Chương 279: Liệt Nhật Quân Vương
Hoàng Phủ Kỳ
04/07/2014
- Vâng, quản gia!
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại mấy người phục thị, những người khác nối đuôi nhau mà ra.
- Oa, thiệt nhiều đồ ăn!
Địa Ngục Ma Long lẻn vào. Nó mới mặc kệ nhiều như vậy, hai con mắt tặc quay tít động, liếc nhìn đồ ăn trong phòng.
Những đồ ăn này có đủ loại, có hoa quả, có tương thủy, có tửu thủy, có bánh ngọt, có thịt, đủ loại kiểu dáng, toàn bộ đều là tài liệu từ tứ cực bát hoang chở đến, cực kỳ trân quý, đều có hiệu quả bổ dưỡng chân khí. Mỗi loại đều tương đương với đan dược được luyện ra vậy.
Ti!
Địa Ngục Ma Long trông thấy một bàn bàn hoa quả trong phòng, con mắt sáng ngời, vốn cái đầu chỉ lớn bằng cánh tay, bỗng nhiên liền bành trướng, biến hóa thành đầu Ma Long cực lớn, dùng sức khẽ hấp, một bàn hoa quả, bánh ngọt, lập tức như trường kình hấp thủy, bị nó hút vào miệng
- Chậc chậc, thật sự rất ngon!
Địa Ngục Ma Long chép miệng chậc lưỡi, vẻ mặt say mê.
Ngược lại tùy tùng nam, thị nữ trong phòng đột nhiên trông thấy một cái đầu rồng lớn đều sợ tới mức kinh hô một tiếng.
- Ân? Còn có!
Ma Đồ cũng mặc kệ nhiều như vậy. Ánh mắt của nó, rất nhanh đã bị một đống thịt trên mặt bàn hấp dẫn. Bá thoáng một phát chạy qua, ngậm trong mồm một khối thịt to, nuốt ực vào bụng.
- Ăn ngon! Thật sự rất ngon! Ân, đây là thịt gì a, sao lại ăn ngon như vậy
Đại Ngục Ma Long ăn đến nổi nước bọt cũng phun ra, cũng không quay đầu lại mà hỏi.
Thị nữ ở một bên đã sớm bị dọa đến toàn thân đều run rẩy..., nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói:
- Rồng, rồng... Thịt rồng!
! ! !
Địa Ngục Ma Long giống như bị người nhéo lấy cổ, động tác vốn nuốt xuống cũng ngừng lại. Tiếp theo liền kịch liệt ói ra:
- Phi, phi, phi! Thịt rồng... Sao lại là thịt rồng? !...
Hai móng vuốt của nó dùng sức móc vào họng, thần sắc kia, quả thật như hận không thể móc tất cả mọi thứ trong bụng ra vậy.
- Ha ha ha, Ma Đồ, cho ngươi tham ăn! Xem người lần sau còn dám thấy gì cũng ăn nữa không!
Thượng Quan Dao Tuyết ở phía sau thấy thế, chỉ vào Ma Đồ, cười ha hả.
Bất quá, Địa Ngục Ma Long lúc này đang buồn nôn cực độ, căn bản không có cách nào để ý tới nàng.
Long cũng có cấm kỵ, Địa Ngục Ma Long cái gì cũng ăn, nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối sẽ không ăn, đó chính là thịt rồng!
- Tốt rồi! Các ngươi chuẩn bị cho nó một ít loại thịt khác đi. Nhớ kỹ không phải là thịt rồng.
Thượng Quan Dao Tuyết phất phất tay, lập tức phân phó người phía dưới, chuẩn bị cho Địa Ngục Ma Long một ít loại thịt mới.
- Mời đi theo ta a.
Một bên, liền có người dẫn Địa Ngục Ma Long đi đến phòng chứa thịt.
Thượng Quan Dao Tuyết cũng mặc kệ nó, thân hình nhoáng một cái, như một phát đạn pháo nhảy lên một cái ghế nằm, vùi thân thể thật sâu vào trong da lông dày đặc. Thượng Quan Dao Tuyết hái được một quả "Tuyết Đề", ném vào trong miệng, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cười mờ ám hề hề nói:
- Lương bá, khó được ta trở về một chuyến. Làm cho ta một tấm tạp phiến đi. Yêu cầu của ta cũng không cao, tùy tùy tiện tiện, cứ cho ta một tấm thẻ hoàng kim. Cũng không cần nhiều, tùy tùy tiện tiện nhét vào mấy triệu Tiên La Đan là được, ý tứ ý tứ a.
Nếp nhăn trên trán lão nhân chồng chất lên, mỉm cười lắc đầu:
- Tiểu thư, quỷ củ của lão gia ngươi cũng biết đấy. Không phải ta keo kiệt, mà lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Aizz!
Dáng cười của Thượng Quan Dao Tuyết thoáng cái bị phá vỡ, hai hàng lông mày nhỏ nhăn thành một khối:
- Sao lại thế chứ. Mọi người đều gọi ta là tiểu công chúa của Tiên Đạo Đại Thương Minh, nhưng ta ngay cả một đồng cũng không có.
Lão nhân dáng tươi cười không thay đổi, không nhúc nhích chút nào:
- Tiểu thư, ngươi nên biết, Tiên Đạo Đại Thương Minh chúng ta không thiếu đan dược. Nếu như lão gia nguyện ý, một đường tăng ngươi lên tới Tiên Đạo Cảnh, cũng không phải việc khó gì. Bất quá, cảnh giới và lực lượng có thể tăng lên, nhưng tinh thần và ý...
- Đã biết, đã biết, cái gì mà tinh thần và ý chí. Ta đã nghe nhiều rồi. Ta biết rõ, là vì mài dũa tinh thần và ý chí của ta nha... quá cũ kỹ rồi.
Thượng Quan Dao Tuyết một bộ "Ta thật sự sắp xong".
- Ha ha! Tiểu thư biết rõ là tốt rồi. Tu vi dễ dàng tăng lên, nhưng tinh thần và ý chí lại khó có thể tăng lên. Nếu ngươi không có kinh nghiệm từng bước một vững chắc, làm gì chắc đó, mặc dù hao phí tài nguyên, thoáng cái tăng ngươi lên đến Tiên Đạo Cảnh thì tu vi của ngươi cũng chỉ như không, là lục bình không có rễ, chung quy không phải là của ngươi.
Lão giả thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lại cực kỳ cơ trí:
- Cường giả cường đại không chỉ riêng tu vi, còn có một khỏa tâm cường giả. Ngươi nếu như không có tinh thần và ý chí bất khuất, bàn thạch không dời thì thành tựu sau này chỉ sợ không hơn được. Một người tu vi không bằng ngươi cũng có thể đơn giản đánh bại ngươi. Ngươi sao có thể truyền thừa tuyệt học có một không hai của lão gia được?
- Cường giả chi tâm, cường giả chi tâm? Bao nhiêu tiền một cân a? Chúng ta tìm người đi mua một khỏa có được không?
Thượng Quan Dao Tuyết quẹt lấy miệng, một bộ không phục.
- Ha ha, tốt rồi. Quy củ là lão gia đặt ra. Trước khi ngươi đạt tới Khí Tiên Kỳ, ngươi không thể nào vận dụng một phân tài nguyên nào của Tiên Đạo Đại Thương Minh cả. Điểm này, ta cũng không có cách nào. Đây là quy củ chết!
Lão giả vuốt râu mỉm cười nói.
- Tốt rồi, tốt rồi. Thật sự sợ các ngươi rồi. Dù sao ta tu vi thấp, đến lúc đó mất cũng là mặt của Thượng Quan Thánh Thông!
Thượng Quan Dao Tuyết thè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
Lão nhân lắc đầu, cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Đúng rồi, Dao Tuyết, lần này ngươi đi Thần Tiêu Sơn cũng không ngắn. Lâu như vậy không có tin tức của ngươi, không gặp phải khổ cực gì chứ?
- Không có. Ai dám chứ.
Thượng Quan Dao Tuyết vừa nghe đến Thần Tiêu Sơn liền trở nên hưng phấn. Cũng không dây dưa chuyện tạp phiến nữa, líu ríu nói không ngừng. Nói ra toàn bộ chuyện mình trải qua trên Thần Tiêu Sơn.
Lão nhân mặc dù chỉ là quản gia của Tiên Đạo Đại Thương Minh, nhưng trong nội tâm thiếu nữ lại phảng phất như người thân nhất vậy. Có lời gì, toàn bộ đều đổ ra, một chút cũng không giấu.
- Đúng rồi. Lương bá, trên Thần Tiêu Sơn có người, ngươi nhất định phải giúp ta đối phó hắn.
Thượng Quan Dao Tuyết đột nhiên nói.
- Ah? Ai thế?
Lão nhân kinh ngạc nói:
- Còn có người không biết ngươi là công chúa của Thượng Quan gia sao?
Trong đầu Thượng Quan Dao Tuyết hiển hiện thân ảnh Hộ pháp trưởng lão, cắn răng một cái, oán hận nói:
- Là Hộ pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp, thay ta đối phó hắn!
Thượng Quan Dao Tuyết nói xong, lại nói chuyện trên Tài Quyết Phong mình bị Hộ pháp trưởng lão một chưởng đánh bay ra một lần.
Lão quản gia nghe, nhíu mày, trầm mặc không nói.
- Lương bá, người này rất đáng hận. Tuổi cũng bó lớn rồi, còn già mà không kính, thiên thính thiên tín, chuyên quyền độc đoán, hèn hạ vô sỉ..., lần trước đã thiếu chút nữa bị hắn giết rồi. Hơn nữa, hắn còn luôn cố ý làm khó, luôn muốn ám hại một bằng hữu của ta!
Thượng Quan Dao Tuyết oán hận nói.
Đối với Hộ pháp trưởng lão, Thượng Quan Dao Tuyết quả thật hận đến ngứa răng.
- Ha ha, bằng hữu mà ngươi nói. Có lẽ chính là người trẻ tuổi đi cùng ngươi sao?
Lão nhân cười nói.
- Cái này ngươi đừng quản.
Thượng Quan Dao Tuyết trách móc một tiếng, cổ trắng đỏ bừng. Ở trước mặt lão nhân, bí mật gì cũng không có chỗ che dấu
- Chuyện này, ta nghe lão gia nói qua, ấn ký Thượng Quan gia tộc trên người người, phàm là người có chút tầm mắt và kiến thức, hơi chút hiểu rõ về thưởng thức tiên đạo có lẽ đều biết lai lịch của ngươi. Vị Hộ pháp trưởng lão này có lẽ chỉ ngăn cản ngươi. Ngươi xem, hắn tuy rằng đánh ngươi bay ra xa như vậy, nhưng ngươi cuối cùng vẫn không có việc gì sao? Hắn thực muốn giết ngươi, chỉ sợ đã không chỉ vậy thôi rồi!
Lão nhân mỉm cười, đi tới bên người Thượng Quan Dao Tuyết.
- Lương bá, ta mặc kệ a..., ta mặc kệ a. Ta ở trên núi bị khi dễ, ngươi phải thay ta hả giận...
Thượng Quan Dao Tuyết ôm lấy cánh tay lão nhân, xuất ra công phu làm nũng. Trước đây chỉ cần nàng sử xuất chiêu này, mặc kệ yêu cầu gì, lão nhân đều đáp ứng cả.
- Cái này..., thật có chút khó xử a.
Lông mày lão nhân nhíu lại thành hình chữ "Xuyên".
- Lý Trọng Đạo dù sao cũng là Hộ pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông. Hơn nữa, ngươi bây giờ lại trở thành đệ tử Thần Tiêu Tông. Đây là chuyện trong Thần Tiêu Tông, chúng ta không có cách nào nhúng tay vào. Hơn nữa, Thần Tiêu Tông kỳ thật đã rất bán mặt mũi cho lão gia rồi. Tin tức ngươi ở Thần Tiêu Tông, chúng ta cơ bản cũng biết. Đây đều là Thần Tiêu Tông mở một con mắt, nhắm một con mắt, cố ý thúc đẩy. Nếu không, ngươi đổi chuyện khác đi!
- Đổi chuyện khác?
Thượng Quan Dao Tuyết cố lấy má, trong ánh mắt hiện lên rất nhiều ý niệm:
- Tốt! Vậy thì đổi chuyện khác, giúp ta đối phó một Thánh nữ của Thần Tiêu Tông, gọi là Long Băng Nhan. Nữ nhân này quá đáng hận, hèn hạ vô sỉ, luôn đối phó Lâm Hi.
- Long Băng Nhan? Đây không phải là Thần Phi của Thân Tử Thần Tiêu Tông các ngươi sao...
Lão nhân nở nụ cười khổ:
- Tiểu thư, ngươi thật đúng là biết chọn đối thủ ah.
- Hừ! Thần Tử rất giỏi à? Chẳng lẽ cha ta sợ hắn sao?
Thượng Quan Dao Tuyết không phục nói.
Bị thiếu nữ kích thích, trong lòng lão nhân cũng nổi lên một cổ ngạo khí:
- Sợ? Lão gia là ai? Sao lại sợ! Long Băng Nhan, tốt! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thay ngươi hảo hảo giáo huấn nàng. Bất quá, chỉ một lần thôi đấy.
- Hắc hắc, ta biết ngay Lương bá đối tốt với ta nhất mà!
Thượng Quan Dao Tuyết vui rạo rực ôm lấy cánh tay lão nhân.
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ta đoán chừng, tin tức ngươi trở về nhiều nhất còn ba ngày sẽ rơi vào tai lão gia, rốt cuộc cũng không thể dấu diếm. Bất quá, trước đó, ngươi có lẽ còn có đầy đủ thời gian, đi gặp những tỷ muội kia của ngươi đấy!
- Hì hì, cám ơn Lương bá, đã biết Lương bá tốt với ta nhất mà
Thượng Quan Dao Tuyết bàn tay nhảy lên, ném một quả băng lê vào trong miệng
... ...
Trong Không Gian Thương Khố của Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Trong Thất Hỏa Chân Long Tráo hỏa diễm hừng hực, Lâm Hi nhắm mắt ngồi xếp bằng, vẫn không nhúc nhích. Trong đầu của hắn, vô số văn tự di động. Theo hỏa hầu và công lực gia tăng, kinh văn của Liệt Dương đại pháp cũng ẩn ẩn phát sanh biến hóa, hiển lộ ra một cỗ khí tức mới.
Trong từng chữ, ẩn ẩn toát ra một cỗ khí phách.
- Đây là pháp quyết của Liệt Nhật Quân Vương.
Lâm Hi có chút hiểu được.
"Liệt Nhật Quân Vương" là một hóa thân cường đại lúc Liệt Dương đại pháp tiếp cận Đại viên mãn sẽ lộ hóa ra. Lâm Hi không ngừng hấp thu tài liệu mà Hỏa Đức đạo nhân kiếm được, khiến cho hỏa hầu và uy lực của Liệt Dương đại pháp không ngừng gia tăng, tiến tới kích phát Liệt Dương chân khí trong cươ thể Lâm Hi, trong đầu cũng tự động tạo ra một tâm pháp kinh văn cao cấp hơn.
Vốn dùng cảnh giới trước mắt của Lâm Hi, tuy rằng có thể nhìn thấy kinh văn cũng không cách nào tu luyện được. Nhưng không biết tại sao, lúc tâm pháp "Liệt Nhật Quân Vương" hiển hiện, kinh văn Quân Lâm Thiên Hạ Thế trong đầu Lâm Hi đột nhiên chấn động lên, ẩn ẩn có một tia liên hệ vi diệu với tâm pháp Liệt Nhật Quân Vương.
- Có lẽ..., có thể dùng tâm pháp Quân Lâm Thiên Hạ Thế thôi động tâm pháp Liệt Nhật Quân Vương.
Lâm Hi đột nhiên trong nội tâm khẽ động, trong đầu vô ý thức xẹt qua một ý nghĩ.
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại mấy người phục thị, những người khác nối đuôi nhau mà ra.
- Oa, thiệt nhiều đồ ăn!
Địa Ngục Ma Long lẻn vào. Nó mới mặc kệ nhiều như vậy, hai con mắt tặc quay tít động, liếc nhìn đồ ăn trong phòng.
Những đồ ăn này có đủ loại, có hoa quả, có tương thủy, có tửu thủy, có bánh ngọt, có thịt, đủ loại kiểu dáng, toàn bộ đều là tài liệu từ tứ cực bát hoang chở đến, cực kỳ trân quý, đều có hiệu quả bổ dưỡng chân khí. Mỗi loại đều tương đương với đan dược được luyện ra vậy.
Ti!
Địa Ngục Ma Long trông thấy một bàn bàn hoa quả trong phòng, con mắt sáng ngời, vốn cái đầu chỉ lớn bằng cánh tay, bỗng nhiên liền bành trướng, biến hóa thành đầu Ma Long cực lớn, dùng sức khẽ hấp, một bàn hoa quả, bánh ngọt, lập tức như trường kình hấp thủy, bị nó hút vào miệng
- Chậc chậc, thật sự rất ngon!
Địa Ngục Ma Long chép miệng chậc lưỡi, vẻ mặt say mê.
Ngược lại tùy tùng nam, thị nữ trong phòng đột nhiên trông thấy một cái đầu rồng lớn đều sợ tới mức kinh hô một tiếng.
- Ân? Còn có!
Ma Đồ cũng mặc kệ nhiều như vậy. Ánh mắt của nó, rất nhanh đã bị một đống thịt trên mặt bàn hấp dẫn. Bá thoáng một phát chạy qua, ngậm trong mồm một khối thịt to, nuốt ực vào bụng.
- Ăn ngon! Thật sự rất ngon! Ân, đây là thịt gì a, sao lại ăn ngon như vậy
Đại Ngục Ma Long ăn đến nổi nước bọt cũng phun ra, cũng không quay đầu lại mà hỏi.
Thị nữ ở một bên đã sớm bị dọa đến toàn thân đều run rẩy..., nơm nớp lo sợ, lắp bắp nói:
- Rồng, rồng... Thịt rồng!
! ! !
Địa Ngục Ma Long giống như bị người nhéo lấy cổ, động tác vốn nuốt xuống cũng ngừng lại. Tiếp theo liền kịch liệt ói ra:
- Phi, phi, phi! Thịt rồng... Sao lại là thịt rồng? !...
Hai móng vuốt của nó dùng sức móc vào họng, thần sắc kia, quả thật như hận không thể móc tất cả mọi thứ trong bụng ra vậy.
- Ha ha ha, Ma Đồ, cho ngươi tham ăn! Xem người lần sau còn dám thấy gì cũng ăn nữa không!
Thượng Quan Dao Tuyết ở phía sau thấy thế, chỉ vào Ma Đồ, cười ha hả.
Bất quá, Địa Ngục Ma Long lúc này đang buồn nôn cực độ, căn bản không có cách nào để ý tới nàng.
Long cũng có cấm kỵ, Địa Ngục Ma Long cái gì cũng ăn, nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối sẽ không ăn, đó chính là thịt rồng!
- Tốt rồi! Các ngươi chuẩn bị cho nó một ít loại thịt khác đi. Nhớ kỹ không phải là thịt rồng.
Thượng Quan Dao Tuyết phất phất tay, lập tức phân phó người phía dưới, chuẩn bị cho Địa Ngục Ma Long một ít loại thịt mới.
- Mời đi theo ta a.
Một bên, liền có người dẫn Địa Ngục Ma Long đi đến phòng chứa thịt.
Thượng Quan Dao Tuyết cũng mặc kệ nó, thân hình nhoáng một cái, như một phát đạn pháo nhảy lên một cái ghế nằm, vùi thân thể thật sâu vào trong da lông dày đặc. Thượng Quan Dao Tuyết hái được một quả "Tuyết Đề", ném vào trong miệng, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé ra, cười mờ ám hề hề nói:
- Lương bá, khó được ta trở về một chuyến. Làm cho ta một tấm tạp phiến đi. Yêu cầu của ta cũng không cao, tùy tùy tiện tiện, cứ cho ta một tấm thẻ hoàng kim. Cũng không cần nhiều, tùy tùy tiện tiện nhét vào mấy triệu Tiên La Đan là được, ý tứ ý tứ a.
Nếp nhăn trên trán lão nhân chồng chất lên, mỉm cười lắc đầu:
- Tiểu thư, quỷ củ của lão gia ngươi cũng biết đấy. Không phải ta keo kiệt, mà lão gia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
- Aizz!
Dáng cười của Thượng Quan Dao Tuyết thoáng cái bị phá vỡ, hai hàng lông mày nhỏ nhăn thành một khối:
- Sao lại thế chứ. Mọi người đều gọi ta là tiểu công chúa của Tiên Đạo Đại Thương Minh, nhưng ta ngay cả một đồng cũng không có.
Lão nhân dáng tươi cười không thay đổi, không nhúc nhích chút nào:
- Tiểu thư, ngươi nên biết, Tiên Đạo Đại Thương Minh chúng ta không thiếu đan dược. Nếu như lão gia nguyện ý, một đường tăng ngươi lên tới Tiên Đạo Cảnh, cũng không phải việc khó gì. Bất quá, cảnh giới và lực lượng có thể tăng lên, nhưng tinh thần và ý...
- Đã biết, đã biết, cái gì mà tinh thần và ý chí. Ta đã nghe nhiều rồi. Ta biết rõ, là vì mài dũa tinh thần và ý chí của ta nha... quá cũ kỹ rồi.
Thượng Quan Dao Tuyết một bộ "Ta thật sự sắp xong".
- Ha ha! Tiểu thư biết rõ là tốt rồi. Tu vi dễ dàng tăng lên, nhưng tinh thần và ý chí lại khó có thể tăng lên. Nếu ngươi không có kinh nghiệm từng bước một vững chắc, làm gì chắc đó, mặc dù hao phí tài nguyên, thoáng cái tăng ngươi lên đến Tiên Đạo Cảnh thì tu vi của ngươi cũng chỉ như không, là lục bình không có rễ, chung quy không phải là của ngươi.
Lão giả thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lại cực kỳ cơ trí:
- Cường giả cường đại không chỉ riêng tu vi, còn có một khỏa tâm cường giả. Ngươi nếu như không có tinh thần và ý chí bất khuất, bàn thạch không dời thì thành tựu sau này chỉ sợ không hơn được. Một người tu vi không bằng ngươi cũng có thể đơn giản đánh bại ngươi. Ngươi sao có thể truyền thừa tuyệt học có một không hai của lão gia được?
- Cường giả chi tâm, cường giả chi tâm? Bao nhiêu tiền một cân a? Chúng ta tìm người đi mua một khỏa có được không?
Thượng Quan Dao Tuyết quẹt lấy miệng, một bộ không phục.
- Ha ha, tốt rồi. Quy củ là lão gia đặt ra. Trước khi ngươi đạt tới Khí Tiên Kỳ, ngươi không thể nào vận dụng một phân tài nguyên nào của Tiên Đạo Đại Thương Minh cả. Điểm này, ta cũng không có cách nào. Đây là quy củ chết!
Lão giả vuốt râu mỉm cười nói.
- Tốt rồi, tốt rồi. Thật sự sợ các ngươi rồi. Dù sao ta tu vi thấp, đến lúc đó mất cũng là mặt của Thượng Quan Thánh Thông!
Thượng Quan Dao Tuyết thè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
Lão nhân lắc đầu, cười khổ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Đúng rồi, Dao Tuyết, lần này ngươi đi Thần Tiêu Sơn cũng không ngắn. Lâu như vậy không có tin tức của ngươi, không gặp phải khổ cực gì chứ?
- Không có. Ai dám chứ.
Thượng Quan Dao Tuyết vừa nghe đến Thần Tiêu Sơn liền trở nên hưng phấn. Cũng không dây dưa chuyện tạp phiến nữa, líu ríu nói không ngừng. Nói ra toàn bộ chuyện mình trải qua trên Thần Tiêu Sơn.
Lão nhân mặc dù chỉ là quản gia của Tiên Đạo Đại Thương Minh, nhưng trong nội tâm thiếu nữ lại phảng phất như người thân nhất vậy. Có lời gì, toàn bộ đều đổ ra, một chút cũng không giấu.
- Đúng rồi. Lương bá, trên Thần Tiêu Sơn có người, ngươi nhất định phải giúp ta đối phó hắn.
Thượng Quan Dao Tuyết đột nhiên nói.
- Ah? Ai thế?
Lão nhân kinh ngạc nói:
- Còn có người không biết ngươi là công chúa của Thượng Quan gia sao?
Trong đầu Thượng Quan Dao Tuyết hiển hiện thân ảnh Hộ pháp trưởng lão, cắn răng một cái, oán hận nói:
- Là Hộ pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp, thay ta đối phó hắn!
Thượng Quan Dao Tuyết nói xong, lại nói chuyện trên Tài Quyết Phong mình bị Hộ pháp trưởng lão một chưởng đánh bay ra một lần.
Lão quản gia nghe, nhíu mày, trầm mặc không nói.
- Lương bá, người này rất đáng hận. Tuổi cũng bó lớn rồi, còn già mà không kính, thiên thính thiên tín, chuyên quyền độc đoán, hèn hạ vô sỉ..., lần trước đã thiếu chút nữa bị hắn giết rồi. Hơn nữa, hắn còn luôn cố ý làm khó, luôn muốn ám hại một bằng hữu của ta!
Thượng Quan Dao Tuyết oán hận nói.
Đối với Hộ pháp trưởng lão, Thượng Quan Dao Tuyết quả thật hận đến ngứa răng.
- Ha ha, bằng hữu mà ngươi nói. Có lẽ chính là người trẻ tuổi đi cùng ngươi sao?
Lão nhân cười nói.
- Cái này ngươi đừng quản.
Thượng Quan Dao Tuyết trách móc một tiếng, cổ trắng đỏ bừng. Ở trước mặt lão nhân, bí mật gì cũng không có chỗ che dấu
- Chuyện này, ta nghe lão gia nói qua, ấn ký Thượng Quan gia tộc trên người người, phàm là người có chút tầm mắt và kiến thức, hơi chút hiểu rõ về thưởng thức tiên đạo có lẽ đều biết lai lịch của ngươi. Vị Hộ pháp trưởng lão này có lẽ chỉ ngăn cản ngươi. Ngươi xem, hắn tuy rằng đánh ngươi bay ra xa như vậy, nhưng ngươi cuối cùng vẫn không có việc gì sao? Hắn thực muốn giết ngươi, chỉ sợ đã không chỉ vậy thôi rồi!
Lão nhân mỉm cười, đi tới bên người Thượng Quan Dao Tuyết.
- Lương bá, ta mặc kệ a..., ta mặc kệ a. Ta ở trên núi bị khi dễ, ngươi phải thay ta hả giận...
Thượng Quan Dao Tuyết ôm lấy cánh tay lão nhân, xuất ra công phu làm nũng. Trước đây chỉ cần nàng sử xuất chiêu này, mặc kệ yêu cầu gì, lão nhân đều đáp ứng cả.
- Cái này..., thật có chút khó xử a.
Lông mày lão nhân nhíu lại thành hình chữ "Xuyên".
- Lý Trọng Đạo dù sao cũng là Hộ pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông. Hơn nữa, ngươi bây giờ lại trở thành đệ tử Thần Tiêu Tông. Đây là chuyện trong Thần Tiêu Tông, chúng ta không có cách nào nhúng tay vào. Hơn nữa, Thần Tiêu Tông kỳ thật đã rất bán mặt mũi cho lão gia rồi. Tin tức ngươi ở Thần Tiêu Tông, chúng ta cơ bản cũng biết. Đây đều là Thần Tiêu Tông mở một con mắt, nhắm một con mắt, cố ý thúc đẩy. Nếu không, ngươi đổi chuyện khác đi!
- Đổi chuyện khác?
Thượng Quan Dao Tuyết cố lấy má, trong ánh mắt hiện lên rất nhiều ý niệm:
- Tốt! Vậy thì đổi chuyện khác, giúp ta đối phó một Thánh nữ của Thần Tiêu Tông, gọi là Long Băng Nhan. Nữ nhân này quá đáng hận, hèn hạ vô sỉ, luôn đối phó Lâm Hi.
- Long Băng Nhan? Đây không phải là Thần Phi của Thân Tử Thần Tiêu Tông các ngươi sao...
Lão nhân nở nụ cười khổ:
- Tiểu thư, ngươi thật đúng là biết chọn đối thủ ah.
- Hừ! Thần Tử rất giỏi à? Chẳng lẽ cha ta sợ hắn sao?
Thượng Quan Dao Tuyết không phục nói.
Bị thiếu nữ kích thích, trong lòng lão nhân cũng nổi lên một cổ ngạo khí:
- Sợ? Lão gia là ai? Sao lại sợ! Long Băng Nhan, tốt! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thay ngươi hảo hảo giáo huấn nàng. Bất quá, chỉ một lần thôi đấy.
- Hắc hắc, ta biết ngay Lương bá đối tốt với ta nhất mà!
Thượng Quan Dao Tuyết vui rạo rực ôm lấy cánh tay lão nhân.
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Ta đoán chừng, tin tức ngươi trở về nhiều nhất còn ba ngày sẽ rơi vào tai lão gia, rốt cuộc cũng không thể dấu diếm. Bất quá, trước đó, ngươi có lẽ còn có đầy đủ thời gian, đi gặp những tỷ muội kia của ngươi đấy!
- Hì hì, cám ơn Lương bá, đã biết Lương bá tốt với ta nhất mà
Thượng Quan Dao Tuyết bàn tay nhảy lên, ném một quả băng lê vào trong miệng
... ...
Trong Không Gian Thương Khố của Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Trong Thất Hỏa Chân Long Tráo hỏa diễm hừng hực, Lâm Hi nhắm mắt ngồi xếp bằng, vẫn không nhúc nhích. Trong đầu của hắn, vô số văn tự di động. Theo hỏa hầu và công lực gia tăng, kinh văn của Liệt Dương đại pháp cũng ẩn ẩn phát sanh biến hóa, hiển lộ ra một cỗ khí tức mới.
Trong từng chữ, ẩn ẩn toát ra một cỗ khí phách.
- Đây là pháp quyết của Liệt Nhật Quân Vương.
Lâm Hi có chút hiểu được.
"Liệt Nhật Quân Vương" là một hóa thân cường đại lúc Liệt Dương đại pháp tiếp cận Đại viên mãn sẽ lộ hóa ra. Lâm Hi không ngừng hấp thu tài liệu mà Hỏa Đức đạo nhân kiếm được, khiến cho hỏa hầu và uy lực của Liệt Dương đại pháp không ngừng gia tăng, tiến tới kích phát Liệt Dương chân khí trong cươ thể Lâm Hi, trong đầu cũng tự động tạo ra một tâm pháp kinh văn cao cấp hơn.
Vốn dùng cảnh giới trước mắt của Lâm Hi, tuy rằng có thể nhìn thấy kinh văn cũng không cách nào tu luyện được. Nhưng không biết tại sao, lúc tâm pháp "Liệt Nhật Quân Vương" hiển hiện, kinh văn Quân Lâm Thiên Hạ Thế trong đầu Lâm Hi đột nhiên chấn động lên, ẩn ẩn có một tia liên hệ vi diệu với tâm pháp Liệt Nhật Quân Vương.
- Có lẽ..., có thể dùng tâm pháp Quân Lâm Thiên Hạ Thế thôi động tâm pháp Liệt Nhật Quân Vương.
Lâm Hi đột nhiên trong nội tâm khẽ động, trong đầu vô ý thức xẹt qua một ý nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.