Chương 584: Thiêu đốt
Hoàng Phủ Kỳ
31/07/2014
Trước ngọn núi này có một đạo cảm giác rung động. Giống như con thuyền nhỏ đang lênh đênh trong dông bão.
- Đây chính là Sinh Mệnh Chi Môn. Cũng chỉ khi nó mở ra mới phóng thích khí tức như vậy. Lúc khác nó đều thu liễm lại. Những đệ tử khác tới đây khi nó mở ra.
Giọng của Thượng Quan Dao Tuyết truyền ra ở bên cạnh.
Làm tiểu công chúa của "Tiên Đạo Đại Thương Minh", rất nhiều chuyện nàng rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà liên quan tới che dấu của đại phái tiên đạo như Thần Tiêu Tông thì nàng không quá hiểu rõ. Cũng phải nghe ngóng từ đệ tử khác.
Trên ngọn núi đám người hối hả, rất nhiều người đều tụ tập trong đó.
Lâm Hi năm tay Thượng Quan Dao Tuyết, mang theo Địa Ngục Ma Long đi vào.
- Lâm sư huynh, là Lâm sư huynh! !
- Lâm sư huynh cũng tới!
- Sư huynh tốt! ...
...
Lâm Hi vừa tiến vào trong sương mù, lập tức dẫn phát âm thanh bạo động, rất nhiều đệ tử nhao nhao khom người thi lễ bày tỏ kính ý.
Trong Thần Tiêu Tông, sau khi trải qua chuyện bắc băng nguyên và những đệ tử Thần Tiêu Tông tham gia vào chuyện lúc đó tuyên truyền. Danh vọng của Lâm Hi trong Thần Tiêu Tông trở nên vô cùng cao.
Hơn nữa, rất nhiều cường giả Đạo Quả, thậm chí Thánh Vương cũng nhao nhao bái phỏng Lâm Hi, trong lúc vô hình càng làm danh vọng của Lâm Hi tại Thần Tiêu Tông tăng cao.
Lâm Hi thần thái như thường, cũng không bởi vì được những đệ tử này tôn kính mà có cái gì cải biến. Vẫn chào hỏi mọi người bình thường.
- Lâm sư huynh, nếu không chúng ta nhường cho ngươi đi trước.
Một gã đệ tử nhiệt tình nói.
- Không cần. Ta chỉ nhìn một chút mà thôi, cứ tùy tiện.
Lâm Hi cười nói.
Đám người rất nhanh khôi phục bình thường.
Dọc theo ngọn núi Lâm Hi rốt cục nhìn thấy "Sinh Mệnh Chi Môn" đứng sững trên đỉnh núi.
Đây là một cánh cửa lớn đỏ sậm, cao hơn ba mươi trượng, nhìn qua nó giống như máu tươi vậy. Hai bên cánh cửa có kim ô và dây kim loại bao phủ, chúng giống như có sinh mệnh dung làm một thể với cánh cửa.
Giờ phút này hai cánh cửa của "Sinh Mệnh Chi Môn" mở rộng ra. Bên trong tản mát hào quang nhu hòa, cánh cửa này giống như đi thông tới thế giới khác vậy.
Thứ duy nhất có thể phân biệt cánh cửa này chính là bốn chữ to như máu trên đỉnh cánh cửa: Sinh Mệnh Chi Môn.
Kiểu chữ cổ xưa cứng cáp, khắc sâu vào cánh cửa lớn. Được biển mây và màu đỏ sậm phụ trợ càng hiện ra nét đại khí lạnh lẽo, nó giống như con cự thú há to miệng chờ mọi người đi vào.
Lúc này đứng trước cánh cửa ai cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé.
- Thật cổ xưa, nó có khả năng là tiên khí hoặc cấp bậc còn cao hơn.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra một đạo ý niệm.
Cánh cửa này làm cho người ta nhìn thấy quá cổ xưa, giống như nó đã trải qua vô số tuế nguyệt ăn mòn. Đồng thời cánh cửa này phi thường cường đại. Vượt xa Sơn Hà Ấn trong tay của Lâm Hi.
Trước mặt tiền của cánh cửa "Tuyệt phẩm pháp khí" giống như hạt bụi vậy. Rất khó tưởng tượng Thần Tiêu Tông vì sao mang pháp khí cường đại như thế ném trên ngọn núi này.
Nhưng mà không biết vì cái gì trong lòng Lâm Hi lại có cảm giác lạ lẫm, cảm giác cánh cửa này còn thiếu cái gì đó.
- Oa, cánh cửa thật lớn nha!
Tiếng kêu sợ hãi thán phục vang lên, Địa Ngục Ma Long kéo dài cổ ngửa đầu sợ hãi thán phục há hốc mồm nhìn lên trên.
- Tốt rồi, mau ngậm miệng của ngươi lại đi. Nước miếng cũng chảy ra cả rồi...
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
- Có sao? Làm sao có thể?
Địa Ngục Ma Long nói.
- Không có ngươi lau miệng làm gì?
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
- Ngươi... , hừ, cho dù có thì đó không phải là nước miếng. Đó là Long Tiên, Long Tiên có biết không?
Địa Ngục Ma Long vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"..."
Thượng Quan Dao Tuyết.
Đát!
Đúng lúc này một tên đệ tử Khí Tiên Kỳ Thần Tiêu Tông tiến vào trong "Sinh Mệnh Chi Môn".
Phanh!
Cánh cửa này đóng lại, lập tức cả ngọn núi an tĩnh lại. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại đó.
Răng rắc!
Trên không trung "Sinh Mệnh Chi Môn" có một đám hào quang bắn lên, âm thanh răng rắc vang vọng hư không, ẩn ẩn có sấm gió hiện ra. Sau đó trong "Sinh Mệnh Chi Môn" đóng chặt có âm thanh ù ù vang vọng.
Sau đó tất cả bình tĩnh lại.
Phanh!
Cánh cổng lớn mở ra, mây mù tràn ngập, sau đó tên đệ tử đi vào từ bên trong bay ra ngoài. Vẻ mặt tươi cười nhưng thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng khí tức trên người của hắn như thủy triều, tu vị của hắn vốn là Khí Tiên Kỳ. Nhưng bây giờ đã đạt tới Khí Tiên Kỳ đỉnh phong.
- Oa!
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mọi người nhao nhao hoan hô cho hắn.
Tên đệ tử kia cười cười, sau đó bay ra ngoài.
Nhưng mà không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Hi có cảm giác sau khi đệ tử này đi ra thì màu sắc trên "Sinh Mệnh Chi Môn" dường như hơi đỏ hơn vài phần.
- Màu sắc của tính mạng là đỏ tươi, toàn thân của Sinh Mệnh Chi Môn đỏ sậm chính là...
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
- Tiếp theo.
Trên núi có đệ tử phụ trách kêu to lên.
Rất nhanh một người lại đi vào. Mỗi người đều thiêu đốt tuổi thọ nhất định, ít thì nửa năm một năm, nhiều thì vài năm, không phải trường hợp cá biệt.
Mỗi người sau khi đi vào lực lượng đều cường đại hơn không ít. Nhưng mà gương mặt hiện ra nét mệt mỏi, đây là hiện tượng sau khi thiêu đốt tính mạng của mình.
- Ha ha, ta cũng muốn đi vào.
Đột nhiên Thượng Quan Dao Tuyết quay đầu lại, cười mỉm nói.
- Ngươi cũng muốn?
Lâm Hi ăn cả kinh.
- Đúng vậy nha. Thanh Liên sư tỷ nói. Chỉ cần chúng ta thiêu đốt tuổi thọ không nhiều, giống như ta vậy, thiêu đốt một hai năm mà thôi, chỉ cần không bị nghiện thì căn bản không có tổn hại gì. Hơn nữa...
Thượng Quan Dao Tuyết nghịch ngợm cười cười:
- Ta chỉ dùng để đột phá bình cảnh.
- Oa, vậy ngươi chẳng phải đạt tới Phù Lục Kỳ sao?
Địa Ngục Ma Long giật mình nói.
- Đó là đương nhiên, thế nào, lợi hại không?
Thượng Quan Dao Tuyết dương dương đắc ý nói.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Địa Ngục Ma Long nhanh chóng vỗ mông ngựa.
Trong nội tâm Lâm Hi cười khổ, hắn thật vất vả mới đạt tới Luyện Khí lục trọng Phù Lục Kỳ, nhưng mà không nghĩ tới Thượng Quan Dao Tuyết lại đuổi kịp rồi.
- Tích lũy quá dầy ah...
Trong nội tâm Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười.
Dù sao Thượng Quan Dao Tuyết không có tích lũy khủng bố như hắn, đối mặt bình cảnh cảnh giới cũng không có khủng bố như hắn. Tăng lên cũng nhanh hơn nhiều, không giống như hắn phải hao tổn hết tâm lực.
Nhưng mà có bao nhiêu trả giá sẽ có bao nhiêu thu hoạch.
Mặc dù Lâm Hi là Luyện Khí lục trọng Phù Lục Kỳ, nhưng mà lực lượng vượt qua Thượng Quan Dao Tuyết đâu chỉ gấp mấy chục. Thượng Quan Dao Tuyết cho dù tăng thêm mấy trọng đạt tới Đạo Quả Kỳ, hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn.
- Đi thôi.
Lâm Hi phất phất tay.
Oanh!
Không bao lâu sau cánh cửa Sinh Mệnh Chi Môn mở ra lần nữa, người còn không thấy được thì một tấm phù lục trắng nõn đã hiện ra.
- Tiện xà, tiếp chiêu! Lâm Hi, tiếp chiêu!
Bá!
Một trường thương phù lục màu trắng bay ra ngoài.
- Ah! Cứu mạng ah! Quá lợi hại ah, đánh không lại...
- Đây chính là Sinh Mệnh Chi Môn. Cũng chỉ khi nó mở ra mới phóng thích khí tức như vậy. Lúc khác nó đều thu liễm lại. Những đệ tử khác tới đây khi nó mở ra.
Giọng của Thượng Quan Dao Tuyết truyền ra ở bên cạnh.
Làm tiểu công chúa của "Tiên Đạo Đại Thương Minh", rất nhiều chuyện nàng rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà liên quan tới che dấu của đại phái tiên đạo như Thần Tiêu Tông thì nàng không quá hiểu rõ. Cũng phải nghe ngóng từ đệ tử khác.
Trên ngọn núi đám người hối hả, rất nhiều người đều tụ tập trong đó.
Lâm Hi năm tay Thượng Quan Dao Tuyết, mang theo Địa Ngục Ma Long đi vào.
- Lâm sư huynh, là Lâm sư huynh! !
- Lâm sư huynh cũng tới!
- Sư huynh tốt! ...
...
Lâm Hi vừa tiến vào trong sương mù, lập tức dẫn phát âm thanh bạo động, rất nhiều đệ tử nhao nhao khom người thi lễ bày tỏ kính ý.
Trong Thần Tiêu Tông, sau khi trải qua chuyện bắc băng nguyên và những đệ tử Thần Tiêu Tông tham gia vào chuyện lúc đó tuyên truyền. Danh vọng của Lâm Hi trong Thần Tiêu Tông trở nên vô cùng cao.
Hơn nữa, rất nhiều cường giả Đạo Quả, thậm chí Thánh Vương cũng nhao nhao bái phỏng Lâm Hi, trong lúc vô hình càng làm danh vọng của Lâm Hi tại Thần Tiêu Tông tăng cao.
Lâm Hi thần thái như thường, cũng không bởi vì được những đệ tử này tôn kính mà có cái gì cải biến. Vẫn chào hỏi mọi người bình thường.
- Lâm sư huynh, nếu không chúng ta nhường cho ngươi đi trước.
Một gã đệ tử nhiệt tình nói.
- Không cần. Ta chỉ nhìn một chút mà thôi, cứ tùy tiện.
Lâm Hi cười nói.
Đám người rất nhanh khôi phục bình thường.
Dọc theo ngọn núi Lâm Hi rốt cục nhìn thấy "Sinh Mệnh Chi Môn" đứng sững trên đỉnh núi.
Đây là một cánh cửa lớn đỏ sậm, cao hơn ba mươi trượng, nhìn qua nó giống như máu tươi vậy. Hai bên cánh cửa có kim ô và dây kim loại bao phủ, chúng giống như có sinh mệnh dung làm một thể với cánh cửa.
Giờ phút này hai cánh cửa của "Sinh Mệnh Chi Môn" mở rộng ra. Bên trong tản mát hào quang nhu hòa, cánh cửa này giống như đi thông tới thế giới khác vậy.
Thứ duy nhất có thể phân biệt cánh cửa này chính là bốn chữ to như máu trên đỉnh cánh cửa: Sinh Mệnh Chi Môn.
Kiểu chữ cổ xưa cứng cáp, khắc sâu vào cánh cửa lớn. Được biển mây và màu đỏ sậm phụ trợ càng hiện ra nét đại khí lạnh lẽo, nó giống như con cự thú há to miệng chờ mọi người đi vào.
Lúc này đứng trước cánh cửa ai cũng cảm thấy mình quá nhỏ bé.
- Thật cổ xưa, nó có khả năng là tiên khí hoặc cấp bậc còn cao hơn.
Trong đầu Lâm Hi hiện ra một đạo ý niệm.
Cánh cửa này làm cho người ta nhìn thấy quá cổ xưa, giống như nó đã trải qua vô số tuế nguyệt ăn mòn. Đồng thời cánh cửa này phi thường cường đại. Vượt xa Sơn Hà Ấn trong tay của Lâm Hi.
Trước mặt tiền của cánh cửa "Tuyệt phẩm pháp khí" giống như hạt bụi vậy. Rất khó tưởng tượng Thần Tiêu Tông vì sao mang pháp khí cường đại như thế ném trên ngọn núi này.
Nhưng mà không biết vì cái gì trong lòng Lâm Hi lại có cảm giác lạ lẫm, cảm giác cánh cửa này còn thiếu cái gì đó.
- Oa, cánh cửa thật lớn nha!
Tiếng kêu sợ hãi thán phục vang lên, Địa Ngục Ma Long kéo dài cổ ngửa đầu sợ hãi thán phục há hốc mồm nhìn lên trên.
- Tốt rồi, mau ngậm miệng của ngươi lại đi. Nước miếng cũng chảy ra cả rồi...
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
- Có sao? Làm sao có thể?
Địa Ngục Ma Long nói.
- Không có ngươi lau miệng làm gì?
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
- Ngươi... , hừ, cho dù có thì đó không phải là nước miếng. Đó là Long Tiên, Long Tiên có biết không?
Địa Ngục Ma Long vẻ mặt kiêu ngạo nói.
"..."
Thượng Quan Dao Tuyết.
Đát!
Đúng lúc này một tên đệ tử Khí Tiên Kỳ Thần Tiêu Tông tiến vào trong "Sinh Mệnh Chi Môn".
Phanh!
Cánh cửa này đóng lại, lập tức cả ngọn núi an tĩnh lại. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại đó.
Răng rắc!
Trên không trung "Sinh Mệnh Chi Môn" có một đám hào quang bắn lên, âm thanh răng rắc vang vọng hư không, ẩn ẩn có sấm gió hiện ra. Sau đó trong "Sinh Mệnh Chi Môn" đóng chặt có âm thanh ù ù vang vọng.
Sau đó tất cả bình tĩnh lại.
Phanh!
Cánh cổng lớn mở ra, mây mù tràn ngập, sau đó tên đệ tử đi vào từ bên trong bay ra ngoài. Vẻ mặt tươi cười nhưng thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng khí tức trên người của hắn như thủy triều, tu vị của hắn vốn là Khí Tiên Kỳ. Nhưng bây giờ đã đạt tới Khí Tiên Kỳ đỉnh phong.
- Oa!
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mọi người nhao nhao hoan hô cho hắn.
Tên đệ tử kia cười cười, sau đó bay ra ngoài.
Nhưng mà không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Hi có cảm giác sau khi đệ tử này đi ra thì màu sắc trên "Sinh Mệnh Chi Môn" dường như hơi đỏ hơn vài phần.
- Màu sắc của tính mạng là đỏ tươi, toàn thân của Sinh Mệnh Chi Môn đỏ sậm chính là...
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
- Tiếp theo.
Trên núi có đệ tử phụ trách kêu to lên.
Rất nhanh một người lại đi vào. Mỗi người đều thiêu đốt tuổi thọ nhất định, ít thì nửa năm một năm, nhiều thì vài năm, không phải trường hợp cá biệt.
Mỗi người sau khi đi vào lực lượng đều cường đại hơn không ít. Nhưng mà gương mặt hiện ra nét mệt mỏi, đây là hiện tượng sau khi thiêu đốt tính mạng của mình.
- Ha ha, ta cũng muốn đi vào.
Đột nhiên Thượng Quan Dao Tuyết quay đầu lại, cười mỉm nói.
- Ngươi cũng muốn?
Lâm Hi ăn cả kinh.
- Đúng vậy nha. Thanh Liên sư tỷ nói. Chỉ cần chúng ta thiêu đốt tuổi thọ không nhiều, giống như ta vậy, thiêu đốt một hai năm mà thôi, chỉ cần không bị nghiện thì căn bản không có tổn hại gì. Hơn nữa...
Thượng Quan Dao Tuyết nghịch ngợm cười cười:
- Ta chỉ dùng để đột phá bình cảnh.
- Oa, vậy ngươi chẳng phải đạt tới Phù Lục Kỳ sao?
Địa Ngục Ma Long giật mình nói.
- Đó là đương nhiên, thế nào, lợi hại không?
Thượng Quan Dao Tuyết dương dương đắc ý nói.
- Đúng vậy, đúng vậy...
Địa Ngục Ma Long nhanh chóng vỗ mông ngựa.
Trong nội tâm Lâm Hi cười khổ, hắn thật vất vả mới đạt tới Luyện Khí lục trọng Phù Lục Kỳ, nhưng mà không nghĩ tới Thượng Quan Dao Tuyết lại đuổi kịp rồi.
- Tích lũy quá dầy ah...
Trong nội tâm Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười.
Dù sao Thượng Quan Dao Tuyết không có tích lũy khủng bố như hắn, đối mặt bình cảnh cảnh giới cũng không có khủng bố như hắn. Tăng lên cũng nhanh hơn nhiều, không giống như hắn phải hao tổn hết tâm lực.
Nhưng mà có bao nhiêu trả giá sẽ có bao nhiêu thu hoạch.
Mặc dù Lâm Hi là Luyện Khí lục trọng Phù Lục Kỳ, nhưng mà lực lượng vượt qua Thượng Quan Dao Tuyết đâu chỉ gấp mấy chục. Thượng Quan Dao Tuyết cho dù tăng thêm mấy trọng đạt tới Đạo Quả Kỳ, hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn.
- Đi thôi.
Lâm Hi phất phất tay.
Oanh!
Không bao lâu sau cánh cửa Sinh Mệnh Chi Môn mở ra lần nữa, người còn không thấy được thì một tấm phù lục trắng nõn đã hiện ra.
- Tiện xà, tiếp chiêu! Lâm Hi, tiếp chiêu!
Bá!
Một trường thương phù lục màu trắng bay ra ngoài.
- Ah! Cứu mạng ah! Quá lợi hại ah, đánh không lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.