Chương 39: Mật nghị. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
29/05/2014
Mạnh Quân cau mày, cũng đã hiểu ý tứ của hai người:
- Các ngươi muốn quyền phổ từ trên người hắn thì ta cũng không phản đối. Nhưng có điều là tiến bộ của tiểu súc sinh này thì ngươi cũng thấy đấy. Hắn sáu năm vừa rồi chính là một phế vật, hiện tại lại ngay cả Trương Long đều không phải đối thủ của hắn. Ta hoài nghi, phía sau tiểu súc sinh này có cao thủ chỉ bảo hắn. Ta thậm chí còn hoài nghi, môn công pháp này có khả năng chính là Đại trưởng lão sáng tạo ra, đặc biệt dạy cho hắn!
Vi Bất Bình và Đoạn Nhất Mi nghe vậy đều là không khỏi chấn động. Nhưng mà suy nghĩ một chút, Ngũ Lôi Phái cũng không phải đại môn phái đặc biệt gì, không có cao thủ tối cao nào tiến vào nơi này. Hơn nữa, với tu vi của mấy người, theo đạo lý cũng không thể không phát hiện được.
- Mạnh sư huynh, ý của ngươi là?...
Đoạn Nhất Mi thử hỏi thăm dò.
- Hừ! Các ngươi suy nghĩ một chút, vào ngày hội nghị trưởng lão, Đại trưởng lão đã có phản ứng gì. Hắn vài thập niên qua, chưa bao giờ cai quản công chuyện trong môn phái. Lần này lại vì Lâm Hi mà phá lệ. Hơn nữa, hắn một mực ẩn cư không ra. Cũng không có người nào biết, công lực của hắn rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì. Với thời gian vài thập niên, lấy năng lực của hắn thì sáng chế ra quyền pháp hàng đầu kinh động thế gian cũng không phải là điều không có khả năng.
Mạnh Quân nói ra thăm dò suy đoán trong lòng. Ngày đó, nếu không phải Đại trưởng lão ra mặt thì hai cô cháu Lâm Như Vân vị tất có thể dễ dàng xóa bỏ buộc tội đối với Lâm Hi như vậy.
Một Đại trưởng lão mặc kệ việc đời không đếm xỉa đến thì dẫu rằng công lực cao tới đâu, đối với Mạnh Quân mà nói, đều không sao cả. Không có gì bị ảnh hưởng, nhưng đến khi vị Đại trưởng lão này phá lệ, cưỡi lên trên đầu của mình, đây chính là điều mà Mạnh Quân không thể chịu đựng được.
Mặc dù Đại trưởng lão cũng không cho thấy rõ ràng thái độ của mình, nhưng đối với Mạnh Quân mà nói thì đó cũng đã đủ để cảm thấy uy hiếp .
- Nếu như là Đại trưởng lão ở sau lưng ủng hộ Lâm Hi thì chuyện này liền phiền toái. . .
Đoạn Nhất Mi lẩm bẩm nói.
Cường giả cảnh giới Long Lực là phi thường khủng bố, cho dù Đoạn Nhất Mi là cường giả cảnh giới Kim Cương, có được một thân thể kim cương bất hoại, nhưng cũng không dám ngông cuồng khiêu chiến Đại trưởng lão!
Sắc mặt của Vi Bất Bình cũng có chút không bình thường, nhưng mà hắn lập tức nói theo:
- Chuyện này cũng chưa chắc giống như chúng ta nghĩ vậy. Nếu như Đại trưởng lão thật sự có ý nhúng chàm vào vị trí chưởng môn, thì chúng ta căn bản là không có tư cách cạnh tranh cùng hắn. Theo ý của ta, mấu chốt vẫn là trên người tiểu tử Lâm Hi kia.
Mạnh Quân như nghe thấy tiếng đàn mà biết nhã ý:
- Ngươi có ý kiến gì hay? Có Đại trưởng lão ở trên núi, lại có Lâm Như Vân lão xử nữ kia, ngươi hẳn là biết, chúng ta không có khả năng chẳng kiêng nể mà đối phó hắn!
- Hắc hắc, sư huynh, về đối phó Đại trưởng lão thì chúng ta đương nhiên không có biện pháp. Nhưng mà hạn chế một phen tốc độ tu luyện của tiểu tử kia, để hắn không có biện pháp tấn chức nhanh như vậy thì có lẽ vẫn có biện pháp. Huynh quên rồi sao, Võ Giả chúng ta mỗi ngày chính là không thể thiếu được việc tắm dược liệu để tôi luyện thân thể!
Vi Bất Bình cười nham hiểm mà nhắc nhở.
Mạnh Quân ngẩn người, lập tức hiểu được, cười to khen:
- Vi sư đệ, vẫn là ngươi có biện pháp. Không sai! Từ hôm nay trở đi, sai người của chúng ta vào trong Tông Khố, tất cả dược liệu có Hỏa hầu sáu năm trở lên cứ mang đi sạch sẽ. Chỉ để lại những dược liệu có hiệu quả kém cỏi nhất. Về phương diện này, ta sẽ đi nói với người bên phía Tông Khố. Vi sư đệ, Đoàn sư đệ, phương diện này cũng phải làm phiền các ngươi cùng phối hợp.
- Việc rất nhỏ, không thành vấn đề.
Đoạn Nhất Mi, Vi Bất Bình nở nụ cười.
Lâm Hi có được mệnh lệnh của Đại trưởng lão, có khả năng toàn quyền điều phối sử dụng tài nguyên của tông phái. Mấy người bọn họ cũng không thể trắng trợn đối nghịch với Đại trưởng lão. Nhưng mà mượn đặc quyền trong tay một phen, để cho Lâm Hi không có được đủ tài nguyên để tu luyện, thì đó là có khả năng.
Tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, là bài học mà Võ Giả mỗi ngày phải tu luyện. Cảnh giới võ đạo càng cao, yêu cầu đối với Hỏa hầu của dược liệu cùng với số lượng dược liệu lại càng cao.
Nếu như Lâm Hi không có đủ dược liệu để chèo chống, cho dù hắn thiên tài hơn người, cũng là không bột đố gột nên hồ, dẫu có tu luyện như thế nào thì cũng không nhanh nổi.
- Sư tôn, còn Trương Long sư đệ và Nhạc Hạc sư đệ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ liền cứ như vậy? Có cần chúng đồ đệ tự mình xuất thủ đối phó hắn hay không. Chúng đồ đệ có khả năng xử lí có chừng mực. Để hắn chịu chút đau đớn, nhưng lại không đến mức khiến Đại trưởng lão trách cứ.
Trong đại điện, một tên đệ tử mặc áo xanh đột nhiên đứng ra nói.
Ánh mắt của hắn sắc bén, ánh sáng trong mắt so với cây đuốc còn sáng ngời hơn. Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một quả núi, mãi mãi bất động. Hiển nhiên tu vi so sánh với đám Trương Long thì còn mạnh hơn rất nhiều.
Đây là đệ tử chân truyền mà Mạnh Quân thu nhận, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng đỉnh cao. So với Trương Long thì mạnh hơn phải đến vài bậc. Võ đạo đạt tới cảnh giới Thần Hành, chính là một giai đoạn mới. Lực lượng sẽ tăng trưởng theo vài lần!
Một Võ Giả có tu vi Thần Hành Kỳ sơ kỳ liền đủ để đối phó hai ba người như Trương Long, chớ nói chi là tồn tại bậc Thần Hành Kỳ đỉnh cao.
Trong mắt Mạnh Quân lộ ra vẻ động lòng. Lão thật ra cũng muốn cố tình hung hăng giáo huấn Lâm Hi, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu:
- Chu Phong, tâm ý của ngươi ta đã biết. Nhưng mà, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Không chỉ là ngươi, những người khác cũng cố gắng khắc chế cho ta. Chỉ vài ngày nữa, nha đầu Tử Huyên kia sẽ quay về núi Ngũ Lôi. Nghe nói nàng có tin tức gì đó không muốn báo về cho tông phái, chỉ muốn hồi báo cho Đại trưởng lão. Quan hệ giữa nha đầu điên này và Lâm Hi thì các ngươi cũng cũng biết. Trước khi nàng ta rời núi thì cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ!
- Cái gì! Đại sư tỷ sắp sửa về!
Đám người Chu Phong nghe vậy mà đều lộ ra vẻ kinh hãi. Cảm giác thật giống như đàn chuột nghe được tiếng mèo kêu !
Tô Tử Huyên là đệ tử của Đại trưởng lão, cũng là người có thực lực cao nhất trong các đệ tử Ngũ Lôi Phái. Trong tông phái sớm có đồn đại, nàng sắp đột phá đến Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ .
Không giống các đệ tử khác, Đại sư tỷ thích sức mạnh và hiếu chiến, bên trong tông phái không ai đánh thắng được nàng. Rất nhiều đệ tử trọng yếu đều ăn đòn của nàng. Còn may, nàng không ở lại tại núi Ngũ Lôi mấy. Trong một năm, cơ hồ chỉ có hơn mười ngày là ở tại núi Ngũ Lôi. Còn những lúc khác, nàng đều ở trong giới Tông phái xông xáo, đi khắp nơi mạo hiểm.
- Các ngươi muốn quyền phổ từ trên người hắn thì ta cũng không phản đối. Nhưng có điều là tiến bộ của tiểu súc sinh này thì ngươi cũng thấy đấy. Hắn sáu năm vừa rồi chính là một phế vật, hiện tại lại ngay cả Trương Long đều không phải đối thủ của hắn. Ta hoài nghi, phía sau tiểu súc sinh này có cao thủ chỉ bảo hắn. Ta thậm chí còn hoài nghi, môn công pháp này có khả năng chính là Đại trưởng lão sáng tạo ra, đặc biệt dạy cho hắn!
Vi Bất Bình và Đoạn Nhất Mi nghe vậy đều là không khỏi chấn động. Nhưng mà suy nghĩ một chút, Ngũ Lôi Phái cũng không phải đại môn phái đặc biệt gì, không có cao thủ tối cao nào tiến vào nơi này. Hơn nữa, với tu vi của mấy người, theo đạo lý cũng không thể không phát hiện được.
- Mạnh sư huynh, ý của ngươi là?...
Đoạn Nhất Mi thử hỏi thăm dò.
- Hừ! Các ngươi suy nghĩ một chút, vào ngày hội nghị trưởng lão, Đại trưởng lão đã có phản ứng gì. Hắn vài thập niên qua, chưa bao giờ cai quản công chuyện trong môn phái. Lần này lại vì Lâm Hi mà phá lệ. Hơn nữa, hắn một mực ẩn cư không ra. Cũng không có người nào biết, công lực của hắn rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới gì. Với thời gian vài thập niên, lấy năng lực của hắn thì sáng chế ra quyền pháp hàng đầu kinh động thế gian cũng không phải là điều không có khả năng.
Mạnh Quân nói ra thăm dò suy đoán trong lòng. Ngày đó, nếu không phải Đại trưởng lão ra mặt thì hai cô cháu Lâm Như Vân vị tất có thể dễ dàng xóa bỏ buộc tội đối với Lâm Hi như vậy.
Một Đại trưởng lão mặc kệ việc đời không đếm xỉa đến thì dẫu rằng công lực cao tới đâu, đối với Mạnh Quân mà nói, đều không sao cả. Không có gì bị ảnh hưởng, nhưng đến khi vị Đại trưởng lão này phá lệ, cưỡi lên trên đầu của mình, đây chính là điều mà Mạnh Quân không thể chịu đựng được.
Mặc dù Đại trưởng lão cũng không cho thấy rõ ràng thái độ của mình, nhưng đối với Mạnh Quân mà nói thì đó cũng đã đủ để cảm thấy uy hiếp .
- Nếu như là Đại trưởng lão ở sau lưng ủng hộ Lâm Hi thì chuyện này liền phiền toái. . .
Đoạn Nhất Mi lẩm bẩm nói.
Cường giả cảnh giới Long Lực là phi thường khủng bố, cho dù Đoạn Nhất Mi là cường giả cảnh giới Kim Cương, có được một thân thể kim cương bất hoại, nhưng cũng không dám ngông cuồng khiêu chiến Đại trưởng lão!
Sắc mặt của Vi Bất Bình cũng có chút không bình thường, nhưng mà hắn lập tức nói theo:
- Chuyện này cũng chưa chắc giống như chúng ta nghĩ vậy. Nếu như Đại trưởng lão thật sự có ý nhúng chàm vào vị trí chưởng môn, thì chúng ta căn bản là không có tư cách cạnh tranh cùng hắn. Theo ý của ta, mấu chốt vẫn là trên người tiểu tử Lâm Hi kia.
Mạnh Quân như nghe thấy tiếng đàn mà biết nhã ý:
- Ngươi có ý kiến gì hay? Có Đại trưởng lão ở trên núi, lại có Lâm Như Vân lão xử nữ kia, ngươi hẳn là biết, chúng ta không có khả năng chẳng kiêng nể mà đối phó hắn!
- Hắc hắc, sư huynh, về đối phó Đại trưởng lão thì chúng ta đương nhiên không có biện pháp. Nhưng mà hạn chế một phen tốc độ tu luyện của tiểu tử kia, để hắn không có biện pháp tấn chức nhanh như vậy thì có lẽ vẫn có biện pháp. Huynh quên rồi sao, Võ Giả chúng ta mỗi ngày chính là không thể thiếu được việc tắm dược liệu để tôi luyện thân thể!
Vi Bất Bình cười nham hiểm mà nhắc nhở.
Mạnh Quân ngẩn người, lập tức hiểu được, cười to khen:
- Vi sư đệ, vẫn là ngươi có biện pháp. Không sai! Từ hôm nay trở đi, sai người của chúng ta vào trong Tông Khố, tất cả dược liệu có Hỏa hầu sáu năm trở lên cứ mang đi sạch sẽ. Chỉ để lại những dược liệu có hiệu quả kém cỏi nhất. Về phương diện này, ta sẽ đi nói với người bên phía Tông Khố. Vi sư đệ, Đoàn sư đệ, phương diện này cũng phải làm phiền các ngươi cùng phối hợp.
- Việc rất nhỏ, không thành vấn đề.
Đoạn Nhất Mi, Vi Bất Bình nở nụ cười.
Lâm Hi có được mệnh lệnh của Đại trưởng lão, có khả năng toàn quyền điều phối sử dụng tài nguyên của tông phái. Mấy người bọn họ cũng không thể trắng trợn đối nghịch với Đại trưởng lão. Nhưng mà mượn đặc quyền trong tay một phen, để cho Lâm Hi không có được đủ tài nguyên để tu luyện, thì đó là có khả năng.
Tắm dược liệu để tôi luyện thân thể, là bài học mà Võ Giả mỗi ngày phải tu luyện. Cảnh giới võ đạo càng cao, yêu cầu đối với Hỏa hầu của dược liệu cùng với số lượng dược liệu lại càng cao.
Nếu như Lâm Hi không có đủ dược liệu để chèo chống, cho dù hắn thiên tài hơn người, cũng là không bột đố gột nên hồ, dẫu có tu luyện như thế nào thì cũng không nhanh nổi.
- Sư tôn, còn Trương Long sư đệ và Nhạc Hạc sư đệ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ liền cứ như vậy? Có cần chúng đồ đệ tự mình xuất thủ đối phó hắn hay không. Chúng đồ đệ có khả năng xử lí có chừng mực. Để hắn chịu chút đau đớn, nhưng lại không đến mức khiến Đại trưởng lão trách cứ.
Trong đại điện, một tên đệ tử mặc áo xanh đột nhiên đứng ra nói.
Ánh mắt của hắn sắc bén, ánh sáng trong mắt so với cây đuốc còn sáng ngời hơn. Hắn đứng ở nơi đó, tựa như một quả núi, mãi mãi bất động. Hiển nhiên tu vi so sánh với đám Trương Long thì còn mạnh hơn rất nhiều.
Đây là đệ tử chân truyền mà Mạnh Quân thu nhận, tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Hành Đệ Lục Trọng đỉnh cao. So với Trương Long thì mạnh hơn phải đến vài bậc. Võ đạo đạt tới cảnh giới Thần Hành, chính là một giai đoạn mới. Lực lượng sẽ tăng trưởng theo vài lần!
Một Võ Giả có tu vi Thần Hành Kỳ sơ kỳ liền đủ để đối phó hai ba người như Trương Long, chớ nói chi là tồn tại bậc Thần Hành Kỳ đỉnh cao.
Trong mắt Mạnh Quân lộ ra vẻ động lòng. Lão thật ra cũng muốn cố tình hung hăng giáo huấn Lâm Hi, nhưng mà suy nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu:
- Chu Phong, tâm ý của ngươi ta đã biết. Nhưng mà, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Không chỉ là ngươi, những người khác cũng cố gắng khắc chế cho ta. Chỉ vài ngày nữa, nha đầu Tử Huyên kia sẽ quay về núi Ngũ Lôi. Nghe nói nàng có tin tức gì đó không muốn báo về cho tông phái, chỉ muốn hồi báo cho Đại trưởng lão. Quan hệ giữa nha đầu điên này và Lâm Hi thì các ngươi cũng cũng biết. Trước khi nàng ta rời núi thì cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ!
- Cái gì! Đại sư tỷ sắp sửa về!
Đám người Chu Phong nghe vậy mà đều lộ ra vẻ kinh hãi. Cảm giác thật giống như đàn chuột nghe được tiếng mèo kêu !
Tô Tử Huyên là đệ tử của Đại trưởng lão, cũng là người có thực lực cao nhất trong các đệ tử Ngũ Lôi Phái. Trong tông phái sớm có đồn đại, nàng sắp đột phá đến Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ .
Không giống các đệ tử khác, Đại sư tỷ thích sức mạnh và hiếu chiến, bên trong tông phái không ai đánh thắng được nàng. Rất nhiều đệ tử trọng yếu đều ăn đòn của nàng. Còn may, nàng không ở lại tại núi Ngũ Lôi mấy. Trong một năm, cơ hồ chỉ có hơn mười ngày là ở tại núi Ngũ Lôi. Còn những lúc khác, nàng đều ở trong giới Tông phái xông xáo, đi khắp nơi mạo hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.