Chương 417: Dương chi ngọc bình
Hoàng Phủ Kỳ
17/07/2014
Ầm ầm!
Một đạo pháp lực mạnh tới cực điểm, cường đại đến cực điểm, giống như bộc phát bất ngờ từ trong người Lâm Hi bắn ra ngoài. Hai tên thủ vệ Băng Sương Cung đứng quá gần bị vụn băng xé thành mảnh nhỏ.
Phanh!
Bước chân Lâm Hi đạp mạnh, hắn điểm chân xuống đất và cả Mục Mã Phong lập tức chấn động, vô số tầng băng bao phủ mặt ngoài chia năm xẻ bảy, từ trên sơn mạch rơi thẳng xuống.
Một đạo tinh khí phóng lồ hiện ra và từ trong người Lâm Hi phóng lên trời. Hư không chung quanh bắt đầu vặn vẹo, ẩn ẩn trong đó hình thành hư ảnh Thái Cổ Chân Long, như uy như ngục nhìn chằm chằm vào đám người.
Loại khí thế này chấn nhiếp bát phương, giống như tùy tiện quét qua là có thể đánh tan không gian này thành bụi phấn.
- Ha ha ha, Trấn Địa Hư Tiên đa tạ ngươi. Nếu không có Cực Đống Đại Pháp của ngươi ta không thể hóa khí thành dịch một cách triệt để, bước vào Pháp Lực Kỳ!
Trong mắt Lâm Hi có tinh quang bắn ra ngoài, cơ hồ tỏa ra khí thế bức người.
Trên người của hắn pháp lực như thủy triều làm gì có nửa điểm chân khí. Một kích lôi đình của Trấn Địa Hư Tiên sắp đóng băng Lâm Hi mang theo lực lượng của Hư Tiên, không những không làm gì được hắn mà ngược lại trợ giúp Lâm Hi một tay, mang một tia chân khí cuối cùng hóa thành pháp lực.
Giờ phút này pháp lực trong người Lâm Hi như nước thủy triều cuồn cuộn đung đưa và bành trướng như thủy triều, là tu vi Luyện Khí đệ ngũ trọng Pháp Lực Kỳ chính cống.
Một kích của Trấn Địa Hư Tiên trong lúc vô tình giúp đỡ Lâm Hi bớt khổ tu vài năm.
Bá!
Giống như một cái tát vào mặt của đối thủ, sắc mặt Trấn Địa Hư Tiên cùng Phúc Thiên Hư Tiên lập tức khó coi tới cực điểm. Đặc biệt là Trấn Địa Hư Tiên mặt đen như đáy nồi.
Hai người cũng đã giao thủ với Lâm Hi, đương nhiên nhìn ra được Lâm Hi giờ khắc này tinh khí đã hoàn toàn khác biệt với lúc trước, rõ ràng là công lực đại tiến.Trấn Địa Hư Tiên được xưng tính toán không bỏ xót, đánh ra một nắm đấm chẳng những không làm đối phương bị thương, ngược lại trợ giúp công lực đối phương đại tiến.
Nếu như tính cả đối thủ cũng không coi vào đâu, vụng trộm lẻn vào Băng sương chi tinh cũng không phát giác được. Nếu những chuyện này truyền đi thì hai người quả thực là mất mặt quá nhiều.
- Cho dù ngươi tránh được một kiếp cũng phải chịu chết! Đại ca, giết hắn, tuyệt đối không cho hắn chạy ra khỏi đây.
Trấn Địa Hư Tiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, quả thực hận không thể ăn sống Lâm Hi.
Phanh!
Tay áo Trấn địa cự tiên phất một cái, một đạo băng tuyết xoáy lên bước ra một bước:
- Cực Đống Đại Pháp!
Trên đỉnh đầu cách ba thốn huyệt Bách Hội và một cái Lưu Ly Hàn Băng Bảo Tháp tinh xảo chiếu sáng rạng rỡ, chấn động mãnh liệt, trong một chớp mắt nhiệt độ trong thiên địa giảm xuống, khí lạnh vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng chém ra ngoài, Trấn Địa Hư Tiên dung làm một thể.
- Oanh!
Trong thiên địa bị đóng băng lần nữa, một chưởng ấn mười trượng to lớn và Trấn Địa Hư Tiên đánh tới trước người. Một chưởng này chí âm chí hàn, uy lực to lớn giống như mượn lực lượng thiên địa, đánh qua phía Lâm Hi.
Cự chưởng đánh qua và không gian cứng lại, hàn băng cứng rắn như sắt thép từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới. Một chưởng này nếu đập mạnh chỉ sợ đông cứng xương tủy hóa thành hàn băng.
Trấn Địa Hư Tiên bằng vào một chưởng này đã đánh chết không biết bao nhiêu cao thủ, cơ hồ không ai cứu được.
- Ha ha! Chúng ta cũng nên nói lời tạm biệt được rồi! Không thể chạy thoát được sao? Cũng không phải chỉ ngươi mới biết tính toán. Băng hỏa vốn khắc chế lẫn nhau, nhìn xem Cực Đống Đại Pháp của ngươi lợi hại hay là Liệt Nhật Đại Pháp của ta lợi hại! Đế Ngự Cửu Long.
Lâm Hi chỉ thiên đạp địa, đột nhiên thiên địa chấn động. Chỉ nghe oanh một tiếng, chân hỏa vô cùng từ trong người của hắn bắn ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt lửa cháy bừng bừng bắn ra bốn phía, Băng Sương Cung xuất hiện uy áp thiên địa, Hỏa chi quân vương vô cùng hung mãnh.
- Rống!
Cự long gào thét, Lâm Hi hóa thân Hỏa chi quân vương, chỉ một ngón tay bắn ra dung nham gầm thét, dưới chân Lâm Hi bắn ra ngoài. Những hỏa long này uốn lượn và âm thanh cực kỳ to lớn giống như sắt thép răng rắc, lại có núi lửa bốc cháy.
Thì ra là Trấn Địa Hư Tiên giam cầm hư không, thoáng cái khống chế hư không.
- Đi thôi!
Lâm Hi điểm ngón tay, chín đầu cự long giống như dây thừng vặn thành một đạo tản ra hỏa diễm cuồn cuộn, dùng xu thế lôi đình vạn quân đánh tới.
Ầm ầm!
Chín đầu cự long cùng Trấn Địa Hư Tiên phát ra cự chưởng hàn băng đụng vào hư không một cái. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên đỉnh đầu Mục Mã Phong thiên địa chấn động, bộc phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sau đó băng hỏa hai trọng điệp lãng kình thiên, nổ tung trên đỉnh đầu.
Quan sát trên không trung, có thể nhìn thấy Mục Mã Phong hỏa diễm cháy hừng hực, một nửa là băng tuyết và nửa còn lại là hỏa diễm vô cùng. Ngay lập tức san bằng Băng Sương Cung thành bình địa. Mà ở xung quanh Băng Sương Cung, băng tuyết cũng bắt đầu tan chảy.
- Đáng chết!
Phúc Thiên Hư Tiên nhìn thấy một nửa Băng Sương Cung bị san thành bình địa, hắn tức giận râu tóc như dựng lên. Thân hình của hắn nhoáng một cái, tia chớp giống như thiểm điện bắn ra ngoài.
- Cự Linh Đại Yêu Thuật, để mạng lại!
Toàn thân Phúc Thiên Hư Tiên tăng vọt hóa thành mười trượng cao, kim quang toàn thân mênh mông, tiên khí bốc lên và đánh ra một chưởng nhấc lên yêu khí trùng thiên đánh vào Lâm Hi.
- Đến đây mười trượng đối mười trượng! Chả lẽ lại sợ ngươi!
Lâm Hi hóa thân Liệt Nhật Quân Vương cao mười trượng, lửa cháy mạnh rạng rỡ, quát to một tiếng mạnh mẽ, chín đầu hỏa long uốn lượn hóa thành một cự chưởng mạnh mẽ, chín đầu cự long hóa thành cự chưởng. Phúc Thiên Hư Tiên nhìn chằm chằm vào sau đó dùng xu thế lôi đình vạn quân đập qua.
Ầm ầm!
Lúc này thân hình Lâm Hi run lên, chỉ rút lui hơn mười bước mà Phúc Thiên Hư Tiên tuy không chút sứt mẻ, nhưng thần sắc lại không hơn cái gì, không có nhẹ nhõm như lúc trước.
- Tiên phàm có khác, Hư Tiên không hổ là Hư Tiên, tính chất chân khí còn mạnh hơn không ít. Hơn nữa Bắc Băng Nguyên rét lạnh, lợi thủy không lợi hỏa, ta thi triển Liệt Nhật Đại Pháp ở nơi này uy lực giảm bớt đi nhiều.
Ánh mắt Lâm Hi lập loè, trong lòng lập tức có chủ ý.
Bắc Băng Nguyên là thiên đường của luyện khí sĩ băng hệ, bất luận là luyện khí sĩ băng hệ nào ở đây uy lực cũng mạnh hơn vài phần. Trái lại luyện khí sĩ hỏa hệ ở đây đều bị khí hậu hàn băng này khắc chế, trên bầu trời vẫn chấn động mạnh.
- Quân tử không nhịn được việc nhỏ, sao thành việc lớn!
Lâm Hi cũng không ngốc mà ở trong hoàn cảnh băng hàn như vậy đi chém giết với hai đại yêu Hư Tiên am hiểu băng hệ. Hơn nữa còn phải lấy một địch hai!
- Hai vị Hư Tiên Phúc Thiên, Trấn Địa! Ta còn có việc không phụng bồi các vị được. Thật sự đọ sức thì trừ Bắc Băng Nguyên ra địa điểm tùy ý, một đấu một ta sẽ phụng bồi.
Lâm Hi cất tiếng cười dài, đột nhiên bắn lên, trực tiếp lao ra khỏi Mục Mã Phong.
- Chạy đi đâu!
Tiếng rống to vang lên, sương lạnh bắn ra bốn phía, Trấn Địa Hư Tiên bước chân chấn động, mạnh mẽ nhảy lên cao cao. Chỗ hắn vốn đứng có hỏa diễm bốc lên, ẩn ẩn hiện ra tiểu xà thiêu đốt.
Trấn Địa Hư Tiên mặt mày méo mó, thần sắc dữ tợn, trong ánh mắt hung quang bắn ra bốn phía. Vừa giao thủ một phen thì hắn nhất thời không có đề phòng, không ngờ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Lâm Hi có Liệt Nhật chân hỏa dung hợp huyết thống hỏa xà thượng cổ, cũng hấp thu thuộc tính ác độc của hỏa xà thượng cổ. Trấn Địa Hư Tiên tốn không ít tinh lực mới có thể khu trừ chân hỏa như vậy ra khỏi thân thể.
- Đại ca, lưu hắn không được. Khởi động phong ấn của Yêu Hoàng!
Trấn Địa Hư Tiên quát chói tai, mặt mũi tràn đầy lệ khí.
Hắn còn chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy. Đã bị trộm Băng Sương Ma Thiết, còn hủy Băng Sương Cung, Yêu Hoàng nhất định sẽ trách tội xuống. Nếu như còn làm Lâm Hi chạy thì Yêu Hoàng trừng phạt nặng hơn là chắc chắn.
- Ân!
Phúc Thiên Hư Tiên do dự một chút, sau đó gật gật đầu. Bước chân mạnh mẽ, tiên khí vù vù giống như lưu quang mạnh mẽ, đồng thời theo Trấn Địa Hư Tiên đuổi theo Lâm Hi.
- Phong ấn của Yêu Hoàng!
Trong nội tâm Lâm Hi chấn động.
Trấn Địa Hư Tiên nói hắn nghe rõ ràng. Tuy không biết phong ấn của Yêu Hoàng là thứ gì.
Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ thì biết rõ phàm là thứ gì liên quan tơi Yêu Hoàng thì chẳng có thứ gì đơn giản cả. Ít nhất cũng tiêu diệt luyện khí sĩ tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
- Hai đầu đại yêu này quá khó chơi, việc này không nên chậm trễ, nhanh rời khỏi đây thôi!
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, pháp lực toàn thân vang lên ầm ầm, tế ra chín đầu hỏa long, nhanh như điện lao ra bên ngoài Mục Mã Phong.
- Tiến vào Mục Mã Phong thì đừng mong rời khỏi.
Giữa không trung tiên khí mênh mông cuồn cuộn, hai đầu Hư Tiên huyền phù trên không trung, vang vọng thiên địa. Tốc độ của Lâm Hi nhanh nhưng tốc độ của Hư Tiên còn nhanh hơn.
Điểm này là cảnh giới quyết định.
- Động võ trong Mục Mã Phong chính là ngươi sai rồi!
Yêu quang trong mắt đại yêu Hư Tiên chấn động, hắn đã quyết định không chần chờ nữa. Thủ đoạn tìm tòi lập tức hiện ra. Đây là dương chi ngọc bình, trắng tinh, khéo léo đẹp đẽ, thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng mà Phúc Thiên Hư Tiên nắm trong tay lại có cảm giác vô cùng nặng nề. Giống như không phải nâng dương chi ngọc bình, mà là một tòa núi lớn. Dương chi ngọc bình mở nắp, sương mù bên trong tỏa ra ngoài.
Sương mù nặng nề đen kịt, hoàn toàn không hợp với không gian chung quanh, giống như từ một thế giới khác thẩm thấu tới. Toàn thân Phúc Thiên Hư Tiên có tiên khí tỏa ra ngoài, ở trước mặt sương mù này mỏng manh như không có.
Dương chi ngọc bình chính là phong ấn thiết lập trên Mục Mã Phong Băng Sương Cung,Yêu Hoàng vượt giới ban cho Mục Mã Phong trấn áp. Cũng do nương tựa vào ban thưởng của Yêu Hoàng trấn áp kẻ đối địch, hai đầu đại yêu mới có thể trấn áp trên Mục Mã Phong!
Cung phụng Dương chi ngọc bình chính là một đạo phong ấn của Yêu Hoàng và mang theo lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ dùng để trấn áp uy hiếp của cường giả khác ở Mục Mã Phong.
Đây chính là pháp ấn của Yêu Hoàng, hơn phân nửa cường giả trên Băng Nguyên đều không muốn trêu chọc hai đầu đại yêu ở Mục Mã Phong là nguyên nhân này.
Hai đầu đại yêu này vô cùng tức giận rồi, lúc này mới nghĩ đến phải động dụng phong ấn của Yêu Hoàng này.
Một đạo pháp lực mạnh tới cực điểm, cường đại đến cực điểm, giống như bộc phát bất ngờ từ trong người Lâm Hi bắn ra ngoài. Hai tên thủ vệ Băng Sương Cung đứng quá gần bị vụn băng xé thành mảnh nhỏ.
Phanh!
Bước chân Lâm Hi đạp mạnh, hắn điểm chân xuống đất và cả Mục Mã Phong lập tức chấn động, vô số tầng băng bao phủ mặt ngoài chia năm xẻ bảy, từ trên sơn mạch rơi thẳng xuống.
Một đạo tinh khí phóng lồ hiện ra và từ trong người Lâm Hi phóng lên trời. Hư không chung quanh bắt đầu vặn vẹo, ẩn ẩn trong đó hình thành hư ảnh Thái Cổ Chân Long, như uy như ngục nhìn chằm chằm vào đám người.
Loại khí thế này chấn nhiếp bát phương, giống như tùy tiện quét qua là có thể đánh tan không gian này thành bụi phấn.
- Ha ha ha, Trấn Địa Hư Tiên đa tạ ngươi. Nếu không có Cực Đống Đại Pháp của ngươi ta không thể hóa khí thành dịch một cách triệt để, bước vào Pháp Lực Kỳ!
Trong mắt Lâm Hi có tinh quang bắn ra ngoài, cơ hồ tỏa ra khí thế bức người.
Trên người của hắn pháp lực như thủy triều làm gì có nửa điểm chân khí. Một kích lôi đình của Trấn Địa Hư Tiên sắp đóng băng Lâm Hi mang theo lực lượng của Hư Tiên, không những không làm gì được hắn mà ngược lại trợ giúp Lâm Hi một tay, mang một tia chân khí cuối cùng hóa thành pháp lực.
Giờ phút này pháp lực trong người Lâm Hi như nước thủy triều cuồn cuộn đung đưa và bành trướng như thủy triều, là tu vi Luyện Khí đệ ngũ trọng Pháp Lực Kỳ chính cống.
Một kích của Trấn Địa Hư Tiên trong lúc vô tình giúp đỡ Lâm Hi bớt khổ tu vài năm.
Bá!
Giống như một cái tát vào mặt của đối thủ, sắc mặt Trấn Địa Hư Tiên cùng Phúc Thiên Hư Tiên lập tức khó coi tới cực điểm. Đặc biệt là Trấn Địa Hư Tiên mặt đen như đáy nồi.
Hai người cũng đã giao thủ với Lâm Hi, đương nhiên nhìn ra được Lâm Hi giờ khắc này tinh khí đã hoàn toàn khác biệt với lúc trước, rõ ràng là công lực đại tiến.Trấn Địa Hư Tiên được xưng tính toán không bỏ xót, đánh ra một nắm đấm chẳng những không làm đối phương bị thương, ngược lại trợ giúp công lực đối phương đại tiến.
Nếu như tính cả đối thủ cũng không coi vào đâu, vụng trộm lẻn vào Băng sương chi tinh cũng không phát giác được. Nếu những chuyện này truyền đi thì hai người quả thực là mất mặt quá nhiều.
- Cho dù ngươi tránh được một kiếp cũng phải chịu chết! Đại ca, giết hắn, tuyệt đối không cho hắn chạy ra khỏi đây.
Trấn Địa Hư Tiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, quả thực hận không thể ăn sống Lâm Hi.
Phanh!
Tay áo Trấn địa cự tiên phất một cái, một đạo băng tuyết xoáy lên bước ra một bước:
- Cực Đống Đại Pháp!
Trên đỉnh đầu cách ba thốn huyệt Bách Hội và một cái Lưu Ly Hàn Băng Bảo Tháp tinh xảo chiếu sáng rạng rỡ, chấn động mãnh liệt, trong một chớp mắt nhiệt độ trong thiên địa giảm xuống, khí lạnh vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng chém ra ngoài, Trấn Địa Hư Tiên dung làm một thể.
- Oanh!
Trong thiên địa bị đóng băng lần nữa, một chưởng ấn mười trượng to lớn và Trấn Địa Hư Tiên đánh tới trước người. Một chưởng này chí âm chí hàn, uy lực to lớn giống như mượn lực lượng thiên địa, đánh qua phía Lâm Hi.
Cự chưởng đánh qua và không gian cứng lại, hàn băng cứng rắn như sắt thép từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới. Một chưởng này nếu đập mạnh chỉ sợ đông cứng xương tủy hóa thành hàn băng.
Trấn Địa Hư Tiên bằng vào một chưởng này đã đánh chết không biết bao nhiêu cao thủ, cơ hồ không ai cứu được.
- Ha ha! Chúng ta cũng nên nói lời tạm biệt được rồi! Không thể chạy thoát được sao? Cũng không phải chỉ ngươi mới biết tính toán. Băng hỏa vốn khắc chế lẫn nhau, nhìn xem Cực Đống Đại Pháp của ngươi lợi hại hay là Liệt Nhật Đại Pháp của ta lợi hại! Đế Ngự Cửu Long.
Lâm Hi chỉ thiên đạp địa, đột nhiên thiên địa chấn động. Chỉ nghe oanh một tiếng, chân hỏa vô cùng từ trong người của hắn bắn ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt lửa cháy bừng bừng bắn ra bốn phía, Băng Sương Cung xuất hiện uy áp thiên địa, Hỏa chi quân vương vô cùng hung mãnh.
- Rống!
Cự long gào thét, Lâm Hi hóa thân Hỏa chi quân vương, chỉ một ngón tay bắn ra dung nham gầm thét, dưới chân Lâm Hi bắn ra ngoài. Những hỏa long này uốn lượn và âm thanh cực kỳ to lớn giống như sắt thép răng rắc, lại có núi lửa bốc cháy.
Thì ra là Trấn Địa Hư Tiên giam cầm hư không, thoáng cái khống chế hư không.
- Đi thôi!
Lâm Hi điểm ngón tay, chín đầu cự long giống như dây thừng vặn thành một đạo tản ra hỏa diễm cuồn cuộn, dùng xu thế lôi đình vạn quân đánh tới.
Ầm ầm!
Chín đầu cự long cùng Trấn Địa Hư Tiên phát ra cự chưởng hàn băng đụng vào hư không một cái. Chỉ nghe ầm một tiếng, trên đỉnh đầu Mục Mã Phong thiên địa chấn động, bộc phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sau đó băng hỏa hai trọng điệp lãng kình thiên, nổ tung trên đỉnh đầu.
Quan sát trên không trung, có thể nhìn thấy Mục Mã Phong hỏa diễm cháy hừng hực, một nửa là băng tuyết và nửa còn lại là hỏa diễm vô cùng. Ngay lập tức san bằng Băng Sương Cung thành bình địa. Mà ở xung quanh Băng Sương Cung, băng tuyết cũng bắt đầu tan chảy.
- Đáng chết!
Phúc Thiên Hư Tiên nhìn thấy một nửa Băng Sương Cung bị san thành bình địa, hắn tức giận râu tóc như dựng lên. Thân hình của hắn nhoáng một cái, tia chớp giống như thiểm điện bắn ra ngoài.
- Cự Linh Đại Yêu Thuật, để mạng lại!
Toàn thân Phúc Thiên Hư Tiên tăng vọt hóa thành mười trượng cao, kim quang toàn thân mênh mông, tiên khí bốc lên và đánh ra một chưởng nhấc lên yêu khí trùng thiên đánh vào Lâm Hi.
- Đến đây mười trượng đối mười trượng! Chả lẽ lại sợ ngươi!
Lâm Hi hóa thân Liệt Nhật Quân Vương cao mười trượng, lửa cháy mạnh rạng rỡ, quát to một tiếng mạnh mẽ, chín đầu hỏa long uốn lượn hóa thành một cự chưởng mạnh mẽ, chín đầu cự long hóa thành cự chưởng. Phúc Thiên Hư Tiên nhìn chằm chằm vào sau đó dùng xu thế lôi đình vạn quân đập qua.
Ầm ầm!
Lúc này thân hình Lâm Hi run lên, chỉ rút lui hơn mười bước mà Phúc Thiên Hư Tiên tuy không chút sứt mẻ, nhưng thần sắc lại không hơn cái gì, không có nhẹ nhõm như lúc trước.
- Tiên phàm có khác, Hư Tiên không hổ là Hư Tiên, tính chất chân khí còn mạnh hơn không ít. Hơn nữa Bắc Băng Nguyên rét lạnh, lợi thủy không lợi hỏa, ta thi triển Liệt Nhật Đại Pháp ở nơi này uy lực giảm bớt đi nhiều.
Ánh mắt Lâm Hi lập loè, trong lòng lập tức có chủ ý.
Bắc Băng Nguyên là thiên đường của luyện khí sĩ băng hệ, bất luận là luyện khí sĩ băng hệ nào ở đây uy lực cũng mạnh hơn vài phần. Trái lại luyện khí sĩ hỏa hệ ở đây đều bị khí hậu hàn băng này khắc chế, trên bầu trời vẫn chấn động mạnh.
- Quân tử không nhịn được việc nhỏ, sao thành việc lớn!
Lâm Hi cũng không ngốc mà ở trong hoàn cảnh băng hàn như vậy đi chém giết với hai đại yêu Hư Tiên am hiểu băng hệ. Hơn nữa còn phải lấy một địch hai!
- Hai vị Hư Tiên Phúc Thiên, Trấn Địa! Ta còn có việc không phụng bồi các vị được. Thật sự đọ sức thì trừ Bắc Băng Nguyên ra địa điểm tùy ý, một đấu một ta sẽ phụng bồi.
Lâm Hi cất tiếng cười dài, đột nhiên bắn lên, trực tiếp lao ra khỏi Mục Mã Phong.
- Chạy đi đâu!
Tiếng rống to vang lên, sương lạnh bắn ra bốn phía, Trấn Địa Hư Tiên bước chân chấn động, mạnh mẽ nhảy lên cao cao. Chỗ hắn vốn đứng có hỏa diễm bốc lên, ẩn ẩn hiện ra tiểu xà thiêu đốt.
Trấn Địa Hư Tiên mặt mày méo mó, thần sắc dữ tợn, trong ánh mắt hung quang bắn ra bốn phía. Vừa giao thủ một phen thì hắn nhất thời không có đề phòng, không ngờ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Lâm Hi có Liệt Nhật chân hỏa dung hợp huyết thống hỏa xà thượng cổ, cũng hấp thu thuộc tính ác độc của hỏa xà thượng cổ. Trấn Địa Hư Tiên tốn không ít tinh lực mới có thể khu trừ chân hỏa như vậy ra khỏi thân thể.
- Đại ca, lưu hắn không được. Khởi động phong ấn của Yêu Hoàng!
Trấn Địa Hư Tiên quát chói tai, mặt mũi tràn đầy lệ khí.
Hắn còn chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy. Đã bị trộm Băng Sương Ma Thiết, còn hủy Băng Sương Cung, Yêu Hoàng nhất định sẽ trách tội xuống. Nếu như còn làm Lâm Hi chạy thì Yêu Hoàng trừng phạt nặng hơn là chắc chắn.
- Ân!
Phúc Thiên Hư Tiên do dự một chút, sau đó gật gật đầu. Bước chân mạnh mẽ, tiên khí vù vù giống như lưu quang mạnh mẽ, đồng thời theo Trấn Địa Hư Tiên đuổi theo Lâm Hi.
- Phong ấn của Yêu Hoàng!
Trong nội tâm Lâm Hi chấn động.
Trấn Địa Hư Tiên nói hắn nghe rõ ràng. Tuy không biết phong ấn của Yêu Hoàng là thứ gì.
Nhưng mà chỉ cần suy nghĩ thì biết rõ phàm là thứ gì liên quan tơi Yêu Hoàng thì chẳng có thứ gì đơn giản cả. Ít nhất cũng tiêu diệt luyện khí sĩ tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
- Hai đầu đại yêu này quá khó chơi, việc này không nên chậm trễ, nhanh rời khỏi đây thôi!
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, pháp lực toàn thân vang lên ầm ầm, tế ra chín đầu hỏa long, nhanh như điện lao ra bên ngoài Mục Mã Phong.
- Tiến vào Mục Mã Phong thì đừng mong rời khỏi.
Giữa không trung tiên khí mênh mông cuồn cuộn, hai đầu Hư Tiên huyền phù trên không trung, vang vọng thiên địa. Tốc độ của Lâm Hi nhanh nhưng tốc độ của Hư Tiên còn nhanh hơn.
Điểm này là cảnh giới quyết định.
- Động võ trong Mục Mã Phong chính là ngươi sai rồi!
Yêu quang trong mắt đại yêu Hư Tiên chấn động, hắn đã quyết định không chần chờ nữa. Thủ đoạn tìm tòi lập tức hiện ra. Đây là dương chi ngọc bình, trắng tinh, khéo léo đẹp đẽ, thoạt nhìn cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng mà Phúc Thiên Hư Tiên nắm trong tay lại có cảm giác vô cùng nặng nề. Giống như không phải nâng dương chi ngọc bình, mà là một tòa núi lớn. Dương chi ngọc bình mở nắp, sương mù bên trong tỏa ra ngoài.
Sương mù nặng nề đen kịt, hoàn toàn không hợp với không gian chung quanh, giống như từ một thế giới khác thẩm thấu tới. Toàn thân Phúc Thiên Hư Tiên có tiên khí tỏa ra ngoài, ở trước mặt sương mù này mỏng manh như không có.
Dương chi ngọc bình chính là phong ấn thiết lập trên Mục Mã Phong Băng Sương Cung,Yêu Hoàng vượt giới ban cho Mục Mã Phong trấn áp. Cũng do nương tựa vào ban thưởng của Yêu Hoàng trấn áp kẻ đối địch, hai đầu đại yêu mới có thể trấn áp trên Mục Mã Phong!
Cung phụng Dương chi ngọc bình chính là một đạo phong ấn của Yêu Hoàng và mang theo lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Chỉ dùng để trấn áp uy hiếp của cường giả khác ở Mục Mã Phong.
Đây chính là pháp ấn của Yêu Hoàng, hơn phân nửa cường giả trên Băng Nguyên đều không muốn trêu chọc hai đầu đại yêu ở Mục Mã Phong là nguyên nhân này.
Hai đầu đại yêu này vô cùng tức giận rồi, lúc này mới nghĩ đến phải động dụng phong ấn của Yêu Hoàng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.