Chương 1192: Rời khỏi Thời Không Chủ Thành. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
09/10/2014
Ầm ầm!
Hào quang lóe lên, không gian sụp đổ, Phần Vũ, Điển Vi, Ác La chẳng biết đã đi đâu.
... ...
Ông!
Hào quang lóe lên, lúc cảnh vật trước mắt Lâm Hi một lần nữa ổn định lại thì đã không còn ở Thời Không Chủ Thành nữa. Chung quanh là một mảnh đất đá sỏi màu đen, không có một ngọn cỏ, cũng không thấy tung tích Ác Ma.
Nơi này, Lâm Hi cũng không lạ lẫm g ì. Đúng là nơi hắn đã đi qua khi tiến đến "Dục Huyết Chi Hoàng" .
Lâm Hi phân biệt rõ hương hướng một chút, sau lưng nơi cách xa nhau mấy không gian có lẽ chính là Thời Không Cơ Địa "Dục Huyết Chi Hoàng" rồi. Lại một đường đi về phía trước, còn phải đi qua khoảng cách không ngắn mới có thể đến nơi đặt "Cổng truyền tống", rời khỏi vị diện chinh chiến chi địa.
"Hiểu Nhật trưởng lão" dù sao thực lực có hạn, có thể đưa được hắn tới đây đã là mượn tác dụng của tiên khí bàng bạc từ "Thời Không Chủ Thành" rồi, xa hơn trước Lâm Hi phải tự mình rời đi..
- Quân tử báo thù mười năm không muộn, Thần Tử, ngươi sẽ hối hận!
Lâm Hi một bên bay vút về phía trước, một bên lấy ra "Lôi hệ thiết bàn", đang muốn triệu ra "Tứ Cực Đại Uyển" thì dị biến nổi lên.
Ầm ầm!
Trên bầu trời không gian vặn vẹo, đột nhiên hiện ra một vòng xoáy cự đại, bên trong vòng xoáy quang Lôi Minh. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, trên bầu trời tựu trống rỗng xuất hiện ba đạo nhân ảnh, Thuần Dương khí tức trên người đầm đặc, hạo hạo đãng đãng, coi như cách vài ngàn dặm cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
- Đây là --
Lâm Hi trong nội tâm cả kinh, không hiểu sao nháy mắt khi ba người này xuất hiện, trong lòng của hắn lại xiết chặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này, một hồi thanh âm như Lôi Minh từ trên Thương Khung truyền đến:
- Đã tìm được!
- Chính là tiểu tử này!
- Giết hắn đi!
... ...
Phần Vũ, Điển Vi, Ác La ba người từ trên cao nhìn xuống, lơ lửng hư không, vẻ mặt hưng phấn nhìn qua đạo bóng người nho nhỏ phía dưới. Có thể làm việc cho "Thần Tử", đây chính là thiên đại vinh quang, cầu cũng cầu không được.
Bổn ý của ba người chỉ là hi vọng "Thần Tử" có thể trực tiếp đưa bọn họ đến phụn cận Lâm Hi rồi miểu sát. Nhưng không gian chi lực biến hóa thất thường, cho dù là Thần Tử cũng chỉ có thể thông qua tinh thần lạc ấn, phán đoán một vị trí mơ hồ mà không thể tập trung chuẩn sát.
Bất quá như vậy cũng vậy là đủ rồi, trong mắt ba người, Lâm Hi đã là người chết rồi.
- Ngươi chính là Lâm Hi sao, Thần Tử bảo chúng ta mang cho ngươi một câu, -- cho mượn đầu lâu của ngươi dùng một lát! Ha ha ha!
Ba người cười ha ha, thanh âm chưa dứt liền đột nhiên ra tay
Ầm ầm!
Thiên dao địa chấn, ba cổ lực lượng bàng bạc bao dung Thiên Địa, bài sơn đảo hải, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn ngược mà xuống, lúc đầu vẫn còn khoảng cách xa, nhưng trong nháy mắt đã vượt qua hư không trùng trùng điệp điệp, hàng lâ đến đỉnh đầu hắn.
- Là chân truyền đệ tử, sao lại nhanh như vậy!
Lâm Hi chấn động. Ba người này mang đến cho hắn cảm giác tu vị đều là Thuần Dương Cảnh sau Tiên Đạo nhất trọng, nhưng cảm giác mang đến cho hắn còn hơn cả đầu yêu ma cự đại lúc trước
Hơn nữa bọn hắn tựa hồ t đã u luyện qua tuyệt học đặc thù, tốc độ công kích chân khí cực nhanh.
Lâm Hi lúc trước đánh chết đầu "Cự đại yêu ma" kia hoàn toàn là mượn nhơ tác dụng tiên khí của "Thời Không Chủ Thành". Hiện giờ ở trên cánh đồng bát ngát, ba người này chỉ cần một tên đã khó mà chống đỡ chừng đừng nói chi đến cả ba người.
- Ngăn cản không nổi, đi!
Lâm Hi thân hình nhoáng một cái, căn bản không đón đỡ, bá thoáng một phát, lập tức lướt đi mấy ngàn trượng. Sau lưng bỗng ầm vang một tiếng, đại địa rạn nứt, bụi mù phóng lên trời.
- Hừ! Ngươi trốn không thoát đâu.
- Đắc tội Thần Tử, còn muốn bình an vô sự! Quả thực là si tâm vọng tưởng.
- Na Di Đại Tiên Thuật! Chết đi cho ta!
. . .
Tốc độ ba người nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, so với "Tiểu Na Di Pháp" của Lâm Hi ít nhất phải nhanh gấp năm sáu lần. Ba người lúc đầu vẫn còn ở trên Thương Khung, nhưng ba đạo tiên khí công kích rơi xuống, bọn hắn cũng đã xuất hiện trên mặt đất, cách Lâm Hi chỉ chừng ngàn trượng.
Dùng tốc độ của ba người, ngay lập tức đi ra, thể hiện ra thái độ lôi lệ phong hành.
- Đáng chết! Rõ ràng tới nhanh như vậy!
Lâm Hi trong nội tâm nổi lên cảm giác nguy hiểm dày đặc. "Hiểu Nhật trưởng lão" tuy rằng, đã nói qua "Thần Tử" sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng Lâm Hi cũng không nghĩ tới, đuổi giết lại tới nhanh như vậy
Mà trên thực tế, ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La cũng chưa bao giờ giấu diếm điểm này
Thần Tử muốn giết ai, vậy người đó đã chết chắc? Còn cần gì che dấu? !
- Ngâm! --
Một tiếng ngâm nga, lôi quang liệt liệt, sau một khắc, "Tứ Cực Đại Uyển" từ trong hư không tung hoành mà ra, Lâm Hi thân hình tung lên, lập tức vọt lên trên ngựa, lập loè một cái, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha ha, có ý tứ. Lại là Tứ Cực Đại Uyển, không nghĩ tới, ngươi rõ ràng còn có loại vật này!
Trên mặt ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La lộ ra một tia hào quang kỳ dị, không giống như khiếp sợ, ngược lại có loại thần sắc trêu tức .
- Ta hiện giờ xem như đã rõ, Thần Tử vì sao không tìm người khác mà lại tìm tới ba huynh đệ chúng ta rồi!
- Tung Quang Tiên Thú, đi ra cho ta a!
. . .
Ba người ầm ĩ thét dài, sau đó liền kết pháp quyết.
- Rống! --
Ba trận gào thét không ngớt, như Sư như Hổ, trong chớp mắt, tiên vân phụt lên, ngay ở trước người ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La đã nhiều hơn ba đầu dị thú hung ác chân đạp tiên vân, lông bờm liệt liệt, toàn thân kim quang, phảng phất như Toan Nghê.
Ba đầu dị thú hung ác này gân cốt sắt thép, toàn thân tràn ngập lực lượng khổng lồ.
- Đi! --
Ba người tung người, dạng chân trên lưng hung thú, dưới chân kẹp lấy, ầm vang một tiếng, nhấc lên trận trận tiếng sấm nổ mạnh, cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Đây là quái thú gì, làm sao có thể!
Lâm Hi chấn động.
"Tứ Cực Đại Uyển" của hắn tốc độ vô cùng, vốn lợi dụng tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển, phối hợp với loại tuyệt học kiếm đạo lực sát thương lớn như "Thái Bạch kiếm đạo", trong chiến đấu chỉ rải rác mấy người thế này không khó để dây dưa bọn hắn, đánh chết bọn hắn cũng có khả năng.
Nhưng ba đầu tiên thú kỳ quái này vừa ra thì đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch của Lâm Hi .
- Ha ha ha, tiểu tử, đây cũng là ngươi mệnh tốt. Rõ ràng khiến chúng ta vừa bắt đầu đã sử dụng ra Tung Quang Tiên Thú.
- Lúc trước vì bắt chúng, đã hao tổn chúng ta trọn vẹn nửa năm, phí mất vô số tâm huyết và tinh lực. Hôm nay cuối cùng cũng được dùng rồi.
- Tứ Cực Đại Uyển có mau hơn nữa, sao có thể mau hơn Tung Quang Tiên Thú? Ngươi hãy nhận mệnh đi!
. . .
Ba đầu Tung Quang Tiên Thú tốc độ vô cùng nhanh, những nơi đi qua, phát ra trận trận thanh âm âm bạo, hăng hái đuổi theo Lâm Hi.
Hào quang lóe lên, không gian sụp đổ, Phần Vũ, Điển Vi, Ác La chẳng biết đã đi đâu.
... ...
Ông!
Hào quang lóe lên, lúc cảnh vật trước mắt Lâm Hi một lần nữa ổn định lại thì đã không còn ở Thời Không Chủ Thành nữa. Chung quanh là một mảnh đất đá sỏi màu đen, không có một ngọn cỏ, cũng không thấy tung tích Ác Ma.
Nơi này, Lâm Hi cũng không lạ lẫm g ì. Đúng là nơi hắn đã đi qua khi tiến đến "Dục Huyết Chi Hoàng" .
Lâm Hi phân biệt rõ hương hướng một chút, sau lưng nơi cách xa nhau mấy không gian có lẽ chính là Thời Không Cơ Địa "Dục Huyết Chi Hoàng" rồi. Lại một đường đi về phía trước, còn phải đi qua khoảng cách không ngắn mới có thể đến nơi đặt "Cổng truyền tống", rời khỏi vị diện chinh chiến chi địa.
"Hiểu Nhật trưởng lão" dù sao thực lực có hạn, có thể đưa được hắn tới đây đã là mượn tác dụng của tiên khí bàng bạc từ "Thời Không Chủ Thành" rồi, xa hơn trước Lâm Hi phải tự mình rời đi..
- Quân tử báo thù mười năm không muộn, Thần Tử, ngươi sẽ hối hận!
Lâm Hi một bên bay vút về phía trước, một bên lấy ra "Lôi hệ thiết bàn", đang muốn triệu ra "Tứ Cực Đại Uyển" thì dị biến nổi lên.
Ầm ầm!
Trên bầu trời không gian vặn vẹo, đột nhiên hiện ra một vòng xoáy cự đại, bên trong vòng xoáy quang Lôi Minh. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, trên bầu trời tựu trống rỗng xuất hiện ba đạo nhân ảnh, Thuần Dương khí tức trên người đầm đặc, hạo hạo đãng đãng, coi như cách vài ngàn dặm cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
- Đây là --
Lâm Hi trong nội tâm cả kinh, không hiểu sao nháy mắt khi ba người này xuất hiện, trong lòng của hắn lại xiết chặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Nhưng vào lúc này, một hồi thanh âm như Lôi Minh từ trên Thương Khung truyền đến:
- Đã tìm được!
- Chính là tiểu tử này!
- Giết hắn đi!
... ...
Phần Vũ, Điển Vi, Ác La ba người từ trên cao nhìn xuống, lơ lửng hư không, vẻ mặt hưng phấn nhìn qua đạo bóng người nho nhỏ phía dưới. Có thể làm việc cho "Thần Tử", đây chính là thiên đại vinh quang, cầu cũng cầu không được.
Bổn ý của ba người chỉ là hi vọng "Thần Tử" có thể trực tiếp đưa bọn họ đến phụn cận Lâm Hi rồi miểu sát. Nhưng không gian chi lực biến hóa thất thường, cho dù là Thần Tử cũng chỉ có thể thông qua tinh thần lạc ấn, phán đoán một vị trí mơ hồ mà không thể tập trung chuẩn sát.
Bất quá như vậy cũng vậy là đủ rồi, trong mắt ba người, Lâm Hi đã là người chết rồi.
- Ngươi chính là Lâm Hi sao, Thần Tử bảo chúng ta mang cho ngươi một câu, -- cho mượn đầu lâu của ngươi dùng một lát! Ha ha ha!
Ba người cười ha ha, thanh âm chưa dứt liền đột nhiên ra tay
Ầm ầm!
Thiên dao địa chấn, ba cổ lực lượng bàng bạc bao dung Thiên Địa, bài sơn đảo hải, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn ngược mà xuống, lúc đầu vẫn còn khoảng cách xa, nhưng trong nháy mắt đã vượt qua hư không trùng trùng điệp điệp, hàng lâ đến đỉnh đầu hắn.
- Là chân truyền đệ tử, sao lại nhanh như vậy!
Lâm Hi chấn động. Ba người này mang đến cho hắn cảm giác tu vị đều là Thuần Dương Cảnh sau Tiên Đạo nhất trọng, nhưng cảm giác mang đến cho hắn còn hơn cả đầu yêu ma cự đại lúc trước
Hơn nữa bọn hắn tựa hồ t đã u luyện qua tuyệt học đặc thù, tốc độ công kích chân khí cực nhanh.
Lâm Hi lúc trước đánh chết đầu "Cự đại yêu ma" kia hoàn toàn là mượn nhơ tác dụng tiên khí của "Thời Không Chủ Thành". Hiện giờ ở trên cánh đồng bát ngát, ba người này chỉ cần một tên đã khó mà chống đỡ chừng đừng nói chi đến cả ba người.
- Ngăn cản không nổi, đi!
Lâm Hi thân hình nhoáng một cái, căn bản không đón đỡ, bá thoáng một phát, lập tức lướt đi mấy ngàn trượng. Sau lưng bỗng ầm vang một tiếng, đại địa rạn nứt, bụi mù phóng lên trời.
- Hừ! Ngươi trốn không thoát đâu.
- Đắc tội Thần Tử, còn muốn bình an vô sự! Quả thực là si tâm vọng tưởng.
- Na Di Đại Tiên Thuật! Chết đi cho ta!
. . .
Tốc độ ba người nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, so với "Tiểu Na Di Pháp" của Lâm Hi ít nhất phải nhanh gấp năm sáu lần. Ba người lúc đầu vẫn còn ở trên Thương Khung, nhưng ba đạo tiên khí công kích rơi xuống, bọn hắn cũng đã xuất hiện trên mặt đất, cách Lâm Hi chỉ chừng ngàn trượng.
Dùng tốc độ của ba người, ngay lập tức đi ra, thể hiện ra thái độ lôi lệ phong hành.
- Đáng chết! Rõ ràng tới nhanh như vậy!
Lâm Hi trong nội tâm nổi lên cảm giác nguy hiểm dày đặc. "Hiểu Nhật trưởng lão" tuy rằng, đã nói qua "Thần Tử" sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng Lâm Hi cũng không nghĩ tới, đuổi giết lại tới nhanh như vậy
Mà trên thực tế, ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La cũng chưa bao giờ giấu diếm điểm này
Thần Tử muốn giết ai, vậy người đó đã chết chắc? Còn cần gì che dấu? !
- Ngâm! --
Một tiếng ngâm nga, lôi quang liệt liệt, sau một khắc, "Tứ Cực Đại Uyển" từ trong hư không tung hoành mà ra, Lâm Hi thân hình tung lên, lập tức vọt lên trên ngựa, lập loè một cái, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha ha, có ý tứ. Lại là Tứ Cực Đại Uyển, không nghĩ tới, ngươi rõ ràng còn có loại vật này!
Trên mặt ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La lộ ra một tia hào quang kỳ dị, không giống như khiếp sợ, ngược lại có loại thần sắc trêu tức .
- Ta hiện giờ xem như đã rõ, Thần Tử vì sao không tìm người khác mà lại tìm tới ba huynh đệ chúng ta rồi!
- Tung Quang Tiên Thú, đi ra cho ta a!
. . .
Ba người ầm ĩ thét dài, sau đó liền kết pháp quyết.
- Rống! --
Ba trận gào thét không ngớt, như Sư như Hổ, trong chớp mắt, tiên vân phụt lên, ngay ở trước người ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La đã nhiều hơn ba đầu dị thú hung ác chân đạp tiên vân, lông bờm liệt liệt, toàn thân kim quang, phảng phất như Toan Nghê.
Ba đầu dị thú hung ác này gân cốt sắt thép, toàn thân tràn ngập lực lượng khổng lồ.
- Đi! --
Ba người tung người, dạng chân trên lưng hung thú, dưới chân kẹp lấy, ầm vang một tiếng, nhấc lên trận trận tiếng sấm nổ mạnh, cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Đây là quái thú gì, làm sao có thể!
Lâm Hi chấn động.
"Tứ Cực Đại Uyển" của hắn tốc độ vô cùng, vốn lợi dụng tốc độ của Tứ Cực Đại Uyển, phối hợp với loại tuyệt học kiếm đạo lực sát thương lớn như "Thái Bạch kiếm đạo", trong chiến đấu chỉ rải rác mấy người thế này không khó để dây dưa bọn hắn, đánh chết bọn hắn cũng có khả năng.
Nhưng ba đầu tiên thú kỳ quái này vừa ra thì đã hoàn toàn phá hủy kế hoạch của Lâm Hi .
- Ha ha ha, tiểu tử, đây cũng là ngươi mệnh tốt. Rõ ràng khiến chúng ta vừa bắt đầu đã sử dụng ra Tung Quang Tiên Thú.
- Lúc trước vì bắt chúng, đã hao tổn chúng ta trọn vẹn nửa năm, phí mất vô số tâm huyết và tinh lực. Hôm nay cuối cùng cũng được dùng rồi.
- Tứ Cực Đại Uyển có mau hơn nữa, sao có thể mau hơn Tung Quang Tiên Thú? Ngươi hãy nhận mệnh đi!
. . .
Ba đầu Tung Quang Tiên Thú tốc độ vô cùng nhanh, những nơi đi qua, phát ra trận trận thanh âm âm bạo, hăng hái đuổi theo Lâm Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.