Chương 545: Diễn thuyết. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
30/07/2014
Tất cả mọi người nhìn qua Lâm Hi, nhìn thấy động tác của hắn thì tiếng hoan hô lập tức nhỏ dần, sau đó yên lặng nhìn qua hắn.
- Các vị đồng môn, các vị sư huynh đệ!
Âm thanh của Lâm Hi như sấm sét vang vọng trong thiên địa:
- Ta có mấy câu muốn nói.
Hắn vươn tay giống như có ý cần nói.
Trong một sát na, trong thiên địa an tĩnh lại. Bất tri bất giác tất cả mọi người an tĩnh lại, ngàn vạn ánh mắt nhìn qua hắn, nhìn qua Lâm Hi.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông dùng phương thức này tỏ vẻ tôn trọng Lâm Hi, đợi hắn trở về tông thì nói câu đầu tiên với mọi người.
- Hôm nay ta phi thường cảm động. Cũng không phải bởi vì ta trở về trong tông, mà vì trong mắt ta cảm nhận được suy nghĩ của mọi người.
Một câu tất cả mọi người suy nghĩ.
- Mỗi một sư huynh đệ khi vừa bắt đầu đều như nhau. Mỗi một Đệ tử chân truyền cũng bắt đầu từ đệ tử ngoại môn mà đi lên. Ở đây, trong những người nơi này trải qua rất nhiều kinh nghiệm. Chúng ta từng bị người phái khác ức hiếp qua, đều bị người tông phái khác cướp đoạt qua, thậm chí có những người trực tiếp chết trong tay đệ tử tông phái khác.
Trong nháy mắt hào khí trầm trọng không ít, trong mắt mọi người nhớ lại rất nhiều chuyện, ngay cả một ít "Hư tiên" đều yên lặng và lắng nghe mọi chuyện.
- Thần Tiêu Tông chúng ta kém hơn phái khác sao? Không kém! Thần Tiêu Tông chúng ta không có cao thủ sao? Có! Tuyệt học của Thần Tiêu Tông chúng ta kém hơn phái khác sao? Không ít! Nhưng vì cái gì chúng ta trong xung đột với phái khác lại nhường nhịn nhượng bộ. Nhường nhịn, nhượng bộ có thể đổi lấy hòa bình sao?
Lâm Hi trầm giọng nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng đệ tử Thần Tiêu Tông.
Mọi người trầm mặc không nói, đều hiện ra thần sắc suy tư.
- Chúng ta trải qua giáo dục đều là nhượng bộ, nhượng bộ, nhượng bộ mãi. Nhưng nếu nhượng bộ hữu dụng, nếu như nhượng bộ có thể thắng được người khác tôn trọng, như vậy chuyện ở Phong bạo chi môn là chuyện gì?
Lâm Hi thở sâu, âm thanh to lớn vang vọng trong thiên địa, tuyên truyền giác ngộ:
- Tôn trọng chính là dựa vào bản thân mình có được, mà không dựa vào người khác bố thí cho!
- Ta hy vọng có một ngày chuyện Phong bạo chi môn phát sinh lần nữa thì mọi người nên ra tay cứu viện, lúc trở về trong tông không có đãi ngộ bất bình đẳng nữa. Mỗi người đều xem chuyện này trở thành chuyện bình thường, khi đó Thần Tiêu Tông chúng ta mới chính thức thắng được tôn trọng của người khác.
...
Lâm Hi dứt lời sau đó khom người thật sau, chấm dứt lời của mình.
Trong thiên địa im ắng, rất nhiều người dường như kịp phản ứng lại lời của Lâm Hi. Sau đó không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếp theo là thứ hai, thứ ba, thứ tư..., càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Thanh Liên thánh nữ cũng vỗ tay theo.
- Sư đệ, chuyện ở Phong bạo chi môn ta đã nghe qua người khác miêu tả, cũng không có tự mình xem qua. Nhưng mà giờ khắc này ta bội phục các ngươi thật sâu.
Trong mắt Thanh Liên thánh nữ có dị sắc hiện ra, tự đáy lòng nói.
- Lâm Hi, ngươi nói thật sự quá tốt.
Tuy Thượng Quan Dao Tuyết không biết rõ Lâm Hi vừa nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy mọi người phản ứng cũng biết hắn nói không tệ, nhịn không được khen một câu.
- Tốt rồi, nên nói đã nói. Chúng ta trở về đi!
Lâm Hi thản nhiên nói. Chung quanh náo nhiệt hay vắng lặng hắn biết rõ ràng.
Hô!
Tiếng gió rung động, tiên khí mênh mông hiện ra trước mặt Lâm Hi.
- Tốt một câu "tôn trọng là dựa vào bản thân mình có được, mà không phải người khác bố thí cho!", Lâm Hi sư đệ, về sau có chuyện gì cứ đi gặp ta.
Một tên Hư tiên đáp xuống trước mặt Lâm Hi, trong mắt tán thưởng, ngón tay hắn bắn ra, một pháp phù bay ra ngoài.
Lâm Hi kinh ngạc, sau đó thu pháp phù lại.
Có rất nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông từ bốn phương tám hướng vọt tới. Còn có Hư tiên, cường giả Đạo Quả, thậm chí Thánh Vương, Lâm Hi thu được nhiều pháp phù, thiếp mời, cũng bày tỏ thiện ý.
Lâm Hi cũng chào hỏi từng người.
- Lâm sư huynh!
Âm thanh truyền tới, ba bốn mươi tên đệ tử Thần Tiêu Tông giống như nước lũ lao tới.
- Là các ngươi!
Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, rất nhanh nhận ra những người này.
Ba bốn mươi tên đệ tử Thần Tiêu Tông này chính là người ở trước Phong bạo chi môn, cùng chiến đấu với Lâm Hi, những người này trở về sớm hơn Lâm Hi nhiều.
- Lâm sư huynh, ngươi rốt cục trở về!
- Chúng ta nhớ muốn chết!
- Chúng ta tưởng ngươi không thể quay về!
- Nói bậy! Ta tin tưởng Lâm Hi sư huynh nhất định sẽ đi ra!
...
Nhìn thấy Lâm Hi, tất cả mọi người vẻ mặt kích động.
- Ha ha.
Lâm Hi cũng cười rộ lên:
- Mọi người trở về là tốt rồi. Đi! Tới chỗ của ta.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông này cùng trải qua chuyện Phong bạo chi môn với Lâm Hi, trong tình hình biết mình không phải đối thủ đệ tử ba phái, có khả năng sẽ chết những người này vẫn nguyện ý đứng ra cùng kề vai chiến đấu với Lâm Hi, cùng sống cùng chết!
Dùng một câu nói: "Từng trải qua hoạn nạn với nhau chính là huynh đệ sinh tử".
Đối với Lâm Hi mà nói, lần nữa nhìn thấy sư huynh đệ này tự nhiên có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Từ ngoại môn đến nội môn, ngắn ngủn một đoạn đường, Lâm Hi trải qua thời gian rất lâu mới xuyên qua cấm chế nội môn biến mất trong hào quang...
- Tôn trọng chính là dựa vào bản thân mình có được, mà không dựa vào người khác bố thí cho!
Trên Thần Tiêu Sơn tất cả đệ tử Thần Tiêu Tông đều không nhìn thấy một trưởng lão tóc bạc trắng đứng trên hư không, yên lặng nhìn qua Lâm Hi rời đi, thẳng tới khi bọn người Lâm Hi biến mất trong cầm chế.
Rất khó tưởng tượng ngay chỗ này trước đó không lâu có rất nhiều trưởng lão đang nhao nhao tranh cãi với nhau, muốn trừng phạt Lâm Hi. Nhưng mà lúc Lâm Hi "Diễn thuyết" xong thì toàn bộ tranh luận biến mất.
- Hiện tại mọi người còn có ý kiến gì không?
Trưởng lão tóc bạc nói.
Một tên trưởng lão im lặng không nói, mắt lộ trầm tư.
- Rất tốt, xem ra trừng phạt Lâm Hi phải do tất cả mọi người thảo luận rồi quyết định.
Đại trưởng lão cười nói, nhưng sau đó xoay người biến mất trong hư không.
Trong khu nội môn Thần Tiêu Tông, một đám người đang tụ tập trong đại điện Lâm Hi.
Có thể tụ tập đến nơi này, rốt cuộc Lâm Hi rất thân cận, người trong đại điện rất hối hả, phi thường náo nhiệt, sau khi Lâm Hi gia nhập Thần Tiêu Tông thì đầu tiên có nhiều người tụ tập như vậy.
- Lâm sư huynh, trước kia tiến vào Phong bạo chi môn đã xảy ra chuyện gì? Thái Nguyên Cung thật sự phái người đuổi giết ngươi sao? Ngươi sao trốn ra được?
Tên vào đại điện, một tên Pháp Lực Kỳ Thần Tiêu Tông hỏi.
- Đúng vậy a, đúng a! Lâm sư huynh, nói cho chúng ta nghe đi!
Người này vừa hỏi thì mọi người cũng hỏi theo.
- Đúng vậy nha! Lúc trước chúng ta lo lắng muốn chết!
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận và vô cùng hiếu kỳ.
Những đệ tử nói chuyện đại bộ phận đều muốn hỏi chuyện trong "Phong bạo chi môn", Lâm Hi cũng từng chiến đấu sát cánh với những đệ tử Thần Tiêu Tông này. Lúc trước Lâm Hi trốn vào Phong bạo chi môn những người này đi đầu trở về, trong nội tâm lo lắng cho Lâm Hi.
- Các vị đồng môn, các vị sư huynh đệ!
Âm thanh của Lâm Hi như sấm sét vang vọng trong thiên địa:
- Ta có mấy câu muốn nói.
Hắn vươn tay giống như có ý cần nói.
Trong một sát na, trong thiên địa an tĩnh lại. Bất tri bất giác tất cả mọi người an tĩnh lại, ngàn vạn ánh mắt nhìn qua hắn, nhìn qua Lâm Hi.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông dùng phương thức này tỏ vẻ tôn trọng Lâm Hi, đợi hắn trở về tông thì nói câu đầu tiên với mọi người.
- Hôm nay ta phi thường cảm động. Cũng không phải bởi vì ta trở về trong tông, mà vì trong mắt ta cảm nhận được suy nghĩ của mọi người.
Một câu tất cả mọi người suy nghĩ.
- Mỗi một sư huynh đệ khi vừa bắt đầu đều như nhau. Mỗi một Đệ tử chân truyền cũng bắt đầu từ đệ tử ngoại môn mà đi lên. Ở đây, trong những người nơi này trải qua rất nhiều kinh nghiệm. Chúng ta từng bị người phái khác ức hiếp qua, đều bị người tông phái khác cướp đoạt qua, thậm chí có những người trực tiếp chết trong tay đệ tử tông phái khác.
Trong nháy mắt hào khí trầm trọng không ít, trong mắt mọi người nhớ lại rất nhiều chuyện, ngay cả một ít "Hư tiên" đều yên lặng và lắng nghe mọi chuyện.
- Thần Tiêu Tông chúng ta kém hơn phái khác sao? Không kém! Thần Tiêu Tông chúng ta không có cao thủ sao? Có! Tuyệt học của Thần Tiêu Tông chúng ta kém hơn phái khác sao? Không ít! Nhưng vì cái gì chúng ta trong xung đột với phái khác lại nhường nhịn nhượng bộ. Nhường nhịn, nhượng bộ có thể đổi lấy hòa bình sao?
Lâm Hi trầm giọng nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng đệ tử Thần Tiêu Tông.
Mọi người trầm mặc không nói, đều hiện ra thần sắc suy tư.
- Chúng ta trải qua giáo dục đều là nhượng bộ, nhượng bộ, nhượng bộ mãi. Nhưng nếu nhượng bộ hữu dụng, nếu như nhượng bộ có thể thắng được người khác tôn trọng, như vậy chuyện ở Phong bạo chi môn là chuyện gì?
Lâm Hi thở sâu, âm thanh to lớn vang vọng trong thiên địa, tuyên truyền giác ngộ:
- Tôn trọng chính là dựa vào bản thân mình có được, mà không dựa vào người khác bố thí cho!
- Ta hy vọng có một ngày chuyện Phong bạo chi môn phát sinh lần nữa thì mọi người nên ra tay cứu viện, lúc trở về trong tông không có đãi ngộ bất bình đẳng nữa. Mỗi người đều xem chuyện này trở thành chuyện bình thường, khi đó Thần Tiêu Tông chúng ta mới chính thức thắng được tôn trọng của người khác.
...
Lâm Hi dứt lời sau đó khom người thật sau, chấm dứt lời của mình.
Trong thiên địa im ắng, rất nhiều người dường như kịp phản ứng lại lời của Lâm Hi. Sau đó không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếp theo là thứ hai, thứ ba, thứ tư..., càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả Thanh Liên thánh nữ cũng vỗ tay theo.
- Sư đệ, chuyện ở Phong bạo chi môn ta đã nghe qua người khác miêu tả, cũng không có tự mình xem qua. Nhưng mà giờ khắc này ta bội phục các ngươi thật sâu.
Trong mắt Thanh Liên thánh nữ có dị sắc hiện ra, tự đáy lòng nói.
- Lâm Hi, ngươi nói thật sự quá tốt.
Tuy Thượng Quan Dao Tuyết không biết rõ Lâm Hi vừa nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy mọi người phản ứng cũng biết hắn nói không tệ, nhịn không được khen một câu.
- Tốt rồi, nên nói đã nói. Chúng ta trở về đi!
Lâm Hi thản nhiên nói. Chung quanh náo nhiệt hay vắng lặng hắn biết rõ ràng.
Hô!
Tiếng gió rung động, tiên khí mênh mông hiện ra trước mặt Lâm Hi.
- Tốt một câu "tôn trọng là dựa vào bản thân mình có được, mà không phải người khác bố thí cho!", Lâm Hi sư đệ, về sau có chuyện gì cứ đi gặp ta.
Một tên Hư tiên đáp xuống trước mặt Lâm Hi, trong mắt tán thưởng, ngón tay hắn bắn ra, một pháp phù bay ra ngoài.
Lâm Hi kinh ngạc, sau đó thu pháp phù lại.
Có rất nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông từ bốn phương tám hướng vọt tới. Còn có Hư tiên, cường giả Đạo Quả, thậm chí Thánh Vương, Lâm Hi thu được nhiều pháp phù, thiếp mời, cũng bày tỏ thiện ý.
Lâm Hi cũng chào hỏi từng người.
- Lâm sư huynh!
Âm thanh truyền tới, ba bốn mươi tên đệ tử Thần Tiêu Tông giống như nước lũ lao tới.
- Là các ngươi!
Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, rất nhanh nhận ra những người này.
Ba bốn mươi tên đệ tử Thần Tiêu Tông này chính là người ở trước Phong bạo chi môn, cùng chiến đấu với Lâm Hi, những người này trở về sớm hơn Lâm Hi nhiều.
- Lâm sư huynh, ngươi rốt cục trở về!
- Chúng ta nhớ muốn chết!
- Chúng ta tưởng ngươi không thể quay về!
- Nói bậy! Ta tin tưởng Lâm Hi sư huynh nhất định sẽ đi ra!
...
Nhìn thấy Lâm Hi, tất cả mọi người vẻ mặt kích động.
- Ha ha.
Lâm Hi cũng cười rộ lên:
- Mọi người trở về là tốt rồi. Đi! Tới chỗ của ta.
Những đệ tử Thần Tiêu Tông này cùng trải qua chuyện Phong bạo chi môn với Lâm Hi, trong tình hình biết mình không phải đối thủ đệ tử ba phái, có khả năng sẽ chết những người này vẫn nguyện ý đứng ra cùng kề vai chiến đấu với Lâm Hi, cùng sống cùng chết!
Dùng một câu nói: "Từng trải qua hoạn nạn với nhau chính là huynh đệ sinh tử".
Đối với Lâm Hi mà nói, lần nữa nhìn thấy sư huynh đệ này tự nhiên có cảm giác đặc biệt thân thiết.
Từ ngoại môn đến nội môn, ngắn ngủn một đoạn đường, Lâm Hi trải qua thời gian rất lâu mới xuyên qua cấm chế nội môn biến mất trong hào quang...
- Tôn trọng chính là dựa vào bản thân mình có được, mà không dựa vào người khác bố thí cho!
Trên Thần Tiêu Sơn tất cả đệ tử Thần Tiêu Tông đều không nhìn thấy một trưởng lão tóc bạc trắng đứng trên hư không, yên lặng nhìn qua Lâm Hi rời đi, thẳng tới khi bọn người Lâm Hi biến mất trong cầm chế.
Rất khó tưởng tượng ngay chỗ này trước đó không lâu có rất nhiều trưởng lão đang nhao nhao tranh cãi với nhau, muốn trừng phạt Lâm Hi. Nhưng mà lúc Lâm Hi "Diễn thuyết" xong thì toàn bộ tranh luận biến mất.
- Hiện tại mọi người còn có ý kiến gì không?
Trưởng lão tóc bạc nói.
Một tên trưởng lão im lặng không nói, mắt lộ trầm tư.
- Rất tốt, xem ra trừng phạt Lâm Hi phải do tất cả mọi người thảo luận rồi quyết định.
Đại trưởng lão cười nói, nhưng sau đó xoay người biến mất trong hư không.
Trong khu nội môn Thần Tiêu Tông, một đám người đang tụ tập trong đại điện Lâm Hi.
Có thể tụ tập đến nơi này, rốt cuộc Lâm Hi rất thân cận, người trong đại điện rất hối hả, phi thường náo nhiệt, sau khi Lâm Hi gia nhập Thần Tiêu Tông thì đầu tiên có nhiều người tụ tập như vậy.
- Lâm sư huynh, trước kia tiến vào Phong bạo chi môn đã xảy ra chuyện gì? Thái Nguyên Cung thật sự phái người đuổi giết ngươi sao? Ngươi sao trốn ra được?
Tên vào đại điện, một tên Pháp Lực Kỳ Thần Tiêu Tông hỏi.
- Đúng vậy a, đúng a! Lâm sư huynh, nói cho chúng ta nghe đi!
Người này vừa hỏi thì mọi người cũng hỏi theo.
- Đúng vậy nha! Lúc trước chúng ta lo lắng muốn chết!
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận và vô cùng hiếu kỳ.
Những đệ tử nói chuyện đại bộ phận đều muốn hỏi chuyện trong "Phong bạo chi môn", Lâm Hi cũng từng chiến đấu sát cánh với những đệ tử Thần Tiêu Tông này. Lúc trước Lâm Hi trốn vào Phong bạo chi môn những người này đi đầu trở về, trong nội tâm lo lắng cho Lâm Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.