Chương 111: Tiến về Thần Tiêu sơn. (2)
Hoàng Phủ Kỳ
03/06/2014
Sinh mệnh của phàm nhân cuối cùng là có hạn, dài nhất cũng không vượt qua hơn trăm năm.
Hiện tại Lâm Hi 18 tuổi, đúng là lúc bộc phát tốt nhất. Lại trải qua thêm 5 năm hoặc 10 năm, chính là chừng hai mươi lăm, là đúng lúc trưởng thành, ở trong tông phái tiên đạo cũng không có quá nhiều ưu thế.
Đây cũng là nguyên nhân là Đại trưởng lão mới sáng sớm đã tới đây thúc dục.
Người bình thường cả đời cũng vô duyên với tiên đạo, bọn hắn đã gặp được, vô luận như thế nào đều không thể làm lỡ mất cơ hội trời cho này.
- Đại trưởng lão cứ yên tâm. Cho dù là vì cô cô, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Lâm Hi lạnh nhạt nói.
- Ân. Khảo hạch của tông phái tiên đạo khó khăn trùng trùng, ngươi nhất định phải coi chừng. Triệu Nhân, ngươi qua đây.
Đại trưởng lão vỗ tay một cái, rất nhanh liền có một trung niên nhân hơn 30 tuổi từ đằng xa đi tới.
- Lão tổ tông!
Triệu Nhân ngoan ngoãn đi đến bên người Đại trưởng lão thi lễ một cái.
- Lâm Hi, đây là cháu trai có quan hệ huyết thống trong thế tục của ta, bởi vì thường xuyên đi buôn bán nên phải hành tẩu tứ phương, đối với các phương diện đều có kinh nghiệm. Ngươi rất ít khi xa nhà, có hắn dẫn đường sẽ thuận tiện rất nhiều.
Đại trưởng lão chỉ vào trung niên nhân này nói.
Lâm Hi cũng nhìn người gọi là Triệu Nhân này một cái. Hắn cũng không nghĩ tới, Đại trưởng lão rõ ràng đem huyết thân (thân nhân cùng dòng máu) ở trong thế tục kêu đến dẫn đường cho mình.
Đại trưởng lão ở trên Ngũ Lôi Sơn đã vài thập niên, trước kia chưa bao giờ xuống núi, lần này vận dụng huyết thân ở thế tục của mình đúng là có thể thấy đối với sự tình lần này coi trọng như thế nào.
Cũng nhìn ra được Đại trưởng lão đối với đệ tử ở trên núi cũng không phải là rất tín nhiệm.
- Đại trưởng lão, cám ơn.
Lâm Hi nói lên từ đáy lòng.
- Triệu Nhân, về sau ngươi hãy đi theo Lâm Hi. Mệnh lệnh của hắn ngươi tuyệt đối phải phục tùng.
Đại trưởng lão chỉ vào Lâm Hi nói.
- Triệu Nhân bái kiến chưởng môn.
Triệu Nhân đi qua, cung kính nói.
- Ân. Ngươi là cháu trai của Đại trưởng lão, không cần phải đa lễ.
Lâm Hi khoát tay áo, xoay đầu lại:
- Ta đây xuất phát, Ngũ Lôi Phái liền tạm thời xin nhờ trưởng lão ngài. Tuy ta tạm thời không ở trên núi, nhưng chỉ cần chưa xác định được ta chết đi, trong giới tông phái liền không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ân. Ngươi yên tâm đi.
Đại trưởng lão gật đầu, giọng nói có phần nặng nề:
- Mấy vật kia nếu như không phải là Xích Luyện Tông đạt được, vậy hẳn là Long thế gia cho hắn. Nếu như ngươi gia nhập Thần Tiêu Tông, nhất thiết phải cẩn thận với Long thế gia.
- Ta sẽ cẩn thận.
Lâm Hi bình tĩnh nói.
… …
Sau một nén hương, một chiếc mã xa liền chuẩn bị sẵn sàng, xuất hiện ở chân núi.
Chuyện Lâm Hi phải ly khai Ngũ Lôi Phái đã thông cáo ở trong phái rất sớm rồi. Bất quá lại cũng không phải nói là đi tìm kiếm tông phái tiên đạo, là đi vùng núi mãnh thú lịch luyện một đoạn thời gian.
Sự tình này lớn như vậy, hai người không dám để cho bất luận kẻ nào biết rõ.
- Cô cô, ngươi yên tâm đi. Chờ ta lấy được Thần tiên dịch, liền sẽ nhất định trở lại cứu người.
Trước khi lên đường, Lâm Hi lại đến chỗ đặt thân hình Lâm Như Vân trong lòng núi nhìn nàng một lần cuối cùng. Trong mắt tuôn ra một chút ướt át, Lâm Hi liền rời đi Ngũ Lôi sơn.
Cô lỗ lỗ!
Sau một lát, xe ngựa xuất phát, một đường hướng phía Tây Bắc mà đi. Trên xe ngoại trừ Lâm Hi, Triệu Nhân, còn có nữ đệ tử Lý Thanh Linh trước kia của Lâm Như Vân.
Lúc trước Lâm Như Vân gặp chuyện không may, bản thân Lý Thanh Linh bị trọng thương, bôn ba ngàn dặm tìm được Lâm Hi nói cho hắn biết tin tức. Lúc này đây Đại trưởng lão phái nàng đi cùng, là tới để hầu hạ Lâm Hi.
Đường dài đằng đẵng, ngoại trừ người dẫn đường còn phải có người phụ trách sinh hoạt, ẩm thực cho Lâm Hi, đồng thời người này còn phải tin được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thanh Linh chính là thích hợp nhất rồi.
Từ Ngũ Lôi Phái đến Thần Tiêu Tông kéo dài mấy vạn dặm khoảng cách.
Bất luận là Lý Thanh Linh hay là Lâm Hi, cả đời đều không đi xa như vậy. Trung gian còn phải đi qua rất nhiều thành thị, vương triều khác nhau. Mỗi một địa phương đều có phong tục, nhân tình không giống nhau đều khiến Lâm Hi cùng Lý Thanh Linh mở rộng tầm mắt.
Đệ tử trong tông phái một lòng chỉ có cảnh giới võ đạo tối cao. Bình thường đều co rúc ở một mẫu ba phân ở trong tông phái, có bao giờ chạy đi khoảng cách xa như vậy.
- Chưởng môn ngươi xem, bên ngoài thật là nhiều người, quả thực là người đông chen chúc nhau, chật như nêm cối, xe ngựa đều khó đi qua. Thành trì chung quanh Ngũ Lôi Phái chúng ta làm sao có nhiều người như vậy!
- Chưởng môn ngươi xem, dân chúng chỗ này rõ ràng mỗi người đều mặc miên gấm, quả thực so với môn phái chúng ta còn giàu có hơn. Vương triều này như thế nào lại cường thịnh như vậy!
- Hả? Phục sức thật kỳ quái, Thận Long phái? Như thế nào trước kia chưa từng nghe qua?
… …
Lý Thanh Linh cũng không phải là người không giữ được tâm tính, nhưng mà trên đường đi trải qua nhiều vương triều, thành thị bất đồng như vậy vẫn là không tránh được tâm tính thiếu nữ, líu ríu, lần này đi xa, tựa hồ đem rất nhiều thứ chôn trong nội tâm nàng đều phóng ra ngoài.
Kỳ thật, không chỉ là Lý Thanh Linh, mà ngay cả Lâm Hi cũng âm thầm cảm thấy chấn kinh. Chỉ có điều hắn không hề giống như nàng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà thôi.
Trên đường đi ngoại trừ tu hành, Lâm Hi cũng đang âm thầm quan sát.
Từ khu vực Ngũ Lôi Phái đến phương hướng lục địa trung ương, tựa hồ càng cần trung ương thế giới thì quy mô của thành trì càng lớn, vương triều càng cường thịnh, dân chúng càng giàu có và đông đúc. Mà càng là ở khu vực biên giới, ví dụ như khu vực Ngũ Lôi Phái liền càng bần cùng, rớt lại phía sau.
Hơn nữa lúc Lâm Hi ở trong một ít đô thành của vương triều còn phát hiện ấn ký tông phái bên trong rất nhiều thị vệ, tựa hồ những vương triều này đã được một ít tông phái cường đại che chở.
- Trách không được có câu nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nếu như không phải lần này xuất hành thì làm sao biết được cái thế giới này lại lớn như vậy.
Trong nội tâm Lâm Hi cảm khái không thôi.
Lúc trước hắn một lòng tu luyện, nào biết rằng lại nhiều sự lạ như vậy.
Trên thực tế, nếu như không phải kéo dài qua nhiều khu vực như vậy để đến khu vực của Thần Tiêu Tông, hưởng ứng lệnh triệu tập đệ tử. Thì cho dù có người nói với hắn những chuyện này, Lâm Hi cũng chưa chắc để trong lòng.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, nhanh chóng đi tới Sơn mạch Thần Tiêu rồi, chính là chỗ mà Thần Tiêu Tông ở lại.
Khoảng cách với Ngũ Lôi sơn hơn tám ngàn dặm có một vương triều tên là Hàn Sương, một tòa sơn trang có diện tích gần vạn mẫu lẳng lượng ở trong dãy núi.
Đây là Long thế gia.
Trong giới tông phái biết rõ về Long thế gia vô cùng ít. Nhưng mà ở Vương triều Hàn Sương, biết rõ Long thế gia thì lại rất nhiều.
Hiện tại Lâm Hi 18 tuổi, đúng là lúc bộc phát tốt nhất. Lại trải qua thêm 5 năm hoặc 10 năm, chính là chừng hai mươi lăm, là đúng lúc trưởng thành, ở trong tông phái tiên đạo cũng không có quá nhiều ưu thế.
Đây cũng là nguyên nhân là Đại trưởng lão mới sáng sớm đã tới đây thúc dục.
Người bình thường cả đời cũng vô duyên với tiên đạo, bọn hắn đã gặp được, vô luận như thế nào đều không thể làm lỡ mất cơ hội trời cho này.
- Đại trưởng lão cứ yên tâm. Cho dù là vì cô cô, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này được.
Lâm Hi lạnh nhạt nói.
- Ân. Khảo hạch của tông phái tiên đạo khó khăn trùng trùng, ngươi nhất định phải coi chừng. Triệu Nhân, ngươi qua đây.
Đại trưởng lão vỗ tay một cái, rất nhanh liền có một trung niên nhân hơn 30 tuổi từ đằng xa đi tới.
- Lão tổ tông!
Triệu Nhân ngoan ngoãn đi đến bên người Đại trưởng lão thi lễ một cái.
- Lâm Hi, đây là cháu trai có quan hệ huyết thống trong thế tục của ta, bởi vì thường xuyên đi buôn bán nên phải hành tẩu tứ phương, đối với các phương diện đều có kinh nghiệm. Ngươi rất ít khi xa nhà, có hắn dẫn đường sẽ thuận tiện rất nhiều.
Đại trưởng lão chỉ vào trung niên nhân này nói.
Lâm Hi cũng nhìn người gọi là Triệu Nhân này một cái. Hắn cũng không nghĩ tới, Đại trưởng lão rõ ràng đem huyết thân (thân nhân cùng dòng máu) ở trong thế tục kêu đến dẫn đường cho mình.
Đại trưởng lão ở trên Ngũ Lôi Sơn đã vài thập niên, trước kia chưa bao giờ xuống núi, lần này vận dụng huyết thân ở thế tục của mình đúng là có thể thấy đối với sự tình lần này coi trọng như thế nào.
Cũng nhìn ra được Đại trưởng lão đối với đệ tử ở trên núi cũng không phải là rất tín nhiệm.
- Đại trưởng lão, cám ơn.
Lâm Hi nói lên từ đáy lòng.
- Triệu Nhân, về sau ngươi hãy đi theo Lâm Hi. Mệnh lệnh của hắn ngươi tuyệt đối phải phục tùng.
Đại trưởng lão chỉ vào Lâm Hi nói.
- Triệu Nhân bái kiến chưởng môn.
Triệu Nhân đi qua, cung kính nói.
- Ân. Ngươi là cháu trai của Đại trưởng lão, không cần phải đa lễ.
Lâm Hi khoát tay áo, xoay đầu lại:
- Ta đây xuất phát, Ngũ Lôi Phái liền tạm thời xin nhờ trưởng lão ngài. Tuy ta tạm thời không ở trên núi, nhưng chỉ cần chưa xác định được ta chết đi, trong giới tông phái liền không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ân. Ngươi yên tâm đi.
Đại trưởng lão gật đầu, giọng nói có phần nặng nề:
- Mấy vật kia nếu như không phải là Xích Luyện Tông đạt được, vậy hẳn là Long thế gia cho hắn. Nếu như ngươi gia nhập Thần Tiêu Tông, nhất thiết phải cẩn thận với Long thế gia.
- Ta sẽ cẩn thận.
Lâm Hi bình tĩnh nói.
… …
Sau một nén hương, một chiếc mã xa liền chuẩn bị sẵn sàng, xuất hiện ở chân núi.
Chuyện Lâm Hi phải ly khai Ngũ Lôi Phái đã thông cáo ở trong phái rất sớm rồi. Bất quá lại cũng không phải nói là đi tìm kiếm tông phái tiên đạo, là đi vùng núi mãnh thú lịch luyện một đoạn thời gian.
Sự tình này lớn như vậy, hai người không dám để cho bất luận kẻ nào biết rõ.
- Cô cô, ngươi yên tâm đi. Chờ ta lấy được Thần tiên dịch, liền sẽ nhất định trở lại cứu người.
Trước khi lên đường, Lâm Hi lại đến chỗ đặt thân hình Lâm Như Vân trong lòng núi nhìn nàng một lần cuối cùng. Trong mắt tuôn ra một chút ướt át, Lâm Hi liền rời đi Ngũ Lôi sơn.
Cô lỗ lỗ!
Sau một lát, xe ngựa xuất phát, một đường hướng phía Tây Bắc mà đi. Trên xe ngoại trừ Lâm Hi, Triệu Nhân, còn có nữ đệ tử Lý Thanh Linh trước kia của Lâm Như Vân.
Lúc trước Lâm Như Vân gặp chuyện không may, bản thân Lý Thanh Linh bị trọng thương, bôn ba ngàn dặm tìm được Lâm Hi nói cho hắn biết tin tức. Lúc này đây Đại trưởng lão phái nàng đi cùng, là tới để hầu hạ Lâm Hi.
Đường dài đằng đẵng, ngoại trừ người dẫn đường còn phải có người phụ trách sinh hoạt, ẩm thực cho Lâm Hi, đồng thời người này còn phải tin được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thanh Linh chính là thích hợp nhất rồi.
Từ Ngũ Lôi Phái đến Thần Tiêu Tông kéo dài mấy vạn dặm khoảng cách.
Bất luận là Lý Thanh Linh hay là Lâm Hi, cả đời đều không đi xa như vậy. Trung gian còn phải đi qua rất nhiều thành thị, vương triều khác nhau. Mỗi một địa phương đều có phong tục, nhân tình không giống nhau đều khiến Lâm Hi cùng Lý Thanh Linh mở rộng tầm mắt.
Đệ tử trong tông phái một lòng chỉ có cảnh giới võ đạo tối cao. Bình thường đều co rúc ở một mẫu ba phân ở trong tông phái, có bao giờ chạy đi khoảng cách xa như vậy.
- Chưởng môn ngươi xem, bên ngoài thật là nhiều người, quả thực là người đông chen chúc nhau, chật như nêm cối, xe ngựa đều khó đi qua. Thành trì chung quanh Ngũ Lôi Phái chúng ta làm sao có nhiều người như vậy!
- Chưởng môn ngươi xem, dân chúng chỗ này rõ ràng mỗi người đều mặc miên gấm, quả thực so với môn phái chúng ta còn giàu có hơn. Vương triều này như thế nào lại cường thịnh như vậy!
- Hả? Phục sức thật kỳ quái, Thận Long phái? Như thế nào trước kia chưa từng nghe qua?
… …
Lý Thanh Linh cũng không phải là người không giữ được tâm tính, nhưng mà trên đường đi trải qua nhiều vương triều, thành thị bất đồng như vậy vẫn là không tránh được tâm tính thiếu nữ, líu ríu, lần này đi xa, tựa hồ đem rất nhiều thứ chôn trong nội tâm nàng đều phóng ra ngoài.
Kỳ thật, không chỉ là Lý Thanh Linh, mà ngay cả Lâm Hi cũng âm thầm cảm thấy chấn kinh. Chỉ có điều hắn không hề giống như nàng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt mà thôi.
Trên đường đi ngoại trừ tu hành, Lâm Hi cũng đang âm thầm quan sát.
Từ khu vực Ngũ Lôi Phái đến phương hướng lục địa trung ương, tựa hồ càng cần trung ương thế giới thì quy mô của thành trì càng lớn, vương triều càng cường thịnh, dân chúng càng giàu có và đông đúc. Mà càng là ở khu vực biên giới, ví dụ như khu vực Ngũ Lôi Phái liền càng bần cùng, rớt lại phía sau.
Hơn nữa lúc Lâm Hi ở trong một ít đô thành của vương triều còn phát hiện ấn ký tông phái bên trong rất nhiều thị vệ, tựa hồ những vương triều này đã được một ít tông phái cường đại che chở.
- Trách không được có câu nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nếu như không phải lần này xuất hành thì làm sao biết được cái thế giới này lại lớn như vậy.
Trong nội tâm Lâm Hi cảm khái không thôi.
Lúc trước hắn một lòng tu luyện, nào biết rằng lại nhiều sự lạ như vậy.
Trên thực tế, nếu như không phải kéo dài qua nhiều khu vực như vậy để đến khu vực của Thần Tiêu Tông, hưởng ứng lệnh triệu tập đệ tử. Thì cho dù có người nói với hắn những chuyện này, Lâm Hi cũng chưa chắc để trong lòng.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, nhanh chóng đi tới Sơn mạch Thần Tiêu rồi, chính là chỗ mà Thần Tiêu Tông ở lại.
Khoảng cách với Ngũ Lôi sơn hơn tám ngàn dặm có một vương triều tên là Hàn Sương, một tòa sơn trang có diện tích gần vạn mẫu lẳng lượng ở trong dãy núi.
Đây là Long thế gia.
Trong giới tông phái biết rõ về Long thế gia vô cùng ít. Nhưng mà ở Vương triều Hàn Sương, biết rõ Long thế gia thì lại rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.