Chương 1143: Khác thường. (1)
Hoàng Phủ Kỳ
25/09/2014
Nhìn qua Tạp Mễ Lạp ngủ say và trong mắt Lâm Hi xẹt qua một tia áy náy.
Bạch Hoài Chỉ "Tình dục đạo" quá mạnh mẽ, trừ Âm Dương giao hợp thì không có biện pháp nào khác. Nhìn thấy thần sắc của Tạp Mễ Lạp thì dù trí nhớ mơ hồ nhưng Lâm Hi vẫn rõ chuyện gì xảy ra.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi quá ngốc.
Trong mắt Lâm Hi hiện ra áy náy day dứt, chuyện đã xảy ra thì có hối hận cũng vô dụng thôi. Đối với hành động của Tạp Mễ Lạp thì Lâm Hi tức cảm động lại đau lòng.
Tuy ký kết "Linh hồn khế ước", nhưng Tạp Mễ Lạp đối xử với hắn không phải như "Ma sủng"!
Lâm Hi vươn tay, muốn ôm Tạp Mễ Lạp nhưng nhìn thấy gương mặt ngủ say của nàng thì dừng lại.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, quá cần nghỉ ngơi.
Mặc xong quần áo, Lâm Hi lẳng lặng ngồi ở một bên, im lặng không nói. Thừa dịp Tạp Mễ Lạp ngũ thì Lâm Hi mang trí nhớ trong đầu sửa sang lại một lần.
Thần trí cuồng loạn nhưng hắn vẫn nhớ rõ trừ Tạp Mễ Lạp ra còn có nữ nhân khác xuất hiện. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ rõ.
Trong sơn động trống rỗng, trừ hắn và Tạp Mễ Lạp ra cũng không có người khác. Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Hi cũng không rõ đây là thật hay là ảo giác?
Ánh mắt hoảng hốt nhìn qua mặt đất, đột nhiên ánh mắt Lâm Hi khẽ động, dừng lại.
- Đây là --
Đột nhiên Lâm Hi cả kinh, ánh mắt nhìn qua một vật không nhúc nhích.
Đó là một bãi máu, bãi máu đỏ trên mặt đất!
Nhìn thấy bãi máu phun ra này thì ánh mắt Lâm Hi nhìn qua bốn phía vách động, trên vách động có đấu vết chiến đấu lưu lại.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra hình ảnh mơ hồ, nói lẩm bẩm.
- Thực còn có một người...
Tuy bị chân khí tình dục của Bạch Hoài Chỉ làm thần trí mê loạn, nhưng cũng không phải không có cảm giác. Đoạn thời gian hôn mê Lâm Hi nhớ có tiếp xúc hai thân thể.
Vốn cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng nhìn thấy bãi máu và vết chiến đấu thì Lâm Hi càng xác định.
- Tại sao lại như vậy?
Lâm Hi thoáng ngây người.
Một Tạp Mễ Lạp thì bỏ đi, nhưng hắn lại đồng phát sinh quan hệ với hai nữ nhân, từ vết máu mà nhìn thì hắn đánh trả đối thương bị thương.
Trong đầu Lâm Hi hỗn loạn.
Đoạn thời gian hôn mê đúng là hồ đồ. Nhưng mà đồng thời cảm giác hoang đường và nghi hoặc hiện ra trong lòng Lâm Hi lần nữa. Chuyện này trừ Tạp Mễ Lạp ra thì nữ nhân thứ hai là ai?
Nơi này ít ai lui tới, huyệt động lại rất ẩn nấp. Người bình thường thì làm sao tìm được?
Nàng rốt cuộc đã tiến vào đây thế nào? Mà nếu như trí nhớ của mình suy đoán là đúng, nàng kia hiện tại đang ở nơi nào? Vì cái gì khi mình tỉnh lại không thấy nàng ta?
Lâm Hi đứng trong động vẫn không nhúc nhích, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm.
Trừ trí nhớ mơ hồ không rõ ràng ra, cảm giác trên đất còn có bãi máu và dấu vết chiến đấu trên vách động, trên cơ bản không có dấu hiệu chứng minh đối phương là ai.
Tất cả dường như không chân thực, Lâm Hi cho rằng mình bị ảo giác.
- Rốt cuộc là ai?
Trong đầu Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm.
Ti!
Hít sâu một hơi, trong đầu Lâm Hi lập tức rõ ràng hơn nhiều, giống như ngủ mơ thấy tràng cảnh kiều diễm mà thôi, khi thức giấc thì không nhớ rõ ràng. Nhưng mà mặc kệ nữ nhân kia là ai, cũng mặc kệ nàng tại sao biến mất, thân phận nàng sẽ biết thôi.
Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua Tạp Mễ Lạp.
Nữ nhân thứ hai ở đây là ai thì Tạp Mễ Lạp tỉnh lại sẽ biết rõ ràng thôi.
...
Lâm Hi canh giữ bên người Tạp Mễ Lạp, vừa suy nghĩ và chờ nàng tỉnh lại.
Chỉ chốc lát sau tiếng rên rỉ vang lên, Tạp Mễ Lạp đã tỉnh lại.
Làm thập trọng "Hấp huyết đại lãnh chúa", Hấp Huyết Nữ Vương cường đại căn bản không cần giấc ngủ. Nhưng mà lúc này nàng cần phải ngủ.
Hai mắt chậm rãi mở ra, Tạp Mễ Lạp nhìn thấy Lâm Hi.
- Chủ, chủ nhân...
Tạp Mễ Lạp lẩm bẩm nói, trong mắt nhanh chóng hiện ra thần thái sáng ngời.
- Chủ nhân, ngươi khôi phục.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu, trong mắt có áy náy, cũng có trìu mến:
- Tạp Mễ Lạp, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều. Kỳ thật ngươi không cần như vậy. Đối với ngươi là không công bằng.
Ánh mắt Tạp Mễ Lạp có chút ảm đạm và lắc đầu, cười nói:
- Chủ nhân, ngươi không nên tự trách. Đây là ta tự nguyện. Kỳ thật từ ngày ta đi theo ngươi thì ta cũng đã thuộc sở hữu của ngươi, cho nên chủ nhân ngươi căn bản không cần để ý.
- Tạp Mễ Lạp, ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy.
Lâm Hi thở dài một tiếng, ôm Tạp Mễ Lạp vào trong ngực:
- Đúng là chúng ta ký kết linh hồn khế ước, nhưng cho tới bây giờ ngươi vẫn không phải nô bộc của ta. Điểm này ta muốn ngươi nhớ rõ.
Hắn không phải đầu gỗ, Tạp Mễ Lạp có tình cảm với hắn sao hắn không biết. Nhưng mà hắn tận lực lẫn tránh, hôm nay hai người cũng đã có quan hệ thân mật, hắn sao lại giả như không biết.
Cảm nhận được tình ý của Lâm Hi, Tạp Mễ Lạp cũng tươi cười thỏa mãn, tựa vào người Lâm Hi.
- Đúng rồi, Tạp Mễ Lạp.
Sau một lát Lâm Hi đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi có biết sau khi ta hôn mê thì trừ ngươi còn có ai đi vào huyệt động không?
Lâm Hi nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn xem Tạp Mễ Lạp. Hắn bản tính, không phải cái loại nầy mỏng tính quả hạnh người, tất nhiên xuất hiện thứ hai nữ tử, hơn nữa cùng hắn phát sinh quan hệ, hắn vô luận như thế nào cũng là muốn tìm được nàng. Ít nhất, cũng phải biết rằng nàng là ai?
- À?
Tạp Mễ Lạp híp mắt lại, nhìn qua Lâm Hi, vẻ mặt mờ mịt:
- Chủ nhân, ngươi đang nói cái gì vậy? Tại đây trừ chúng ta thì làm gì có người khác?
- Cái gì?
Trong nội tâm Lâm Hi lập tức cả kinh, Tạp Mễ Lạp trả lời vượt qua dự đoán của hắn.
Lâm Hi nhìn kỹ Tạp Mễ Lạp, trên mặt của nàng không giống giả bộ.
- Nàng thật không biết.
Lâm Hi chấn động. Đây là chuyện hắn không ngờ tới.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi suy nghĩ một chút đi. Có phải có ai xuất hiện qua hay không?
Lâm Hi nói.
- Nhưng ta căn bản không nhớ ra có ai vào đây cả!
Tạp Mễ Lạp lắc đầu, nhìn qua Lâm Hi vẻ mặt kinh ngạc. Đối với Lâm Hi hỏi nàng không có ấn tượng gì. Xem thần sắc của Lâm Hi thì dường như rất quan tâm. Chẳng lẽ nói trong lúc nàng hôn mê, còn có người đi tới gặp mặt Lâm Hi?
- Làm sao lại như vậy? Tạp Mễ Lạp rõ ràng lại không biết?
Lâm Hi sớm đã bị Tạp Mễ Lạp trả lời kinh ngạc đến ngây người, hắn đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt trầm tư.
- Đây là...
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Hi thì Tạp Mễ Lạp cũng kịp phản ứng. Ý của Lâm Hi dường như không như nàng nghĩ. Cơ hồ theo bản năng, ánh mắt Tạp Mễ Lạp đảo qua sơn động, rất nhanh vết máu trên mặt đất và dấu vết trên vách động hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Thân hình Tạp Mễ Lạp chấn động, rốt cục kinh ngạc.
Trong sát na này rất nhiều ý niệm xẹt qua trong đầu, có vết máu trên đất và thái độ của Lâm Hi.
Tạp Mễ Lạp rốt cục đã hiểu.
- Làm sao có thể?
Tạp Mễ Lạp kinh ngạc.
Thì ra trừ nàng còn có nữ nhân khác đi vào đây, nhưng mà nàng cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Thanks
Bạch Hoài Chỉ "Tình dục đạo" quá mạnh mẽ, trừ Âm Dương giao hợp thì không có biện pháp nào khác. Nhìn thấy thần sắc của Tạp Mễ Lạp thì dù trí nhớ mơ hồ nhưng Lâm Hi vẫn rõ chuyện gì xảy ra.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi quá ngốc.
Trong mắt Lâm Hi hiện ra áy náy day dứt, chuyện đã xảy ra thì có hối hận cũng vô dụng thôi. Đối với hành động của Tạp Mễ Lạp thì Lâm Hi tức cảm động lại đau lòng.
Tuy ký kết "Linh hồn khế ước", nhưng Tạp Mễ Lạp đối xử với hắn không phải như "Ma sủng"!
Lâm Hi vươn tay, muốn ôm Tạp Mễ Lạp nhưng nhìn thấy gương mặt ngủ say của nàng thì dừng lại.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, quá cần nghỉ ngơi.
Mặc xong quần áo, Lâm Hi lẳng lặng ngồi ở một bên, im lặng không nói. Thừa dịp Tạp Mễ Lạp ngũ thì Lâm Hi mang trí nhớ trong đầu sửa sang lại một lần.
Thần trí cuồng loạn nhưng hắn vẫn nhớ rõ trừ Tạp Mễ Lạp ra còn có nữ nhân khác xuất hiện. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ rõ.
Trong sơn động trống rỗng, trừ hắn và Tạp Mễ Lạp ra cũng không có người khác. Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Hi cũng không rõ đây là thật hay là ảo giác?
Ánh mắt hoảng hốt nhìn qua mặt đất, đột nhiên ánh mắt Lâm Hi khẽ động, dừng lại.
- Đây là --
Đột nhiên Lâm Hi cả kinh, ánh mắt nhìn qua một vật không nhúc nhích.
Đó là một bãi máu, bãi máu đỏ trên mặt đất!
Nhìn thấy bãi máu phun ra này thì ánh mắt Lâm Hi nhìn qua bốn phía vách động, trên vách động có đấu vết chiến đấu lưu lại.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra hình ảnh mơ hồ, nói lẩm bẩm.
- Thực còn có một người...
Tuy bị chân khí tình dục của Bạch Hoài Chỉ làm thần trí mê loạn, nhưng cũng không phải không có cảm giác. Đoạn thời gian hôn mê Lâm Hi nhớ có tiếp xúc hai thân thể.
Vốn cho rằng mình gặp ảo giác, nhưng nhìn thấy bãi máu và vết chiến đấu thì Lâm Hi càng xác định.
- Tại sao lại như vậy?
Lâm Hi thoáng ngây người.
Một Tạp Mễ Lạp thì bỏ đi, nhưng hắn lại đồng phát sinh quan hệ với hai nữ nhân, từ vết máu mà nhìn thì hắn đánh trả đối thương bị thương.
Trong đầu Lâm Hi hỗn loạn.
Đoạn thời gian hôn mê đúng là hồ đồ. Nhưng mà đồng thời cảm giác hoang đường và nghi hoặc hiện ra trong lòng Lâm Hi lần nữa. Chuyện này trừ Tạp Mễ Lạp ra thì nữ nhân thứ hai là ai?
Nơi này ít ai lui tới, huyệt động lại rất ẩn nấp. Người bình thường thì làm sao tìm được?
Nàng rốt cuộc đã tiến vào đây thế nào? Mà nếu như trí nhớ của mình suy đoán là đúng, nàng kia hiện tại đang ở nơi nào? Vì cái gì khi mình tỉnh lại không thấy nàng ta?
Lâm Hi đứng trong động vẫn không nhúc nhích, trong đầu hiện ra nhiều ý niệm.
Trừ trí nhớ mơ hồ không rõ ràng ra, cảm giác trên đất còn có bãi máu và dấu vết chiến đấu trên vách động, trên cơ bản không có dấu hiệu chứng minh đối phương là ai.
Tất cả dường như không chân thực, Lâm Hi cho rằng mình bị ảo giác.
- Rốt cuộc là ai?
Trong đầu Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm.
Ti!
Hít sâu một hơi, trong đầu Lâm Hi lập tức rõ ràng hơn nhiều, giống như ngủ mơ thấy tràng cảnh kiều diễm mà thôi, khi thức giấc thì không nhớ rõ ràng. Nhưng mà mặc kệ nữ nhân kia là ai, cũng mặc kệ nàng tại sao biến mất, thân phận nàng sẽ biết thôi.
Ánh mắt Lâm Hi nhìn qua Tạp Mễ Lạp.
Nữ nhân thứ hai ở đây là ai thì Tạp Mễ Lạp tỉnh lại sẽ biết rõ ràng thôi.
...
Lâm Hi canh giữ bên người Tạp Mễ Lạp, vừa suy nghĩ và chờ nàng tỉnh lại.
Chỉ chốc lát sau tiếng rên rỉ vang lên, Tạp Mễ Lạp đã tỉnh lại.
Làm thập trọng "Hấp huyết đại lãnh chúa", Hấp Huyết Nữ Vương cường đại căn bản không cần giấc ngủ. Nhưng mà lúc này nàng cần phải ngủ.
Hai mắt chậm rãi mở ra, Tạp Mễ Lạp nhìn thấy Lâm Hi.
- Chủ, chủ nhân...
Tạp Mễ Lạp lẩm bẩm nói, trong mắt nhanh chóng hiện ra thần thái sáng ngời.
- Chủ nhân, ngươi khôi phục.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu, trong mắt có áy náy, cũng có trìu mến:
- Tạp Mễ Lạp, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều. Kỳ thật ngươi không cần như vậy. Đối với ngươi là không công bằng.
Ánh mắt Tạp Mễ Lạp có chút ảm đạm và lắc đầu, cười nói:
- Chủ nhân, ngươi không nên tự trách. Đây là ta tự nguyện. Kỳ thật từ ngày ta đi theo ngươi thì ta cũng đã thuộc sở hữu của ngươi, cho nên chủ nhân ngươi căn bản không cần để ý.
- Tạp Mễ Lạp, ta không cho phép ngươi nghĩ như vậy.
Lâm Hi thở dài một tiếng, ôm Tạp Mễ Lạp vào trong ngực:
- Đúng là chúng ta ký kết linh hồn khế ước, nhưng cho tới bây giờ ngươi vẫn không phải nô bộc của ta. Điểm này ta muốn ngươi nhớ rõ.
Hắn không phải đầu gỗ, Tạp Mễ Lạp có tình cảm với hắn sao hắn không biết. Nhưng mà hắn tận lực lẫn tránh, hôm nay hai người cũng đã có quan hệ thân mật, hắn sao lại giả như không biết.
Cảm nhận được tình ý của Lâm Hi, Tạp Mễ Lạp cũng tươi cười thỏa mãn, tựa vào người Lâm Hi.
- Đúng rồi, Tạp Mễ Lạp.
Sau một lát Lâm Hi đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi có biết sau khi ta hôn mê thì trừ ngươi còn có ai đi vào huyệt động không?
Lâm Hi nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn xem Tạp Mễ Lạp. Hắn bản tính, không phải cái loại nầy mỏng tính quả hạnh người, tất nhiên xuất hiện thứ hai nữ tử, hơn nữa cùng hắn phát sinh quan hệ, hắn vô luận như thế nào cũng là muốn tìm được nàng. Ít nhất, cũng phải biết rằng nàng là ai?
- À?
Tạp Mễ Lạp híp mắt lại, nhìn qua Lâm Hi, vẻ mặt mờ mịt:
- Chủ nhân, ngươi đang nói cái gì vậy? Tại đây trừ chúng ta thì làm gì có người khác?
- Cái gì?
Trong nội tâm Lâm Hi lập tức cả kinh, Tạp Mễ Lạp trả lời vượt qua dự đoán của hắn.
Lâm Hi nhìn kỹ Tạp Mễ Lạp, trên mặt của nàng không giống giả bộ.
- Nàng thật không biết.
Lâm Hi chấn động. Đây là chuyện hắn không ngờ tới.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi suy nghĩ một chút đi. Có phải có ai xuất hiện qua hay không?
Lâm Hi nói.
- Nhưng ta căn bản không nhớ ra có ai vào đây cả!
Tạp Mễ Lạp lắc đầu, nhìn qua Lâm Hi vẻ mặt kinh ngạc. Đối với Lâm Hi hỏi nàng không có ấn tượng gì. Xem thần sắc của Lâm Hi thì dường như rất quan tâm. Chẳng lẽ nói trong lúc nàng hôn mê, còn có người đi tới gặp mặt Lâm Hi?
- Làm sao lại như vậy? Tạp Mễ Lạp rõ ràng lại không biết?
Lâm Hi sớm đã bị Tạp Mễ Lạp trả lời kinh ngạc đến ngây người, hắn đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt trầm tư.
- Đây là...
Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Hi thì Tạp Mễ Lạp cũng kịp phản ứng. Ý của Lâm Hi dường như không như nàng nghĩ. Cơ hồ theo bản năng, ánh mắt Tạp Mễ Lạp đảo qua sơn động, rất nhanh vết máu trên mặt đất và dấu vết trên vách động hấp dẫn ánh mắt của nàng.
Thân hình Tạp Mễ Lạp chấn động, rốt cục kinh ngạc.
Trong sát na này rất nhiều ý niệm xẹt qua trong đầu, có vết máu trên đất và thái độ của Lâm Hi.
Tạp Mễ Lạp rốt cục đã hiểu.
- Làm sao có thể?
Tạp Mễ Lạp kinh ngạc.
Thì ra trừ nàng còn có nữ nhân khác đi vào đây, nhưng mà nàng cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.