Chương 1185: Thần Tử hàng lâm. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
09/10/2014
Từ lời đồn trong Thần Tiêu Tông mà xem, "Thần Tử" tuyệt đối không phải loại người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, khoan hồng độ lượng gì cả. Lần này đột nhiên hàng lâm, nếu hắn không phát hiện mình còn may, nếu như phát hiện ra mình, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
- Quá cường đại, quá cường đại! Trừ phi ta cũng có thể đạt tới Tiên Đạo đỉnh phong, bằng không thì ở trước mặt hắn căn bản không có đường phản kháng.
Nhớ tới tình huống "Thần Tử" đánh chết đầu Địa Ngục "Chuẩn Ma Hoàng" kia, Lâm Hi hiện giờ còn rung động không thôi, lòng còn sợ hãi. Không có bất kỳ phản kháng, không có giao phong kịch liệt, đây là triệt để nghiền áp. Một đầu "Chuẩn Ma Hoàng" Tiên Đạo ngũ trọng cứ như vậy bị đánh tan.
Lâm Hi tâm như gương sáng, "Thần Tử" xuất hiện ở trước mắt, còn chưa phải toàn bộ thực lực, mà chỉ là một bộ phận hóa thân. Mà chỉ cần lực lượng của một bộ phận này thôi đã đủ để cải biến một hồi chiến tranh rồi.
- Lực lượng, chỉ có lực lượng cường đại, có thể nghiền áp hết thảy!
Lâm Hi nhớ tới lời của Thần Tiêu Tông phó chưởng môn lúc trước, trong nội tâm ngũ vị hỗn tạp.
Tất cả mọi người đắm chìm trong cuồng hỷ, chỉ có Lâm Hi cảm thấy một tia nguy cơ. "Thời Không Chủ Thành" lúc nguy hiểm hắn cũng có nắm chắc rất lớn có thể rời đi.
Nhưng là hiện giờ lúc "Thời Không Chủ Thành" an toàn thì tình cảnh của hắn lại trở nên nguy hiểm.
Nhân sinh vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Trên chiến trường, Ác Ma đại quân một mảnh hỗn loạn, nhao nhao chạy trốn. Giữa không trung, "Thần Tử" thần sắc lãnh khốc, tựa như một thần chi chính thức vậy. Thân thể của hắn đã hoàn toàn ngưng lấy thành hình, bàn tay chậm rãi nâng lên, một ngón tay duỗi ra:
- Trốn đi, các ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!
Ông!
Một điểm hào quang chói mắt từ đầu ngón tay Thần Tử bắn ra, lập lòe trong hư không.
Lúc bắt đầu còn chỉ nhỏ tí tẹo, nhưng trong nháy mắt đã như mặt trời rơi xuống nhân gian, bộc phát ra hào quang phác thiên cái địa.
"Thần Tử" chỉ điểm ngón tay -- Oanh!
Thiên dao địa chấn, hào quang vô cùng vô tận tràn ngập Thiên Địa, tất cả mọi người bị hào quang chói mắt kia khiến không thể mở mắt, trong tai chỉ nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết của Ác Ma trước khi chết.
- Không tốt!
Lâm Hi hai mắt tỏa sáng, cũng cảm giác được một mảnh hào quang mênh mông, chí dương chí cương, dùng thế lôi đình vạn quân đánh qua. Lâm Hi toàn thân như sụp đổ, đột nhiên cảm giác được một cổ cảm giác nguy hiểm cực độ.
- Hắn muốn ra tay!
Không có bất kỳ căn cứ chính xác nào, hoàn toàn là một loại trực giác mãnh liệt. "Thần Tử" từ đầu đến cuối đều không đặc biệt nhìn qua Lâm Hi ở đây, Lâm Hi vốn còn tưởng rằng hắn vừa mới hàng lâm, người ở đây lại nhiều, hắn chưa hẳn đã chú ý tới mình, lúc này mới biết rõ đã sai mười phần
"Nhìn" đúng là không có "nhìn" hắn, nhưng "Chú ý" chưa hẳn đã không "Chú ý" đến hắn!
Dùng lực khống chế của "Thần Tử", tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hiện tượng "Địch ta chẳng phân biệt được", kích thương người một nhà. Giải thích duy nhất chỉ có một, hắn chú ý tới chính mình, hơn nữa còn không ngại mượn cơ hội này để tiêu diệt mình.
Lúc này toàn bộ chiến trường hào quang mênh mông cuồn cuộn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người "Thần Tử", căn bản không ai chú ý đến mình.
- Huyền Vũ Đại Bích Lũy, bảo vệ!
Lúc mấu chốt, Lâm Hi rốt cục lấy ra "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" phòng ngự mạnh nhất trên người, chân khí rót vào, chỉ thấy hào quang lóe lên, Lâm Hi biến mất không thấy gì nữa, mà biến này một viên cầu màu vàng lợt.
Oanh!
Lâm Hi vừa mới tế lên "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", cổ tiên khí vô cùng cường hoành kia trong cực nhanh đã mãnh liệt đánh tới trên "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" của Lâm Hi.
"Keng"
Toàn bộ Huyền Vũ Đại Bích Lũy nổ vang... chấn động mãnh liệt, Lâm Hi đặt mình bên trong, trong chốc lát như gặp phải trọng thương, toàn thân chân khí lập tức khô kiệt. Thân hình của hắn ngã xuống, PHỐC phun ra một ngụm máu, thần sắc lập tức hôi bại.
- Tên hỗn đản này, hắn thật sự muốn hạ sát thủ với ta!
Lâm Hi thần sắc dữ tợn, trong mắt xẹt qua một vòng sát cơ thật sâu.
Hắn sau khi nuốt "Phá giới đan" toàn thân chân khí đã đạt tới một tình trạng không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng còn không đạt tới "Tiên Đạo Cảnh", nhưng so với chân truyền đệ tử bình thường cũng kém không quá nhiều. Hơn nữa có "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", Lâm Hi hoàn toàn có thể ngăn cản công kích gấp 10 lần bản thân.
Nói cách khác, nếu như không phải trên người vừa vặn có "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", một kích này "Thần Tử" không ngớt chỉ miểu sát sinh vật Địa Ngục trên chiến trường mà còn miểu sát cả hắn. Đến lúc đó hầu, trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, Thần Tử hoàn toàn có thể thu dọn sạch sẽ.
- Đáng chết! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Trong mắt Lâm Hi nổi lên trận trận hung quang.
Vốn giữa hắn và Thần Tử còn không có xung đột trực tiếp, Lâm Hi trong nội tâm cũng có chút do dự, bản thân với "Thần Tử" có nên hóa giải không, dù sao đều là đồng môn đệ tử. Nhưng hiện giờ, chỉ bằng vào "Thần Tử" muốn giết hắn thì Lâm Hi và hắn đã là thế bất lưỡng lập, không còn khả năng thay đổi nữa.
- Quân tử báo thù mười năm không muộn, Thần Tử, ngươi ngươi sẽ phải hối hận!
Lâm Hi thân hình run lên, oa lại phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này hắn đã bị thương rất nặng.
Giữa không trung, "Thần Tử" có chút ngoài ý muốn xẹt qua vị trí Lâm Hi, nhìn qua.
Ám Kim thiết cầu cực lớn như có điều suy nghĩ. Trong mắt hắn loáng thoáng có một đám sát cơ hiện lên, nhưng rất nhanh lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Xoay chuyển ánh mắt, Thần Tử lại trấn tĩnh lại, không để lại dấu vết nhìn qua phía trước.
Ông!
Lúc hào quang đầy trời tiêu tán, xuất hiện ở trước mặt mọi người là một chiến trường trống rỗng, tất cả sinh vật Địa Ngục đều biến mất, duy nhất chứng minh bọn hắn tồn tại chỉ có một tầng đen xám dưới mặt đất.
Ở trước mặt cường giả Tiên Đạo cửu trọng, những sinh vật Địa Ngục bình thường này quả thật như con sâu cái kiến, cho dù tồn tại như Ma Vương cũng chỉ kiên trì được một chút.
Tiên Đạo tứ trọng và Tiên Đạo cửu trọng, chênh lệch quá lớn. Dù "Thần Tử" chỉ là hình chiếu hàng lâm, cũng không phải những Địa Ngục Yêu Ma tầng dưới này có thể chống lại.
Oanh! Sau yên tĩnh ngắn ngủi, trên chiến trường liền bộc phát ra một hồi hoan hô kinh thiên.
- Thần Tử!
- Thần Tử!
Tiếng hoan hô vang vọng Thiên Địa, một đám đệ tử Thần Tiêu Tông phát ra tiếng hoan hô rung trời. Ai cũng không ngờ rằng, ngay lúc "Thời Không Chủ Thành" nguy hiểm, tất cả mọi người tựa hồ đều khó có thể sống sót rõ ràng lại xuất hiện chuyển hướng như vậy.
"Thần Tử" đã dùng thực lực cường hoành tuyệt đối của hắn để chinh phục tất cả mọi người.
Một đám đệ tử Thần Tiêu Tông thở phào một cái, có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Ở trong "Chân truyền đệ tử", "Thần Tử" có được danh vọng khó tưởng tượng nổi.
- Cuối cùng cũng kết thúc...
Một đám trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Thanks
- Quá cường đại, quá cường đại! Trừ phi ta cũng có thể đạt tới Tiên Đạo đỉnh phong, bằng không thì ở trước mặt hắn căn bản không có đường phản kháng.
Nhớ tới tình huống "Thần Tử" đánh chết đầu Địa Ngục "Chuẩn Ma Hoàng" kia, Lâm Hi hiện giờ còn rung động không thôi, lòng còn sợ hãi. Không có bất kỳ phản kháng, không có giao phong kịch liệt, đây là triệt để nghiền áp. Một đầu "Chuẩn Ma Hoàng" Tiên Đạo ngũ trọng cứ như vậy bị đánh tan.
Lâm Hi tâm như gương sáng, "Thần Tử" xuất hiện ở trước mắt, còn chưa phải toàn bộ thực lực, mà chỉ là một bộ phận hóa thân. Mà chỉ cần lực lượng của một bộ phận này thôi đã đủ để cải biến một hồi chiến tranh rồi.
- Lực lượng, chỉ có lực lượng cường đại, có thể nghiền áp hết thảy!
Lâm Hi nhớ tới lời của Thần Tiêu Tông phó chưởng môn lúc trước, trong nội tâm ngũ vị hỗn tạp.
Tất cả mọi người đắm chìm trong cuồng hỷ, chỉ có Lâm Hi cảm thấy một tia nguy cơ. "Thời Không Chủ Thành" lúc nguy hiểm hắn cũng có nắm chắc rất lớn có thể rời đi.
Nhưng là hiện giờ lúc "Thời Không Chủ Thành" an toàn thì tình cảnh của hắn lại trở nên nguy hiểm.
Nhân sinh vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Trên chiến trường, Ác Ma đại quân một mảnh hỗn loạn, nhao nhao chạy trốn. Giữa không trung, "Thần Tử" thần sắc lãnh khốc, tựa như một thần chi chính thức vậy. Thân thể của hắn đã hoàn toàn ngưng lấy thành hình, bàn tay chậm rãi nâng lên, một ngón tay duỗi ra:
- Trốn đi, các ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu!
Ông!
Một điểm hào quang chói mắt từ đầu ngón tay Thần Tử bắn ra, lập lòe trong hư không.
Lúc bắt đầu còn chỉ nhỏ tí tẹo, nhưng trong nháy mắt đã như mặt trời rơi xuống nhân gian, bộc phát ra hào quang phác thiên cái địa.
"Thần Tử" chỉ điểm ngón tay -- Oanh!
Thiên dao địa chấn, hào quang vô cùng vô tận tràn ngập Thiên Địa, tất cả mọi người bị hào quang chói mắt kia khiến không thể mở mắt, trong tai chỉ nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết của Ác Ma trước khi chết.
- Không tốt!
Lâm Hi hai mắt tỏa sáng, cũng cảm giác được một mảnh hào quang mênh mông, chí dương chí cương, dùng thế lôi đình vạn quân đánh qua. Lâm Hi toàn thân như sụp đổ, đột nhiên cảm giác được một cổ cảm giác nguy hiểm cực độ.
- Hắn muốn ra tay!
Không có bất kỳ căn cứ chính xác nào, hoàn toàn là một loại trực giác mãnh liệt. "Thần Tử" từ đầu đến cuối đều không đặc biệt nhìn qua Lâm Hi ở đây, Lâm Hi vốn còn tưởng rằng hắn vừa mới hàng lâm, người ở đây lại nhiều, hắn chưa hẳn đã chú ý tới mình, lúc này mới biết rõ đã sai mười phần
"Nhìn" đúng là không có "nhìn" hắn, nhưng "Chú ý" chưa hẳn đã không "Chú ý" đến hắn!
Dùng lực khống chế của "Thần Tử", tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hiện tượng "Địch ta chẳng phân biệt được", kích thương người một nhà. Giải thích duy nhất chỉ có một, hắn chú ý tới chính mình, hơn nữa còn không ngại mượn cơ hội này để tiêu diệt mình.
Lúc này toàn bộ chiến trường hào quang mênh mông cuồn cuộn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người "Thần Tử", căn bản không ai chú ý đến mình.
- Huyền Vũ Đại Bích Lũy, bảo vệ!
Lúc mấu chốt, Lâm Hi rốt cục lấy ra "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" phòng ngự mạnh nhất trên người, chân khí rót vào, chỉ thấy hào quang lóe lên, Lâm Hi biến mất không thấy gì nữa, mà biến này một viên cầu màu vàng lợt.
Oanh!
Lâm Hi vừa mới tế lên "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", cổ tiên khí vô cùng cường hoành kia trong cực nhanh đã mãnh liệt đánh tới trên "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" của Lâm Hi.
"Keng"
Toàn bộ Huyền Vũ Đại Bích Lũy nổ vang... chấn động mãnh liệt, Lâm Hi đặt mình bên trong, trong chốc lát như gặp phải trọng thương, toàn thân chân khí lập tức khô kiệt. Thân hình của hắn ngã xuống, PHỐC phun ra một ngụm máu, thần sắc lập tức hôi bại.
- Tên hỗn đản này, hắn thật sự muốn hạ sát thủ với ta!
Lâm Hi thần sắc dữ tợn, trong mắt xẹt qua một vòng sát cơ thật sâu.
Hắn sau khi nuốt "Phá giới đan" toàn thân chân khí đã đạt tới một tình trạng không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng còn không đạt tới "Tiên Đạo Cảnh", nhưng so với chân truyền đệ tử bình thường cũng kém không quá nhiều. Hơn nữa có "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", Lâm Hi hoàn toàn có thể ngăn cản công kích gấp 10 lần bản thân.
Nói cách khác, nếu như không phải trên người vừa vặn có "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", một kích này "Thần Tử" không ngớt chỉ miểu sát sinh vật Địa Ngục trên chiến trường mà còn miểu sát cả hắn. Đến lúc đó hầu, trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, Thần Tử hoàn toàn có thể thu dọn sạch sẽ.
- Đáng chết! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Trong mắt Lâm Hi nổi lên trận trận hung quang.
Vốn giữa hắn và Thần Tử còn không có xung đột trực tiếp, Lâm Hi trong nội tâm cũng có chút do dự, bản thân với "Thần Tử" có nên hóa giải không, dù sao đều là đồng môn đệ tử. Nhưng hiện giờ, chỉ bằng vào "Thần Tử" muốn giết hắn thì Lâm Hi và hắn đã là thế bất lưỡng lập, không còn khả năng thay đổi nữa.
- Quân tử báo thù mười năm không muộn, Thần Tử, ngươi ngươi sẽ phải hối hận!
Lâm Hi thân hình run lên, oa lại phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này hắn đã bị thương rất nặng.
Giữa không trung, "Thần Tử" có chút ngoài ý muốn xẹt qua vị trí Lâm Hi, nhìn qua.
Ám Kim thiết cầu cực lớn như có điều suy nghĩ. Trong mắt hắn loáng thoáng có một đám sát cơ hiện lên, nhưng rất nhanh lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Xoay chuyển ánh mắt, Thần Tử lại trấn tĩnh lại, không để lại dấu vết nhìn qua phía trước.
Ông!
Lúc hào quang đầy trời tiêu tán, xuất hiện ở trước mặt mọi người là một chiến trường trống rỗng, tất cả sinh vật Địa Ngục đều biến mất, duy nhất chứng minh bọn hắn tồn tại chỉ có một tầng đen xám dưới mặt đất.
Ở trước mặt cường giả Tiên Đạo cửu trọng, những sinh vật Địa Ngục bình thường này quả thật như con sâu cái kiến, cho dù tồn tại như Ma Vương cũng chỉ kiên trì được một chút.
Tiên Đạo tứ trọng và Tiên Đạo cửu trọng, chênh lệch quá lớn. Dù "Thần Tử" chỉ là hình chiếu hàng lâm, cũng không phải những Địa Ngục Yêu Ma tầng dưới này có thể chống lại.
Oanh! Sau yên tĩnh ngắn ngủi, trên chiến trường liền bộc phát ra một hồi hoan hô kinh thiên.
- Thần Tử!
- Thần Tử!
Tiếng hoan hô vang vọng Thiên Địa, một đám đệ tử Thần Tiêu Tông phát ra tiếng hoan hô rung trời. Ai cũng không ngờ rằng, ngay lúc "Thời Không Chủ Thành" nguy hiểm, tất cả mọi người tựa hồ đều khó có thể sống sót rõ ràng lại xuất hiện chuyển hướng như vậy.
"Thần Tử" đã dùng thực lực cường hoành tuyệt đối của hắn để chinh phục tất cả mọi người.
Một đám đệ tử Thần Tiêu Tông thở phào một cái, có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Ở trong "Chân truyền đệ tử", "Thần Tử" có được danh vọng khó tưởng tượng nổi.
- Cuối cùng cũng kết thúc...
Một đám trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Thanks
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.