhìn qua cái động trước ngực và kêu to lên. Lồng ngực xuyên thủng, trái tim bị đánh nát, nó rõ ràng còn chưa chết.
- Nhân loại quả nhiên đều không thể tin ah! Chết, chết, chết! ! ! Ta nhất định sẽ nói cho Ma Vương đại nhân nghe.
Gia Tư Mạn há miệng một phun ra một luồn địa ngục liệt diễm phô thiên cái địa, hỗn với hắc ám ma khí, giống như sơn băng địa liệt đánh qua phía Lục Chung.
Phanh!
Vẻ mặt Lục Chung lãnh khốc, trên người tỏa ra sát cơ lạnh như băng, hoàn toàn đối lập với hình tượng lúc trước. Một ngón tay điểm ra, bốn đạo quả ma đạo hình thành bình chướng ngăn cản trước người, ngăn cản địa ngục liệt diễm và hắc ám ma khí của Gia Tư Mạn Địa đánh tới.
- Còn chưa động thủ!
Lục Chung nhìn thấy hai người sau lưng mờ mịt không biết làm sao, nhìn tên cường giả áo đen quát lên.
- Vâng!
Chuyện này quá đột ngột, nhưng hai người cắn răng một cái, vẫn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Trong lúc này chỉ có lựa chọn giúp nhân loại và giúp ác ma, nhân loại viễn vĩnh trợ giúp nhân loại.
Trái tim nghiền nát, bị đánh lén trọng thương, Gia Tư Mạn đã nỏ mạnh hết đà, ba người giáp công thì kết cục có thể nghĩ.
- Ah!
Chỉ một lát sau, Gia Tư Mạn kêu thảm một tiếng, hắn giống như cọc gỗ cứng ngắt từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, vẫn không nhúc nhích.
- Lục huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao phải đánh chết Gia Tư Mạn?
- Đúng vậy a, cho dù muốn giết người diệt khẩu cũng vậy. A Tu La Quả Thực bị đoạt, chúng ta giết nó cũng vô dụng.
...
Chiến đấu chấm dứt, hai tên cường giả ma đạo đứng trên không trung nói ra.
Đối với hành vi của Lục Chung thì hai người vô cùng nghi hoặc.
Chuyện này quá mức đột ngột.
- Hừ! Cảm thấy rất đột nhiên đúng không? Không cách nào lý giải đúng không?
Lục Chung lạnh lùng nhìn qua hai người và cười lạnh.
- Các ngươi vẫn không rõ. Nếu như nó không chết thì chúng ta phải chết. Các ngươi cẩn thận nghĩ lại đi, A Tu La Quả Thực là thứ cấp trên nhất định phải có. Nhưng mà cố kỵ mấy vị lão tổ, còn có thập ma thái tử A Tu La thái tử mới không thể không phái chúng ta tới, lặng lẽ làm việc. Nhiệm vụ thất bại thì kết quả chờ các ngươi chính là cái gì?
- Cái này...
Hai người đều ngơ ngẩn.
Ma đạo cũng không phải như tông phái tiên đạo, nhiệm vụ thất bại thì phải chết, đây là pháp tắc của Vạn Ma Lĩnh cùng ma đạo nhất mạch.
- Ngươi làm như vậy là muốn đổ toàn bộ lên Ma Vương kia sao?
Ba nam tử trung niên nhíu mày, rốt cục nghĩ tới cái gì đó.
- Đúng vậy! Kẻ cướp đoạt đồ vật của chúng ta đúng là đáng chết. Nhưng việc cấp bách chính làm sao báo cáo công tác. Chuyện có thể làm chính là đi phục mệnh, nói là Ma Vương lợi dụng chúng ta bồi dưỡng Ác ma chi loại, chúng ta căn bản không lấy được A Tu La Quả Thực. Chỉ có như thế chúng ta mới có thể giao phó.
Lục Chung chỉ vào mặt đất, thân thể cuộn mình, nhìn qua ác ma đại lãnh chúa "Gia Mạn Tư", hai hàng lông mày hiện ra thần sắc âm lãnh.
- Hiện tại ác ma chi loại bị hủy, A Tu La Quả Thực không thấy. Chỉ có Gia Mạn Tư chết triệt để tìm không thấy người. Ma Vương bên kia không có người đối chất mới có thể nghi thần nghi quỷ, hoài nghi có phải là hắn nuốt riêng hay không, hoặc là tìm nương tựa vào Ma Vương khác. Như vậy chúng ta sống sót. Dù sao mọi người thống nhất khai báo, hoặc nói chưa từng nhìn thấy A Tu La Quả Thực, hiểu chưa?
- Hiểu!
Hai người gật gật đầu.
Nói tới nước này mà còn chưa rõ thì đúng là đầu óc có vấn đề. Quan hệ đến tánh mạng ai cũng không dám chủ quan.
- Hiện tại chuyện này không được lộ ra, mà ngay cả người A Tu La Quả Thực chúng ta cũng không thể tra. Tất cả xem như chưa có gì xảy ra cả. Chỉ có như thế mới không có sơ hở. Đúng là tiện nghi cho tiểu tử đáng chết kia, một viên A Tu La Quả Thực không công tiện nghi hắn!
Lục Chung oán hận nói.
"A Tu La Quả Thực" ngàn năm mới mọc ra một quả, ngay cả hắn cũng không có đãi ngộ này. Lại bị đối thủ không rõ cướp đi. Sớm biết như vậy còn không bằng bọn họ tự ra tay.
Nhưng mà không cam lòng cũng chẳng còn cách nào cả.
- Đi thôi. Sau khi trở về phải nói rõ ràng!
Thân hình lướt đi, ba người thi triển pháp khí, rời khỏi Đao Sơn Tiểu Địa Ngục.
Phanh!
Ba người rời đi nửa canh giờ sau, bên cạnh lối ra động quật dưới đất. Một khối bùn đất buông lỏng, một đạo thân ảnh đi ra ngoài.
- Những kẻ này đúng là đáng sợ!
Lâm Hi phun một ngụm bùn ra khỏi miệng, đáy mắt hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Cướp lấy "A Tu La Quả Thực" xong, kỳ thật Lâm Hi cũng không có rời đi. Cảnh giới của hắn quá kém, dù trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi một đại ác ma lãnh chúa và bốn quả Thánh Vương.
Cái gọi là "Cầu phú quý trong nguy hiểm", "Nơi càng nguy hiểm càng an toàn", Lâm Hi sau khi phóng thích phong ấn Đao Sơn xong, lập tức chui vào trong mặt đất sau đó thi triển "Quy tức chi thuật".
Vì không làm cho mấy người kia phát giác, Lâm Hi căn bản không có sử dụng chân khí, tùy ý trùng trùng điệp điệp cho bùn đất áp vào thân thể, ngay cả trong miệng cũng ăn một ngụm bùn.
May mà thân thể của hắn cứng rắn, còn lợi hại hơn cả sắt thép. Cho dù nham thạch bùn đất áp xuống cũng không chết được.
Bọn người Lục Chung và Gia Mạn Tư tìm tòi chung quanh nửa giờ, cũng lề mề ở đây nửa giờ, Lâm Hi vẫn trốn ở dưới mặt đất không nhúc nhích.
Nhưng mà động tĩnh bên trên hắn vẫn biết rõ ràng.
- Gia hỏa Lục Chung của Vạn Ma Lĩnh kia làm người quá nham hiểm, về sau tại Tiên Đạo Đại Thế Giới phải cẩn thận đề phòng.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra gương mặt của "Lục Chung". Lúc xâm nhập vào bùn đất có nhìn sơ qua, nhưng mà Lâm Hi lại nhớ kỹ người này.
Lâm Hi vốn cho rằng chính mình cần phải dừng lại trong đất mấy ngày, sống qua đợt tìm kiếm này. Thật không ngờ chuyện này phát triển vượt qua đoán trước của hắn. Người của Vạn Ma Lĩnh và địa ngục ma tộc lại nội đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.