Chương 287: Thứ nguyên tiểu tiên đại
Hoàng Phủ Kỳ
08/07/2014
- A!
Lâm Hi tùy ý cho Hồng Hồ lôi kéo, hắn không thèm quan tâm tới.
- Ta nhìn ngươi không phải là muốn thân cận với ta, là muốn thân cận tài phú của ta mà thôi.
Cánh tay của Lâm Hi cầm tạp phiến đưa lên trước mặt Hồng Hồ.
Hồng Hồ trước kia thiên kiều bá mị thế nào, khi nhìn thấy tạp phiến này thì nội tâm như bị kim châm. Lập tức thu hồi dáng tươi cười lại, thân hình giãy dụa đẩy Lâm Hi ra.
- Tiểu tử, ngươi sớm biết như vậy rồi sao?
Trong mắt Hồng Hồ bắn ra một đạo hàn quang, lúc này làm gì còn chút mị hoặc nào, chỉ giống như bò cạp độc.
- A, lúc ta vừa tới thì đám người các ngươi đã nhìn chằm chằm vào ta rồi. Nếu ta không phát hiện ra thì toàn bộ tu luyện của ta ném lên thân chó cả.
Lâm Hi vừa nói vừa cười, cũng không vì thái độ của Hồng Hồ mà biến hóa.
Hồng Hồ nhìn qua Lâm Hi, ánh mắt lập loè bất định:
- Ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi. Không nghĩ tới ngươi còn có tâm cơ bực này.
Trong khoảng thời gian ngắn Hồng Hồ đã thay đổi thái độ với Lâm Hi. Từ trước tới nay Hoang mạc ngũ hồ cướp bóc quá nhiều người, chưa từng bởi vì ngoài ý muốn nho nhỏ mà buông tha mục tiêu.
- Ngươi đã biết rõ thì tốt rồi. Giao ra tạp phiến ra đây, hoặc là ngày mai xác của ngươi sẽ nằm ở dã ngoại, đừng tưởng rằng cho Ô Thiết tà tôn ăn chút thiệt thòi thì có thể khoe khoan với tỷ tỷ ta đây. Hoang mạc ngũ hồ chúng ta cũng không phải loại hàng như Ô Thiết tà tôn đâu.
- Ngươi nói Ô Thiết tà tôn ưa thích đơn đả độc đấu, mà các ngươi thích quần ẩu chứ gì?
Lâm Hi cười nói.
Hồng Hồ xấu hổ biến sắc, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi cứng mềm không ăn. Đắc tội ngũ hồ chúng ta...
- Hồng Hồ, đừng nói.
Âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên. Hồng Hồ còn chưa kịp phản ứng thì hai cổ khí tức quen thuộc một trái một phải lập tức kẹp nàng vào giữa, chính là hai hồ khác trong Hoang mạc ngũ hồ.
- Thanh Hồ? ! Ngươi tới vừa vặn, tiểu tử này...
Trong mắt Hồng Hồ vui vẻ, một ngón tay chỉ qua Lâm Hi, muốn Thanh Hồ hỗ trợ động thủ.
- Tiểu huynh đệ, thực xin lỗi. Tiểu muội của ta vừa uống hai cân rượu vàng, hồ ngôn loạn ngữ, không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Thanh Hồ đi đến trước mặt Lâm Hi chắp chắp tay, vẻ mặt tươi cười.
- Lão đại?
Hồng Hồ nhìn một màn này thì đầu óc trống rỗng, trực tiếp hóa đá.
Rốt cuộc là đang diễn trò gì?
Cho dù tiểu tử này có chút lai lịch đi nữa, dùng thân phận của Thanh Hồ cũng không ăn nói khép nép như vậy nha?
- Vậy sao?
Lâm Hi mỉm cười, con mắt mở to nhìn qua.
Thái độ của Hoang mạc ngũ hồ quả thật quá kỳ quặc, hắn vừa mới bị Hồng Hồ cuốn lấy từ từ đi ra biên giới của khu giao dịch chỉ mơ hồ nhìn thấy người của Tiên Đạo Đại Thương Minh đi qua bên kia.
- Thanh Hồ, ngươi đang làm cái gì vậy?
Hồng Hồ kêu lên.
- Hồng Hồ, câm miệng.
Thanh Hồ rống một câu, lúc này quay đầu lại mỉm cười.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lần tới gặp lại.
Âm thanh vừa dứt lại sợ Hồng Hồ gây ra chuyện gì đó, lập tức kẹp lấy Hồng Hồ vội vàng đi ra ngoài.
- Thanh Hồ, ngươi điên sao? Thật vất vả mới gặp được dê béo, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Trong dòng người Hồng Hồ vô cùng tức giận quát lên.
- Đừng nói dê béo cái gì. Đắc tội tiểu tử này sợ rằng ngày mai xác chúng ta sẽ nằm ở ngoài thành đấy.
Sắc mặt Thanh Hồ trầm trọng.
- Cái gì!
Hồng Hồ dừng giãy dụa, mở to hai mắt không dám tin vào lỗ tai của mình.
- Hắn là người của tiểu công chúa.
Thanh Hồ chỉ cần nói một câu là khiến Hồng Hồ an tĩnh lại. Sau đó Thanh Hồ nói lại chuyện của nam tử trung niên vừa nhắc nhở cho nàng nghe.
Khi nghe xong những lời này Hồng Hồ rùng mình, trong mắt hiện ra nét e ngại.
Nàng không thể ngờ thiếu niên nhìn trẻ tuổi lại đi một mình kia có địa vị lớn như vậy.
- Đừng nói. Đi nhanh kên. Ô Thiết tà tôn không biết sống chết tranh giành đồ vật với người ta. Hại hắn tốn nhiều hơn mấy ngàn Tiên La Đan. Nếu việc này truyền ra ngoài thì đoán chừng ngày mai chúng ta sẽ nhìn thấy thi thể lão già này ở ngoài thành đấy.
Thanh Hồ nói.
Nếu không phải hành động trễ một chút và được Tiên Đạo Đại Thương Minh cảnh cáo, năm người bọn họ sẽ đi lên ăn cướp người này rồi. Nếu như làm như vậy thì không chừng sáng ngày mai xác của bọn họ không biết chừng nằm trong cái mương nào đó ngoài thành.
Thanh Hồ nghĩ tới đây càng hoảng sợ.
Chỉ qua một lúc Hoang mạc ngũ hồ đã rời khỏi lầu ba, quả thực là như tránh ôn dịch, tránh né Lâm Hi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hi sờ đầu suy nghĩ một hồi.
Thái độ của đám người này trước và sau quả thật khác biệt như trời và đất.
- Bỏ qua. Nên đi xem thứ khác.
Lâm Hi lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Sớm muộn gì cũng tới thì hắn chẳng quan tâm. Tâm niệm khẽ động và dùng thái độ lạnh nhạt đi nhìn các tài liệu bày bán.
Phía sau hắn tán tu Diêm Triêu Ẩn vẫn quan sát bên này.
- Hoang mạc ngũ hồ từ trước đến nay không kiêng kỵ gì, giết người quá nhiều. Bây giờ sợ hắn như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Diêm Triêu Ẩn cau mày suy nghĩ. Hắn không cho rằng Hoang mạc ngũ hồ là đám ngươi nhát gan sợ phiền phức.
- Xem ra tiểu huynh đệ này có lai lịch không nhỏ rồi. Trong chốc lát xuống dưới hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.
Diêm Triêu Ẩn thầm nghĩ trong lòng.
Có tâm tư này nên Diêm Triêu Ẩn thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới.
...
Trong khu giao dịch bán đồ vật muôn màu muôn vẻ. Nhưng mà cơ bản không có thứ Lâm Hi cần.
- Ngũ Thải Sơn Nhạc Kỳ, bốn vạn Tiên La Đan, tiểu huynh đệ muốn hay không?
Một gã tán tu ló đầu ra nhiệt tình kêu lên.
- Đa tạ. Ta không cần.
Lâm Hi mỉm cười lắc đầu.
Trong thanh đồng tạp phiến của hắn còn hơn bốn vạn Tiên La Đan, muốn mua một kiện ngũ thải pháp khí, mua phải là thứ tốt nhất. Nhưng mà hắn đã quyết định tế luyện "Chín Hỏa Chân Long Tráo", cũng không cần tiêu tiền trên thứ này. Huống chi "Ngũ Thải Sơn Nhạc Kỳ" là thổ thuộc tính, cũng không hợp thuộc tính với hắn.
Tiền sử dụng rồi sẽ ít đi, tiền vĩnh viễn không kẻ nào ngại nhiều.
Điểm này bất kể là trong tông phái tiên đạo hay là ở Tiên Đạo Đại Thương Minh đều như nhau. Lâm Hi tu luyện "Lôi Công Đại Pháp" đạt chút thành tựu, đừng nói Đại viên mãn, khoảng cách đại thành còn kém thật xa, cần phải mua nhiều tài liệu lôi hệ.
Đây là cái động không đáy, bao nhiêu Tiên La Đan cũng không đủ!
- Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, ba vạn Tiên La Đan...
Sau quầy hàng có người rao hàng, trên tay cầm một túi đan màu vàng. Cái túi không lớn, chỉ dài chừng một xích tỏa ra kim quang từng trận, vô cùng lóng lánh.
- Đây là Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại?
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, dừng bước lại.
Thứ này hắn thấy có giới thiệu trong Tiên Đạo Đại Thế Giới. Nhưng mà chính thức nhìn thấy mới lần đầu tiên. Cả Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại nhìn qua tiên khí rất nhiều, tỏa ra tiên khí nồng đậm. Chung quanhThứ Nguyên Tiểu Tiên Đại còn có từng sợi màu vàng thô to, nhìn qua vô cùng thần bí.
- Vị đạo huynh này, xin hỏi một chút, Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại của ngươi có thể sức chứa bao nhiêu?
Lâm Hi lên tiếng hỏi.
- Ha ha, tiểu huynh đệ thật tinh mắt. Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại này ta thỉnh cầu đệ tử chân truyền của Tiên La Phái luyện chế. Ngươi nói có thể chứa bao nhiêu, hắc hắc, cũng không sợ nói cho ngươi biết. Ngươi đừng nhìn thứ này nhỏ, dung lượng của nó không nhỏ đâu. Thứ này trừ vật còn sống không thể chứa vào, những thứ còn lại đều chứa được cả. Cho dù ngọn núi lớn cũng có thể chứa vào trong.
Luyện khí sĩ bán Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có râu quai nón, nói chuyện âm thanh ồm ồm, giọng nói to như tiêng chuông.
Lâm Hi trầm tư không nói, trong mắt hiện ra nhiều ý niệm.
Hiện giờ Lâm Hi thiếu những đồ vật không gian như "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" này.
Lần trước từ "Dong Lô Tiểu Địa Ngục" trở về mang theo một bao lớn, vô cùng vướng víu.
Hơn nữa nhiệm vụ tông phái của Thần Tiêu Tông cần vật phẩm thường thường thể tích đều rất lớn. Nếu như có không gian tạo vật thì qua lại quá thuận tiện. Điểm này Lâm Hi đã cảm nhận được.
Nhưng mà cái giá ba vạn Tiên La Đan cũng không rẻ.
Hơn nữa "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" bản thân là do "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Thuật" tế luyện mà thành, đợi khi Lâm Hi đạt tới Tiên Đạo Kỳ tế luyện Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại không thành vấn đề.
Mang ba vạn Tiên La Đan phí ở chỗ này thật sự làm người ta khó quyết định. Dù sao đây là một ngàn tám trăm vạn điểm công huân nha, cũng không phải số lượng nhỏ.
Nếu như đổi thành đan dược thì ba vạn Tiên La Đan đủ cho Lâm Hi bước vào Khí Tiên Kỳ.
- Thế nào, tiểu huynh đệ. Muốn mua sao?
Ánh mắt Lạc Tai Nam chờ mong.
- Quá đắt. Ba vạn Tiên La Đan không phải số lượng nhỏ. Có nhiều đan dược như vậy đủ cho ta tăng cảnh giới rồi.
Lâm Hi nói.
- Hắc hắc, ngươi tăng lên một cảnh giới thì có thể luyện được Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại sao? Thứ này quý là quý ở điểm này. Ta cũng không gạt ngươi, muốn tế luyện Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cần có không ít không gian thạch, còn có Vân Miên Ti. Nhìn thấy mấy thứ như mây trôi này không, là thứ thúc dục Vân Miên Ti sinh trưởng đấy. Chỉ cần vơ vét những tài liệu này cũng cần một vạn Tiên La Đan. Dùng một vạn Tiên La Đan làm phí tế luyện cho đệ tử chân truyền của Tiên La Phái, lợi nhuận còn lại của ta không còn bao nhiêu cả!
Lạc Tai Nam cười nói.
Lâm Hi cười cười, lắc đầu, chỉ báo giá:
- Hai vạn hai.
Con mắt Lạc Tai Nam sáng ngời, chợt lắc đầu:
- Không được, hai vạn hai ta quá thiệt thòi. Ít nhất cần hai vạn chín.
- Hai vạn ba!
- Hai vạn tám!
...
Hai người một rao giá trên trời, một trả dưới đất, cuối cùng Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại dùng hai vạn năm Tiên La Đan thành giao. Lạc Tai Nam còn tặng Lâm Hi hai Truyền Tống Thạch.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là biết trả giá! Ta ra ba vạn Tiên La Đan bán Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, bị ngươi chém còn hai vạn năm, còn được ta tặng hai Truyền Tống Thạch.
Lạc Tai Nam duỗi ra ngón cái ra.
- Ha ha, ngươi rao giá trên trời, ta trả dưới đất. Đây chính là đạo kinh thương nha. Hơn nữa ba vạn Tiên La Đan cũng không phải số nhỏ. Thứ này bán tốt thì mỗi người đều mua rồi, ngươi còn lưu tới bây giờ sao?
Lâm Hi cười nói.
Trước khi tới thế giới này, một nửa linh hồn là từ thế giới khác tới, là người thừa kế gia tộc.
Những chuyện kinh thương này tiếp xúc không ít, cũng hiểu rõ ràng.
- Ha ha, dễ nói. Tiểu huynh đệ, về sau chiếu cố sinh ý của ta nhiều vào.
Lạc Tai Nam cười nói, tính tình cực kỳ hào sảng:
- Đúng rồi, Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cần tế luyện một phen mới có thể sử dụng. Ta nói khẩu quyết cho ngươi biết đây là tặng miễn phí!
- Đa tạ.
Lâm Hi cười cười, nhớ kỹ khẩu quyết tế luyện của Lạc Tai Nam.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Lâm Hi tiếp nhận "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" . Bàn tay vừa cầm thì có cảm giác trơn bóng mượt mà, hơn nữa có cảm giác lạnh lẽo.
- Đây là Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.
Trong nội tâm Lâm Hi tán thưởng một tiếng, hắn cảm giác trên Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có sóng không gian chấn động theo quy luật, xuyên thấu qua những chấn động này hắn cảm giác trong túi có tiểu thứ nguyên khác.
Tốn hai vạn năm Tiên La Đan, mua sắmThứ Nguyên Tiểu Tiên Đại khiến Lâm Hi cảm thấy rất đáng. Mấu chốt thúc đẩy hắn cải biến mấu chốt mua Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cũng là bởi vì "Thái Cổ Chân Long".
Lâm Hi tùy ý cho Hồng Hồ lôi kéo, hắn không thèm quan tâm tới.
- Ta nhìn ngươi không phải là muốn thân cận với ta, là muốn thân cận tài phú của ta mà thôi.
Cánh tay của Lâm Hi cầm tạp phiến đưa lên trước mặt Hồng Hồ.
Hồng Hồ trước kia thiên kiều bá mị thế nào, khi nhìn thấy tạp phiến này thì nội tâm như bị kim châm. Lập tức thu hồi dáng tươi cười lại, thân hình giãy dụa đẩy Lâm Hi ra.
- Tiểu tử, ngươi sớm biết như vậy rồi sao?
Trong mắt Hồng Hồ bắn ra một đạo hàn quang, lúc này làm gì còn chút mị hoặc nào, chỉ giống như bò cạp độc.
- A, lúc ta vừa tới thì đám người các ngươi đã nhìn chằm chằm vào ta rồi. Nếu ta không phát hiện ra thì toàn bộ tu luyện của ta ném lên thân chó cả.
Lâm Hi vừa nói vừa cười, cũng không vì thái độ của Hồng Hồ mà biến hóa.
Hồng Hồ nhìn qua Lâm Hi, ánh mắt lập loè bất định:
- Ta đúng là xem nhẹ ngươi rồi. Không nghĩ tới ngươi còn có tâm cơ bực này.
Trong khoảng thời gian ngắn Hồng Hồ đã thay đổi thái độ với Lâm Hi. Từ trước tới nay Hoang mạc ngũ hồ cướp bóc quá nhiều người, chưa từng bởi vì ngoài ý muốn nho nhỏ mà buông tha mục tiêu.
- Ngươi đã biết rõ thì tốt rồi. Giao ra tạp phiến ra đây, hoặc là ngày mai xác của ngươi sẽ nằm ở dã ngoại, đừng tưởng rằng cho Ô Thiết tà tôn ăn chút thiệt thòi thì có thể khoe khoan với tỷ tỷ ta đây. Hoang mạc ngũ hồ chúng ta cũng không phải loại hàng như Ô Thiết tà tôn đâu.
- Ngươi nói Ô Thiết tà tôn ưa thích đơn đả độc đấu, mà các ngươi thích quần ẩu chứ gì?
Lâm Hi cười nói.
Hồng Hồ xấu hổ biến sắc, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi cứng mềm không ăn. Đắc tội ngũ hồ chúng ta...
- Hồng Hồ, đừng nói.
Âm thanh quen thuộc từ phía sau vang lên. Hồng Hồ còn chưa kịp phản ứng thì hai cổ khí tức quen thuộc một trái một phải lập tức kẹp nàng vào giữa, chính là hai hồ khác trong Hoang mạc ngũ hồ.
- Thanh Hồ? ! Ngươi tới vừa vặn, tiểu tử này...
Trong mắt Hồng Hồ vui vẻ, một ngón tay chỉ qua Lâm Hi, muốn Thanh Hồ hỗ trợ động thủ.
- Tiểu huynh đệ, thực xin lỗi. Tiểu muội của ta vừa uống hai cân rượu vàng, hồ ngôn loạn ngữ, không biết bản thân mình đang nói cái gì.
Thanh Hồ đi đến trước mặt Lâm Hi chắp chắp tay, vẻ mặt tươi cười.
- Lão đại?
Hồng Hồ nhìn một màn này thì đầu óc trống rỗng, trực tiếp hóa đá.
Rốt cuộc là đang diễn trò gì?
Cho dù tiểu tử này có chút lai lịch đi nữa, dùng thân phận của Thanh Hồ cũng không ăn nói khép nép như vậy nha?
- Vậy sao?
Lâm Hi mỉm cười, con mắt mở to nhìn qua.
Thái độ của Hoang mạc ngũ hồ quả thật quá kỳ quặc, hắn vừa mới bị Hồng Hồ cuốn lấy từ từ đi ra biên giới của khu giao dịch chỉ mơ hồ nhìn thấy người của Tiên Đạo Đại Thương Minh đi qua bên kia.
- Thanh Hồ, ngươi đang làm cái gì vậy?
Hồng Hồ kêu lên.
- Hồng Hồ, câm miệng.
Thanh Hồ rống một câu, lúc này quay đầu lại mỉm cười.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lần tới gặp lại.
Âm thanh vừa dứt lại sợ Hồng Hồ gây ra chuyện gì đó, lập tức kẹp lấy Hồng Hồ vội vàng đi ra ngoài.
- Thanh Hồ, ngươi điên sao? Thật vất vả mới gặp được dê béo, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Trong dòng người Hồng Hồ vô cùng tức giận quát lên.
- Đừng nói dê béo cái gì. Đắc tội tiểu tử này sợ rằng ngày mai xác chúng ta sẽ nằm ở ngoài thành đấy.
Sắc mặt Thanh Hồ trầm trọng.
- Cái gì!
Hồng Hồ dừng giãy dụa, mở to hai mắt không dám tin vào lỗ tai của mình.
- Hắn là người của tiểu công chúa.
Thanh Hồ chỉ cần nói một câu là khiến Hồng Hồ an tĩnh lại. Sau đó Thanh Hồ nói lại chuyện của nam tử trung niên vừa nhắc nhở cho nàng nghe.
Khi nghe xong những lời này Hồng Hồ rùng mình, trong mắt hiện ra nét e ngại.
Nàng không thể ngờ thiếu niên nhìn trẻ tuổi lại đi một mình kia có địa vị lớn như vậy.
- Đừng nói. Đi nhanh kên. Ô Thiết tà tôn không biết sống chết tranh giành đồ vật với người ta. Hại hắn tốn nhiều hơn mấy ngàn Tiên La Đan. Nếu việc này truyền ra ngoài thì đoán chừng ngày mai chúng ta sẽ nhìn thấy thi thể lão già này ở ngoài thành đấy.
Thanh Hồ nói.
Nếu không phải hành động trễ một chút và được Tiên Đạo Đại Thương Minh cảnh cáo, năm người bọn họ sẽ đi lên ăn cướp người này rồi. Nếu như làm như vậy thì không chừng sáng ngày mai xác của bọn họ không biết chừng nằm trong cái mương nào đó ngoài thành.
Thanh Hồ nghĩ tới đây càng hoảng sợ.
Chỉ qua một lúc Hoang mạc ngũ hồ đã rời khỏi lầu ba, quả thực là như tránh ôn dịch, tránh né Lâm Hi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hi sờ đầu suy nghĩ một hồi.
Thái độ của đám người này trước và sau quả thật khác biệt như trời và đất.
- Bỏ qua. Nên đi xem thứ khác.
Lâm Hi lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!
Sớm muộn gì cũng tới thì hắn chẳng quan tâm. Tâm niệm khẽ động và dùng thái độ lạnh nhạt đi nhìn các tài liệu bày bán.
Phía sau hắn tán tu Diêm Triêu Ẩn vẫn quan sát bên này.
- Hoang mạc ngũ hồ từ trước đến nay không kiêng kỵ gì, giết người quá nhiều. Bây giờ sợ hắn như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Diêm Triêu Ẩn cau mày suy nghĩ. Hắn không cho rằng Hoang mạc ngũ hồ là đám ngươi nhát gan sợ phiền phức.
- Xem ra tiểu huynh đệ này có lai lịch không nhỏ rồi. Trong chốc lát xuống dưới hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì.
Diêm Triêu Ẩn thầm nghĩ trong lòng.
Có tâm tư này nên Diêm Triêu Ẩn thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới.
...
Trong khu giao dịch bán đồ vật muôn màu muôn vẻ. Nhưng mà cơ bản không có thứ Lâm Hi cần.
- Ngũ Thải Sơn Nhạc Kỳ, bốn vạn Tiên La Đan, tiểu huynh đệ muốn hay không?
Một gã tán tu ló đầu ra nhiệt tình kêu lên.
- Đa tạ. Ta không cần.
Lâm Hi mỉm cười lắc đầu.
Trong thanh đồng tạp phiến của hắn còn hơn bốn vạn Tiên La Đan, muốn mua một kiện ngũ thải pháp khí, mua phải là thứ tốt nhất. Nhưng mà hắn đã quyết định tế luyện "Chín Hỏa Chân Long Tráo", cũng không cần tiêu tiền trên thứ này. Huống chi "Ngũ Thải Sơn Nhạc Kỳ" là thổ thuộc tính, cũng không hợp thuộc tính với hắn.
Tiền sử dụng rồi sẽ ít đi, tiền vĩnh viễn không kẻ nào ngại nhiều.
Điểm này bất kể là trong tông phái tiên đạo hay là ở Tiên Đạo Đại Thương Minh đều như nhau. Lâm Hi tu luyện "Lôi Công Đại Pháp" đạt chút thành tựu, đừng nói Đại viên mãn, khoảng cách đại thành còn kém thật xa, cần phải mua nhiều tài liệu lôi hệ.
Đây là cái động không đáy, bao nhiêu Tiên La Đan cũng không đủ!
- Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, ba vạn Tiên La Đan...
Sau quầy hàng có người rao hàng, trên tay cầm một túi đan màu vàng. Cái túi không lớn, chỉ dài chừng một xích tỏa ra kim quang từng trận, vô cùng lóng lánh.
- Đây là Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại?
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, dừng bước lại.
Thứ này hắn thấy có giới thiệu trong Tiên Đạo Đại Thế Giới. Nhưng mà chính thức nhìn thấy mới lần đầu tiên. Cả Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại nhìn qua tiên khí rất nhiều, tỏa ra tiên khí nồng đậm. Chung quanhThứ Nguyên Tiểu Tiên Đại còn có từng sợi màu vàng thô to, nhìn qua vô cùng thần bí.
- Vị đạo huynh này, xin hỏi một chút, Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại của ngươi có thể sức chứa bao nhiêu?
Lâm Hi lên tiếng hỏi.
- Ha ha, tiểu huynh đệ thật tinh mắt. Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại này ta thỉnh cầu đệ tử chân truyền của Tiên La Phái luyện chế. Ngươi nói có thể chứa bao nhiêu, hắc hắc, cũng không sợ nói cho ngươi biết. Ngươi đừng nhìn thứ này nhỏ, dung lượng của nó không nhỏ đâu. Thứ này trừ vật còn sống không thể chứa vào, những thứ còn lại đều chứa được cả. Cho dù ngọn núi lớn cũng có thể chứa vào trong.
Luyện khí sĩ bán Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có râu quai nón, nói chuyện âm thanh ồm ồm, giọng nói to như tiêng chuông.
Lâm Hi trầm tư không nói, trong mắt hiện ra nhiều ý niệm.
Hiện giờ Lâm Hi thiếu những đồ vật không gian như "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" này.
Lần trước từ "Dong Lô Tiểu Địa Ngục" trở về mang theo một bao lớn, vô cùng vướng víu.
Hơn nữa nhiệm vụ tông phái của Thần Tiêu Tông cần vật phẩm thường thường thể tích đều rất lớn. Nếu như có không gian tạo vật thì qua lại quá thuận tiện. Điểm này Lâm Hi đã cảm nhận được.
Nhưng mà cái giá ba vạn Tiên La Đan cũng không rẻ.
Hơn nữa "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" bản thân là do "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Thuật" tế luyện mà thành, đợi khi Lâm Hi đạt tới Tiên Đạo Kỳ tế luyện Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại không thành vấn đề.
Mang ba vạn Tiên La Đan phí ở chỗ này thật sự làm người ta khó quyết định. Dù sao đây là một ngàn tám trăm vạn điểm công huân nha, cũng không phải số lượng nhỏ.
Nếu như đổi thành đan dược thì ba vạn Tiên La Đan đủ cho Lâm Hi bước vào Khí Tiên Kỳ.
- Thế nào, tiểu huynh đệ. Muốn mua sao?
Ánh mắt Lạc Tai Nam chờ mong.
- Quá đắt. Ba vạn Tiên La Đan không phải số lượng nhỏ. Có nhiều đan dược như vậy đủ cho ta tăng cảnh giới rồi.
Lâm Hi nói.
- Hắc hắc, ngươi tăng lên một cảnh giới thì có thể luyện được Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại sao? Thứ này quý là quý ở điểm này. Ta cũng không gạt ngươi, muốn tế luyện Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cần có không ít không gian thạch, còn có Vân Miên Ti. Nhìn thấy mấy thứ như mây trôi này không, là thứ thúc dục Vân Miên Ti sinh trưởng đấy. Chỉ cần vơ vét những tài liệu này cũng cần một vạn Tiên La Đan. Dùng một vạn Tiên La Đan làm phí tế luyện cho đệ tử chân truyền của Tiên La Phái, lợi nhuận còn lại của ta không còn bao nhiêu cả!
Lạc Tai Nam cười nói.
Lâm Hi cười cười, lắc đầu, chỉ báo giá:
- Hai vạn hai.
Con mắt Lạc Tai Nam sáng ngời, chợt lắc đầu:
- Không được, hai vạn hai ta quá thiệt thòi. Ít nhất cần hai vạn chín.
- Hai vạn ba!
- Hai vạn tám!
...
Hai người một rao giá trên trời, một trả dưới đất, cuối cùng Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại dùng hai vạn năm Tiên La Đan thành giao. Lạc Tai Nam còn tặng Lâm Hi hai Truyền Tống Thạch.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đúng là biết trả giá! Ta ra ba vạn Tiên La Đan bán Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, bị ngươi chém còn hai vạn năm, còn được ta tặng hai Truyền Tống Thạch.
Lạc Tai Nam duỗi ra ngón cái ra.
- Ha ha, ngươi rao giá trên trời, ta trả dưới đất. Đây chính là đạo kinh thương nha. Hơn nữa ba vạn Tiên La Đan cũng không phải số nhỏ. Thứ này bán tốt thì mỗi người đều mua rồi, ngươi còn lưu tới bây giờ sao?
Lâm Hi cười nói.
Trước khi tới thế giới này, một nửa linh hồn là từ thế giới khác tới, là người thừa kế gia tộc.
Những chuyện kinh thương này tiếp xúc không ít, cũng hiểu rõ ràng.
- Ha ha, dễ nói. Tiểu huynh đệ, về sau chiếu cố sinh ý của ta nhiều vào.
Lạc Tai Nam cười nói, tính tình cực kỳ hào sảng:
- Đúng rồi, Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cần tế luyện một phen mới có thể sử dụng. Ta nói khẩu quyết cho ngươi biết đây là tặng miễn phí!
- Đa tạ.
Lâm Hi cười cười, nhớ kỹ khẩu quyết tế luyện của Lạc Tai Nam.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Lâm Hi tiếp nhận "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" . Bàn tay vừa cầm thì có cảm giác trơn bóng mượt mà, hơn nữa có cảm giác lạnh lẽo.
- Đây là Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại.
Trong nội tâm Lâm Hi tán thưởng một tiếng, hắn cảm giác trên Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại có sóng không gian chấn động theo quy luật, xuyên thấu qua những chấn động này hắn cảm giác trong túi có tiểu thứ nguyên khác.
Tốn hai vạn năm Tiên La Đan, mua sắmThứ Nguyên Tiểu Tiên Đại khiến Lâm Hi cảm thấy rất đáng. Mấu chốt thúc đẩy hắn cải biến mấu chốt mua Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại cũng là bởi vì "Thái Cổ Chân Long".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.