Chương 60: Khí Thôn Bát Hoang Quyền. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
02/06/2014
Đi, lại...đi vào sâu nữa thử xem!
Lâm Hi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đi đến chỗ càng sâu để xem một chút.
Khi đi xa hơn, không chỉ là mãnh thú Đệ Lục Trọng, mà mãnh thú Đệ Thất Trọng, Đệ Bát Trọng đều rất nhiều, thậm chí mãnh thú Long Lực Kỳ cũng có. Nhưng mà đó cũng là nguy hiểm nặng nề. Mà ngay cả trưởng lão Long Lực Kỳ của các môn phái khi đi vào cũng đều phải dè dặt. Nếu không như thế, không cẩn thận thì chính là toàn quân bị diệt.
Các cường giả cấp cao nhất giết mãnh thú, là như giết gà vậy. Nhưng đồng dạng, mãnh thú cấp cao nhất giết người, cũng đồng dạng là giết gà vậy. Cường giả Long Lực Kỳ nếu là gặp phải mãnh thú Đệ Thập Trọng đứng đầu thì cũng vỡ giòn tan giống như gốm sứ, nếu mà bị giết thì cũng là thật sự nhanh.
Hiện tại thực lực của Lâm Hi tăng trưởng càng lúc càng nhanh. Thú Đan ở vùng bên ngoài, cho dù là Thú Đan Đệ Lục Trọng màu xanh biếc thì tác dụng đối với hắn đều đã phi thường nhỏ. Ngay cả là những dược thảo này, tác dụng đối với hắn cũng không còn rõ ràng như vậy.
Phải săn bắt Thú Đan cấp cao hơn, và kiếm dược liệu Hỏa hầu càng mạnh hơn.
Lâm Hi rõ ràng còn nhớ, Đại sư tỷ Tô Tử Huyên đã từng nói qua. Ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú có sinh trưởng không ít Thiên Địa Dị Quả, chỉ là nó hay có mãnh thú cường đại trông coi.
Vì xông vào nguy hiểm cầu xin phú quý, tiền lời và mạo hiểm có quan hệ trực tiếp. Lâm Hi ỷ vào mình là kẻ tài cao gan cũng lớn, nên hắn cũng muốn xông vào bên trong.
Tiến vào chỗ sâu trong rừng núi, khí lạnh càng sâu sắc.
- Hả?
Lâm Hi tiến vào trong đó không lâu, lập tức nghe được một tiếng hét thảm. Tiếp theo đó là một hồi tiếng đánh nhau kịch liệt.
- Có những người khác ở chỗ này!
Lâm Hi nhíu mày, ngẫm nghĩ chỉ chốc lát rồi lập tức lao về hướng có âm thanh phát ra. Hắn bước vào Thần Hành Kỳ, tốc độ nhanh hơn tuấn mã. Chỉ nháy mắt, hắn đã đi đến chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Cái gì? ! Tại sao hắn lại ở chỗ này!
Sau khi Lâm Hi thấy đám người kia ở trong rừng cây, ánh mắt lập tức hình như bị kim châm một cái, hung hăng co giật.
Tiến đến theo tiếng vọng trong rừng cây, có khả năng thấy đoàn người đang giải phẫu một con. Mà người cầm đầu, Lâm Hi thật sự lại quá quen thuộc.
Người này lại chính là Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình của Ngũ Lôi Phái! Còn đám đệ tử bên cạnh lão, Lâm Hi cũng không xa lạ, tất cả đều là đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Lâm Hi thậm chí nhận ra một người bên trong đó. Đó là đệ tử chân truyền Chu Phong.
- Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà lại xuất hiện ở chỗ này?"
Lâm Hi ngây ngốc.
Hắn không dám khinh thường, thừa dịp Vi Bất Bình đang còn mải để ý tới con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích bị giết chết đang nằm trên mặt đất, liền vội vàng ẩn náu thân hình.
- Lão thất phu Vi Bất Bình này và Mạnh Quân đúng là tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, làm thế nào sẽ thì lão lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, bên người vẫn còn dẫn theo đại đệ tử của Mạnh Quân.
Hắn trong đầu liên tục nổi sóng, trong lòng chợt thoáng qua rất nhiều ý nghĩ. Hoàn toàn là bằng vào một loại bản năng, Lâm Hi cảm giác được Vi Bất Bình đi chuyến này chỉ sợ có mưu đồ.
Bất cứ là chuyện gì, nếu có lợi đối với đám Vi Bất Bình. Còn đối với Lâm Hi, chính là bất lợi.
- Nhị trưởng lão, Lục sư đệ bị thương, làm sao bây giờ?
Trong rừng cây, một người đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn Vi Bất Bình mà hỏi. Ở bên cạnh hắn, một người đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái đang nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa, lồng ngực phía trên bị thiêu đốt, huyết nhục mơ hồ, đùi phải cũng không thấy đâu.
Lâm Hi vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết, chính là do hắn phát ra. Hiển nhiên hắn là trong lần tập kích thứ nhất, khi bị con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích đột nhiên xuất hiện cắn bị thương. Nếu không như vậy, lấy tu vi của Vi Bất Bình thì cũng khó lòng bắt được con mãnh thú Đệ Thất Trọng.
- Làm sao bây giờ? Đều đã bị thương tích thành như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Lần hành động này của chúng ta có quan hệ trọng đại, không được phép hỏng. Mang theo nhắn sẽ chỉ là gánh nặng. Đến khi cần đối phó con dị thú kia, nói không chừng còn có thể bởi vì bận tâm đến hắn làm cho bị thương vong không cần thiết. Cứ để hắn ở đây, ai kêu chính hắn học nghệ không tinh!
Vi Bất Bình lạnh lùng nói, trong ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
- Không! Trưởng lão không nên thế, đệ tử không muốn chết! Các vị sư huynh, trưởng lão, cứu cứu ta!
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị thương trong ánh mắt hoàn toàn hoảng sợ. Với tình huống hiện tại của hắn, lưu ở xứ sở này trong vùng núi mãnh thú thì chính là một con đường chết.
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh muốn nói lại thôi. Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo của Vi Bất Bình, mọi người lựa chọn cúi đầu.
- Đi thôi, không nên để chậm trễ thời gian.
Vi Bất Bình vung tay lên, trực tiếp dẫn đám đệ tử hướng về chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, thản nhiên bỏ đi.
- Sư phụ, sư phụ, cứu cứu đệ tử!...
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị bỏ lại kia âm thanh thê lương, mắt đầy tuyệt vọng.
- Lão thất phu này, thật sự là Lãnh Huyết vô tình. Ngay cả đối xử với đệ tử trọng yếu do chính mình dạy dỗ mà đều là lạnh lùng như thế.
Lâm Hi đợi chỉ chốc lát ở phía sau đám cây rừng, đến khi Vi Bất Bình biến mất đi thật xa thì lúc này mới từ sau rừng cây đi ra.
- Lý Vân.
Lâm Hi gọi tên của gã đệ tử Ngũ Lôi Phái kia:
- Vẫn còn nhận ra ta chứ?
Nghe được âm thanh chợt vọng đến từ sau đám cây rừng, gã đệ tử trọng yếu tên là Lý Vân toàn thân chấn động. Đến khi nhìn thấy Lâm Hi thì mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên:
- Thiếu chưởng môn!
Vẻ mặt hắn lúng túng, ánh mắt trống rỗng, môi mấp máy, theo bản năng liền nhìn về phía đám người Vi Bất Bình rời đi. Sau đó nhanh chóng ý thức được điều gì nên lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Lâm Hi phát lạnh. Hắn vốn đang ôm hy vọng, xét tới thân phận tất cả mọi người là đệ tử Ngũ Lôi Phái để muốn ra tay cứu hắn một phen. Không nghĩ tới cái tên Lý Vân này điều đầu tiên vừa nhìn thấy hắn, chính là muốn thông tri cho Vi Bất Bình, tố cáo hắn để tâng công.
- Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Gia hỏa này cho dù bị Vi Bất Bình lạnh lùng độc ác bỏ rơi, những cũng luôn luôn nghĩ đến việc lại trở về bên cạnh hắn. Quả nhiên ta vẫn còn lòng mềm yếu. Đối phó loại rác rưởi này, căn bản không cần tới nhân từ.
Lâm Hi rất bình tĩnh, hắn chậm rãi đi tới.
Vào lúc này, Vi Bất Bình đã rời đi rất xa. Hơn nữa trong núi có rất nhiều mãnh thú, cho dù là hô to thì cũng nhất định không nghe được. Huống hồ cho dù hắn nghe được, đợi đến khi Vi Bất Bình quay vòng về thì Lâm Hi đã sớm đi xa.
Lâm Hi đợi đám người Vi Bất Bình rời đi một hồi thật lâu rồi mới đi ra, cũng không phải không có đạo lý.
Lâm Hi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đi đến chỗ càng sâu để xem một chút.
Khi đi xa hơn, không chỉ là mãnh thú Đệ Lục Trọng, mà mãnh thú Đệ Thất Trọng, Đệ Bát Trọng đều rất nhiều, thậm chí mãnh thú Long Lực Kỳ cũng có. Nhưng mà đó cũng là nguy hiểm nặng nề. Mà ngay cả trưởng lão Long Lực Kỳ của các môn phái khi đi vào cũng đều phải dè dặt. Nếu không như thế, không cẩn thận thì chính là toàn quân bị diệt.
Các cường giả cấp cao nhất giết mãnh thú, là như giết gà vậy. Nhưng đồng dạng, mãnh thú cấp cao nhất giết người, cũng đồng dạng là giết gà vậy. Cường giả Long Lực Kỳ nếu là gặp phải mãnh thú Đệ Thập Trọng đứng đầu thì cũng vỡ giòn tan giống như gốm sứ, nếu mà bị giết thì cũng là thật sự nhanh.
Hiện tại thực lực của Lâm Hi tăng trưởng càng lúc càng nhanh. Thú Đan ở vùng bên ngoài, cho dù là Thú Đan Đệ Lục Trọng màu xanh biếc thì tác dụng đối với hắn đều đã phi thường nhỏ. Ngay cả là những dược thảo này, tác dụng đối với hắn cũng không còn rõ ràng như vậy.
Phải săn bắt Thú Đan cấp cao hơn, và kiếm dược liệu Hỏa hầu càng mạnh hơn.
Lâm Hi rõ ràng còn nhớ, Đại sư tỷ Tô Tử Huyên đã từng nói qua. Ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú có sinh trưởng không ít Thiên Địa Dị Quả, chỉ là nó hay có mãnh thú cường đại trông coi.
Vì xông vào nguy hiểm cầu xin phú quý, tiền lời và mạo hiểm có quan hệ trực tiếp. Lâm Hi ỷ vào mình là kẻ tài cao gan cũng lớn, nên hắn cũng muốn xông vào bên trong.
Tiến vào chỗ sâu trong rừng núi, khí lạnh càng sâu sắc.
- Hả?
Lâm Hi tiến vào trong đó không lâu, lập tức nghe được một tiếng hét thảm. Tiếp theo đó là một hồi tiếng đánh nhau kịch liệt.
- Có những người khác ở chỗ này!
Lâm Hi nhíu mày, ngẫm nghĩ chỉ chốc lát rồi lập tức lao về hướng có âm thanh phát ra. Hắn bước vào Thần Hành Kỳ, tốc độ nhanh hơn tuấn mã. Chỉ nháy mắt, hắn đã đi đến chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Cái gì? ! Tại sao hắn lại ở chỗ này!
Sau khi Lâm Hi thấy đám người kia ở trong rừng cây, ánh mắt lập tức hình như bị kim châm một cái, hung hăng co giật.
Tiến đến theo tiếng vọng trong rừng cây, có khả năng thấy đoàn người đang giải phẫu một con. Mà người cầm đầu, Lâm Hi thật sự lại quá quen thuộc.
Người này lại chính là Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình của Ngũ Lôi Phái! Còn đám đệ tử bên cạnh lão, Lâm Hi cũng không xa lạ, tất cả đều là đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Lâm Hi thậm chí nhận ra một người bên trong đó. Đó là đệ tử chân truyền Chu Phong.
- Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà lại xuất hiện ở chỗ này?"
Lâm Hi ngây ngốc.
Hắn không dám khinh thường, thừa dịp Vi Bất Bình đang còn mải để ý tới con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích bị giết chết đang nằm trên mặt đất, liền vội vàng ẩn náu thân hình.
- Lão thất phu Vi Bất Bình này và Mạnh Quân đúng là tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, làm thế nào sẽ thì lão lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, bên người vẫn còn dẫn theo đại đệ tử của Mạnh Quân.
Hắn trong đầu liên tục nổi sóng, trong lòng chợt thoáng qua rất nhiều ý nghĩ. Hoàn toàn là bằng vào một loại bản năng, Lâm Hi cảm giác được Vi Bất Bình đi chuyến này chỉ sợ có mưu đồ.
Bất cứ là chuyện gì, nếu có lợi đối với đám Vi Bất Bình. Còn đối với Lâm Hi, chính là bất lợi.
- Nhị trưởng lão, Lục sư đệ bị thương, làm sao bây giờ?
Trong rừng cây, một người đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn Vi Bất Bình mà hỏi. Ở bên cạnh hắn, một người đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái đang nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa, lồng ngực phía trên bị thiêu đốt, huyết nhục mơ hồ, đùi phải cũng không thấy đâu.
Lâm Hi vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết, chính là do hắn phát ra. Hiển nhiên hắn là trong lần tập kích thứ nhất, khi bị con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích đột nhiên xuất hiện cắn bị thương. Nếu không như vậy, lấy tu vi của Vi Bất Bình thì cũng khó lòng bắt được con mãnh thú Đệ Thất Trọng.
- Làm sao bây giờ? Đều đã bị thương tích thành như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Lần hành động này của chúng ta có quan hệ trọng đại, không được phép hỏng. Mang theo nhắn sẽ chỉ là gánh nặng. Đến khi cần đối phó con dị thú kia, nói không chừng còn có thể bởi vì bận tâm đến hắn làm cho bị thương vong không cần thiết. Cứ để hắn ở đây, ai kêu chính hắn học nghệ không tinh!
Vi Bất Bình lạnh lùng nói, trong ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
- Không! Trưởng lão không nên thế, đệ tử không muốn chết! Các vị sư huynh, trưởng lão, cứu cứu ta!
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị thương trong ánh mắt hoàn toàn hoảng sợ. Với tình huống hiện tại của hắn, lưu ở xứ sở này trong vùng núi mãnh thú thì chính là một con đường chết.
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh muốn nói lại thôi. Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo của Vi Bất Bình, mọi người lựa chọn cúi đầu.
- Đi thôi, không nên để chậm trễ thời gian.
Vi Bất Bình vung tay lên, trực tiếp dẫn đám đệ tử hướng về chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, thản nhiên bỏ đi.
- Sư phụ, sư phụ, cứu cứu đệ tử!...
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị bỏ lại kia âm thanh thê lương, mắt đầy tuyệt vọng.
- Lão thất phu này, thật sự là Lãnh Huyết vô tình. Ngay cả đối xử với đệ tử trọng yếu do chính mình dạy dỗ mà đều là lạnh lùng như thế.
Lâm Hi đợi chỉ chốc lát ở phía sau đám cây rừng, đến khi Vi Bất Bình biến mất đi thật xa thì lúc này mới từ sau rừng cây đi ra.
- Lý Vân.
Lâm Hi gọi tên của gã đệ tử Ngũ Lôi Phái kia:
- Vẫn còn nhận ra ta chứ?
Nghe được âm thanh chợt vọng đến từ sau đám cây rừng, gã đệ tử trọng yếu tên là Lý Vân toàn thân chấn động. Đến khi nhìn thấy Lâm Hi thì mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên:
- Thiếu chưởng môn!
Vẻ mặt hắn lúng túng, ánh mắt trống rỗng, môi mấp máy, theo bản năng liền nhìn về phía đám người Vi Bất Bình rời đi. Sau đó nhanh chóng ý thức được điều gì nên lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Lâm Hi phát lạnh. Hắn vốn đang ôm hy vọng, xét tới thân phận tất cả mọi người là đệ tử Ngũ Lôi Phái để muốn ra tay cứu hắn một phen. Không nghĩ tới cái tên Lý Vân này điều đầu tiên vừa nhìn thấy hắn, chính là muốn thông tri cho Vi Bất Bình, tố cáo hắn để tâng công.
- Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Gia hỏa này cho dù bị Vi Bất Bình lạnh lùng độc ác bỏ rơi, những cũng luôn luôn nghĩ đến việc lại trở về bên cạnh hắn. Quả nhiên ta vẫn còn lòng mềm yếu. Đối phó loại rác rưởi này, căn bản không cần tới nhân từ.
Lâm Hi rất bình tĩnh, hắn chậm rãi đi tới.
Vào lúc này, Vi Bất Bình đã rời đi rất xa. Hơn nữa trong núi có rất nhiều mãnh thú, cho dù là hô to thì cũng nhất định không nghe được. Huống hồ cho dù hắn nghe được, đợi đến khi Vi Bất Bình quay vòng về thì Lâm Hi đã sớm đi xa.
Lâm Hi đợi đám người Vi Bất Bình rời đi một hồi thật lâu rồi mới đi ra, cũng không phải không có đạo lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.