Chương 4: Tai họa. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
19/05/2014
- Muốn chết!
Vào lúc quyền pháp của Lý Kiệt sắp nện đến trên người, Lâm Hi đột nhiên hành động. Cả người né sang bên cạnh, vừa tránh được một quyền này của Lý Kiệt, đồng thời một quyền như tia chớp cũng tung ra.
Rắc rắc rắc!
Xương sống Lâm Hi thu lại, toàn thân trông như một cây cung lớn đang căng ra. Từ xương cụt đến xương cổ, xương cốt toàn thân kêu lên rắc rắc, như thể đang rang sao hạt đậu vậy.
Lý Kiệt đánh hụt một quyền, trong lỗ tai nghe thấy có tiếng hự, chỉ cảm thấy toàn thân lông tóc dựng ngược, sởn gai ốc. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ngực đau rát, như bị sét đánh. Lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ đánh bay đi ra ngoài.
"Chuy Kích Tam Liên Thức", đây là chiêu thức Lâm Hi mang theo từ một thế giới khác. Nó có nền tảng võ học cường đại. Nói cho cùng, chính là mượn lực lượng ở xương sống con Đại Long ( rồng). Dồn hết lực lượng toàn thân từ xương cốt ở các vị trí khác nhau trong cơ thể, rồi truyền đến một bộ vị, sau đó đột nhiên bộc phát ra.
Lần bộc phát này có lực vô cùng mãnh liệt, không người nào có thể kháng cự!
Đúng là sức lực của Lâm Hi không bằng Lý Kiệt là không sai, nhưng khi hắn mượn lực lượng của Chuy Kích Tam Liên Thức thì còn vượt xa Lý Kiệt. Nếu như nói lực lượng của Lý Kiệt lớn đến mức có khả năng vật lộn đọ sức với cọp thì một quyền này của Lâm Hi, đã lớn mức có khả năng trực tiếp đánh chết con cọp.
Bất luận là võ công, kiến thức, cùng với kinh nghiệm giao đấu, loại quyền pháp của Lý Kiệt chỉ biết liều mạng chống chọi, chỉ là hạng người thùng rỗng kêu to. So cùng loại võ thuật truyền thống của Lâm Hi, vốn là thực chiến của Võ Giả thế gia xuất thân thì kém không phải chỉ có chút xíu.
- Oa! Khí lực thật lớn!
Lý Kiệt quát to một tiếng "oa", lập tức liền bị đập mạnh vào trên cửa sắt. Các khớp xương trên người kêu lên răng rắc, cũng không biết có bao nhiêu nơi bị bẻ gẫy. Sau đó, hắn ngã nhào nằm lăn trên mặt đất. Từ trong miệng máu chảy ra ồng ộc, trong đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Bị thương mới là hàng thứ yếu, mấu chốt là sự rung động trong lòng kia. Thật giống như rắn muốn ăn cóc, kết quả con cóc biến hóa nhanh chóng đã trở thành một con sư tử, một cước giết chết rắn kia.
Cảm giác hiện tại của Lý Kiệt đúng là như vậy.
- Ta nói rồi,là ngươi tự chuốc vạ vào thân. Đáng tiếc ngươi không tin.
Lâm Hi chắp hai tay sau lưng, đi tới trước cửa sắt mà lạnh lùng nhìn Lý Kiệt:
- Trong dĩ vãng ta không so đo với ngươi, đó là ta khoan hồng độ lượng. Ngươi thật đúng là khinh thường ta không dạy dỗ được ngươi. Lần này coi như cho ngươi một bài học nho nhỏ, nếu lại có lần sau thì một mình ngươi tự đi mà lo liệu.
Lâm Hi vừa nói, lập tức sải bước đi ra ngoài, cũng không thèm để ý đến hắn.
Lý Kiệt miệng nhấp nháy. Hắn cũng muốn hỏi vừa mới rồi Lâm Hi dùng chiêu thức gì. Đó căn bản không phải công phu của Ngũ Lôi Phái. Nhưng rồi nhìn thấy cách thức Lâm Hi đi ra ngoài mà trong lòng phát lạnh, làm sao còn dám hỏi cái gì.
...
Trên núi Ngũ Lôi, kẻ đến người đi.
Lâm Hi đi ở trên con đường đá lên núi. Lúc hắn đi qua có thấy những đệ tử này chỉ trỏ vào hắn. Lỗ tai hắn nhạy bén nên nghe rõ mấy người này đều lén lút cười nhạo. Đều nói hắn làm Thiếu chưởng môn không được vài ngày nữa, tức thì sẽ bị phế truất. Đến lúc đó, chính là xứng đáng với cái danh phế vật .
Lâm Hi nghe được mấy lời này mà trong lòng thầm mỉm cười, hắn không đồng tình. Hắn đâu phải là Lâm Hi trước kia, những người này muốn lấy hắn làm trò cười, vậy đó thập phần là sai .
Lâm Hi cũng không có hứng thú phản bác. Sự thật hơn hẳn hùng biện, chả mấy chốc những người này liền sẽ biết, bọn họ sai quá mức đến đâu.
Hắn cúi đầu, bước đi thong thả, âm thầm nhớ lại tâm sự của mình.
Chuyện của Lý Kiệt đối với Lâm Hi mà nói, chính là một cơ hội để lập uy. Lâm Hi biết, đến khi Lý Kiệt miệng đầy máu me, trọng thương nằm ở cửa được người phát hiện, đối với những kẻ trong môn phái vốn vẫn nhạo báng hắn, cười nhạo hắn, xem thường hắn mà nói, khẳng định là một đòn khiếp sợ.
- Người hiền bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Đối phó những kẻ tiểu nhân này, sẽ là hai bút cùng vẽ. Lấy thân phận đè nén bọn họ, dùng thực lực đánh bọn họ. Sau đó, bọn họ mới có thể thành thật một chút.
Lâm Hi có được tất cả trí nhớ về phias Ngũ Lôi, hắn liếc mắt liền nhận ra được. Thì ra tình cảnh của Lâm Hi kém như vậy, một vấn đề lớn nhất chính là tính cách của hắn quá mức yếu đuối. Rõ ràng là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, nhưng một chút dáng vẻ của Thiếu chưởng môn cũng không có.
Nho gia nói quân quân thần thần phụ phụ tử tử. Nếu nói là làm Quân Vương thì phải có dáng dấp của Quân Vương. Làm thần tử phải có cung cách của thần tử. Như vậy mới sẽ không bị rối loạn.
Mặc dù Lâm Hi cũng có được cái danh tiếng Thiếu chưởng môn, nhưng vị Thiếu chưởng môn này quả là rất uất ức .
- Việc trừ độc không nên nóng nảy vội vàng, đầu tiên cứ phải giải quyết tai họa trước mắt đã.
Lâm Hi đi trên con đường lát đá xanh ở núi Ngũ Lôi, trong đầu hiện lên từng điều nghiền ngẫm. Hắn là Thiếu chưởng môn, hiện tại chỉ tồn tại trên danh nghĩa - trong thân thể bị người hạ độc, người trong môn phái xem thường hắn, trưởng lão muốn phế bỏ hắn. Ngay cả vị trí Thiếu chưởng môn này cũng không còn được vài ngày. Mà lại còn sẽ dẫn đến một chuyện tai họa.
Lật lại trí nhớ trong đầu, Lâm Hi lập tức hiểu rõ chuyện đã trải qua này:
Thánh Nữ của Liệt Dương Tông đang làm khách tại Ngũ Lôi Phái. Mà "Lâm Hi" lại một mình xông vào trong phòng Thánh Nữ của Liệt Dương Tông, rình xem nàng tắm rửa, rồi bị bắt quả tang ngay tại trận.
Vết thương trên ngực của Lâm Hi, chính là bị Thánh Nữ của Liệt Dương Tông trong cơn phẫn nộ tung ra một cước, thiếu chút nữa đã muốn lấy mạng nhỏ của hắn.
Đường đường Thánh Nữ của Liệt Dương Tông, thánh khiết cao quý, vô cùng được tôn sùng. Lại bị người khác làm nhục sự trong sạch thì chuyện này không phải chuyện đùa. Ngay cả trên dưới Ngũ Lôi Phái, bao gồm tất cả trưởng lão cũng đều bị kinh động .
Cho nên mới muốn triệu tập hội nghị trưởng lão, mới có chuyện muốn huỷ bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi.
Chuyện này đã sớm huyên náo ai ai cũng biết.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì địa vị Thiếu chưởng môn này của Lâm Hi cũng không còn được vài ngày. Mà đã không có thân phận Thiếu chưởng môn này phù hộ, chỉ cần dựa vào sự kiện hắn rình coi Thánh Nữ kia, lập tức chính là tử tội!
Vào lúc quyền pháp của Lý Kiệt sắp nện đến trên người, Lâm Hi đột nhiên hành động. Cả người né sang bên cạnh, vừa tránh được một quyền này của Lý Kiệt, đồng thời một quyền như tia chớp cũng tung ra.
Rắc rắc rắc!
Xương sống Lâm Hi thu lại, toàn thân trông như một cây cung lớn đang căng ra. Từ xương cụt đến xương cổ, xương cốt toàn thân kêu lên rắc rắc, như thể đang rang sao hạt đậu vậy.
Lý Kiệt đánh hụt một quyền, trong lỗ tai nghe thấy có tiếng hự, chỉ cảm thấy toàn thân lông tóc dựng ngược, sởn gai ốc. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ngực đau rát, như bị sét đánh. Lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ đánh bay đi ra ngoài.
"Chuy Kích Tam Liên Thức", đây là chiêu thức Lâm Hi mang theo từ một thế giới khác. Nó có nền tảng võ học cường đại. Nói cho cùng, chính là mượn lực lượng ở xương sống con Đại Long ( rồng). Dồn hết lực lượng toàn thân từ xương cốt ở các vị trí khác nhau trong cơ thể, rồi truyền đến một bộ vị, sau đó đột nhiên bộc phát ra.
Lần bộc phát này có lực vô cùng mãnh liệt, không người nào có thể kháng cự!
Đúng là sức lực của Lâm Hi không bằng Lý Kiệt là không sai, nhưng khi hắn mượn lực lượng của Chuy Kích Tam Liên Thức thì còn vượt xa Lý Kiệt. Nếu như nói lực lượng của Lý Kiệt lớn đến mức có khả năng vật lộn đọ sức với cọp thì một quyền này của Lâm Hi, đã lớn mức có khả năng trực tiếp đánh chết con cọp.
Bất luận là võ công, kiến thức, cùng với kinh nghiệm giao đấu, loại quyền pháp của Lý Kiệt chỉ biết liều mạng chống chọi, chỉ là hạng người thùng rỗng kêu to. So cùng loại võ thuật truyền thống của Lâm Hi, vốn là thực chiến của Võ Giả thế gia xuất thân thì kém không phải chỉ có chút xíu.
- Oa! Khí lực thật lớn!
Lý Kiệt quát to một tiếng "oa", lập tức liền bị đập mạnh vào trên cửa sắt. Các khớp xương trên người kêu lên răng rắc, cũng không biết có bao nhiêu nơi bị bẻ gẫy. Sau đó, hắn ngã nhào nằm lăn trên mặt đất. Từ trong miệng máu chảy ra ồng ộc, trong đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Bị thương mới là hàng thứ yếu, mấu chốt là sự rung động trong lòng kia. Thật giống như rắn muốn ăn cóc, kết quả con cóc biến hóa nhanh chóng đã trở thành một con sư tử, một cước giết chết rắn kia.
Cảm giác hiện tại của Lý Kiệt đúng là như vậy.
- Ta nói rồi,là ngươi tự chuốc vạ vào thân. Đáng tiếc ngươi không tin.
Lâm Hi chắp hai tay sau lưng, đi tới trước cửa sắt mà lạnh lùng nhìn Lý Kiệt:
- Trong dĩ vãng ta không so đo với ngươi, đó là ta khoan hồng độ lượng. Ngươi thật đúng là khinh thường ta không dạy dỗ được ngươi. Lần này coi như cho ngươi một bài học nho nhỏ, nếu lại có lần sau thì một mình ngươi tự đi mà lo liệu.
Lâm Hi vừa nói, lập tức sải bước đi ra ngoài, cũng không thèm để ý đến hắn.
Lý Kiệt miệng nhấp nháy. Hắn cũng muốn hỏi vừa mới rồi Lâm Hi dùng chiêu thức gì. Đó căn bản không phải công phu của Ngũ Lôi Phái. Nhưng rồi nhìn thấy cách thức Lâm Hi đi ra ngoài mà trong lòng phát lạnh, làm sao còn dám hỏi cái gì.
...
Trên núi Ngũ Lôi, kẻ đến người đi.
Lâm Hi đi ở trên con đường đá lên núi. Lúc hắn đi qua có thấy những đệ tử này chỉ trỏ vào hắn. Lỗ tai hắn nhạy bén nên nghe rõ mấy người này đều lén lút cười nhạo. Đều nói hắn làm Thiếu chưởng môn không được vài ngày nữa, tức thì sẽ bị phế truất. Đến lúc đó, chính là xứng đáng với cái danh phế vật .
Lâm Hi nghe được mấy lời này mà trong lòng thầm mỉm cười, hắn không đồng tình. Hắn đâu phải là Lâm Hi trước kia, những người này muốn lấy hắn làm trò cười, vậy đó thập phần là sai .
Lâm Hi cũng không có hứng thú phản bác. Sự thật hơn hẳn hùng biện, chả mấy chốc những người này liền sẽ biết, bọn họ sai quá mức đến đâu.
Hắn cúi đầu, bước đi thong thả, âm thầm nhớ lại tâm sự của mình.
Chuyện của Lý Kiệt đối với Lâm Hi mà nói, chính là một cơ hội để lập uy. Lâm Hi biết, đến khi Lý Kiệt miệng đầy máu me, trọng thương nằm ở cửa được người phát hiện, đối với những kẻ trong môn phái vốn vẫn nhạo báng hắn, cười nhạo hắn, xem thường hắn mà nói, khẳng định là một đòn khiếp sợ.
- Người hiền bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi. Đối phó những kẻ tiểu nhân này, sẽ là hai bút cùng vẽ. Lấy thân phận đè nén bọn họ, dùng thực lực đánh bọn họ. Sau đó, bọn họ mới có thể thành thật một chút.
Lâm Hi có được tất cả trí nhớ về phias Ngũ Lôi, hắn liếc mắt liền nhận ra được. Thì ra tình cảnh của Lâm Hi kém như vậy, một vấn đề lớn nhất chính là tính cách của hắn quá mức yếu đuối. Rõ ràng là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, nhưng một chút dáng vẻ của Thiếu chưởng môn cũng không có.
Nho gia nói quân quân thần thần phụ phụ tử tử. Nếu nói là làm Quân Vương thì phải có dáng dấp của Quân Vương. Làm thần tử phải có cung cách của thần tử. Như vậy mới sẽ không bị rối loạn.
Mặc dù Lâm Hi cũng có được cái danh tiếng Thiếu chưởng môn, nhưng vị Thiếu chưởng môn này quả là rất uất ức .
- Việc trừ độc không nên nóng nảy vội vàng, đầu tiên cứ phải giải quyết tai họa trước mắt đã.
Lâm Hi đi trên con đường lát đá xanh ở núi Ngũ Lôi, trong đầu hiện lên từng điều nghiền ngẫm. Hắn là Thiếu chưởng môn, hiện tại chỉ tồn tại trên danh nghĩa - trong thân thể bị người hạ độc, người trong môn phái xem thường hắn, trưởng lão muốn phế bỏ hắn. Ngay cả vị trí Thiếu chưởng môn này cũng không còn được vài ngày. Mà lại còn sẽ dẫn đến một chuyện tai họa.
Lật lại trí nhớ trong đầu, Lâm Hi lập tức hiểu rõ chuyện đã trải qua này:
Thánh Nữ của Liệt Dương Tông đang làm khách tại Ngũ Lôi Phái. Mà "Lâm Hi" lại một mình xông vào trong phòng Thánh Nữ của Liệt Dương Tông, rình xem nàng tắm rửa, rồi bị bắt quả tang ngay tại trận.
Vết thương trên ngực của Lâm Hi, chính là bị Thánh Nữ của Liệt Dương Tông trong cơn phẫn nộ tung ra một cước, thiếu chút nữa đã muốn lấy mạng nhỏ của hắn.
Đường đường Thánh Nữ của Liệt Dương Tông, thánh khiết cao quý, vô cùng được tôn sùng. Lại bị người khác làm nhục sự trong sạch thì chuyện này không phải chuyện đùa. Ngay cả trên dưới Ngũ Lôi Phái, bao gồm tất cả trưởng lão cũng đều bị kinh động .
Cho nên mới muốn triệu tập hội nghị trưởng lão, mới có chuyện muốn huỷ bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi.
Chuyện này đã sớm huyên náo ai ai cũng biết.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì địa vị Thiếu chưởng môn này của Lâm Hi cũng không còn được vài ngày. Mà đã không có thân phận Thiếu chưởng môn này phù hộ, chỉ cần dựa vào sự kiện hắn rình coi Thánh Nữ kia, lập tức chính là tử tội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.