Thần Tọa

Chương 81: Ngăn cơn sóng dữ. (1)

Hoàng Phủ Kỳ

02/06/2014

Mạnh Quân nhìn chăm chú Lâm Hi, hắc hắc cười lạnh:

- Lâm Hi, ta cho ngươi biết bí mật này, coi như là vẫn còn một chút ân tình cuối cùng cho Lâm gia các ngươi. Mà để ngươi chết ở dưới Pháp Kiếm của cường giả Luyện Khí cảnh chính là ta ban ơn lớn nhất đối với ngươi!

- Chờ một chút!

Lâm Hi cảm giác được Mạnh Quân sắp sửa động thủ, lập tức kêu lên:

- Mạnh Quân, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi. Cô cô Lâm Như Vân của ta, rốt cuộc ở nơi nào? Các ngươi đã làm gì người!

Hắn ngàn dặm bôn ba chạy về Ngũ Lôi Phái, chính là để nghe về tung tích của cô cô, để rồi giải cứu bà ra. Trước khi biết được tung tích của cô cô, Mạnh Quân vẫn không thể chết!

- A? Ngươi muốn biết tung tích của cô cô mình?

Mạnh Quân ánh mắt chớp một cái. Vừa rồi lão muốn xuất thủ, nhưng khi nghe thấy Lâm Hi hỏi như thế thì liền tạm thời ngừng lại:

- Được, ta để cho ngươi chết được nhắm mắt. Tông chủ Liệt Dương rất cảm thấy hứng thú đối với một chút bí mật trên người nàng. Hiện tại đã sớm ra roi thúc ngựa, bị đưa đến Liệt Dương Tông. Nếu như ngươi dùng tốc độ thật nhanh, có lẽ vẫn còn kịp nhặt xác cô cô mình. Nhưng mà quá đáng tiếc, ngươi cũng phải chết ở chỗ này, chỉ sợ là không kịp.

Mạnh Quân nói xong câu này, không chút do dự. Lão thừa dịp Lâm Hi phân tâm trong khoảnh khắc liền bắt lấy cơ hội, ngang nhiên xuất thủ.

- Phong Lôi Triều Tịch!

Mạnh Quân hữu chưởng nhắc tới, trong không trung lập tức có Phong Lôi mãnh liệt, mơ hồ có những đường cong chớp điện hiện lên, hình thành một mảnh hư ảnh thủy triều lên xuống. Đây là dấu hiệu của Phong Lôi Chưởng của Ngũ Lôi Phái được phát động đến cực hạn.

Mạnh Quân tả kiếm hữu chưởng, Chưởng Kiếm cùng phát, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng đánh úp về phía Lâm Hi.

- Lão thất phu, ngươi cho là ngươi cầm Pháp Kiếm của Võ Giả Luyện Khí thì ta liền không làm gì được ngươi sao? Hôm nay chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt. Để mạng lại!

Lâm Hi lúc này đã có được tin tức của cô cô, đối Mạnh Quân lập tức không cần khoan dung nữa. Hắn tung ra liên tiếp vài quyền, khí lưu cuồn cuộn nổi lên điên cuồng mà nện về hướng Mạnh Quân.

Phanh! Phanh!

Mạnh Quân liền liên tục rung rung Pháp Kiếm, chớp xanh ba thước vận chuyển như điện, xoạt xoạt liền đánh tan quyền phong của Lâm Hi.

- Muốn báo thù ư? Đáng tiếc ngươi không có bản lĩnh này.



Mạnh Quân cười lạnh, hắn ỷ vào Pháp Kiếm trong tay, chiến lực quả thực đề cao không chỉ gấp đôi. Thần chắn sát thần, phật ngăn sát phật. Bất cứ Võ Giả nào, đối mặt Pháp Kiếm sắc bén trong tay của hắn, đều phải sợ ném chuột vỡ đồ, không dám thi triển chiêu thức.

Lâm Hi cũng không nói lời nào, chỉ là bằng vào thân pháp tinh xảo mà du đấu với Mạnh Quân. Hắn liên tiếp thử công kích thăm dò xuất ra hơn mười quyền, nhưng quyền nào cũng đều bị Mạnh Quân lấy Pháp Kiếm bổ đứt ra. Dùng nắm đấm đánh không được Mạnh Quân, uy lực lập tức rất kém cỏi.

Sau khi thử quyền phong ước chừng hơn hai mươi lần, Lâm Hi rốt cục thăm dò ra được uy lực của Pháp Kiếm trong tay Mạnh Quân. Thân hình hắn nhoáng lên, nhanh như tia chớp lui về phía sau.

- Mạnh Quân, ngươi thật sự đã cho là ta không đối phó được với ngươi sao? Hôm nay ta để cho ngươi chết tâm phục khẩu phục!

Lần này Lâm Hi không hề né tránh nữa, khí tức của hắn biến đổi, thần sắc nghiêm nghị, toàn thân bộc phát ra một cỗ khí tức ngập trời ngập biển.

- Hải Nạp Bách Xuyên!

Lâm Hi quát lên một tiếng lớn, rồi chợt ra quyền.

Trong tích tắc này, khí tức của Lâm Hi trở nên dấu kín như bưng, giống như một đại dương mênh mông sâu không lường được. Ở chung quanh hắn, không khí phảng phất giống như nước sông chảy xiết, tản mát ra một cỗ khí tức cuồng bạo.

Lâm Hi biến đổi chiêu pháp, lập tức làm tất cả mọi người trong điện đều là cả kinh. Đều cảm giác được cỗ quyền ý mênh mông vô biên này.

- Đây là võ công gì vậy? !

Trưởng lão Long Lực của Liệt Dương Tông lấy làm kinh hãi. Ở cách xa như vậy mà ý cảnh quyền ý của Lâm Hi đều ảnh hưởng đến lão. Không khí trong đại điện cũng tựa hồ biến thành loại nước biển sền sệt.

Là Đại tông phái có gần vạn môn nhân đệ tử, trưởng lão của Liệt Dương Tông đều là hạng người có kiến thức rộng rãi. Tuy nhiên với kiến thức của mọi người thì cũng chưa từng gặp qua loại quyền pháp có ý thức mênh mông, bao trùm cả những nơi xa như thế.

Chỉ riêng là cái loại quyền ý mênh mông như đại dương này cũng đã ra ngoài quyền pháp của tất cả tông phái. Mà ngay cả quyền trấn phái của Liệt Dương Tông đều phải u ám thất sắc ở trước quyền ý bao la của một chiêu này.

- Mạnh Quân, ngươi liền nhận mệnh đi!

Trong tiếng chợt quát, Lâm Hi chợt ra chiêu.

Ầm ầm ầm!

Đất trời rung chuyển, cả đại sảnh chưởng giáo dưới quyền phong của Lâm Hi đều rung động kịch liệt. Quanh người Lâm Hi, khí lưu sôi sùng sục, hóa thành muôn vàn thớt Liệt Mã Cuồng Long khàn giọng gầm thét mà lao nhanh về hướng Mạnh Quân.

- Sao, tại sao có thể!



Trong mắt Mạnh Quân xuất hiện nỗi sợ hãi sâu sắc.

Quyền kình chưởng phong như vậy, lão chưa bao giờ chứng kiến. Pháp Kiếm có khả năng đánh tan một mình kình khí, nhưng đối với ngàn vạn dòng khí lưu cuồng bạo xoắn chặt lấy nhau như vậy thì căn bản là không có đất dụng võ.

Trong một quyền động trời của Lâm Hi như vậy, Mạnh Quân cảm giác chính mình tựa như một chiếc thuyền con trong biển khơi bão táp, lúc chìm lúc nổi, căn bản không có lực phản kháng.

- Trên đời này, làm thế nào mà lại có chiêu thức như vậy?

Sau khi trong đầu Mạnh Quân lướt qua một ý niệm cuối cùng, luồng khí lưu điên cuồng như vạn mã phi nhanh kia nhanh chóng mở rộng trong mắt hắn. Trong nháy mắt đã hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.

Ầm!

Cả thân hình Mạnh Quân bùng nổ vỡ tung ra, rồi hóa thành phấn vụn.

- Nhị trưởng lão!

Lục trưởng lão Hàn Thế Trung giật mình la lên thất thanh.

Thân hình lão liền lui lại phía sau, trực tiếp rút lui khỏi chiến trường. Lão khiếp sợ nhìn nơi Mạnh Quân biến mất. Rồi lại nhìn nữa về phía ánh mắt của Lâm Hi, mà lòng đã tràn ngập nỗi sợ hãi.

Mạnh Quân cầm Pháp Kiếm trong tay, lại không ngăn được một quyền của Lâm Hi.

- Đây, đây.. . đây rốt cuộc là dạng võ công gì!

Hai tên trưởng lão Long Lực Kỳ của Liệt Dương Tông, sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm giác được rung động thật lớn.

Mạnh Quân mặc dù thực lực không mạnh, nhưng mà tuyệt đối cũng không kém. Cường giả Kim Cương Kỳ, ở dưới tay Lâm Hi lại một chưởng đều không chịu đựng được, trực tiếp hài cốt vô tồn.

Loại chưởng lực quả thực khủng bố đến nghịch thiên. Cho dù là hai vị trưởng lão cảnh giới Long Lực thì cũng không tránh khỏi trong lòng sợ sệt.

Lâm Hi nhìn chỗ mà Mạnh Quân biến mất, đưa mắt nhìn phấn vụn đầy trời, cho đến lúc đám bụi cuối cùng lắng xuống thì ánh sáng trong mắt mới ảm đạm đi.

Mạnh Quân cấu kết Liệt Dương Tông, chết không đáng tiếc, có giết trên mười lần cũng không làm cho hả giận. Chỉ là hắn làm hại cô cô Lâm Như Vân, đến bây giờ còn không biết sống chết ra sao.

- Cô cô, người hãy đợi. Hi nhi nhất định sẽ tới cứu người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook