Chương 520: Đến. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
28/07/2014
Lâm Hi tựa như một lược đoạt giả, điên cuồng hấp nhiếp lấy năng lượng của "Không Gian Phong Bạo". Khiến cho năng lượng của Phong Bạo không ngừng bị hạ thấp xuống.
- Khai mở!
Lâm Hi cảm giác được biến hóa của Không Gian Phong Bạo đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, quát lớn một tiếng.
Oanh!
Toàn bộ "Không Gian Phong Bạo" từ trong ra ngoài đột nhiên nghiền nát, nháy mắt khi Phong Bạo nghiền nát, một cổ "Không gian năng lượng" còn nồng đậm hơn cả trước kia cũng rót vào trong cơ thể Lâm Hi.
Tích BA~ BA~!
Cốt cách toàn thân Lâm Hi rung động, đạt được cổ không gian năng lượng kia rót vào, Lâm Hi cảm giác lực lượng của mình lại gia tăng lên không ít. Chân khí hạt tròn ở vùng đan điền đùng rung động, lần nữa sụp xuống, áp súc, cách bước vào Luyện Khí đệ lục trọng "Phù Lục" kỳ lại gần thêm một bước.
Hiện giờ, Lâm Hi cảm giác trong cơ thể mình rục rịch, tùy thời đều có thể đốt phá tầng cuối cùng, bước vào cảnh giới Luyện Khí đệ lục trọng.
- Không hổ là tuyệt học cấp Truyền Kỳ, thật sự là khó có thể tu luyện. Ta ở Phá toái chi địa này tu luyện sáu bảy ngày không gián đoạn, còn hấp thu năng lượng của một tòa Không Gian Phong Bạo quy mô tiếp cận trung đẳng nhưng cũng không thể đạt đến cảnh giới đại thành.
Lâm Hi yên lặng cảm giác tình huống trong cơ thể một phen, nói thầm.
- Chủ nhân, không tốt rồi!
Đúng lúc này, thanh âm của Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Làm sao vậy?
Lâm Hi tâm thần chấn động, mở mắt ra.
- Trận Phong Bạo kia hủy diệt con "đường nhỏ" kia, hiện giờ chúng ta không tìm ra đường nữa rồi.
Tạp Mễ Lạp sắc mặt hơi có chút trắng mờ.
"Không Gian Phong Bạo" khác với lực thiết cát đơn thuần của không gian mảnh vỡ, nó sẽ hấp tất cả vật chung quanh qua, hơn nữa sinh ra một cổ hấp lực cường đại.
"Đường nhỏ" do bọn người Long Băng Nhan đi qua "Không gian mảnh vỡ" tạo thành đã bị trận "Không Gian Phong Bạo" vừa rồi xé rách, sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Ở một nơi rộng lớn, lại không phân rõ được phương hướng như "Phá toái chi địa", một khi mất phương hướng thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Rất có thể sẽ trực tiếp lưu đày vào trong hư vô, trực tiếp tử vong.
- A, Tạp Mễ Lạp nguyên lai ngươi đang lo lắng cái này sao?
Lâm Hi khoát tay áo, vẻ mặt lơ đễnh:
- Chúng ta đã phi hành vài ngày. Khoảng cách này đã rất dài rồi, không sai biệt lắm, cũng nên đến nơi rồi. Nếu như ta không có đoán sai thì –
Ngón tay Lâm Hi chỉ về hướng phía trước.
- Chỗ đó có lẽ chính là lục địa rồi.
Lâm Hi cũng không phải nói không căn cứ. Sau khi hấp thu bộ phận năng lượng của Không Gian Phong Bạo Lâm Hi tuy rằng còn chưa đạt đến đại thành chi cảnh, nhưng tinh thần đối với cảm giác không gian năng lượng lại nhạy cảm hơn rất nhiều.
Trong cảm giác của Lâm Hi, toàn bộ Phá toái chi địa, chỉ có phía trước một mảnh khu vực mông lung, là nơi không gian năng lượng nhỏ nhất. Theo hình dạng khu vực để phán đoán, nơi đó hẳn là một khối lục địa cỡ nó.
Không hề nghi ngờ, tự nhiên cũng là nơi mục tiêu của Long Băng Nhan.
Oanh!
Sau một khắc, Cửu Hỏa Chân Long Tráo lập tức nhanh như sao băng, phóng nhanh về phía nơi trong cảm giác của Lâm Hi.
Quả nhiên, càng tiếp cận chỗ kia, sương mù lại càng nhạt, hơn nữa có một cổ hương vị không khí thổi qua. Lúc này không cần Lâm Hi nói, Địa Ngục Ma Long và Tạp Mễ Lạp đều đã thông qua khứu giác cảm giác được tình huống phía trước.
- Lục địa, rốt cục gặp phải lục địa rồi...
Địa Ngục Ma Long hai mắt tỏa ánh sáng, thật giống như kẻ lang thang đã đói bụng bảy ngày được nhìn thấy thịt ba chỉ trong chén cơm ngào ngạt vậy.
Phanh!
Cửu Hỏa Chân Long Tráo tựa như một chiếc san thuyền phá sóng mà ra, lao về phía lục địa phía trước. Còn chưa đáp xuống, Địa Ngục Ma Long đã hưng phấn xông ra ngoài.
- Ah! Ta thích lục địa!
Địa Ngục Ma Long hưng phấn gào thét lên, đột nhiên, cái mũi của nó co rúm vài cái, giống như ngửi được khí tức nào đó, mãnh liệt xoay người lại, nhìn về phía phiến lục địa hoang vu, bao phủ tầng sương mù màu xám nhàn nhạt kia.
- Hương vị rất quen thuộc, là nữ nhân kia...
Địa Ngục Ma Long nói, cái mũi của nó vẫn còn co rúm, giống như đang xác định lại vậy.
- Đúng vậy, là nàng. Long Băng Nhan ở ngay chỗ này. Ta cách vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy nàng!...
Trong mắt Tạp Mễ Lạp hiện lên một đạo hàn quang, cùng Địa Ngục Ma Long nhìn về cùng một hướng.
Đã không còn quy tắc không gian và khí tức hỗn loạn chung quanh ngăn cản, trong loại kết cấu không gian tương đối ổn định này, khứu giác cảm giác của Hấp Huyết Nữ Vương và Địa Ngục Ma Long lại bắt đầu khôi phục.
Cảm giác của hai người đồng thời xác định suy đoán trước kia của Lâm Hi.
- Long Băng Nhan ở ngay chỗ này! Không phải oan gia không tụ đầu. Khó được nàng ở chỗ này, lần này ta phải cho nàng một giáo huấn cả đời khó quên. Đi, ta ngược lại muốn xem thử, nữ nhân này rốt cuộc đang mưu đồ gì?
Lâm Hi dứt lời liền dẫn đầu lao về trước, chỗ đó, ở trung ương sương mù, một mảnh khu vực ánh sáng tím kỳ dị lập lòe, vị trí mà Tạp Mễ Lạp và Ma Đồ cảm giác được ở ngay chỗ này.
- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, tận lực thu nhiếp khí tức, đừng gây ra động tĩnh. Cảm giác của nữ nhân Long Băng Nhan này phi thường nhạy cảm, cũng rất đa nghi. Quyết không thể để nàng phát hiện sớm. Lúc này bọ ngựa bắt ve, chúng ta nhất định phải làm chim sẻ núp đằng sau...
Lâm Hi xuyên thấu qua linh hồn ấn ký nói.
- Ân.
Hai đại ma sủng đồng thời gật đầu. Ở thái độ đối với Long Băng Nhan, tam phương nhất trí thần kỳ.
Địch nhân của lão đại chính là địch nhân là của ta!
Ý niệm của Địa Ngục Ma Long tương đối đơn giản.
Sau sương mù dày đặc, hoàn toàn yên tĩnh, khu vực ánh sáng tím ở xa xa cực kỳ chói mắt.
Về thế giới sau "Phá toái chi địa" này, dù là tên Hư Tiên kia của Đâu Suất Cung cũng không có trí nhớ gì.
Ở đây, càng giống với một thế giới bị quên lãng hơn.
Lâm Hi mang theo Tạp Mễ Lạp và Địa Ngục Ma Long giẫm lên sương mù, một đường đi về phía tử sắc quang mang. Trên mặt đất trụi lủi đấy, hiện đầy đại lượng cát sỏi nhỏ vụn, mang đến cho người một loại cảm giác hoang vu, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua.
Chỉ có trong một ít khe đá mọc ra một ít cọng cỏ non thưa thớt, phạm vi mấy trăm mét vuông, đại khái chừng hơn mười gốc.
- Nơi thật kỳ quái...
Địa Ngục Ma Long cẩn thận đánh giá bốn phía, nó duỗi móng vuốt ra, từ trong khe cát sỏi gảy ra một gốc tiểu thảo, nhìn xem nó đang chậm rãi nhạt dần trên, biến mất như không khí trên đầu ngón tay, trong ánh mắt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
Xùy~~!
Lại gảy một gốc, vẫn là như vậy.
- Đừng gảy nữa. Những thứ kia, đều ẩn chứa một ít không gian năng lượng mỏng, ngươi làm vậy nó sẽ biến mất.
Lâm Hi thản nhiên nói:
- Tranh thủ thời gian đuổi kịp, trong chốc lát phân tán thì xem ngươi làm sao rời khỏi đây.
Hắn mặc dù không quay đầu lại, nhưng cảm giác được rõ ràng động tĩnh của Địa Ngục Ma Long.
- Khai mở!
Lâm Hi cảm giác được biến hóa của Không Gian Phong Bạo đột nhiên mãnh liệt nhảy lên, quát lớn một tiếng.
Oanh!
Toàn bộ "Không Gian Phong Bạo" từ trong ra ngoài đột nhiên nghiền nát, nháy mắt khi Phong Bạo nghiền nát, một cổ "Không gian năng lượng" còn nồng đậm hơn cả trước kia cũng rót vào trong cơ thể Lâm Hi.
Tích BA~ BA~!
Cốt cách toàn thân Lâm Hi rung động, đạt được cổ không gian năng lượng kia rót vào, Lâm Hi cảm giác lực lượng của mình lại gia tăng lên không ít. Chân khí hạt tròn ở vùng đan điền đùng rung động, lần nữa sụp xuống, áp súc, cách bước vào Luyện Khí đệ lục trọng "Phù Lục" kỳ lại gần thêm một bước.
Hiện giờ, Lâm Hi cảm giác trong cơ thể mình rục rịch, tùy thời đều có thể đốt phá tầng cuối cùng, bước vào cảnh giới Luyện Khí đệ lục trọng.
- Không hổ là tuyệt học cấp Truyền Kỳ, thật sự là khó có thể tu luyện. Ta ở Phá toái chi địa này tu luyện sáu bảy ngày không gián đoạn, còn hấp thu năng lượng của một tòa Không Gian Phong Bạo quy mô tiếp cận trung đẳng nhưng cũng không thể đạt đến cảnh giới đại thành.
Lâm Hi yên lặng cảm giác tình huống trong cơ thể một phen, nói thầm.
- Chủ nhân, không tốt rồi!
Đúng lúc này, thanh âm của Tạp Mễ Lạp đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Hi.
- Làm sao vậy?
Lâm Hi tâm thần chấn động, mở mắt ra.
- Trận Phong Bạo kia hủy diệt con "đường nhỏ" kia, hiện giờ chúng ta không tìm ra đường nữa rồi.
Tạp Mễ Lạp sắc mặt hơi có chút trắng mờ.
"Không Gian Phong Bạo" khác với lực thiết cát đơn thuần của không gian mảnh vỡ, nó sẽ hấp tất cả vật chung quanh qua, hơn nữa sinh ra một cổ hấp lực cường đại.
"Đường nhỏ" do bọn người Long Băng Nhan đi qua "Không gian mảnh vỡ" tạo thành đã bị trận "Không Gian Phong Bạo" vừa rồi xé rách, sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Ở một nơi rộng lớn, lại không phân rõ được phương hướng như "Phá toái chi địa", một khi mất phương hướng thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Rất có thể sẽ trực tiếp lưu đày vào trong hư vô, trực tiếp tử vong.
- A, Tạp Mễ Lạp nguyên lai ngươi đang lo lắng cái này sao?
Lâm Hi khoát tay áo, vẻ mặt lơ đễnh:
- Chúng ta đã phi hành vài ngày. Khoảng cách này đã rất dài rồi, không sai biệt lắm, cũng nên đến nơi rồi. Nếu như ta không có đoán sai thì –
Ngón tay Lâm Hi chỉ về hướng phía trước.
- Chỗ đó có lẽ chính là lục địa rồi.
Lâm Hi cũng không phải nói không căn cứ. Sau khi hấp thu bộ phận năng lượng của Không Gian Phong Bạo Lâm Hi tuy rằng còn chưa đạt đến đại thành chi cảnh, nhưng tinh thần đối với cảm giác không gian năng lượng lại nhạy cảm hơn rất nhiều.
Trong cảm giác của Lâm Hi, toàn bộ Phá toái chi địa, chỉ có phía trước một mảnh khu vực mông lung, là nơi không gian năng lượng nhỏ nhất. Theo hình dạng khu vực để phán đoán, nơi đó hẳn là một khối lục địa cỡ nó.
Không hề nghi ngờ, tự nhiên cũng là nơi mục tiêu của Long Băng Nhan.
Oanh!
Sau một khắc, Cửu Hỏa Chân Long Tráo lập tức nhanh như sao băng, phóng nhanh về phía nơi trong cảm giác của Lâm Hi.
Quả nhiên, càng tiếp cận chỗ kia, sương mù lại càng nhạt, hơn nữa có một cổ hương vị không khí thổi qua. Lúc này không cần Lâm Hi nói, Địa Ngục Ma Long và Tạp Mễ Lạp đều đã thông qua khứu giác cảm giác được tình huống phía trước.
- Lục địa, rốt cục gặp phải lục địa rồi...
Địa Ngục Ma Long hai mắt tỏa ánh sáng, thật giống như kẻ lang thang đã đói bụng bảy ngày được nhìn thấy thịt ba chỉ trong chén cơm ngào ngạt vậy.
Phanh!
Cửu Hỏa Chân Long Tráo tựa như một chiếc san thuyền phá sóng mà ra, lao về phía lục địa phía trước. Còn chưa đáp xuống, Địa Ngục Ma Long đã hưng phấn xông ra ngoài.
- Ah! Ta thích lục địa!
Địa Ngục Ma Long hưng phấn gào thét lên, đột nhiên, cái mũi của nó co rúm vài cái, giống như ngửi được khí tức nào đó, mãnh liệt xoay người lại, nhìn về phía phiến lục địa hoang vu, bao phủ tầng sương mù màu xám nhàn nhạt kia.
- Hương vị rất quen thuộc, là nữ nhân kia...
Địa Ngục Ma Long nói, cái mũi của nó vẫn còn co rúm, giống như đang xác định lại vậy.
- Đúng vậy, là nàng. Long Băng Nhan ở ngay chỗ này. Ta cách vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy nàng!...
Trong mắt Tạp Mễ Lạp hiện lên một đạo hàn quang, cùng Địa Ngục Ma Long nhìn về cùng một hướng.
Đã không còn quy tắc không gian và khí tức hỗn loạn chung quanh ngăn cản, trong loại kết cấu không gian tương đối ổn định này, khứu giác cảm giác của Hấp Huyết Nữ Vương và Địa Ngục Ma Long lại bắt đầu khôi phục.
Cảm giác của hai người đồng thời xác định suy đoán trước kia của Lâm Hi.
- Long Băng Nhan ở ngay chỗ này! Không phải oan gia không tụ đầu. Khó được nàng ở chỗ này, lần này ta phải cho nàng một giáo huấn cả đời khó quên. Đi, ta ngược lại muốn xem thử, nữ nhân này rốt cuộc đang mưu đồ gì?
Lâm Hi dứt lời liền dẫn đầu lao về trước, chỗ đó, ở trung ương sương mù, một mảnh khu vực ánh sáng tím kỳ dị lập lòe, vị trí mà Tạp Mễ Lạp và Ma Đồ cảm giác được ở ngay chỗ này.
- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, tận lực thu nhiếp khí tức, đừng gây ra động tĩnh. Cảm giác của nữ nhân Long Băng Nhan này phi thường nhạy cảm, cũng rất đa nghi. Quyết không thể để nàng phát hiện sớm. Lúc này bọ ngựa bắt ve, chúng ta nhất định phải làm chim sẻ núp đằng sau...
Lâm Hi xuyên thấu qua linh hồn ấn ký nói.
- Ân.
Hai đại ma sủng đồng thời gật đầu. Ở thái độ đối với Long Băng Nhan, tam phương nhất trí thần kỳ.
Địch nhân của lão đại chính là địch nhân là của ta!
Ý niệm của Địa Ngục Ma Long tương đối đơn giản.
Sau sương mù dày đặc, hoàn toàn yên tĩnh, khu vực ánh sáng tím ở xa xa cực kỳ chói mắt.
Về thế giới sau "Phá toái chi địa" này, dù là tên Hư Tiên kia của Đâu Suất Cung cũng không có trí nhớ gì.
Ở đây, càng giống với một thế giới bị quên lãng hơn.
Lâm Hi mang theo Tạp Mễ Lạp và Địa Ngục Ma Long giẫm lên sương mù, một đường đi về phía tử sắc quang mang. Trên mặt đất trụi lủi đấy, hiện đầy đại lượng cát sỏi nhỏ vụn, mang đến cho người một loại cảm giác hoang vu, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua.
Chỉ có trong một ít khe đá mọc ra một ít cọng cỏ non thưa thớt, phạm vi mấy trăm mét vuông, đại khái chừng hơn mười gốc.
- Nơi thật kỳ quái...
Địa Ngục Ma Long cẩn thận đánh giá bốn phía, nó duỗi móng vuốt ra, từ trong khe cát sỏi gảy ra một gốc tiểu thảo, nhìn xem nó đang chậm rãi nhạt dần trên, biến mất như không khí trên đầu ngón tay, trong ánh mắt tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
Xùy~~!
Lại gảy một gốc, vẫn là như vậy.
- Đừng gảy nữa. Những thứ kia, đều ẩn chứa một ít không gian năng lượng mỏng, ngươi làm vậy nó sẽ biến mất.
Lâm Hi thản nhiên nói:
- Tranh thủ thời gian đuổi kịp, trong chốc lát phân tán thì xem ngươi làm sao rời khỏi đây.
Hắn mặc dù không quay đầu lại, nhưng cảm giác được rõ ràng động tĩnh của Địa Ngục Ma Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.