Thần Tọa

Chương 34: Có thù tất báo. (1)

Hoàng Phủ Kỳ

27/05/2014

Hai phiến đại môn này cũng phải nặng hơn một ngàn cân, thế nhưng dưới một quyền của Lâm Hi thì thật giống như nhẹ ngang tờ giấy, đấm một cái liền bị nện bay đi ra ngoài.

- Được! Xương cứng như thép, cơ thể như sắt, lực vượt thiên quân! Rốt cục ta đã đạt tới cảnh giới Thiết Cốt Kỳ tuyệt đỉnh!

Lâm Hi nhìn hai nắm đấm hoàn hảo không tổn hao gì mà trong mắt sáng ngời, rốt cục không nhịn được cười ha ha:

- Ha ha, Trương Long, Vương Hải, Triệu Tuyết. Không cần một tháng, chỉ hai mươi ngày liền cũng đủ ta tới thu thập các ngươi. Võ công của ta mới thành, mượn các ngươi tới thử đao!

Lâm Hi dậm chân một cái, tấm sàn bằng Thanh Đồng ở trên mặt đất đều bị dẫm đến lõm đi. Lâm Hi búng người nhảy một cái, lập tức bay nhanh về hướng sân luyện võ ở trên núi.

Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ rầm rập vài cái lập tức biến mất vô tung.

Trên núi Ngũ Lôi trải rộng rất nhiều sân luyện công. Những chỗ này là nơi mà các đệ tử bình thường trong tông phái đi đến nhiều nhất.

- Vương Hải, Triệu Tuyết!

Lâm Hi xuất hiện ở bên cạnh sân luyện công, hắn chợt quát mãnh liệt một tiếng.

Núi Ngũ Lôi cũng không lớn, tung tích mấy người Lâm Hi cần tìm cũng không khó. Hắn chỉ việc chạy vài vòng là lập tức phát hiện ra tung tích của Vương Hải và Triệu Tuyết. Hai tên đứng ở trên sân luyện võ. Chúng đang khoanh tay đứng thẳng, dậm chân mắng mỏ, đang lấy thân phận tiền bối để chỉ điểm cho một số đệ tử bình thường, hưởng thụ ánh mắt sợ hãi lại sùng kính của các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh .

Ba người Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long từ trước đến giờ như hình với bóng, chỉ có điều lần này không biết tại sao mà chỉ có Vương Hải và Triệu Tuyết ở đây, Trương Long thì không thấy bóng dáng.

- Hả? Ai đang gọi chúng ta!

Trên sân luyện võ, vành tai Vương Hải và Triệu Tuyết giật giật, lập tức liền từ trong đám người nhìn lại đây.

Hai người thấy Lâm Hi đứng ở bên cạnh sân luyện công, lập tức hai mắt liền sáng ngời:

- Ta cứ tưởng là ai, thì ra là cái đồ phế vật nhà ngươi này. Hừ! Nhìn thấy sư huynh mà dám gọi thẳng tên, một chút lễ phép cũng đều không hiểu. Là lần trước giáo huấn không đủ sao? Nói đi, là muốn chúng ta cắt đứt tay ngươi, hay là chân của ngươi?

Vương Hải lách qua đám người để đi tới, trong mắt lộ ra thần sắc uy hiếp.



- Thời gian một tháng còn chưa tới, ngươi liền vội vã đến khiêu chiến sao? Vương Hải, đừng nhẹ tay thương xót, hung hăng giáo huấn hắn.

Triệu Tuyết đứng ở một bên, nói khô không khốc.

- Ha ha, hắn lại dám chủ động đến khiêu chiến hai vị sư huynh. Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Vương sư huynh, giáo huấn hắn thật tốt!

- Không sai! Lần trước Mạnh sư đệ và Vương sư huynh chính là bị hắn đả thương ! Vương sư huynh cứ mạnh tay giáo huấn hắn!

- Có trò hay để nhìn đây. Hắn lại dám đến khiêu chiến hai vị sư huynh. Chẳng lẽ hắn không biết rằng, hai vị sư huynh so với sư huynh Nhạc Hạc thì còn lợi hại hơn nhiều lắm sao?

...

Một đám đệ tử đang có mặt trên sân luyện võ lập tức đùa cợt độc ác mà nhìn lại đây, đều là một dáng vẻ chờ xem kịch vui. Bọn họ đều là các đệ tử đi theo phái Nhị trưởng lão Mạnh Quân. Trong lòng ai nấy đều đã sớm coi Mạnh Quân là Chưởng môn nhân tương lai, ước gì Lâm Hi sớm sớm xuống đài.

Lần trước ở hội nghị trưởng lão, Lâm Hi đả thương Mạnh Thạch và Vương Nhạc Hạc, các đệ tử theo phái Mạnh Quân đều thấy tức tối. Hiện giờ có hai tên đệ tử trọng yếu cường đại Vương Hải, Triệu Tuyết ra mặt nên trong lòng hoàn toàn khoái chí!

Lâm Hi lỗ tai lay động, nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích này thì mở mồm chính là một tiếng quát chói tai:

- Cút! Ta nói chuyện cùng hai người bọn họ, lấy đâu ra chỗ cho các ngươi chen vào nói!

Vào lúc hắn lên tiếng chợt quát, hắn đã dùng tới ý cảnh võ đạo "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", ánh mắt sắc bén, toàn thân càng bộc phát ra một cỗ khí thế của kẻ ngồi trên cao. Bị hắn ánh mắt quét tới, đám đệ tử trên sân luyện võ chợt thấy trong lòng run lên, đều sinh ra một sự sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn đi, không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Hi .

Lâm Hi một lời trấn áp toàn bộ võ trường, lúc này mới nhìn về phía hai người Vương Hải và Triệu Tuyết:

- Vương Hải, Triệu Tuyết, hai người các ngươi đừng nhắc lại những lời nói lúc trước kia! Người ta không đến ba ngày là có thể thay đổi cách nhìn khá triệt để. Nếu như là hai mươi ngày trước, các ngươi nói mấy câu đó thì có lẽ còn có chút phân lượng. Nhưng hiện tại, hừ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai!

Lâm Hi không nể mặt hai người chút nào, vẫy tay gọi:

- Đến đây đi, hai người các ngươi cùng lên đi! Tránh để mọi người đều đến gây phiền toái!



- Muốn chết!

Hai người nghe những lời nói như thế lập tức giận tím mặt, tức đến nổ phổi. Vẫn còn chưa có người nào dám coi thường bọn họ đến như vậy.

- Muốn tìm cái chết thì không phải dễ dàng sao. Đến đây đi, để ta đánh cho các ngươi dở sống dở chết!

Lâm Hi lời vừa ra khỏi miệng liền dậm chân mạnh một cái, lập tức như tên rời cung, nhanh chóng phi thẳng tới chỗ hai người

- Đánh rắm!

Vương Hải quả thực tức tối đến không đánh một trận không xong. Thân hình bật lên, lập tức thật giống như một con gấu hung tợn liền xông ra ngoài.

- Vương Hải, đừng đánh hắn chết ngay. Lưu lại chút hơi tàn để cho ta cũng đến giáo huấn hắn nữa!

Triệu Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, hướng về phía Vương Hải đang tiến lên mà hô lớn. Trong mắt hắn, Lâm Hi chính là một con kiến hôi, chỉ dí một cây ngón tay liền nghiền chết ngay.

Triệu Tuyết hiện tại chỉ lo lắng Vương Hải ra quyền quá nặng, một quyền đã đánh chết đối phương.

- Tiểu tử này dù sao cũng là Thiếu chưởng môn, lại có Tam trưởng lão che chở. Đánh chết cũng sẽ phiền toái. Có điều, nếu như thật sự đánh chết được thì nói không chừng có lẽ cũng là một công lớn. Nhị trưởng lão nhất định sẽ cao hứng phi thường, nói không chừng còn có thể khen thưởng chúng ta. Có đánh hắn gục xuống, kể cả là Tam trưởng lão cũng không làm gì được chúng ta.

Triệu Tuyết nghĩ đến như vậy, đột nhiên lại thấy hơi hối hận vì vừa kêu Vương Hải giữ tay. Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe thấy trên không trung của sân luyện võ phát ra một tiếng nổ như trời long đất lở.

Ầm!

Lâm Hi và Vương Hải thật giống như hai quái thú sắt thép hình người, hung tợn đâm sầm vào nhau. Tuy nhiên kết quả giao đấu lại khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy thiết quyền của hai người nện vào nhau, tiếp theo đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Chỉ cần một chiêu, Vương Hải liền hoàn toàn bị thua. Cả người hắn bay vút lên cao, trông giống hệt như bù nhìn rơm vậy. Hắn đã bị một cỗ lực lượng không thể địch nổi quăng thẳng lên không trung.

- Vương Hải, còn chiêu này là trả lại ngươi vụ đánh lén ta!

Lâm Hi chợt quát một tiếng, phảng phất như sấm sét. Thân hình hắn nhảy bật lên, lập tức giống như viên đạn pháo phi thẳng lên trên cao, trong nháy mắt liền vượt qua Vương Hải. Sau đó là một cước nặng nề đạp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook