Thần Tọa

Chương 62: Âm mưu. (2)

Hoàng Phủ Kỳ

02/06/2014

Lúc trước nếu như Lý Vân đi về hướng nam, rời khỏi vùng núi mãnh thú. Lâm Hi còn có thể lại xuất hiện lần nữa, đưa dược thảo đích thực cho hắn. Đáng tiếc tà tâm của hắn không chết, lại còn muốn tâng công với Vi Bất Bình, vậy thì liền không trách được người khác.

- Trời làm bậy vẫn còn có thể sống, tự mình làm bậy không thể sống.

Tâm niệm Lâm Hi vừa động, lập tức đuổi theo phương hướng đám người Vi Bất Bình biến mất.

Ước chừng thời gian sau một chung trà, Lâm Hi lập tức tìm được tung tích đám người Vi Bất Bình. Ngoài dự liệu của Lâm Hi, đám người Vi Bất Bình cũng không lập tức đi tìm gốc Thiên Địa Dị Quả sinh trưởng trong hang động kia, mà là tụ lại chung một chỗ, tựa hồ đang bàn bạc cái gì.

- Bọn họ đang đợi người.

Lâm Hi cũng hơi hiểu được, hắn không dám khinh thường, lập tức ẩn thân phía sau một gốc cây, ngừng hô hấp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên một hồi khí tức cường đại, phảng phất như của mãnh thú thời hồng hoang từ trong rừng cây ở phía đông khuếch tán ra.

- Ha ha ha...

Một tràng tiếng cười to, đất trời rung chuyển. Nó chấn đến mức cây cối chung quanh đều vang lên rào rào. Trong tai Lâm Hi càng là cảm giác, hình như có vô số trống trận đang cùng nhau đánh.

- Vi trưởng lão, để ngươi đợi lâu!

Một giọng nói thập phần mạnh mẽ, giống như âm thanh sấm sét vang lên trong không trung rừng cây. Hai cây Thiết Mộc cứng cỏi ở trước người Vi Bất Bình độ mười trượng, bỗng 'Phanh' một cái liền nát bấy. Sau đó một người mặc quần áo màu vàng rực rỡ đi ra từ trong rừng cây, trên người là dấu hiệu Liệt Diễm màu máu trông sáng lòa chói mắt.

Đây là một ông lão vóc người cực kỳ khôi ngô, mái tóc bạc trên đầu trắng như tuyết như sương. Ánh mắt của lão sắc bén, dù nhắm hay mở thì ánh chớp đều bắn ra bốn phía.

Ánh mắt nhìn tới chỗ nào, không khí ở đó liền sôi cuồn cuộn, tựa như không chịu được ánh mắt của hắn đè nén.

- Mạnh Quân quả nhiên là cấu kết với người của Liệt Dương Tông.

Trong lòng Lâm Hi trĩu nặng xuống. Dấu hiệu Liệt Diễm trên ngực lão già kia lại hết sức rõ ràng. Hắn nhớ ra mấy tháng trước cô cô gởi thư, có nói Mạnh Quân và Liệt Dương Tông cấu kết với nhau. Bây giờ nhìn lại thì là cực kỳ xác định.

- Không trách được lão thất phu Mạnh Quân kia đột nhiên lại có lá gan lớn như vậy. Thì ra là sau lưng có Liệt Dương Tông ủng hộ.

Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.

Lão già này gây cho hắn cảm giác phi thường nguy hiểm. So sánh Mạnh Quân thì còn phải nguy hiểm hơn nhiều lắm. Lâm Hi cảm giác, lão già này tuyệt đối không chỉ có tu vi Kim Cương Kỳ, rất có khả năng là cường giả Long Lực Kỳ.

- Lúc đầu Vi Bất Bình là đang đợi lão ta.



Trong óc Lâm Hi xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ. Một trưởng lão Long Lực Kỳ, lại có thêm Vi Bất Bình là trưởng lão Kim Cương Kỳ, nếu muốn đoạt lấy Thiên Địa Dị Quả gì đó thì cơ hội đều rất lớn.

Dù sao, cướp lấy Thiên Địa Dị Quả, nếu không phải không cần thiết thì nhất định phải giết chết con mãnh thú bảo vệ.

- Lý trưởng lão, rốt cục ngài đã đến!

Vi Bất Bình thấy ông lão tóc bạc kia, hình như thở phào một hơi, trên mặt toả sáng, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

- Ừ, ngươi cũng biết, Liệt Dương Tông chúng ta hiện tại đang vây săn trong vùng núi này. Gần đây là để bắt được hung thủ giết Xích Viêm Cung kia mà phát động mọi nơi, bận tối mày tối mặt.

Lý trưởng lão gật đầu, thản nhiên nói.

- Cái gì? Tam Thái Tử bị người giết!

Vẻ mặt Vi Bất Bình khiếp sợ.

- Ừ.

Lý trưởng lão sắc mặt có vẻ hơi uể oải:

- Mặc dù võ công Xích Viêm Cung không khá, nhưng rất được Tông chủ yêu thích.

Lần này đến vùng núi mãnh thú, đột nhiên bị chết ở đây. Sau khi chúng ta trở về, ai cũng đều không thoát được liên quan. Hiện tại mọi người đang lúc sứt đầu mẻ trán. Nếu là để ta biết là ai làm, tất nhiên sẽ bầm thây hắn làm vạn đoạn!

Lâm Hi phục ở phía sau cây đại thụ, vừa mới nghe được mà tâm thần kịch chấn. Hắn cũng không nghĩ tới, Liệt Dương Tông lại huy động toàn bộ người, đang truy tìm tung tích của hắn. Nhưng mà Lâm Hi cũng có tự tin, người của Liệt Dương Tông căn bản không tính ra được trên đầu của hắn.

- Vi trưởng lão, ngươi có biết trong giới Tông phái đã xuất hiện môn phái mới gì đó, công pháp đều là chiêu chiêu trí mạng, hung tàn ác độc.

Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông nói ra mà giống như vô ý. Lúc lão nói thì có tự thuật một lần tình trạng chết của mấy người:

- Loại chiêu thức kỳ dị, hoàn toàn không giống với võ học của bất cứ tông phái nào mà trước mắt đã biết. Vi trưởng lão, ngươi ở trong Ngũ Lôi Phái có từng nghe qua một chút tin tức chăng.

Tên trưởng lão cảnh giới Long Lực của Liệt Dương Tông cũng là tùy ý hỏi. Đó thuần túy căn cứ vào đạo lý cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chứ cũng không phải gửi gắm hy vọng lớn tới đâu.

Người nói cố ý, người nghe cố tình.



Vi trưởng lão trong lòng khẽ động. Lão nhíu mày, lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

- Không tốt, ta quên mất. Lão này là đã chứng kiến ta ra tay.

Trong lòng Lâm Hi thầm kêu không tốt.

Vào lúc hội nghị trưởng lão, Mặc dù Lâm Hi không xuất thủ nhiều lắm, nên điều có thể nhìn ra cũng có giới hạn. Nhưng mà rơi vào mắt kẻ có lòng thì tất nhiên có chỗ liên tưởng.

- Lão gia hỏa này sẽ không nói ra tên của ta cho người của Liệt Dương Tông chứ.

Trong lòng Lâm Hi căng thẳng. Chuyện hắn giết Tam Thái Tử rất bí ẩn, nhưng nếu như để cho người của Liệt Dương Tông biết là hắn, cho dù hắn có danh tiếng đỉnh cao là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, thì e là cũng không bảo đảm cho hắn được.

- Thế nào, Vi trưởng lão đã chứng kiến chiêu thức của loại võ học này?

Lý trưởng lão nhướn mày lên, kinh ngạc hỏi.

Trong lòng Lâm Hi bắt đầu thấp thỏm, hai tai vểnh lên, hiện rõ vẻ chăm chú lắng nghe.

- Lý trưởng lão, Tam Thái Tử địa vị tôn quý, chẳng lẽ bên người lại không có một cao thủ hộ vệ?

Vi Bất Bình không vội vã trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu, tựa hồ là muốn chứng thực gì đó.

- Làm sao có thể như thế được. Bên cạnh hắn có một đệ tử trọng yếu cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng đỉnh cao làm bạn, còn có hơn mười cao thủ Thiết Cốt Kỳ và Nhận Bì Kỳ. Lúc trước, nếu như không phải Tam Thái Tử rời xa Thất sư huynh của hắn thì căn bản là không có việc gì. Cường giả Cự Linh Kỳ, ở chỗ này muốn giữ được hắn ắt là dư dả.

Trong mắt Lý trưởng lão hiện ra một loại thần sắc bất đắc dĩ.

Tam Thái Tử rất hay sốt ruột, nếu không phải như thế, có cường giả Cự Linh Kỳ làm bạn thì cũng không đến mức giống như vậy, bị giết mà cũng không biết là ai làm.

- A?

Vi Bất Bình nghe xong, nhướn mày lên:

- Vậy thì liền hẳn không phải là hắn. Là ta suy nghĩ nhiều.

- Là ai?

Lý trưởng lão lập tức hỏi tới một câu, ánh mắt của hắn sáng như tuyết, đối với bất cứ người nào có thể sát hại Tam Thái Tử thì người của Liệt Dương Tông đều sẽ không bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook