Chương 1423
Hoàng Phủ Kỳ
22/10/2014
Nói đến nói đi, hết thảy đều là vì Vạn Hoàng đồ trên người mình, cái gọi là vì 'Đền bù tổn thất' chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Trên người Lâm Hi có rất nhiều công pháp, Âm Dương đại tiên thuật, Yên Diệt đại tiên thuật, Vạn Lôi đại tiên thuật, A tu la đại pháp..., những thứ này đều khiến vô số người hâm mộ.
Song đối với Lâm Hi mà nói, những thứ này chẳng qua là đồ vật che giấu bên ngoài, là mê hoặc người khác. Ở trên người hắn, trọng yếu nhất, cường đại nhất đúng là cái Vạn Hoàng đồ này, là nơi phát ra lực lượng của hắn, cũng là bí mật mà hắn có thể ở trong vài năm ngắn ngủi tấn thăng đến Tiên Đạo bát trọng Nguyên Thần cảnh!
Bí mật Lâm Hi nhanh chóng tấn thăng, người khác có lẽ nhìn không ra, là chưởng giáo một phái há lại sẽ nhìn không ra.
Một cái Lâm Hi thì có quan hệ gì, chỉ cần có Vạn Hoàng đồ, hai, ba,... Vô số Lâm Hi đều có thể tạo ra được. Hi sinh hắn lại tính là cái gì.
- Đây chính là bản chất của tông phái a!
Lâm Hi trường thanh đại tiếu, hắn phát hiện mình một mực đều đánh giá thấp sự lãnh khốc của tông phái.
Cái gì tông quy giới luật, cái gì môn nhân đệ tử, cái gì tông phái hi vọng..., hết thảy chỉ là khói bụi mà thôi, đối với tông phái mà nói, tất cả môn nhân đều là có thể hi sinh, các đệ tử cũng chỉ là công cụ.
Ngoại môn, nội môn, chân truyền..., cho tới bây giờ đều không khác nhau!
- Thật là một giấc mộng a!...
Lâm Hi cười to, một điểm quyến luyến cùng tình cảm cuối cùng ở trong lòng cũng theo đó mà ầm ầm sụp đổ!
- Ha ha ha, Chưởng Môn Nhân, không cần ngươi khu trục!
Tiếng cười vang dội của Lâm Hi vang vọng khắp Thiên Địa, giờ khắc này, khí thế bạo phát ra từ trên người hắn khiến người phải kinh hãi:
- Hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, Lâm Hi ta chính thức rời khỏi Thần Tiêu Tông, tông phái vô tình vô nghĩa như vậy, không đáng để Lâm Hi ta gia nhập, -- từ nay về sau, tất cả mọi thứ về Thần Tiêu Tông không chút quan hệ nào tới ta nữa!
Oanh!
Tuyên ngôn của Lâm Hi tựa như một quả boom nổ tung lên trong đám người. Vô số ngoại môn, nội môn và chân truyền đệ tử đề giật mình nhìn về phía Lâm Hi, cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo tuy rằng tuyên bố muốn đuổi Lâm Hi ra khỏi tông, biến thành phế nhân, nhưng giờ Lâm Hi lại chủ động tuyên bố rời khỏi Thần Tiêu Tông, về sau không chút liên quan nào đến Thần Tiêu Tông nữa thì tính chất sự việc đã không như trước nữa.
Ở trong lịch sử Thần Tiêu Tông, còn chưa từng có người nào dám ở trước mặt Chưởng Môn Nhân và đệ tử cả tông nói ra loại lời này. Cái này đã tương đương với phản bội rồi.
Phần khí phách và đảm lượng này khiến cho mọi người đều bị chấn động và thuyết phục.
- Hỗn đãn!
- Ngươi cái tên nghịch đồ này!
- Ngươi biết mình đang nói gì không?
...
Một đám tông phái trưởng lão tức giận đến nổi trận lôi đình, vỗ án, trong mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương. Lâm Hi nếu như chịu tiếp nhận sự trừng phạt của tông phái, tuy rằng bị phế đi, nhưng chung quy vẫn có thể giữ được một mạng.
Nhưng nếu như mưu phản môn hộ, vậy thì tuyệt đối không thể để hắn sống nữa.
Các môn các phái, từ trước chỉ có môn phái khu trục đệ tử, còn chưa từng có tiền lệ đệ tử rời bỏ môn phải, lệ này quyết không thể mở được.
Trên "Tử vong chi đài", Chấp Pháp trưởng lão và một đám đệ tử Chấp Pháp Điện đều bị quyết định của Lâm Hi dọa cho sợ ngây người.
- Sư huynh...
Mọi người mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng. Mặc dù đệ tử có cuồng dã hơn đi nữa cũng thật không ngờ quyết định của Lâm Hi lại kịch liệt như thế, hắn không nghĩ biện pháp thỉnh cầu chưởng môn khoan dung, lại lựa chọn cách phản bội kịch liệt nhất!
Trên khán đài, Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo cười nhạt một tiếng, tựa như nhìn trò khôi hài của một hài đồng ngây thơ vậy. Hắn không nói gì, người ở chỗ này ai cũng không dám động thủ.
- Lâm Hi, nghĩ kỹ chưa?
Thanh âm nhàn nhạt, yên tĩnh như giếng nước, nhưng áp bách lộ ra lại phảng phất một đợt sóng lớn cuồn cuộn, tồi núi lở nhạc, khiến cho người hít thở không thông.
Lâm Hi chỉ cười lạnh một tiếng, không trả lời. "Tên đã lên dây không thể thu lại", quyết định hắn đã đưa ra thì quyết không thể nào thu hồi lại, đây là thói quen của hắn.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, chỉ nhìn qua đạo lam ảnh nhàn nhạt bên người Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo.
- Phó Chưởng Môn.
Lâm Hi mở miệng nói, vốn cho rằng mình sẽ có chút kích động, nhưng chính thức nói ra lại phát hiện mình vô cùng bình tĩnh.
- Trước khi rời đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, một màn hiện giờ chính là thứ mà ngươi kỳ vọng sao?
Trong toàn bộ Thần Tiêu Tông, ngoại trừ sư phụ Chấp Pháp trưởng lão ra, chỉ có một người là có phân lượng không hề giống trong lòng Lâm Hi. Thần Tiêu Tông tuy rằng dùng Chưởng Giáo vi Chí Tôn, nhưng trong mắt Lâm Hi lại thủy chung chỉ có đạo lam ảnh nhàn nhạt kia.
Mỗi một thời khắc, người kia tựa như một ngọn hải đăng trên đường nhân sinh của hắn, chỉ tiếc, cuối cùng chứng minh, tất cả những thứ này chỉ là một hồi ảo ảnh hắn tưởng tượng thôi.
Trên khán đài, nhìn qua ánh mắt Lâm Hi nhìn qua, Thần Tiêu Tông Phó Chưởng Môn thở dài một tiếng, nghiêng đầu qua.
Hắn quả thật rất thưởng thức Lâm Hi, nhưng thưởng thức dù lớn hơn đi nữa cũng không bù được thân phận "Phó Chưởng Môn" của hắn. Thân phận một người quyết định lập trường của hắn, lúc tông phái làm ra quyết định thì Phó Chưởng Môn như hắn có thể làm chỉ là "nhất dĩ quán chi".
Đã minh bạch, tất cả đều đã minh bạch!
Đối với tất cả chuyện này, Lâm Hi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ có điều có chút thất vọng.
Nguyên lai tất cả vẫn không bằng lợi ích!
Uổng công hắn còn hi vọng thay đổi một cách vô tri vô giác, cải biến tông phái này, nguyên lai chỉ là tự mình đa tình thôi.
- Ha ha ha, tốt! Ta hiểu được!...
Lâm Hi cất tiếng cười to, tiếng cười vừa dứt, liền gọi ra "Diêm Ma Thiên Tử Châu", phịch một tiếng, đột nhiên thả người mà lên.
- Lê-eeee-eezz~!! --
Côn Bằng rít lên bén nhọn, hóa thành mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, hai cánh chấn động, liền hóa thành một đạo tật điện vọt ra bên ngoài tông môn.
Chuyến đi này, đi tiêu sái, đi không chút gánh nặng!
Về phần sư phụ Hình Tuấn Thần, chỉ có thể để lại, quá nhiều ràng buộc, chỉ có thể mang cho hắn phiền toái.
- Muốn chạy?
Thấy Lâm Hi bỏ chạy, Trấn Ma Đại Trưởng Lão sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi, lập tức bạo lên, đuổi theo Lâm Hi.
Ở phía sau hắn, hai Đại Trưởng Lão Hàng Yêu, Phục Thần cũng bạo khởi đuổi theo.
Lâm Hi có chết hay không cũng không quan trọng. Nhưng "Vạn Hoàng Đồ" trên người hắn thì nhất định phải lưu lại. Ba người thân là Đại Trưởng Lão, mặc dù không có chuyện Tiết đạo quang cũng nhạy cảm cảm giác được ý nghĩa trọng yếu của "Vạn Hoàng Đồ" đối với Thần Tiêu Tông.
Bảo vật này rơi vào tay bất cứ tông phái nào cũng đều có thể nhanh chóng tạo ra được một "Thần Tử" khác. Đối với Thần Tiêu Tông mà nói, tuyệt đối không thể nào buông tha được.
- Lưu lại Vạn Hoàng Đồ!
Nháy mắt, hai Đại Trưởng Lão Phục Thần, Hàng Yêu hóa thành một đạo điểm đen, biến mất trong hư không.
Thanks
Trên người Lâm Hi có rất nhiều công pháp, Âm Dương đại tiên thuật, Yên Diệt đại tiên thuật, Vạn Lôi đại tiên thuật, A tu la đại pháp..., những thứ này đều khiến vô số người hâm mộ.
Song đối với Lâm Hi mà nói, những thứ này chẳng qua là đồ vật che giấu bên ngoài, là mê hoặc người khác. Ở trên người hắn, trọng yếu nhất, cường đại nhất đúng là cái Vạn Hoàng đồ này, là nơi phát ra lực lượng của hắn, cũng là bí mật mà hắn có thể ở trong vài năm ngắn ngủi tấn thăng đến Tiên Đạo bát trọng Nguyên Thần cảnh!
Bí mật Lâm Hi nhanh chóng tấn thăng, người khác có lẽ nhìn không ra, là chưởng giáo một phái há lại sẽ nhìn không ra.
Một cái Lâm Hi thì có quan hệ gì, chỉ cần có Vạn Hoàng đồ, hai, ba,... Vô số Lâm Hi đều có thể tạo ra được. Hi sinh hắn lại tính là cái gì.
- Đây chính là bản chất của tông phái a!
Lâm Hi trường thanh đại tiếu, hắn phát hiện mình một mực đều đánh giá thấp sự lãnh khốc của tông phái.
Cái gì tông quy giới luật, cái gì môn nhân đệ tử, cái gì tông phái hi vọng..., hết thảy chỉ là khói bụi mà thôi, đối với tông phái mà nói, tất cả môn nhân đều là có thể hi sinh, các đệ tử cũng chỉ là công cụ.
Ngoại môn, nội môn, chân truyền..., cho tới bây giờ đều không khác nhau!
- Thật là một giấc mộng a!...
Lâm Hi cười to, một điểm quyến luyến cùng tình cảm cuối cùng ở trong lòng cũng theo đó mà ầm ầm sụp đổ!
- Ha ha ha, Chưởng Môn Nhân, không cần ngươi khu trục!
Tiếng cười vang dội của Lâm Hi vang vọng khắp Thiên Địa, giờ khắc này, khí thế bạo phát ra từ trên người hắn khiến người phải kinh hãi:
- Hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, Lâm Hi ta chính thức rời khỏi Thần Tiêu Tông, tông phái vô tình vô nghĩa như vậy, không đáng để Lâm Hi ta gia nhập, -- từ nay về sau, tất cả mọi thứ về Thần Tiêu Tông không chút quan hệ nào tới ta nữa!
Oanh!
Tuyên ngôn của Lâm Hi tựa như một quả boom nổ tung lên trong đám người. Vô số ngoại môn, nội môn và chân truyền đệ tử đề giật mình nhìn về phía Lâm Hi, cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo tuy rằng tuyên bố muốn đuổi Lâm Hi ra khỏi tông, biến thành phế nhân, nhưng giờ Lâm Hi lại chủ động tuyên bố rời khỏi Thần Tiêu Tông, về sau không chút liên quan nào đến Thần Tiêu Tông nữa thì tính chất sự việc đã không như trước nữa.
Ở trong lịch sử Thần Tiêu Tông, còn chưa từng có người nào dám ở trước mặt Chưởng Môn Nhân và đệ tử cả tông nói ra loại lời này. Cái này đã tương đương với phản bội rồi.
Phần khí phách và đảm lượng này khiến cho mọi người đều bị chấn động và thuyết phục.
- Hỗn đãn!
- Ngươi cái tên nghịch đồ này!
- Ngươi biết mình đang nói gì không?
...
Một đám tông phái trưởng lão tức giận đến nổi trận lôi đình, vỗ án, trong mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương. Lâm Hi nếu như chịu tiếp nhận sự trừng phạt của tông phái, tuy rằng bị phế đi, nhưng chung quy vẫn có thể giữ được một mạng.
Nhưng nếu như mưu phản môn hộ, vậy thì tuyệt đối không thể để hắn sống nữa.
Các môn các phái, từ trước chỉ có môn phái khu trục đệ tử, còn chưa từng có tiền lệ đệ tử rời bỏ môn phải, lệ này quyết không thể mở được.
Trên "Tử vong chi đài", Chấp Pháp trưởng lão và một đám đệ tử Chấp Pháp Điện đều bị quyết định của Lâm Hi dọa cho sợ ngây người.
- Sư huynh...
Mọi người mở to hai mắt, trong đầu trống rỗng. Mặc dù đệ tử có cuồng dã hơn đi nữa cũng thật không ngờ quyết định của Lâm Hi lại kịch liệt như thế, hắn không nghĩ biện pháp thỉnh cầu chưởng môn khoan dung, lại lựa chọn cách phản bội kịch liệt nhất!
Trên khán đài, Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo cười nhạt một tiếng, tựa như nhìn trò khôi hài của một hài đồng ngây thơ vậy. Hắn không nói gì, người ở chỗ này ai cũng không dám động thủ.
- Lâm Hi, nghĩ kỹ chưa?
Thanh âm nhàn nhạt, yên tĩnh như giếng nước, nhưng áp bách lộ ra lại phảng phất một đợt sóng lớn cuồn cuộn, tồi núi lở nhạc, khiến cho người hít thở không thông.
Lâm Hi chỉ cười lạnh một tiếng, không trả lời. "Tên đã lên dây không thể thu lại", quyết định hắn đã đưa ra thì quyết không thể nào thu hồi lại, đây là thói quen của hắn.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, chỉ nhìn qua đạo lam ảnh nhàn nhạt bên người Thần Tiêu Tông Chưởng Giáo.
- Phó Chưởng Môn.
Lâm Hi mở miệng nói, vốn cho rằng mình sẽ có chút kích động, nhưng chính thức nói ra lại phát hiện mình vô cùng bình tĩnh.
- Trước khi rời đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, một màn hiện giờ chính là thứ mà ngươi kỳ vọng sao?
Trong toàn bộ Thần Tiêu Tông, ngoại trừ sư phụ Chấp Pháp trưởng lão ra, chỉ có một người là có phân lượng không hề giống trong lòng Lâm Hi. Thần Tiêu Tông tuy rằng dùng Chưởng Giáo vi Chí Tôn, nhưng trong mắt Lâm Hi lại thủy chung chỉ có đạo lam ảnh nhàn nhạt kia.
Mỗi một thời khắc, người kia tựa như một ngọn hải đăng trên đường nhân sinh của hắn, chỉ tiếc, cuối cùng chứng minh, tất cả những thứ này chỉ là một hồi ảo ảnh hắn tưởng tượng thôi.
Trên khán đài, nhìn qua ánh mắt Lâm Hi nhìn qua, Thần Tiêu Tông Phó Chưởng Môn thở dài một tiếng, nghiêng đầu qua.
Hắn quả thật rất thưởng thức Lâm Hi, nhưng thưởng thức dù lớn hơn đi nữa cũng không bù được thân phận "Phó Chưởng Môn" của hắn. Thân phận một người quyết định lập trường của hắn, lúc tông phái làm ra quyết định thì Phó Chưởng Môn như hắn có thể làm chỉ là "nhất dĩ quán chi".
Đã minh bạch, tất cả đều đã minh bạch!
Đối với tất cả chuyện này, Lâm Hi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ có điều có chút thất vọng.
Nguyên lai tất cả vẫn không bằng lợi ích!
Uổng công hắn còn hi vọng thay đổi một cách vô tri vô giác, cải biến tông phái này, nguyên lai chỉ là tự mình đa tình thôi.
- Ha ha ha, tốt! Ta hiểu được!...
Lâm Hi cất tiếng cười to, tiếng cười vừa dứt, liền gọi ra "Diêm Ma Thiên Tử Châu", phịch một tiếng, đột nhiên thả người mà lên.
- Lê-eeee-eezz~!! --
Côn Bằng rít lên bén nhọn, hóa thành mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, hai cánh chấn động, liền hóa thành một đạo tật điện vọt ra bên ngoài tông môn.
Chuyến đi này, đi tiêu sái, đi không chút gánh nặng!
Về phần sư phụ Hình Tuấn Thần, chỉ có thể để lại, quá nhiều ràng buộc, chỉ có thể mang cho hắn phiền toái.
- Muốn chạy?
Thấy Lâm Hi bỏ chạy, Trấn Ma Đại Trưởng Lão sắc mặt biến đổi, không chút nghĩ ngợi, lập tức bạo lên, đuổi theo Lâm Hi.
Ở phía sau hắn, hai Đại Trưởng Lão Hàng Yêu, Phục Thần cũng bạo khởi đuổi theo.
Lâm Hi có chết hay không cũng không quan trọng. Nhưng "Vạn Hoàng Đồ" trên người hắn thì nhất định phải lưu lại. Ba người thân là Đại Trưởng Lão, mặc dù không có chuyện Tiết đạo quang cũng nhạy cảm cảm giác được ý nghĩa trọng yếu của "Vạn Hoàng Đồ" đối với Thần Tiêu Tông.
Bảo vật này rơi vào tay bất cứ tông phái nào cũng đều có thể nhanh chóng tạo ra được một "Thần Tử" khác. Đối với Thần Tiêu Tông mà nói, tuyệt đối không thể nào buông tha được.
- Lưu lại Vạn Hoàng Đồ!
Nháy mắt, hai Đại Trưởng Lão Phục Thần, Hàng Yêu hóa thành một đạo điểm đen, biến mất trong hư không.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.